Biển lúa vàng ở hai bên trải dài mà tầm mắt của bất cứ ai ở giữa nơi này cũng không thể nào thấy được lối ra. Tuy nhiên, tấm bản đồ nơi này hắn đã thuộc lòng mà gắn chặt nó vào trong tim. Đã từ rất lâu, hắn đã coi đây là ngôi nhà thứ hai của mình. Hương thơm của lúa. Những cái chạm nhẹ nhàng của chúng lên tấm thân bẽ bàng với thiên nhiên. Khoan. Cái thân thể của Falco lúc này vẫn đang chỉ có độc một cái khố và sự bẩn thỉu đeo bám không để ý đã hàng giờ liền. Nếu hắn trở về ngôi nhà yêu thương ấy trong tình cảnh này thì có ai đó sẽ buồn - rất buồn.
“Không ổn, phải tìm ai đó…” Falco đang tính nhờ một người trong thôn làng. Để hắn còn tắm, còn chuẩn bị tươm tất hơn chứ sao để như vậy mà đi gặp lại người mẹ nuôi được.
Hắn ngồi trên xe ôtô, lục tìm ký ức về những con người ở đây nhưng không may, chỉ có cái quá khứ đen tối ở rừng sâu là được thể xâm nhập vào trong tâm trí.
“Ây, không… mà thôi, đi tìm ai đó trên đường vậy.” Hắn đã quyết định sẽ không nhìn về phía sau, chỉ có đau thương là tồn tại.
Thành phố phía xa xa ẩn hiện trong làn mây kia, đến lão Sinh còn chịu không nổi, huống chi là bản thân bây giờ. Phải nhanh chóng lái xe để tìm thấy một người bên trong làng mà hắn có thể nhờ vả. Đó là nếu hắn nhớ được mặt bất kỳ ai ở đây.
Những ngôi nhà bắt đầu xuất hiện. Người trong thành phố về đây khả năng cao sẽ không ở lại quá lâu. Tảng đá và bê tông tạo nên những ngôi nhà được trạm trổ tinh xảo - họ sẽ coi đó là cổ lỗ sĩ. Mái nhà được lợp bằng lớp gạch ngói đơn giản nhưng qua năm tháng vẫn còn nguyên cái nét hào hùng, đã chống chịu biết bao nhiêu biến cố từ “chiến tranh Hỗn Thế” cho tới mẹ thiên nhiên oanh tạc. Họ, những kẻ đã sống và lớn lên của thế hệ sau gọi đó là công nghệ lỗi thời. Cửa sổ gương, cây cối phát triển mọc xung quanh các ngôi nhà nhỏ khiến cho nơi đây bừng lên sức sống; họ chỉ coi đó là tốn diện tích và bụi bẩn.
Phố xá nhộn nhịp, người qua kẻ lại hầu hết đều là… tù nhân và người máy; người máy hoặc là đi giúp việc nặng nhọc hoặc là cầm công cụ mà thúc ép tù nhân.
“Cái gì thế này?” Falco bất ngờ và cảm thấy khó hiểu.
Từ những kẻ đầu đủ thứ màu cho tới bạc trắng, ai mặc cái bộ quần áo đơn sơ màu cam cũng đều phải có thêm cái cùm chân và tay như món tặng kèm bắt buộc - không nhận thì không được, sẽ bị đánh một gậy. Một bên tay xách theo một cái túi to đùng, bên còn lại là đủ loại các công cụ thô sơ để đi cày cuốc. Ở trên trời, dưới mặt đất, xung quanh làng. Sự hiện hữu của máy móc có ở khắp mọi nơi.
“Vậy… mười năm sau, đây là cái viễn cảnh…” Một viễn cảnh mà khi lái xe qua hắn chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi.
Tâm trí hắn đang chìm vào suy tư thì chân đạp vào phanh mà xe đứng khựng lại. Trên đường là một người đàn ông tầm năm chục tuổi chẳng biết từ đâu mà ngang nhiên đi giữa đường lớn dành cho phương tiện di chuyển.
“Này, đi đứng kiểu gì đấy. Mả cha mấy đứa trên thành phố. Không bật lái tự động à?” Ông ta quát to về phía chiếc xe của Falco.
Hắn nào có phải dạng vừa, mở tấm màn ra để đôi co. “Này lão già, lão rõ ràng là sai trước mà đừng có…”
“...Lão trưởng làng?” Hắn chợt nhận ra người đàn ông này.
“Hả, biết ta hử?”
“Là cháu, Falco đây, ông bác không nhận ra sao?”
“Falco? Tên này hình như…” Người đàn ông có thân hình to cao này như đang nhớ lại cái gì đó, một ai đó. “...À, ta biết, hoá ra là cậu à?”
Vẫn là cái mũ được đan bằng rơm rạ cũ mèm và khuôn mặt từng trải đầy những vết sẹo của một người đàn ông cao tuổi. Lúc ban đầu khi không biết kẻ trong xe là ai thì cau có, giận dữ kèm theo cái đằng đằng sát khí mà chẳng hợp với lão nông dân một tẹo nào. Giờ đã khác, đôi mày rậm của ông ta nhướn lên, cửa sổ tâm hồn rộng mở để nhìn cho kỹ. Sau cùng là nụ cười dần hiện lên trên khóe môi, chuẩn bị đón chào người mà ông đã từng quen trở về.
“Falco! Hà hà” Ông ta ngân dài tên hắn và tiến về phía cửa mở của xe ôtô. “Ha, cái thằng này một dạo mày đi đâu thế?”
Đập vào mắt ông lại là thân thể của một kẻ vừa lội xuống mương rồi lăn lộn trong bãi sình lầy vậy. “Úi chà, sao… sao trông lại như thế này?”
“Cậu… có phải thằng nhóc tôi biết không? Nói, thằng đó sống ở đâu? Tính cách dư nào?” Ông ta quay qua với ánh mắt nghi ngờ.
Cái tính bán tín bán nghi của lão này vẫn không hề thay đổi. Thay đổi bây giờ nhiều nhất chắc chỉ có hắn. Falco liền giải thích ngay sau đó.
“Như bác thấy rồi, cháu vừa từ rừng trở về.”
“Rừng? Chẳng phải nơi đó bị cấm cửa lâu lắm rồi sao?” Ông ta cởi cái mũ trên đầu xuống mà bắt đầu tự suy luận. “Chẳng nhẽ là đi tập trận hử?”
“...dạ vâng, đúng rồi bác.”
“Sao trông nó lại như thế này? Có tự soi gương trước khi về không?” Ông ta thốt lên rồi thở dài. “Đừng có nói là… bị đuổi khỏi đó rồi đấy nhé?”
“...dạ không, cháu được điều về chuẩn bị… công tác.”
Người đàn ông này vẫn nhìn hắn từ đầu tới chân, rồi đảo qua vấn đề khác.
“Thôi, cũng đâu phải là việc của ta, trở về là tốt, Falco nhỉ?”
“Dạ vâng bác…”
“Cuộc sống của cậu ổn chứ.” Ông bác này vừa vuốt cằm, sờ một nhúm râu ngắn cũn.
“Có lẽ sẽ tốt hơn thôi bác.”
“Được rồi. Thế thì chắc là cậu cứ về trước, lão già này về nhà có tí việc đã.”
“Ây, bác già…”
“Sao thế hử?”
“Hay là… bác cứ lên xe để cháu trở về nhà cho, cũng tiện đường.”
“Ô hô, còn tốt được như vậy cơ? Được rồi, không lên thì chủ xe lại lấy cớ đâm ta mất! Hà hà!” Nói xong thì cái mũ trên tay lại úp vào đầu như cũ.
Chiếc xe tiếp tục đi, băng qua con đường trải nhựa gồ ghề, lỗ chỗ mà lên đèo cao. Cảnh vật có thay đổi nhưng không quá nhiều, chủ yếu vẫn là những chiếc áo cam và người máy đi qua đi lại. Nếu không đi thì chúng nó bay, bay không được thì chúng nó rẽ sóng là là trên mặt nước. Đôi khi, ánh sáng mặt trời - phản xạ lại những mảnh kim loại biết đi - xuyên qua cửa kính, tạm thời tấn công thẳng vào mắt Falco.
Thấy hắn khó chịu, ông trưởng làng hỏi với lên trên ghế lái chính.
“Sao vậy cậu, loá mắt hả?”
“Cái con xe cà tàng này đến cái chắn nắng chẳng có. Khó chịu thực sự.”
“Cứ leo dốc từ từ thôi, ta cũng đâu có vội.”
Falco thở dài rồi từ từ đưa lời. “Bác…”
“Hử, sao thế?”
“...có thể cho cháu mượn phòng vệ sinh?”
Người bác nọ ngồi trong xe cởi mũ ra rồi nói to. “Ha, tưởng gì. Hoá ra là nhờ mấy cái này? Cứ tự nhiên mà dùng thoải mái. Sao cứ bẽn lẽn như con gái?”
“Cháu… cảm ơn.”
“Nè chứ, ân huệ cái gì. Lời nhờ vả người khác bộ khó vậy sao?”
Ông bác này chợt khựng lại và nói về vấn đề khác. “Mà này, hồi trước cháu có lên thành phố và làm việc. Sao hồi đó bỏ mà gia nhập quân ngũ giống ta thế?”
Hắn im lặng một lúc rồi đưa ra câu trả lời. “Tại vì cháu thấy không hợp…”
“Không hợp?” Ông ta ngạc nhiên và tiếp tục hỏi.
“Phải, cuộc sống trên đó… thực sự thì… rất mất tính người.” Falco trả lời nhát gừng.
Hai người họ đều im lặng cho đến hết quãng đường hắn lái xe đến nhà của ông trưởng làng. Chiếc xe cà tàng mà hắn nói, dừng lại tại một căn nhà cũ.
Nơi đây chẳng có gì quá nổi bật. Mảnh vườn nhỏ, cây cỏ cắm rễ mà leo trèo xung quanh, một ao nước nông để biển báo nuôi cá mà chẳng có con nào. Hai người bước ra trầm ngâm trong suy tư. Cả cái làng này, giờ đây chỉ có họ mới có thể nương tựa vào nhau mà cố gắng nhìn về phía trước.
Falco quay sang bên, ông trưởng làng dơ nắm đấm về phía hắn. Hắn cũng vậy. Hai nắm đấm chạm nhau nhẹ nhàng. Ông bác tiếp tục xoè bàn tay mà chĩa về hướng nhà của mình, có ý mời người lữ khách mới về mà cứ sử dụng tự nhiên. Hắn gật đầu, xách theo cái túi đồ mà lão Sinh để lại mà bước vào trong.
…
Hai mươi phút sau hắn đã xuất hiện trở lại trước sự ngỡ ngàng của ông bác trưởng làng. Trên tay thì cầm điếu thuốc tự cuốn đang cháy.
Một ngọn núi cao sừng sững đứng vững vàng trên mặt đất. Từng bước di chuyển là từng sự chấn động vang lên, bất cứ kẻ địch nào đối mặt, động đất như “gót giày đen” sẽ làm cho chúng hoá thành kiến mà khiếp sợ. Thân cây cổ thụ cao ngàn thước. Lớp trong là nhựa trắng, điểm lên đó lại là đồ vật giống như “cái cà vạt đen tuyền”. Lớp vỏ ngoài màu nâu sần sùi, là một “tấm áo khoác” vững chãi chống lại cơn bão cuốn tới của cuộc đời. Ẩn sâu dưới lớp đất màu trắng-vàng là những vết nứt in hằn giống như “một khuôn mặt với vết sẹo dài” của con người. Mỏm đá cùng tông bên dưới là rừng cây rậm rạp nhưng thẳng hàng, không còn mọc lởm chởm, tràn lan như “râu ai đó”. Trên đỉnh đồi là một lớp rễ cây sáng loá, lạ ở chỗ nó mượt mà thẳng tắp được vuốt ngược về phía sau chẳng khác gì “những lọn tóc bóng lộn”. Quanh đất có một cái hồ với dòng nước xanh biển giống như “màu của mắt”; cái hồ này chẳng khác gì so với “tâm trí của Falco” - lúc thì là sóng yên biển lặng, lúc thì lại bùng lên như dung nham phun trào.
Đây chính là cảm nhận của hắn, người đàn ông rừng rú đã từng, sau “biết bao tháng ngày” đi “mượn đồ” của người quen để tẩy trang mà vô ý không hề hoàn trả - tất nhiên là cũng sẽ cố ý để cho quên.
Hắn một hơi rít mạnh, cả thuốc và tàn bay trong gió. Một cái búng tay, tóp thuốc nằm xuống đất, trở về quy luật không hề tự nhiên.
“Này… nhặt cái tóp thuốc rồi vứt đi. Bạ đâu vứt đấy thì ai dọn?”
“Ây chết… cháu xin lỗi ông bác.”
Hắn nhanh chóng cúi xuống nhặt cái tóp thuốc của sự tự cao. Tất nhiên vẫn không hề quên đi cái mũ vành rộng cong tớn lên, nhét vội vào đầu cho bức hoạ mới về bản thân thêm hoàn thiện.
Ông bác này sau đó tiến lại gần để chào tạm biệt một con người với khởi đầu mới.
“Hờ nhìn cũng ổn áp phết đấy. Ít nhất không phải hàng phát chẩn của mấy đứa trên phố là ngon rồi.”
“Do thầy cháu mua đó.”
Bác trưởng làng có vẻ như cố tình không nghe thấy chữ “thầy”. Đâu có ai vào rừng mà gọi người sĩ quan huấn luyện là “thầy” đầy trìu mến như vậy? Để nén đi cái tính hiếu kỳ và sự nghi ngờ, ông lại đánh lái sang một vấn đề khác.
“Nè, ta đã dọn qua chỗ ngồi rồi, không thì lại bẩn hết cái bảnh chọe của cậu.”
“Dạ, bác không cần…”
“Thôi, ta chẳng biết cậu rõ quá rồi. Khả năng cao, thằng ngốc cậu kiểu gì cũng để đó xong quệt qua quệt lại mà bẩn đồ?” Ông ta vừa nói vừa cười, chỉ thẳng một ngón vào hắn.
“Ây… nói gì thì… cháu xin cảm ơn bác.” Hắn bắt đầu vào trong xe mà chuẩn bị đi, không quên đưa ra những lời cám ơn hiếm hoi.
“Rồi, có vẻ cháu và ta có duyên, kiểu gì cũng gặp lại, cho nên là… hẹn gặp lại.”
“Chào bác trưởng làng!” Falco nổ máy xe, lùi lại và quay vòng xuống dưới.
Làng quê, tuy nghèo về vật chất và thiếu thốn đủ đường nhưng bù lại ở đây vẫn giữ được cái phần người, ấy thế mà trên con đường thiếu thốn này, giờ đây đã dần xuất hiện sự thay đổi. Đôi mắt xanh biển đang nhìn thấy điểm bắt đầu là các cỗ máy biết di chuyển bằng mọi tuyến đường có thể - đi bộ, chạy, bơi, bay...
Tiếng rầm rập qua đi là tiếng nói máy móc đã được ghi âm sẵn đang phát ra, thể hiện sự tuân lệnh và tính toán chi ly. Những cành cây bằng thép của chúng chỉ về phía ngôi nhà, có một số chỉ về phía người khoác trên thân bộ đồ màu cam. Để ý theo hướng nó chỉ thì Falco chợt ngửi thấy thoang thoảng một cỗ mùi quen thuộc. Hắn vội vàng đóng cửa sổ của xe lại.
“Là mùi máu tươi? Sao lại xuất hiện? Không lẽ có quỷ?”
Hắn định thần lại và mới nhận ra, cái điều bất thường ở một ngôi làng bình thường nơi hắn từng ở. Mùi xăng dầu hăng nồng, trộn lẫn với ít tanh tưởi, thoảng qua trong không gian. Kèm với nó là tiếng người kêu vang và âm thanh mà hắn không muốn quan tâm ngay bây giờ.
Một người nằm đất, một cỗ máy đứng trên với một bên tay cầm gậy mà phát ra âm thanh rất “tự nhiên”.
“Tù nhân số 067 đã tử nạn. Chẩn đoán: đứt mạch máu não. Nguyên nhân: Tuổi cao, quá sức và sức khỏe kém. Báo cáo hay không? Không cần báo cáo.”
Một tiếng vọng. Không có bất cứ nguồn cơn nào cứ thế phát ra gần kề tai hắn.
“Giết! Giết! Giết! Phá hủy chúng…”
“Không!” Falco, trong một thoáng suy nghĩ cũng có ý định như vậy nhưng không hề muốn thực hiện điều này.
Cái quái gì đang xảy ra với hắn vậy? Có lẽ nào tác dụng phụ vẫn còn từ đợt chiến đấu vừa xong?
“Rõ ràng vừa mới dùng thuốc lá của lão thầy, phải hồi phục rồi chứ?” Hắn thiếu một chút là trở thành kẻ hoang mang. Cố gắng, một lúc nữa thôi kiểu gì cũng gặp để hỏi cho ra lẽ nên đành chịu đựng cái âm hưởng này cho tới khi kết thúc.
Cơn gió vụt qua bằng một cái đạp ga khiến cỗ mùi khó ngửi đó bị đẩy ra. Nhưng hắn biết sẽ không quá xa, rồi một ngày nó sẽ trở lại nồng đậm hơn gấp vạn lần… ít nhất là chưa phải bây giờ.
Đến cuối cùng. Cuối cùng chiến hữu mới mà cũ này đã đưa hắn tới nơi con đường kết thúc, gần bìa rừng khác và được bao bọc bởi cánh đồng hoa trắng - một sự vật mà con người cho là vô tác dụng trong thời buổi này. Ngược đời thay, nhờ cái mớ kiến thức không ai cần mà hắn mới thoát chết trong gang tấc không biết bao lần..
Bên cạnh đó, một người phụ nữ già cả ăn vận bộ đồ tương tự như bông hoa trắng, đung đưa trước cửa một ngôi nhà cao bốn tầng để nhìn cho rõ. Một mình bà, không biết đã đứng đây từ bao giờ mà đang nói chuyện với lão Sinh. Khi nhận ra tiếng động va chạm lộp bộp vào lớp đá ở dưới, cả hai quay ra mà nói.
“Hê, thằng nhỏ nó đây, tôi trả cho bà…”
“Falco…”
Hắn nhanh chóng đỗ chiếc xe sang một bên, mở cửa ra mà lao tới và kính cẩn chào thầy bằng một cái gật đầu, cũng đón chào một người phụ nữ chẳng khác nào ruột thịt với mình… bằng một cái gật đầu khác mà hắn cho là tiện đôi đường. “Chào mẹ. Con đã về.”
Người mẹ này chạy lại mà ôm chầm lấy hắn rồi thổ lộ hết tâm tư của mình, tay hướng lên trời mà chắp lại. “Chào mừng con đã trở về. Cảm ơn Đức Mẹ Sol'aria đã phù hộ và dẫn lối!”
Falco cảm thấy ái ngại trước tình cảnh mà cứ để vậy, lấy tay vỗ vỗ lên lưng để đáp lại tấm lòng yêu thương thực sự không có lời nào có thể diễn tả hết của người phụ nữ cao tuổi. Bà ngước lên. Không một lời trách mắng về cách ứng xử mà lại lấy đây làm dấu hiệu nhận diện một cách chính xác nhất trên đời này về một đứa con nuôi có tên là Falco.
“Đây chắc chắn là thằng nhỏ, cách biểu hiện tình cảm một cách vô cảm đối với người mẹ này, nó vẫn vậy. Không thể nào sai được.”
“Ai dà, nhìn hai người mà lão đây cứ nghĩ là đang diễn vậy.” Lão Sinh lắc đầu nguầy nguậy mà chỉ trích đứa học trò.
“Ông đấy, cái lão vô duyên. Mẹ con tôi có cách riêng, liên quan gì đến ông. Hứ. Người ta bảo học sinh hư tại thầy là đúng quá rồi.”
“Ơ… ơ, tưởng là con hư tại mẹ?”
“Học sinh hư tại thầy!”
“Con hư tại mẹ!”
Lão Sinh và bà Emma cứ vậy mà nổ ra một cuộc đấu khẩu với nhau để xem ai là kẻ đúng người sai. Đến nỗi mà cái tên người rừng chẳng biết gì về xã hội ấy cũng phải chen chân vào mà ngăn lại.
“Thôi… là con sai, hai người sắp biến thành giống con rồi… là người rừng đấy…”
“Trẻ con trẻ cái để bô lão nói chuyện! Đi nghỉ đi!” Cả lão Sinh và bà Emma quay sang, cùng một câu nói mà dội thẳng về phía hắn.
Hắn cũng muốn đi nhưng cái ôm đó không tách rời nổi thì đi làm sao? Falco cứ vậy đứng đó làm người chứng kiến, chịu trận lời qua tiếng lại của hai người họ.
“Thôi… không nói với bà nữa. Để cho nó vào ăn uống nghỉ ngơi đi.”
“Được. Ông đã chịu thua, tôi biết mà.”
“...” Lão Sinh chắc chắn đã chịu thua, chẳng buồn nói thêm câu gì trước bà sơ thuộc tín ngưỡng của Đức Mẹ đanh đá này.
Còn hắn tới giờ mới có thể để ý được tới những chi tiết khác biệt của người mẹ nuôi sau nhiều năm đã qua. Khuôn mặt của bà đối với hắn vẫn vậy, hiền từ nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Những cơn sóng trên nền cát trắng ngày một rõ nét, do cơn bão thời gian bạo tàn cuốn qua và ánh nắng chói chang của cuộc đời như thiêu như đốt. Cứ tưởng rằng sẽ bị nhấn chìm trước thời cuộc. Kiểu gì cũng sẽ trở thành một nắm tro. Vậy cũng đành. Nhưng không sao hết. Là cát hay là tro, vẫn nơi này. Những hạt giống như đi lạc mà không có chốn nương tựa. Nền cát tuy chẳng có đủ dinh dưỡng để nuôi những mầm xanh nhưng lại là điểm dừng chân, để một mai kia, cơn bão ấy một lần nữa tới và kéo chúng đi, tới một miền quê hương mới tốt đẹp, nơi mà hạt giống có thể trổ bông. Cát vẫn ở đó. Không cần khen ngợi. Chẳng cần ai biết. Hẹn gặp lại vào một ngày đẹp trời nào đó. Mong là sự gắn kết lâu dài ấy không chỉ có thời gian trống rỗng. Chỉ cần vậy thôi… mà có cũng không quan trọng… nỗi buồn ấy sẽ chẳng lâu, tiếp thêm sức để bản thân còn có chỗ cho những hạt giống khác tới.
Hạnh phúc của Falco chính là hạnh phúc của cát; của người mẹ Emma.
“Mẹ… thay đổi nhiều quá…”
“Falco, đừng để ý đến mẹ… mẹ vẫn vậy mà.”
“...” Bản thân hắn lúc này cũng không biết phải làm gì hơn để chứng minh chữ “yêu” dành cho người mẹ.
“Thôi con, cứ vào nghỉ ngơi đi, lão Sinh cũng đã kể qua về hoàn cảnh của con rồi.”
“Dạ vâng…”
Cứ như vậy, hắn mở cánh cửa rồi đóng lại phía sau như bao cánh cửa khác.
Ở bên trong, cảnh sắc đối với con mắt và trí nhớ của hắn vẫn như xưa. Hai đường lớn bên trái và phải nối với nhau tạo thành hình chữ nhật với một cầu thang đi lên ở giữa. Những món đồ gỗ như bức ảnh ở bàn, bàn ghế, tủ đựng đồ, khay để dép đi trong nhà, bức ảnh chụp những đứa trẻ, đàn piano nhỏ, khu nấu ăn, chỗ chơi cho trẻ và bức ảnh chụp treo tường làm kỷ niệm có hình của hắn kia. Hắn đã đếm số tranh ảnh treo ở đây có bao nhiêu chưa? Đây là thứ có đến già và mất trí nhớ thì cũng chẳng thể quên được. Một quá khứ đáng nhớ. Đang bị lẫn vào cùng một chỗ với quá khứ bị chối bỏ.
Một đám trẻ lạ trông thấy hắn thì liền giật mình mà ngước nhìn. Hắn cũng nhìn về phía chúng. Ánh mắt chạm nhau. Người thì thấy lạ lẫm, trẻ con thì thấy ngại ngùng và có phần sợ sệt.
“Hừ…”
“Bỏ qua đi…”
“Tránh xa chúng…”
Falco. Hắn chỉ biết lặng lẽ mà đi lên trên tầng mà không mở lời. Không lời chào. Không niềm hạnh phúc. Thẳng chân bước vội.
“...mày… không… xứng… đáng.”
Đây là lần đầu tiên hắn đồng ý với cái giọng nói văng vẳng ấy mà làm theo. Hắn không xứng với mái ấm này, tình yêu thương của người mẹ dành cho hắn cũng chỉ để đó mà không dám nhận.
Lũ trẻ mới này, không có bản thân hắn, hẳn là vẫn sẽ phát triển khôn lớn và hạnh phúc dưới bàn tay chăm sóc của sơ Emma. Cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, hắn không nên chạm vào. Hắn là một kẻ cô độc. Không cần phải kéo cả chốn hạnh phúc này đi theo con đường trừ ma diệt quỷ. Hắn là một con người mới ra khỏi rừng để kiếm kế sinh nhai, đóng góp cho người mẹ của mình thôi. Bà mới là tấm gương sáng. Falco… vẫn luôn như vậy, chỉ là một cái bóng nương nhờ ánh sáng. Từ trước tới giờ, không thay đổi, mãi mãi về sau.
Cuộc sống trông giống như cuộc đời.
Cuộc đời như người thương và hắn.
Hắn quyết tâm xa cách vì họ.
Họ nên sống trong niềm vui hạnh phúc.
Hạnh phúc bản thân là cái bóng cô độc.
…
Trong những ngày tiếp theo, hắn chờ. Nhưng bản thân không có cái tính lười biếng. Cứ thử vào rừng mà tự thân trong mười năm xem, có mấy ai có thể trụ nổi vài ngày chứ đừng có nói là mười năm. Cái lười đồng nghĩa với nằm ngủ cùng giun.
Hắn đọc những quyển sách cũ mèm mà lão Sinh gửi cho về thuật pháp. Hiện tại chỉ có bốn loại chính: “Hệ hỗn độn” mà chẳng ai rõ ở đâu hoặc đã bị quên lãng, “Hệ ánh dương” của Đức Mẹ Sol'aria thuộc về niềm tin, “Ma Cổ Ngữ” thuộc về linh hồn và “Huyết Thuật” thuộc về ác quỷ.
“Huyết Thuật” thì đơn giản nhất và cũng là thứ hắn nắm chắc nhất, nó chủ yếu là về máu huyết giống như tên gọi. Falco luyện tập các chiêu thức sao cho nhuần nhuyễn và những kinh nghiệm mới mà lão Sinh truyền cho. Chất lượng máu giảm sút thì hắn phải nghỉ ngơi, tránh trường hợp vừa rồi. Đằng nào thì chất lượng máu của con người cũng đâu như của lũ quỷ?
“Ma Cổ Ngữ” hắn không có tài cán mấy cho nên không tập trung vào. Nhưng biết đâu, lũ quỷ đã ra sân, chẳng lẽ bè lũ linh hồn lại ở yên đó hay sao? Cho nên thỉnh thoảng vẫn tự luyện dùng một chút. Chỉ một chút thôi. Quá nhiều thì đầu óc lại trở thành kẻ say mà không cần tới rượu mất. Không kiểm soát hành vi chính là vô vàn vấn đề kéo theo.
“Hệ ánh dương” hắn biết. Đã từng sử dụng với trận đánh vừa xong mà kết hợp cả ba loại. Đúng như lão Sinh đã nói, vừa khó thực hiện lại vừa ít tác dụng. Lúc được. Lúc thì không. Cái cơ chế phép dựa vào may mắn thì hắn bỏ qua. Chỉ cần có cái sự tự tin vào bản thân là đủ. Tin làm quái gì một nữ thần chẳng bao giờ xuất hiện? Chắc vậy.
“Hệ hỗn độn”, nghe tới tên là biết. Chẳng có gì ngoài chữ khó. Khó tìm người dạy, khó học, khó luyện tập và khó hiểu; đúng như trong truyền thuyết được ghi lại. Vô vọng và bất khả thi trong thời hiện đại…
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi hắn trở về. Chẳng có việc gì cả và bản thân đâu có thời gian đi thăm thú đây đó? Bộ lão Takeo dẻo mỏ kia quên rồi hay sao?
Chỉ vừa mới hơi nghĩ tới, cứ tưởng vị nữ thần may mắn nào đó đã đem phước lành mà quỳ xuống để dâng lên tận miệng như bầy tôi tớ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Hoá ra cái thứ chết tiệt mà con mụ đó đem theo là xui xẻo của một đứa ất ơ nào đó trong thành phố mà đổ ụp lên đầu hắn. Cái thứ nước đen sì và hôi thối như hiện thân mà nằm tập trung hết vào cái màn hình đang hiển thị. Hắn đành phải bắt máy mà nghe.
“Sao, có vụ gì?”
“Tất nhiên là có, không lẽ tôi gọi để nói chuyện phiếm với cậu à?”
“...rồi, rồi nhanh nói.”
“Vụ này liên quan tới một bé gái.” Ông Takeo nói và ngừng lại một chút. Có thể nghe thấy tiếng loạt soạt giở hồ sơ qua điện thoại, sau đó tiếp tục. “Mười bốn tuổi, tên Lam, đang chạy trốn gần rừng. Bên cảnh sát đo đạc xong, đưa ra kết luận: đây là một ma hồn và cả gia đình cô bé đã mất.”
“Được. Địa chỉ?”
“Ồ, cứ tưởng là sẽ chống đối? Cậu làm tôi bất ngờ đấy.”
“Gửi đường dẫn vào điện… thoại. Tôi đi ngay.” Falco ngắn gọn, dứt khoát nói lời cần nói mà chuẩn bị ra khỏi trại trẻ.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu. Một quá khứ thì chính xác hơn. Cha mẹ qua đời ngay trước mắt, em gái cũng vậy. Đặc biệt là em gái. Con mẹ Sol'aria, sao bà ta lại không xuống trừ khử hết cái đám ma quỷ này đi mà nhốt chúng lại theo như trong sách cổ đã ghi cơ chứ? Phong ấn? Giải quyết được cái gì? Nhưng mà hắn trách sao được cái tồn tại đó, nó đâu phải là việc của bà ta? Lo việc của mày đi Falco. Đến giờ trả thù rồi!
Chân hắn bước ra khỏi cửa, một câu chào ngắn gọn tới người mẹ nuôi Emma mà đi.
Bà nhìn thấy đứa trẻ luống tuổi của mình ra đi trong vội vã, trong lòng thở dài đầy tiếc nuối.
Hai con người máy đứng sẵn ở ngoài thấy hắn thì bắt đầu định đi theo. Falco để ý thấy liền quay ra mà quát tháo.
“Hai đứa chúng bay ở lại mà bảo vệ ngôi nhà cho tốt, có việc gì thì thông báo qua điện thoại của tao. Nghe rõ chưa?”
“Đã rõ.” Hai người máy, chỉ có mỗi bộ quần áo ngoài là bộ xương giống của con người với cái huy hiệu sáng loá của Hội Đồng Tối Cao, đáp ứng với hắn.
Chiếc xe nổ bánh, rồi xa dần khỏi căn nhà trong một buổi chiều muộn. Để lại phía sau biết bao nhiêu câu hỏi tự vấn của Falco mà chẳng có câu trả lời rõ ràng.
Một cánh cửa quá khứ nữa dần bị hắn đóng sập lại.
…


0 Bình luận