Tóm tắt
Sự Hỗn Mang đã bao trùm lấy thế giới. Thiêu rụi và biến mọi thứ trở nên điên cuồng.
Nọc độc của nó len lỏi vào sâu trong từng khía cạnh tâm trí của nhân loại.
Sâu trong màn đêm mù của cuộc trường chinh bất tận, vẫn còn một kẻ đang cố gắng vượt qua con đường của số mệnh. Người được chọn để tin tưởng - Stella, đang tìm lấy ngọn lửa tàn của đức tin và hi vọng. Sự hủy diệt đã đến trước cánh cửa, không còn thời gian cho một bất kì sự chậm trễ.
Đã tới lúc đối mặt với bóng tối của chính bản thân, hoặc bị nghiền nát bởi chúng.
Thánh Thư đã được mở, những giọt mực đầu tiên đang lăn trên mảnh giấy vụn của thời gian.
Thời khắc đã điểm. Chào mừng tới nơi sâu thẳm nhất của vực thẳm linh hồn.
Ngươi nhìn vào Abyss và nó len vào tim ngươi.
Liệu ngươi có đủ dũng khí để tiếp tục cuộc hành trình dù biết rằng bản thân sẽ vong mạng ở màn đêm vĩnh cửu? Ngay kể cả khi ngươi hiểu rằng nhân tính đã không thể cứu vãn?
Kẻ đó đã hỏi Stella dưới ngọn lửa rực cháy và cô, đã đáp lại lời của hắn.
Chắn chắn, ngay cả khi trái tim ta bị phủ kín bởi thù hận và nỗi đau.
-
15/07/2025
-
20/07/2025
-
03/08/2025
40 Bình luận
Nhận xét chung về chương 1 của chị:
Về ưu điểm: Kỹ thuật viết của Yuu ổn định, văn phong mượt và và mô tả rõ nét. Cảm giác chị đang ở một chuyến tàu đêm, không khí như là hồi xem Train to Busan hoặc Kimetsu no Yaiba Mugen Train Arc. Câu chuyện được mở đầu có lớp lang, có sự rải info ở mật độ vừa phải và giới thiệu được một số nhân vật khá rõ nét. Câu chuyện có tầng kịch tính rõ ràng cũng như cấu trúc chương tròn trịa. Cảnh chiến đấu rất lôi cuốn, có thể hình dung rõ được trận chiến và thương tích của nữ xạ thủ.
Về góp ý: Không có nhiều, chỉ là một vài đoạn để hoàn thiện hơn, cũng không phải là lỗi, chỉ cần trau chuốt tẹo.
Ví dụ:
[…]
“Giống như hiện tại là mặt trăng thì không bao giờ song hành cùng mặt trời. Số phận của nó, rồi cũng nằm gọn trong bàn tay của vị thần sinh tử. Joe sẽ chẳng bao giờ biết được rằng, liệu trên trời kia, sẽ có một vị thần nhân từ nào đó, triệu hồi một vị anh hùng cứu lấy nó hay không.”
=> Nguyên cụm này nằm trong hàng loạt suy nghĩ vào lúc hiểm nguy, trong tâm lý của đứa bé thì nó lại hơi lạc lõng. Thực sự em chỉ cần dồn vào mô tả sự hoảng loạn và tuyệt vọng của cậu bé trong giây phút đó là ổn rồi. Các ví von như câu trên hơi thừa, lại có sự toàn tri hơi rõ ràng làm mạch truyện hơi khựng nhẹ.
Đó là cách mình sẽ ra đi sao, Joe tự hỏi một câu hỏi chẳng ai có thể trả lời được. Có lẽ giờ đây nó đang ở cõi thiên đường, và chỉ cần đôi mắt trần tục của thằng nhóc mở ra, những vị thần của thế giới sẽ xuất hiện trước nó.”
Câu này đang có sự kịch tính, em có thể tận dụng hiệu quả của dấu câu và một chút mô tả nhẹ để bật lên thêm.
Vd:
“Đau đớn? Không! Không có lấy một chút đau đớn nào cả!
Đó là cách mình sẽ ra đi sao? Joe tự hỏi một câu hỏi chẳng ai có thể trả lời được. Có lẽ giờ đây nó đang ở cõi thiên đường, và chỉ cần đôi mắt trần tục của thằng nhóc mở ra, những vị thần của thế giới sẽ xuất hiện trước nó.”
“Cô gái đó ngước mặt nhìn lại và cười nhạt nhẽo với khuôn mặt tê dại. Nước da trắng hồng cùng đôi mắt màu nâu. Chiều cao chỉ ở mức trung bình, đây chắc chắn không phải là đặc điểm của các bộ tộc ở phía Bắc xa xôi. Nhưng mái tóc đỏ của cô nàng thật sự khiến Joe phải suy nghĩ. Nó có một màu đỏ rực xen lẫn với nâu sậm, như một ngọn lửa, và cũng như thứ máu ô uế. Màu tóc đó thật giống với tình trạng cánh tay phải của cô gái bây giờ. Phủ lên bởi một màu đỏ của máu và đen của muội than, gãy gập như đống xương gà bị bẻ quặt mà đám mạo hiểm giả hay để lại trên bàn ăn tửu quán.”
=> Cô gái ngước mặt nhìn lại.. ở đây đang chỉ là nhìn đứa trẻ hay quái vật? Nếu nhìn đứa trẻ thì vị trí đứng không thể là ngước. Còn nếu nhìn quái vật thì có thể mô tả một chút giác quan gần đối diện với đối diện như “ngước mặt nhìn lại hàm răng nanh nhỏ dãi của con ghoul…” kiểu có xíu đối tượng cho để hình dung.
=> Còn đoạn thứ hai tả về mái tóc thì cái chấm câu và bắt đầu đó hơi cấn nhẹ, câu “phủ lên bởi…” nó chưa có chủ ngữ.
“Con tàu dần giảm tốc độ, và tiếng hò hét của mọi người vang lên quanh đường ray. Một cái bảng có những ngọn đèn dầu cá hiện lên, báo hiệu đây là một ga tàu, những người nhân viên chạy đến cùng các xô nước trên tay. Đúng là một mớ thảm họa, nữ xạ thủ nhăn mặt. Cảm giác đau nhói đang chạy dọc não bộ của cô, điều mà thứ đám y sĩ hay gọi là adrenaline ngăn chặn được vài phút trước giờ đã trở lại. “
Roài, cơ bản chỉ có tẹo ý kiến đó thôi. Chúc Yuu tiếp tục hoàn thành. Nào có thời gian rảnh Xám sẽ tạt qua thăm tiếp!!
Từ cái đoạn không có ai ra tiếp đón thì độc giả đã có thể liên tưởng đến nó nhờ cái điềm báo rõ ràng này. Các flag được dựng nên rất rõ ràng làm cho người ta có quyền tưởng tượng. Tưởng tượng rồi chuẩn bị cho cái biến cố kia, từ 1 con quái vật kinh khủng hơn cho tới 1 đám tà giáo nào đó.
Cái thời điểm anh cho nó xuất hiện vừa ngay điểm
Gcủa em😂, mà đám kẻ thù này lại làm em hơi bất ngờ khi nó đã dc báo trc đó, kiểu chưa ngờ đến 1 cái cảnh tượng zombie máu me này trong 1 tác phẩm fantasy.Anw, nói dong nói dài 1 hồi thì cái em muốn nói là em đã wow khi đọc chương này. Trừ một số chỗ bị lỗi diễn đạt như lập từ ra thì gud trải nghiệm
Anw mình khá thích tính cách của Stella, và tiếc em gái Mystine qué 😭😭😭
(・∀・). Vì tính cách char là đứa khá khó chiều. Còn nữ tu kia thì 💀
Hưm... Sao đọc khúc đầu của Thánh Thư lại làm tui nhớ đến Lãng Khách thế nhỉ... Chắc là do phong cách viết của tác giả Yuuchiro hao hao của bác Bakery chăng. Nhưng nói sao nói, nhìn hao hao, chứ phong cách của tác giả vẫn là độc nhất. Và tui cảm nhận được điều đó qua Greed và tác phẩm hiện tại là BOD. Truyện của bác Yuuchiro luôn có một cái gì đó rất thực, dù biết nó vô thực. Có thể là do câu từ mang tính nghệ thuật, nhưng thấm đượm chất đời. Hay là do những cảnh truyện xương gãy, máu bắn, la hét in vào tâm can người đọc. Hoặc là cả hai.
Bàn sâu về Chương 1 BOD thì tác giả làm khá tốt về việc dẫn dắt, giới thiệu đôi nét về thế giới trong truyện cho độc giả. Đọc không hề bị ngợp, mà còn cảm giác như đang đọc sử thi oai hùng. Nhân vật thì có chiều sâu, mỗi người mỗi nét, phù hợp với bối cảnh thiết lập cho nhân vật. Chính điều đó tạo nên sự độc đáo và thú vị trong câu chuyện. Cảnh hành động thì được tác giả làm khá dồn dập, đủ để độc giả cảm giác sức nóng và độ căng của tình huống. Căng là căng như thế. Đáng sợ là đáng sợ như thế. Nhưng đâu đó, truyện vẫn có những khoảng lặng trước và sau trận chiến. Đó là những tiếng cười trước các tình huống ngộ nghĩnh giữa cô nàng xạ thủ và cậu bé Joe. Hay trước cái pha từ vị cứu tinh quay phắt thành kẻ đốt tàu của cô xạ thủ chỉ vì gấp gáp cứu người.
Tuy nhiên, truyện vẫn có một điểm trừ. Đó là cảm giác không gian của độc giả khi theo dõi những cao trào hành động. Thú thật, tui công nhận lúc khoảng lặng thì tác giả làm khá tốt về không gian. Nhưng có vẻ do cảnh hành động diễn biến nhanh quá mà khi tui đọc, tui cảm giác mình bị lạc. Phải, tui chỉ biết là đó có con đó đang tiến đến. Chứ không rõ không gian quanh đó là thế nào. Khi nhân vật cứ ngó trước, ngó sau, đi về trước, đi ra sau, nhìn ra sau, nhìn đỉnh tàu. Thế là con quái vật ở đâu? Trong khi truyện đã vào guồng. Con tàu đã nóng máy thì sao khiến nó dừng lại. Đã đọc đến đây thì cơn tò mò diễn biến tiếp theo có đủ khiến con người ta dừng và quay trở lại kiếm những con từ khóa để hiểu bói cảnh truyện không. Không, quá khó. Thế thì tui chỉ còn nước vừa lạc vừa đọc tiếp diễn biến trong khi chẳng hề biết mình đang ở chốn khỉ ho cò gáy giữa cái nhiệt nóng bừng của trận đấu. Rồi bùm, cô nàng xạ thủ gần đứt cánh tay. Queo, chuyện gì thế? Tui không biết. Nhưng, ít ra con quái vật đã bị cô bắn chết sau màn xuất hiện siêu cool ngầu. Hết cao trào.
Nói là thế, nhưng không phủ nhận là BOD có một cái sức hút khó tả. Trong khi đọc Greed, tui lại không cảm nhận được cái nhiệt đó. Kiểu tới hết chương thì hứng đọc chương sau gần như tắt ngúm, nó không khiến tui quá tò mò diễn biến sau đó. Nhưng, BOD khác, nó khiến tui tò mò diễn biến sau đó. Thú thật, có lẽ chương 1 của truyện sẽ hệt một bản hùng ca pha chút một chút gì đó dí dỏm nếu cảnh hành động được làm tốt hơn. Đó là ý kiến của tui. Có thể mọi người cho rằng là tui đọc tệ quá mà sao chẳng nhớ hết nổi từng đó. Nhưng một câu chuyện hay chẳng phải là một truyện có thể đáp ứng bất cứ độc giả nào sao.
Mặc dù có 1 số lỗi nhỏ vẫn còn tồn đọng nhưng câu truyện được triển khai rất tốt, thể loại fantasy ko quá xa lạ nhưng tác giả vẫn có được cái chất riêng của mình và chính điều đó khiến cho những câu từ đã cuốn tôi vào câu chuyện ngay từ chương đầu tiên. Có những đoạn khi tôi đọc, tôi đã cảm thấy khá ấn tượng với cách tác giả triển khai tình huống và nghĩ rằng đó là những điều mình có thể học hỏi từ tác giả.
Một số góp ý nhỏ từ góc nhìn cá nhân thì ở chương 1 có một số đoạn hơi dài, tác có thể cân nhắc việc chia đoạn cho hợp lý hơn. Còn ở chương 2 hơi nặng về thoại ở 1 số phân đoạn mặc dù miêu tả tốt.
tôi khá mong chờ c3.