• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Cái cách mà trò chơi được hình thành

Chương 01: Người Gác Đèn cuối cùng

4 Bình luận - Độ dài: 3,383 từ - Cập nhật:

Người ta luôn truyền tai nhau những câu chuyện về người hùng được triệu hồi từ thế giới khác. Khi thế giới đang trên bờ vực sụp đổ, anh hùng sẽ xuất hiện, đánh bại kẻ thù và mang theo sự bình yên trở lại. 

Chỉ tiếc rằng nó đã không xảy ra.

Người hùng từ thế giới khác đã thất bại trong việc ngăn cản thảm hoạ. Thế giới đã đi đến hồi kết. Ngẩng đầu lên, ta có thể thấy bầu trời đã vỡ tan ra thành từng mảnh, và khi nhìn sâu hơn qua khe hở giữa những kẻ nứt. Không khó để ta có thể thấy được những đôi mắt sâu hoắm, đen đuốc hướng thẳng về mặt đất. Chúng tham lam, chúng muốn cắn nuốt những gì còn sót lại của nền văn minh nhân loại: năm dặm vuông.

Đúng vậy, dưới ảnh hưởng của quá trình Xâm Thực, thế giới bị vỡ vụn ra thành nhiều mảnh nhỏ. Tuyến thời gian trở nên hỗn loạn, không gian không còn thống nhất. Giờ đây, trật tự chỉ tồn tại ở trong năm dặm vuông cuối cùng.

Đất đai cằn cỗi không chút sức sống. Chỉ có duy nhất một toà nhà nhỏ vẫn còn chưa vỡ nát trước sự Xâm Thực. Mà nguyên do duy nhất khiến vùng đất này vẫn chưa tiêu tan thành tro bụi chính là hai người còn tỉnh táo cuối cùng của nhân loại.

Họ là những kẻ đã thất bại trong việc cứu vớt thế giới này.

Trên mảnh đất ấy, có một người thanh niên với khuôn mặt có vẻ tầm thương đến lạ kỳ. Dáng người khẳng khiu được bao bọc trong một bộ áo choàng màu chàm sậm, sờn cũ. Anh ta giữ trên tay một chiếc đèn dầu bằng đồng thau. Thân đèn được chạm khắc những đường nét tinh xảo, đang toả ra những ánh sáng tím nhẹ nhàng. Ngọn lửa của đèn, bằng cách nào đó là có thể lan tỏa ánh sáng đến khắp năm dặm vuông xung quanh.

“Mọi chuyện sai hết cả rồi.” Người đàn ông khẽ lẩm bẩm, anh ta mím môi nhìn lên trên bầu trời đang vỡ vụn, từ khi nào mà mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Natch Fidelis Sterling, anh ta là người được Nữ Thần Sự Sống giao cho Lửa Sinh Mệnh. Một triệu hồi sư nhận trách nhiệm triệu hồi vị anh hùng từ thế giới khác để cứu vớt thời đại này. Nhưng dường như, mọi chuyện không giống như những gì mà Người Gác Đèn ở các thế hệ khác kể lại.

Sau khi Anh Hùng tiêu diệt được Ma Vương, không phải mọi thứ sẽ trở lại bình yên sao? Nhưng kết quả lần này không giống như vậy, hàng loạt những sinh vật kỳ dị xâm chiếm lấy thế giới, kèm theo đó là những vị Ác Thần xuất hiện. Chỉ trong vài năm mà thế giới đã nhanh chóng đi đến hồi kết của nó. 

Sử dụng Lửa Sinh Mệnh, Natch có thể duy trì sự tồn tại của vùng đất này thêm vài tháng nữa. Nhưng giờ đây, nhiệm vụ của anh chỉ có một: Duy trì sự sống của Anh Hùng cho tới khi tìm được cách để cứu vãn thế giới khỏi sự Xâm Thực.

Nhưng suốt thời gian qua, Anh Hùng chỉ mãi giam mình trong căn nhà nhỏ kia. Phải chăng là cô ta vẫn đang cứng đầu để tìm cách giải quyết sự Xâm Thực ư? 

“Không thể kéo dài lâu hơn nữa…”

Natch nhìn lên trên bầu trời, anh mím chặt môi, cuối cùng mới thở dài quay lại căn nhà cũ kỹ. Đưa tay gõ lên cánh cửa gỗ ba tiếng liên hồi. Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên trong:

“Vào đi, cửa không khoá.”

Natch đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, cảnh tượng bên trong căn phòng hiện ra. Căn phòng bừa bộn vô cùng, trên tường chi chít những sơ đồ, công thức gì đó, dưới sàn nhà chất chồng những bản ghi chép dày đặc chữ. Trước chiếc bàn duy nhất trên phòng, thân ảnh một người thiếu nữ trẻ đang cặm cụi ghi chép.

Natch tới gần cô, anh hắng giọng, quỳ một chân xuống trước cô gái, đầu cúi xuống. Natch nghiêm túc nói:

“Thưa ngài Aurelia, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”

“Sắp xong rồi…” Giọng nói lầm bầm vang lên, không biết là Anh Hùng đang nói với chính mình hay là trả lời Natch. Tiếng bút chạy trên mặt giấy sột soạt vẫn cứ vang lên. Natch lặng lẽ thở dài.

Cho đến phút cuối cùng, Anh Hùng vẫn nỗ lực tìm phương pháp để giải cứu thế giới, dù cho nó đã bị vỡ tan thành từng mảnh.

 

“Lời tiên tri của Hiền Nhân sắp ứng nghiệm. Xin ngài hãy tạm gác công việc lại, hãy để nghi lễ Ngưng Hóa được tiến hành, như vậy chính bản thân ngài và vùng đất này có thể tồn tại qua quá trình xâm thực.”

Tiếng bút ngừng lại trên trang giấy phát ra một tiếng “Rẹt”. Giọng nói của Anh Hùng lại vang lên:

“Nghi lễ đó cần một vật tế, đúng không? Một linh hồn để làm mỏ neo cho thực tại, linh hồn của Người Gác Đèn.”

Nhưng Natch vẫn cúi đầu một cách thành kính, giọng của anh vang lên một cách bình tĩnh:

“Xin ngài chớ bận tâm. Đó là nhiệm vụ của Người Gác Đèn. Qua các thế hệ, chúng tôi luôn là người thắp sáng con đường cho Anh Hùng. Dù con đường đó có dẫn đến đâu đi nữa.”

Lần này, Anh Hùng không buồn đáp lại, cô cặm cụi viết. Natch cũng không nói gì thêm, anh quỳ trước cô một cách yên tĩnh. Khung cảnh như vậy cứ kéo dài mãi cho đến khi dấu chấm cuối cùng được đặt trên trang giấy. Anh Hùng gấp cuốn sách trên bàn lại, đặt sang một bên. Cuối cùng, cô chợt mỉm cười:

“Ta đã tìm ra rồi.”

“Thưa ngài, ý của ngài là…”

“Cách để cứu thế giới này.”

Anh Hùng đứng dậy, cô sờ vào trang bìa của cuốn sách trên tay, khẽ mỉm cười và quay người lại. Vẻ ngoài thanh thoát, làn da trắng hồng, khuôn mặt tinh xảo. Nhưng giờ đây, khoé môi của cô hơi nhếch lên, Anh Hùng nói, giọng điệu chắc chắn:

“Được rồi, hãy bắt đầu nghi lễ Ngưng Hoá đi.”

Tảng đá đè nặng lồng ngực Natch bỗng dưng vỡ tan. Hy vọng một lần nữa trỗi dậy. Cuối cùng thì sự hy sinh của anh cũng sẽ không còn là một nỗ lực vô vọng để kéo dài sự sống cho Anh Hùng nữa. Cô đã có cách để cứu vớt thế giới này, và Natch, anh sẽ là viên đá nền tảng cho hành động vĩ đại này của Anh Hùng.

Giờ đây, anh sẽ có thể tự hào mà đối diện với những Người Gác Đèn của các thế hệ trước và những người đồng đội đã ngã xuống. Không còn bất cứ nuối tiếc nào, Natch đứng dậy, anh mỉm cười:

“Vâng, thưa ngài. Hãy để tôi thắp lên ngọn lửa cuối cùng cho con đường của ngài.”

Natch đưa hai tay nâng cao chiếc đèn đồng chứa ngọn Lửa Sinh Mệnh, ánh sáng nhu hoà bao phủ cả căn phòng. Anh bắt đầu niệm chú, Lửa Sinh Mệnh rung động trong lòng chiếc đèn, rồi nó toả ra một nguồn năng lượng ấm áp.

Năng lượng từ Lửa Sinh Mệnh bắt đầu ngưng tụ, sau đó tràn ra như thác lũ đến với mảnh đất chỉ kéo dài năm dặm vuông này. Quá trình này nhanh chóng hoàn tất, việc Ngưng Hoá một mảnh đất không khó, nhưng để có thể bảo hộ Anh Hùng suốt quãng thời gian còn lại, Natch cần phải hiến dâng cả thân thể của mình cho Lửa Sinh Mệnh.

Cảm giác như linh hồn của anh đang tràn vào chiếc đèn, trở thành nguyên liệu cho ngọn lửa dần lớn mạnh hơn. Natch nhắm chặt mắt, đây là giây phút anh thực hiện trọn vẹn sứ mệnh của một Người Gác Đèn.

Thình lình, một bóng hình mảnh khảnh đã áp sát Natch. Anh còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo đã nắm chặt lấy chiếc đèn đồng. Tay kia đẩy lấy anh ra, là Anh Hùng. Cô giữ chặt chiếc đèn đồng trên tay, nhanh chóng giữ khoảng cách với Natch.

“Thưa ngài?” Natch cất giọng nghi ngờ, một cảm giác bất an chưa từng có trỗi dậy.

Kỳ lạ thay, nghi lễ vẫn tiếp tục diễn ra, Anh Hùng mỉm cười, giơ ngọn đèn trên tay lên và nói với Natch:

“Đừng lo, bằng việc hiến dâng toàn bộ phước lành của ta, quá trình Ngưng Hoá sẽ thành công.”

Cô mỉm cười, bàn tay nắm chặt lấy chiếc đèn đồng:

“Dù sao người ta là anh hùng từ thế giới khác đấy…”

“Ngài đang làm gì vậy?” Natch vội vã bước về phía trước, hòng muốn đoạt lại Lửa Sinh Mệnh khỏi tay của Anh Hùng. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của nghi lễ, thân thể anh nhanh chóng bị khoá chặt lại. Chỉ có thể nhìn về Anh Hùng, anh hỏi, giọng như lạc đi.

Anh Hùng vẫn ngả ngớn như cái lần đầu hai người gặp nhau. Cô ta nghiêng đầu, mái tóc đen khẽ lay động. Khẽ nhún vai một cách thờ ơ, dường như việc hiến dâng vừa rồi chỉ là một việc vô cùng nhỏ nhặt.

Natch muốn nói gì đó, nhưng cơ thể của anh không thể cử động được nữa. Mọi thứ bắt đầu mờ dần. Dường như, anh chuẩn bị tiến vào quá trình Ngưng Hoá rồi. Đôi mắt hướng thẳng về phía Anh Hùng đầy hoang mang, không hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy.

“Natch à.” Cô nói, giọng điệu có phần trêu chọc. “Kế hoạch mà ta vắt óc viết ra trong mấy tháng trời không chỉ đơn giản là để mình có thể sống sót đâu.”

Khi Anh Hùng không còn nhận được sự bảo hộ từ Ngọn Lửa Sinh Mệnh, những “thứ” ở đằng sau khe nứt bắt đầu rục rịch. Những ngón tay khổng lồ vươn ra từ trong khe nứt, cố gắng mở rộng nó ra để tiến vào bên trong. Những chiếc xúc tu nhỏ hơn lại dễ dàng chui qua đó, hướng thẳng về phía Anh Hùng.

Cô giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên không trung. Ánh sáng ngưng tụ, tạo thành một thanh trường kiếm. Nhưng thân thể của cô cũng đã chịu ảnh hưởng của Xâm Thực, dần dần bị chúng ăn mòn. Anh Hùng nắm chặt kiếm, cô khẽ mỉm cười, trước khi quay lưng rời đi:

“Xin lỗi, Natch. Có vẻ cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ của một Người Gác Đèn rồi.” Cô chợt cười khúc khích, quay mặt lại và bước đi, giọng nói nhẹ tênh: “Đừng lo, ta sẽ giải thích với bọn họ ở thế giới bên kia.”

Nói rồi, thân của cô dần xuất hiện dấu hiệu của sự Xâm Thực. Làn trắng hồng trở nên nhợt nhạt. Những vết nứt nhỏ xuất hiện trên má, trên trán, từ những vết nứt ấy, những chiếc xúc tu bắt đầu lan ra. Thịt da cô cũng có dấu hiệu thối rữa, từng mảng da bong tróc để lộ ra những thớ thịt đen kịt bên dưới. Mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa ra.

Anh Hùng nắm chặt kiếm, cô lảo đảo bước đi ra ngoài. Hơi thở nặng nề, rồi cô lẩm bẩm một câu nói cuối cùng mà Natch nghe được. Dẫu thế, anh hoàn toàn chẳng hiểu ý nghĩa của nó:

“Gửi lời chào của ta… Tới các đồng hương nhé.”

Cuối cùng, mọi thứ chìm trong tĩnh lặng.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Không có ban ngày, không có ban đêm, đến khi mà Natch tỉnh lại thì những vết nứt trên bầu trời đã không còn nữa. Có vẻ là những “thứ đó” đã mất đi kiên nhẫn, và họ không màng để tâm đến năm dặm vuông còn lại của thế giới nữa.

Natch lảo đảo bước ra khỏi căn nhà, anh ngã gục xuống mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sự hoang mang.

Anh Hùng đã chết, Người Gác Đèn phải làm gì bây giờ?

Chưa từng có tiền lệ nào về việc Người Gác Đèn để cái chết của Anh Hùng diễn ra. Natch chỉ có một sứ mệnh duy nhất, đó là tìm kiếm, triệu hồi và phụng sự Anh Hùng. Nhưng giờ thì… anh đã thất bại.

“Không, không đúng! Anh Hùng có giao lại cho mình một trọng trách.” Anh đột ngột lắc đầu, sau đó vội vã chạy vào căn nhà gỗ nhỏ. Bên trong chất đầy sách, nhưng không khó để Natch có thể tìm được cuốn sách có chứa thông tin quan trọng nhất - bản ghi chép cuối cùng của Anh Hùng.

Những dòng chữ đẹp đẽ của Anh Hùng hiện ra trong mắt anh. Nắn nót, tỉ mẩn nhưng có vài nét nghịch ngợm, tựa như tính cách của cô.

Natch thân mến.

Nếu anh đang đọc những dòng này, rất có thể tôi đã chết, hoặc đơn giản là không còn ở bên cạnh anh nữa. Dù sao thì, tôi viết lại những lời nhắn này không phải với tư cách là Anh Hùng An Aurelia Beauregard.

Đây là bức thư do người sinh viên đại học năm hai gửi đến anh, tên của cô ấy là Lê Hoài An. Tôi là một đứa trẻ có nhiều ý tưởng điên rồ, và tôi hi vọng anh cũng có thể làm được điều như vậy: Bỏ qua những ràng buộc, định kiến của thế giới này và sẵn sàng tiếp nhận những tư tưởng từ quê hương của tôi - Trái Đất.

Xét cho cùng, kế hoạch lần này của tôi cần anh tương tác rất nhiều đến Trái Đất.

Tôi gọi nó là: Kế hoạch Người Thắp Đèn (The Lamplighter).

Một Người Gác Đèn như anh chỉ có thể triệu hồi thân thể và ý thức của một Anh Hùng, đúng chứ? Nhưng mở rộng ý tưởng ra, nếu anh chỉ lấy 1% linh hồn của mỗi cá thể trên trái đất thì sao?

Nghe có vẻ đáng sợ, phải không? Nhưng thực tế lại an toàn hơn rất nhiều. Cơ thể thật của họ vẫn an toàn tuyệt đối trên Trái Đất, và đối với ý thức của họ, trải nghiệm này sẽ không khác gì một giấc mơ sống động. 

Tuy nhiên, Natch à, một giấc mơ là chưa đủ. Những linh hồn ấy cần động lực để thúc đẩy. Biết thế, nên tôi đã liệt kê hết tất cả những hiểu biết của một đứa cuồng trò chơi điện tử lại cho anh. Toàn bộ kiến thức mà tôi để lại là những gì anh cần thiết để tạo ra một “trò chơi” và phương pháp để phát hành nó trên Trái Đất.

Hãy lấy hai cuộn giấy ở ngăn kéo dưới bàn và truyền ma lực vào đó, anh sẽ hiểu cả thôi.

Cảm ơn anh vì quãng thời gian vừa qua nhé, Natch Fidelis Sterling. Với tư cách là một Người Gác Đèn, tôi hi vọng anh có thể soi sáng con đường phía trước cho những linh hồn đến từ Trái Đất.

Những linh hồn ấy, tôi gọi họ là…

Người Chơi (Player).

Bảo trọng nhé, Người Gác Đèn.

Lê Hoài An.

Natch đọc xong trang đầu tiên của bản ghi chép, anh khẽ nhíu mày. Tay đưa lên vuốt cằm, nghiền ngẫm về những điều mà Anh Hùng đã để lại. Một cách khác để triệu hồi người từ Trái Đất? Nhưng… Điều mà Anh Hùng đưa ra liệu có đúng chuẩn mực hay không?

Một hình thức đánh lừa những linh hồn trên Trái Đất để phục vụ cho mục đích khác. Cho dù là cứu vớt thế giới đi chăng nữa, thì liệu anh có khác gì với những “thứ” ở ngoài đó không?

Điều này đi ngược lại với sứ mệnh Người Gác Đèn. Nhưng... người viết ra nó là Anh Hùng. Không đúng, anh có nên gọi tên của cô ấy không? Lê Hoài An?

Natch hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những nghi hoặc. Anh bước tới chiếc bàn gỗ cũ, mở ngăn kéo dưới cùng ra. Bên trong, không phải là hai cuộn giấy da được cuộn tròn và buộc lại.

“Ừm? Không phải thứ này dùng để lưu trữ ma thuật ư?”

Natch lẩm bẩm, anh cầm cuộn giấy da đầu tiên lên, truyền ma lực vào bên trong đó. Ngay lập tức, anh biết được thứ này là để làm gì: Đây là cuộn giấy da có chứa phương thức để tạo ra một “sinh mệnh” mới. Nhưng để thực hiện được, nó cần đến Lửa Sinh Mệnh.

Nâng chiếc đèn dầu với ngọn Lửa Sinh Mệnh đã yếu đi rất nhiều trên tay. Natch lưỡng lự, nhưng nhớ đến những lời nhắn của Anh Hùng, anh hít một hơi thật sâu, sau đó truyền sinh mệnh từ ngọn lửa vào trong cuộn giấy da.

Ngọn lửa thiêu rụi cuộn giấy da, biến thành một quả cầu và lơ lửng trên không trung. Những thớ thịt dần dần xuất hiện. Chỉ trong vài phút, một cơ thể vật lý hoàn chỉnh được hình thành.

Là Anh Hùng, với mái tóc đen nhánh, cùng với đôi mắt trong veo như dòng suối thanh mát. Thân thể thon thả, nhưng lúc này lại không có một mảnh vải che thân. Natch ngẩn người, sau đó anh đưa tay che mặt, lập tức dùng Lửa Sinh Mệnh để tạo ra một bộ quần áo thích hợp cho cô.

Anh Hùng, không đúng, đây chỉ là một sinh mệnh khác được Natch tạo ra dựa trên những ký ức mà Anh Hùng để lại. Cô hài lòng nhìn chiếc áo sơ mi và quần tây đen trên người, sau đó chỉ khẽ mỉm cười:

“Xem ra anh đã đọc hết tất cả những gì tôi viết rồi nhỉ?”

“Thưa Anh Hùng, tôi đã…” Natch cung kính đáp, nhưng nhanh chóng bị cô ta ngắt lời: “Tôi không phải là Anh Hùng, có thể cô ta đã chết rồi, hoặc bị mắc kẹt ở ngoài kia.”

Nghĩ ngợi một hồi, sau đó cô khẽ búng tay:

“Thế này nhé, gọi tôi là Lê Hoài An.”

“Vâng, tôi đã hiểu rồi, thưa ngài.” Natch nghiêm túc đáp lại, nhưng anh hoàn toàn không có vẻ gì là đã hiểu cả. Hoài An nhướng mày, tuy nhiên, cô chỉ tặc lưỡi, sau đó nói:

“Nếu anh đã đọc bản ghi chép, vậy thì anh cũng hiểu rồi nhỉ? Tôi là người sẽ trở về Trái Đất và tìm cách “phát hành” Người Thắp Đèn.”

“Tôi đã hiểu rõ. Dù cho không có sức mạnh như Anh Hùng, nhưng cơ thể hiện tại của ngài vẫn sở hữu những loại ma thuật cấp thấp, thôi miên và hoàn toàn mạnh mẽ hơn người Trái Đất nhiều lắm.” Natch gật đầu, nhẹ giọng đáp. Lê Hoài An mỉm cười, rồi cô ném cuộn giấy còn lại cho Natch.

“Cái này chỉ cần truyền ma lực vào thôi.”

Natch cầm lấy nó, anh truyền ma lực vào bên trong. Chỉ trong thoáng chốc, vô số những ký tự xuất hiện trong tầm mắt của anh. Chúng chỉ là những ký tự đơn thuần, không hơn không kém, và cũng không mang theo chút tác dụng nào.

Nhiệm vụ hoàn thành!

Bạn đã lên cấp!

Bạn đã đạt được thành tựu đầu tiên!

Cuối cùng, trước mắt của Natch chỉ còn lại một dòng chữ mang sắc màu xanh nhạt, lơ lửng trên không trung.

Chào mừng bạn đến với dự án Người Thắp Đèn (The Lamplighter).

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Đù,ý tưởng tuyệt đấy,Chào ad,có triển vọng nhưng theo ý kiến của mình thì chương đầu rõ ràng nhưng cứ có cảm giác nó khá Lê thê thì phải (ykr)
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn nha ;3, có lẽ vì chương 1 cần đưa ra những thông tin cốt lõi về bối cảnh của câu chuyện nên nó có nhiều tình tiết, thành ra đọc mình cảm thấy lê thê ấy.
Xem thêm
@Như Là Gió Xuân: các chương sau bạn nên chú ý rõ cách thể giới game vận hành khi đặc biệt ở đây chính 2 nhân vật hiện có khả năng sẽ đóng vai trò hệ thống và tester ,lớ ngớ là lũ player lại phá nát thế giới trc cái đống hổ lốn trên trời =)))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời