Artocoil toTorment
TeaKyuBe Harith
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Thứ trôi nổi qua muôn trùng hải lý

Chương 14: Ngoại giao kiểu HSS

0 Bình luận - Độ dài: 4,712 từ - Cập nhật:

Nếu hỏi bình minh tại Loromicon có mang chút vẻ đẹp thanh bình nào hay không thì có, nhưng phần nhiều thì người ta thích dùng từ “ảm đạm”. Cứ nhìn vào cái mặt trời đỏ quạch trên nền xanh tím cùng tiếng quạ kêu đầy thê lương kia mà xem.

Vận động nhẹ vài cái, Tsuyasa rời khỏi hiên nhà trước khi cẩn thận quan sát cửa nẻo.

Trên hành lang căn hộ, những lời của Viện trưởng Hairando từ hôm qua bất chợt dội về trong tâm trí cậu, vì ý nghĩa sâu xa của vật phát tín hiệu giữa lòng biển. Nghĩ đến đó, lồng ngực lại dấy lên một cảm giác nặng trĩu. Viễn cảnh về một tương lai mờ mịt cho mảnh đất này khiến cậu không khỏi căng thẳng.

Nhưng rồi, Tsuyasa lắc phăng những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là giả thuyết của một lão già lập dị. Dù ông ta có là viện trưởng đi nữa, cũng chẳng có gì đảm bảo lời ông ta nói là sự thật cho đến khi họ tận mắt chứng kiến.

Cậu dừng bước, ngước mắt nhìn lên bầu trời kỳ lạ, hít một hơi thật sâu để không khí lạnh của buổi sớm tràn vào lồng ngực. Dù tương lai có ra sao, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Lấy lại khí thế, Tsuyasa rảo bước nhanh hơn về phía khu nhà dưới. Giờ thì phải qua phòng đón cô bạn đồng hành phiền phức của mình đã.

 “Nhìn nè! Hôm qua lúc về em được chị Lucier tặng đó. Chị ấy bảo nó sẽ giúp tâm trạng tốt hơn, xinh không?”

Nebu chào buổi sáng anh chàng bằng một chậu hướng dương nhỏ đang vươn mình khoe sắc vàng rực rỡ. Nụ cười vừa chớm trên môi Tsuyasa ngay lập tức méo xệch.

“Lần sau tốt nhất em đừng nhận bất cứ thứ gì từ chị ta.”

“Ơ, sao vậy?” Nebu chớp chớp mắt ngạc nhiên, tay vẫn ôm khư khư chậu cây.

Cái cử chỉ tặng một chậu cây để làm vui lòng người khác thế này thực sự không phổ biến ở những khu vực lao động hay quân sự của Loromicon. Cậu chợt nhận ra, chỉ có những người sống ở các quận gần trung tâm, nơi có mức sống cao và an ninh được đảm bảo, mới có thời gian và tâm trí cho những chuyện quà cáp tinh tế như vậy.

Sau khi Nebu luyến tiếc cất gọn chậu hoa hướng dương vào một góc phòng có nắng, cả hai đã sửa soạn xong xuôi. Bước cuối cùng trước khi rời đi là đeo lên cánh tay chiếc vòng băng hiệu. Trên nền vải xanh thẫm, biểu tượng bánh răng cưa lồng vào một ngọn lửa bạc của Loromicon hiện lên đầy trang trọng. Đây không phải là một phụ kiện, mà là một quy tắc bắt buộc, đặc biệt là trong hôm nay.

Họ sắp phải gặp mặt trực tiếp phái đoàn của HSS, một thành trì vốn dĩ không mấy thân thiện và luôn soi xét mọi thứ. Vì vậy, từ trang phục đến tác phong, tất cả đều phải thể hiện rõ họ là đại diện chính thức, đang thi hành công vụ.

Khi Tsuyasa và Nebu tới điểm hẹn là một phòng họp lớn gần cổng chính, các thành viên còn lại đã chờ sẵn ở đó. Đội trưởng Kerick và Utogi đứng với vẻ mặt nghiêm túc thường thấy. Cách đó không xa, Viện trưởng Hairando đang ngồi vắt vẻo trên một chiếc ghế cao, tỏ vẻ bồn chồn khó chịu, bên cạnh là trợ lý Lucier đứng khoanh tay lặng lẽ.

Nhìn quanh một lượt, Tsuyasa không khỏi thắc mắc. Cậu bước tới cạnh Kerick, hạ giọng hỏi:

“Chỉ chừng này người thôi sao? Phía Loromicon chúng ta chỉ có sáu người?”

Kerick gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa lớn.

“Là yêu cầu của Viện trưởng. Ông ta quả quyết chỉ muốn nhóm nòng cốt của chúng ta đi, không hơn không kém. Mà kể ra, việc này có khi lại làm hài lòng bên HSS hơn. Cậu biết họ cảnh giác chúng ta thế nào mà.”

Ngoài mặt thì tỏ vẻ đồng tình nhưng trong đầu Tsuyasa thì không. Cậu hiểu logic của cấp trên nhưng không tài nào đồng tình hoàn toàn được. Tạo thêm niềm tin cho HSS ư? Đúng là việc giảm thiểu nhân lực có thể khiến họ bớt đi phần nào lo ngại, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đẩy sáu người bọn họ vào một tình thế nguy hiểm hơn. Đây không khác gì đặt cược sự an toàn của cả đội chỉ để đổi lấy chút thiện chí hão huyền. HSS hành xử như thể bọn họ là cán cân công lý trong sạch, còn các bên khác thì không vậy.

Tsuyasa còn đang mải mê với những suy nghĩ mỉa mai của mình, tưởng tượng xem liệu phái đoàn HSS sẽ là những kẻ mặt lạnh như tiền hay những gã quân nhân lấc cấc thì cửa phòng họp mở ra, ưu ái đem luôn cho cậu câu trả lời.

Ba người trong bộ đồng phục màu lục nhạt đặc trưng của HSS bước vào với tác phong quân đội dứt khoát. Sự đồng bộ và chỉnh chu đến từng chi tiết của họ ngay lập tức tạo ra một sự tương phản rõ rệt. Nhìn lại sáu người phía Loromicon, một viện trưởng lùn tịt mặc áo blu, một cô trợ lý đeo mặt nạ, bốn quân phòng ăn mặc khá tự do, trông thật như một đội quân ô hợp thiếu chuyên nghiệp.

Người đàn ông trung niên đứng giữa, trông lớn tuổi nhất với vóc dáng lực lưỡng và bộ ria mép được tỉa tót cẩn thận, tiến lên một bước. Ánh mắt ông ta quét qua từng người một, dừng lại một chút ở Viện trưởng Hairando trước khi đáp xuống Kerick đang đứng ở vị trí đại diện. Giọng ông ta trầm và mang theo một sự kẻ cả không hề che giấu:

“Phía HSS chúng tôi đã cân nhắc rất kỹ. Phải nói rằng, việc đồng ý một cuộc gặp mặt chính thức ngay tại trung tâm đầu não của Loromicon đã là một sự nhượng bộ rất lớn từ chúng tôi rồi.”

Tsuyasa có thể thấy cơ hàm của đội trưởng Kerick khẽ siết lại trong một thoáng, rõ ràng chẳng hài lòng gì với thái độ của họ. Dù vậy, anh vẫn bước lên phía trước, giữ một nụ cười xã giao đúng mực trên môi.

“Chào mừng đến Loromicon. Tôi là Kerick Keith, đội trưởng phụ trách chính của phía chúng tôi trong nhiệm vụ lần này.”

Người đàn ông có ria mép gật đầu một cách chiếu lệ, dường như không mấy ấn tượng.

“Arucado.” Ông ta tự giới thiệu ngắn gọn. “Thuyền trưởng của chiến hạm sẽ đưa các vị ra khơi.”

Nói rồi, ông ta hất cằm về phía người thanh niên cao gầy, có phần trẻ tuổi đứng bên trái mình.

“Đây là tham mưu trưởng, Gossen.”

Cuối cùng, Arucado chỉ sang người còn lại, một gã to con với đôi vai rộng và khuôn mặt lầm lì.

“Và đây là, Dyrus thuyền phó trên tàu của chúng tôi.”

Những cái tên lướt qua tai Tsuyasa mà không để lại chút ấn tượng nào. Cá nhân cậu cũng chẳng buồn bận tâm ghi nhớ làm gì. Chỉ cần nhìn cái cách họ bước vào và thái độ thể hiện cũng đủ để chẳng có chút thiện cảm nào rồi.

Sau màn giới thiệu có phần lạnh nhạt, Kerick mời tất cả ngồi xuống chiếc bàn họp dài ở giữa phòng. Hai phe ngồi đối diện nhau, tạo ra một ranh giới vô hình.

Cuộc thảo luận bắt đầu với những chuyện cơ bản như lịch trình, các quy tắc an ninh trên tàu và việc bàn giao trang thiết bị. Nhưng Tsuyasa có thể thấy rõ Thuyền trưởng Arucado chẳng mấy kiên nhẫn với những thủ tục này. Ánh mắt lão ta liên tục hướng về phía Hairando, người duy nhất có vẻ chẳng quan tâm đến câu chuyện mà chỉ đang nghịch tách trà trên bàn.

Cuối cùng, không đợi Kerick nói hết câu, Arucado chen ngang, giọng đi thẳng vào vấn đề.

“Những chuyện tiểu tiết này có thể bàn sau. Điều chúng tôi muốn nghe bây giờ là đánh giá chuyên môn của ngài viện trưởng về vật thể ngoài biển kia.”

Cả phòng im lặng. Viện trưởng Hairando ngẩng lên với một cái ngáp dài không thèm che giấu. Ông ta nhìn Arucado như thể câu hỏi của ông ta thật phiền phức.

“Thì nó là một thứ từ trên trời rơi xuống.” Hairando trả lời bâng quơ. “Muốn biết thêm thì phải ra tận nơi mà xem, ngồi đây đoán già đoán non thì được gì?”

Câu trả lời vừa xác nhận vài điều cơ bản nhưng lại hoàn toàn vô dụng về mặt chi tiết. Đó là một kiểu trả lời đại khái đến mức hoàn hảo khiến Arucado chỉ biết cau mày, rõ ràng là không hài lòng nhưng cũng chẳng thể bắt bẻ được. Mà cũng thật may vì viện trưởng không quen miệng văng tục trong cuộc gặp quan trọng này.

Thấy cuộc đối thoại về bản chất của dị vật đã đi vào ngõ cụt, Kerick đành lên tiếng để chuyển hướng:

“Vậy, về phương án hành động sau khi chúng ta tiếp cận mục tiêu…”

“Tôi nghĩ cần phải làm rõ một điều, thưa đội trưởng Keith.”

Thuyền trưởng Arucado giơ một tay lên, cắt ngang lời Kerick. Ánh mắt ông ta không chút khoan nhượng.

“Loromicon đang đi nhờ trên tàu của HSS. Vì vậy, quyền quyết định cuối cùng đối với mọi hành động trên biển sẽ thuộc về tôi. Phía các vị sẽ không có nhiều tiếng nói trong việc này.”

Tham mưu trưởng Gossen nói chen vào, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn nhưng ý tứ thì không hề thua kém:

“Vai trò của các vị là quan sát và đánh giá. Vậy nên, phía Loromicon chỉ cần làm những điều tối thiểu trong phạm vi chuyên môn của mình là đủ. Mọi hành động khác, hãy để chúng tôi lo.”

Tsuyasa liếc sang Nebu, nụ cười thường trực trên môi cô bé đã tắt ngấm, thay vào đó là cái bĩu môi đầy bất bình. Ngay cả Utogi, người luôn giữ vẻ mặt bình thản, cũng khẽ chau mày. Không cần nói cũng biết, tất cả đều đang có chung một suy nghĩ. Ánh mắt Tsuyasa cuối cùng lại hướng về phía Kerick.

Đội trưởng của họ tất nhiên hiểu rõ cái bất mãn đang âm ỉ trong từng người. Nhưng Tsuyasa cũng thấy được sự bất lực trong ánh mắt anh. Trong tình thế này, khi họ hoàn toàn phụ thuộc vào HSS để ra khơi, phản kháng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.

Kerick hít một hơi sâu, nén lại mọi cảm xúc cá nhân.

“Đã hiểu.” Anh đáp với giọng đều đều. “Chúng tôi sẽ tuân thủ theo những gì các vị đề ra.”

Thuyền trưởng Arucado gật đầu hài lòng, một cái gật đầu ngắn gọn, dứt khoát, như thể đó là điều duy nhất ông ta muốn nghe khi tới đây vậy. Chẳng thế thì tại sao người đàn ông ấy và hai cấp dưới lại đứng dậy ngay sau đó, muốn kết thúc cuộc họp ngay tại đây? Nhưng ngay khi họ vừa chuẩn bị quay lưng, Tham mưu trưởng Gossen bỗng lên tiếng. Nụ cười trên gương mặt dài dài của gã ta trông thật khó ưa, một nụ cười chỉ xuất hiện từ một kẻ bề trên đang ban phát sự chú ý.

“À, còn một câu hỏi cuối cùng. Về năng lực chiến đấu của phía Loromicon, chúng tôi có thể hoàn toàn tin tưởng được chứ?”

Câu hỏi mang đầy sự khiêu khích, giống như một que diêm ném vào vũng xăng của lòng tự tôn đang bị tổn thương. Tsuyasa, người đã phải nén giận suốt từ đầu buổi, cảm thấy có thứ gì đó trong mình vừa đứt phực, bốc đồng:

“Ồ? Bộ phía HSS yếu ớt đến mức phải lo lắng về một chuyện hiển nhiên như vậy à?”

“Tsuyasa, đừng…” Kerick nhận ra sự thiếu tinh tế trong câu nói đó, liền vội ngăn lại nhưng đã quá muộn.

Không gian trước mắt Tsuyasa bất chợt gợn lên. Một bóng xanh lướt qua nhanh đến mức võng mạc không kịp ghi lại hình ảnh, chỉ để lại một vệt mờ. Xen lẫn cái mơ hồ là cơn gió rít lên bên tai, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt sau gáy, một áp lực sắc bén, lạnh như băng kề sát vào động mạch cổ.

Tên Gossen đã đứng ngay sau lưng cậu tự lúc nào, trên tay là một con dao găm sáng loáng với những đường rãnh kỳ lạ.

Tất cả diễn ra trong chưa đầy nửa giây, không một ai kịp phản ứng. Nhanh đến mức cơ thể Tsuyasa còn chưa nhận được tín hiệu để phòng thủ. Kerick chỉ vừa kịp giơ tay ra, còn Nebu và Utogi còn đang chết sững, và ngay cả Viện trưởng Hairando, người luôn tỏ ra thờ ơ, cũng phải khẽ nghiêng đầu với một tia hứng thú hiếm hoi trong mắt.

Kẻ gầy gò ấy ghé sát vào tai Tsuyasa, hơi thở của hắn lạnh lẽo. Giọng hắn thì thầm nhưng cố tình đủ rõ để cả căn phòng chìm trong im lặng tuyệt đối có thể nghe thấy:

“Chúng tôi không lo cho mình. Chúng tôi chỉ sợ các vị quá yếu ớt, đến lúc đó lại trở thành gánh nặng, gây vướng chân mà thôi.”

Ngay lúc Nebu và Utogi chuẩn bị động thủ với vũ khí giấu trong túi áo, và có lẽ là cả chính Tsuyasa cũng định phản kháng bằng cánh tay Sapphireon, thuyền trưởng Arucado kết thúc màn thị phạm bằng giọng điệu bình thản như thể chẳng có gì to tát.

“Gossen, đủ rồi.”

Tên tham mưu nhún vai, và lưỡi dao biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện. Hắn ta lùi lại về vị trí cũ vô cùng nhẹ nhàng, thân thủ thoăn thoắt không khác gì một con chồn săn mồi.

Arucado nhìn sang Kerick, người đang phải dùng hết sức để giữ cho khuôn mặt không biểu lộ sự giận dữ tột độ. Ông ta khẽ gật đầu, một hành động trông như lời xin lỗi nhưng ánh mắt lại nói điều ngược lại.

“Tham mưu của tôi chỉ hơi quá nhiệt tình trong việc đánh giá rủi ro thôi. Cậu ta thực sự không có ý xấu. Mong các vị thông cảm.”

Lưỡi dao đã rời đi, nhưng cái lạnh của nó dường như vẫn còn hằn lại trên da thịt Tsuyasa, một cảm giác nhục nhã và bất lực. Cậu nuốt khan, cố gắng điều hòa lại nhịp thở đang có chút hỗn loạn. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng nó đủ để khiến cậu hơi lẩy bẩy.

Đây chính là sự chênh lệch giữa cấp quân đội và quân phòng như mình sao?

Cái nhìn của Tsuyasa về ba người bọn họ thay đổi hoàn toàn. Họ không chỉ là những gã quân nhân kiêu ngạo.

Bọn HSS này... tuyệt đối không thể coi thường được.

Giữa lúc Tsuyasa còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, Thuyền trưởng Arucado đã chỉnh lại ve áo, giọng nói quay trở lại vẻ công vụ lạnh lùng:

“Một tiếng nữa chúng tay hãy cùng nhau lái xe tới xuống bến cảng dưới chân núi cho chuyến hải trình. Đừng chậm trễ đấy.”

Chẳng quan tâm đối phương có tiếp nhận hay chưa, họ vẫn cứ rời đi với không một cái ngoái đầu nhìn lại.

“Bọn khốn đó!” Nebu nghiến răng, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt màu trời không còn vẻ tinh nghịch mà ánh lên sự giận dữ thực sự. Dám kề dao vào cổ cộng sự của cô bé có lẽ là quá lắm rồi.

“Thôi đi, Nebu.” Utogi khẽ đặt một tay lên vai em ấy, giọng đầy cảnh giác. Đừng quá khích, chưa chắc bọn chúng đã đi xa đâu, kẻo lại nghe thấy thì phiền.”

Nebu giật mình, nhưng cũng lập tức im bặt. Ít ra thì phản ứng của em cũng đã nói lên nổi lòng của hầu hết những người đồng đội còn lại trong căn phòng này. 

“Thằng Arucado ấy hồi ta gặp mười lăm năm trước vẫn còn là lính mới, thế mà bây giờ trông oách vậy nhỉ?”

Hình như chỉ có viện trưởng Hairando là ngoại lệ.

*

Phải công nhận, Kerick và Utogi là một bộ đôi vô cùng thông thạo trong việc sửa chữa cơ khí. Bàn tay của họ không chỉ quen cầm súng mà còn cực kỳ thành thạo với cờ lê và mỏ lết.

Bằng chứng rõ nhất thì đang đỗ sừng sững ngay đó. Con cưng của Kerick, hay còn gọi là xe bọc thép G35V mang số hiệu 17, tháng trước vốn đã cùng cả đám vào sinh ra tử, hứng chịu không biết bao nhiêu vụ nổ và chi chít vết đạn đến mức thành cái tổ ong khổng lồ. Một đống sắt vụn tàn tạ giờ đây đã khỏe mạnh trở lại, động cơ mới gầm lên một tiếng mạnh mẽ, sẵn sàng cho một chuyến hành trình mới.

Nhưng trong mắt Tsuyasa, điều đầu tiên nảy ra không phải là sự thán phục. Cậu bất giác nhớ về những người anh em của nó, những chiếc G35V mang số hiệu khác phần lớn đã trở thành các nấm mồ di động. Nói cho dễ hiểu thì, việc này vô tình lại khuấy động lại mớ hình ảnh tiêu cực mà cậu luôn muốn chôn vùi.

Dẫu sao thì, có lẽ đó là một phần của cuộc sống này. Nỗi đau mất mát sẽ không bao giờ biến mất, và Tsuyasa biết rằng cậu phải học cách sống cùng nó, mang theo gánh nặng của quá khứ để tiếp tục tiến về phía trước không sớm thì muộn.

“Hừm, bọn trẻ thời nay có được cái xe tốt thế này mà đi lại thì đúng là quý lắm rồi. Chẳng bù cho hồi đó.”

Viện trưởng Hairando đi vòng quanh chiếc xe và gõ gõ vào lớp giáp không ngừng.

Nebu đang chuẩn bị leo lên xe, nghe vậy quay sang nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin nổi, liền bật cười trêu chọc:

“Viện trưởng ơi, ngài vừa được rã đông từ thời đại nào thế ạ?”

“Thời của ta ít ra người ta còn dùng não để suy nghĩ.”

Trái với hôm qua, Nebu lần này không nổi đoá với câu đốp chát đó. Cô gái chỉ để lại một nụ cười cợt. Có vẻ như lời lẽ ác ôn của vị viện trưởng đã không còn tác dụng, liều thuốc này có lẽ đã lờn và sắp chuyển hóa thành chất gây hưng phấn mất rồi.

Tsuyasa bắt đầu muốn đưa cảnh chó mèo này vào danh sách thường nhật hóa, cậu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm mà nhanh nhẹn leo vào khoang sau của chiếc G35V. Những thành viên còn lại cũng lần lượt bước vào, không khí cũng từ đó có trở nên ấm cúng hơn. Thật may làm sao, sáu chỗ ngồi trên xe vẫn khớp với sáu con người trên xe.

Viện trưởng Hairando xấu tính không tự mình mang vác gì, nhưng ông ta lại chỉ tay, ra lệnh cho Lucier vác một chiếc ba lô dã chiến trông rất lớn và nặng phải gần bằng cơ thể của chị ta. 

Xung quanh mình toàn là những người phụ nữ lực điền, họ giấu sức mạnh vào đâu trong cái cơ thể mảnh mai đó chứ?

Tsuyasa tò mò không biết bên trong chứa thứ gì. Những người làm nghiên cứu lúc nào cũng lỉnh kỉnh nhiều đồ đạc thế sao? Họ chỉ đi có vài ngày chứ đâu phải là chuyển nhà?

Khi tất cả đã an vị xong xuôi và cánh cửa bọc thép đóng lại với một tiếng “kịch” nặng nề, không gian bên trong chìm vào sự im lặng chỉ còn tiếng động cơ đều đều. Kerick nắm lấy vô lăng, cho xe lăn bánh, rời khỏi chốt kiểm soát nghiêm ngặt và chạy về tuyến đường phía Đông Nam.

Con đường này sẽ hướng thẳng tới con đèo duy nhất để xuống chân núi. Khung cảnh những tòa nhà cao tầng cùng bức tường của Loromicon dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những vách đá và cây cối. Và sau đó, một khi đã vượt qua những khúc cua ngoằn ngoèo, thành phố cảng sẽ hiện ra trước mắt họ chỉ sau một đoạn đồng bằng ngắn, nơi chuyến hải trình thực sự bắt đầu.

Sau vài chục phút. Chiếc G35V bắt đầu leo vào những khúc cua đầu tiên của con đèo hay dễ hình dung hơn là con đường nhựa cũ kỹ bám chênh vênh vào sườn núi, một bên là vách đá dựng đứng rêu phong, bên còn lại là vực thẳm hun hút được che lấp bởi một biển mây bông gòn trắng xóa. Tiếng động cơ mạnh mẽ của chiếc xe vang vọng vào vách đá, tạo nên một âm thanh trầm hùng giữa không gian tĩnh lặng của núi rừng.

Trong khi hầu hết mọi người đều ngồi chìm đắm trong đủ kiểu suy tư cá nhân, thì Nebu lại “rất Nebu” như thường lệ. Tấm kính cường lực dày cộp bên hông xe bị đẩy hé ra một khoảng. Mặc cho tiếng gió rít vào ngày một lớn, em ấy vẫn hào hứng ló đầu ra ngoài. Gió núi lồng lộng lập tức thổi tung mái tóc màu trời, đôi mắt em sáng rực lên vì thích thú.

“Đẹp quá đi mất! Anh Tsuyasa ơi, nhìn nè! Mây không là mây!”

Tsuyasa mặc dù cũng thấy choáng ngợp trước thiên nhiên hùng vĩ là thế mà vẫn cố giở giọng bề trên:

“Đúng là trẻ con, mây thôi mà cũng làm ầm lên được.”

“Thế thì sao chứ? Mấy khi được ra ngoài đâu? Không phải lần trước đi ngang qua đây, anh cũng khen lấy khen để à?”

Ơ? sao mình cứ thấy déjà vu thế nhỉ? Tsuyasa quả quyết điều mình nghĩ là thật, chỉ là chưa thể nhớ ra ngay.

Tsuyasa thở dài, định quay sang nhắc nhở cô bạn đồng hành về sự nguy hiểm khi thò đầu ra khỏi xe, thì cậu bỗng cảm thấy có ngón tay ai đó khều nhẹ vào vai mình từ phía sau.

“Này nhóc.”

Là viện trưởng Hairando.

Tại sao ông ta có thể gọi người ta là nhóc trong khi người khác lại không có được cái đặc ân đó ngược lại kia chứ?

“Những chuyện còn lại mà chúng ta đã bàn dưới tầng hầm hôm qua... Mày có hé răng cho bất kỳ ai khác ngoài người trong đội không?”

Tsuyasa hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột, nhưng cậu nhanh chóng đáp lại một cách dứt khoát:

“Không. Tuyệt đối không. Mà có chuyện gì vậy?”

“Ta chỉ đang thấy có linh cảm chẳng lành. Chỉ là… ta bắt đầu nghĩ, thay vì cứ nơm nớp lo sợ thứ này rơi vào tay những kẻ khác, chi bằng sao chúng ta không cứ tiêu thụ hết nhỉ?”

Câu nói đầy ẩn ý của Hairando khiến lồng ngực Tsuyasa se thắt lại. “Thứ này”… Cậu biết rõ ông ta đang nói về cái gì. Dòng ký ức về cuộc trò chuyện dưới tầng hầm hôm qua lại ùa về, rõ mồn một như vừa mới diễn ra.

 …

Trong không gian lạnh lẽo của phòng thí nghiệm bí mật ấy, viện trưởng đã kể lại một câu chuyện giúp khai sáng cho mọi người về nguồn gốc thứ được gọi bằng một cái tên mỹ miều: "Nụ hôn của Nữ thần"..

“Mười năm trước ta và hai trợ lý khác đã tạo ra Asiaq.”

Ông ta nói rằng mục đích ban đầu của nó rất trong sáng, giúp những người mắc Artocoil có thể chung sống, hòa hợp tốt hơn với căn bệnh, biến nó thành một phần cơ thể thay vì một lời nguyền. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi khi một trợ lý quyết định tự mình thử nghiệm liều đầu tiên.

“Asiaq đã trở thành một chất xúc tác, một con dao hai lưỡi. Nó giải phóng sức mạnh tiềm tàng của Artocoil, ban cho người dùng những khả năng phi thường của hình thái Artocoil, nhưng cái giá phải trả là bị căn bệnh ăn mòn, rút ngắn tuổi thọ của họ một cách tàn nhẫn.”

Nghe đến đây, Tsuyasa cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu vẫn nhớ khá rõ những lời giải thích này, không phải từ viện trưởng, mà từ tên bang chủ dị giáo Nyoraine.

“Quyền năng của nó quá lớn, quá hoàn mỹ. Nó là chìa khóa mở ra một tương lai mới cho nhân loại, một bước tiến hóa cưỡng ép. Ta không nỡ tiêu hủy một tuyệt tác như vậy. Và vì thế, giờ đây ta đã phải gánh thêm trọng trách trao nó cho đúng người và đúng nhu cầu.”

Tsuyasa cố nén sự chấn động trong lòng, hỏi một câu quan trọng.

“Vậy… hiện tại còn lại bao nhiêu liều Asiaq?”

“Ta đã tạo ra tổng cộng là năm.” Hairando giơ năm ngón tay nhỏ bé của mình lên. “Một, ta đã dùng cho bản thân. Một, là tên trợ lý ngu ngốc đã tự mình thử nghiệm. Và một…” Ông ta chỉ tay thẳng về phía Nebu, người đang ngồi nghe với vẻ mặt phức tạp. “…là cho con oắt kia.”

Tsuyasa đang cố gắng sắp xếp lại mọi thông tin trong đầu. Năm liều thuốc, ba đã được sử dụng, vậy là còn lại hai. Một cho viện trưởng, một cho Nebu, và một cho một tên trợ lý…

Nhưng từ từ đã.

“Viện trưởng, năm mũi Asiaq của ngài là duy nhất trên thế giới này rồi phải không?”

Viện trưởng Hairando không tỏ ra ngạc nhiên trước câu hỏi của Tsuyasa. Dường như ông đã chờ đợi khoảnh khắc này. Ông ta chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi, mệt mỏi.

“Đúng thế.” Viện trưởng xác nhận, giọng nói lạnh đi vài phần, mang theo cả sự căm hận và nỗi thất vọng của mười năm. “Tên trợ lý ấy, kẻ đã trở lại đánh cắp một ống Asiaq trong cái đêm trước nhiệm vụ SEC-07 tại két sắt của ta. Hắn chính là Wes Jan.”

*

Dòng hồi tưởng đột ngột kết thúc, đưa Tsuyasa trở về với thực tại trên con đèo lộng gió, lồng ngực vẫn còn nặng trĩu. Cậu liếc nhìn Viện trưởng qua gương chiếu hậu. Có lẽ sau bài học xương máu từ sự phản bội của Wes Jan, Hairando đã rút ra kinh nghiệm. Ông ta luôn mang hai ống tiêm Asiaq còn lại theo sát bên mình, cất giấu trong một chiếc hộp đặc biệt không bao giờ rời thân, như một người canh giữ kho báu và cũng là một lời nguyền.

Họ chẳng thể ngờ được rằng, chẳng bao lâu nữa, khi thảm họa xâm lăng một lần nữa ập xuống mảnh đất này, hai ống tiêm nhỏ bé kia sẽ tìm thấy vật chủ của mình. Và những người được “Nụ hôn của Nữ thần” lựa chọn đó, sẽ chính là những kẻ phải gánh vác trên vai sức trọng trách của cả lục địa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận