Volume 1: The Light of Fate
Chương 03: Dưới ngưỡng cửa của cái chết
10 Bình luận - Độ dài: 12,241 từ - Cập nhật:
Cái chết đôi khi chỉ mong manh như một sợi dây chỉ nhỏ, kể cả Stella cũng không nằm ngoài ngoại lệ đó.
Cô nhớ rõ từng thời khắc cuối cùng của mình. Đó là khi những hàm răng sắc nhọn của lũ quái vật cắn phập vào da thịt của nữ xạ thủ. Còn axit từ miệng chúng, dần dần thiêu cháy từng mảnh quần áo của cô. Và có lẽ do mất quá nhiều máu nên cô đã ngất đi và giờ tỉnh lại ở chốn này.
Stella đưa tay lên, nắm lấy thứ trước mặt. Nhưng chẳng có gì ở đó ngoài không khí và vô vàn ánh sáng rực rỡ đang rọi thẳng vào mắt cô, từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi qua chắn ngang tầm nhìn của nữ xạ thủ, xen kẽ giữa chúng là một vài con chim với đủ loại màu sắc.
“Thật kì lạ.”
Nữ xạ thủ không thể tin vào điều đang xảy ra ngay trước mắt mình. Để kiểm chứng những gì bản thân nghĩ, cô quay đầu sang hai bên. Ở nơi đó cũng chẳng có điều gì khác biệt, vẫn là những tầng mây và ánh sáng. Xa hơn là các dãy núi chập chùng được phủ lên bởi từng mảng xen lẫn giữa xám và xanh lá cây. Cô cũng có thể nhận ra một ngôi nhà, hay một mảng màu trắng đang di chuyển của đàn gia súc nọ. Tất cả những thứ đó đều trông như một sa bàn nho nhỏ và sống động.
Vậy là mình đang bay?
Chợt, một đàn chim lao đến cô khiến nữ xạ thủ giật mình mà đưa hai tay che người lại. Vài giây trôi qua, nhưng không điều gì xảy đến với cô cả. Stella từ từ mở mắt ra, chỉ để thấy đôi cánh trắng muốt của chúng đang xuyên qua cơ thể của mình. Chúng đi từ bên phải qua bên trái cơ thể cô như không hề có vật gì chắn ngang ở đó cả. Hệt như thể bản thân cô là ảo ảnh chứ không phải cơ thể của con người.
Ngay vào lúc Stella còn chưa hiểu điều gì xảy ra, một bản nhạc tuyệt đẹp như bài ca của những Siren đã vang bên tai cô. Từng chút một, nữ xạ thủ dần cảm thấy như bài hát này thật quen thuộc trong bài hát này. Một cảm giác ấm áp đang phủ lên cơ thể cô như một tấm chăn lông vũ. Dù cho không thể mấp máy môi hay cử động bất kì ngón tay nào, Stella vẫn cảm thấy như bản thân đang chuyển động. Cơ thể cô vụt qua những áng mây dày đặc. Hệt như thể là có một đôi cánh đã mọc ra ở sau lưng và giúp Stella có thể bay được.
Stella biết điều này thật không đúng logic chút nào. Bởi vì, những khung cảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy chỉ là khuôn mặt biến dạng của lũ quái vật và ánh sáng của mặt trời vụt tắt khi đống tạo tác kinh tởm đó che lấp đi đôi mắt của cô. Sau đó, nữ xạ thủ như bị dìm xuống nước và chịu cảm giác chết ngạt trước khi thấy những thứ này. Thậm chí rằng những thứ nằm dưới mặt đất đang ngày càng nhỏ dần đến mức mà cô không thể thấy nó nữa khi tầng mây đã che khuất.
Sự bối rối tràn ngập trong suy nghĩ của cô. Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, vì Stella vừa nhớ ra một câu chuyện.
Nó là giai thoại kể về những thiên đường dành cho chiến binh đã hi sinh vinh quang cho đất nước. Stella nghĩ rằng bản thân đang được chứng kiến một thứ tương tự như vậy.
Những bản nhạc du dương, những giọng ca trong trẻo và mạnh mẽ, nắng ấm và rực rỡ. Những vị thần sẽ dẫn người chiến binh tới trước cánh cổng bằng vàng ròng nơi các thiên thần đang giang tay chào đón họ.
Cái quái gì kia?
Suy nghĩ liên tục chạy trong đầu cô gái tóc đỏ. Đến mức như thể cô đang gào thét như một kẻ mất trí dù đôi môi của bản thân không hề mấp máy một chút nào.
Một thực thể đang hiện ra trước mắt cô. Đôi cánh bằng lông vũ trắng muốt bung ra như thể nó có thể che lấp cả bầu trời. Cơ thể khổng lồ với bộ giáp màu vàng của chiến binh và một đôi cánh. Khuôn mặt mang một vẻ buồn man mác khi mái tóc dài màu vàng kim đang bay trong gió, ánh mắt của thực thể lóe lên từng tia sáng đẹp đẽ nhất mà từ khi sinh ra tới giờ Stella mới có thể thấy được. Một mùi hương xộc thẳng vào khí quản của cô, giống như bản thân cô đang nằm giữa cánh đồng đủ loại hoa sắc.
“Hãy tỉnh dậy.”
Thiên thần cất giọng của mình, một chất giọng ấm áp và mạnh mẽ.
“Ngươi cần trở về, vị trí của ngươi không phải ở nơi này.”
Tất cả như thể một bản nhạc không lời đang vang lên bên tai cô. Và thiên thần từ từ tiến lại gần, vóc dáng của người đó khiến Stella cảm thấy mình chỉ như một con thú nhỏ.
“Hãy tỉnh dậy.”
Vai cô khẽ rung lên. Thiên thần nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn của mình chạm vào vai cô. Ngay lập tức có một lực đẩy truyền đến khiến Stella cảm thấy như cơ thể bản thân đang xoay thành từng vòng tròn. Cơn hoảng loạn trào lên trong người khiến cô muốn hét thật to lên. Nhưng tất cả đều diễn ra quá nhanh khiến đôi môi của cô còn không kịp để mấp máy. Thứ duy nhất có thể phản ứng lại lúc này là đôi mắt khi cô nhìn thấy hình bóng ngày một nhỏ dần của vị thiên sứ kia.
“Tại sao lại-?”
Tâm trí của Stella như một mớ bòng bong trong khi hình ảnh trước mắt cô thì đang xoay tròn lại. Màu trắng đục của các đám mây chắn ngang tầm nhìn của cô rồi được thế chỗ nhanh chóng bằng ánh sáng. Cơ thể của cô như một cây kim chìm xuống đáy biển. Nhưng rồi như được vớt lên, cô thấy bản thân thật nhẹ nhõm. Ánh sáng chói lòa xuyên qua các đám mây trước mặt cô, cơ thể khổng lồ màu vàng đâm qua nó một mũi tên săn rồng.
Stella nheo mắt lại, cố ngước lên cao. Giữa khoảng không trong xanh của bầu trời, vị thiên thần dang rộng đôi cánh trắng muốt của mình. Từng sợi lông vũ bắt đầu chuyển động nhịp nhàng cho đến khi cả cơ thể sừng sững ấy dần được nâng lên và lao nhanh về phía mặt đất nơi pháo đài cũ nát đang ngự trị.
Một cách nhẹ nhàng, thiên thần đặt chân mình xuống đỉnh của một tòa tháp. Cơ thể tỏa ra ánh sáng ban mai buổi bình minh. Những tia nắng phủ lên mọi vật thể xung quanh, xuyên vào từng ngóc ngách của các công trình cũ kĩ. Mặt đá cứng cáp của tòa thành nứt vỡ khi ánh sáng chói lòa của vị thiên sứ vừa phủ lên chúng. Ngọn lửa lớn tỏa ra mang theo màu đỏ rực rỡ. Nó lập tức thiêu cháy mọi thứ xung quanh. Đốt những thứ ô uế thành tro bụi và từ tro bụi thành không khí
Thứ phước lành ấy chợt ôm trọn lấy toàn bộ thân thể của Stella. Càng lúc, cơ thể của cô càng cảm thấy như thể nó đang bị thiêu đốt dưới dòng dung nham của ngọn núi Wilhelm khổng lồ.
Mặc dù vậy, lại có một cảm giác dễ chịu đang chạy dọc dưới làn da của nữ xạ thủ. Hệt như tất cả những đau đớn và những vết thương mà cô phải chịu trong thời gian qua đều tan biến như chưa từng tồn tại. Chúng đều đã được chữa lành.
Stella còn chưa thể định thần lại thì giọng nói ấy lại một lần nữa vang bên tai cô.
“Hãy đứng lên, Ngọn Lửa Nhỏ. Đã đến lúc rồi.”
Tự lúc nào, cô đã mặt đối mặt với thiên thần nọ. Nhưng cô đủ thời gian để nhận ra khuôn mặt đó được khi tầm nhìn lại một lần nữa trở thành bầu trời xanh rồi chợt thành màu đen kịt.
Cảm giác nhớp nháp phủ lấy phần trên cơ thể Stella khi cô thấy có vô số những bàn tay đang bấu chặt vào người mình. Âm thanh gào thét như một chiếc dùi đục vào tai của cô. Đầu cô như bị hàng vạn giọng nói liên tục lặp đi lặp lại vang lên bên trong.
Chúng thúc dục, như đang dìm linh hồn của cô xuống một đại dương mênh mông. Nước biển ghì chặt bờ mi của cô, khiến chúng đóng lại. Những ánh sáng dần biết mất thay vào đó là bóng tối. Nhưng bóng tối lại đột ngột tan biến, được thay chân bằng vô vàn màu sắc. Cảm giác đau đớn đã hết, mắt cô từ từ mở ra.
Ánh sáng.
Chính xác hơn, nó phủ lên nhau thành ngọn lửa lớn. Hoặc tách rời rồi chạy một cách loạn xạ.
Nhưng chúng không phải những ngọn lửa mà Stella thường biết, thay vào đó lại là vô số cơ thể gia súc dị dạng đang chìm ngập trong một ánh sáng rừng rực màu đỏ vàng. Da thịt của lũ quái vật đó bị lột trần bởi ngọn lửa tới mức lộ ra cả các đoạn xương. Thứ mùi của thịt cháy khiến Stella cảm thấy có thứ gì đó đang chực chờ trào ra từ trong khoang họng của mình. Chúng kêu gào một cách thảm thiết bằng thứ ngôn ngữ của lũ súc vật mà cô không tài nào hiểu được. Nữ xạ thủ chỉ có đúng một cảm giác, ghê tởm. Tuy nhiên nó không kéo dài lâu cho đến khi tai cô nghe được một âm thanh kì lạ.
“Đức Mẹ Thánh Quang nhân từ.”
Một giọng nói trầm và mang đầy sự giận dữ vang lên. Hệt như những chiến binh hét khẩu to khẩu hiệu của họ trước khi lao ra chiến trường, kéo theo âm thanh va chạm của sắt thép với mặt đất.
Stella cố gượng dậy và dựa vào mặt tường thành. Đôi mắt nâu đang nhíu lại hướng tới vị trí phát ra của thứ âm thanh nọ. Bao bọc lấy tầm nhìn của cô chỉ có lửa và khói, mỗi lúc nó lại càng lớn hơn nhưng giọng nói kia vẫn tiếp tục.
“Xin Người hãy tha thứ cho những sinh linh tội nghiệp này.”
Nữ xạ thủ không thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Cô có rất nhiều câu hỏi. Âm thanh như va đập loạn xạ với nhau khiến cho nhiều lúc cô cảm giác như mình đang nghe thấy một lời sấm truyền, nhưng cũng có lúc hệt như một bản nhạc giao hưởng. Dù đó có là gì, hay kẻ đó là ai thì Stella vẫn cảm thấy khó chịu với tốc độ di chuyển đó. Trong khi cô đang nằm ở đây và phải rất khó khăn mới có thể kiểm soát được nhịp thở. Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng của Stella thì như bị lấp đầy bằng loại keo siêu dính. Kết cục, chỉ có suy nghĩ trong đầu mới có thể hoạt động được.
Làm ơn, nhanh lên!
Ngọn lửa bùng lên như một cột dung nham, từng tiếng hét hỗn loạn vang lên phía sau màn khói dày. Những tiếng đọc kinh và sắt thép va chạm vẫn tiếp tục, càng lúc càng gần với Stella hơn. Nữ xạ thủ muốn giơ tay ra để gọi người ấy lại. Nhưng cơ thể của cô giờ đang phủ ngập trong thứ chất lỏng màu đỏ hôi hám, những vết đau nhức bốc mùi kinh tởm khiến não bộ không thể sai khiến được cơ thể của chính mình.
Cô biết cái thứ đằng sau màn khói đang tiến lại. Cũng như nhìn thấy rằng lũ quái vật bên cạnh mình đang ngày càng lùi lại dần trong khi cơ thể chúng run bần bật.
“Con xin thề bản thân sẽ thanh lọc nơi đây.”
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua màn khói, khiến Stella phải đưa tay che mắt mình lại. Những tiếng kêu gào ngày một thảm thiết hơn. Đau đớn, ghê tởm, dù chỉ nghe nhưng cô cũng cảm thấy điều đó. Cuối cùng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng ngự trị khắp không gian xung quanh.
“Hãy đứng dậy, cô gái.” Vẫn giọng nói đó, nhưng giờ lại rất nhẹ nhàng.
Gạt tay của mình xuống, Stella nhìn thẳng về phía trước.
Cô không còn lạ gì với những người như này. Những kẻ luôn khoác lên các bộ giáp với những đường nét tinh xảo. Chữ thập màu đỏ sẽ luôn có mặt trên lớp vải đang bọc lấy giáp thân và buông thõng ở phần giáp hông xuống. Chỉ có điều khác lạ so với hiểu biết của nữ xạ thủ là hai miếng giáp vai của người trước mặt được phủ đầy bởi những kí tự cổ xưa được chạm khắc một cách khéo léo, những kí tự đó thuộc về một thứ ngôn ngữ mà cô chưa thấy bao giờ.
“Ta là người con của Đức Mẹ Thánh Quang vĩ đại, hiệp sĩ của nhà thờ Terra. Ta có mặt ở đây để đáp lại lời triệu gọi của cô.” Bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm có phần lưỡi kiếm đang được trùm lên bởi một ngọn lửa rực rỡ khẽ nâng cao trước ngực.
“Lời triệu gọi?”
Nữ xạ thủ ngước mắt lên với vẻ đầy khó hiểu, chỉ để thấy vô số các vụn giấy đến từ một cuộn kinh đang cháy dần lấp đầy tầm nhìn của mình. Lắc đầu để chúng rơi khỏi mặt, cô cố gắng để có thể thấy được mặt của kẻ kia. Nhưng điều đó đã bị ngăn lại bởi sự đau đớn đang từng phút từng giây gặm nhấm cơ thể Stella.
“Đúng vậy.” Người đó nói, chiếc mũ bảo vệ có một chiếc vòng gai xanh khẽ động đậy và rồi toàn thể bộ giáp từ từ hạ xuống. Giáp tay màu kim loại sáng bóng đặt lên trán của Stella. “Sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng hãy cố gắng vượt qua nó.”
Ánh sáng lấp lánh phát ra từ lòng bàn tay đó bao trùm lấy cả cơ thể cô. Nữ xạ thủ cảm thấy như toàn thân mình như đang được bao bọc trong một chiếc chăn lông vũ, mềm mại và ấm áp. Nhưng cảm giác đó không được lâu cho đến khi Stella nghiến chặt răng và co những ngón tay của cô lại. Một dòng điện như đang chạy trong cơ thể của cô. Nó như sục sạo đến từng vết thương từ chân đến tay và kết thúc ở vai. Miệng vết thương hở ngay lập tức lành lại. Cảm giác nhức nhối và đau đớn khiến cô như muốn rên lên, tuy nhiên trước khi cô kịp làm điều đó thì nó đã biến mất.
“Xong rồi.” Người đó nói và nắm chặt lấy bàn tay của cô. “Giờ hãy đứng lên và chúng ta rồi sẽ thoát khỏi chỗ này.”
Cơ thể ban nãy còn như muốn đứt ra thành từng mảnh của Stella giờ đây đã có thể cử động. Cô xoay các khớp của mình, chúng đều hoạt động ổn. Phép chữa thương từ vị hiệp sĩ kia đã hoàn toàn chữa lành tất cả vết thương trên cơ thể cô. Phép màu của các vị thần, nữ xạ thủ chỉ có thể nói như vậy. Chỉ vài phút trước đó, cơ thể nữ xạ thủ còn không có lấy chút sức lực nào để gượng dậy. Vậy nhưng minh chứng cho phép màu ấy đang hiển hiện ngay trước mắt của cô, trần trụi, cảm giác đau đớn, mùi máu tanh nồng và mùi xác bị thiêu cháy.
“Ông là ai?”
Cô đoán tuổi của người trước mặt qua giọng nói và hỏi với cái nhíu mày. Trong khi câu trả lời còn chưa đến, nữ xạ thủ dựa thẳng khẩu súng đã bị dìm ngập trong máu của mình mà đứng lên.
“Không là ai cả, bất kì người con nào của Đức Mẹ đều như nhau.” Vị hiệp sĩ nói với giọng đều đều. “Hơn nữa, thay vì đặt câu hỏi với ta, cô nên bắt đầu di chuyển được rồi đấy. Ta không muốn mình có thêm một người như này đâu.”
Ông chỉnh lại sợi dây buộc vắt qua vai mình, khiến nó đung đưa. Thứ bị buộc trên lưng ông ta là một hình bóng quen thuộc với Stella, chỉ có điều giờ đây nó trông thật thảm hại. Thứ đó vẫn mang dáng vẻ của một cơ thể người, nhưng da thịt và quần áo gần như biến mất hoàn toàn. Còn đôi chân thì đã chẳng còn lấy một mẩu thịt hay mảnh xương nào cả, nó trống rỗng.
“Đó chẳng phải là…”
Cổ họng của cô như đặc lại, bất kì lời nói nào tồn đọng trong suy nghĩ đều không thể cất ra được. Vị hiệp sĩ chỉ im lặng, sau vài giây ngắn ngủi để dành cho người trước mặt ông mới chịu cất lời của mình.
“Đi thôi, hết thời gian rồi.”
Những âm thanh nứt vỡ của gạch đá và tiếng hú hét của súc vật vang lên như một cơn sấm, trong khi mặt đất dưới chân cô thì rung lên như thể đang có địa chấn xảy ra. Stella quay đầu nhìn lại, cô thấy chúng ở tứ phía. Bắt đầu chỉ là những hình thù màu đen đỏ lẫn vào với nhau, dần dần chúng tụ lại như một cơn sóng thần. Thủy triều của cái chết đã đến. Nhưng lần này, không chỉ đơn giản là truy đuổi những kẻ còn sống sót, chúng đang khép vây họ lại. Quanh tầm mắt của Stella, trong lẫn ngoài bức tường đều rộ lên từng đợt gạch đá đổ vỡ. Bằng mọi thứ có trên cơ thể, chúng lấp đầy các chỗ trống, đục nát bất kì lớp bảo vệ nào có thể ngáng đường bản thân.
“Chúng ta chạy kiểu quái gì được chứ?” Mồ hôi như chảy ngược lại vào trong, nữ xạ thủ bắt buộc phải lên tiếng thúc giục khi tóm lấy mảnh vải của người bên cạnh.
Đáp lại cô là một sự tĩnh lặng, vị hiệp sĩ đơn giản là tra thanh kiếm vào chiếc bao bên cạnh hông. Những luồng sáng của lưỡi kim loại bị dập tắt, rồi ông lấy tấm khiên đeo sau lưng cạnh cơ thể kia ra. Nó là một tấm khiên với kích cỡ ấn tượng, chiếm quá hai phần ba cơ thể của người đứng trước Stella và gần như đã chạm tới chiều cao của cô.
“Ông định mở đường hả?”
Cô hiểu đó là một dấu hiệu ngầm và kéo chốt của khẩu súng mình rồi thay vào đó một kẹp đạn mới. Nhưng tất cả những gì trong đầu nữ xạ thủ chỉ là một sự vô vọng không hồi kết. Dù rằng lớp giáp kia có dày tới cỡ nào, vị hiệp sĩ có mạnh mẽ tới đâu. Thì sự thật là trước một bầy quân thù đông đảo cỡ này, người đó không khác nào một hạt cát trước cơn sóng biển.
“Không.” Giọng nói của vị hiệp sĩ đáp lại cô một cách rõ ràng, mạch lạc.
“Thế thì đi kiể-”
Ông lao đến, ôm chặt lấy cơ thể của Stella vào trong người mình. Chiếc khiên được đeo lên tay, hướng thẳng về phía trước trong khi chủ nhân của nó đang chạy tới mép của bức tường thành. Mọi thứ nhanh tới mức mà cô gái tóc đỏ còn không kịp phản ứng. Tất cả những gì cô thấy chỉ còn là mép của bức tường ngày càng xa dần và lũ quái vật gầm gừ khi chúng cúi xuống nhìn vào cô.
“Xin Người hãy bảo vệ chúng con. Xin hãy trao cho con tấm khiên của ánh sáng.”
Ép chặt dưới lớp giáp dày, Stella chỉ thấy được một dòng ánh sáng xanh dần tụ lại sau lưng mình. Chúng ngay lập tức tạo thành một hình bán cầu trước chiếc khiên, thứ đang được vị hiệp sĩ giữ chặt bằng cả hai tay. Mặc cho thứ này trông như một phép thuật bảo hộ, máu vẫn dồn lên đầu của nữ xạ thủ khi cô quay đầu nhìn phía dưới. Những chấm đen ở mặt đất ngày một hiện rõ hình dạng và đang tụ lại, gào rú với vẻ háo hức của lũ chó sói đói ăn. Rơi xuống không nát xác, cũng thành mồi cho chúng.
“Làm cái quái gì đấy lão già! Buông tôi ra! Buông ra!”
Stella hét lên, cố gắng cựa quậy nhưng không tài nào thoát ra khỏi được lớp kim loại lạnh toát đang dí chặt lấy da thịt của mình. Cô cảm nhận thấy gió mạnh hơn và những thứ dưới mặt đất dường như có thể với tới ngay tức khắc. Điên rồi, điên thật rồi! Người vừa lúc trước cứu cô giờ đã muốn để cả hai nát vụn dưới mặt đất. Tâm trí của cô gái tóc đỏ đang oán trách vị thần ánh sáng về đứa con khác người của bà ta. Nhưng thời gian cho việc vụn vắt đó đã hết khi đầu của lũ quái vật chỉ còn cách Stella vài gang tay.
“Bám chặt lấy ta.” Vị hiệp sĩ vẫn giữ nguyên chất giọng bình tĩnh của mình.
Bên tai của Stella chỉ vang lên âm thanh đổ vỡ làm đứt gãy tiếng kêu của lũ quái vật. Cô mở mắt ra, bụi đất thì tung bay lên như một cơn lốc cùng với cỏ và rễ. Cơ thể của những thứ tạo hóa báng bổ gần với tâm của cơn lốc đất ấy bị nghiền nát thành chất lỏng màu đỏ do sự va chạm vừa diễn ra. Những con còn sống kêu nhặng lên, lùi lại từng bước khi thấy đồng bọn đã bẹp dí. Có lẽ chúng biết rằng có điều gì không đúng với cú va chạm của những cơ thể vừa rơi từ trên tường thành xuống kia.
Stella ho sặc sụa, cô đứng dậy và thấy bản thân đang ở giữa một cái hố đất. Trên miệng hố là tập hợp của các mảnh nội tạng và thịt vụn cùng xương đầu lâu. Nữ xạ thủ không khỏi nhăn mặt lại và quay sang hướng khác. Giờ đây cô đã ở xa bức tường một khoảng, và lũ quái vật đang đứng chặn ngay dưới chân thành. Cô sờ soạng khắp cơ thể mình, để chắc chắn rằng nó vẫn còn liền nhau thành một mảnh. Đúng thật là như vậy, Stella vẫn còn sống. Vị hiệp sĩ đó cũng còn sống, cơ thể to lớn đã đứng chắn trước mặt cô.
Người đó dường như chẳng để tâm đến người vừa bị mình làm cho hồn vía lên mây. Thanh kiếm của ông ta được tuốt khỏi vỏ. Ánh sáng lấp lánh lóe lên trong màn khói. Những tia lấp lánh như thể màu sắc nguyên thủy của mặt trời, hiển thị rõ như một ngọn đuốc vĩnh cửu. Sự mờ ảo nhanh chóng tan biến, để lộ ra chủ nhân của ngọn lửa đó. Ánh kim loại từ bộ giáp phản chiếu rõ tới mức Stella có thể thấy nó trên con mắt mờ đục của lũ quái vật. Cơ thể cao lớn của vị hiệp sĩ nhanh chóng hiện ra khỏi làn khói.
Nhưng cô thừa hiểu điều đó đồng nghĩa với việc gì. Bọn quái vật đã biết rằng kẻ thù của chúng vẫn còn sống. Không để lấy một phút giây trôi qua lãng phí, lũ súc vật bị biến đã đổi nhanh chóng tụ lại và lao đến hòng kéo đổ con mồi béo bở kia.
Bò, lợn, dê, cừu, những vật nuôi giờ đây đang mở rộng bộ hàm thối khẳn của chúng với vô số cái răng nhọn mọc ra như một lưỡi cưa chực chờ đớp lấy cánh tay, đôi chân của kẻ xấu số. Stella biết chúng sẽ cố gặm nát cái thứ sắt thép ấy rồi xé toạc phần thịt bên trong của chủ nhân nó ra, đánh chén bữa tiệc thịnh soạn ấy trước khi xử lí nốt đống vô dụng còn lại. Có lẽ ai đó sẽ nói cô thiển cận khi đánh giá vậy, nhưng nữ xạ thủ thừa biết bản thân chẳng là gì với kẻ thù của mình. Cô có thể chắc chắn rằng vị hiệp sĩ nọ cũng biết rõ tình hình.
Chúng đang lao đến với từng tiếng gào thét, rên la một cách tinh túy nhất. Một số thì phi nước đại tới, một số thì lăn lộn như những con giun khổng lồ. Những thứ tạo tác ghê tởm và ì ạch lại có tốc độ một cách đáng kinh ngạc.
Trái lại, vị hiệp sĩ lại vô cùng bình tĩnh trước làn sóng đang ập tới. Lưỡi kiếm của vị ông vẫn đang giữ vững. Trước mặt ông ta là vô vàn cơ thể đồ sộ, gấp ba bốn lần với những con bò được nuôi thịt ở vùng thảo nguyên màu mỡ nhất. Nhưng vị hiệp sĩ chỉ nhẹ nhàng vung kiếm chặt bất kì con quái vật nào đến gần thành hai mảnh.
Không chán nản vì một số bị hạ gục, chúng tiếp tục lao lên. Vị hiệp sĩ quật ngã chúng bằng tấm khiến rồi hạ mũi kiếm xuống kết liễu. Một, hai rồi ba, tất cả đều bị nghiền nát tương tự như nhau. Sau một vài lần, đám quái vật đã lùi lại hằm hè nhìn vào cả hai. Đồng bọn của chúng đã tập hợp lại, biến thành một đám đông tới nỗi chẳng thể nhìn thấy bầu trời.
Stella siết chặt tay và giơ khẩu súng lên định khai hỏa. Những ngón tay bọc trong lớp găng da đã sẵn sàng để bấm cò.

Nhưng ngay lúc đó, người trước mặt cô lại tra thanh kiếm lại. Ánh sáng đỏ rực vụt tắt, chỉ để lại một tàn lửa nhỏ.
“Ông làm cái quái gì thế!” Nữ xạ thủ không khỏi giật mình, thốt lên. Ấy vậy người kia không có chút lay chuyển.
Nhân danh vị thần của ánh sáng, đó là những từ ngữ đầu tiên phát ra từ cái mũ bảo vệ mà Stella có thể nghe thấy. Ông ta lập tức đứng chắn trước mặt cô và giơ cao tấm khiên của mình.
“Đứng sau lưng ta.”
Ngay lập tức, cú va chạm đầu tiên của làn sóng đánh thẳng vào ông. Tấm khiên đứng vững, hấp thụ sức lực của lũ quái vật. Nó được chủ nhân của mình nâng cao lên và giã nát khuôn mặt đang gào thét của con súc vật gần nhất. Bàn tay của vị hiệp sĩ hành động ngay sau đòn đó, tóm lấy cổ một con cừu. Mặc cho nó giãy dụa, ông nâng nó lên cao một cách rõ ràng rồi bóp mạnh vào họng thứ xấu số. Một tiếng rắc khô khốc vang lên, vị hiệp sĩ ném con cừu với cái đầu quặt sang một bên đi. Nó đập vào lũ quái vật đang lao tới như một thanh gỗ lớn, khiến chúng đổ nhào.
Một vài con phía sau nhanh chóng thế chỗ, may mắn có thể vọt đến đối phương. Những hàm răng sắc nhọn của chúng gặm vào khiên của ông làm trào ra từng tia sáng của ánh lửa. Tốc độ phản ứng của ông ta khiến Stella không thể tin vào mắt mình. Điều diễn ra ngay sau đó thậm chí còn không tưởng hơn tất cả những thứ mà cô thể nghĩ ra được.
Ông ta đập chiếc khiên vào ngực và mặt của lũ quái vật. Phần bén của tấm thép lớn đó giật đứt bó cơ của một con lợn đang chồm lên khỏi cơn lũ thịt và máu. Không chần chừ, vị hiệp sĩ đập cạnh nhọn xuống kết liễu nó. Máu đen phun lên tạo thành lớp sương mờ trong không khí khi cơ thể dị hợm của con quái vật nhào lộn trên không trung.
Vì Đức mẹ Thánh Quang! Ông ta tiến lên lùi lại, chậm rãi. Bất kì con nào lao đến đều bị chiếc khiên đập thẳng vào tới nỗi bẻ nghiêng cổ.
“Lùi lại theo ta.”
Giọng nói vững vàng của ông thúc giục cô. Nhưng Stella chỉ có thể đứng một chỗ mà nhìn tới đối phương. Thế quái nào? cô lẩm bẩm. Nữ xạ thủ chưa từng thấy bất kì ai có sức mạnh vật lí như vậy cả. Nhưng không thể cứ đứng thế mãi được, cô gạt bỏ câu hỏi trong đầu và lùi dần bước theo đồng minh của mình.
Vị hiệp sĩ nhanh chóng đặt chân vào chỗ mà Stella vừa đứng. Ông giữ vững chiếc khiên, trong khi tay còn lại chắn ngang trước cô gái tóc đỏ. Một vật dài như sợi dây lao đến cổ của vị hiệp sĩ với tốc độ nhanh khủng khiếp, trong khi ông còn đang bận quật ngã con quái vật có năm cái chân bằng tấm khiên vững chãi. Bàn tay phủ bởi lớp giáp dày của ông ngay lập tức tóm chặt lấy cái sợi dây nhớp nháp ấy. Ông giật mạnh nó kéo theo một cái đầu dê đã đứt lìa khỏi cổ. Máu đen của nó trào qua tầm nhìn của Stella như một đài phun nước và bắn lên cái áo không lành lặn của cô.
Nữ xạ thủ không có thời gian để phàn nàn về chuyện đó, cô tiếp tục giữ chặt khẩu súng và cố tìm góc bắn. Nhưng cơ thể của người kia hoàn toàn che lấp những vị trí mà Stella có thể tận dụng. Tốn mất một vài giây, cô nhìn thấy một bóng đen đang chạy tới. Vai cô run lên vì cơn đau chưa tan hết, tuy vậy khẩu súng vẫn được căn chỉnh đường nhắm và bóp cò một cách thuần thục. Thứ đó toác làm đôi, ngã gục. Khi cô lên đạn cho mục tiêu tiếp theo, vị hiệp sĩ đã chắn ngang trước nòng khẩu súng.
“Tôi không thể hỗ trợ ông nếu cứ thế này được! Khẩu súng dài quá!”
“Không thể khoảng cách rộng hơn đâu. Ta không muốn bị cắn lén sau lưng.” Ông ta đáp lại, giọng vẫn đều đều. Khiến Stella bất lực không biết nên đối đáp thế nào.
Liền sau đó, vị hiệp sĩ dùng những đòn võ khiên của mình. Âm thanh giòn tan và khô khốc vang lên, hòa với tiếng thở gấp và tiếng rú. Ông đánh bạt hàm răng ghê tởm của một con dê bằng tấm khiên của mình và dùng nắm đấm giã nát hộp sọ nó. Ngay lập tức, hiệp sĩ tiếp tục tóm lấy con lợn bên cạnh, thụi đầu gối lên bụng nó. Cái xác tiếp tục ném đi, làm lũ quái vật đang lao tới văng la liệt ra xung quanh. Ngay lập tức, Stella thấy một đám khác xông tới. Nhưng ông ta đã nghiền nát đầu và bẻ gãy xương sống bất kì con quái vật nào tới lại gần mình. Máu và dịch phủ kín bộ giáp của ông khiến nó gần như được nhuộm trong sơn đỏ, xanh. Tất cả những điều trên chỉ diễn ra trước mặt Stella không quá ba cái chớp mắt.
“Nhân danh Đức Mẹ Thánh Quang!”
Cái khiên đột ngột trùm trong một ngọn lửa. Nó chùm lên, thiêu sống lũ quái vật chạm vào. Đống tạo vật dị hợm gầm lên. Phần nhọn của khiên đốt máu chúng thành hơi đỏ. Một con bò bị vị hiệp sĩ khéo léo đánh bay ra, đốt cháy. Kế đến, ông ta bẻ cổ một con cừu rồi rút phăng xương sống của nó. Hàng chục con quái vật lao lên, bị vị hiệp sĩ đập nát dưới chiếc khiên sắt của mình. Một số con cố tận dụng sơ hở từ trên cao bằng việc nhảy lên để rồi bị thiêu cháy dưới ngọn lửa. Trong vài cái chớp mắt vô số cái xác không lành lặn đổ vào nhau thành bức tường xác trước mặt Stella. Lũ quái vật vẫn lao lên, nghiền nát thịt của đồng bọn dưới chân thành vụn.
Mặt đất chấn động bởi từng đợt xung phong của làn sóng quái vật. Khiên giơ lên, hạ xuống. Tay đấm rồi tóm, lại vào thế thủ. Nhuần nhuyễn, không ngừng nghỉ. Bộ giáp trước mặt Stella nhuộm lên bởi ruột và thịt vẫn sừng sững đứng vững. Dưới chân cô là vô số những cái xác. Một tấm thảm dệt lên từ thi thể và các bộ phận của chúng. Từng đòn đánh của vị hiệp sĩ đều dứt khoát, kéo theo vô vàn mảnh xương và răng bị đánh văng đi. Mùi khó chịu của máu hòa lẫn cùng sự điên cuồng mà vị hiệp sĩ phải chống chọi. Mọi thứ lu mờ trước bạo lực thuần túy, ngay cả những âm thanh gào rú của đám quái vật cũng nhỏ dần.
Đâm rồi đánh và bóp, ném. Nghiền rồi húc và giã. Những đợt xung phong đã giảm đi khi bức tường xác chết trước mặt vị hiệp sĩ dần dày thêm. Lũ quái vật lùi lại, gầm gừ.
Nhưng ngay kể cả khi Stella có muốn, cũng không có một khoảng nghỉ nào diễn ra cả. Vị hiệp sĩ lại phòng thủ rồi lại tấn công, thậm chí cô còn chẳng thấy lấy một nhịp thở. Lặp đi lặp lại những hành động của mình như một cỗ máy cho đến khi ánh sáng của mặt trời có thể vượt qua cơn lũ máu và thịt để chạm đến cả cô và ông.
Khoác trên mình bộ áo giáp sắt nặng như vậy, ông ta vẫn có thể duy trì từng đó phút. Cô không còn nghĩ đây là con người. Đúng hơn, từ giây phút ông ta nghiền nát cổ con quái vật bằng tay không đã quá phi lý rồi. Mặc cho da thịt của đám kinh tởm đó đã tróc ra, thối rữa. Suy nghĩ nảy lên trong đầu của Stella, nhưng cô không biết bản thân nên bày tỏ cảm xúc gì sau tất cả những điều đã tận mắt trông thấy. Mọi ngôn từ của nữ xạ thủ đều không đủ để có thể diễn ra cảnh tượng này. Kĩ năng của vị hiệp sĩ như đang khẳng định với cô rằng họ chắc chắn sẽ chiến thắng. Nhưng Stella có thể cảm nhận được điều không đúng ở đây. Cô quay mặt về phía sau và ngay lập tức phải lên tiếng.
“Ông già! Ông già!”
Nhưng vị hiệp sĩ không để ý tới lời nói của cô. Trong khi trước mặt nữ xạ thủ đang diễn ra một cảnh tượng kinh hoàng. Hằng sa đốm đen ngòm trên bức tường thành đang đổ xuống như một ngọn thác. Một cái vỡ nát thành vũng dịch màu đỏ lập tức có một cái khác đè lên. Hợp vây, chỉ cần nhìn thôi cô đã biết. Không phải là chúng sợ nên mới lùi bước trước vị hiệp sĩ, đó đơn giản là một kế hoạch đã được suy tính.
Chúng rồi sẽ đến đây và chỉ một mình Stella thôi không bao giờ là đủ. Không thể nghĩ ra cách nào khác để truyền đạt lời nói tới đối phương, nữ xạ thủ buộc lòng phải nổ súng. Viên đạn của cô chỉ lao đi một cách bâng quơ vào bức tường dày nhưng nó đã thành công kêu gọi sự chú ý của vị hiệp sĩ. Ông ta từ từ quay đầu lại, và nhìn phía sau vài giây trước khi tiếp tục hạ gục thêm vài con quái vật nữa.
“Đứng sát vào ta.” Giọng khàn khàn của vị hiệp sĩ cất lên, xen lẫn một tiếng thở. Đến bây giờ cô mới thấy nhịp đều đều phát ra từ chiếc mũ bảo vệ.
“Lại gì nữa?”
Stella cuối cùng cũng để ý tình hình. Nữ xạ thủ nâng khẩu súng của mình, nhắm vào một con quái vật đang xồ đến từ đằng sau và thổi bay người của nó. Chợt, tai của cô vang lên những tiếng chạm vào mặt đất của đôi vó. Âm điệu đặc trưng vượt khỏi những thứ của lũ quái vật tạo ra. Một bóng hình to lớn đang chạy đến kéo theo từng đợt khói bụi đằng sau nó.
“Dashen!” Vị hiệp sĩ hét lên, con vật cũng hí môt tiếng dài.
Thứ to lớn với cái bờm dài chạy lại, tung vó bóc sắt dẫm lên cơ thể của những thứ ghê tởm đang gầm gừ với nó. Nó uyển chuyển đưa cơ thể mình sát lại chủ nhân. Bộ giáp phủ trên thân khẽ rung động bởi khi đôi chân đầy cơ bắp của con ngựa nâng lên. Chưa kịp nhận ra điều gì, cả cơ thể của Stella đã bị nhấc bổng lên và đặt lên yên của con vật.
“Đi ngay đi.” Vị hiệp sĩ thả tay ra khỏi áo cô và vỗ vào lưng con ngựa.
Nhưng con ngựa không cất bước, nó đưa đầu lại và rụi vào cơ thể đang phủ đầy bởi ruột và thịt của chủ nhân mình.
“Ta hiểu rồi. Cứ đưa người này đến chỗ an toàn đã.”
Con vật lúc này mới bắt đầu cất bước, phóng cặp chân chắc khỏe của mình rồi lao đi. Sức lực của nó khiến Stella ngả người về phía trước. Gió lướt qua mặt cô, thổi bay những giọt máu còn đang bám trên tóc.
“Mày chạy đi đâu đấy!”
Cô ngoái đầu lại, nhìn thấy vị hiệp sĩ vẫn đang dùng tay và khiên chống đỡ lại đám quái vật. Nhưng lúc này những thứ bao quanh ông đến từ cả hai phía. Nhanh chóng, chúng đã tràn ngập lấy bộ giáp kia.
“Quay lại, nhanh lên!” Cô vỗ vào thân con ngựa.
Nó dần đi chậm lại, rồi dừng hẳn khi lũ quái vật chỉ còn là những chấm nhỏ. Rồi nó quay đầu nhìn cô. Như thể nó muốn nói điều gì đó với kẻ lạ mặt đang ngồi trên lưng mình. Đồng tử to và tròn của nó như săm soi từng góc cạnh của Stella và chỉ dừng lại khi nó thở hắt ra một hơi rồi hướng mặt về phía trước. Nữ xạ thủ nhìn theo nó, cô thấy thủy triều đột ngột bị xé toạc ra. Một quầng lửa lớn phụt lên bầu trời. Ngay sau đó, cơn lũ quái vật đang dần dồn lại và kéo vào trong pháo đài.
Những chấm đen dần dồn lại thành một bức tường lớn, như những cơn sóng chúng đổ ập vào mặt đá dày của pháo đài. Mỗi một phút trôi qua, số quái vật bên ngoài càng ít đi cho đến khi chỉ còn vài chấm đen còn tồn tại phía bên ngoài. Điều này chỉ diễn ra khi chúng đuổi theo con mồi.
“Ông ta vẫn sống. Nhưng sao lại không chạy?” Cô lẩm bẩm.
Stella lấy lại nhịp thở sau những chuyện vừa trải qua. Tất cả có lẽ còn chưa tới một hồi chuông và giờ cô đang ở đây để nhìn vào tất cả. Nữ xạ thủ có cả hàng chục câu hỏi muốn được giải đáp. Nhưng những gì cô nhận được lại là một sự im lặng tuyệt đối của bầu không khí xung quanh. Chỉ có tiếng gió, tiếng thở phì phò của con ngựa và âm thanh thình thịch của trái tim cô. Chợt, một tiếng lá xào xạc vang lên.
“Ai?” Cô giương họng súng của mình về phía sau.
Một người bước ra từ trong hàng cây phía sau cô. Mặc một chiếc áo choàng, toàn bộ thân thể của kẻ đó được giấu kín. Dáng người nhỏ gọn và cũng không quá cao, so với Stella là cao hơn hai gang tay. Không có điều gì chứng minh kẻ đó có thể là con người, bởi ngay cả những phần được lộ ra cũng đã bị phủ kín bởi bóng tối của rừng cây và chiếc áo choàng.
“Đã đến lúc rồi.” Giọng nói thanh thoát cất lên, giống hệt với giọng của Stella nhưng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Gì cơ?” Cô không giấu được sự bất ngờ khi nghe kẻ đó lên tiếng.
Nhưng mặc cho câu hỏi của cô và họng súng đang chĩa thẳng vào mình, kẻ đó chỉ đứng yên một chỗ. Rồi bằng một cách từ từ, cánh tay trắng muốt và thon gọn bọc trong một lớp vải xanh có hoa văn lộng lẫy giơ lên. Theo sau nó là những âm thanh kì lạ mà Stella không hiểu được, cất lên bằng giọng của cô. Stella quay đầu, thấy một vòng tròn ánh sáng hiện lên giữa không trung trên pháo đài. Ánh sáng màu vàng của những nó lớn dần, đúc thành hình những vòng tròn chứa đựng một ngôi sao sáu cánh với vô số kí tự kì lạ được vẽ lên từ ánh sáng xen giữa chúng.
Âm thanh của sự nứt vỡ vang vọng khắp khoảng không và mặt đất thì rung chuyển đến những hòn sỏi nảy lên theo từng nhịp. Stella quay mặt về hướng phát ra tiếng động đó, pháo đài. Nó giờ đây đang được bao quanh bởi sáu cột ánh sáng màu vàng hướng thẳng từ dưới mặt đất lên không trung. Một bức tường ánh sáng dần hiện lên, kết nối các cột lại với nhau. Cuối cùng, chúng khép miệng lại và bao bọc hoàn toàn lấy pháo đài khổng lồ.
“Kết giới…. Ngươi là ai?”
Stella quay lại nhìn nhưng kẻ đó đã biến mất tự bao giờ, chỉ còn sót lại một vật hình vuông dưới mặt đất. Cô nhảy xuống, cầm lấy vật đó trên tay. Đó là một cuốn sách có bìa tuyệt đẹp với màu chủ đạo là tím và hình vẽ màu vàng giống hệt vòng tròn phép thuật cô vừa có cơ hội được thấy. Quyển sách có một sợi dây luồn qua cái móc ở góc trên cùng. Nó khiến cô liên tưởng được đến những pháp sư luôn có vài thứ kì lạ đeo trên cổ của mình. Một pháp sư, cũng có thể là phù thủy đã tạo ra kết giới khổng lồ kia.
Cô gái tóc đỏ nhìn lại rồi nhận ra lũ quái vật đã bắt đầu chuyển động. Những chấm đen nhanh chóng tràn ra khỏi bức tường đá, tuy nhiên đã quá muộn cho chúng. Ngay cả khi góc dưới của kết giới đã được phủ kín thành một màu đen đặc thì bức tường ánh sáng cũng không hề nứt vỡ.
Như thế mà cũng gọi là kế hoạch ư?
Stella siết chặt bàn tay mình lại, cô hiểu điều gì đã xảy ra. Bởi một lẽ rằng, những bài học ở Học Viện Hoàng Gia đã cho cô biết ngoài chủ nhân của kết giới thì không có ai có thể thoát khỏi kết giới cả. Bất kể bạn hay thù, chỉ khi kết giới bị phá vỡ thì mới có thể thoát ra được.
Nhưng trái với suy nghĩ của nữ xạ thủ, điều diễn ra trước mặt cô là một khung cảnh hủy diệt. Chỉ vài giây sau khi cô nhìn thấy lũ quái vật, một cột khói khổng lồ đã bao trùm lên tất cả. Vụ nổ kinh khủng là tất cả những gì mà ngôn từ có thể dùng để miêu tả nó. Ánh cam bẻ vụn mặt đất và trồi lên như một con rồng trong kết giới. Những cột khói dâng cao như một mũi thương chọc thẳng lên trời, kéo theo một làn sóng xung kích thổi bật những cành cây và tán lá trên đầu của Stella. Tiếng động kinh hồn đẩy bật cô và con ngựa khỏi mặt đất, khiến cả hai loạng choạng lùi về phía sau. Những miếng đá lớn văng ra rồi đập vào tường kết giới và cắm thẳng xuống mặt đất.
Pháo đài đã bị hủy diệt.
Stella ho sặc sụa vì mùi khói và máu. Cô chống hai tay xuống mặt đất trong khi những chất lỏng màu đỏ chảy từ lỗ mũi và tai như một dòng nước nhỏ. Con ngựa hí lên và dụi đầu mình vào cơ thể của nữ xạ thủ nhưng cô không thể đáp lại nó. Mắt cô như nhìn thấy hàng ngàn vì sao còn tay chân thì run lẩy bẩy. Não bộ của Stella rung lên như một hòn bi lăn trong trục đồng hồ cơ khí.
Nữ xạ thủ không thể nghe thấy giọng của mình nhưng cô chắc chắn rằng mình đã nói lên hai từ ”mẹ kiếp”. Cái gì đã xảy ra, Stella không biết. Cô chỉ biết rằng thứ trước mắt đã bị san bằng thành một đống vụn ngay khi bản thân có thể lấy lại ý thức cơ thể.
Nhưng cũng vào lúc đó, cơn đau liền điều khiển cơ thể của cô. Khiến nó khuỵu xuống và run lẩy bẩy như một kẻ chết rét. Cú sốc không tưởng của vụ nổ khiến Stella không thể đứng lên nổi. Nhưng ngay cả với vụ nổ như thể thì ở khoảng cách này tác động cũng không tài nào lớn đến vậy. Hoặc cô đã nhầm khi coi thường loại chất nổ vừa được sử dụng. Sự ngu ngốc luôn có cái giá của nó và với Stella là một cơn lạnh chạy dọc bản thân của mình. Mắt cô nhắm lại và ý chí lịm đi lần nữa.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Bất chợt, có những âm thanh vang bên tai cô. Mùi thơm của thảo dược hòa lẫn với mùi của vải. Những tiếng xì xào len lỏi khắp bên tai.
“Người này thì sao?” Một giọng nữ vang lên.
“Đã ổn.” Một giọng khác đáp lại.
Trước mắt Stella là một khoảng tối. Cô đã tỉnh nhưng không vẫn chưa lấy lại được cảm giác của cơ thể mình.
“A!” Nữ xạ thủ cố hét lên. Mắt cô mở ra ngay sau đó nhưng buộc phải nhắm nghiền lại dưới một thứ ánh sáng màu trắng rọi thẳng đến.
“Trời, tỉnh rồi này.”
Tay của cô có cảm giác bị nắm lấy và rồi dưới tác động mạnh mẽ, nó từ từ bị gạt xuống. Hiện lên trước cô là hai nữ nhân với bộ đồ màu trắng với một tấm vải che lại nửa dưới khuôn mặt của họ. Họ đội một chiếc mũ cũng có màu tương tự bộ đồ của mình và có in hình một chiếc cột đỏ quấn quanh bởi con rắn xanh. Biểu tượng của thần Sức Khỏe, có nghĩa những người này là các y tá.
“Để tôi kiểm tra xem nào.”
Cô gái đang nắm lấy tay của Stella bắt đầu đưa bàn tay của mình rồi vạch hai mí mắt của nữ xạ thủ ra hết cỡ. Sự khó chịu dồn lên cơ mặt, nhưng cô gái tóc đỏ không thể nói ra được.
“Không có vấn đề gì.”
Kế đến, cô ta nắm lấy bàn tay của nữ xạ thủ và nhắm chặt mắt.
“Dòng chảy của sự sống đã ổn định.” Sau đó, bàn tay di chuyển lên giữa ngực của Stella rồi xuống bụng. “Dòng chảy sự sống ở đây cũng không có vấn đề nào cả.”
“Hả?” Nữ xạ thủ không thể không ngăn mình lên tiếng.
“Cô đã được ngài ấy cứu. Rất may mắn là cô không gặp vấn đề quá nặng, chỉ cần nghỉ ngơi nữa là ổn rồi.” Nữ y tá còn lại trả lời Stella.
“Ngài ấy? Ý cô là ông ta vẫn sống?”
“À vâng, dĩ nhiên rồi. Ngài hiệp sĩ không có vấn đề nào cả. Tôi chỉ có thể đoán vậy, ngài ấy không cho chúng tôi kiểm tra.” Vừa nói, cô y tá vừa rút ra một ống thủy tinh chứa chất lỏng màu dương và mở nắp của nó. “Tôi được bảo rằng cô là một người quan trọng, vậy nên hãy uống thứ này. Nó sẽ giúp cơ thể của cô phục hồi nhanh hơn.”
Stella cầm lấy lọ thuốc rồi dốc một hơi cạn sạch. Thứ chất lỏng kì lạ chảy vào vòm họng khiến cô phải nhăn mặt lại, không như vẻ bề ngoài sặc sỡ của mình nó lại có một vị đắng khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả. Thuốc đắng giã tật, tuy người ta hay nói như vậy nhưng nữ xạ thủ chẳng cảm thấy một chút thay đổi nào ở cơ thể mình sau khi đã uống hết nó. Có lẽ nó cần thời gian, cô cho là vậy.
“Vậy được rồi, nếu có vấn đề gì hãy nhấn chiếc nút bên cạnh tường, nó sẽ báo hiệu cho người trực đến. Còn bây giờ, chúng tôi xin phép.”
Nói rồi, họ rời đi. Và phải đến lúc bóng hai người biến mất sau cánh cửa gỗ, Stella mới có thời gian để nhìn nhận mọi thứ xảy ra xung quanh mình. Thứ đầu tiên cô có thể chắc chắn rằng đây là trạm xá. Còn cô dĩ nhiên là một bệnh nhân, hiện tại đang nằm trên một chiếc giường có đệm chăn như những người khác cùng trong căn phòng. Các bệnh nhân đó hầu như đều là mạo hiểm giả. Điều này có thể nói được qua đống trang bị được nhét lộn xộn ở trong chiếc ba lô cạnh giường của họ. Pháp sư có, kiếm sĩ có, cung thủ cũng có và có các loại vết thương khác nhau. Nhưng cũng không có một người nào bị nặng và đều lảng tránh ánh nhìn của người khác.
Stella cũng nhanh chóng nhận ra một điều rằng không có người nào trong tổ đội đi cùng cô nằm ở phòng này cả. Hết cách, nữ xạ thủ chỉ có thể quay qua một người bên cạnh mình hỏi chuyện.
“Xin hỏi, cô có biết có người nào được đem theo cùng tôi không?”
“Tôi, không rõ lắm vì tôi ở phòng này cả ngày rồi.” Cô gái chỉ tay vào chiếc chân đang được bó bột và treo lên của mình. “Nhưng tôi nghe các y tá nói rằng ca của cô có ba người và hình như là một người không qua khỏi.”
“Ba người?” Stella xồ khỏi giường, và nắm chặt lấy vai của người kia.
“Vâng,... vâng, là ba người. nếu đó là bạn của cô, thì... cho tôi xin lỗi nhé.”
“Cảm ơn.”
Không chần chừ thêm bất kì phút giây nào, cô chỉnh lại chiếc áo màu trắng của bệnh nhân rồi xỏ đôi dép da và lao ra cửa. Một y tá hét lên khi thấy cảnh đó và đánh rơi những bộ quần áo trên tay xuống đất, nhưng Stella không có thời gian để giúp đỡ cô ta. Cô men theo những chiếc bảng gỗ treo rủ xuống báo hiệu rằng bản thân đang ở khu nào. Vượt qua những bệnh nhân và nhân viên y tế còn đang ngỡ ngàng, nữ xạ thủ nhanh chóng đã tiếp cận được quầy trực của trạm xá.
Hai nữ y tá vừa thăm khám cho không giấu được đôi mắt đang mở rộng của mình. Một người nhanh chóng tóm lấy tay của cô gái tóc đỏ và giữ cô lại.
“Cô còn đang yếu, cô đi đâu?”
“Người còn sống đi cùng tôi đâu? Ông ta đem về thêm một người nữa rồi đúng không?” Stella giữ chặt lấy tay của đối phương, quyết không cho cô ta rời lấy nửa bước.
“À, tôi quên mất chưa nói điều đó. Nhưng cô phải trở lại phòng ngay, khi nào tình hình của bệnh nhân ổn định tôi sẽ dẫn cô tới thăm.”
“Tôi muốn gặp những người đã được đem đến đây cùng tôi.”
“Được rồi, hãy cho cô ấy đến chỗ đó đi.”
Y tá còn lại liền vỗ vào vai người đồng nghiệp của mình trước khi cô ta tiếp tục nói. Tặc lưỡi một tiếng, người nhân viên y tế đành phải giữ chặt lấy tay của bệnh nhân mình rồi đặt lên đó một chiếc khẩu trang làm từ vải trắng.
“Đi theo tôi, nếu cô mệt, tôi sẽ lập tức đưa cô về phòng ngay.”
“Tôi chưa ngu tới mức không biết rằng mình đi được hay không đâu, nên cảm ơn và đừng làm phiền tôi nữa. Dẫn tôi đến đó.”
Thở dài một hơi, người y tá đưa tay lên ra dấu đeo khẩu trang rồi bắt đầu bước đi. Theo sau cô ta, Stella lách người qua những bệnh nhân còn đang mở to mắt ngạc nhiên và những nhân viên y tế khác đang mang vẻ khó chịu trên khuôn mặt. Họ dường như đều biết điều đã xảy ra và chủ động tránh đường ra hai bên. Thế càng tốt, Stella bám sát vào người dẫn đường mặc cho những lời phàn nàn sau lưng. Hành lang của trạm xá tuy không rộng rãi nhưng số người ở đây cũng chẳng có bao nhiêu, vì thế nên nữ xạ thủ có thể thoải mái bước đi mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Điều đó có lẽ không có gì là lạ - người ta bình thường sẽ nghĩ như vậy. Nhưng càng bước thêm, Stella càng thấy những bệnh nhân càng ít đi dọc đường và dần dần trước mặt cô chỉ còn lại màu trắng của sơn tường cùng màu vàng của nền gạch. Những nhân viên y tế giờ đây được thay bằng các mạo hiểm giả, đám người có cách ăn mặc rất đặc trưng tới nỗi chỉ cần là một người dân bình thường thôi cô cũng có thể nhận ra họ. Trang bị không đồng bộ với quần áo, vũ khí cũng là hàng cũ được thải ra từ quân đội. Quan trọng nhất là tấm thẻ màu vàng đeo trên cổ họ, minh chứng cho những người này đang ở mức bốn trên thang năm bậc.
Câu hỏi đầu tiên trong đầu của Stella mà cô chắc chắn rằng cũng sẽ có trong suy nghĩ của tất cả người khác là về sự xuất hiện của những kẻ này. Một đám mạo hiểm giả tương đối thiện chiến cùng ở nhau trong một trạm y tế và giờ đây thì người ta đang dẫn cô đi qua vô số ánh mắt dò xét của chúng. Chúng đều có súng, không thì cũng là các thanh đoản kiếm dùng để đột kích chiến hào thời chiến tranh Leman. Nếu ai đó muốn đối đầu với những kẻ này thì vô số đạn từ các khẩu súng lục ổ quay và những mũi gươm sắc bén sẽ được đáp lại ngay lập tức. Những kẻ đứng hàng đầu sẽ là những kẻ phản ứng trước tiên, tuy đều tỏ ra vẻ mệt mỏi nhưng đám người này phản ứng nhanh hơn những gì mà nữ xạ thủ có thể suy đoán. Bằng chứng là ngay khi cô vừa đặt chân trước mặt chúng chục bước chân thì đã có bị chặn lại với họng súng chĩa thẳng vào mình.
“Ai đây? Đi đến đây làm gì?”
“Là người được Ngài hiệp sĩ cứu, cô ta nói rằng muốn đến gặp hai người còn lại.”
“Mắt nâu, tóc đỏ, được rồi. Cô, đi qua. Còn cô, y tá, về chỗ của mình đi.” Hắn lên giọng, phẩy tay.
Người y tá sau đó gật đầu và rời đi, chỉ để lại Stella đứng cùng với đám mạo hiểm giả. Không chần chừ thêm và cùng không đợi họ ra lệnh, cô tiến về cánh cửa không xa phía trước.
Khi đã đứng trước cánh cửa, nữ xạ thủ quay đầu lại và thấy những cặp mắt vẫn đang dõi theo mình. Họ đều trông không vui vẻ, có lẽ một phần vì cánh cửa trước mặt cô được gắn một cây thánh giá ánh sáng cùng với những ngôi sao. Thứ này là một biểu tượng phổ biến của những người theo đạo thờ Thần Ánh Sáng, chúng luôn có mặt trong các buổi trừ tà. Sự thật và sự cứu rỗi, cô gái tóc đỏ nhớ rằng đã có một người từng giải thích cho mình về ý nghĩa của nó. Nếu là như vậy, cô không thể không tự hỏi điều gì chờ đợi mình sau cánh cửa này.
Không thể đợi được thêm khi những câu từ liên tục nổi lên trong suy nghĩ của mình, Stella đẩy cửa. Trái với cô nghĩ, thứ đầu tiên cô gặp lại là một cánh cửa khác. Đúng hơn rằng đây là một căn phòng vô cùng chật hẹp, khi quay đi bốn phía cũng chỉ có hai bức tường và hai bức tường khác có cửa. Được thắp sáng bằng nến thơm, những vật dụng trong căn phòng hiện lên một cách mập mờ. Một cái bàn là tất cả những gì nó có, bên cạnh đó là một người đã ngồi sẵn cùng một những li nước ở trên mặt bàn.
“Đưa tay đây.” Con người chìm trong bóng tối đó lên tiếng với Stella. “Điều này là bắt buộc.”
Nữ xạ thủ nhăn mặt, nhưng vẫn buộc lòng phải đưa tay của mình ra. “Cả hai tay.” Kẻ kia hắng giọng, và buộc cô phải chìa thêm bàn tay còn lại. Xong xuôi, hai bàn tay của đối phương cũng thò ra khỏi bóng tối, hiện lên trước ánh nến mờ ảo. Đó là một bàn tay thô ráp với phần vải trắng ở cổ tay, giữa lòng bàn tay là một nắm bụi màu vàng nâu.
“Cầu cho Đức Mẹ phù hộ.”
Kẻ đó tung đống bụi vào người của Stella, khiến cô không kìm sự khó chịu trong mũi được mà hắt xì. Đợi cho cô gái hoàn hồn lại, kẻ kia liền cầm tiếp li nước lên rồi đổ vào hai bàn tay của người trước mặt.
“Xin Người hãy bảo vệ sinh linh vô tội này khỏi quỷ dữ.”
Những luồng nước mang theo sự ấm áp luồn qua kẽ tay của cô và rơi xuống mặt đất rồi lập tức tan biến. Các làn khói theo đó bốc lên cùng với mùi của rượu và hoa. Cảm giác kì lạ chạy dọc trên da của Stella, khiến cô cảm thấy như mình vừa nhúng tay vào một chậu nước nóng có thể luộc chín cả một con thú sống. Tuy vậy, thứ cảm giác chốc lát này liền được thay bằng một cái lạnh thấu xương rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Đây là nước thánh à?
“Cô có thể đi rồi.”
Giọng nói không cảm xúc vừa dứt, bàn tay của kẻ kia cũng biến mất vào bóng tối. Nữ xạ thủ nhíu mày, không quay lại nhìn mà tiếp tục bước sang căn phòng kế tiếp.
Nhưng những gì cô mong đợi không có ở đó, trước mặt nữ xạ thủ chỉ là một cầu thang dài dẫn sâu xuống mặt đất. Chật hẹp và chỉ được thắp sáng bởi những ngọn nến, chiếc cầu thang khiến cô phải dựa tay vào mặt tường mới có thể đi tiếp.
Càng bước, cô càng thấy làn da của mình như xây xát. Dỡ một ngọn nến ra khỏi chiếc chĩa cài bên tường, nữ xạ thủ nhận ra toàn bộ bức tường hai bên cầu thang đều được khắc đầy chữ. Đó là những lời nguyện. Stella nhận ra một vài trong số chúng, số còn lại cô không tài nào phân biệt được. Những từ ngữ này đều được viết bằng ngôn ngữ cổ xưa mà nữ xạ thủ mới chỉ học được một, hai từ. Cô nuốt nước bọt và tự khuyên mình nên di chuyển thay vì tốn thời gian ở đây. Cuối cùng, có lẽ phải gần chục phút, Stella mới thấy được một cánh cửa tương tự thứ cô vừa mở ra trước mặt. Không thể đợi được thêm nữa, nữ xạ thủ làm điều mà bản thân phải làm.
Ngay khi cô vừa mở cửa, những hơi trầm hương đã xộc thẳng ra khiến khứu giác của Stella thoáng chốc nhiễu loạn. Theo sau nó, là ánh đèn sáng rọi khiến toàn thể căn phòng trông như thể nó là một phòng nguyện của tu viện. Nó được trang hoàng bởi vô số những tờ giấy của quyển kinh dán trên tường cùng một chiếc thánh giá cỡ lớn thẳng mặt cô. Phải mất một lúc Stella mới quen được với luồng ánh sáng. Ngay khi thị giác trở lại bình thường cô đã thấy bản thân được vây quanh bởi những người lạ mặt.
Có một người trong đó không phải lạ mặt, nhưng cũng không phải là khuôn mặt mà cô biết. Vị hiệp sĩ đã cứu mạng cô, vẫn im lìm trong bộ áo giáp của ông ta như khi xuất hiện. Có chăng giờ đây sự khác biệt là bộ giáp đã được tẩy rửa sạch sẽ khỏi máu thịt từ trận chiến với những con quái vật và bốc lên thứ mùi thơm của dầu sáp nến.
Nhưng đó chưa phải tất cả, điều khiến Stella ngạc nhiên hơn cả là trên tay thân hình đồ sộ kia có một quyển sách da trong khi những lời cầu kinh bằng thứ tiếng cổ xưa vang vọng khắp trong căn phòng. Mặc dầu sự xuất hiện của cô khiến cho những kẻ khác căn phòng đều hướng ánh nhìn về nơi cánh cửa nhưng vị hiệp sĩ vẫn chỉ khẽ cúi đầu và tiếp tục công việc của mình.
Cứ vài giây một lần, ông lại nhúng tay vào cốc nước ở chiếc bàn cạnh mình rồi vẩy nó xuống thứ nằm ở giữa căn phòng. Thứ đó, cũng là một gương mặt quen thuộc với Stella. Có mái tóc vàng và bộ đồng phục màu trắng, giờ ngập trong những cuộn băng có chữ màu vàng. Mystine, nữ tu trẻ tuổi mà cô tưởng chừng như đã biến thành đống thịt vụn dưới bộ hàm của đám tạo tác ghê tởm kia giờ đây vẫn còn bình an vô sự. Ít nhất là ngực của cô ta vẫn phập phồng một cách đều đặn dù cho các bộ phận còn lại đều được phủ kín bởi các cuộn băng màu nâu vàng đó.
Bao quanh thân thể kia là những vòng tròn đang sáng rực rỡ, hệt như thứ mà nữ xạ thủ thường thấy trong các buổi luyện tập của các lữ đoàn pháp sư. Điều khác biệt so với ngôi sao sáu cánh của họ là vòng tròn này có vô số chữ cái bên trong, xen lẫn bởi những sáu chiếc gậy màu lam cắm vào sáu góc của nó. Cứ một chút một, vài ánh sáng nhỏ lại lóe lên trong khoảng không giữa những chiếc cột. Còn người bên trong nó, vẫn nhắm nghiền mắt và thở đều đều. Stella muốn hét lên rằng nữ tu kia rất cần chăm sóc y tế và nên được đặt trên một chiếc giường đệm thay vì mặt đá cứng nhắc trong căn phòng này.
Ấy thế nhưng tất cả chỉ dừng lại ở suy nghĩ, bởi vì đã có thứ gì đó nhanh chóng bịt chặt lấy miệng cô lại. Cho đến khi Stella nhận ra đó là những ngón tay thô ráp, âm thanh phát ra từ cổ họng của cô chỉ còn là từng tiếng rên rỉ nhỏ như một chú cún con đói sữa. Nữ xạ thủ cố hé mắt nhìn, đe dọa hắn. Nhưng kẻ đó đưa tay còn lại miệng và ra dấu im lặng. Xong xuôi, hắn mới chịu thả cô gái tội nghiệp ra.
May mắn cho hắn là Stella đã không giáng một cú thụi chân vào giữa háng đối phương. Vì khi cô có ý định làm điều đó, nữ xạ thủ đã nhận ra người này mặc đồng phục của Hội quán màu tím chứ không phải xanh đen như các nhân viên bình thường. Thứ này chỉ dành duy nhất cho một người, kẻ đứng đầu Hội quán. Điều đó cũng lí giải về sự xuất hiện của các mạo hiểm giả cấp cao trên hành lang.
Người đàn ông có vẻ ngoài trung niên nhanh chóng lắc đầu của mình biểu thị sự xin lỗi rồi đưa tay hướng về phía Mystine. Quan sát, Stella cho rằng ý ông ta là vậy. Đồ mắc dịch, nữ xạ thủ chửi thầm rồi quay qua theo dõi người bạn của mình. Cô căng mắt, để ý bất kì sự thay đổi nào ở cơ thể nhỏ bé kia. Điều gì đến cũng nhanh chóng đến, những chất lỏng màu đen tràn ra từ khe hở nhỏ của tấm băng gạc, chảy từ từ xuống mặt đá rồi bốc hơi. Cơ thể của nữ tu trẻ giật lên từng hồi, cùng lúc với việc thứ chất lỏng đó bốc lên nhiều hơn. Mùi hôi thối sặc sụa trong căn phòng khiến ngay cả những chiếc nến thơm cũng không ngăn được Stella phải ngay lập tức lấy chiếc khẩu trang đeo lên mặt.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục như thế khi tiếng cầu kinh của bộ giáp to lớn dần trở thành trung tâm của âm thanh trong căn phòng. Còn Mystine, lăn lộn trên mặt đất và đổ mồ hôi thấm chung vào số chất lỏng màu đen đó. Cơ thể của cô ta chỉ dừng lại khi một bãi chất lỏng đen được nôn ra từ miệng và vấy bẩn bộ đồng phục màu trắng. Không có thứ gì chảy ra thêm nữa, tiếng cầu kinh cũng kết thúc ở đây. Vị hiệp sĩ đóng quyển sách lại rồi dắt bên hông mình, ông quay đầu nhìn vào nhóm người mặc đồ màu trắng đang vây quanh chiếc vòng tròn rồi hạ xuống mà không nói gì thêm.
Những con người đó lặng lẽ lấy chiếc mũ trùm che đi khuôn mặt của mình rồi từ từ tiến vào trong vòng tròn. Bàn tay họ từ từ nâng cơ thể nhỏ bé lên rồi đặt vào một chiếc cáng đã có hai người cầm sẵn. Họ bước một cách có trật tự, theo hàng lối và dần dần số lượng những kẻ này giảm đi một cách đáng kể. Cuối cùng, những kẻ còn lại trong căn phòng chỉ là Stella, vị hiệp sĩ và chủ quản của Hội quán.
“Tôi xin phép.”
Lúc này, con người lạ mặt duy nhất trong căn phòng cũng đã cúi đầu rồi mở cửa và biến mất vào bóng tối. Căn phòng giờ được phủ bởi sự im lặng, chỉ còn âm thanh khi giọt dầu từ nến thơm rơi xuống nền đá vang lên.
“Vậy, tiểu thư đây muốn hỏi về những người bạn của mình?” Chất giọng đều đều của vị hiệp sĩ cất lên, không lo lắng, không cáu giận, bình tĩnh như lần đầu mà nữ xạ thủ nghe thấy ông ta nói.
“Đúng vậy, nhưng tôi đã thấy đủ rồi. Cái tôi muốn hỏi là-” Cô giật chiếc khẩu trang xuống, cố bước lên nhưng bị người kia ra dấu dừng lại.
“Là tại sao Sister kia lại bị như vậy phải không? Nhưng rất tiếc, ta không thể nói nhiều hơn về chuyện này cho cô. Điều mà ta có thể nói lúc này, là cô gái đó đã trúng độc và đã được cứu. Nếu thần Đất Mẹ phù hộ, nữ tu ấy sẽ tỉnh lại sau vài ngày nữa.”
“Khoan đã, cái tôi muốn nói là-”
“Cô ấy đã may mắn được sự bảo hộ từ vị thần của mình. Khi ta đến nơi, phép bảo vệ vẫn thành công ngăn chặn được đám quái vật. Ta đã nhờ Dashen đưa cô ấy về trước rồi trở lên giúp đỡ hai người. Nhưng ta đã đến muộn. Thật lòng xin lỗi cô về điều đó.”
Stella khẽ mím mặt môi lại rồi khẽ mở nó ra, ánh mắt của cô trùng xuống rồi lóe sáng lên khi nhìn thẳng vào thân hình cao gấp rưỡi bản thân.
“Vậy là cậu ta chết rồi à.”
“Phải, đã chết. Khi ta tìm được thân thể đó, trái tim đã ngừng đập. Và cũng không còn cách nào khác, Hội quán đã ra quyết định hỏa thiêu con người xấu số đó. Thay mặt nhân viên của Hội quán Avalan, ta xin gửi lời xin lỗi tới cô vì đã không thể giúp cô gặp mặt bạn mình lần cuối.”
Tay của Stella nắm chặt lại, móng tay cứa vào da thịt cô. Cô tiến thêm vài bước, mỗi lần tiếng giày của cô đều vang lên trong không khí. Mặc cho lời xin lỗi đã đưa ra nhưng ngọn lửa trong lòng cô vẫn đang cháy rực. Nữ xạ thủ tóm chặt lấy tấm vải trên bộ giáp của vị hiệp sĩ và kéo nó về phía của mình. Giọng của cô gằn lên trong khi bàn tay thì cọ sát vào lớp vải thơm mùi nến.
“Nếu ông đến sớm hơn, đã không có ai phải bỏ mạng. Tại sao, ông lại cứu tôi?”
Vị hiệp sĩ im lặng sau câu nói đó. Đúng hơn là bất động, không nói cũng không lay chuyển như thể một pho tượng cẩm thạch. Bàn tay của Stella càng ngày càng cấu chặt vào lớp vải của ông hơn, như thể cô sẽ xé đôi cơ thể nó ra như cách lũ quái vật xé xác những người đồng đội xấu số của mình. Nhưng rồi, bàn tay ấy cũng buông thõng ra như cách khuôn mặt của chủ nhân nó cúi gằm xuống đất.
“Xin lỗi, ông không hề sai. Đúng ra tôi nên lường được chuyện này.”
Vị hiệp sĩ vẫn im lặng. Ông chỉ từ từ đặt tay lên vai của cô gái trước mặt.
“Tất cả đã là số mệnh.” Nói rồi, ông sải bước tới cánh cửa. Bỏ lại cô gái vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay của mình. Nhưng vị thần của số mệnh đã ngăn không cho mọi chuyện kết thúc như vậy.
“Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao ông lại đến cứu tôi?”
Chất giọng mạnh mẽ của cô gái vang lên trong căn phòng, khiến cơ thể của vị hiệp sĩ phải dừng lại. Bộ giáp của ông xoay chuyển về phía sau, kéo theo âm thanh của kim loại.
“Chẳng phải cô đã gọi ta hay sao?”
“Cái gì cơ?”
“Giọng của cô đã liên tục nhắc nhở ta phải đến làm tròn nhiệm vụ của mình và vị thần của ta đã chỉ lối cho ta đến nơi đó.”
Trước những lời đó, Stella chỉ có thể đứng ngẩn người và đưa ánh nhìn sửng sốt vào cơ thể trước mặt mình.
“Có lẽ, đó cũng là phép màu. Ta nghĩ số mệnh của chúng ta chưa kết thúc ở đây. Nhưng hiện tại, thật lòng mong cô thứ lỗi cho ta.”
Mùi của diêm huỳnh xộc lên đường thở của Stella, chốc lát tầm nhìn của cô bị chặn lại. Một làn khói phủ ngập căn phòng, như thể ném Stella vào màn sương mù dày đặc. Cô lao về phía trước nhưng liền đập đầu vào thứ gì đó mà ngã lăn ra.
“Đức Mẹ Thánh Quang phù hộ.”
Âm thanh khàn khàn cất lên cũng là lúc làn khói tan biến. Tất cả trước mặt của Stella, không là gì ngoài một cánh cửa và chiếc ba lô chứa đồ của cô cùng quyển sách mà cô đã nhặt được trước khi ngất đi.
“Đồ chết tiệt!”
Số mệnh đã bắt đầu và kết thúc như vậy.
10 Bình luận