• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Cái cách mà trò chơi được hình thành

Chương 02: Bàn luận về những cơ chế của trò chơi

0 Bình luận - Độ dài: 2,071 từ - Cập nhật:

“Vậy theo kế hoạch, anh sẽ đưa tôi trở về Trái Đất.”

Hoài An tựa lưng vào ghế, cô lười biếng cầm lấy cuốn sách trên tay và khẽ lật, sau đó mỉm cười. Tay đẩy một cặp kính mắt vô hình (như thể cách đó sẽ khiến cô ta trở nên sắc sảo hơn). 

“Đừng lo, với khả năng của tôi thì chỉ mất vài ngày để có thể phát hành một game thực tế ảo. Vấn đề chính mà chúng ta cần bận tâm chính là số lượng Người Chơi mà anh có thể triệu hồi.”

Hoài An thực sự rất giống Anh Hùng, trừ việc đôi mắt của cô ta bớt đi vài phần bi thương, càng thêm phần có vẻ tinh quái. Natch quan sát cô gái trước mắt, sau đó nhận ra hành vi của mình có hơi quá lố, anh mới hắng giọng và nói:

“Tôi nghĩ hiện tại… Mình chỉ có thể triệu hồi được một người.”

“Một người?” Hoài An ngừng lại, cô mở to mắt nhìn lấy anh: “Tôi bảo chúng ta chỉ cần 1% linh hồn của họ…”

“Thưa ngài, tôi biết điều đó.” Natch thở dài, anh nói tiếp: “Để bảo hộ khu vực hiện tại và chúng ta, Lửa Sinh Mệnh đã sắp lụi tàn rồi… Hơn nữa, để có thể mở cầu nối đến những khu vực đang bị Xâm Thực hoá, ta cũng cần đến Lửa Sinh Mệnh…”

Hoài An nhắm mắt, tay gác lên trán ngẫm nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng cô mới thở dài gật đầu, chuyển chủ đề:

“Thôi thì thịt muỗi cũng là thịt… Chúng ta nói về cách mà “trò chơi” vận hành nhé?”

Đoạn, cô lấy một cây bút, vẽ một hình người que đơn giản ở một góc bàn.

“Đây là Người Chơi đầu tiên của chúng ta. Khi được triệu hồi, anh chỉ kéo 1% linh hồn của họ đến đây, tạo ra một trạng thái tạm thời, chúng ta cứ gọi là Mảnh Hồn.”

Natch khẽ nhíu mày, anh chợt đưa ra thắc mắc:

“Nếu chỉ có 1% linh hồn, những Người Chơi sẽ yếu tới mức chỉ một cú vẩy tay của Goblin cũng có thể khiến họ tan biến.”

“Ừ, đúng rồi đấy! Anh không biết đâu, ở Trái Đất có không ít người mê hardcore (Một thể loại game siêu khó) đâu.” Hoài An gật đầu, cô hướng bút và vẽ ra biểu tượng vô hạn trái tim ở bên cạnh: “Nhưng vì chỉ lấy 1% linh hồn, cái chết trong game sẽ không ảnh hưởng nhiều tới bản thể của Người Chơi ở Trái Đất. Đồng thời, chúng ta sẽ dễ dàng ghép lại 1% linh hồn đó hơn… Cơ chế hồi sinh đấy.”

Có chuyện gì với cách thức giải trí của người Trái Đất vậy? Natch nghĩ thầm. Nhưng nếu Hoài An biết được suy nghĩ của anh, có lẽ cô sẽ buồn cười lắm cho mà xem. Phải biết rằng từ nhỏ tới lớn, Hoài An đã chơi qua bao thể loại game, từ Dark Souls cho tới Sekiro,... Trên cơ sở ấy, cô tin chắc rằng những người anh em ở Trái Đất sẽ không chê bai độ khó của Người Thắp Đèn.

“Tiếp theo là cơ chế để duy trì và phát triển trò chơi. Natch, bản chất của những sinh vật sống đã bị Xâm Thực là gì?”

Hoài An đột ngột cất tiếng hỏi, theo phản xạ, Natch đáp lại ngay lập tức:

“Chúng đã bị ô nhiễm, mắc kẹt vĩnh viễn trong sự hỗn loạn và đen tối…”

“Ừ, và khi một Người Chơi tiêu diệt sinh vật bị Xâm Thực, họ giải phóng những linh hồn khỏi ô nhiễm và sự đau khổ. Những phần tinh tuý, thuần khiết nhất còn lại… Chúng ta gọi nó là Bụi Sáng (Lightdust).”

Hoài An vẽ xong, cô ngẩng đầu nhìn Natch, biết ý, anh chỉ xoa cằm và đáp lại:

“Đúng vậy, Bụi Sáng là nguồn nhiên liệu cần thiết nhất để thắp lên Ngọn Lửa Sinh Mệnh. Chính tôi đã sử dụng nó để cường hoá cho Anh Hùng rất nhiều lần…”

“Đúng thế! Với Người Chơi, đó là kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp. Khi Người Chơi thu thập được Bụi Sáng, họ có thể đưa tìm đến anh và dùng số Bụi Sáng ấy để lên cấp.” Hoài An ngừng lại, cô ả chợt nở một nụ cười tinh quái, ánh mắt chớp nhẹ. Một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng của Natch.

Không hiểu vì sao, anh cảm thấy nụ cười của Hoài An giống hệt những gã gian thương… Quả thật là thế, vì Hoài An đã nói tiếp:

“Dĩ nhiên, quá trình thăng cấp không hoàn toàn miễn phí. Nghĩ đi, Natch, một Mảnh Hồn yếu ớt không thể tự mình hấp thụ nó một cách an toàn được.”

Cô đứng dậy, tay chỉ về phía Natch, giọng điệu như thể anh sắp sửa làm một việc gì đó vĩ đại lắm:

“Người Chơi cần anh. Cần Người Gác Đèn dùng chính Lửa Sinh Mệnh để thanh tẩy Bụi Sáng và dùng nó để thăng cấp cho họ.. Anh là người duy nhất trên thế giới này có thể làm được điều đó.”

“Vậy chúng ta sẽ cường hoá cho họ?” Natch hỏi, vẫn chưa hiểu lý do gì mà Hoài An nở ra nụ cười như vậy. Cô giơ hai ngón tay lên:

“Chà… Một phần nhỏ sẽ được giữ lại làm “phí dịch vụ”. Để xem, 20% sẽ ổn đấy.”

Natch ngừng lại, như nhận ra có điều gì đó không ổn cho lắm, anh ngớ người nhìn lấy Hoài An, thắc mắc:

“Chúng ta mượn nhờ sức mạnh của họ, sau đó tính thuế từ những gì mà họ bỏ công sức để kiếm được?”

Hoài An nhướng mày, nhìn lại anh, giọng điệu của cô có phần tinh quái:

“Kìa, sao có thể để Người Gác Đèn làm việc không công chứ? Số Bụi Sáng ấy sẽ là nhiên liệu để duy trì vùng đất này. Anh sẽ có đủ sức mạnh triệu hồi thêm Người Chơi thứ hai, thứ ba,... Anh không nghĩ mình cũng nên “tính phí” cho công sức mình bỏ ra ư?”

Bây giờ… Cảm xúc của Natch vô cùng phức tạp.

Là một Người Gác Đèn, anh luôn tuân theo những phẩm chất tốt đẹp nhất mà một người nên có. Để có thể dẫn lối cho những người hùng được triệu hồi từ thế giới khác. Nhưng bây giờ, anh đã nhìn một phiên bản khác của Anh Hùng đang đưa ra một kế hoạch để nô dịch hàng ngàn người đồng hương của cô ta một cách không thương không tiếc.

Tuy nhiên, người trước mắt anh chỉ là một Lê Hoài An, còn Anh Hùng… Nghĩ tới đây, Natch thở dài.

Thôi thì vì thế giới này, cũng vì công sức hi sinh của Anh Hùng, anh cũng nên nghe theo ý tưởng của cô ta.

Hoài An khẽ đảo mắt, sau đó cô hắng giọng và nói tiếp:

“Còn về việc liên kết các khu vực, tôi nghĩ là anh có cách để sử dụng Lửa Sinh Mệnh kết nối mảnh đất này với nhiều nơi khác, đúng không?”

“Đúng vậy, bằng việc sử dụng Lửa Sinh Mệnh như là một ngọn hải đăng, tôi có thể kéo các khu vực nhỏ lại. Tuy nhiên…” Nói đến đây, Natch ngập ngừng: “Do sự tan vỡ của thế giới, sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng để “sửa chữa” tuyến thời gian của các khu vực.”

“Nếu không sửa thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Hoài An như nghĩ đến điều gì, cô bừng tỉnh và hỏi. Natch khẽ thở dài: “Khu vực mà tôi kéo về sẽ bị kẹt trong một đoạn thời gian lặp lại. Chúng ta không thể xây dựng, không thể nuôi trồng trên đó. Về cơ bản, đó là một vùng đất chết.”

Không có quá khứ, không có tương lai. Vĩnh viễn kẹt trong một khoảnh khắc, đấy là điều bi kịch nhất mà sự Xâm Thực đem lại.

Natch nói xong, anh chờ đợi một cái gật đầu đồng cảm hoặc một tiếng thở dài từ cô gái trước mặt. Nhưng thay vào đó, Hoài An im lặng. Sự im lặng kéo dài vài giây, rồi cô đột ngột đập tay xuống bàn.

“Chết á?” Hoài An la lên, giọng đầy vẻ phấn khích. “Quá hoàn hảo!”

Xin lỗi? Suy nghĩ hoang mang hiện lên trong đầu Natch. Có phải cô ấy vừa bảo điều đó là quá hoàn hảo không?

Như đọc được suy nghĩ của anh, Hoài An hào hứng nói tiếp:

“Đúng vậy, tôi bảo là quá hoàn hảo! Ban đầu tôi cho rằng chúng ta có thể sẽ tốn rất nhiều công sức để tạo một phó bản cho người chơi. Nhưng với tình trạng bây giờ, chúng ta không có thời gian và tài nguyên để liên tục tạo ra những khu vực và phó bản mới, chúng ta chỉ có hai người!”

“Ý ngài là…”

“Nếu anh kéo về một khu vực bị kẹt trong vòng lặp thời gian... thì chúng ta đã có một phó bản tự động làm mới! Một nơi mà quái vật sẽ luôn xuất hiện lại ở cùng một vị trí, sự kiện sẽ luôn diễn ra theo cùng một kịch bản. Đấy không phải là lỗi, đấy là tính năng!”

Hoài An không ngần ngại giật luôn câu nói cửa miệng của cộng đồng game nào đó. Cô khoanh tay, ngồi xuống ghế và mỉm cười vui vẻ:

“Trước mắt thì cứ như vậy đi. Anh thấy thế nào”

Chà, Natch thấy thế nào ư?

Anh thấy hình như việc mà hai người sắp làm sẽ không được đạo đức cho lắm. Thứ nhất là lừa đảo và bóc lột sức lao động của người dân ở Trái Đất, thứ hai là xem những vùng đất bị đày đoạ và khổ đau như một nơi để… Các Người Chơi cày cuốc?

Nghe thực sự vừa báng bổ vừa mất nhân tính…

Natch thở dài, nhưng đây cũng chỉ là cách duy nhất để cứu thế giới này. Vì thế, Người Gác Đèn gật đầu, ánh mắt hướng về phía Hoài An. Nhưng, người thiếu nữ như nhận ra cảm xúc của anh, chỉ khẽ phì cười một tiếng.

“Anh giống hệt những gì trong ký ức mà cô ấy để lại cho tôi.”

Cô ấy? Phải chăng Hoài An đang nói đến Anh Hùng? Rốt cuộc Anh Hùng đã để lại những ký ức gì cho cô gái trẻ trước mắt? Những suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí của Natch, cuối cùng anh không kìm được sự tò mò mà hỏi:

“Anh Hùng đã để lại những gì cho ngài vậy?”

Hoài An chỉ khẽ cười nhẹ:

“Rất nhiều ký ức về thời gian ở Trái Đất, nhưng cũng không ít ký ức về cuộc hành trình của cô ấy với Người Gác Đèn.”

Rồi, cô thoáng ngừng lại, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhàng:

“Cùng với một sứ mệnh duy nhất: Giúp đỡ anh đến tận cùng.”

Natch ngạc nhiên, rồi nhưng không còn đợi anh nói gì thêm, cô gái trẻ chỉ đứng dậy, sau đó hất đầu ra hiệu cho Natch:

“Nhanh chóng làm ma pháp trận dịch chuyển về Trái Đất đi, tôi nhớ nhà lắm rồi.”

Nói rồi, cô bước ra khỏi căn nhà. Natch ngớ người nhìn theo cô, sau đó chỉ thở dài, tay nắm chặt lấy chiếc đèn dầu:

“Người Thắp Đèn à…”

Nói sao nhỉ? Chỉ hi vọng Người Thắp Đèn đầu tiên mà anh triệu hồi đến sẽ không quá thất vọng về những gì mà họ sắp đối mặt?

Natch ngây thơ suy nghĩ, anh hồn nhiên không biết rằng quãng thời gian sau đó sẽ hỗn loạn vô cùng. Người Gác Đèn vẫn chưa biết những gamer ở Trái Đất có tư duy kỳ quái ra sao, và anh càng không biết được thế giới này sẽ được họ cứu vãn theo cách thức kỳ quái nào.

Nhưng chỉ ít thì, Người Gác Đèn đã có một khởi đầu mới. Một lần để tái sinh thế giới này từ tro tàn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận