• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Prologue

Prologue

0 Bình luận - Độ dài: 764 từ - Cập nhật:

Đây đã là lần thứ ba trong tuần mà tôi lại rơi vào cảm giác bi thảm như thế này, kể từ khi chuyển đến nơi ở mới – nơi gợi lại những ký ức đau buồn về gia đình tôi.

Cuộc sống giờ đây chẳng còn yên ả nữa. Cả nhà tôi như cọng lông vũ bị cuốn theo cơn gió dữ, không còn ai chèo lái, không còn sự bình yên như trước kia, từ khi người quan trọng nhất – người từng là cơn gió dịu dàng đưa tôi qua những tháng ngày trưởng thành – mãi mãi rời xa.

Tôi tên là Nguyễn Phúc Trọng, mười sáu tuổi, hiện sống tại Thanh Hóa. Cuộc sống trước đây của tôi đúng như cái tên vậy – hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền từ, luôn đợi mọi người về nhà bằng những món ăn ngon. Em gái tôi, Mai Anh, đáng yêu và hồn nhiên, luôn đi theo tôi và lũ bạn rong chơi khắp xóm. Mỗi buổi chiều là một bức tranh dịu dàng, ấm áp.

Nhưng tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm. Người cha – trụ cột của gia đình tôi – đã ra đi mãi mãi trong một vụ tai nạn giao thông, ngay trên đường về nhà để chở tôi đi chơi sinh nhật. Tin dữ đến vào một ngày tưởng chừng là ngày hạnh phúc. Tôi không thể tin vào sự thật, khi mới hôm qua, tôi vẫn còn cùng ông cười đùa. Cảm giác ấy như bị ai đó kéo phăng khỏi giấc mơ đẹp.

“Chỉ cần một giấc ngủ thôi… rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Nhất định là vậy…”

Tôi tự nhủ như một kẻ mộng du, cố bấu víu vào điều không tưởng. Tôi đã sắp ngất đi, nếu như không có giọng nói khản đặc của mẹ đánh thức:

“Ông ấy… thật sự đã mất rồi, con ạ…”

Mẹ không gào lên, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Từng giọt lăn dài, nghẹn ngào như thể bà đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi mất mát.

Nỗi đau trào lên trong tôi lần nữa. Và càng trớ trêu hơn khi hôm đó là sinh nhật tôi. Tôi nhìn mình trong bộ quần áo mới, nhìn em gái trong chiếc váy xinh xắn mà mẹ đã chuẩn bị từ trước. Không khí lẽ ra phải vui tươi, giờ chỉ còn lại sự thẫn thờ, câm lặng.

Khi thấy tôi và mẹ như hóa đá, em tôi ngơ ngác hỏi:

“Bố làm sao vậy anh? Sao hai người buồn mà không nói gì cả?”

Ánh mắt em trong veo, vô tội. Tôi bối rối, chẳng biết phải nói thế nào.

Mẹ khẽ đáp, giọng như gió thoảng:

“Bố chỉ mất liên lạc thôi. Có lẽ tối nay bố không kịp về, nên ba mẹ con mình cứ ăn sinh nhật trước nhé.”

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Không ai nói gì. Cả bữa cơm trôi qua như một nghi thức câm lặng. Mọi người chỉ ăn cho no, chẳng ai thực sự cảm thấy đói hay ngon miệng nữa.

Khi tôi đứng dậy định rửa bát, mẹ bảo:

“Con lên phòng đi, để mẹ làm.”

Có lẽ mẹ muốn để tôi được yên tĩnh, hoặc chính mẹ cũng cần một mình để giấu đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Trên đường lên phòng, tôi gặp Mai Anh đang vui vẻ hỏi:

“Mai mình đi công viên chơi rồi ăn nhà hàng nhé, anh?”

Tôi nhìn em, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Tôi không muốn làm tổn thương em, nhưng cũng không thể giả vờ thêm nữa.

“Thôi, em về phòng đi. Đừng nói chuyện với anh tối nay.”

Tôi buông lời lạnh lùng, rồi bước nhanh về phòng, mặc kệ em gái đang chết lặng vì ngạc nhiên.

“Anh!”

Tiếng gọi nhỏ ấy khiến tôi dừng lại một giây, nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục bước đi. Đóng cửa phòng lại, tôi gục xuống, nỗi hối hận ập tới.

Tại sao mình lại nói những lời tàn nhẫn như vậy với em chứ?

Sự bình tĩnh ban nãy đã tan biến, thay vào đó là cơn tức giận – không phải với em, mà với chính tôi. Tôi cảm thấy mình chẳng xứng đáng làm anh nữa.

Cả đêm tôi trằn trọc, dằn vặt. Không thể tha thứ cho chính mình. Không thể ngủ được. Tôi chỉ mong, tất cả… chỉ là một cơn ác mộng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận