• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 1,521 từ - Cập nhật:

Sau một giấc ngủ sâu – vào đúng lúc mà tôi tưởng chừng không thể chịu đựng thêm nữa trong ngày – tôi tỉnh dậy trong tâm trạng tàn tạ, trên mắt là vệt thâm dài như dấu tích của những đêm mất ngủ và nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai.

“Đáng lẽ mình phải giữ sức để nhìn ông ấy nhiều nhất có thể trong hôm nay chứ…” – tôi tự nói với bản thân, giọt lệ vẫn lăn dài trên khoé mắt khi đứng dậy khỏi giường.

“Thôi nào, mày đã 16 tuổi rồi đấy. Mạnh mẽ lên đi!” – những lời động viên ấy như tiếng vọng bên trong đầu, nhưng càng cố nói ra, tôi lại cảm thấy nó càng trở nên sáo rỗng.

Càng cố gắng gồng mình vượt qua, tôi lại càng chìm sâu trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng.

Tại sao lại như vậy nhỉ?

Cha tôi đã từng nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sao bây giờ tôi lại thấy đau đớn đến vậy?

Nụ cười trên mặt tôi lúc này thật đáng thương, nó không thật. Tôi đang tự dối lòng chính mình – và liệu điều đó có giúp tôi bớt đau khổ không?

Tôi đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt thâm quầng phản chiếu trong đó, thấy một người lạ – mệt mỏi, rệu rã và hoang mang.

“Dù sao cũng phải đến đám tang. Tôi mong mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi,” tôi nghĩ thầm, cố lấy lại chút bình tĩnh.

Mười phút sau, tôi bước ra khỏi phòng, khép nhẹ cửa lại sau lưng.

Bên ngoài, không gian yên tĩnh đến lạ lùng – nhưng giờ đây đã có nhiều người đến hơn, những gương mặt quen thuộc và xa lạ, họ hàng, đồng nghiệp cha mẹ, bạn bè, cả những người hàng xóm thân thiết, tất cả đều mang theo những đóa hoa tang trắng.

“Có vẻ mọi người đã biết chuyện rồi…” Tôi chậm rãi bước xuống tầng, cố gắng chào hỏi từng người một.

Nhưng từng bước chân lại trở nên nặng nề hơn, như thể mỗi bước là một gánh nặng trên vai.

“Thôi nào, mày là chân của tao đấy. Cố bước tiếp,” tôi tự động viên bản thân.

Đêm qua thật sự là một đêm tồi tệ.

Khi đến nơi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít khi thấy mọi người bắt đầu tiến lại gần, gửi lời chia buồn và động viên:

“Cố lên nhé…”

Tôi mỉm cười nhẹ, coi đó là lời cảm ơn chân thành cho tấm lòng của họ.

Nhưng trong lòng tôi, những câu nói đó chỉ như những âm thanh vang vọng xa xăm, không chạm tới được nỗi đau thẳm sâu bên trong.

Họ có thật sự giúp được gì không?

Hay chỉ vì không biết nói gì hơn nên mới nói như vậy?

Mắt tôi không ngừng liếc qua cửa sổ, mong ngóng sự xuất hiện của mẹ.

“Bà ấy có thể đang làm việc ở nơi tổ chức tang lễ. Có lẽ sẽ bắt đầu chuẩn bị vào buổi trưa.”

Ngoài trời, ánh nắng vẫn trải dài trên bầu trời xanh thẳm, như vẫn lặng lẽ trao gửi sự sống và hy vọng đến những người đang sống.

Nhưng tôi, đứng ở đây, lại cảm thấy ngột ngạt với nỗi đau và sự bất công.

Bên ngoài, mọi người vẫn cười nói, tận hưởng niềm vui thường ngày.

“Họ thật vui biết bao, trong khi tôi lại đau khổ thế này…” Tôi thầm nghĩ.

“Tại sao vậy? Tại sao họ không buồn mà lại có thể vui vẻ đến thế?”

Tôi ước ao rằng mọi người cũng cảm nhận được nỗi đau này, để hiểu được tâm trạng tôi lúc này.

Nhìn họ, lòng tôi bỗng nhiên trào lên một cơn ghen tỵ lẫn uất ức sâu sắc.

Sao lại bất công như vậy?

Tại sao lại là gia đình tôi mà không phải là người khác?

Nếu có thần thánh nào đó, tại sao lại để những chuyện đau lòng này xảy ra?

Lòng tôi thắt lại, giận dữ dâng trào không kiểm soát được.

Tôi đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.

Bàn tay đau rát, nhưng như thể đó là cách duy nhất để tôi giải tỏa nỗi uất ức và cơn giận dữ không thể nói thành lời.

Tiếng đập mạnh vang lên khiến em gái tôi chạy đến, lo lắng hỏi:

“Anh làm sao vậy? Tại sao lại đấm vào tường khi có khách đến vậy? Hôm nay là ngày vui mà!”

Tôi nhìn em với vẻ mặt giận dữ rồi dịu lại ngay lập tức, bởi ánh mắt ngây thơ và chưa hiểu chuyện của em làm tôi chùng lòng.

“Anh chỉ tập tay cho khỏe thôi mà,” tôi nói, cố gắng gượng cười nửa thật nửa giả để em khỏi lo lắng.

“Con bé ngây thơ quá,” tôi thầm nghĩ.

Giá như tôi có thể giữ được sự ngây thơ như em, để không phải chịu đựng những nỗi đau này.

“Không biết sau này nó sẽ thế nào, khi hiểu hết mọi chuyện…” tôi thầm lo lắng.

Rồi tôi quay về bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài kia, chờ mẹ về để làm lễ tang cho cha.

Trong lòng, tôi tự hứa với mình sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn – dù biết rằng hành trình này còn rất dài và đầy thử thách.

Thời gian trôi chậm rãi một cách kỳ lạ. Mỗi phút giây như kéo dài mãi không dứt, khiến tâm trí tôi càng thêm rối bời.

Tôi đứng đó, nhìn ngắm những bóng người đến viếng – từng gương mặt đều mang một vẻ thương cảm và lo lắng.

Họ nói những lời an ủi, những câu hỏi han về sức khỏe của mẹ tôi, về việc tôi có ổn không, về những kế hoạch sắp tới.

Nhưng chẳng có lời nào đủ để xoa dịu nỗi đau đang xé nát tâm can tôi.

Tôi không biết mình sẽ phải sống tiếp ra sao khi mất đi người cha, người trụ cột duy nhất của gia đình.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi vô hình.

Sẽ ra sao nếu mẹ tôi gục ngã?

Sẽ ra sao nếu em gái tôi không thể chịu nổi sự mất mát này?

Tôi có đủ mạnh mẽ để giữ cả gia đình đứng vững không?

Những suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng bên cha.

Ánh mắt hiền từ, nụ cười dịu dàng mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm nhạt nhòa.

Cha đã từng dặn tôi rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi phải luôn là chỗ dựa cho mọi người.

Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình quá yếu đuối, quá bất lực.

Đôi tay run run, tôi lấy điện thoại gọi cho mẹ.

Tiếng đầu dây bên kia vang lên – giọng mẹ nhẹ nhàng nhưng đầy mệt mỏi:

“Con à, mẹ đang cố gắng bình tĩnh để lo cho cha.”

Tôi chẳng nói nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào và thở dài.

“Con cũng sẽ cố gắng mạnh mẽ, mẹ ạ…”

Sau cuộc gọi, tôi ngồi lặng trong góc phòng, nhìn lên bức ảnh của cha.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa cùng dòng suy nghĩ không hồi kết.

Bên ngoài, tiếng cười nói của những người xung quanh vẫn vang vọng, như thể thế giới vẫn tiếp tục quay.

Nhưng trong tôi, mọi thứ như đóng băng, ngưng đọng trong nỗi buồn và sự trống trải vô tận.

Tôi tự nhủ mình phải đứng dậy, phải tiếp tục.

Dù biết rằng phía trước còn rất nhiều khó khăn, thử thách đang chờ đón.

Tôi nhìn em gái, ánh mắt em vẫn ngây thơ và tràn đầy hy vọng.

Và tôi tự hứa sẽ bảo vệ cho em, cho mẹ, cho những ký ức còn lại của cha.

Bởi dù thế nào, gia đình vẫn là điểm tựa duy nhất tôi có thể bấu víu.

Và tôi sẽ không để nó vụn vỡ…

Tôi đứng dậy, bước ra ban công nhìn ra thành phố ồn ào phía dưới. Dưới ánh nắng chói chang, cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn nhộn nhịp và tươi đẹp với nhiều người. Nhưng với tôi, thế giới này giờ đây như một nơi xa lạ, đầy bóng tối và nỗi cô đơn khôn nguôi.

Tôi thầm hỏi bản thân: liệu mình có thể vượt qua được không? Liệu những vết thương trong tim có thể lành lại? Hay nó sẽ mãi là vết sẹo đau đớn theo tôi đến suốt cuộc đời?

Nhưng dù thế nào, tôi phải tiếp tục bước đi. Vì phía trước còn có mẹ, có em – những người tôi không thể bỏ lại phía sau.

Tôi hít sâu một hơi thật dài, tự nhủ: “Mạnh mẽ lên, Phúc Trọng, vì họ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận