The Library
Gregor Samsa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Kẻ Sát Nhân

Chương 03:Lâu Đài

0 Bình luận - Độ dài: 2,509 từ - Cập nhật:

<CHƯƠNG NÀY TIẾP TỤC CÓ GORE, TÂM LÝ BẤT ỔN, VÀ HƠN HẾT ĐỀU KHÔNG CỔ XÚY, BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG TIÊU CỰC NÀO>

<XIN HÃY CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC>

Rừng bước chân chậm rãi phát ra sau khi đặt lên nền tuyết. Chẳng có gì đặc biệt, tôi nghĩ hai người kia cũng sẽ không biết làm gì, cho đến khi có gì đó kì lạ, hoặc chí ít cũng phải thú vị.

Cứ đi đi lại lại như này, tôi cảm thấy đôi chân của mình, đang dần đông cứng lại. Cho đến khi chúng hóa thành hai cục băng nặng trịch, nhìn cảnh này bất giác tôi nghĩ đến một câu, là bố ơi mình đi đâu thế.

Thật sự từng có một ngày, tuyết rơi dày đặc tôi dắt Eun Hee vào rừng chơi, bởi con bé lúc đó muốn đi đâu đó chơi, khi ấy Eun Hee chỉ mới mười tuổi, nên vẫn còn rất hồn nhiên. Cho đến khi tôi đã trở thành linh hồn rồi, tôi vẫn không biết Eun Hee có đang hạnh phúc không nữa.

Trong lúc đang suy nghĩ vu vơ, thì Brer đặt tay lên vai tôi. Ánh mắt cậu ta đỏ rực, nhìn về phía trước mặt. Tôi cùng Raskolnikov nhìn theo, đó là hình bóng của một gia đình. Họ trông rất vui vẻ, còn tên Nga ngố lại bày trò, cậu ta đi đến chỗ gia đình nhỏ kia.

Giơ súng ra, cười mỉm nhìn vào ông bố, chuẩn bị bắn ông ta. Nhưng ông ấy không thấy gì, làm Raskolnikov hụt hẫng cậu ta nổ súng, một viên đạn bay ra, nhưng lại không tài nào bay xuyên qua người bố.

“Sao lại vậy chứ? Không nhẽ ông này còn sống à?”

Raskolnikov nói với tôi, Brer chống cằm suy nghĩ. Có lẽ là do người đó là người sống, còn mấy thứ như súng của Brer, hay rìu của tôi cũng chỉ đơn giản là vung xuyên qua, như đánh vào không khí thôi. Raskolnikov gật gù đầu, cậu ta chạy lại về phía chúng tôi.

Tiếp tục cuộc tìm kiếm, chẳng có gì đặc biệt cho đến khi. Tôi thấy một ít khói trên trời, khi nhìn vào nguồn gốc của luồng khói ấy, nó bay ra từ một cái ống xả khí, của một nơi khổng lồ. Nhìn hệt như một pháo đài, với nhiều người sinh sống bên trong.

Chẳng biết làm gì, tôi đi vào trong xem thử, với hai người kia theo sau. Khi đến trước cửa, chào đón là một người bảo vệ cao lớn, đang mở cửa ra để tiến hành áp giải một tù nhân, tên Joseph K. Vào trong tù. Brer giơ súng ra, dù là đang cầm hỏa mai, nhưng điệu bộ của cậu ta, lại như một lính bắn tỉa chuyên nghiệp.

“BỤP!!!”

Một cái ống ngắm, với những ngọn lửa xung quanh, chúng có màu xanh biển với tím bung ra, ngắm một lúc không quá lâu, Brer hạ súng xuống. Lúc đó người bảo vệ chặn đường, đi ra sang phía bên trái, giống như đang né đường cho bọn tôi. Nên chúng tôi đi vào trong, khi đang bước vào trong tôi vô tình nghe thấy vài cuộc đối thoại, của người ở đây.

Rằng pháo đài này, được gọi là “Castle” hay Lâu Đài tùy cách đọc. Raskolnikov cùng tôi đang đi từng bậc thang, chủ yếu là để tìm tên Joseph K. Khi nãy, còn Brer lại muốn nghỉ chân một chút ở một quán sandwich có tên là “HamHamPangPang”.

“Dự án mặt trăng…dù gì cũng đói rồi, xem thử thực đơn của quán này có gì…”

Brer nói chuyện một mình, trên bàn ăn. Ở phía tôi cùng Raskolnikov, bọn tôi hiện đang đứng giữa một chỗ nào đó. Gần đây có một đồn cảnh sát, theo cách hình dánh trên tường bên ngoài đồn, thì Joseph K. Có tên đầy đủ là Joseph Kafkaesque.

“Anh có nghĩ, chúng ta cần lên tầng cao hơn không, Kim?”

Tôi lắc đầu, cũng không biết nữa. Đó là câu trả lời của tôi, cố gắng tìm một hồi thì cũng chẳng có tí thông tin nào, về Joseph Kafkaesque chỉ có một thông tin, từ cậu cảnh sát gần đây là.

“Hắn ta tên Joesph họ là Kafkaesque…đó thông tin quan trọng duy nhất rồi”

Trong khi tôi đang cố cản Raskolnikov, khỏi việc rút súng ra xử tên đó. Thì Brer dã quay lại, cậu ta tay cầm một cái sandwich, súng thì vác sau lưng nhìn vào hai đứa bọn tôi. 

“Hai người ở đây làm gì? Tên Joesph đó ở tầng một mà”

Thế là ba đứa tôi, đi bộ xuống lại tầng một. Rồi phải đi một lớp tường hầm nữa, thì mới đến một nhà ngục mang tên “Trial”. Nó chỉ là một hành lang dài, gần như là vô tận nếu chỉ nhìn, một lúc tìm từng khu chúng tôi cũng đã tìm ra Joseph.

Anh ta trông khá là bình thường, với một người không biết tại sao mình bị kết tội, Joseph đang nằm ngủ trên nền đất. Anh ta hành động như thể, mình sẽ được thả ra sau vài tiếng nữa vậy.

“Này…anh tên Joseph Kafkaesque, phải không?”

Raskolnikov vừa nhìn vào Kafkaesque và nói, nghe xong Joseph ngồi dậy, nhìn vào tên Nga ngố cậu ta hơi giè chừng tên phạm nhân này. Bởi ánh mắt của hắn ta, hệt như đang nhìn sâu vào linh hồn kẻ khác vậy.

“Bao lâu nữa, thì tôi sẽ được thả?”

Có lẻ sẽ chỉ sau mười phút, mười tiếng hoặc mười năm. Tôi đáp lại Joseph, Brer tiến đến trước các song sắt. Bắt chéo hai tay lại, rồi tiếp tục nhìn vào tình hình hiện tại của Kafkaesque, cậu ta nói.

“Có lẽ là tôi nghĩ mình giúp được anh đấy, Joseph”

Joseph đứng dậy, nhìn qua tên này thì chắc, sẽ nhìn ra hắn là một kẻ bụi bặm rồi, nhưng không. Số lần bị tống vào đây của Joseph, lại rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay, cụ thể chỉ vỏn vẹn bảy lần.

Trong lúc nghĩ cách giải thoát cho Joseph, bọn tôi thấy một tay cảnh sát tiến đến ngục Trial, hắn ta tay lăm lăm một thanh sắt. Đi đến chỗ của Kafkaesque, mở cửa ra đưa cậu ta đến bàn xét xử, đương nhiên là ba đứa chúng tôi cũng đi theo rồi.

Tại phiên toà xét xử, tôi cùng hai người kia chỉ thể xem, chứ chẳng thể làm được gì. Joseph dúi hai tay vào đầu mình, anh ta cắn chặt môi, tới mức máu phải tuông ra. 

“Lần này…tôi bị bắt vì tội gì? Lần trước, thì các người lấy lí do bắt tôi vì không thể trả tiền, trong khi tôi chỉ đang mua nước lọc, uống và chỉ để quên ví thôi. Lần khác thì các người bảo, là do tôi đi vào một nơi bị cấm, còn có lần thì lại nói tôi đã phạm một luật ngớ ngẩn. Vậy lần này, tôi phạm luật gì?”

Joseph nói từng chút một, anh ta cúi người nằm xuống bàn. Trong khi người xét xử đang đọc bản luật dài, rói nhìn vào Kafkaesque.

“Lần này, anh phạm một luật ẩn. Nó có thể là bất cứ thứ gì, nhưng chắc chắn. Anh đã phạm một luật”

Nghe thế Joseph gục xuống, đầu của Kafkaesque đang dần bị lấy đầy bởi từ “tôi có tội”, anh ta giơ hai tay mình lên cao. Chờ đợi còng số tám di đến, tôi và Brer cũng đang dần nhìn ra. Trong khi Raskolnikov đang chuẩn bị, bắn thủng cái bảng luật vô lý kia.

“Bắt tôi đi…kết thúc đi”

Kafkaesque từ từ nói, các người được gọi là cảnh sát. Dần đi đến, cho tay Joseph vào còng số tám. Mà…Joseph là ai? Tôi quay sang Brer hỏi.

“À thì, Joseph Kafkaesque là người mà, chúng ta cần giúp để biến anh ta, thành một trợ lý cho The Library…chắc vậy, tôi hy vọng là mình nói đúng văn mẫu của Raskolnikov”

À ừ, tôi nhớ rồi. Sau đó, Raskolnikov đi theo sau các cảnh sát, đang tống Joseph vào tù. Cậu ta cứ đi theo cho đến khi tới buồng giam của anh, lúc mà cảnh sát bỏ đi, rồi đút hai tay vào túi, nhìn Kafkaesque qua song sắt lạnh lẽo, của nhà tù Trial.

Rồi lấy ra khẩu súng lục nòng xoay của mình, đặt vào tay Joseph rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Trong tích tắc, trong mắt Kafkaesque nó lại là một con dao hai lưỡi, nhưng lại trông an toàn đến lạ.

“Cái này gọi là, trò chơi của số phận bên Nga đấy Joseph. Giờ anh thử chơi đi, nếu anh sống, tức số phận đã lựa chọn cho anh, trở thành một phần của bọn tôi”

Joseph chán nản, trong đầu anh dần nghĩ rằng đời mình sẽ chẳng có nghĩa lý gì. Cứ tự nhiên bị bắt vì một tội cứ như rơi từ trên trời xuống, hoàn toàn vô nghĩa. Nếu cứ ngồi yên một chỗ, chẳng khác gì để dòng đời chỉnh đi chỉnh lại giá trị của bản thân.

“BỤP!!!”

Kafkaesque nắm lấy con dao hai lưỡi, nắm chặt và anh chưa hề đứt tay. Cầm chặt khẩu súng lục, cảm xác ghê tởm đến từng lớp da thịt của Joseph, nhưng anh có vẻ thà chết với rác ở đáy, còn hơn là sống với vàng ở đỉnh. Như một trò đùa của số phận, hiện tại một tên tử tù muốn yên phận, ngồi sau song sắt. Lại được cuộc đời trao cho nhiệm vụ, là thoát ra khỏi sự vô nghĩa này, phải tự định nghĩa lại giá trị của anh.

Joseph nhìn lên Raskolnikov, xung quanh cậu người Nga, đã có tôi và Brer đứng kế. Tay anh ta đưa lại khẩu súng, cho Raskolnikov cậu nhẹ nhàng lấy lại, đút vào túi. Tôi nhìn vào một Joseph, lần này ánh mắt của cậu ta không chỉ là nhìn vào linh hồn, mà còn như cậu đốt trụi tất cả sự vô nghĩa.

“Đầu tiên, để kéo cậu Joseph ra thì. Ta cần có một cuộc đối thoại với, một người được xem là quản lý của Lâu Đài này, hắn ta có tên là F. K. Chẳng ai biết nó là viết tắt của từ gì, nhưng F. K. Quản lý mọi thứ ở đây”

Brer quay qua chỗ tôi và Raskolnikov nói, nhưng giờ tìm F. K. Ở đâu? Tôi hỏi lại, khi Brer còn chưa trả lời. Đã có hai viên cảnh sát đi qua, họ đương nói về việc, lúc mười một giờ đêm nay, sẽ có một cuộc gặp mặt giữa F. K. Với quản giáo của ngục Trial.

“Quản giáo chỗ này là ai?”

Tên Nga ngố tiếp tục đặt câu hỏi, đối với tôi và Joseph thì chẳng biết gì. Còn Brer thôi, cậu ta giật giật môi suy nghĩ, một lúc sau mới nói.

“Đơn giản mà, chỉ cần tôi đi đến tiếp cận, các viên cảnh sát rồi hỏi thôi”

Raskolnikov gật gù đầu, nhưng ai lại cho một tên, vác súng sau lưng nói chuyện với mình chứ. Đó là một câu hỏi bị bỏ ngỏ, nhưng Brer đã tiến hành, công cuộc kiếm thông tin của mình.

Tiếp cận hai viên cảnh sát, Brer cười trừ đầy gượng gạo. Rồi đổi sắc mặt, nghiêm túc đến lạ thường, khiến cho một tên cảnh sát bắt đầu đổ mồ hôi.

“Anh đến đây có việc gì?”

Người cảnh sát còn lại hỏi, Brer tiếp tục việc của mình, tay cậu ta phủi phủi bụi trên áo. Rồi tiếp tục, Brer đáp.

“Tôi chỉ có một câu hỏi, quản giáo của các người là ai?”

Cả hai viên cảnh sát, đều cảm giác như sẽ ăn ngay một viên đạn, nếu dám trả lời không theo ý của Brer. Nhưng dù gì, thì cũng phải trả lời.

“Quản giáo của chúng tôi là, Edmond Dantès…”

Brer gật gù đầu mình, song cậu ta quay lại chỗ chúng tôi. Joseph đang đếm từng số, để xem con số tự do trong đời anh ta là gì. Trong khi đó, tôi cùng Raskolnikov nhìn quanh nơi đây, khá là nhiều người cũng bị bắt. Nhưng đa số, thì đều có các tội hợp lý, chứ không hề phi lý như Kafkaesque.

Brer quay lại, cậu ta hơi nếch mép nhìn vào Joseph, có vẻ trong đầu Brer, đang dần hình thành một thứ kế hoạch gì đó. Tôi có thể thử phỏng đoán chút ít, như tôi sẽ đến gặp quản giáo với lí do, là đã tìm ra một phạm nhân khác, có trường hợp giống Joseph.

Rồi Brer cùng Raskolnikov, sẽ bám theo F. K. Để xem hắn ta là ai, cụ thể là tìm ra chỗ ở của hắn. Hy vọng là tôi đoán đúng sơ sơ, bởi tôi cũng khá muốn vào tù. Với cương vị là một kẻ sát nhân hàng loạt, trước khi trở thành linh hồn, thì tôi đã trở thành một sát nhân hàng loạt rồi.

Quay lại với Joseph, Brer cũng chẳng nói quá nhiều, về kế hoạch của cậu ta. Raskolnikov đương nhiên sẽ tán thành mọi kế hoạch rồi. Nhưng có một chuyện là, Joseph có thể bị chuyển buồng giam bất cứ lúc nào.

“Tôi biết anh sẽ dùng bạo lực, khi lời nói trở thành thứ vô nghĩa đấy, Kim”

Raskolnikov vừa quay sang tôi nói, câu nói ấy như đang đùa cợt về bản thân tôi. Thật sự thì, cậu ta nói cũng chẳng sai mấy, nhưng những trường hợp như thế, lại hiếm đến lạ. Tôi khá chắc rằng, bệnh Alzheimer của mình đã vơi đi phần nào, khi đã trở thành một linh hồn như này.

“Ngài F. K. Đã triệu tập, một người đến. Anh ta được gọi là, ‘Quan tổng’ sẽ đến Lâu Đài, để thay ngài quản lý các tầng từ một đến một trăm bảy mươi lăm tầng. Còn các tầng cao hơn, vẫn nằm trong quyền kiểm soát của ngài F. K.”

Một cái loa phát thanh gần đây thông báo, có vẻ nơi này cao hơn tôi tưởng tượng. Nó rất cao, có thể còn cao đến một nghìn tầng luôn ấy chứ, cũng có thể thôi.

“Không lẽ chúng ta, lại phải chạy đến tầng cuối cùng, của Lâu Đài?”

Brer bất ngờ nói, Raskolnikov lắc đầu cậu ta giải thích kế hoạch của mình. Rằng tôi cùng cậu và Brer sẽ đi tìm Quan tổng kia, để đe dọa kiểu gì cũng sẽ tìm ra F. K. Nhưng, có một vấn đề nữa là, Quan tổng là ai?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận