Rừng Kim Loại
Khâm Thử Văn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Mật Án 1: Tự vấn…

Nhật ký 1-2: Vẫn tránh xa nhận thức?

0 Bình luận - Độ dài: 4,934 từ - Cập nhật:

Bên góc tường kia, có một cô bé đang chạy trốn – phía sau là hai con robot đang đuổi và một ngàn “thây ma” theo đuôi, bị chi phối bởi viễn cảnh tương lai tươi đẹp. Cô bé chẳng khác nào một chiếc nam châm cắm điện, hút lấy những mảnh kim loại sắc nhọn mang tên “sự tham lam”.

Chỉ còn cách vài bước là cái đám người mà cô bé nhận định – bầy tôi cuồng tín với bè lũ phản diện – sẽ kịp thời chặn đầu. Sức lực mà bé gái ấy bỏ ra cho tới thời điểm này sẽ trở thành công dã tràng.

Lam đếm năm. 

Giống như những ngày đi muộn bình thường, cô gái ấy vắt chân lên cổ mà chạy cho kịp múi giờ đi học.

Bốn. Đôi chân mệt nhoài nhưng vẫn cố gắng chạy đua với công nghệ – một cuộc chiến chưa bao giờ là cân sức.

Ba. Đôi chân máy móc nào có biết mệt mà dừng; rầm rập, rầm rập trên nền gạch đá.

Hai. Gần đến rồi, sắp đến rồi, là hai giây? Là một giây? Đâu có quan trọng nữa… 

Bộp.

Chẳng kịp đếm một, bé gái đã bị tóm lại. Kế hoạch thất bại đầy mỹ mãn. Vĩnh biệt trí nhớ và những mơ mộng vượt ra ngoài cuốn vở – nếu có hoặc đã từng có. Tự do ở lại và thân ta bị đưa tới nhà máy sản xuất mà nhận thức bị người khác sửa chữa giống như một bộ máy.

Khai thác – tinh luyện – đúc khôi – thành hình.

Tìm kiếm – khuyên nhủ – áp đặt – khống chế.

Cô bé tóc đen ấy ngã sõng soài, đầu gối chạm đất, hai con robot nhanh chóng ghì chặt lấy cặp tay béo tốt.

Chẳng còn sức để có thể kháng cự nữa. Ánh sáng muốn chạm vào nhưng bị ngăn cách bởi hai cái cơ thể khổng lồ đang ép cô phải úp mặt nằm sấp. Một tia sáng màu xanh lá trú ngụ bên trong giống như một con mèo, cuối cùng cũng không còn muốn ẩn náu, nó cứ vậy mà rời đi không một lời từ biệt sau khi cô gái đã hết tác dụng.

Vĩnh viễn rời xa…

Thật là vô cảm… nhưng mà Lam thích, che miệng và cười khúc khích.

Bấy giờ, ba người lớn gồm có hai bác sĩ và một thầy hiệu trưởng mới đến nơi. Khuôn mặt không cười nhưng Lam biết mấy tên này đang cười lớn trong lòng – tấm lòng của những kẻ phản diện thực sự, những con quỷ đội lốt người, những kẻ chơi đùa với bộ não của mầm non trẻ tuổi; rất đáng bị đưa ra ánh sáng để mà xét xử nghiêm minh. Cô giờ đây phải bình tĩnh mà xem xét tình hình.

Có khi nào họ sẽ dính bẫy chăng?

Ba người từ trên nhìn xuống cô bé nằm đất, chợt phát hiện thấy điều bất thường, đúng là tóc đen nhưng mà dáng người khác hoàn toàn.

“Khoan… lật mặt nó lên xem nào!” Mụ bác sĩ dựa vào Bm-W trên tai mà đưa ra phán đoán thông tin sai lệch của bạn học sinh đó.

Khi cô nằm dưới đất bị lật lại thì đúng, đây chỉ là một bé gái khác có ngoại hình tương tự đã bị “bé mèo” điều khiển mà thôi. Một pha đánh lạc hướng hoàn hảo.

“Đây… là đứa nào? Nhầm rồi.” Ông thầy hiệu trưởng ôm đầu kêu thất thanh. “Thế thì nó trốn ở đâu?”

Cái giọng khó nghe của nam bác sĩ đáng ghét lọt vào tai cô khi ông ta phát hiện cánh cổng trường mở toang. Lam quên ngay lời nói của người này, chẳng thèm để tâm đến nữa. Nếu đã làm cô sợ thì đây là hình phạt thích đáng.

“Mẹ nó! Đuổi theo!” Mụ đàn bà đó giọng đầy tiếc nuối, miệng tiếp tục phát ra những lời miệt thị, chửi bới mà Lam chưa bao giờ nghe.

“Mấy người đi nhanh, ta phải ở lại để ổn định tình hình ở đây.” Ông thầy hiệu trưởng thì quay vào trong bắt đầu suy nghĩ và ném về phía họ một cái khoá. “Cầm theo khoá từ này. Nhớ đóng cổng lại!”

Hai người và hai máy làm y hệt lời ông thầy dặn mà chạy ra ngoài, rồi bắt đầu quay lại với một ngàn học sinh mà nói.

“Nào, các học trò thân mến hãy quay lại lớp học mà chúng ta…”

Ông ta dừng lại, nhận ra mặt đám trẻ đang hằm hằm nhìn mình mà nói này nói nọ, đưa ra lời phản đối và gọi cho cảnh sát vào cuộc. Ông hiệu trưởng bị dồn ép vào bước đường cùng của cánh cổng trường mà không thể di chuyển.

Ở một góc khuất, Lam đang đứng trong bóng tối chẳng có ai để ý mà cười thầm.

“Hi hi, chiến thuật của nữ thám tử thiên tài thành công mỹ mãn. Một vụ án nữa đã được phá giải. Kẻ phản diện đã bị học sinh phanh phui.” 

“Vậy giờ chúng ta thoát khỏi đây chứ cậu?” Chú mèo màu xanh lá cây uốn lượn cơ thể mà bay xung quanh cô truyền tin.

“Tất nhiên rồi. Mình cũng không muốn ở đây bị bắt vì có thể dùng phép thuật đâu.” Lam nhún vai.

“Phép thuật… cậu chưa đạt trạng thái ‘khai mở tiềm thức', nên chưa thể dùng Ma Cổ Ngữ.”

Lam muốn tìm một địa điểm để trốn thoát. “Bức tường mà trèo qua thì có ổn không?”

Một cô bé và một linh hồn nhìn về phía bức tường bao quanh ngôi trường. Nó phải cao tới hàng chục mét, độ dày thì có thể bỏ qua không bàn tới vì cô không nghĩ là mình có thể đục xuyên qua nổi; chưa tính tới việc tiếng động gây ra khi thực sự làm vậy sẽ quá to. Rắc rối chắc chắn sẽ đuổi đến rồi dùng cái mảng tường cô cạo ra mà nhét vào miệng giống như phấn mất. Không mà, cô đâu muốn nuốt thứ đó.

‘Nghĩ nào, nghĩ nào, mày là phù thủy bóng đêm đầy toan tính kia mà?’

Lam tự nhận mình là một điệp viên thiên tài, kiêm luôn nhà mạo hiểm chuyên nghiệp, trí tuệ là của nữ phù thủy bóng đêm; có hàng ngàn toan tính bằng trời nhưng bản thân cô bé lại không có bất cứ cái nào liên quan đến phá hủy cả. Mà khoan, “kẻ phá hủy” Lam? Lam “cuồn cuộn cơ bắp”? Lam “diệt thế”? Không hay, nó chẳng hợp với tính cách của cô một tẹo nào. Cô vén cái áo trắng để nhìn cánh tay đã bé lại còn gầy thì thôi, biết là không hề thích hợp thật luôn. Giờ làm sao đây?

“Bức tường này quá dày và tớ cũng không có khả năng giúp cậu qua. Chỉ có thể bay mà thôi.” Chú mèo linh hồn đó chợt nảy ra ý tưởng. “Hay là cậu trốn ở đâu đó rồi học phép thuật?”

Lam giật mình, quay ra hỏi bé mèo.

“Ê nha, ê ê nha! Cậu có thể làm cho mình học được phép thuật sao? Vậy mà cậu không nói sớm.”

Bé mèo ngập ngừng đưa ra lý do tại sao đến giờ cô gái này mới có thể học phép. Khó hiểu tới độ cô cũng chẳng thể ghép lại thành những câu từ có nghĩa.

“Ồ… ra là vậy.” 

Lam bất ngờ như chuẩn bị vớ được một hòm kho báu vô giá, dành cho tính cách nữ phù thủy bóng đêm của mình. Đồng thời tính cách nữ mạo hiểm giả chuyên nghiệp hám tài cũng được màn lên sóng, cô sẵn sàng mà đồng ý ngay mặc dù nghe chưa hề rõ lời giải thích. 

“Được rồi, cậu dạy tớ nha? Nha?”

“Ừ, cậu bây giờ tìm chỗ nào kín kín một tí…”

Lam và linh hồn vừa lục tìm vị trí chuẩn để học phép, vừa tiếp tục nói chuyện phiếm. Khi đi xuống cầu thang, cô bé suýt chút nữa quên mất một điều quan trọng dành cho người bạn linh hồn của mình – một lời cám ơn.

“Mà cảm ơn cậu, cậu là người bạn thân duy nhất đã cứu mình ra khỏi biết bao những phiền phức.” Cô thật tâm nói và nhìn thẳng vào cặp mắt tròn tròn xinh xinh, có thể thấy được lớp học quen thuộc nằm phía sau.

“Ôi, không có gì, người bạn tinh linh là mình luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn thân mà. Đặc biệt là với một cô bạn đáng mến như cậu!”

Chú mèo xanh bắt đầu lại gần, muốn dúi cái thân mình vào khuôn mặt của Lam, như muốn cô chủ cũ nựng yêu hồi còn sống.

Sự yêu mến và cảm xúc thật lòng, linh hồn vất vưởng và cô bé kỳ lạ, một sinh vật đã mất và một con người còn sống. Tình yêu thương dành cho nhau là thật; vượt qua trạng thái thể chất, vượt muôn trùng gian nan mà đến với nhau, ở bên nhau, nương tựa vào nhau. Đây mới chính là định nghĩa của cô về tình thương yêu. Đơn giản là cô chỉ cần xây lên một cây cầu tạm thời mà tiếp tục tìm kiếm cái yêu thương đích thực thôi mà?

Cô chụm tay lại mà vỗ vỗ, xoa xoa vào thân thể của chú mèo trong không khí, tưởng tượng ra một tác động vật lý không có thật, chỉ có sự lạnh lẽo đáp trả lại bàn tay ấm áp ấy.

“Ừm…” Lam ngừng lại một lúc ở hành lang lớp học mà nói. “... hay là qua bên phòng thể dục? Ở bên đó có phòng kho khá là kín đáo.”

“Không được đâu Lam, tớ nghĩ là ở đó cảnh sát sẽ tìm đầu tiên.”

“Ừm… ừ thì…” 

Cô gái vẫn chưa tính ra cách nào, nhưng trí tưởng tượng của cô đã giúp ích rất nhiều trong những tình huống như này. Cô tạm thời nghĩ ra một phương án có vẻ khả thi.

“Đúng rồi! Tại sao chúng ta không trốn ở nơi nguy hiểm nhất?” Ánh sáng phản chiếu lại lòng đen bóng của cặp mắt ấy dần trở nên sáng lấp lánh mà đợi được ai đó khen ngợi. “Trong truyện tiểu thuyết mà mình học được, nhân vật chính thường nấp ở chỗ nguy hiểm nhất mà hoá ra lại là an toàn nhất đấy!”

“Nhưng mà nơi đó là ở đâu thế?”

“Cậu cứ theo tớ là biết thôi. Mình ở đây mười năm rồi kia mà.” Lam dùng tay hất những lọn tóc ngắn về phía sau ra vẻ ta đây.

“Ừ, vậy thì đi nào.”

“Cùng tiến lên. Phù thủy bóng đêm và bé mèo xuất kích.” Lam cũng rất muốn hét vang hành lang bé tẹo này, nhưng vì sợ người bên ngoài nghe thấy nên đành nói khẽ – niềm vui tất nhiên là vẫn không thể giấu đi được trên khuôn mặt, thể hiện rõ nhất ở nụ cười chưa từng thay đổi.

Cô bé nhanh chân rảo bước, nhìn đông ngó tây, sau đó nhón chân mà chạy hẳn sang bên toà nhà học tiếp theo. Cứ thế, toà nhà phía sau cùng dành cho thầy cô xuất hiện. Lối đi lên trống vắng và cô biết rằng thầy cô giáo hôm nay đã được nghỉ nên giờ chẳng còn ai ở lại. Chắc chắn đây là vị trí tốt để ẩn nấp.

Tới giờ cô mới để ý đến camera xung quanh nhưng chắc chẳng làm sao đâu, sự tập trung của toàn trường đang ở nơi khác.

Không được, cô đã quá chủ quan rồi, phải quay lại phòng ghi hình của trường để xoá bỏ tang chứng, vật chứng và… “người chứng” thôi.

Lam và bé mèo trao đổi. Bé mèo lắc lư cái đầu, gật gật mà lao vút đi như máy bắn pháo hoa.

Đến giờ hoạt động của điệp viên Lam. Cô choàng cái khăn để quấn quanh cổ và miệng. Hành động thì “nhịp nhàng” với những pha “không gây tiếng động”. Cô lướt tới đâu, đồ vật nhỏ và ngăn tủ rơi xuống đất với hợp âm vang vọng khắp nơi tới đó.

Choang.

Leng keng.

Lộp bộp.

Rầm.

Xoảng.

‘Một bài nhạc nghe thật êm tai làm sao.’

Thành công! Cô đã đến đúng điểm hẹn trước bé mèo và vểnh mũi lên mà hưởng thụ niềm vui.

Chú mèo tới sau với công việc là đánh thức Lam khỏi suy nghĩ vẩn vơ, thúc giục cô trở lại thực tại.

“Tớ đã cho người bảo vệ oánh nhau và phá hủy bằng chứng như cậu nói rồi. Giờ cậu ngồi xuống để học phép nào.”

“Ừ, ừ.” Cô luống cuống, nhanh chóng làm theo lời hướng dẫn.

Cô bé nhớ lại những cuộc trò chuyện của ba người bọn họ – ông hiệu trưởng và hai tên bác sĩ giả dạng – thực chất những kẻ này là nhà nghiên cứu của một công ty nào đó mà trong lúc kìm nén tức giận, cô đã quên mất; nhưng đó không phải vấn đề bây giờ, cô bé chỉ cần biết chúng là mấy kẻ xấu xa và các bạn học sinh khác sẽ lo liệu chuyện báo với cảnh sát. 

Lam phải ngồi xuống mà “luyện lại” phép thuật của chính bản thân mình – cái mà bé gái đó chắc chắn chưa được học.

“Vậy thì bắt đầu nhanh nào. Hi hi, Phép thuật, ta và ngươi cuối cùng cũng tìm tới nhau và thuộc về nhau!”

“Cái này… không dễ như cậu tưởng đâu… mà thôi, để tớ giải thích cho kỹ.”

Lời giải thích của chú mèo khá chi tiết, Lam có thể tóm gọn như sau: tên loại phép thuật này là Ma Cổ Ngữ, dùng năng lượng “bản nguyên” giống như các loại phép khác để hiện thực hóa nhu cầu người dùng. Giờ không còn năng lượng, do chính Sol'aria – đức mẹ thần mặt trời – đã nhấn chìm và biến mất ngay sau đó. Để học được, bé ấy bây giờ sẽ phải dùng phần hồn của mình làm năng lượng thay cho “bản nguyên”, cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải trả một cái giá đắt quá là đắt: trí tuệ giảm sút nghiêm trọng.

Giảm sút ra sao thì Lam đâu có lo vì cái bức màn phép thuật thật là tuyệt vời ấy đã thành công che đậy mất tầm quan sát thực tế. Hãy nhìn bé mèo mà xem – đi đâu không ai biết, đi xuyên vạn vật không ai hay, thích thì mình nhập hồn, không thích thì mình tung tăng trong tâm trí người khác. Còn ghét thì Lam sẽ nghĩ ra cái cảm giác đau đớn kinh khủng nhất, đó chính là cảm giác va ngón chân vào vật nào đó cưng cứng.

“Ê nha, dễ hiểu và hay mà, mình định cho vào truyện…” Cô bé thẳng thắn trả lời.

“Vấn đề này để sau đi, chúng ta không có thời gian!”

“Được rồi mà.” Cô gái này khuôn mặt ỉu xìu, chợt nhận ra bản thân đã tốn thời gian, liền quay ra thúc giục lần cuối. “Vậy cậu dạy tớ đi.”

Một phần bồng bềnh màu xanh lá của mèo con bắt đầu tách ra khỏi cơ thể mà dịch chuyển về phía Lam.

Cô bé đang ngồi khoanh chân dưới nền đất, cảm thấy mát lạnh truyền khắp thân thể.

Ấm áp.

Mát mẻ.

Mát lạnh.

Lạnh lẽo…

Nhiệt độ cô bé giảm xuống một cách chóng mặt. 

“Lạnh… Lạnh quá… sao lại lạnh như thế… nhưng… mình chịu đựng được. Cố lên nào Lam, mày làm được mà. Phép thuật! Tới đi! Bản nguyên… ui!”

Phép thuật chính là thứ làm cho Lam có thể chịu đựng cái băng giá thấu xương như đang muốn ném cô vào một chiếc hộp đông lạnh ở nhà vậy. Chân và tay lúc này toả ra những dòng khí đặc quánh có thể thấy được bằng mắt thường, Lam liền ôm lấy đầu gối và thu gọn cơ thể vào nhau. Răng đánh lên những tiếng lập cập, gò má tựa vào đầu gối nhưng do quá lạnh mà cô bé ấy đành phải giật lại mà tách ra nhanh chóng.

…Đóng đá.

“Cố… chịu… đựng…” Miệng đã đông cứng, cô chỉ có thể nghĩ.

Bé mèo ở đằng sau, truyền âm thanh. “Cậu… hãy nghĩ tới… những kỷ niệm… đẹp… nếu không… cậu sẽ chết mất!”

Chết? Kỷ niệm đẹp? Lam giờ mới để ý thì cuộc sống của mình thật là mờ nhạt, gia đình không hòa thuận, còn “chết” là như thế nào? Đôi tay Lam tự nhiên đóng đá rồi đông cứng lại khiến bản thân giật mình mà thoát khỏi những suy ngẫm đen tối. “Tay… tay mình…”

“Tớ xin lỗi… tập trung vào… kỷ niệm đẹp ấy!”

“Kỷ niệm… đẹp?”

Nói về kỷ niệm đẹp thì trong lòng cô chỉ có cuốn vở và bé mèo – một động vật đã mất và một đồ vật không có cảm xúc; liệu đây có phải là cái đẹp mà bé mèo nói tới? Không phải. Cô bé không nên so sánh như thế; hãy tự đưa bản thân mình vào một luồng suy luận tốt hơn, đẹp hơn, bớt tiêu cực hơn. 

Nếu chẳng có cuốn vở thì cô bé sẽ giống như họ – những con người mờ nhạt và tâm hồn lạnh lẽo. Nhờ có cái vật vô tri mà Lam mới trở thành một “mạo hiểm giả”, đem tới ngọn lửa cháy bập bùng trong tim – để bản thân sưởi ấm lại thế gian của chính mình, từng chút một.

Bé mèo băng giá – người bạn tri kỷ, động vật đã mất; linh hồn lạnh lẽo – vậy mà đã sát cánh với tấm lòng ấm áp của nữ mạo hiểm giả này – một bé gái khác biệt, một nhành hoa thơ mộng, một người theo đuổi sự màu nhiệm – để tạo nên không khí; mà như Lam đã học, đó là sự sống còn của bất cứ sinh vật nào.

“Mình phải thành công vì phép thuật!”

Cô bé tự nhìn nhận lại chính bản thân mình trong một lớp băng giá kèm theo một cỗ màu xanh lá bao phủ lấy. Nó làm cô nhớ tới những ngày sinh nhật vui vẻ hằng năm, khi gia đình họ còn nghèo nhưng lại ngập tràn tình thương yêu. Quý cha và quý mẹ đã từng tặng cho cô một chiếc bánh nhỏ nhắn có màu y hệt như vậy. Khoảng thời gian ấy thật là hạnh phúc và êm ái làm sao.

Nhưng bây giờ, cô đang có ai? Chẳng có ai?

Không đúng.

Cô có một người bạn nhỏ mà bản thân quan tâm.

Cô có cuốn vở chứa đựng những tâm sự.

Màu xanh của cây cảnh – quà khi lên sáu tuổi. Màu xanh của chiếc lục lạc nằm trên cổ của chú mèo con đã mất khi cô lên tám tuổi. Màu xanh của lương thực hiếm hoi – chiếc bánh sinh nhật năm cô tròn mười ba…

Băng dần tan ra, cái lạnh giá biến mất, hơi ấm trở lại; chỉ vài phút trước là cô đã gần rớt xuống bờ vực không thể quay trở về.

Chú mèo đã dừng truyền năng lượng. Không phải vì nó lo cho cô. Không phải vì nó sợ thiệt thân. Vì nó biết cô đã không còn nằm ở trạng thái “nghẽn mạch” – cấp độ mà sinh vật không thể dùng phép.

Cô bé đã vượt qua cấp độ đầu của Ma Cổ Ngữ: “khai mở tiềm thức”.

Sắc xanh lá từ cơ thể toả ra, hào quang chói lòa, mà nào có ai để khen cô ngoài chú mèo con đã mất.

Nó đứng đó, không tin nổi vào đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve, nếu không phải đã gắn chặt với linh hồn thì đã rớt xuống đất mà kêu lên lộp cộp.

“... Làm sao… làm sao có thể… dễ dàng như vậy?”

Lam vẫn ngồi đó, tâm trí đang chìm trong những dòng suy nghĩ mờ nhạt không phải của mình. Không lẽ là của…

“Bé mèo à…” Giọng cô bé nhẹ nhàng cất lên. “... thì ra là cậu đã dùng chính sinh mệnh của bản thân… để cho tớ sức mạnh phép thuật này.”

“Sao? Ừm, đúng…đúng vậy.”

“Nguồn sinh mệnh quý giá của cậu lại cho một đứa mộng mơ dở người như tớ sao?” Nói tới đây, bé gái xúc động, đôi mắt trào dâng những giọt nước mắt óng ánh, chảy xuống gò má mà sưởi ấm những tia lạnh giá còn đọng lại dưới cằm.

Lam đã rơi lệ.

Đài phun nước đã từ lâu khô cạn bởi hạn hán kéo dài của những nỗi niềm đau thương, chỉ còn mạnh mẽ và quyết tâm ít ỏi để tiến tới tương lai xa xăm, trông ngóng mỏi mòn con mắt. Chỉ còn ánh sáng le lói giấu kín trong bóng đêm dày đặc, bằng cách nào đó vẫn tồn tại. Chỉ dám lấy mực đen để thể hiện những đường nét mộng mơ, chống lại bóng tối đang dần gặm nhấm bản thân – mong rằng một mai kia thức dậy, ác mộng ấy sẽ hóa thành niềm vui.

Những giọt lệ ấm áp phản chiếu ánh sáng đèn điện như một ngọn hải đăng chỉ đường dẫn lối cho trái tim, một lần nữa rộng mở với cảm xúc.

Cuộc sống trông giống như cuộc đời.

Cuộc đời chẳng khác nào cảm xúc.

Cảm xúc của Lam giờ đã rộng mở.

Rộng mở nhờ người bạn đã mất.

“Cuộc sống đơn giản mà… tại sao con người cứ phải làm cho nó phức tạp lên kia chứ?” Lam thở dài mà nói.

“Lam… cậu… khóc đấy à…” Bé mèo bay chầm chậm tới trước mặt cô bé.

“Ừ… không có gì. Mình vui vì còn có một người bạn…” Cô dùng đôi tay lạnh đã hết đông cứng mà lau đi khóe mắt.

“Nào… chúng ta… cùng ra… khỏi đây.” 

Lam để ý thấy cơ thể của người bạn tri kỷ ấy đã nhỏ hơn rất nhiều mà quay ra hỏi.

“Sao… cậu làm sao lại nhỏ hơn trước thế này?”

Bé mèo im lặng nhìn cô. Lần đầu tiên sau vài tháng gặp mặt, miệng của bé mèo dần  tạo thành một nụ cười. Một lúc lâu sau mới truyền âm tiếp.

“Cảm ơn cậu… tớ không sao… chúng ta rời khỏi đây… thôi. Truyền năng lượng… làm tớ hơi mệt…”

“Ừ, mình giờ đã... không... Trí tuệ của mình giờ cảm thấy như thông thoáng và tốt hơn rất rất nhiều! Một lần cuối xin dành lời cảm ơn chân thành nhất tới cậu, người bạn tuyệt vời ạ!”

“Ừ… đi thôi, tạm thời… tớ phải trú trong… cơ thể cậu.”

Cả hai bắt đầu đứng dậy, bé mèo thì nhảy vào trong cơ thể của cô. Họ len lén ra khỏi phòng của thầy hiệu trưởng thì nghe thấy âm thanh còi hú của cảnh sát.

“Lam… này.”

“Ơi? Sao cậu không nghỉ đi?” Cô bé lo lắng.

“Hãy hứa với tớ… một điều.”

“Được, được. Sao cũng được, cậu nghỉ ngơi đi tớ lo được.”

“Hãy cứ giữ… nụ cười trên môi nhé…?”

“...” Lam vừa chạy vừa suy nghĩ, rồi chấp nhận yêu cầu của bé mèo. Đây có lẽ là điều tối thiểu cô có thể đáp ứng mà không chần chừ.

Cô tiếp tục nhanh chóng di chuyển trên những hành lang rộng rãi quen thuộc trong ký ức. Cánh cửa phía trước chính là lối thoát nhưng lại đang mở toang ra? Cô có nhớ là bản thân mình đã đóng lại rồi kia mà?

Chân cô khựng lại kèm theo nghi ngờ mà đảo hướng nhẹ nhàng qua một lối ra khác, nhưng vừa đi được một đoạn thì những bộ máy xông vào kèm theo tiếng nói quen thuộc của ông hiệu trưởng. 

“Mày khá lắm, tưởng tao ở lại là không có lý do à? Bắt lấy nó!”

Một khung cảnh đuổi bắt lại diễn ra. Lam lúc này tháo đôi bốt của mình để ném một cách chuẩn xác mũi nhọn vào mắt của hai con robot. Chúng bị choáng váng và phải dừng lại một lúc.

“Làm gì thế? Tiếp tục đuổi!”

Cô gái với đôi chân trần đã trở nên nhanh hơn khi trước, đi ngược lại về phía các phòng học. Đây là lúc Lam nên thử những chiêu thức mới của Ma Cổ Ngữ mà bản thân tự động biết sau khi đạt đến cấp độ “khai mở tiềm thức”. 

Ánh mắt liếc sang bên phải. Đột nhiên một chiếc bàn bay ra, đập cái choang vào cửa kính rồi cứ thế thẳng vào thân thể của lũ robot.

“Ê nha, hay lắm, thêm vài lần nữa nào!”

“Lam… đừng dùng quá nhiều… cậu sẽ không đủ sức mà chạy…” Âm thanh vọng lại trong đầu cô bé.

“Vậy thì…”

Lần tiếp tới, một thanh kim loại từ phòng học hoá chắn phía dưới để ngáng chân. Robot ngã nhào xuống đất, không tới mấy giây mà phản ứng của lũ tay chân này đã đứng dậy mà tiếp tục đuổi.

Lam dừng lại, một ánh nhìn điều khiển chính xác cái khung kim loại vừa xong, xuyên thấu qua đầu của lũ đeo bám. Sau đó cô chạy tiếp mà để lại hai cái thân robot nằm bất động.

Lên cầu thang tầng hai. Chạy một đoạn hành lang tiếp theo thì thấy cảnh sát đã chắn ngay phía trước.

“Thế… thế này là…?” Cô bé bất ngờ đứng khựng lại.

“...Là kết thúc rồi chứ sao? Nếu ngoan ngoãn chịu nghe lời thì đâu có phải khổ như này?” Giọng của ông hiệu trưởng một lúc sau vang lên ở phía cầu thang.

Cô đã chính thức hết đường đi rồi. Tức giận và khó hiểu thể hiện hết qua lời nói. “Tại sao cảnh sát lại bắt tay với hiệu trưởng?” 

“Tại vì đây là luật đã được thông qua chứ sao?” Ông ta vừa từng bước đi tới trước vừa nói như đã nắm chắc phần chiến thắng thuộc về mình.

Lam dựa vào tường thở dốc. Kể cả có đứng nhất bộ môn thể dục thì với đôi chân gầy yếu và ngắn ngủn ấy sao có thể so sánh với người lớn.

Bước chân của ông ta nhanh dần đều, muốn kết thúc tất cả những trò láu cá của cô gây ra.

“Ê nha, đây chưa phải là kết thúc đâu!”

“Hửm, còn muốn câu giờ sao? Đừng có mơ.”

Hai bên dồn lại, cô bé nép sát vào tường mà đi tới phía cửa kính. Đằng sau cô vẫn còn đường thoát thân… năng lực sau khi dùng ba lần đã cạn. Cô lên giọng mà tố cáo.

“Mấy người… mấy cô mấy chú là cảnh sát cơ mà? Sao lại giao du với ông thầy hiệu trưởng lừa đảo này?”

Cảnh sát ép tới, không trả lời. Câu trả lời lại phát ra từ hướng bên trái Lam.

“Bởi vì luật là chết, nhóc à. Ta cũng chỉ làm theo lệnh thôi. Đây là thế giới của người nắm quyền. Có đồng lương thực là có tất cả!” Lão thầy hiệu trưởng gằn giọng, đưa ra sự thật trắng trợn.

“Có lẽ đây là đường cùng…”

“Đường cùng và sự bắt đầu mới, phải!”

Nụ cười của Lam hiện lại khi cô tựa lưng vào cửa sổ.

“Tại sao quý ông đây không nghĩ là đường cùng của mấy người?”

“Hả…”

Ma Cổ Ngữ phát động, thân thể cô mờ ảo để xuyên qua tường nhằm thoát khỏi sự bao vây.

Cuối cùng. Cuối cùng cô cũng đã có thể dùng Ma Cổ Ngữ vượt qua vật chất. Chẳng ai có thể ngờ được một đứa con gái nhỏ tuổi lại có thể mạo hiểm mà gieo mình xuống mặt đất cách hàng chục mét.

Cô gái bé nhỏ nhắm mắt, dang hai tay, đang trong thế rơi tự do.

Trong cơ thể cô, một nguồn năng lượng bộc phát – là của chính cô, không cần đến sự giúp đỡ của bé mèo như trước. 

Và thế là cô bé ấy trôi lững lờ trên không trung. Mắt cô mở to. Ngay lập tức phóng thẳng ra ngoài bức tường khổng lồ của nhà trường chỉ để lại một dải màu xanh lá, sau cùng biến mất theo bóng lưng.

“Thiết bị bay do thám đâu? Đừng để nó chạy thoát!” Giọng nói trầm như không muốn giữ lại nữa, quát lên the thé.

Ông hiệu trưởng vặn cổ, vặn tay. Những tiếng kêu răng rắc như để lên dây cót tinh thần mà chuẩn bị hành động.

“Tao sẽ chơi hết vốn liếng với mày. Không thể để bản thân bị hạ cấp, phải giữ cái chức vụ này…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận