• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03

1 Bình luận - Độ dài: 2,446 từ - Cập nhật:

Khi tôi rơi vào giấc ngủ, thế giới quanh mình dần biến mất, thay vào đó là một khoảng không vô định đen tối, lạnh lẽo và đầy bí ẩn.

Tôi không biết mình đã trôi dạt trong bóng tối này bao lâu, chỉ nghe tim mình đập thình thịch như muốn vỡ tung, cảm giác ấy chân thật đến mức không thể phủ nhận. Lực nặng vô hình ấy đè lên ngực, khiến tôi gần như nghẹt thở.

Nỗi sợ mơ hồ len lỏi trong từng thớ thịt, như một con quái vật vô hình cuộn tròn, cuốn lấy mọi suy nghĩ tích cực.

Tôi cố níu kéo ý thức để hiểu xem mình đang ở đâu.

 Rốt cuộc chốn này là gì? Tại sao lại tối tăm và mơ hồ đến vậy?

Một luồng sợ hãi khác ùa về, làm tôi tự hỏi:

 Liệu mình có đang chết không? Nếu có một mặt đất dưới chân, liệu tôi có thể đứng vững? Hay tôi sẽ rơi mãi vào hư không này, không có điểm dừng?

Tôi nhắm mắt lại như muốn trốn khỏi cơn ác mộng, nhưng khi mở ra, trước mắt tôi là một hành lang dài vô tận, hai bên là những cánh cửa khác nhau.

Trong số đó, có một cánh cửa trắng sáng được bao quanh bởi những đốm sáng nhỏ li ti, nhấp nháy như đang gọi tôi bước tới.

Tôi đứng đó, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Có nên mở cửa đó không? Điều gì đang chờ đợi tôi ở bên kia?

Tôi lưỡng lự, trái tim vẫn đập nhanh đến mức nghe rõ từng nhịp.

“Chỗ này kỳ lạ thật. Mấy hôm nay chẳng có tâm trạng xem phim kinh dị, giờ lại rơi vào đây,” tôi thầm nghĩ, cố gắng trấn an bản thân.

“Trong tất cả các cánh cửa kia, cái này trông ít rủi ro nhất.”

Tôi tiến đến gần cánh cửa trắng với những hoa văn uốn lượn tinh tế, chiếc núm vàng sáng bóng giữa miếng gỗ trắng xoá.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, bước vào trong.

Một đồng cỏ xanh mướt hiện ra trước mắt, rộng lớn và thanh bình, những đám hoa đủ sắc màu đua nhau khoe sắc, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tráng lệ.

Khung cảnh đẹp đến mức tôi như lặng người, cảm nhận được sự yên bình tràn ngập tâm hồn mình dù biết đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi đứng lặng, hít thật sâu, để cảm nhận sự trong lành của không khí.

Dù trong giấc mơ, cảm giác mát mẻ và tươi mới ấy vẫn thật sự chạm vào từng giác quan.

Bước dọc theo con đường hoa trải dài, tôi bắt gặp một bộ bàn trà với hai chiếc ghế đặt đối diện nhau, toát lên vẻ quý phái và sang trọng.

Trên bàn là bộ ấm trà cùng những gói trà xếp gọn gàng, chỉ có hai chiếc chén.

Bộ bàn trà này như được chuẩn bị sẵn cho hai người. Nhưng người còn lại đâu? Có ai cùng tôi ở đây không?

Tôi nhìn quanh, lòng đầy hoài nghi, nhưng xung quanh vẫn không thấy ai.

Không còn gì để làm, tôi ngồi xuống, hy vọng thời gian sẽ trôi nhanh để tôi có thể tỉnh lại.

Bất ngờ, ngay sau chiếc ghế đối diện, một cánh cửa trắng khác xuất hiện, mở ra như mời gọi tôi có một người bạn đồng hành.

Tò mò xen lẫn bất an khiến tim tôi không ngừng đập nhanh hơn.

Người bước ra là một cô gái nhỏ nhắn, dáng vẻ bình thản, khác hẳn nỗi lo lắng trong tôi. Cô cười dịu dàng, tiến lại kéo ghế ngồi đối diện tôi.

Mái tóc vàng óng ả của cô ấy như ánh nắng thu cuối ngày nhẹ nhàng vắt qua những ngọn cỏ xanh, uốn sóng mềm mại giống như những cô gái tôi từng thấy trên TV. Đôi mắt xanh thẳm dịu dàng, sâu như bầu trời sau cơn mưa, khiến tôi không thể rời mắt. Ánh nhìn ấy như chạm vào tận cùng tâm hồn, làm tôi bối rối và say đắm trong một khoảng không gian vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô ấy đẹp đến mức làm tôi quên mất mình đang ở đâu.

“Cậu là Phúc Trọng, đúng không?” cô ấy hỏi nhẹ nhàng.

Tôi sửng sốt, không ngờ cô ấy biết tên mình. “Sao cô biết tên tôi?”

“À, xin lỗi tôi chưa giới thiệu bản thân” 

Chưa kịp nói gì, hai tách trà nghi ngút khói đã được đặt trên bàn, như mở đầu cho cuộc đối thoại.

“Cậu là trai tân à?” Đột nhiên, cô ấy hỏi với ánh mắt tinh quái.

Câu hỏi chẳng liên quan chút nào đến hoàn cảnh hiện tại làm tôi bối rối.

“Không liên quan đến cô. Liệu cô có thể cho tôi biết cô là ai?"

Cô ấy cười mỉa mai, làm tôi bực tức nhưng lại thôi không phản kháng.

“Vậy cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?” cô hỏi tiếp.

“Tôi biết sao được, Rốt cục cô là ai?” Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cô bắt đầu giới thiệu, giọng nói trầm ấm pha chút bí ẩn:

“Tôi là Élise Dubois. Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi nỗi buồn này.”

Tôi ngơ ngác:

“Thoát khỏi nỗi buồn? Ý cô là sao?”

"Đây là cõi vĩnh hằng.một không gian vượt ra ngoài ranh giới của thời gian và không gian, nơi mọi ý niệm, dù là tích cực hay tiêu cực, đều hội tụ và hòa quyện với nhau. Ở đây, cảm xúc, ký ức và những suy nghĩ sâu kín nhất của con người được phơi bày một cách chân thực nhất, không bị giới hạn bởi bất cứ luật lệ nào của thế giới thường tại. Cậu không thể đến đây theo cách bình thường, mà chỉ qua những giấc ngủ đặc biệt, những khoảnh khắc mơ màng giữa tỉnh và mơ, một sự hướng dẫn để vượt qua bóng tối trong tâm hồn. Chính trong những lúc đó, cánh cửa dẫn vào cõi vĩnh hằng sẽ mở ra, đón cậu bước vào hành trình tìm lại chính mình."

Nghe giống một nơi để "chữa lành" nhỉ.

“Làm sao để rời khỏi đây? Chẳng nhẽ tôi sẽ bị mắc kẹt trong này cho đến khi tôi tìm lại chính mình? Trong lúc đó thế giới ngoài kia sẽ như thế nào?”

“Thời gian ở đây không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài đâu. Chỉ cần cậu trở nên tốt hơn, cậu sẽ không còn phải đến nơi này nữa.” Cô ấy mỉm cười nhẹ.

“Tốt hơn là sao? Làm sao để biết mình đã tốt hơn chưa?”

Cô nhìn tôi, ánh mắt ấm áp:

“Là dần dần thay đổi, học cách trân trọng những điều nhỏ bé, không từ chối sự giúp đỡ và quan trọng nhất, là cậu muốn thay đổi thật sự.”

"Thế đó, cậu còn câu hỏi gì không"

Tôi thở dài, tâm trí vẫn nhiều câu hỏi.

Cái con đường phía trước liệu có dễ đi không? Mình có đủ sức mạnh để bước tiếp?

“Cô có từng sợ hãi như tôi không?” Tôi hỏi, giọng run run.

Cô chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng 

“Ai cũng từng sợ. Nhưng quan trọng là chọn đứng lên hay mãi nằm yên trong bóng tối và để nỗi sợ chi phối cuộc sống của mình.”

Tôi nhấp một ngụm trà, cảm giác ấm áp từ tách trà lan tỏa trong lòng tôi, xoa dịu những cơn sóng cảm xúc.

“Cảm ơn cô, Élise. Có cô ở đây, tôi không còn thấy cô đơn nữa. ”

Cô ấy gật đầu, vẫn giữ nụ cười mỉm ấy, cô đưa tay ra như muốn bắt tay với tôi.

“Ngày mai sẽ là ngày mới, khó khăn vẫn còn, nhưng tôi sẽ luôn ở đây khi cậu cần.”

Tôi mỉm cười, bắt lấy bàn tay ấy.

Lần đầu tiên trong nhiều ngày, tôi cảm thấy có niềm tin.

Tuy bản thân không thể chắc chắn được liệu nó có thành công hay không nhưng mình nghĩ rằng bản thân có thể làm được

Élise đứng lên, bước qua cánh cửa trắng, ánh sáng phía bên ngoài như lời hứa về một con đường sáng hơn.

“Tạm biệt, Phúc Trọng. Hẹn gặp lại trong giấc mơ tiếp theo.”

Tôi nhìn theo bóng cô dần khuất, lòng tràn đầy hy vọng.

Tôi ngồi lại một mình trong căn phòng đồng cỏ rộng lớn, bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ cái bắt tay của Élise.

Có lẽ tôi chưa từng gặp ai như cô ấy. Một người xuất hiện đúng lúc, mang theo ánh sáng giữa biển tối mịt mùng này.

Nhưng dù sao, lòng tôi vẫn không khỏi chùng xuống với một đống câu hỏi chưa lời đáp.

Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là giấc mơ kỳ lạ này? Và liệu mình có thật sự thay đổi được không?

Tôi nhìn lên bầu trời mờ nhạt phía trên, nơi ánh sáng yếu ớt của những đốm sáng li ti vẫn nhảy múa như những đám lửa nhỏ.

Chẳng ai biết rõ mình đang đứng ở đâu, cũng như tôi không biết mình sẽ đi về đâu.

“Phúc Trọng, đừng để nỗi sợ chi phối cuộc sống của mình,” tiếng nói của Élise vang lên trong tâm trí tôi như một lời nhắc nhở dịu dàng.

Tôi thở dài, đẩy mạnh ý nghĩ tiêu cực.

Thật ra, tôi sợ lắm. Sợ phải đối mặt với chính mình. Sợ bị tổn thương thêm lần nữa. Sợ cả sự cô đơn mà tôi đang ôm giữ lâu nay.

Tôi nghĩ đến những ngày tháng cô đơn bên ngoài đời thực, những nỗi niềm không thể nói cùng ai.

Có lẽ tôi đã quá quen với việc trốn tránh, ngồi im lặng nhìn thế giới quay cuồng mà không tham gia.

Tôi cảm nhận rõ một vết thương sâu trong lòng, không phải thể xác mà là tinh thần.

Vết thương đó chưa lành, mà có khi còn ngày một lan rộng hơn.

Giờ đây, đứng giữa cõi vĩnh hằng, tôi mới nhận ra mình cần phải thay đổi.

Tôi muốn mạnh mẽ hơn. Tôi muốn sống một cách thật sự ý nghĩa.

Một ý nghĩ bùng lên trong tôi như một ngọn lửa nhỏ.

Nếu không có cơ hội nào khác, thì tôi phải nắm lấy cơ hội này.

Tôi đứng dậy, nhìn quanh đồng cỏ rộng lớn.

Đây không chỉ là nơi cho tôi nghỉ ngơi mà còn là nơi tôi có thể bắt đầu lại.

Tôi đi về phía cánh cửa trắng, nơi Élise vừa rời đi.

Liệu cô ấy có thực sự là người giúp tôi? Hay chỉ là hình ảnh của chính tôi trong vô thức?

Câu hỏi này vẫn còn vương vấn trong đầu, nhưng tôi biết một điều chắc chắn:

Tôi không muốn ở lại trong bóng tối mãi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của những bông hoa xung quanh.

Giống như cuộc sống, dù có nhiều khó khăn, vẫn luôn có những điều đẹp đẽ chờ đợi ta khám phá.

Cuộc sống có thể đầy những bất định và thử thách, nhưng tôi sẽ không lùi bước.

“Ngày mai sẽ là ngày mới,” tôi thì thầm, như một lời cam kết với chính mình.

Bất chợt, cánh cửa trắng bên kia lại mở ra, lần này không phải Élise, mà là một hình bóng mờ ảo khác.

Tôi cảm nhận một sự hiện diện mới mẻ, không phải là nỗi sợ mà là sự tò mò.

Người ấy bước ra, khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực.

“Chào mừng trở lại, Phúc Trọng,” giọng nói trầm ấm vang lên, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi không biết người này là ai, nhưng trong sâu thẳm, tôi cảm nhận được đây là một phần quan trọng trong hành trình của mình.

“Cậu đã sẵn sàng để tiếp tục chưa?” người đó hỏi.

Tôi nắm chặt tay mình, gật đầu chắc nịch.

“Vâng, tôi muốn thay đổi. Tôi muốn sống một cuộc đời không còn bị chi phối bởi sợ hãi.”

Người ấy mỉm cười, ánh mắt đầy tin tưởng.

“Tốt. Hành trình của cậu sẽ không dễ dàng, nhưng cậu không đơn độc.”

Lúc này, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Dù có phải bước qua bao nhiêu cánh cửa, đối mặt với bao nhiêu bóng tối, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

Tôi đứng lên, bước về phía trước, mỗi bước chân như vẽ nên một con đường mới trong lòng mình.

Tôi chớp mắt, và thế giới quanh tôi bắt đầu thay đổi.

Ánh sáng mờ ảo của cõi vĩnh hằng dần dần tan biến như lớp sương mỏng bị nắng mai xua đi.

Tim tôi vẫn còn đập mạnh, như thể vừa trải qua một chuyến hành trình dài trong tâm hồn.

Cảm giác nặng nề đè lên ngực cũng dần dịu đi, thay bằng một sự thanh thản lạ kỳ.

Liệu tất cả chỉ là giấc mơ? Hay là một phần trong cuộc đời mà tôi chưa từng khám phá?

Tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, như đang trôi nổi giữa hai thế giới.

Bàn tay tôi vẫn nắm chặt, nhưng giờ đây không còn cái bắt tay của Élise, mà là chính bàn tay tôi—thực sự và xác thực.

Một luồng gió mát thoảng qua, kéo tôi trở về với hiện tại.

Ánh sáng phòng ngủ le lói từ chiếc đèn nhỏ, chiếc đồng hồ báo thức vẫn lặng lẽ chạy.

Tôi hít sâu, cảm nhận từng nhịp thở như một lời nhắc rằng mình vẫn còn cơ hội để sửa chữa, để trưởng thành.

Cõi vĩnh hằng kia có thể là một giấc mơ, một phép ẩn dụ hay một lời cảnh tỉnh.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi biết mình đã sẵn sàng đối mặt.

“Tôi sẽ không để nỗi sợ làm chủ mình nữa,” tôi thầm nói.

Tôi sẽ bước ra khỏi bóng tối, tìm kiếm ánh sáng, và sống thật với chính mình.

Tôi đứng lên, bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.

"Haiz,quên mất trời đang khuya mà,nó có bị ảnh hưởng đâu"

Khá mất hứng đó

Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, tôi phải chuẩn bị tâm thế để bước vào cuộc sống mới được.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

PHÓ THỚT
.
Xem thêm