Volume 1: The Light of Fate
Chương 04: Thanh âm của đáy biển
4 Bình luận - Độ dài: 9,458 từ - Cập nhật:
Đêm ở vùng Trung Địa dường như luôn đến khá sớm.
Chỉ mới một tiếng trước Stella vẫn còn thấy mặt trời đỏ như một cục than hồng đang dần dần biến mất ở đằng tây, thì nay trước mắt cô đã là một màn đen đặc cùng những ngôi sao rực rỡ. Nếu chẳng có chuyện gì xảy ra, một bầu trời như vậy sẽ là tuyệt hảo để ngồi lửa trại. Tiếc thay, sự việc ngày hôm nay đã khiến tâm trí của nữ xạ thủ thành một mớ hỗn độn.
“Thật ngớ ngẩn.”
Dĩ nhiên, sự lộn xộn không chỉ nằm ở trong đầu óc. Nữ xạ thủ lẩm bẩm khi đưa mắt nhìn khắp cơ thể mình. Ngay cả khi tự đánh lừa tâm lí bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn, Stella cũng chẳng thể nào chấp nhận được vẻ ngoài của mình. Cô đang mặc bộ quần áo trắng của bệnh nhân trong khi khoác chiếc áo choàng quân đội bên ngoài và đeo chiếc ba lô nặng trĩu bởi đồ đạc.
Như một con điên vậy.
Cô không thể không gạt bỏ suy nghĩ đó khi thấy những kẻ đi qua đang che cái miệng của mình lại. Dù có muốn tỏ ra lạc quan thế nào, cô cũng biết thừa rằng bất kì ai đi qua cũng sẽ cười vào mặt mình. Và họ cười là vì cái bộ dạng như trò đùa của cô. Ngoại trừ Stella, thì làm gì có ai lại ăn mặc vậy mà ngồi ở ghế vào lúc trăng đã lên cao chứ.
Mình đang làm cái quái gì vào giờ này nhỉ?
Stella lại ngước mặt lên bầu trời một lần nữa. Trăng và sao cùng màn đêm trải dài như vô tận. Mọi thứ gần như được phủ kín bởi bóng tối. Chỉ là gần như thôi, bởi những dân quân đang đi dọc đường và thắp các cột đèn chạy bằng dầu cá lên. Dù ánh sáng đèn đã dần đẩy lùi bóng tối nhưng mùi khăn khẳn của dầu cá khiến nữ xạ thủ khó mà làm quen được. Trong trí nhớ của cô không tồn tại những ngọn đèn chỉ đủ cung cấp một tầm nhìn hẹp như này mà là những ngọn đèn dầu Kesen sáng trưng và các cột đèn điện.
Nhưng cô cũng hiểu mình chẳng thể đòi hỏi gì ở một nơi không xa biên giới là bao như này. Dầu Kesen quá đắt dù cháy lâu và không mùi. Không có gì lạ khi người ta chọn loại dầu cá rẻ tiền khi đã có hẳn vài nhà máy được sinh ra chỉ để sản xuất nó. Đường bờ biển bao trọn một nửa đất nước luôn cung cấp một nguồn tài nguyên vô hạn cho ngành công nghiệp này. Còn đèn điện ư? Chúng chỉ có ở thành phố lớn và các khu vực quân sự, số nhà máy điện giờ chỉ mới đếm ở đầu ngón tay thì làm sao Stella mong chúng có mặt ở nơi xa xôi này được.
Nhưng từng đấy kiến thức cũng chẳng giúp ích gì cho cuộc hành trình của nữ xạ thủ. Khi mà giờ đây, Stella chỉ có thể ngồi một chỗ sau khi từ chối sự chăm sóc của các y tá. Nữ xạ thủ ước rằng nếu bản thân thông minh hơn một chút vào lúc đó, cô đã có thể có một chỗ ngủ êm ấm và chí ít là một cái bánh mì. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được thay thế bởi sự căng thẳng khi cô nghe thấy từng tiếng bước chân đang tới gần mình.
“Này, cô nên về nhà đi. Trời tối sẽ rất nguy hiểm. Chúng tôi không đủ khả năng đảm bảo cho mấy người thích làm gì thì làm vào lúc này đâu.”
Một tự vệ quân với bộ trang phục màu xám và cái mũ sắt từ thời chiến tranh Leman dựa vào cột đèn mà nói với Stella. Nhưng đáp lại ý tốt của anh ta, cô chỉ phẩy tay coi như không có chuyện gì mà đứng dậy định rời đi.
“Nếu cô có gì cần giúp đỡ thì cứ đi xuống cuối thị trấn. Ngài Hiệp Sĩ sống ở đó, ông ấy sẽ biết cách giải quyết vấn đề của cô.”
“Hiệp sĩ gì cơ?”
“Thì ngài Hiệp Sĩ chứ ai? À quên, cô mới tới nơi này thì phải. Tôi chưa thấy khuôn mặt này bao giờ.”
Đeo khẩu súng kíp lại lên lưng, anh ta từ từ tiến tới bên cạnh Stella trong khi cô thì càng lúc càng lùi lại. Có lẽ cảm nhận được sự cảnh giác đến từ nữ xạ thủ, người lính cũng đứng lại và chỉ tay về phía con đường đá.
“Tôi không làm gì đâu. Nghe này, ở đây là trạm xá. Đi dọc cái đường này về bên trái rồi rẽ phải ở chỗ ngã tư đầu tiên cô gặp xong cứ đi tiếp đến một cái trang trại thì đó là chỗ ở của ông ta. Có vậy thôi. Làm ơn nghi ngờ đúng lúc đúng người đúng chỗ dùm.”
Tặc lưỡi, người đó rời đi trong khi vẫn còn lẩm bẩm với vẻ khó chịu. Ngay cả khi anh ta khuất dạng vào trong bóng tối, nữ xạ thủ vẫn không cho phép mình rời mắt khỏi đối phương. Những chuyện vừa xảy ra đã chẳng thể khiến cô cảm thấy thoải mái được. Chẳng có một lí do nào để bản thân không được phép khắt khe sau chừng đó sự kiện diễn ra ngay trước mặt bản thân cả.
Stella vẫn luôn có cảm giác về một thứ nào đó đang lẩn khuất ở bóng tối xung quanh. Kể cả khi cô có ở nơi an toàn như trạm xá kia đi chăng nữa, da gợn lên như thể da gà. Sẽ có kẻ nào đó đề cập giác quan thứ sáu. Nhưng với Stella, những thứ phi lí thuộc về dòng giống Abysser như vậy đều trông thật ngu ngốc.
Dù cho não bộ đang suy nghĩ vậy, đôi chân của cô vẫn đang bước gần như chạy về hướng mà người lính đã chỉ.
Mình sợ cái gì chứ?
Chính cô cũng chẳng hiểu nổi về bản thân mình. Chẳng lẽ do bầu không khí ư? Stella nhìn quanh, những ngôi nhà đã đóng chặt cửa và chỉ để lại ngọn đèn dầu ngoài cửa là còn sáng. Ngay cả những nhà hàng nhỏ đúng ra phải đông đúc giờ cũng chẳng còn lại mấy bóng người nào. Nhìn qua cửa sổ, nữ xạ thủ thấy được cảnh vắng vẻ bên trong. Ở đó chỉ có vài dân quân đang cười đùa với nhau trong khi nhâm nhi món đồ ăn bốc khói ở trên bàn.
“Bò hầm cơ à?”
Nữ xạ thủ quẹt tay ngang miệng mình rồi cúi đầu mà đi tiếp. Cái cảm giác lành lạnh lúc nãy đã chẳng còn mà thay vào đó là sự trống rỗng trong bụng của cô. Đã gần hai ngày kể từ lúc cô thực sự được ăn một cái gì đó đàng hoàng, có lẽ đó mới là lí do khiến cơ thể cô run bần bật. Làm gì có ai chưa có nổi lấy một cái bánh mì trong hai ngày lại có thể đứng vững giữa lúc trời đang trở gió như này chứ. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì nhanh chóng cơ thể của cô sẽ có nhiệt độ chỉ ngang bằng mặt đất và nhà thờ sẽ lại có việc để làm vào buổi tối này.
Một hai xu đồng sẽ đơn giản cho cô một chỗ ở chuồng ngựa và một ổ bánh mì tỏi. Nhà thờ sẽ không phải động tay vào chuẩn bị một cái hòm gỗ cho người mới nữa. Stella không phải không biết điều đó, nhưng tất cả những gì còn lại của cô là một xu duy nhất và sẽ không có bất kì phu xe nào chịu cho ngồi miễn phí cả. Sau cùng, chí ít đã có một chút may mắn khi những người ở Hội quán đã không bắt cô phải đưa tiền mai táng chữa trị rồi còn tìm kiếm những người đồng đội vừa gặp kia. Theo thủ tục cơ bản những chi phí này sẽ phải chi trả bởi người còn khả năng của nhóm. Hai người đã mất xác và cũng chẳng ai yêu cầu tìm thi thể của họ. Nhưng, cô nàng tư tế kia thì vẫn đang nằm trên giường của trạm xá. Họ sẽ không thể lấy tiền của người còn chưa kiểm soát được bản thân mình. Vậy nên người phải trả sẽ là Stella, tuy vậy những nhân viên ở chỗ đó chưa hề mở lời đòi hỏi lấy một câu.
Cô chỉ có thể nghĩ đến một trường hợp.
“Nhưng nó cứ ngu ngu sao ấy.” Nữ xạ thủ không thể kìm lòng mà độc thoại.
Trên đời đâu thể có ai tốt bụng đến như thế. Họ chắc chắn có mục đích với người được ban ơn không thì cũng là rất nhiều mục đích. Chỉ vậy thôi, đâu ai từ bỏ thứ thuộc về mình dễ dàng vậy. Nhưng Stella cảm thấy mình không nên suy nghĩ về những điều đã xảy ra nữa. Chuyện cũng đã rồi, người chết cũng đã chết, người bị thương cũng đã nằm lại. Còn cô, người còn khỏe thì giờ đang phải tìm đường cho chính mình. Lắc đầu, cô nàng ôm chặt lấy ngực mà dò dẫm trong bóng tối mờ mờ của ánh đèn dầu cá.
Vài phút trôi qua, mặc dù đã được chỉ dẫn, Stella vẫn chẳng thể tìm được lối đi. Lúc này xung quanh cô là những cái bàn gỗ có bạt ở trên được xếp theo hàng lối chỉn chu, ánh đèn chiếu sáng đủ rõ để thấy từng chữ viết nguệch ngoạc bằng sơn trên chiếc bảng hiệu. Đây rõ ràng là khu chợ của thị trấn này. Để tránh làm hỏng đồ đạc của dân địa phương, Stella bám chặt vào những mép bàn rồi đi từng bước. Cô đã hi vọng mình có thể tìm thấy một hàng bán đồ ăn đêm giá rẻ. Tiếc thay, sự thật đã vả một cái đau điếng vào mặt nữ xạ thủ trẻ tuổi.
Tất cả người dân dường như đã được thông báo về cái chết của những mạo hiểm giả. Với một thành phố hay thị trấn trung tâm, sáng có người chết thì tối cuộc sống vẫn như vậy. Nhất là nếu đó là cái chết của một mạo hiểm giả thì càng bình thường hơn. Nhưng một thị trấn nhỏ thì lại khác. Nữ xạ thủ chỉ có một điều không hiểu với việc này, đó là cách nhìn nhận vấn đề của họ lại tiêu cực hơn cô tưởng tượng. Dù gì Stella vẫn thấy nơi đây được bảo vệ tương đối kĩ càng, chẳng có lí do nào để họ phải trốn chui trốn lủi như thể đại họa sắp tới vậy.
“Nhanh lên.”
Một giọng nói nhỏ vang lên, vẫn đủ để Stella nghe thấy được. Kéo theo sau đó là hàng chục tiếng bước chân giẫm vào mặt đất. Một đoàn người chạy ngang trước mặt cô, họ đều nhìn thật bình thường nhưng lại vội vã một cách khó hiểu.
“Này-”
Stella định lên tiếng. Chợt nhận ra đó không phải điều khôn ngoan, cô im lặng và bám theo. Hiếu kì không phải là đức tính tốt, nhưng nữ xạ thủ không thể kìm lòng mà đứng nhìn mọi thứ được. Cẩn thận quan sát trước sau để chắc chắn mình không bị ai nhìn thấy, cô bước dần theo tiếng xì xầm của những kẻ kia.
Ánh sáng chỉ mập mờ nhưng vẫn đủ cho Stella có thể thấy khuôn mặt từng người. Tất cả những kẻ mà cô quan sát được đều chỉ khoác trên mình quần áo của thường dân, cùng với vẻ mặt như thường ngày. Nữ xạ thủ có thể nhận ra một vài người trong số đó, cô đã từng thấy họ trên đường đi.
Nửa đêm nửa hôm mà thường dân còn làm gì ở đây được? Họ đã đóng cửa hàng quán, đã ở trong nhà vì cái thông báo kia. Ấy thế mà, đám đông này vẫn có thể tự tin tụ tập vào giữa lúc trăng lên cao như vậy. Dụi mắt cho kĩ, Stella nhận ra đám đông này lại càng đông hơn. Đường họ đi chỉ là một con ngõ nhỏ, nhưng mỗi khi đoàn người bước qua căn nhà nào đó thì đều có ít nhất một kẻ ra ngoài nhập hội.
Ấy thế nhưng đám người lại chẳng tỏ ra cảnh giác gì. Không có lấy một người ngoái nhìn, kẻ nào đó canh gác đi sau lại càng không. Dù Stella biết rằng mình đã ẩn trong bóng tối và nấp sau những bức tường khi bám theo họ. Nhưng chí ít thì đám người này nên nhìn trước nhìn sau khi có tiếng động nào đó chứ? Hành động lộ liễu quá thể, cứ như đây là ngày hội vậy. Nếu đã tự tin đến vậy thì ắt hẳn cũng chẳng có gì mờ ám cả. Nhưng Stella không thể tự nhiên xuất hiện trước mặt họ được, vì thế cô vẫn bám theo.
Càng bước, nữ xạ thủ càng thấy không khí xung quanh lạnh hơn. Đêm hè đúng là có lạnh, nhưng nó không thể đến mức này. Cô đã khoác một tấm áo choàng trên người, đúng ra nó đủ để khiến Stella phải đổ mồ hôi. Ấy thế mà càng bước nhanh cô càng phải xoa hai tay lại vào nhau nhiều hơn. Đám người đằng trước vẫn bước đi mạnh dạn như chẳng có gì nhưng phía sau họ Stella lại đang thở ra tình hơi trắng muốt.
Vô lí thật sự!
Không dám mở lời vì sợ bị lộ, nữ xạ thủ chỉ dám chửi thầm cái không khí quái đản này. Nhiệt độ hạ tới mức nhanh không thể diễn tả bằng từ ngữ, mới chỉ lúc nãy cô còn thấy nóng chảy mồ hôi mà giờ đã lạnh như đóng băng vậy. Bước thêm, nữ xạ thủ chợt nghe thấy có tiếng vỡ vụn vang lên. Stella giật thót, nhìn xuống dưới chân nhưng không thấy điều gì cả. Cô quay đầu lại, đám người kia đã biến mất tự bao giờ. Cả một con đường chật kín người giờ đây sạch bóng không lấy một hạt bụi.
Stella dụi mắt rồi bẹo má để xác nhận bản thân còn tỉnh táo. Cô không giấu mình nữa mà chạy ra đứng giữa con ngõ để tìm đám người kia. Nhưng thay vì bất kì dấu hiệu nào cho thấy từng có người ở đó, nữ xạ thủ chỉ nghe thấy những âm thanh như sóng vỗ và nhiệt độ thì lạnh như thể muốn găm vào da thịt.
Bỗng không gian xung quanh như tối sầm. Những ngọn đèn bão trước cửa nhà vụt tắt như thể có một cơn gió cực lớn nghiền nát chúng. Nhiệt độ càng lạnh hơn trong khi xung quanh thì không thể nhìn rõ. Âm thanh của sóng biển dội lên, hòa cùng với tiếng nứt vỡ của thứ gì đó mà cô không thể xác định.
Trời như nổi giông tố. Bóng tối trước mặt hệt đang cuộn lại thành một đường xoáy. Dù đứng yên một chỗ nhưng Stella cảm thấy cả cơ thể của mình như đang bước đi. Mỗi một khắc trôi qua, tầm nhìn của Stella lại mở rộng ra thêm. Trước mắt cô hiện lên vô vàn đốm trắng. Chúng hiện lên như đàn đom đóm, bay lên với âm thanh của giọng nói thì thầm. Đột ngột, những giọng nói bị lấn át bởi tiếng đổ vỡ khủng khiếp. Chúng vang vọng xung quanh trong khi không gian rung chuyển như đang có một cơn động đất khổng lồ.
Bóng tối và ánh sáng lại xoắn lại như tâm bão. Gió hú lên, cả thân thể của nữ xạ thủ như bị nhấc bổng. Tiếng rít mạnh vang bên tai cô trong khi tầm nhìn càng lúc càng bị kéo sát tới tâm của vòng xoáy.
“Dừng, dừng lại.”
Đến lúc này Stella mới có thể mở miệng ra, nhưng đã quá trễ khi bóng tối đã phủ kín người của cô.
“Trẻ con thì không nên ở đây đâu.”
Nữ xạ thủ cảm thấy vai mình bị nắm lại, rồi cả cơ thể cô bị kéo lùi khỏi cái vòng xoáy đó. Trước khi kịp nhận ra bất kì điều gì, tầm nhìn của cô đã bị bao trùm bởi ánh sáng.
“Này cô. Này cô.”
Vừa nghe thấy tiếng động Stella liền quay đầu ra phía sau, giật mình mà hét toáng lên. Cô lùi lại, rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào đối phương.
“Này bình tĩnh, tôi là tôi đây. Làm cái gì thế! Chúng ta vừa mới gặp nhau mà.”
Người trong bộ quân phục kia lùi lại, giơ hai tay lên trời. Đầu gối anh ta đập vào nhau trong khi răng thì đánh cầm cập. Phải mất vài giây cho đến khi nữ xạ thủ có thể nhìn ra người trước mặt mình. Nhưng nòng súng của cô không hạ xuống, vẫn hướng về đối phương.
“Mày là phù thủy đúng không? Mày bám theo tao rồi dùng phép chứ gì?”
“Này này đừng có vu khống người khác. Tôi biết cái gì chứ? Tôi chỉ đi tuần thôi mà?” Người dân quân xua tay, bước lùi dần cho đến khi chạm hẳn vào tường. Khuôn mặt anh ta căng lên, còn miệng thì mím chặt lại.
“Mấy người kia đâu? Mày dùng phép thuật gì lên họ? Trả lời mau, không tao bắn nổ sọ mày!”
Stella hét lớn. Những cánh cửa sổ ở quanh đó bật ra, vô số người thò đầu từ nhà mình để hóng chuyện. Tiếng xì xào rộ lên, át đi cả những tiếng quát thét bên dưới.
“Cứu tôi với. Có ai không? Cứu tôi với, con này bị điên rồi! Nó định giết tôi.” Người dân quân hét toáng lên, đưa hai tay lên phía những người đang hóng chuyện.
Một rồi hai, hai rồi ba. Vô số người rời khỏi cửa sổ, kèm theo tiếng bước chân ầm ĩ. Stella nhanh chóng thấy một số kẻ đã bật cửa chính ra, trên tay là những dụng cụ mà họ có thể cầm theo. Thất thế, cô dần lùi lại. Những người dân được đà, dần tụ lại thành một đám đông.
“Đám mạo hiểm giả bọn mày định phá làng phá xóm gì ở đây?” Một người đàn ông xắn tay áo lên, dí chiếc chảo về phía trước. Cái vẻ hằm hằm của gã như nuốt trọn cả bóng người của Stella.
“Mấy người phải tin tôi, hắn là phù thủy.”
“Nó bảo Grave là phù thủy kìa. Con này bị bệnh não rồi.”
“Bớ nó lại, giao cho Hội Quán.”
“Này! Mấy người phải tin tô-”
Chưa kịp để nữ xạ thủ nói hết câu, đám đông đã xông lên. Không thể làm gì hơn, Stella quay đầu bỏ chạy. Cô cứ cắm mặt trong bóng đêm, cho đến khi tiếng hò hét phía sau mất dần. Nữ xạ thủ quay đầu, không còn thấy ai đuổi theo mình nữa. Tới lúc này cô mới dừng lại để nhìn xung quanh. Bao quanh Stella lúc này là một đồng cỏ kéo dài tới tận bờ sông phía xa. Ánh trăng soi sáng đủ để cho cô thấy nó đã được ngăn cách bằng một hàng rào gỗ.
An tâm, Stella vỗ ngực mình rồi ngồi xuống. Cô bụm miệng lại, cố gắng hít nhiều nhất không khí có thể dù nó lẫn cả với sương đêm.
“Abyss, Abyss…”
Stella nói liên hồi một từ duy nhất. Nếu có bất kì ai ở đây vào lúc này, cô sẽ trông chẳng khác nào một kẻ mất trí. Nữ xạ thủ biết điều đó nhưng không thể ngăn được thứ đang trào ra từ tâm trí của mình. Suy nghĩ của Stella hiện lên vô số hình ảnh. Những ngọn lửa cháy rừng rực, tiếng hú hét và gào khóc. Tim của cô như thắt lại, buộc chủ nhân phải bóp chặt ngực của mình. Thở dốc, Stella cố điều chỉnh nhịp co bóp của lá phổi. Cô ngồi bệt xuống con đường đất, mặc cho việc sẽ làm bẩn bộ đồ mới tinh. Ôm chặt đầu, nữ xạ thủ cúi gằm mặt xuống đầu gối. Cô nhắm mắt lại, mong hình ảnh đang hiện ra sẽ biến mất đi. Ấy vậy mà nó không hề tan biến, lại càng hiện rõ hơn như thể trêu đùa với tâm trí nhỏ nhoi này.
“Làm ơn.”
Rồi dần dần những hình ảnh đó cũng trở nên mờ ảo và tan biến đi. Phải mất một lúc, bàn tay của cô mới ngừng run nhưng thân thể vẫn cứng đờ chẳng thể di chuyển lấy một li. Stella dần mở mắt, dù chỉ dám hé thật chậm. Vài phút trôi qua, nữ xạ thủ cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Chẳng còn gì ở trước mặt cô cả, ngoài màu đen kịt của bóng tối. Trăng dường như đã bị mây che phủ tới mức mọi thứ chỉ còn lờ mờ dưới ánh đèn lập lòe.
Bỗng, âm thanh của bánh xe vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Trái tim của Stella giật thót lại khi nghe thấy thứ tiếng động đó. Cô lùi lại từng bước trong khi rút khẩu súng của mình chĩa về nơi phát ra âm thanh. Hai bàn tay nắm chặt thứ vũ khí lạnh lẽo, mắt của Stella giữ ở hướng thanh ngắm cơ khí. Phía trước mặt cô dần hiện ra một đốm sáng lớn dần theo thời gian và chiếu rọi mọi thứ xung quanh. Âm thanh cũng rõ ràng hơn, tiếng bánh xe xen lẫn cả những giọng cười đùa. Dưới ánh sáng kia, nữ xạ thủ nhìn thấy hình dạng rõ ràng của cái thứ đó. Đó là một người đàn ông có bộ râu dài đến ngực đang kéo chiếc xe đẩy thức ăn của mình, bên cạnh ông ta là một đứa trẻ chỉ cao đến hông. Người đàn ông già cả đó cũng dần ngẩng đầu lên cùng lúc với nòng súng của Stella hạ xuống.
“Ồ, giờ này mà mạo hiểm giả còn làm gì ở đây thế?” Vừa nói, ông ta vừa đẩy đứa trẻ ra sau lưng. “Chắc không phải là có nhiệm vụ đâu nhỉ?”
Ông lão không tỏ ra là bất kì mối nguy hiểm nào, nhưng nữ xạ thủ vẫn theo bản năng lùi lại. Tay cô vẫn nắm chặt khẩu súng. Liệu ai mà đoán được rằng thứ đó đã thật sự biến khỏi đầu bản thân hay không chứ? Abyss có muôn hình vạng trạng, thậm chí ngay cả khung cảnh xung quanh đây cũng hẳn chỉ là sản phẩm của nó mà thôi.
“À khoan, nhóc này tóc đỏ à.” Ông lão thả tay ra khỏi xe đẩy, dụi mắt mình nhiều lần rồi trực tiếp cầm đèn bão soi lên. “Đúng là cháu rồi, cháu muốn tìm ngài hiệp sĩ phải không?”
“Làm sao mà ông biết?” Stella không thể kìm được mà buột miệng, ngay khi cô kịp che tay lên thì nhận ra bản thân đã nói mất rồi.
“Không có ai tóc đỏ và mặc áo của trạm y tế vào giờ này đâu. Ta sống đủ lâu để biết mặt tất cả người ở đây rồi. Hơn nữa, ngài ấy đã dặn ta về điều này. Nếu muốn tìm gặp thì hãy đi theo ta.”
Nói rồi, ông lão treo lại đèn và tiếp tục kéo chiếc xe đẩy về phía trước. Đứa trẻ bên cạnh cũng chỉ quay lại liếc nhìn rồi lẽo đẽo đi theo ông mình. Hết cách, Stella không thể không đi theo họ. Hai người kia cũng chẳng tỏ ra lấy một chút thù địch nào với cô, họ chỉ đơn giản là đi về phía trước. Dẫu vậy, cô vẫn không buông lỏng tay mình khỏi cò súng. Chỉ cần trước mặt có động tĩnh, nữ xạ thủ sẽ đáp trả lại.
Ấy vậy mà suốt quãng đường họ còn chẳng thèm ngó lại nhìn cô lấy một lần. Chỉ khi trước mặt nữ xạ thủ dần hiện lên những ánh đèn phía xa, người đàn ông già mới quay lại và ra hiệu cho Stella.
“Đến nơi rồi.”
Nói xong, ông liền mở mở cánh cổng gỗ gần đó và đẩy chiếc xe vào trong. Còn Stella thì đứng lại, chưa vội nối gót theo hai người kia. Cô bình tĩnh lấy chiếc đèn pin ra và soi kĩ xung quanh. Dù trời có tối đến mức chẳng thể thấy rõ bằng mắt thường, ánh sáng từ chiếc đèn pin vẫn chiếu tỏ lấy từng ngóc ngách. Nữ xạ thủ thấy rõ được chuồng trại và những bãi cỏ cùng hàng rào trải dài đến tận tít xa.
“Còn đứng đó tìm gì sao?”
Nghe thấy giọng nói, Stella giật mình ngoảnh lại. Ông lão đã đứng sẵn ở cái cổng gỗ từ lúc nào rồi. Thấy cô không di chuyển, ông ta tiếp tục lên tiếng thúc giục.
“Nhanh lên đi, không có gì để soi đâu.”
Thấy rằng bản thân cũng chẳng còn gì để tìm hiểu, Stella đành tắt chiếc đèn pin và rảo bước theo ông lão. Khi cô đã bước vào trong sân, người đàn ông liền cẩn thận ngó nghiêng bên ngoài rồi khóa lại cánh cổng gỗ. Một hành vi chẳng thể đáng ngờ hơn, khiến nữ xạ thủ buộc phải quan tâm điều này.
“Ông làm cái gì thế?”
“Khóa cửa.” Ông ta nhìn lại với ánh mắt sắc lẹm. Đồng tử màu nâu cứ như thể muốn đâm xuyên vào tim Stella, ấy vậy mà cảm giác đó nhanh chóng biến mất khi câu tiếp theo được cất lên. “Tối nào mà chẳng phải khóa cửa. Hơn nữa, mấy chuyện dạo này làm ta bất an. Cô cứ thoải mái đi theo cháu ta vào nghỉ ngơi uống nước, ta còn phải đi kiểm tra cửa nẻo đã.”
Dứt lời, ông lão liền men theo những dãy hàng rào tới chỗ chuồng bò, trong sân chỉ còn lại Stella và cô bé. Cũng chẳng để cô kịp hỏi thêm câu nào, người kia đã biến mất vào màn đêm. Nữ xạ thủ thầm rủa trong lòng rồi quay qua nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. So với người ông của mình, nó tỏ ra dè dặt và giữ khoảng cách với cô.
“Chị… đi theo em.”
Nói rồi, cô bé liền chạy biến đi mà chẳng ngoảnh lại. Hết cách, Stella chỉ đành lững thững bước theo sau. Thay vì đi theo hướng ra chuồng bò, nó lại dẫn nữ xạ thủ theo con đường ngược lại về hướng căn nhà gỗ lớn. Mặc cho trời tối mịt tới mức Stella buộc phải lấy đèn pin ra, đứa trẻ thì vẫn đi lại như ở buổi sáng. Cũng chẳng đợi cô mở lời, đứa trẻ liền trả lời cho điều mà nữ xạ thủ đang suy nghĩ trong đầu.
“Đường dễ đi lắm, em quen rồi nên không cần đèn đâu. Đến đó, chị cứ ngồi đợi, ông ấy sẽ về sớm thôi.”
“Ông ấy? Về sớm?”
Đứa bé đột ngột đứng phắt lại, rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt. Khi đã quan sát đủ lâu, nó mới chịu bước tiếp và trả lời câu hỏi của Stella.
“Là ngài hiệp sĩ. Ông ấy chưa bao giờ nói tên của mình, nên em cũng chỉ biết gọi vậy. Em cũng không hiểu tại sao ông ấy lại đi tin một mạo hiểm giả. Nhưng vì ông ấy đã dặn vậy, nên em nghĩ em cũng tin được chị.”
"Nhóc nói thật khó hiểu.”
“Em không biết nên nói thế nào, nhưng ông nội chắc sẽ giải thích dễ hiểu hơn.”
Stella không biết trả lời cô bé ra sao. Rõ ràng cô chẳng phải là mạo hiểm giả, chỉ là tạm thời phải làm cái nghề này để vớt vát chút tiền đi đường mà thôi. Ấy vậy mà chỉ mới một ngày trôi qua Stella đã bị gắn đủ điều tai tiếng rồi. Sau lần này có lẽ đến chết cô cũng không làm việc cho hội quán lần hai. Thở dài, Stella ngẩng mặt lên và nhận ra tự lúc nào bản thân đã đứng trước căn nhà rồi.
“Ừm,... mời chị vào.”
Đứa trẻ đẩy cánh cửa gỗ lớn ra, rồi bước vào trong và lúi húi nâng ngọn đèn dầu dưới ánh sáng đèn pin của Stella. Bằng động tác nhanh nhạy, chỉ một chốc nó đã thắp hết đèn chiếu sáng cả căn nhà. Xong việc, đứa bé bước ra ngoài rồi cúi đầu chào Stella.
“Nếu có gì chị cứ gọi em, giờ thì em xin phép.”
Chưa dứt hết câu, đứa trẻ đã cuống cuồng chạy đi mất, bỏ lại Stella một mình cùng với căn nhà đang mở toang hoang. Tặc lưỡi vì biết thừa lí do là gì, nữ xạ thủ đành vào trong ngồi tạm. Đến lúc này cô mới nhận ra đây là một chỗ chứa đồ với đủ thứ nông cụ và rơm rạ. Đây hẳn là sự tin tưởng mà cô bé đã nói, vì vốn chẳng ai dám cho mấy tên đầu làng xó chợ như mạo hiểm giả vào chỗ chứa tài sản lớn nhất của gia đình cả.
Ban đầu cô cứ nghĩ họ cũng sẽ chẳng khác những kẻ kia, nhưng hiện tại quan điểm đó đã biến mất. Người xấu cũng có thể làm như vậy để lừa cô, không có gì lạ họ đóng vai người truyền tin rồi nhân cơ hội mà đâm lén cả.
“Nhưng mày ở đây thì chắc chắn không phải rồi.” Vừa nói, Stella vừa từ từ tiến lại thứ trước mặt mình. “Chắc chắn là mày rồi, cái màu lông này không nhầm được.”
Cái tiếng thở phì phò, màu lông đen óng cùng đôi mắt to luôn nhìn thẳng, đây chắc chắn là con ngựa đã cứu lấy cô. Stella không thể nhầm chuyện vừa xảy ra được. Dù cho lớp giáp đã được tháo ra nhưng cô chắc chắn con ngựa này chính là nó.
“Dashen.”
Mặc dù đang nằm yên giữa đống rơm, nó liền bật người đứng dậy rồi tiến về hướng của Stella. Cứ thế, con vật nghiêng đầu nhìn cô như thể muốn nói điều nào đó.
“Mấy người đấy còn chẳng thèm buộc dây cho mày.”
Dường như bị động chạm, Dashen quay phắt người lại về đống rơm cửa nó rồi nằm ngả xuống. Không đến ba giây, nó đã nhắm mắt lại rồi tiếp tục thở như thể chẳng có gì vừa xảy ra. Stella chỉ có thể vuốt mặt rồi đóng cửa lại, chọn đống rơm ở giữa phòng rồi ngả người nằm. Dẫu cho nó trông có vẻ ngoan ngoãn, thì con người cũng không được tiến tới gần khu vực nghỉ ngơi của con ngựa. Chứ chẳng nói đến chuyện ở đây Stella còn không phải người quen của nó, chưa bị nó cắn là quá may mắn rồi. Nhưng sau cùng thì, con ngựa chẳng làm gì cô mà chỉ ở yên chỗ của nó, Dashen dường như đã trở lại giấc ngủ của mình, không còn thở mạnh nữa mà chỉ im lìm.
Nhìn thấy vậy, Stella mới thoải mái để có thể nghỉ ngơi. Mặc cho cảm giác thoải mái đang phủ lên cơ thể, bên trong cô lại khó chịu vô cùng. Những suy nghĩ cứ chạy trong đầu dày đặc đến mức buộc chủ nhân nó phải ngồi phắt dậy với hai tay chống lên cằm. Nó đã trở lại, ngay cả khi Stella đã nhầm người kia với nó thì đôi mắt của cô vẫn chứng minh rằng điều đó là sự thật. Nếu đơn thuần chỉ ảo giác, thì thứ ảo giác đó quá thật và những chuyện xảy ra từ khi nữ xạ thủ đặt chân tới đây không thể là ngẫu nhiên. Hoặc rằng, cô vốn đã chìm trong viễn cảnh được nó tạo ra như lúc đó của mười năm trước. Nghĩ đến điều đó, Stella bất giác rùng mình rồi lắc đầu cho tan đi điều vớ vẩn đó.
“Mình kém cỏi quá.” Cô tự thuật với bản thân, trong khi nhìn vào lòng bàn tay đầy vết chai sạn. “Ước gì mọi thứ dễ dàng hơn một chút.”
Kết thúc bằng một tiếng thở dài, Stella cũng mong những thứ về cái không gian kia mà cô thấy chỉ là ảo giác. Nó sẽ tốt hơn, nếu chỉ dừng lại ở mức đó. Abyss, nó nhiều hơn là một nỗi sợ. Người ta cũng sẽ ước nó chỉ là nỗi sợ nếu thật sự thấy nó được một lần.
Đến mức mà-
“Đến mức mà, nhiều người thà tự sát còn hơn thấy nó lần hai nhỉ?”
Một giọng nói vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Stella. Giọng nói giống hệt giọng cô nhưng lại trong trẻo và mềm mại hơn gấp bội lần. Nữ xạ thủ ngay lập tức chồm dậy, vớ lấy khẩu súng rồi nhìn quanh căn nhà kho. Đèn chiếu rất sáng và nơi này không có gác mái, cô chắc chắn là không có ai khác ở trong căn phòng.
“Ôi trời, tìm ta sao? Mới vậy mà đã quên mặt nhau rồi, thật bõ công ta cứu nhóc. Biết vậy đi cùng chàng ấy cho vui rồi.”
Tiếng thở dài của người đó vang lên. Nhưng thay vì phát ra từ một hướng nào đó, nó lại hệt như đã ở trong đầu của Stella rồi. Nữ xạ thủ tiếp tục tìm kiếm xung quanh mà vẫn không thấy được kẻ đó. Dường như đã biết rằng đối phương không tìm thấy mình, chủ nhân của giọng nói kia lại tiếp tục lên tiếng.
“Nhóc thật sự không thể tìm thấy sao? Tính ra, cứu nhóc mấy lần mà đầu óc vẫn như thể trên mây ấy nhỉ? Ta thật sự muốn hỏi rằng, quý tiểu thư Stella đây có thật sự hiểu rõ khả năng của mình không nhỉ? Hay là, nhóc chỉ đang giả vờ để đánh lừa bản thân mà thôi?”
“Câm mồm, mày muốn gì?”
Kẻ đó vẫn không ra mặt, mặc cho họng súng của Stella đã chĩa quanh căn phòng. Tất cả những thứ trong tầm mắt của cô chỉ là con ngựa và đống đồ đạc.
Mình đang dính ảo giác sao?
Stella không thể không tự đặt ra sự nghi vấn, đôi mắt của cô hoàn toàn có thể đã bị kiểm soát từ lúc ở trong cái ngõ kia rồi. Nhưng nếu kẻ đó muốn lấy mạng thì đã có thể làm từ lâu, ấy vậy nữ xạ thủ vẫn sống đến tận lúc này. Ngu ngốc tới đâu cũng đủ biết hắn có mục đích khác. Một mục đích nào đó mà cần cô phải sống, ít nhất cho tới khi nó được hoàn thành.
“Ôi chà, Đứa trẻ bị nguyền sao lại tới cái chốn khỉ ho cò gáy này? Phải chăng là để tìm một giải pháp cho cái ‘thứ đó’ sao?”
“Câm miệng lại, mày thì biết cái gì về tao?”
“Dĩ nhiên rồi, ta không biết gì cả về nhóc cả. Nhưng tất cả sự việc xảy ra với nhóc thì ta biết.” Cái giọng nói giống hệt giọng Stella lại vang lên, lần này đi cùng với những tiếng cười khẽ.
“Đứa trẻ nhỏ muốn ‘được giúp đỡ’. Nhưng mà…”
Đối phương đang dùng đòn tâm lí. Stella biết điều đó nhưng cô không thể làm gì hơn trong lúc này. Đối đầu với một kẻ không lộ mặt mà lại nói ra những sự thật không thể chối cãi thì cô có thể làm gì được đây. Nữ xạ thủ chọn cách im lặng, tiếp tục tìm vị trí của kẻ kia vì có cảm giác hắn đã buông lỏng.
“Cô bé mong chờ được gặp ta vậy sao? Cũng được, nhưng mà đừng tự nã đạn vào đầu mình sau khi thấy nó nhé.”
“Có giỏi thì ló cái mặt ra đây! Cái thứ chó chỉ biết trốn rồi sủa. Ngon thì cút tới trước mặt của tao rồi mở mồm!”
“Anh ấy sẽ giận lắm đây, cơ mà là nhóc muốn đấy nhé. Nên nhớ rằng nhóc không thể kiểm soát được mọi chuyện đâu, bây giờ cũng thế.”
Kẻ kia vừa dứt lời, tầm nhìn của Stella đã đột ngột chao đảo. Tay và chân của cô bị một lực cực mạnh kéo xuống tới mức cô chẳng kịp kêu lên lấy một tiếng. Trong khi hai tay của cô bị kéo ngược về phía sau còn hai chân thì bị ghìm chặt tới mức đầu gối ghì xuống đất, một cảm giác nhớp nháp vây lấy tứ chi của Stella. Đến lúc cô nhận ra thì đã quá muộn, từng đoạn dây leo khổng lổ trồi lên từ mặt đất đã trói chặt cơ thể của nữ xạ thủ đến độ chẳng thể cựa quậy nổi.
“Trông chẳng khác gì một con khỉ đột lông đỏ cả, ngu ngốc làm sao.”
Stella định phản bác, đoạn dây leo đã ngay lập tức mọc ra bịt chặt lấy miệng rồi ghì cổ cô cúi xuống. Nữ xạ thủ cố giãy dụa, nhưng không tài nào có thể di chuyển lấy một li. Chợt, cảm giác ấm áp phủ lên trên khuôn mặt của Stella, đó là những ngón tay hồng hào và thon gọn - những ngón tay của phụ nữ.
“Khuôn mặt đúng là tuyệt phẩm, chỉ tiếc bộ não lại không thể sử dụng được. Thế mà cũng muốn đạt được tới tầm của ta sao?” Giọng nói của kẻ đó lại vang lên cùng với bàn tay đó nâng cằm của Stella một cách từ từ. “Nhưng thôi, ta rộng lượng mà. Giờ thì, hãy chiêm ngưỡng thứ mà nhóc muốn đi.”
Tầm nhìn của Stella được chiếu rọi bởi ánh sáng từ đèn, để lộ rõ ra khuôn mặt của kẻ đó. Cảm xúc của cô, nhanh chóng chuyển từ tức giận sang kinh hãi. Bởi lẽ, khuôn mặt đó khiến nữ xạ thủ muốn nôn mà không nôn nổi. Đó là một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt cô. Chỉ khác rằng, kẻ đối diện cô có đôi mắt xanh lam tựa như biển cả, mái tóc trắng muốt như thể tuyết phương bắc. Cái khuôn mặt đó ngay cả khi nó tương tự như Stella vẫn khiến cô không thể tin nổi. Nhưng sự vô lí lại chẳng đến từ việc giống nhau, mà là từ cả khuôn mặt lẫn cơ thể đang phủ lên bởi bộ váy màu tím xanh rực rỡ kia trông quá đỗi kì lạ. Một vẻ đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, cứ như thể trước mắt cô là một con búp bê chứ chẳng phải người sống. Trong giây lát, lí trí của Stella bị mờ đi trong hàng vạn câu hỏi về người trước mặt.
“Ôi chà, não ngừng hoạt động luôn rồi à?”
Phù thủy. Cái vẻ ngoài không một chút bình thường này, việc ma thuật triển khai nhanh như vậy. Tất cả những gì Stella thấy đều quy chung về một đáp án. Cô cố giằng sợi dây leo ra khỏi tay để có thể với xuống hông của mình. Khẩu súng ngắn nằm ở vị trí đó, phải lấy được nó thật nhanh và bắn thẳng vào đầu thứ quái quỷ kia. Còn nếu không, chắc chắn Stella sẽ sống không bằng chết. Nhưng đối phương cũng chẳng phải dạng vừa, ý định mới nảy lên trong đầu Stella những sợi dây leo đã giật bay khẩu súng ngắn ra phía xa.
Kẻ đó ngồi xổm xuống, một tay chống cằm, một tay đưa lên xoa đầu của nữ xạ thủ. Mặc cho đôi mắt của Stella đang nhìn hằn học như muốn xuyên thẳng vào tim, người trước mặt cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
“Ngoan nào, ta có chuyện cần nói. Còn nếu không thì-” Ả ta nghiêng đầu rồi thở dài, một sợi dây leo với đầu nhọn hoắt đột ngột phi lên chắn ngang tầm mắt của Stella. “Có thể kết thúc nhanh cũng được. Chọn đi nào.”
Nữ xạ thủ rõ ràng chẳng có lựa chọn thứ hai. Cô chỉ có thể ngừng cựa quậy để cho đối phương muốn làm gì làm. Stella giờ như con cá trong rọ, có muốn chống lại cũng vô ích. Chí ít thì vẫn còn cơ hội và cô thì muốn xem kẻ kia thật sự muốn gì từ mình.
“Ồ, ngoan lắm. Được rồi, bây giờ nhé. Nhóc nên cuốn gói và trở về quỳ lạy trước tên vua béo ị đấy đi. Đó là lựa chọn tốt nhất. Còn dĩ nhiên, muốn tiếp tục cũng được. Hẳn tên đó cũng sẽ ở đây đấy, nhưng khéo khi nhóc đã chết trước khi kịp nhìn mặt hắn rồi chứ đừng nói đến giết. Nên là, tốt nhất cứ chọn cái đầu tiên đi. Thuận cả đôi đường.”
Nói đoạn, đôi tay đang chắp sau lưng của ả chợt đưa ra phía trước, lòng bàn tay mở ra với một cái túi nhỏ ở trên. Cứ như thể sợ Stella không biết bên trong chứa gì, ả còn cẩn thận cởi nó ra. Bên trong là những đồng tiền vàng, những thứ phải tới hàng chục năm lao động của nhiều người mới đánh đổi được. Mắt của Stella không khỏi mờ đi một nhịp khi nhìn thấy thứ đó.
“Cầm lấy rồi đi về đi.”
Kẻ kia ném nó xuống đất, khiến những đồng vàng vương vãi ra mặt đất. Cùng lúc, bên ngoài cũng vang lên những tiếng gõ cửa. Ả kia tặc lưỡi rồi đi đến bên con ngựa và vỗ vào người nó.
“Dashen, dậy mở cửa đi. Việc đến tay rồi kìa.”
Nhưng mắt con ngựa vẫn nhắm chặt, trong khi cơ thể thì phập phồng với mỗi nhịp thở. Dường như hết lựa chọn, ả ta lại quay về chỗ của Stella, đặt tay lên vai của nữ xạ thủ rồi cúi đầu sát với mặt cô.
“Nhờ tí nhé.”
Một sợi dây leo mọc ra từ đống cuốn quanh người cô, nó từ từ bò đến từ cái cửa rồi kéo thanh chốt ra. Cùng lúc, Stella cảm giác như có một viên đá đè lên người mình. Sự mệt mỏi bỗng chốc đổ ập xuống khiến việc chỉ thở thôi cũng là khó khăn với cô. Dù vậy, nữ xạ thủ vẫn gắng sức nhìn về cánh cửa để mong chờ người xuất hiện sau nó.
“A, Ciel, chị về rồi sao?” Đó là đứa trẻ hồi nãy, với vẻ mặt ngạc nhiên nó suýt đánh rơi cái khay trên tay mình. Rồi từ từ, nó quay đầu nhìn về hướng của Stella. “Em tưởng đây là người mà ông ấy muốn gặp, sao chị lại trói chị ấy vậy?”
“Không phải chuyện của nhóc đâu, để cái đó lại rồi đi đi.”
Vừa nghe câu đó, đứa trẻ liền gật đầu rồi đặt chiếc khay xuống đất. Nhanh chóng, nó quay người rời đi nhưng đã bị sợi dây leo vỗ nhẹ lên vai, nó lại quay mặt lại.
“Chị có gì muốn bảo em thêm ạ?”
“Nhớ treo cái bùa đấy lên cửa, dùng thêm cả mấy lọ nước nữa.”
“Dạ, vâng ạ.”
Đúng rồi, cứ tập trung đi.
Stella dồn sức, giật phăng đống dây đang quấn lấy tay mình. Cô co chân, giật nốt hai sợi còn lại. Tuốt lưỡi lê giấu trong túi áo, Stella phi thẳng đến chỗ của ả kia. Một đòn đâm cực kì nhanh gọn, nhưng lưỡi thép trên tay cô chỉ quơ vào không khí. Ciel đã đứng bên và cầm lấy cổ tay phải Stella từ lúc nào rồi.
“Nhanh đấy, não thì tàn nhưng thân thủ thì không tệ.”
Stella ngay lập tức giật tay mình ra, tung thêm một cú bồi thứ hai từ phải qua. Ciel nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên, một lần nữa bắt lấy lưỡi dao của nữ xạ thủ. Stella chưa kịp phản ứng, cảm giác nhớp nháp một lần nữa phủ lên chân của cô. Cả cơ thể của nữ xạ thủ bị kéo mạnh rồi đập thẳng vào cột nhà.
“Đành vậy.”
Ciel lắc đầu, rồi chậm rãi bước đến chỗ của Stella đang bị trói chặt trên cột. Ả muốn giết cô rồi sao, nữ xạ thủ không thể kiềm được câu hỏi trong đầu mình. Cô nhắm mắt, chờ đợi số phận của mình. Nhưng cổ của Stella lại được phủ lên bởi một cảm giác ấm áp. Nữ xạ thủ mở mắt, kinh hoàng nhận ra đối phương đang chạm môi vào cổ mình. Hơi nóng của nước miếng phủ khiến lông trên cổ cô dựng đứng lên. Phải vài giây trôi qua, kẻ kia mới chịu buông tha cho cái cổ của Stella khi đã để lại trên đó một vết đỏ.
“Này là được rồi.”
Những sợi dây cũng thả Stella rơi xuống đất. Cơ thể cô không thể ngừng run, phần vì quá ghê tởm trước những gì phải chứng kiến, phần lại vì đột nhiên chẳng còn chút sức nào mà di chuyển nổi. Cứ thế, cô chỉ có thể cử động đầu mình còn toàn thân thì mất sạch cảm giác.
“Đồ, đồ biến thái. Thứ dâm loàn. Loại bất nhân.”
Mặc cho Stella ra sức chửi rủa, Ciel chỉ lại gần rồi nhìn xuống cô với ánh mắt thương hại.
“Mượn ít ma lực, trả sau. Có gì mà phải đỏ hết cả mặt lên thế, nhìn có giống quả cà chua không cơ chứ.” Ả nhún vai. “Thế nhé, nằm đấy vài phút mà nghĩ xem mình nên chọn gì đi. Ta sẽ trở lại sau.”
Phù thủy váy tím cứ thế bước ra ngoài, trong khi dây leo theo sau ả thì kéo theo đống đồ của Stella rồi đóng sầm cửa lại. Âm thanh vừa dứt cũng là lúc mà nữ xạ thủ có lại cảm giác cơ thể mình. Cô ngay lập tức vùng dậy, lao ra cánh cửa rồi đập mạnh. Nhưng còn chưa kịp thốt lên tiếng chửi rủa nào cho ả kia thì cánh cửa đã đột ngột mở ra khiến Stella suýt thì ngã chúi xuống. May mắn, cô vẫn nắm được vào thành cửa để đứng.
“Chị ơi, nhanh trốn đi.”
Đứa trẻ mà mấy giây trước còn bình thường, giờ trên mặt lại hiện đầy sự lo lắng. Nó không nói gì thêm mà ngay lập tức đẩy cô về hướng đống rơm to cạnh con ngựa.
“Chị chui vào đấy nhanh lên.”
“Cái gì xảy ra nữa vậy?” Kịp thời giằng tay nó ra khỏi người, nữ xạ thủ giữ con bé lại để hỏi cho rõ ràng. “Con điên đó lại muốn gì nữa à?”
“Không, không phải. Chị mau trốn vào đi, em không có thời gian giải thích đâu.”
Cô bé vội đẩy Stella xuống đống rơm rồi phủ hết rơm lên. Cơ thể rã rời vì không một chút sức, cô cũng chỉ có thể an phận chứ không làm gì hơn được. Chỉ lát sau, hàng chục tiếng bước chân đã vang vọng khắp căn phòng. Tiếng quát tháo ầm ĩ trộn lẫn từ đủ loại âm điệu với nhau. Stella nhanh chóng nhận ra những âm điệu đó, đây chính là đám người đã truy đuổi cô.
“Nhóc, khai thật đi, mày giấu nó ở đống rơm kia đúng không?”
“Làm gì có ai đến nhà cháu vào giờ này đâu mà chú hỏi?”
“Không ai mà có cái đĩa thức ăn ở đây à? Tao mà tìm thấy thì tao cắt lưỡi mày con ạ. Liệu còn muốn giữ cái mạng cho cả ông mày thì khai mau đi. Nó đang bị truy nã, mày bao che cho nó thì mày là đồng phạm. Muốn được khoan hồng thì chỉ tao chỗ đi.”
Cùng lúc với lời kẻ kia dứt lời, hàng chục âm thanh xì xào thúc dục cũng cất lên để dồn ép cô bé. Tuy không có một tiếng trả lời nào đáp lại nhưng Stella thừa hiểu rằng chúng đã biết cô ở đây. Sự thật là lời nói dối của đứa trẻ tệ tới mức chẳng cần nghe hết cũng hiểu. Càng lúc, tiếng bước chân về hướng cô càng gần. Những âm thanh lục lọi, xô đẩy vang lên xen cùng với tiếng kêu của con ngựa.
Rồi cái gì đến thì cũng phải đến, cô thấy ánh sáng dần len vào chỗ của mình và những ngón tay thô ráp thọc thẳng qua đống rơm đến trước mặt. Càng lúc, ánh sáng càng rõ dần, số bàn tay thò vào bới ra cũng nhiều hơn.
“À há, nó chắc chắn ở đây rồi.”
Bỗng, vô số sợi rơm bện thành đoạn dây thọc lên từ mặt đất, phủ đầy xung quanh Stella. Cả cơ thể của cô thì đột ngột rớt thẳng xuống dưới, một cái hố đã xuất hiện ở đây từ lúc nào. Mặt đất nhanh chóng khép lại, phủ kín lấy cái hố. Âm thanh cũng dẫn nhỏ đi, tới mức chúng giống như muỗi đang vo ve. Stella gần như chỉ nghe thấy tiếng thở của bản thân, nhưng vẫn đủ rõ để thấy sự tức tối của bọn chúng.
“Không có, tao chắc chắn là tao vừa sờ thấy cái gì mà?”
“Mẹ mày, cứt ngựa to đùng ở đây mà người người cái mả cha mày à? Tay mày đầy cứt ngựa rồi, tránh xa tao ra.”
Giây rồi giây trôi qua, tiếng trao đổi của đám người dần biến mất, kéo theo tiếng chân của chúng theo hướng cửa. Trên đó dường như đã an toàn, nhưng ở dưới thì không khí đã cạn sạch khiến nữ xạ thủ chỉ có thể duy trì tỉnh táo bằng cách bụm miệng lấy từng ngụm không khí. Vài phút nữa chắc chắn cô sẽ chết cứng ở đây. Nếu thuận theo tự nhiên thì là vậy, cơ mà kẻ đó chắc chắn không thể để Stella chết dễ dàng như này được. Dồn hết sức, cô cố hét lên thật to để ả có thể nghe thấy.
“Lôi bà mày lên nhanh lên, con điên kia!”
Cả mặt đất trên chắn ngang tầm mắt của cô nứt toác ra cùng lúc với cơ thể của Stella được nhấc bổng lên trên. Trong một khắc, cô đã lại nằm trên đống rơm. Nhanh chóng, Stella bò dậy chỉ để thấy ả phù thủy kia đang ngồi vắt chân trên lưng con ngựa. Còn cô bé thì đứng xép lép một bên, nhìn chằm chằm vào hai người. Có lẽ đã thấy điều đó, một vẻ tự đắc hiển hiện trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Ciel.
“Ôi chà, cứ tưởng phải được lâu hơn chứ?”
“Câm mồm lại con kia, kể tao cái vừa xảy ra nhanh lên.”
Đáp lại Stella đang giận dữ, Ciel chỉ lẳng lặng giơ ba ngón tay lên.
“Lần thứ ba rồi, đến con chó còn biết báo ơn ân nhân của nó. Ấy thế mà cái sản phẩm lỗi tự nhận mình là con người này còn không thở ra lấy một câu cảm ơn. Thật buồn lòng làm sao, chả trách cũng chỉ dừng ở mức khỉ đột.”
“Ê con kia!”
Không thể kiềm được ngọn lửa cháy trong lòng, nữ xạ thủ muốn vung nắm đấm thẳng vào mặt của ả. Buồn thay, cô chỉ có thể kìm nén nó lại vì kẻ kia chỉ cần vung tay một cái có lẽ tứ chi của cô đã văng làm bốn phía rồi. Làm sao mà con người bình thường chống lại được ma thuật cơ chứ, chẳng nói đến đối phương đã ở cấp độ như này. Người duy nhất được quyền đưa ra lựa chọn ở đây chỉ có Ciel chứ không ai khác.
“Rồi, rồi, nghe này. Ta nói nhóc rồi đó, cuốn gói khỏi đây sớm đi thì không nghe. Cái vụ trong hẻm đã khiến đám đó để ý rồi, gặp mặt chúng thì chỉ có chết thôi.”
“Họ chỉ là người thường, có gì mà phải quan ngại. Đấy chỉ là hiểu nhầm.”
Stella biết rằng những kẻ đó không bình thường, nhưng cô buộc phải nói vậy để đối phương nói ra thứ mình muốn. Và lần này, cách của nữ xạ thủ đã thành công.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên. ‘Người thường’ là cách ai cũng nhìn chúng. Nhưng chẳng phải cả hai ta đều biết rõ chúng là gì rồi sao?” Ciel nhảy khỏi lưng ngựa, chậm rãi đi tới bên cạnh Stella rồi ghé sát vào tai cô. “Mà nhất là, “đứa trẻ bị nguyền rủa” phải rõ hơn cả ta mới phải chứ nhỉ?”
“Ngậm mồm vào, chính xác ‘chúng’ là cái gì?”
“Ôi chà, vừa muốn được nghe vừa muốn người khác phải ngừng nói. Xem ra, bệnh não quả thực đáng sợ. Nhưng ta không chấp nhặt người khuyết tật đâu, nên sẽ chiều theo ý nhóc ngay đây.” Ả chậm rãi đi ngược lại về phía con ngựa rồi mới chịu trả lời. “Chúng đã biến thành một phần của Abyss rồi. Nên là, nếu không nhanh thì tất cả chúng ta đều bỏ xác ở chốn này đấy.”
“Một phần của Abyss, ý mày là-”
“Phải rồi, phải rồi. Là cái đó đó, cái mà cái óc quả nho của nhóc đang nghĩ đến đấy. Hiểu chứ?” Cánh tay bị gắn còng sắt của ả đưa lên, vuốt nhẹ mái tóc trắng sang một bên. “Nên cũng không còn nhiều thời gian đâu. Tuy nhiên, lần này thì có thêm một lựa chọn.”
“Mày lại muốn gì nữa?”
Ả thở dài, rồi rút ra một tấm bản đồ từ trong túi váy. Một cách cẩn thận, Ciel đặt nó vào tay của Stella. Trên bản đồ ghi rất rõ, nó là sơ đồ cống ngầm của thị trấn này.
“Nhóc chắc hẳn còn nhớ hiệp sĩ đã cứu mình chứ nhỉ, đáng lẽ chàng ấy phải ở đây vào lúc này. Tiếc thay, giờ thì mất liên lạc luôn rồi. Nên ta sẽ cho nhóc một lựa chọn. Đi cùng ta, tìm người đó rồi có gì thì tính tiếp. Hiểu chứ, Khỉ Đột Đỏ?”
“Khoan đã, cái gì cơ? Ông ta mất tích?”
Ciel nhún vai rồi vẫy tay chào cô bé. Trong một chốc, một màn khói phủ kín khắp trong phòng. Cho đến khi nó tan đi, chỉ còn lại âm thanh văng vẳng của giọng nói nhẹ nhàng kia.
“Thế nhé, suy nghĩ đi. Hẹn gặp vào ngày mai.”
Stella ngồi bệt xuống, cô nhìn vào tấm bản đồ trên tay rồi lại nhìn vào túi tiền vàng chẳng biết từ khi nào đã ở bàn tay còn lại của mình. Dù thế nào, cô đã có quyết định của mình. Ném túi tiền vàng tới cô bé, nữ xạ thủ đứng phắt dậy.
“Mình biết nên làm gì rồi.”
Chợt, tiếng kêu của dạ dày cắt ngang lời nói của cô. Thấy vậy, đứa trẻ liền nhấc cái khay đồ ăn lên.
“Để em đổi cho chị ạ, chị đợi em một chút.”
Phải rồi, có thực mới vực được đạo. Nữ xạ thủ ngả người xuống, đưa ánh nhìn mệt mỏi về phía hai mặt trăng trên trời.
Liệu ngày mai của cô sẽ ra sao? Có lẽ chỉ các vị thần mới biết trước được.
4 Bình luận
p/s: chap nì có cái tương tác giữa Stella và Ciel bựa điên