Volume 1: The Light of Fate
Chương 01: Chuyến tàu của màn đêm
15 Bình luận - Độ dài: 7,878 từ - Cập nhật:
Thanh âm của hơi thở, của những tiếng kéo quần áo, của tiếng ngáy đều đều. Chúng không ngừng vang lên, quyện lại với nhau như những bản hòa ca khó hiểu của âm thanh và hình ảnh.
Đông đúc nhưng không hề lộn xộn, những nhạc công của bài hát buồn cười này đều có vị trí của riêng mình và tận tâm với nhiệm vụ của chính họ. Tất cả đều ngả lưng vào hàng ghế gỗ cũ kĩ chỉ được bọc sơ sài bằng một lớp vải màu rồi tham gia vào bản đồng ca của sự mệt mỏi.
Chẳng phải điều gì quá lạ vào một chuyến tàu đêm.
Bản hợp xướng của những con người nhếch nhác với bộ đồ rách rưới trùm kín lên người của mình. Đôi bàn tay, cái ủng vẫn còn lấm lem bùn đất và ngay cả khuôn mặt chai sạn cũng không khá hơn là bao. Công cụ lao động chính của họ là những chiếc cuốc và xẻng đã được dựng gọn trong ngăn để đồ của khoang. Còn những thứ đồ còn lại dù chỉ là đôi chiếc áo sờn cũ hay chiếc túi chứa vài đồng Terra xỉn màu, những người này đều giữ chặt lại trong lòng. Bởi trong bóng tối nơi khoang tàu chật hẹp này, mọi thứ đều dễ dàng mất đi. Kể cả đó có là ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn dầu đi, bóng tối vẫn khiến nơi này trông như cánh cổng kết nối đến thế giới của Hỗn Mang. Rồi thêm cả tiếng rít lên của đám động vật ngồi khoang sau vang lên cùng tiếng tru và nện búa của con "Địa Long" đang chở người theo nữa. Khung cảnh rùng rợn như vậy hóa ra lại chỉ là nốt thăng trong bài hòa ca. Và chẳng có gì ngăn cản những người ở đây tiếp tục nó. Họ vẫn nhắm chặt mắt, tựa đầu vào chiếc ghế rồi tiếp tục thực hiện nó như những kẻ sùng đạo đang cầu nguyện cho vị thần của chúng. Thần Giao Thương, quen thuộc với những kẻ buôn bán. Thần Mặt Trời, thường có mặt cùng những binh sĩ. Hoặc đơn cử chỉ tham gia vào giáo hội nói chung chứ không vì một riêng ai cả. Và có lẽ rằng, giấc ngủ, cũng được bảo hộ bởi một ai đó trên cao kia.
Ấy thế mà lại có những kẻ ngoại đạo tách khỏi giáo phái này. Chúng còn đang mở to đôi mắt và làm những việc trật đi bản nhạc của những con chiên ngoan đạo ấy.
Đó là một cặp bà cháu đang ngồi sát với tấm cửa kính dưới cùng. Xen lẫn giữa những tiếng ngáy, giọng đọc trầm lắng đều đều của người bà vẫn vang lên. Dẫu vậy, đứa trẻ hiếu động vẫn đang không ngừng cựa quậy dù vẫn chăm chú lắng nghe lời bà mình.
Ngày xửa ngày xưa, vào lúc mà con người vẫn mới chập chững bước chân ra ngoài thế giới…
Sói, gấu và những con goblin luôn là thứ mà người ta phải dè chừng.
Nhưng người ta sợ nhất vẫn là con quái vật đó. Những đêm trăng sáng, mọi người khoá chặt cửa lại và không có bất kì ai được phát ra tiếng động nào. Chỉ có tiếng hét của những nạn nhân xấu số vang vọng.
Tất cả mọi thứ đều biến mất. Từ những gia súc to lớn đến những con chó trung thành, hay kể cả người dân ở đó. Những gì con quái vật để lại chỉ là phần còn dư thừa từ bữa tiệc máu của nó. Như một lời khẳng định sự đáng sợ của tự nhiên.
Một ngôi làng đã biến mất, tiếp tục là ngôi làng kế cận. Ngay cả những binh lính mạnh mẽ nhất của Đế Chế cũng đã vong mạng mà không kịp để lại một trăn trối khi đối đầu với nó.
Trước chuyện đó, vị anh hùng đã xuất hiện để cứu lấy những người dân vô tội. Ngài, một hiệp sĩ của vùng thảo nguyên trù phú. Khoác trên mình bộ giáp được ban phước bởi thánh thần, thanh kiếm của ngài rèn bởi nghệ nhân có tiếng nhất thời ấy-
“Ôi trời ạ! Thôi, thôi cháu nghe đủ lắm rồi.”
Một cái giọng ương bướng cắt ngang giữa câu chuyện. Kéo theo đó là một tiếng thở dài.
“Nào, nếu cháu muốn nghe cái khác, thì cũng phải nhỏ tiếng để những người khác đi ngủ chứ.”
Bà cụ nặn ra một nụ cười đầy vẻ yêu chiều với cậu nhóc trước mặt, những vết hằn thời gian trên gương mặt nhăn nheo khẽ co rúm lại. Những ngón tay khô cằn của bà gấp lại cuốn sách cũ, bàn tay nhàu nhĩ khẽ vuốt nhẹ lên tấm bìa da đã sờn cũ. Đôi mắt đã có phần mờ đục chợt lóe lên một ánh sáng, rồi bà lão thở dài một tiếng não nuột. Những câu chuyện cổ này từng có thời khiến đứa nhóc này mê tít, là thứ hữu ích để làm bớt đi cái tính nghịch ngợm của cậu bé. Thế nhưng dường như con chim non đã dần đủ lông đủ cánh, chẳng chịu níu chân trong mấy câu truyện cũ kỹ hết thời như chính bản thân bà cụ nữa.
“Xì, lần nào bà chẳng kể cho cháu cái này. Cháu nghe phát ngán rồi, nào là vị thần này vị thần kia, nào là kẻ tồn tại vượt cả số mệnh. Quái vật thế nọ, quái vật thế kia.” Thằng nhóc trưng ra cái bản mặt ngông nghênh nhìn vào bà của mình rồi khoanh tay như thể sắp nói ra điều gì đó thông minh lắm. “Nếu thật sự có người như thế thì cái quyển truyện cụt ngủn của bà đã có chương tiếp theo rồi.”
“Joe, cháu nên tôn trọng những câu chuyện. Nó là những sự thật đã được tổ tiên của nhà chúng ta sưu tầm bao đời nay rồi.” Giọng điệu của người bà cao lên. Dù đã cố gắng kiềm xuống để tránh cho người xung quanh nghe thấy được và bà lấy tay gõ vào đầu thằng nhóc, buộc nó phải ngồi xuống. “Hơn nữa, nếu cháu tự coi mình là lớn rồi thì hãy cư xử cho phải phép đi. Đừng có phá giấc ngủ của người khác. Cháu vẫn còn ta chứ đâu phải một tên vô học ở lề đường đâu?”
Đứa trẻ tặc lưỡi một tiếng, lẩm nhẩm vài câu và quay cái mặt chán nản của nó nhìn quanh toa tàu. Trong mắt nó chỉ có những con người ngồi sát lại với nhau, cố gắng chìm vào giấc ngủ yên lặng khi mà mặt trăng đang lên cao ở những tầng mây. Mạo hiểm giả, những người lao động, cùng với cái đám nghèo hèn như nó và bà của nó. Trên cái khoang cuối này chỉ có cái hạng như vậy mà thôi.
Thôi ít ra thì cái xe này vẫn tốt hơn đống câu chuyện mà nó vốn nghe mãi về những vị thần từ bà của nó. Nó nghĩ thế, tự tìm ra thú vui cho chính mình.
Kể mà xem, trong những câu chuyện ấy đều nói về các vị hiệp sĩ tốt bụng và mạnh mẽ. Nếu không thì cũng là đám con quái vật khổng lồ bằng sắt thép trong cuộc chiến giữa các vị thần và chủng tộc kỳ lạ có hình dáng khác xa con người. Nhưng với Joe mà nói, tất cả những điều đó chẳng thể tưởng tượng ra nổi thì làm sao mà nghĩ nó có thật được chứ.
Thằng nhóc sờ vào thanh sắt gia cố của khoang tàu, thầm trầm trồ với vẻ bóng loáng và cứng chắc của thứ kim loại ấy. Cảm giác lạnh nơi đầu tay như lúc nó thả hai bàn tay của mình xuống dòng nước suối trong vắt ở quê nhà. Và cái thứ đó ở mọi nơi. Joe đưa mắt nhìn quanh dưới ánh sáng lập lòe, phần lớn toa tàu đều được xây lên bởi những cái thanh màu đen xì và lạnh lẽo này. Cứng cáp là điều mà mấy cái xe ngựa đơn giản không thể so được với cảm giác hiện tại.
Lại nói về xe ngựa, những con ngựa to lớn nhất mà nó từng thấy ở đồn điền cao su cũng chẳng thể tạo ra âm thanh lớn như hàng vạn đoàn quân đang diễu binh như thế này được. Mỗi một lần từng ngọn cây từ khung cửa lướt qua trước mắt nó, là một lần từng tiếng động vang cả đất trời ấy làm rung chuyển cả một vùng đất xung quanh.
“Bà ơi, người ta gọi nó là gì nhỉ?”
“Nó là cái gì hả Joe?”
“Là cái mà cháu với bà đang cưỡi lên này.”
“Là ‘ngồi’ lên mới phải. Người ta gọi thứ này là hỏa xa.”
Nó trầm trồ khi nghe cái tên từ miệng thật kiêu kỳ đó. Hẳn đó là một từ xuất phát từ người miền Đông. Như mọi khi, họ vẫn luôn đặt tên hay hơn đám người miền Tây như nó.
Cái tên này thật hợp với một con Địa Long như này làm sao. Thân thể màu đen và cứng chắc, đôi mắt lúc nào cũng rọi sáng hàng dặm về phía trước trong khi cái lỗ trên đầu thì liên tục rít lên từng tiếng kêu vang xa khắp cả một vùng. Ấy là chưa kể đến việc để nó phải phục vụ mình, người ta phải dùng xẻng xúc cả hàng đống đá nhiên liệu Flamable rực rỡ vào cái miệng lúc nào cũng rực lửa của con rồng. Mỗi một lần như thế, con quái thú lại tru lên từng hồi trước khi dùng hàng nghìn cái chân của mình di chuyển trên mặt đất.
Thằng nhóc có thể đảm bảo rằng cái đám tai dài kênh kiệu hay lũ lùn tịt lúc nào cũng càm ràm về kim loại chắc chắn sẽ phải há hốc mồm khi nhìn thấy tạo tác vĩ đại này.
“Đúng thật là ngầu lòi.” Nó gật gù.
“Chỉ là cái tàu hỏa thôi. Và nhỏ mồm cho người khác còn đi ngủ giùm.” Một cái giọng lanh lảnh chặn ngang trí tưởng tượng của Joe, làm nó phải đưa đôi mắt nhỏ của mình nhìn về chủ nhân của câu nói.
“Ờ hờ.” Nó bĩu môi khinh bỉ.
Người đó ngồi cạnh cửa kính và mang theo một cái bọc dài bằng vải. Khuôn mặt được giấu kín vào trong chỉ lộ ra một vài sợi tóc đỏ. Không lẽ là đám người Liên Bang, thằng nhóc nhíu mày.
Trước nay ở vùng Trung Địa này, chỉ có đám Liên Bang mới có mái tóc màu đỏ, bà nó đã nói như thế. Mặc dù cũng là người như nó, nhưng đám đó lại khó tính, thích hò hét và đánh lộn, uống rượu như nước lã và ăn cá sống. Trong đầu Joe lập tức hiện lên hình ảnh của đám người lùn, có điều cao lớn hơn và dĩ nhiên là tệ hơn nữa.
Nó nhíu hai mắt lại khi nhìn vào con người trước nó, người mà qua giọng nói có lẽ là một cô gái. Có lẽ nếu có người lớn nào đó đọc được suy nghĩ của nó sẽ nói rằng thằng nhóc là một đứa lỗ mãng và vô giáo dục, nhưng nó chẳng quan tâm tới điều đấy cho lắm. Phụ nữ hay đàn ông về cơ bản cũng là giới tính, thứ quyết định cách nhìn nhận của người ta chính là chủng tộc và nghề nghiệp. Ngay cả một thằng nhóc sống trong cái cảnh nghèo hèn cũng biết đến điều đó. Dĩ nhiên rồi, sống ở trong cái khu bần hàn tụ tập đầy đủ các thành phần xã hội đã dạy cho nó điều đó chứ chẳng phải ai.
Đó là điều quan trọng nhất mà đám mạo hiểm giả ở đấy đã nói cho nó biết.
“Quan tâm gì cái đám không đủ tầm.”
Nó lẩm nhẩm trong miệng, và quay qua bên cửa kính mặc kệ bàn tay đang siết lại của người ngồi đối diện nó.
“Ê, thằng nhóc kia, mi nói ai không đủ tầm đấy.”
Kẻ kia dường như nghe thấy câu nói thầm của nó. Cô ta vặn cổ rồi xoay hai bàn tay như thể sắp làm điều mà ai cũng biết.
“Nói cho mi biết, ta là-”
“Thì sa-?”
Một âm thanh đổ vỡ lớn vang lên. Thằng nhóc ôm đầu mình mà ngã lăn xuống ghế. Thứ vừa khiến nó phải im miệng lại là cái gáy sách của bà nó. Mặc cho Joe đang chảy nước mắt như một đứa bé vừa mất quà ngày lễ hội, bà nó chỉ khẽ cúi đầu thầm xin lỗi mọi người rồi kéo cổ áo nó về chỗ.
“Mong cô bỏ qua cháu của tôi. Nó còn nhỏ.”
“Ờ hờ.”
Cô gái kia bắt chước lại cái điệu bộ của thằng nhóc Joe. Nhìn cái dáng điệu đó, thằng nhóc không thể kiềm nổi sự khó chịu trong lòng mình mà tóm lấy cái áo choàng của cô gái kia rồi hét vào mặt cô ta.
“Này nhé! Đụng ai thì đụng đừng có đụng vào bà của thằng này!”
Âm thanh kẽo kẹt phát ra từ cái ghế gỗ vang lên làm đoàn người đang say giấc tỉnh dậy. Một vài người còn trong vẻ mơ màng rồi nhanh chóng lại cúi mặt xuống chìm vào cơn mộng mị, số khác nhìn nó với chán ghét và thì thầm từng tiếng to nhỏ với nhau. Nhưng rồi tất cả người trên tàu cũng lảng đi, mặc kệ thằng nhỏ mà tự bản thân tìm một chỗ nào đó có thể khiến giấc mơ của mình tiếp tục. Suy cho cùng đây là một chuyến tàu đêm, chẳng ai muốn mình trở thành cái loa thứ hai nếu đối đầu với một đứa trẻ cả. Chỉ kẻ ngốc mới làm như thế, đó là suy nghĩ chung trôi trong đầu từng người trên toa. Và hơn nữa, họ đã thấy kẻ đó đang đến đây rồi.
“Nào, hai đứa mày muốn gì hả?”
Một âm thanh cục cằn vang lên sau lưng thằng nhóc khiến nó giật mình. Từ từ quay đầu lại, đứa trẻ nhận ra đó là gã bảo vệ đô con mặc bộ đồng phục xanh xám chật ních đang nhìn nó với ánh mắt hình như một con chim ưng săn mồi. Không nói lấy một câu, hắn xách cổ Joe và vị khách kia rồi ném cả hai như một túi rác. Những âm thanh của quần áo ma sát với mặt gỗ của toa tàu chỉ dừng lại cho đến khi cửa được mở ra và hình dáng hai người lăn lộn trên mặt đất ngay sau đó. Tên bảo vệ ném nó một cách thô bạo, tuy không lăn khỏi tàu nhưng vẫn đủ để cho thằng nhóc phát hoảng. Trong khi vị khách kia rên lên một tiếng chửi thề.
“Chúng mày sẽ ở đây cho đến khi nào tao cho vào.”
Nói xong, hắn đóng mạnh chốt cửa lại.
“Cái gì cơ?”
Joe đáp trả gã to xác trước mặt mình. Nó cố túm lấy cái chốt nhưng không tài nào vặn nổi ra, dù có kéo về bên phải hay bên trái, lên trên hay xuống dưới, cái thứ làm bằng sắt đó vẫn không lay chuyển lấy một gang tay. Trong lúc nó còn đang cố mở cái cửa, cô gái kia đã đứng lên phủi quần áo và tiến sát lại chỗ gã bảo vệ.
“Cho tôi vào.”
“Mắc gì tao phải cho mày vào, gây sự thì biết chuyện đi cái loại đi hạng bét.” Tên bảo vệ nhếch mép rồi nhìn thằng nhóc đang thở hồng hộc dưới sàn tàu ngoài. Hắn chỉ tay vào nó. “Thấy thằng cu này không, mày cũng chỉ như nó thôi. Nên im miệng cho tao đỡ mệt, ngoan thì còn được vào.”
Hai ngón tay to bản của hắn rút từ trong túi ngực ra điếu thuốc lá quấn bằng tờ giấy báo cũ đưa lên miệng. Luồn thanh gỗ nhỏ vào cái đèn dầu treo cạnh cái cột gần cửa, gã bảo vệ lấy một chút lửa từ nó và đốt đầu của điếu thuốc. Rít một hơi dài, hắn phì khói ra phía trước. Chúng nhanh chóng bị cuốn theo gió và nghiền nát bởi tốc độ chạy của tàu, chỉ còn để lại mùi khó ngửi hòa cùng mùi đá Flamable đang bốc lên.
“Biết thân biết phận đi. Chúng mày mà gây sự thêm lần nào nữa thì tao ném thẳng xuống đường ray đấy.”
Nói rồi, hắn từ từ tiến về toa bên cạnh trong tiếng gầm gừ của hai kẻ còn lại.
“Lạnh quá…”
Rồi từ gầm gừ thằng nhóc lại rên rỉ, co ro trước từng làn gió đang phả thẳng vào mặt nó không có một chút thương tiếc. Khác với gã bảo vệ vừa nãy, nó chỉ có cái da bọc cái xương, chẳng tài nào kháng cự được cái tiết trời hơi se se của đêm mùa hè. Chịu được cái không khí ngoài này đúng là kinh khủng, và đáng lẽ nó không nên mở miệng ra cãi nhau với con mụ đầu đất kia. Joe tự than thở với chính bản thân, nó ước rằng mình nên nghĩ tới điều đó sớm hơn.
Ở phía bên kia, người khách tóc đỏ đứng yên trong gió. Tấm áo ấm đã giữ cho cô ta không lạnh, ít nhất là từ bên ngoài người ta thấy như thế. Cái ba lô vẫn trên lưng cô ta nhưng thứ được bọc trong vải vừa nãy đã biến đi đâu mất. Nhìn cô thật không khác nào những người hành hương vào mỗi dịp lễ của các nhà thờ. Nhưng giữa người này và họ khác nhau một điều căn bản. Khí chất, đó là cái cảm giác lạnh sống lưng khi khuôn mặt chìm trong lớp áo choàng từ từ quay về phía Joe.
“Giờ thì, nãy mày bảo ai ngu hả?” Vị khách nắm chặt tay mình lại và xoay hai khớp vang lên từng tiếng răng rắc. “Nhà mày không dạy được mày, thì giờ để xã hội dạy.”
“Này, này, có gì bình tĩnh.”
Thằng nhóc toát mồ hôi và dần dần lùi bước mỗi khi kẻ đối diện tiến lại gần nó. Một âm thanh khô cứng vang lên, cái lạnh của sắt thép chảy trên làn da của nó. Nó biết mình đã đến sát cột tàu và không thể lùi thêm nữa. Joe chấp nhận che mặt mình lại để đỡ đòn.
Nhưng một rồi hai phút, chẳng có cái gì xảy đến với nó. Nó từ từ mở mắt ra chỉ để thấy người kia đã trở về chỗ đứng cũ của mình và tặc lưỡi đầy khinh bỉ.
“Nghĩ lại thì thằng nhóc như mày chẳng đáng để phải động tay động chân. Thà dành thời gian ra mở cái cửa này còn hơn vậy.”
Bàn tay bọc trong lớp găng dày của cô nắm chặt vào núm xoay của cánh cửa. Cả cơ thể của hành khách kì lạ rung lên trong khi thứ trước mặt cô rên lên từng tiếng kêu của sự cũ kĩ. Dẫu vậy, nó vẫn ương bướng và không chịu chuyển dịch chỉ một xăng-ti-mét. Sau một vài phút cố gắng nhưng không thành công, cô gái tóc đỏ cuối cùng cũng phải dừng lại khi cơ thể của cô phập phồng lên từng tiếng thở nhỏ.
“Không mở được đâu, tin tôi đi.”
Trước khi để nó kịp nói thêm lời nào, cô gái giơ bàn tay của mình lên và đưa trước mặt thằng nhóc khiến nó không dám mở miệng ra tiếp. Rồi cô lại tiếp tục giật mạnh cái chốt cửa. Những tiếng ma sát với gỗ vang lên liên tục, như thể sẵn sàng giật bung cánh cửa này ra bất kì lúc nào. Cái thứ chỉ làm bằng gỗ ép này cứng hơn những gì mà vị khách tóc đỏ có thể tưởng tượng ra được. Hoặc chí ít trong lúc này, nó cứng hơn cái sức bản thân cô có thể bung ra. Một hai tiếng thở dốc bắt đầu trở thành âm thanh rên rỉ, khiến chủ nhân của nó đột ngột thả cánh cửa ra rồi nắm chặt lấy cái cổ tay của mình lại.
“Cứng chết mất.”
“Tầm này thì có đến Hội Thu Hoạch cũng chẳng vào nổi thật.”
Joe vươn người ra cái lan can của toa tàu, cố đưa mắt ra xa để nhìn xem con “Địa Long” của nó dài được bao phần. Nhưng khung cảnh chỉ đặc một màu tối kịt, ngay cả ánh sáng của hai mặt trăng khổng lồ trên bầu trời rọi xuống cũng chẳng thể nào giúp được mọi thứ rõ ràng thêm phần nào. Thứ duy nhất thằng nhóc có thể thấy được là những toa tàu tối chẳng kém bầu trời đang gập ghềnh giữa cơn gió rít và những đôi mắt sáng thỉnh thoảng lại rực lên của đám súc vật. Cũng phải thôi, trước mặt nó là hàng dãy tàu chở đầy gia súc mà. Tiếng thở rống của lũ động vật cùng cái mùi khai khăn khẳn quen thuộc mà thằng nhóc vẫn hay thấy ở quê nhà. Joe thấy may vì đã quen những thứ này từ nhỏ, nếu là một đứa trẻ thành phố ở đây vào lúc này chắc chắn nó sẽ nôn ra đầy sàn mất.
Nhưng làm quái gì có thằng thành phố nào ngồi cái chỗ này nhỉ?
Tự trách mình vì cái suy nghĩ ngu ngốc, Joe thở dài. Nó quay qua người bạn đồng hành không mời mà đến nọ, hi vọng rằng cái cửa đã mở ra. Ít nhất ở trong kia dù chán, nhưng nó vẫn vui và ấm hơn là ngồi với một đứa khó chịu cùng lũ gia súc cứ hai giây lại rống lên một lần thế này.
“Thế giờ sao đây, bà chị? Định kẹt ngoài này đến mai à?”
Thằng nhóc bĩu môi nhưng đối phương không đáp lại nó lấy một từ nào cả. Trái lại, cô ta cẩn thận rút ra từ trong túi ra một chiếc xẻng có lưỡi sáng bóng với một bên được mài sắc.
“Tay không được thì dùng cái này.”
Tự thuật một mình, cô gái tóc đỏ giơ cao chiếc xẻng chuẩn bị giáng một đòn mạnh vào chốt cửa.
“Ây, đồ điên, đền ốm giờ!”
Nhưng lời can ngăn của thằng nhóc là quá muộn, vang bên tai nó chỉ là những âm thanh ma sát và tiếng vỡ vụn của gỗ ngày một càng to dần. Ít nhất, đó là những gì nó nghĩ.
“Chết tiệt, quên mất cái đó.”
“Hở? Thế mấy tiếng sàn sạt là cái gì?”
Joe và cả cô gái đều hướng về phía cánh cửa. Nó vẫn còn nguyên vẹn, chiếc xẻng trong tay nữ hành khách chưa hề dính lấy một mảnh gỗ nào. Ấy vậy mà tiếng vụn gỗ vỡ nát và thanh âm của sự đổ vỡ lại càng lúc càng lớn hơn chứ không có dấu hiệu giảm đi.
“Có cái gì đó ở toa tàu đằng kia.” Cô gái nghiêng đầu về phía lan can, nhìn xa vào những dãy tàu đang nối tiếp nhau. “Tên bảo vệ đó nãy giờ vẫn chưa thèm vác mặt về nữa.”
Nghe lời kẻ đang đứng cạnh mình, Joe cũng nghiêng đầu về phía cuối tàu. Cái tính tò mò khiến nó phải cựa quậy rồi bám lên cái thanh lan can để có thể nhìn thấy cái thứ đã được nhắc đến.
“A!” Hoảng hồn, thằng nhóc rơi bịch xuống nền gỗ của toa tàu.
“Cái gì thế?”
Nữ hành khách tiến lên phía trước, bàn tay nắm chặt cán xẻng. Cô cố gắng đưa tầm nhìn của mình ra xa, nhưng không có gì ở đó cả. Cô quay về phía sau, rồi đập vào mắt là vô số những hành khách đang chỉ chỏ về phía trước một cách hỗn loạn. Nếu họ cứ dồn như thế thì toa tàu có thể đổ, lẽ tự nhiên là như thế. Cô lên tiếng can ngăn họ nhưng tuyệt nhiên không có lấy một từ ngữ nào có thể lọt được vào tai thằng nhóc cạnh cô hay những con người rách rưới đang mở to cả hai mắt ấy. Tất cả, kể cả tiếng bánh răng của con tàu, đều đã bị lấp đi bởi thứ âm thanh đó. Chẳng một ai có thể nghe thấy điều gì ngoài những tiếng vỡ nát của gỗ, hệt như có ai đó cầm một con dao và chẻ băm nhỏ từng mảng của con tàu.
“Tôi có nghe bà kể.” Thằng nhóc bắt đầu lẩm bẩm như một đứa tự kỉ. “Lúc mà không có trăng, sẽ có mấy con quái vật đi săn người. Bọn nó moi tim người ta rồi chặt đầu làm vòng cổ.”
“Lại vẫn còn có thì giờ cho chuyện kinh dị à? Thằng nhóc ngớ ngẩn. Để xem lão kia đang làm cái quái gì ở dưới kia.” Mặc kệ thằng nhóc, cô gái hét lớn gọi gã bảo vệ. “Này, mấy người đang làm cái quái gì ở đó thế?”
Nhưng tuyệt nhiên, không có lấy một lời đáp lại. Với một tiếng tặc lưỡi khó chịu, cô vươn mình ra cố gắng một lần nữa.
“Này, có nghe thấy gì không thế? Cái đám đầu đá nà-”
Nữ hành khách định tiếp tục mắng nhiếc lối làm ăn khó hiểu của đám bảo vệ tàu, nhưng cô lập tức dừng lại khi ánh mắt chạm phải một thứ ở phía xa kia.
Đó là thứ gì?
Hai đốm màu đỏ có thấy rõ như một ngọn đèn dầu đang rực cháy, cái hình bóng khổng lồ chùm lên trong màn đêm. Nó trông hệt như một con gấu nâu đang săn mồi. Cái thứ đó bám chặt vào mặt gỗ của toa tàu đối diện, và thứ dường như là bộ móng của nó đang ghì chặt xuống như những chiếc đinh tán lớn được đóng vào tàu chiến ở phương nam. Có thứ chất lỏng nào đó chảy ra từ cái cơ thể ấy, tỏ ra sắc đỏ và nhớp nháp dù trời hiện tại đã tối đen như mực.
Rõ ràng là không chỉ cô thấy nó, vì thằng nhóc bên cạnh cũng đang toát mồ hôi và dần lùi từng chút một về cánh cửa gỗ.
“Mở cửa nhanh lên!”
Nó đập vào cánh cửa gỗ cầu xin. Nhưng những gì đáp lại chỉ là vô số âm thanh nhốn nháo của đám hành khách nhốn nháo đang mỗi lúc một to dần.
Tất cả họ thấy thứ đó, cái thứ kì lạ ấy. Từng làn khói trắng như đầu máy của chiếc tàu hỏa cuộn lên từ cái miệng lớn lởm chởm với bộ hàm sắc nhọn rồi kéo theo mùi hôi thối như bốc lên từ xác những con bò bị bệnh khuẩn mà chết. Dù có đứng cách xa vài toa tàu, cái thứ mùi kinh dị ấy vẫn xộc thẳng lỗ mũi của người ta mà giằng xé lấy khí quản.
“Tránh ra.”
Nữ hành khách hét lớn với đám người ở trong toa tàu rồi vung thẳng chiếc xẻng vào chốt cửa. Nhưng thật không may cho cô làm sao, nó chẳng thể nào mở ra được. Cái chốt cửa vẫn chai lì ở đó, thách thức bất kể là cái lưỡi kim loại sắc nhọn đang băm vằm nó hay những người nông dân lực điền đang kéo nó vào ở bên trong.
Bà của thằng nhóc Joe cũng là một trong số đó. Mặc cho thân thể đã quá tuổi lao động từ lâu của mình, bà vẫn cố gắng đập vào cánh cửa với mong muốn mở nó ra. Trong khi bàn tay của bà làm việc, đôi mắt vẫn không quên nhìn vào thằng cháu để động viên nó.
“Joe, bình tĩnh nhé con. Sắp mở được rồi.”
“Trời ạ, làm ơn mở cái cửa ra dùm đi, lảm nhảm cái gì đấy bà già?”
Tất cả điều đó không hề giúp Joe một chút nào, ngược lại chỉ khiến nó áp sát vào thành tàu rồi run bần bật. Nó ngước mắt lên những đỉnh tàu đang nối dài với nhau, cái thứ mắt đỏ vẫn ở đó và liên tục khò khè như thể một gã bị hen. Cái miệng ghê tởm của nó khạc một vật hình tròn xuống bàn tay rồi lăn tròn nó như thể một quả bóng. Những thứ chất lỏng đặc chảy từ bàn tay nó xuống đỉnh tàu rồi từ đỉnh tàu một loại nước đỏ đặc lại chảy xuống mặt đất.
Những âm thanh vang lên, như nhịp điệu của một bài hát. Bắt đầu bằng những tiếng rên rỉ, sau đó là la ó và cuối cùng là hoảng loạn. Mùi gì đó giống như sắt rỉ xộc thẳng vào mũi của thằng nhóc, khiến nó bất thần choáng váng.
Trong một khắc trôi qua, thứ ánh sáng mỏng như thanh gươm tuốt khỏi vỏ lóe lên trên mắt của Joe khiến nó phải vội đưa hai tay lên che lấy mắt mình. Cho đến khi tầm nhìn của thằng nhóc dần ổn định lại, nó thấy một cái đầu người trừng trừng mắt được bao bọc bằng nước dãi và thứ chất lỏng màu đỏ. Phần duy nhất còn lại của nạn nhân xấu số nhìn vào thằng nhóc trong khi phần hàm dưới đã biến mất hoàn toàn.
“Má ơi!”
Đó là khuôn mặt mà vừa nãy mới còn đóng chốt cửa khóa nó và nữ hành khách kia ở ngoài này.
Âm thanh của tiếng chân và sự vụn vỡ xen lẫn với nhau, tô điểm bằng tiếng khóc ré lên của một đứa trẻ sơ sinh nào đó. Ngọn đèn dầu của toa đối diện rung lắc rồi đổ xuống mặt sàn và thiêu rụi từng mảnh gỗ trên đường chảy của dầu nóng. Lũ bò rống lên và xông thẳng ra khỏi toa tàu. Chúng lăn lộn rồi ngã xuống mặt đất. Chỉ để lại một khung tàu đang cháy rừng rực. Kim loại đè nên gỗ, rồi lại va vào chính kim loại, những âm tiết nối nhau đục vào màng nhĩ Joe làm nó không thể giấu được cái nhăn mặt. Ánh lửa dần bao trùm lấy toa tàu. Phủ đến khối cơ khí đang xoay vòng với nhau đầy nhịp điệu dưới mặt sàn, hun nó lên cho đến khi thép chuyển sang màu đỏ rực. Quầng lửa lớn sáng rọi tới mức đủ khiến thứ quái dị đó hiện hình.
Nó to lớn, và có những móng vuốt ở trên tay. Dáng vẻ của nó làm người ta liên tưởng đến đám Orc đần độn mà lũ mạo hiểm giả cấp thấp hay than phiền vào mỗi bữa ăn cuối ngày. Nhưng da nó không xanh xao hay hồng hào như bình thường, mà lại là màu xám đen của người chết. Cái đầu nó nghiêng sang một bên, soi xét những kẻ đối diện bằng đôi mắt sáng rọi như ngọn đèn của bản thân ẩn dưới đống tóc bết dính trên đầu. Cái thứ giống như xác chết của một người đấu sĩ to lớn đó, đeo chiếc vòng chất đầy những thủ cấp đang dần phân hủy được xuyên qua với nhau qua lỗ tai bằng một sợi dây dài. Nó chính là con quái vật được gọi với biệt danh “kẻ săn tân mạo hiểm giả.”
“Ghoul!”
Ai đó hét lên.
Toa tàu vốn đã hỗn loạn từ trước, dần trở nên mất kiểm soát hơn. Đoàn người đẩy nát chiếc cửa thông hành giữa các toa rồi tràn lên hạng phổ thông ở phía trên. Để lại sự trống rỗng nhanh chóng trên toa hạng bét.
Con quái vật hú lên một tràng dài như đám sói, đủ nghiền nát màng nhĩ của Joe. Thằng nhóc không thở ra hơi, nó cảm thấy cái đầu mình đang nóng dần và đũng quần cũ kĩ của nó cũng như thế.
Những người khách còn trụ lại đang dùng hết sức giật mạnh cái chốt, sau đó là đạp. Kể cả cho đến khi lòng bàn tay của họ bị xé nát như va phải gai, thì cánh cửa cũng không hề có lấy một chút lay chuyển. Trái lại với những kẻ trước mặt, con quái vật đi một cách từ tốn. Mỗi lần bàn chân của nó chạm với sắt nóng phía dưới, toa tàu lại rung lắc và âm thanh va chạm lại vang lên. Từng tiếng xèo xèo của nước bị bay hơi khi cái thứ dãi hôi thối nhớp nháp của nó đổ xuống kim loại đỏ rực. Nó giống như con thú đói càng giục kẻ xấu số trước mặt mình phải nhanh hơn.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa đi.
Nhưng chỉ với tốc độ của con người thì không bao giờ là đủ.
Con quái vật bóp chặt một thanh sắt vừa lấy được trong tay nó và giơ sang ngang, ném thẳng về phía trước. Tiếng nứt như ai đó vừa bị một cái chùy văng vào đầu đột ngột giáng vào cái lỗ tai bé nhỏ của Joe. Chất lỏng màu đỏ chảy ra bên trong cánh cửa đổ thẳng xuống bàn chân nó, khiến đứa trẻ bất thần mà rụt lại. Cánh cửa đã mở toang ra và mang theo cái cơ thể đó treo lủng lẳng. Cái người mà vừa nãy còn hô lớn và rên rỉ, giờ chỉ chẳng thể nhận diện nổi khuôn mặt nữa, mà thay vào đó là một đống hỗn tạp trộn lẫn cái gì đó trăng trắng thành hình khối kèm với từng mảnh vụn xương và thịt, cùng với một thanh sắt dài in sâu vào trong đó như một ngọn giáo kỵ binh.
Những người bên trong hét lên, nhưng không ai có thể nghe rõ âm thanh họ phát ra là gì. Tất cả những gì có thể thấy được là bóng hình của nữ hành khách vụt vào bên trong và cánh cửa được đóng sầm lại.
“Bà ơi. Mở cửa cho cháu với.”
Thằng nhóc bám lấy cánh cửa và rên rỉ. Nó cào lên mặt gỗ, khiến những mảnh vụn túa ra hòa cùng với da thịt trộn lẫn máu tươi trên từng đầu bàn tay của nó. Nhưng bà của nó không thể làm gì được, sức già đã tàn chỉ khiến bà đập vào cánh cửa một cách vô vọng trong khi những người nông dân to lớn kia đang dần kéo bà về phía khoang trước. Nhìn thấy bóng dáng của họ dần xa, sự hối hận mới dâng lên trong lòng thằng nhóc.
Địa Long cái gì chứ? Cái gì mà mạo hiểm giả? Chẳng có ai ở đây giúp nó cả. Suy cho cùng nó đã nói những cái ngu ngốc và khiến bản thân phải kẹt ngoài này. Thằng nhóc ước rằng mình không nên làm thế, nhưng thời gian đã trôi đi thì không bao giờ quay trở lại. Giống như hiện tại là mặt trăng thì không bao giờ song hành cùng mặt trời. Số phận của nó, rồi cũng nằm gọn trong bàn tay của vị thần sinh tử. Joe sẽ chẳng bao giờ biết được rằng, liệu trên trời kia, sẽ có một vị thần nhân từ nào đó, triệu hồi một vị anh hùng cứu lấy nó hay không. Nó chỉ có thể nhắm mắt mà đập tay vào cánh cửa.
Con Ghoul cầm khung sắt đang rực lửa, giật mạnh ra rồi lôi nó như một cái chùy trên sàn tàu. Nó rên rỉ thứ âm thanh gì đó mà không ai có thể hiểu được, và tì mạnh thanh sắt xuống khiến nó ma sát và tạo ra từng tia lửa lớn.
Âm thanh như pháo nổ xé nát bầu không khí, chứng thực cho việc một con xúc xắc đã được đổ xuống bàn cờ.
Đau đớn, không, không có lấy một chút đau đớn nào cả.
Đó là cách mình sẽ ra đi sao, Joe tự hỏi một câu hỏi chẳng ai có thể trả lời được. Có lẽ giờ đây nó đang ở cõi thiên đường, và chỉ cần đôi mắt trần tục của thằng nhóc mở ra, những vị thần của thế giới sẽ xuất hiện trước nó.
Mọi thứ diễn ra thật nhanh, và có lẽ đó là cách mà một con người nên chết. Còn hơn việc gào thét trong đống khí sunfua và ngọn lửa đỏ rực của những con rồng, hay bị chặt từng khúc ra rồi đem làm thứ đồ hiến tế của đám đồ tể Hỗn Mang.
Nhưng nó chưa muốn chết, ít nhất không phải lúc này. Joe muốn bản thân phải đạt đến tầm cỡ của một vị anh hùng rồi ngã xuống vì hòa bình của toàn bộ thế giới.
Nó nghĩ và mơ như thế, cho đến khi có một thứ chất lỏng gì đó chảy trên mặt nó, hơi ấm và nồng mùi sắt rỉ cùng với mùi mỡ.
Rõ ràng người chết không thể cảm nhận được, vậy là nó chưa chết chăng. Thằng nhóc ngạc nhiên rồi sờ soạng khắp cơ thể nó không hề thấy mình bị thương chỗ nào cả. Vậy là nó chưa chết, Joe nghĩ và mở mắt mình ra. Chẳng có lấy một vết thương nào in trên người nó. Thứ duy nhất khiến thằng nhóc phải e ngại là chất lỏng màu đỏ đặc sệt đang trùm lên bộ quần áo bẩn thỉu của mình.
“Này, nói thật nhé.”
Có tiếng thở dốc nặng nề hắt ra, một bóng hình đột ngột xuất hiện chắn lấy tầm nhìn của thằng nhóc
“Bà đây chúa ghét đám nít quỷ đầu óc đã ngu, lại còn thích to mồm.” Người đó nhìn xuống nó, với vẻ dường như thương hại cho một sinh vật đần độn, tội nghiệp nào đó. “Giờ thì, cái vẻ thích ra anh hùng của nhóc mày chạy mất rồi nhỉ?”
Joe ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói kia, thứ vừa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Đó không ai khác chính là kẻ mà nó nghĩ đã bỏ rơi nó, giờ đã quay lại.
“Đúng ra thì nhóc mày có thể ngồi chết ở đây để chị mày bắn được cái con to xác kia. Nhưng mà để thế thì có lỗi với người khác quá.”
Cô gái đó ngước mặt nhìn lại và cười nhạt nhẽo với khuôn mặt tê dại. Nước da trắng hồng cùng đôi mắt màu nâu. Chiều cao chỉ ở mức trung bình, đây chắc chắn không phải là đặc điểm của các bộ tộc ở phía Bắc xa xôi. Nhưng mái tóc đỏ của cô nàng thật sự khiến Joe phải suy nghĩ. Nó có một màu đỏ rực xen lẫn với nâu sậm, như một ngọn lửa, và cũng như thứ máu ô uế. Màu tóc đó thật giống với tình trạng cánh tay phải của cô gái bây giờ. Phủ lên bởi một màu đỏ của máu và đen của muội than, gãy gập như đống xương gà bị bẻ quặt mà đám mạo hiểm giả hay để lại trên bàn ăn tửu quán.
Joe không thể nói lên lời nào. Cảnh tượng trước mắt quá sốc với nó, nó chưa bao giờ thấy một người còn là con gái, có thể đứng vững dù đã bị dập nát một cánh tay. Ngay cả khi cô gái đó phải chống cái bọc vải của mình xuống đất làm điểm tựa, và hai bàn chân run lên như những kẻ chết rét mỗi một khắc trôi qua.
Joe xoay cả cơ thể của mình và nhìn thấy con quái vật vẫn đang chìm trong ngọn lửa của toa bên cạnh. Cái thứ đó đang ôm lấy đầu mình, nơi đang chảy từng dòng máu đen ngòm xuống như một cái van nước không khóa. Trong cơn đau tột cùng của vết thương lớn, con Ghoul rú lên như một con chó dại. Nó bắt lấy bất kì thứ gì gần mình và quăng xuống đường ray tàu hỏa. Muội than và gỗ trùm lên, khiến con quái vật trông càng kinh tởm. Sự ghê rợn đó còn hiện rõ trong việc nó lao đến mặc cho ngọn lửa thiêu đốt mình mà há cái bộ hàm lởm chởm ra, hòng giết hai kẻ trước mặt.
“Có giỏi thì lao vào đây!”
Cô gái có mái tóc màu đỏ nhìn xuống vết thương của mình mình, nhăn mặt đau đớn rồi kéo cái bọc vải lên rồi đặt trên phần cẳng tay trên còn tương đối lành lặn. Lấy miệng kéo phần tay áo ngập đầy máu đang phủ lên cánh tay gãy nát, cô gái tì khẩu súng lên nó. Cơn đau như đang réo lên trên từng mạch máu, khiến chủ nhân của nó như thể sắp trở thành một người điên dại vì ống xương đang gãy giờ lại bị tác động mạnh xuống. Nhưng điều đó đều không có nghĩa lí gì khi tư thế của cô gái đã được chỉnh đúng, và ánh mắt hướng thẳng trên cái thước ngắm lắc lư bởi gió trước con quái vật hung tợn.
Tiếng nổ lớn vang lên, và kéo theo đó là toàn bộ cơ thể cơ thể con quái vật đổ xuống toa tàu đang cháy rụi. Cái gì đó đã thổi bay phần đầu của nó chỉ để lại hàm dưới với cái lưỡi còn đang co giật. Toàn bộ cơ thể nặng nề đó liền ập xuống như một bức tượng đá, làm rung lắc toàn bộ con tàu.
“Khụ, khụ.”
Joe sặc sụa trong mùi của thuốc súng, thứ không khí xám xịt đang bao quanh lấy khuôn mặt của nó. Trong một khoảnh khắc nó nhận ra thứ đã giết con quái vật to lớn là gì, và cả chức vụ của cô gái kia. Bọc vải trên tay cô bị thổi bay đi, để lộ ra một khẩu súng trường kì lạ với hình tượng con đại bàng hai đầu được khắc bên trên lớp gỗ màu nâu đỏ tuyệt đẹp.
“Đấy là-”
Joe đột nhiên buột miệng, rồi lấy hai tay che lại. Nó nhìn vào cánh tay bị lực tác động bởi khẩu súng gần như sắp đứt ra khỏi phần còn lại, không kìm được mà cho hết những thứ nó vừa nhét vào dạ dày buổi trưa hôm nay xuống mặt đất.
“Đúng vậy, chị mày là xạ thủ. Thế thì sao?”
Cô gái vừa nghiến răng đau đớn, vừa cố lết lại về toa tàu cũ của mình.
“Tay, tay.”
Thằng nhóc chỉ vào nữ xạ thủ, khiến cô phải chú ý mà nhìn xuống dưới chân. Cánh tay đã gần như đứt lìa, những đoạn xương đang ma sát lại với nhau kéo dây thần kinh trên đó như một mớ cao su.
“Tay… Đau, đau quá!”
Cứ như bây giờ dây thần kinh mới hoạt động lại, cô đổ gục xuống sàn tàu đang dính đầy máu và vụn gỗ. Nàng xạ thủ dựa vào tường và ngậm chặt miệng lại để không hét lên một tiếng nào. Nhặt vài mảnh gỗ văng đến gần mình, cô để nó vào cánh tay gãy và dùng chiếc áo choàng cột chặt lại như cách người ta dạy trong việc sơ cứu.
“Được rồi, đi thôi nhóc.”
“Còn cái tay?”
“Chẳng sao cả.”
Thằng nhóc không khỏi giấu được sự ngạc nhiên khi nhìn vào con người trước mặt. Cái người vừa có thể đứng dậy ngay lập tức dù khập khiễng và di chuyển không hề bị chậm lại so với nó.
Người này điên rồi.
Nó thầm nghĩ và bò lồm cồm theo sau cô gái xạ thủ. Những người đang đứng ở phía toa đối diện bàng hoàng, và trong phút chốc họ chạy lại. Bà của thằng nhóc ôm lấy nó, và phủ kín cái áo lấm bẩn bằng những giọt nước mắt. Số còn lại thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng tuyệt nhiên ai cũng tránh xa nữ xạ thủ. Họ lại xì xào, và dần kéo thằng bé cùng bà của nó sang toa còn lại.
“Mấy người sao thế?” Cô gái nhìn đám người với ánh mắt ngạc nhiên. “Cái con đó, một phát nát đầu chẳng ma nào sống nổi đâu.”
“Không, không phải là con Ghoul.” Một người lên tiếng, rồi chỉ tay vào sau lưng xạ thủ trước mặt mình. “Mà là cái toa tàu đang cháy rồi!”
“Hả?”
Cô nàng xạ thủ ngạc nhiên nhìn lại, vẻ bất ngờ trên mặt nhanh chóng trở thành hoảng sợ. Lửa đang lan rộng và chìm lấy toa tàu, đốt cháy bởi đống thuốc súng còn vương vãi trên sàn. Từng tiếng nổ vang lên như những quả pháo ăn mừng mùa lễ hội.
“Hình như là do túi thuốc súng mình đánh rơi.”
Cô gái chết đứng. Phải mất vài giây mới bình tĩnh lại mà len người thật nhanh qua toa tàu bên kia. Ngay khi cô vừa mở cửa, lửa đã bén tới cái bọc vải ở dưới mặt đất. Một tiếng nổ lớn vang lên, thối bay toàn bộ những gì còn sót lại ở nơi cô vừa đứng vài giây trước.
“Nó nổ rồi! Nổ thật rồi!”
“Chữa cháy! Chữa cháy!”
Con tàu dần giảm tốc độ, và tiếng hò hét của mọi người vang lên quanh đường ray. Một cái bảng có những ngọn đèn dầu cá hiện lên, báo hiệu đây là một ga tàu, những người nhân viên chạy đến cùng các xô nước trên tay. Đúng là một mớ thảm họa, nữ xạ thủ nhăn mặt. Cảm giác đau nhói đang chạy dọc não bộ của cô, điều mà thứ đám y sĩ hay gọi là adrenaline ngăn chặn được vài phút trước giờ đã trở lại.
“Đầu mình, đau quá.”
Tầm nhìn trước mặt cô mờ dần, và một tiếng va chạm vang lên. Nữ xạ thủ đổ gục xuống mặt đất, không thể cảm nhận thấy điều gì, ánh sáng trước mắt cô dần dần bị thay thế bởi bóng đêm cho đến khi nó chẳng còn sót lại điều gì cả.


15 Bình luận
Hưm... Sao đọc khúc đầu của Thánh Thư lại làm tui nhớ đến Lãng Khách thế nhỉ... Chắc là do phong cách viết của tác giả Yuuchiro hao hao của bác Bakery chăng. Nhưng nói sao nói, nhìn hao hao, chứ phong cách của tác giả vẫn là độc nhất. Và tui cảm nhận được điều đó qua Greed và tác phẩm hiện tại là BOD. Truyện của bác Yuuchiro luôn có một cái gì đó rất thực, dù biết nó vô thực. Có thể là do câu từ mang tính nghệ thuật, nhưng thấm đượm chất đời. Hay là do những cảnh truyện xương gãy, máu bắn, la hét in vào tâm can người đọc. Hoặc là cả hai.
Bàn sâu về Chương 1 BOD thì tác giả làm khá tốt về việc dẫn dắt, giới thiệu đôi nét về thế giới trong truyện cho độc giả. Đọc không hề bị ngợp, mà còn cảm giác như đang đọc sử thi oai hùng. Nhân vật thì có chiều sâu, mỗi người mỗi nét, phù hợp với bối cảnh thiết lập cho nhân vật. Chính điều đó tạo nên sự độc đáo và thú vị trong câu chuyện. Cảnh hành động thì được tác giả làm khá dồn dập, đủ để độc giả cảm giác sức nóng và độ căng của tình huống. Căng là căng như thế. Đáng sợ là đáng sợ như thế. Nhưng đâu đó, truyện vẫn có những khoảng lặng trước và sau trận chiến. Đó là những tiếng cười trước các tình huống ngộ nghĩnh giữa cô nàng xạ thủ và cậu bé Joe. Hay trước cái pha từ vị cứu tinh quay phắt thành kẻ đốt tàu của cô xạ thủ chỉ vì gấp gáp cứu người.
Tuy nhiên, truyện vẫn có một điểm trừ. Đó là cảm giác không gian của độc giả khi theo dõi những cao trào hành động. Thú thật, tui công nhận lúc khoảng lặng thì tác giả làm khá tốt về không gian. Nhưng có vẻ do cảnh hành động diễn biến nhanh quá mà khi tui đọc, tui cảm giác mình bị lạc. Phải, tui chỉ biết là đó có con đó đang tiến đến. Chứ không rõ không gian quanh đó là thế nào. Khi nhân vật cứ ngó trước, ngó sau, đi về trước, đi ra sau, nhìn ra sau, nhìn đỉnh tàu. Thế là con quái vật ở đâu? Trong khi truyện đã vào guồng. Con tàu đã nóng máy thì sao khiến nó dừng lại. Đã đọc đến đây thì cơn tò mò diễn biến tiếp theo có đủ khiến con người ta dừng và quay trở lại kiếm những con từ khóa để hiểu bói cảnh truyện không. Không, quá khó. Thế thì tui chỉ còn nước vừa lạc vừa đọc tiếp diễn biến trong khi chẳng hề biết mình đang ở chốn khỉ ho cò gáy giữa cái nhiệt nóng bừng của trận đấu. Rồi bùm, cô nàng xạ thủ gần đứt cánh tay. Queo, chuyện gì thế? Tui không biết. Nhưng, ít ra con quái vật đã bị cô bắn chết sau màn xuất hiện siêu cool ngầu. Hết cao trào.
Nói là thế, nhưng không phủ nhận là BOD có một cái sức hút khó tả. Trong khi đọc Greed, tui lại không cảm nhận được cái nhiệt đó. Kiểu tới hết chương thì hứng đọc chương sau gần như tắt ngúm, nó không khiến tui quá tò mò diễn biến sau đó. Nhưng, BOD khác, nó khiến tui tò mò diễn biến sau đó. Thú thật, có lẽ chương 1 của truyện sẽ hệt một bản hùng ca pha chút một chút gì đó dí dỏm nếu cảnh hành động được làm tốt hơn. Đó là ý kiến của tui. Có thể mọi người cho rằng là tui đọc tệ quá mà sao chẳng nhớ hết nổi từng đó. Nhưng một câu chuyện hay chẳng phải là một truyện có thể đáp ứng bất cứ độc giả nào sao.
Đặc biệt bác cũng đã tạo nên một chương mở đầu đủ hook khi cho ghoul xuất hiện và khả năng của gái tóc đó. Nhìn chung thì đây cũng chỉ là chương đầu tiên nên mình cũng chỉ có thể nhận xét như thế :> Với tư cách là một độc giả quèn thì chương này đã đủ giữ chân mình rồi.
P/s: chúc bác ra chương sớm và Shun cũng như thế 🐧
Bác Yuu ơi mình xem lại câu này nha!