The Library
Gregor Samsa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Kẻ Sát Nhân

Chương 02:Alzheimer

0 Bình luận - Độ dài: 2,572 từ - Cập nhật:

<CẢNH BÁO CÓ GORE, TÂM THẦN PHÂN LIỆT, MẤT KIỂM SOÁT VÀ KHÔNG HỀ CỔ SÚY BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG BẠO LỰC NÀO NHƯ GIẾT NGƯỜI>

Ngày xửa ngày xưa, có hai vợ chồng sống hạnh phúc trong khu rừng nọ, họ vô danh sống trong một nơi vô danh, một ngày người vợ bị bắt đi. Vì bị nghi là phù thủy, và phủ thủy thì nền bị diệt sạch.

Thế là cô gái ấy, được tắm trong ánh lửa cam. Trước sự đau đớn thể xác của vợ, người chồng ôm chặt người con trai mới năm tuổi của mình, tối đó. Người con được bố dặn là ở yên trong nhà, còn ông sẽ tiến vào cung điện của hoàng gia.

Tối đó, người con chẳng thấy bố mình về nhà. Còn phía các người mang dòng máu hoàng gia, họ truy tìm người trai của ông chồng kia. Sau vài ngày họ cũng tìm ra cậu bé, và nhận nuôi cậu. Năm tháng trôi qua, giờ đây cậu bé khi xưa đã trở thành một thiếu niên điển trai.

Anh được đính hôn với cô con gái của một công tước, nhưng anh chẳng yêu cô ta. Tình yêu của anh đã dành trọn cho một cô người hầu, trước vài ngày diễn ra hôn lễ. Cô công tước bị bắt vì liên quan đến phù thủy, trong buổi hành hình. Hoàng tử chứng kiến, cô gái mình bị ép cưới đang dần được bao bọc, bởi thứ lửa nóng để giúp cô giải thoát.

Lòng anh dù hơi man mác buồn, bởi lại một người ra đi, theo phương pháp mà mẹ anh ra đi khi xưa. Nhưng anh cũng đang ăn mừng trong lòng, bởi giờ gia đình sẽ không cấm anh cưới cô người hầu nữa.

Sau hôn lễ, hoàng tử vui mừng xem cô dâu của mình. Thì phát hiện ra, người đứng kế bên mình lại là cô công tước, vậy người bị đốt là ai, là cô người hầu chắc chắn là cô hầu đó. Hoàng tử rơi vào suy sụp, chàng bỏ nhà đi vào rừng sống, vứt hết tiền bạc của cải. Cô công tước vì hoàng tử bỏ đi, mà chọn uống thuốc độc.

Không ngày nào là chàng hoàng tử không thấy tội lỗi cả, anh sau đó nhận nuôi một cô bé bị bỏ trong rừng, từng ngày, từng tháng năm trôi qua, cô con gái cũng cưới chồng. Có cháu cho chàng hoàng tử, giờ đây hoàng tử điển trai ngày nào, giờ đã là một ông cụ già nua.

Còn về cái gia đình hoàng gia kia, sau khi cô công tước qua đời. Mọi thứ dần tuột dốc không phanh, gia đình giàu có ngày nào giờ chỉ còn là ký ức. Người thì hóa điên, người thì đi làm tay chân cho kẻ khác, người thì ăn xin.

Cuối cùng, chàng hoàng tử ngày nào lại phải nhìn chính con gái nuôi của mình, bị đâm vì chính người chồng của nó trong một cuộc cãi vã, còn tên đó sau khi gây án đã bỏ chạy.

Ông chỉ biết ôm lấy cái xác lạnh lẽo của con gái mình, khóc không nên lời. Rồi hoàng tử đi đến nơi từng là cung điện, từng là nơi ông lớn lên, cùng với cháu gái của mình.

Nhìn một lúc, hoàng tử bỗng lên cơn đau tim, tay ông vẫn nắm chặt vào tay cô cháu năm tuổi của mình, ông gục xuống đất nằm lại giữa dòng người đông đảo, chết trên chính nơi ông từ cười, rồi lại khóc, còn cô cháu gái cứ lay kêu ông dậy, nhưng sẽ chẳng biết ông có dậy nữa hay không.

Sau đó, một người nông dân đã thấy, và nhận cô cháu gái của hoàng tử về nuôi. Còn hoàng tử, ông khi còn một mình, một tên vô danh đã đến lấy những đồng ít ỏi của hoàng tử.

Cho đến lúc chết, hoàng tử vẫn ân hận về lúc mà mình đã tưởng rằng sẽ hạnh phúc bên cô hầu gái, ông đã ăn mừng quá sớm rồi. Người nông dân nhận nuôi cô cháu gái, lại là con trai của chị cô hầu gái mà hoàng tử yêu.

“Tôi đang đọc cổ tích à? Hay một vở bi kịch vậy?”

Gấp sách lại, Emily ngồi yên trên ghế cô ngó sang chỗ Don Giovanni. Cậu ta cũng như bao ngày, vẫn hỏi Faust với mấy câu hỏi ngớ ngẩn của mình.

Tôi tắt bếp, bắt đầu bày ra tám đĩa đậu phụ chiên, và giờ là bữa thứ hai trong ngày nên thay vì có kimchi, tôi muốn cho mì xào lên trên. Việc bưng bê đồ ăn lên bàn, chẳng mấy khó khăn, với tôi quen việc này lắm rồi.

Mọi người thấy tôi đã bưng bê đĩa lên bàn, họ quây quần ăn trưa. Khi đang ăn, tôi được Don hỏi.

“Kim, anh từng kết hôn chưa?”

Tôi gật gù đầu, bởi chính tôi là một người chẳng bao giờ nói dối, thế nên mới đáng tin với mọi người. Tôi đặt đĩa đậu phụ xuống, bắt đầu kể câu chuyện của mình.

“Tôi từng cố lập gia đình hai lần, lần đầu tôi có một người con trai với người con gái đó, nhưng cô ta đã dắt đứa con đó khỏi tôi, vì không chịu nỗi tôi. Lần thứ hai, thì cô gái đó khi kết hôn được cũng hai năm, thì cũng bỏ tôi vì chẳng chịu được tôi…”

Tôi nói, Don ngồi kế bên nghe tường thuật của tôi. Anh ta ngồi dựa ra sau ghế, bắt hai tay lên đầu mình, tôi quay lại việc ăn đậu phụ của mình.

“Chà…tôi hiểu anh đó, nhưng tôi thì chung tình hơn anh thôi…”

Don vừa nói vừa ăn đậu phụ của mình, vừa ngắm Faust, cậu ta chắc bắt đầu mấy chuyện hằng ngày hay làm rồi. Bỗng Emily đập nhẹ bàn, cô nói.

“Hôm nay, chúng ta cần có vài người ra ngoài ấy. Để có thể tuyển thêm trợ lý chứ, cụ thể là tuyển nốt thêm ba người nữa, giờ chẳng ai tự mò vào các chỗ này rồi…”

Tôi gật đầu, thởi dài. Raskolnikov cắn môi, anh ta nhắm hai con mắt của mình lại, đứng dậy. Raskolnikov gãi đầu, đi ra khỏi bàn của cả đám, tôi cũng đứng dậy.

“Vậy, tôi cùng tên Nga ngố đi ra ngoài được không?”

Emily gật đầu, cô ôm quyển sách của mình. Rồi đứng dậy, tiến về cái cửa, mở nó ra. Bên ngoài tuyết đang rơi, tôi bắt đầu đi ra, kế bên là Raskolnikov.

Vừa ra ngoài, Emily đã đóng cửa lại. Bọn tôi chẳng biết, làm gì để tuyền thêm trợ lý nữa, Raskolnikov nhìn xung quanh. Mật độ tuyết đang rất dầy rồi, tên Nga ngố không biết lấy đâu ra cái mũ lông màu xanh lá, sản xuất cũng từ quê nhà cậu ta, đội lên đầu.

“Ấm thật…à mà Kim, anh có nghĩ lát nữa là chúng ta sẽ bị một tên nào đó, tấn công không?”

Tôi lắc đầu, bọn tôi vừa đi vừa nói chuyện. Cứ mỗi bước đi, bọn tôi lại in lên nền tuyết dấu giày. Trời đang khá u ám, có vẻ sắp có mưa tuyết hay gì đó đại loại vậy.

“Phía trước có đường ray, tôi nghĩ hai ta nên đi dọc đường ra, là chắc sẽ kiếm được một trợ lý cho Emily thôi”

Raskolnikov gật đầu, khi tới gần đường ray, cậu ta lại lấy ra một lon soda, uống một ngụm nước. Tôi bắt đầu hơi quên quên việc mình đang làm rồi.

“Chúng ta đang làm gì?”

Raskolnikov giật mình, cậu ta không nghĩ tôi quên nhanh đến thế. Raskolnikov giơ tay ra, cậu xin tôi một tờ giấy, khi có được cậu ta viết lên đó chữ “tìm trợ lý”, rồi đưa cho tôi.

“À…tôi nhớ rồi, xin lỗi vì bệnh Alzheimer này”

Tôi cùng cậu Nga ngố đi thêm vài trăm bước đi nữa, thì hai tụi tôi bắt gặp một ngôi nhà. Raskolnikov tự tin lấy ra một khẩu súng lục.

“Ahha…khẩu này tôi gọi nó là ‘Praga’ đó, nó hay được dùng để chơi trò Cò Quay Nga ấy…anh biết mà, Kim”

Tôi cười theo vẻ mặt cậu ta, bởi vì tôi tin rằng, khi mình có biểu cảm giống người đối diện. Thì tôi sẽ chẳng lộ ra một điểm yếu nào, của bản thân mình.

Raskolnikov đi từng bước về phía ngôi nhà, gõ ba lần lên đó. Trong khi tay tôi đang cầm lấy một cây rìu, phòng cho trường hợp cần đến bạo lực. Tên Nga ngố giơ thẳng khẩu Praga của mình, ngay trước cửa đợi người mở cửa ra. Khi cửa dần mở, Raskolnikov nhắm một mắt ngắm.

“BỤP!!!”

Chẳng có một viên đạn nào, Raskolnikov đơ mặt ra cậu ta nghĩ thầm – chết…trúng đạn rỗng rồi, sao hồi xưa mình nhớ khẩu này có đúng một viên đạn rỗng thôi mà – người bên trong, là một thanh niên tóc đen tuyền, hai đôi mắt thì thâm quầng.

Brerpózruìch Wakyèfaplh…tên tôi là vậy, hai người gọi tôi là Brer cũng được…”

Raskolnikov bước vào, cậu ta vừa đi vừa giấu đi khẩu súng lục, tôi theo sau. Ở trong ngôi nhà này, có khá nhiều khẩu súng trường, lẫn nhiều đồ từ động vậy hoang dã. Chào đón chúng tôi, là một cái bàn tròn cùng với năm cái ghế xung quanh.

Tôi ngồi xuống ghế, còn Raskolnikov lại ngồi lên chiếc giường gần cửa. Brer mặc một bộ đồ màu đen xám, đa số đều có màu tối, cậu này cũng mặc một lớp áo lông thú xám.

“Nhân tiện thì, hai người tới đây làm gì?”

Brer hỏi, tôi buộc phải để Raskolnikov nói, vì tôi chẳng biết mình có nhớ rõ việc mình cần làm không, và hơn hết cứ để cậu ta xử lý việc ngoại giao này.

“À thì, chúng tôi có một nhiệm vụ ấy mà. Cậu nghĩ cậu có đang chán cuộc đời này không, nếu có thế cứ ghé đến The Library được không? Làm trợ lý việc nhẹ mà…”

Brer nghe thế, cậu ta làm rõ vẻ mặt chẳng hiểu cái gì. Raskolnikov nằm ra giường, vung hai tay như đang tạo thiên thần tuyết, cậu ta nói tiếp.

“Thì cậu có muốn đi theo chúng tôi không?”

Brer đương nhiên là lắc đầu, cậu ta cũng chẳng muốn rời khỏi nhà mình chút nào. Tôi đứng dậy, ra ngoài chờ Raskolnikov dùng kế hoạch phụ. Được thêm một lúc, có tiếng súng nổ ra, tôi đoán bên trong đang có một cuộc đấu súng.

Raskolnikov bước ra, người tên Nga ngố đầy máu, thở phào nhẹ nhõm. Khi ngó vào trong, Brer đã biến mất, Raskolnikov cũng chẳng biết tạo sao nữa. Bọn tôi chắc làm sai gì dó rồi.

“Anh biết đấy Kim, chúng ta bất tử vì chúng ta là linh hồn. Chứ bản thể thật của hai ta, giờ đã chết rồi. Khi nào còn dưới trướng The Library các linh hồn như chúng ta, sẽ mãi trường tồn…”

Tôi gật đầu, bởi đây cũng biết lâu rồi. Cả hai ngồi xuống nền tuyết, Raskolnikov lại nghĩ ra một kế hoạch, đó là tiếp theo. Bọn tôi sẽ đi vào trong một khu rừng, thật may là kế đó vài trăm bước nữa, thật sự có một khu rừng.

Tiếng sột soạt, cứ vang ra nếu đi trong nền tuyết như này. Chẳng đi được quá xa, hai người chúng tôi bỗng thấy một thứ gì đó, một thứ hệt như các dòng không gian bị xé toạt ra, thứ đó có màu tím với xanh biển, rồi một nòng súng hỏa mai dần hiện ra, ở trước mặt.

“Tôi chưa gục đâu…”

Giọng này khá quen, nhưng tôi chẳng nhớ nổi là của ai. Raskolnikov cũng giơ súng ra về trước nòng súng kia, cả hai lại có một cuộc đấu súng ư? Tôi từ chối đoán vội việc này.

“BẰNG!!!”

Tiếng súng vang lên, may mà bọn tôi bất tử. Không chắc cũng chịu nguyên đống đạn của tên này, dù nói là bất tử thì đúng hơn là bọn tôi có thể hồi sinh được, thành ra lại ai cũng khá bất cần. Một tên tóc đen, mắt thâm quầng mặc một bộ đồ đen, khoác lên mình áo choàng màu xám từ lông thú hoang.

Raskolnikov cười trừ, nhìn tên trước mặt dần chui ra, từ một cái hố lạ kì. Một tiếng thở dài phát ra, tiếng thở dài cùng một giọng âm trầm, thứ thanh âm ấy được phát ra từ miệng tên xạ thủ, đứng trước mặt tôi.

“Brer…cậu đổi ý rồi à?”

Raskolnikov nhép miệng nói, thì ra cậu xạ thủ đó tên Brer. Tôi có lẽ đã quên bẵng tên của cậu ta, Brer nạp lấy một viên đạn đỏ hoắc, rồi giơ ra trước mặt Raskolnikov.

“Tôi không hẳn là muốn làm cho người khác. Tôi chỉ đơn giản, là muốn cứu càng nhiều người càng tốt thôi”

Tên này giống một tên đạo đức giả thật, tôi bắt đầu thấy mình có một linh cảm, một linh cảm không lành về tên này. Kệ đi, chắc do tôi bị bệnh nên nó vậy.

“Ahahh…có một trên ba rồi…Brer cậu cứ đi theo tụi tôi, làm như một vệ sĩ thôi. Có gì thì tôi móc súng ra bắn phụ cho”

Raskolnikov hớn hở nói, Brer im lặng gật đầu, cậu ta ôm treo khẩu hỏa mai lên lưng, ba đứa chúng tôi cứ đi qua đi lại trong rừng. Nơi này lá cây rụng hết rồi, chỉ còn sơ sơ, các cành cây trơ trọi thôi.

“Tôi ước gì bản thân có thể nói câu, mọi người ơi tụi mình đang đi đâu thế”

Brer nói, Raskolnikov gãi đầu. Cậu ta bắt đầu chọc chọc tay vô đầu mình, y hệt như đang tự “Lobotomy” chính bản thân. Cơn nhức đầu nào đó ư?, chính tên Nga ngố cũng đang tìm cái gì đó, để giải trí.

“Này…có ai thấy con cáo kia không?”

Tôi tự đặt câu hỏi cho hai người kia, Brer giơ súng ra ngắm, cậu ta liền bắt gặp một con cáo trắng, Raskolnikov vẫn chẳng mảy may để ý.

Để giải trí, Brer tự nghĩ ra cái gì đó để làm. Theo lời cậu ta, Brer thấy tận bảy trăm năm mươi lăm bước chân trên nền tuyết. Rồi chúng dẫn đến một cái quan tài, tôi nghe vậy.

“Để tôi chỉ hai người nè, nếu như đi vào rừng ấy. Mà bị lạc thì hãy gạt một cành cây bất kỳ, tầm ba lần. Thì tức khắc sẽ có một con chim bay ra, thì ta chỉ cần đi bộ ngược hướng với con chim là sẽ thoát khỏi khu rừng”

Brer lại tiếp tục lảm nhảm, Raskolnikov bắt đầu thấy khó chịu rồi, trong đầu cậu ta đầy ba từ “ta ghê tởm!!”. Trong phút chốc, cậu người Nga đập liên tục vào đầu mình.

“Không, không…mình không nghĩ thế…mình là một con người tử tế…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận