Chiến Ký Hồ Vương
Cáo Đỏ Lơ Khơ Cáo Đỏ Lơ Khơ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I: Mở ra trang sử mới

Chương 01: Bước chân vào Fenronica

2 Bình luận - Độ dài: 5,459 từ - Cập nhật:

Trên mặt đường nóng như than hồng, dòng người bước đi qua lại hỗn loạn, khiến ta không thể nhìn rõ chân nào là của ai. Nhưng có thể thấy được, kiểu giày họ đang mang là gì. Chúng có màu nâu sẫm và cao chưa tới mắt cá chân, mũi giày thì cong nhẹ lên với một đường viền vàng chạy dọc từ trên xuống. Theo chân một người trong số đó, men trên cung đường ấy. Có thể nghe rõ, tiếng búa đập chan chát vào kim loại, như đinh đóng thẳng vào tai. Nó phát ra từ những người thợ rèn với thân hình cường tráng, đứng bên trong căn nhà được xây bằng gạch đá đen dày cộm. Nghĩ đến cái lò luyện đang tỏa ra thứ sức nóng kinh hồn, ai cũng tự hỏi, sao họ có thể chịu nổi mà làm việc được vậy? 

Cặp đó lẫn đối diện, có những gian hàng trái cây đủ loại và cửa hàng may dệt quần áo. Bốc lên mùi chất liệu của vải xen lẫn hương của hoa quả, giữa cái trời oi bức đến cháy da này, khiến ai cũng muốn tấp vào và xem lấy. Khung cảnh của một phiên chợ náo nhiệt nằm giữa lòng thành đô rộng lớn. Ngước nhìn lại trên đường bấy giờ, có hai người đàn ông vừa bước đi vừa nhìn nhau và cười ngờ nghệch. Họ mặc những chiếc áo len bị thâm kim do lâu ngày, cùng với cái quần da bó sát đã bị tróc thành nhiều mảng. Và trên gương mặt cả hai, thoáng qua lại đang liếc nhìn về phía dãy tường thành, tưởng chừng như trải dài vô tận kia.

Một người phụ nữ khác đứng bên cửa hàng trái cây, mặc một chiếc áo có chất liệu vải nhẵn bóng, phồng lên ở hai bên vai trông rất điệu đà. Trên đầu đang trùm một chiếc khăn màu trắng, với họa tiết màu đỏ làm điểm nhấn. Có lẽ cô ấy vừa mua một vài trái cây từ cửa hàng, chúng đang nằm chồng chất bên trong chiếc giỏ, cô ấy siết chặt lấy quai nó. Chặt đến nỗi đốt ngón tay đã tái đi, mà cô còn chẳng biết. Cô ấy hướng ánh mắt của mình về phía những song sắt khổng lồ, ghim ngược xuống nền đất, như lo ngại điều ngoài kia.

Ở một góc nhỏ của thành đô, cái cảm giác ngột ngạt bởi những vách nhà xây bằng đá thô sơ, mái rơm thì lợp lên cẩu thả. Bắt gặp một con chuột chạy qua con đường đầy sỏi cát, chưa được lót gạch đường. Đến trước một quán rượu cũ kĩ, nằm lặng lẽ giữa nơi ấy. Địa điểm mà những gã bặm trợn thường xuyên ra vào.

Bên trong, là những tiếng chạm ly, reo hò và đập phá. Giống như đám chẳng có công ăn chuyện làm. Họ say xỉn tới mức, quên mất mình đã bước ra bằng chân hay chống gậy.

Trước cửa quán, làn gió nóng hừng hực thổi qua khiến chiếc biển hiệu khẽ lay lắt, làm bốc lên mùi gỗ ẩm mốc đặc trưng. Khiến bất kỳ ai đi qua, đều phải bịt mũi và lắc đầu ngao ngán.

Một tiếng rít lên từ cánh cửa, như cứa vào vỏ não người nghe. Không ai quay đầu lại nhìn. Mọi người đã quá quen với thứ âm thanh đó. Ánh nắng như chảo dầu sôi, chiếu vào thắp sáng cho nơi tồi tàn này.

Đứng giữa luồng sáng ấy là một người đàn ông đội chiếc mũ rơm, đang vác chiếc bụng to của mình. Cánh cửa phía sau dần đóng lại, ông ngước lên nhìn quanh, với chút ánh sáng chập chờn từ đá ma thuật được treo khắp tường.

Đôi mắt dừng lại ở chiếc bàn cuối quán. "Bên này!" một cậu trai trẻ đang vẫy tay gọi.

Nhận ra người mình cần gặp, chân mang ủng da bước đi. Khi ông lướt qua những người ngồi đó, họ liền ngụp mặt xuống, xì xào to nhỏ và liếc nhìn theo. 

*Keng* tiếng chiếc ly rơi xuống mặt bàn. Khi một người nhìn thấy gương mặt bên dưới chiếc mũ. Mặc cho phản ứng đó, ông vẫn ung dung, tiến đến chiếc bàn kia.

Kéo nhẹ cái ghế phủ đầy bụi bẩn ra, ông cởi bỏ chiếc mũ rơm để lộ gương mặt chữ điền của người trung niên. Cánh tay cục mịch giơ lên, lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán. Ông túm lấy cổ áo mình, liên tục thổi vào lồng ngực. Thở dài một hơi với biểu cảm đầy bức bối. Ông ấy có mái tóc màu nâu dài lẫn vài sợi bạc, được buộc ở sau gáy nhìn như chiếc đuôi ngựa. Cùng một vết sẹo lớn bên trái gương mặt. 

Chàng trai đang ngồi đối diện, có vẻ ngoài khá ưa nhìn, chóng hai tay dưới cằm và nhìn ông. Khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, khác hẳn tâm trạng đối phương. Trang phục thì không khác gì với những người đồng trang lứa, chỉ có phần ngực áo là được đang chéo vài đường, để giảm phần đơn điệu. Cùng chiếc huy hiệu ở mép áo cậu ta, hình chú chim đang ngậm lấy nốt nhạc là điểm nhấn chính.

"Gọi ta đến một nơi thế này. Cậu muốn nói gì?" Ông nheo mắt, hướng thẳng câu hỏi của mình.

"Chắc ông cũng biết mà? Về cái truyền thuyết đấy..." Cậu ta ngửa bàn tay mình, đưa về phía ông.

"Cửu Vĩ Hồ à? Không biết nó có thực sự tồn tại không.”

“Nhưng có thứ khác, làm ta lo ngại hơn!" Nhắc đến ‘thứ khác’ đó, cặp may ông chợt cau lại.

Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ông đang nói đến chuyện đó sao?" Chàng trai khoanh hai tay mình lên bàn.

Đối phương chỉ gật đầu đáp lại, hai tay cũng khoanh ra trước ngực, như kiềm chế dòng cảm xúc sắp trào ra.

"Lũ người bên ngoài thành đô này, toàn một đám ngu muội!" Ngón tay ông gõ liên hồi, thốt lên từng nhịp thay cho dòng cảm xúc bên trong.

Ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cậu nhóc.

"Cậu biết vùng đất phía Đông Bắc mà nhỉ? Ở đó giờ không khác gì địa ngục. Xác chết nằm lại đã nhiều không đếm xuể."

Tại nơi đó, âm thanh sắc lạnh của lưỡi gươm vang lên. Những cọc cờ kháng chiến bay phất phới trong làn gió lạnh lẽo, lướt ngang qua chiến trường hoang tàn. Tiếng gào thét xé toạc không gian đầy đau đớn, lẫn sự điên loạn cùng cực của những kẻ khát máu. Cái địa ngục trần gian chẳng có lấy tia sáng hy vọng. Một bàn tay người lính cố vươn ra từ đống đổt, nhưng nhanh chóng bị thanh kiếm ghim chặt xuống nền đất không chút thương tiếc.

Cậu trai toát mồ hôi, kéo cuộc trò chuyện quay trở lại.

"Nghiêm trọng… đến thế ạ?" 

Ánh sáng từ đá ma thuật bỗng chập chờn. Thấy phản ứng tên nhóc, cảm xúc của ông càng được đẩy cao hơn. 

"Thật nực cười!"

"Gì mà vì tài nguyên với tìm đường sống?"

"Thứ bọn chúng có thể làm, chỉ là chém giết lẫn nhau."

"Đám vua của mấy vương triều ấy, không biết Fenronica đang lâm vào cảnh gì à?" Mặt ông dần cau có, răng nghiến chặt lại.

Tên nhóc thấy vậy, liền chuyển sang vẻ suy tư.

"Một người từng đứng trên máu mà bước đi như ông, mà cũng cắn rứt trước những điều đó sao? Ngài đại tướng Koslu?"

Người vừa được gọi với cái tên ấy, liếc nhìn đầy sát khí về phía cậu ta.

"Vớ vẩn!"

"Ta đã gác kiếm rồi! Hơn nữa, việc đó không đồng nghĩa, ta giống với lũ bên ngoài Shyvitophia.

"Cẩn thận miệng mồm đấy Kisat. Đừng tự tiện nhắc đến chức danh của ta ở một nơi thế này!" 

Cái tên cậu ta được thốt lên, như đánh thức cho cậu biết điều ông đang ám chỉ. Nên liền nuốt vội nước bọt. Bầu không khí chợt rơi vào im lặng.

Quay sang những bàn khác, tiếng hô hào say xỉn vẫn đang cất lên. Nhưng chỉ riêng không gian quanh họ, ngột ngạt không lấy một âm thanh. Koslu hầm hừ khó chịu, Kisat thì liên tục đảo mắt, khiến sự căng thẳng càng leo thang.

Cậu ta quay về chủ đề ban đầu để dập lửa.

"Truyền thuyết... c-cũng sắp đến rồi nhỉ?" Giọng điệu gượng gạo.

Đến đây, biểu cảm Koslu bỗng trùng xuống. Sự tức giận liền biến mất như chưa từng ở đó.

"Ta cũng mong là thật..."

"Người dân ở đây cũng vì nó, mà bỏ lại mảnh đất thân thương của mình mà..." Ông lộ ra biểu cảm đầy nghi hoặc, cùng chút đượm buồn trong đó.

Bề ngoài, Shyvitophia là một thành đô thịnh vượng. Nhưng thực chất, có những tâm hồn nhỏ bé giữa hàng vạn con người nơi đây, đã sụp đổ hoàn toàn.

Có người bị cụt mất tay chân, là nạn nhân của những cuộc chiến tranh vô nghĩa kia. Khác thì mất đi người thân. Họ lặng lẽ, ẩn trong tường thành. Nhiều đêm mơ về ngày được trở về quê nhà. Nhưng có lẽ... ngày ấy sẽ mãi không đến.

Vì vậy, họ chọn bám víu vào truyền thuyết kia, giống như tia hy vọng cuối cùng của mình.

"Vâng…" Kisat chỉ biết gật đầu, không biết phải nói gì hơn.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Họ lặng thinh lần nữa.

Một làn gió thổi vút qua bên ngoài quán rượu. Len lỏi giữa các ngõ ngách, hướng ra dòng người trong phiên chợ kia, khiến chiếc khăn trùm đầu của một người phụ nữ khẽ bay lên. Làn gió chạm đến đỉnh tường thành, rồi dần xa khỏi nó. Để lại một Shyvitophia sầm uất, chứa đựng bao con người phía sau.

Vượt qua những tầng mây cao vót của sườn núi tuyết khổng lồ. Đến tận cùng phía Đông Nam. Một thế giới hoàn toàn khác hiện ra.

Rừng đại ngàn Zera, nơi tách biệt với con người. Những dãy núi cao hùng vĩ, tựa như con quái thú khổng lồ đang ngủ say.

Tại đây, chỉ còn nghe thấy tiếng xào xạc của cây cỏ. Không khí ẩm ướt vươn mùi đất.

Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, ẩn sâu bên trong, lại là sự náo nhiệt đến lạ kỳ.

Bước vào nơi đây, ta như bị cuốn vào cõi mộng. Âm thanh của các sinh linh huyền ảo, từ đâu văng vẳng bên tai, cùng những vệt sáng len lỏi khắp khu rừng. Uốn lượn thành những hình ảnh trừu tượng kỳ bí.

Chúng như thế lực vô hình, dẫn dụ con người tiến sâu vào bên trong. Để rồi khi nhận ra, hoàng hôn đã buông xuống từ lâu.

Vượt qua những hàng cây um tùm, thác nước đọng hơi sương mờ ảo. Một ngọn đồi cao hiện ra, đứng hiên ngang giữa khu rừng.

Trên đỉnh đồi, những tán cây to lớn, có tuổi đời hàng nghìn năm. Chúng đang xen vào nhau tựa như một mái tranh. Ánh nắng chiếu qua vòm lá, chạm đến nền cỏ nơi đây. 

Từ trong rừng sâu, một con hồ ly trắng như làn tuyết cùng những hoa văn đỏ rực trên bộ lông, nó chạy nhanh như gió. Mang sự uy nghiêm của sinh vật huyền bí lên ngọn đồi.

Những tiếng động nhịp nhàng, vang lên trên nền đất. Bụi rậm bị khuấy động, thú vật nhìn theo dáng vẻ nhỏ nhắn ấy.

Cuối cùng nó dừng lại trên đỉnh đồi. Từ từ ngồi xuống nền cỏ, đôi mắt khép hờ lại. Cảm nhận làn gió mát thổi qua. Tai nó bỗng dựng lên, như cố bắt lấy âm thanh nào đó xa xăm.

Một khúc nhạc bắt đầu cất vang trong khoảng không. Chú chim Vandot mở màn.

Hò... hó... ho hò ho...

Giai điệu ấy trào dâng, cuồng cuộng như sóng vỗ. Nốt nhạc vươn trên từng chiếc lá có thể mường tượng ra. Khoảnh khắc nó nhẹ cong, tựa như phím đàn đang gãy.

Nhóc hồ ly cũng ngân nga, góp vui cho bản nhạc diệu kỳ.

Ha... hà...

Làn gió như đáp lại, xuôi theo từng nốt nhạc của cậu.

Cơ thể nhỏ nhắn khẻ đung đưa, quyện vào dòng chảy nhạc điệu. Từng cánh lá hợp xuống ngọn đồi cùng với nhạc trưởng nhỏ, tạo thành một khung cảnh đầy thiêng liêng. Như tiếng gầm vọng về từ thời cổ xưa, của con quái thú Zera.

Nói rằng nó đang sống.

Nhưng bản nhạc nào, rồi cũng đến lúc khép lại. Cơn gió thổi vút qua cùng những cánh lá cuối cùng. Vandot rít lên thanh thót là lời kết của bản nhạc, trả lại sự thanh tịnh ban đầu cho Zera.

Nhạc trưởng nhỏ rùng mình, hai má ửng hồng lên. "Đúng là không uổng phí khi đến đây!", cậu nhóc tự hào nói, rồi hướng mắt nhìn khắp khu rừng.

Là một thành viên của tộc Yêu Hồ, gắn bó với nơi này đã lâu. Gần như đã thuộc lòng mọi đường đi nước bước.

Nhưng vẫn có gì đó, mà cậu chưa thể biết hết...

Một cảm giác mơ hồ cứ bám lấy tâm trí cậu. Về bản thân. Lặng nhìn cánh lá rơi xuống nằm gọn trong tia nắng chan hòa, cậu nhớ lại về ngày ông Kaguma — trưởng tộc Yêu Hồ — tìm thấy mình.

Chuyện đó cách đây vài trăm năm trước...

Cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong rừng sâu, chìm vào giấc ngủ không biết từ bao giờ. Ông Kaguma vô tình đi qua.

"Sao lại có đứa trẻ nằm đây?" Ông từ từ tiến đến.

"Cháu ơi! Nghe ta nói chứ?" Giọng điệu nhẹ nhàng.

Ánh nắng rọi đến làm chói lên bộ lông trắng của cậu. Ý thức như được khai mở, cậu từ từ ngồi dậy, khiến những chiếc lá trên đầu rơi xuống. Lộ ra khuôn mặt ngây ngô của đứa trẻ. Cậu nghiêng đầu sang, giật nhẹ đôi tai, tỏ vẻ ngơ ngác về thế giới xung quanh. 

Hướng về phía phát ra tiếng gọi. Đôi mắt bắt đầu nhìn rõ hơn...

Giữa luồng sáng, một con hồ ly già xuất hiện, những vết sẹo chằng chịt trên người cùng đôi mắt đã nhiều nếp nhăn. Một cảm giác gì đó khiến cậu phải tôn kính. "Ông là ai?", cậu hướng mắt nhìn lên và nói chậm rãi. Những chiếc lá cuộn xoáy, rơi xuống quanh hình dáng đầy kiêu hãnh ấy.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đứa trẻ trước mặt, ông bình thản đáp.

"Ta là Kaguma, người đứng đầu tộc Yêu Hồ ở rừng Zera này."

Cậu bỗng lẩm bẩm gì đó sau khi nghe lời giới thiệu đó. Đầu lắc qua lại không ngừng như cố hiểu.

Ông nhìn theo cử chỉ của cậu.

"Gì chứ? Cháu không biết à?"

Câu hỏi có phần đột ngột khiến cậu giật mình. Bản thân lập tức chuyển sang vẻ dè chừng.

"D-dạ không" Cậu lùi lại và nói. "Cháu không biết..."

Mặt ông nghiêm lại, chợt tiến lại gần. Cậu nhóc nhảy ra theo phản xạ.

"À xin lỗi! Ta không cố ý làm cháu sợ." Bước chân dừng hẳn lại.

"T-ta chỉ muốn... xem tình hình của cháu thôi." Ông luống cuống.

Nhìn thấy hành động có phần hài hước và chân thật của ông, cậu dần buông lòng cảnh giác rồi cười khẩy một cái. 

Thấy đứa nhóc vui vẻ, Kaguma bình tĩnh lại. Chẳng thể đến gần, ông đành quan sát từ xa...

"Cháu nhớ được gì không?" Ông hỏi nhẹ nhàng, dán chặt ánh nhìn vào đối phương.

Cậu nhắm mắt lại, cau mày như cố nhớ ra gì đó. Nhưng...

"Cháu không nhớ gì hết..."

"Mọi thứ cháu biết." Cậu cúi gầm mặt xuống. "Là sự trống rỗng..."

Dù biết trước, nhưng đến khi chính cậu nói, ông vẫn không giấu được sự bất ngờ. Cố quan sát kỹ hơn, ông thu hẹp khoảng cách hết mức có thể.

Đôi tai, màu lông, cả dáng vẻ đều thân thuộc với ông. Nhưng đến những hoa văn khác thường kia, ông chợt khựng lại. Đắn đo một hồi lâu.

Sau khi đã chắc chắn, ông đưa ra phán đoán của mình.

"Hình như cháu cùng tộc Yêu Hồ với ta đấy!"

"Dù có một điểm hơi khác..."

"Hả? T-thật sao ông?" Cậu ngạc nhiên.

Kaguma khẻ gật đầu, ánh nắng đi dần về phía ông, để lại cậu dưới bóng mát. Sự uy nghiêm của ông càng được tôn lên, khiến cậu trào dâng một cảm giác khó tả.

Thế rồi, họ ngồi nhìn nhau.

Mây trôi lặng lẽ trên nền trời xanh biếc. Khoảng không vắng lặng, lần nữa bị ông xua đi.

"Dù sao, để cháu ở lại giữa khu rừng này, cũng không ổn. Cháu chẳng có nơi để dung thân phải không?

"Vậy cháu thấy sao, có muốn về làng ta không? Ở đó cũng an toàn hơn." Ông cười mỉm, nhìn đứa trẻ một cách trìu mến.

"Được không ông?"

"Tất nhiên!"

Dường như muốn có chút khoảng trống, cậu quay đi. Ánh mắt lạc vào không gian vô định. Cảm nhận được một sức sống mãnh liệt, đang chảy bên trong khu rừng. 

Giác quan như được đánh thức, cậu bắt lấy từng âm thanh, mùi hương.

Chợt một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, có phần đáng sợ. Cậu rùng mình, nhìn ông và đáp.

"Nhưng ông... không có ý xấu chứ? Cháu vẫn chưa tin ngay được."

"Không hề!" Ông cười khẩy.

"Ta cam đoan! Hoàn toàn không có ý xấu!"

"Cả việc cháu cùng là Yêu Hồ với ta cũng là thật!" 

Lặng thinh một lúc, ông hất cằm về phía cậu. Nhìn thấy ám chỉ ấy. Bản thân bấy giờ mới tự kiểm chứng, đối chiếu với những gì ông nói.

"Ừm... đúng như vậy thật." Mặt cậu buồn bã, cuối đầu xuống hối lỗi.

"Vậy cháu sẽ về làng ông!"

"Mong sau này... ông giúp đỡ cháu nhiều hơn."

Ngay sau lời đồng ý đó, Kaguma nở một nụ cười đầy nhân hậu.

Đứng trước biểu cảm chân thật ấy, cậu đã thật sự tin vào ông.

Đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ, hai má cậu hồng lên, nó rạng rỡ. Khiến đôi mắt khép chặt lại, đánh dấu cho cảm xúc đầu tiên của cậu.

Chiếc lá cuối cùng rơi xuống nền đất ấm, như báo hiệu cuộc trò chuyện đã có kết quả. Sau khi dàn xếp, cả hai tiến về làng...

Đứa nhóc ngây ngô vừa đi vừa dáo dát nhìn quanh, muôn thú như chào đón, chúng kêu lên những âm thanh đầy bắt tai. Vượt qua bao lùm cây, mấy lần nghe tiếng suối chảy, cuối cùng cả hai cũng đến nơi.

Trước mặt cậu là một khu đất khá trống trải, những góc cây to mọc xung quanh tạo thành một dãy tường tự nhiên, bao bọc lấy nơi đây. Ở dưới chân chúng, đó là nhà của tộc Yêu Hồ.

Đôi mắt đỏ ngọc sáng bừng lên không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Cậu bắt đầu bước vào làng, mọi người lũ lượt nhìn ra, ai nấy đều tò mò. Bởi mọi người đều mang một màu lông trắng đơn điệu, chỉ riêng cậu là có những hoa văn đỏ kỳ lạ. 

Bị nhiều ánh mắt dòm ngó, khiến cậu lại trở nên rụt rè. Gương mặt đỏ ửng lên.

"Có lẽ mọi người thích vẻ ngoài của cháu đấy!" Ông ngoái đầu nhìn cậu.

"Cháu không chắc nữa..." Cậu co rúm lại và nói.

Bỗng có vài người chạy đến. Một tên nhóc đặt chân phải của mình lên vai cậu và cười.

"Này! Cậu là thành viên mới hả?"

"Trong cậu lạ quá? Cậu tên gì vậy?" Một con hồ ly khác xen vào.

Mọi thứ quá đột ngột, cậu bối rối như bánh lái bị mất phương hướng.

"T-tớ không có tên..." Cậu nhìn quanh cố tìm trưởng làng, nhưng chẳng thấy.

Mọi người xồ tới một cách nhiệt tình. Mặc cho xấu hổ, mặc cho sợ sệt. Họ cười nói và bắt chuyện. Những cái khoác vai đầy ấm áp, chân tình và nụ cười thân thương, đã kéo cậu ra khỏi rào cản "nhút nhát".

Đấy là lần đầu tiên, cậu cảm thấy ai đó như là gia đình của mình. 

Thầm cười mỉm trong lòng.

Nỗi lo đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hạnh phúc ngập tràn. Ông Kaguma đứng nhìn bên ngoài, lòng cũng nhẹ đi vì mọi thứ đã suôn sẻ. Từ ngày cậu đến, cả làng trở nên nhộn nhịp hơn. Mọi người càng thêm gắn kết. Phải chăng cậu chính là điềm lành cho họ.

Đến nay đã rất lâu, nhưng những kỷ niệm — và cảm giác mơ hồ ngày ấy — vẫn còn in sâu vào tiềm thức của cậu nhóc hồ ly.

Đang trầm ngâm ngắm nhìn khu rừng. Đột nhiên.

Phía xa ngoài bìa rừng, lũ chim bay đi một cách tán loạn. Kéo theo sau là những tiếng động lớn vang lên dữ dội.

Một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng.

"Chuyện gì vậy?" Đôi mắt cậu nghiêm lại, đứng bật dậy.

"Mình có linh cảm chuyện chẳng lành!"

Vừa dứt lời cậu phi thẳng xuống đồi, cuộn tròn cơ thể giữa những tán cây. Chạy một mạch qua các bụi rậm khiến lá văng tứ tung. Bước chân gấp rút và liên hồi.

"Phải đi đường tắt thôi!" Cậu tăng tốc.

Trên sườn đồi dọc đường đi, ông Kaguma cũng bắt đầu đuổi theo.

"Này nhóc!"

"Có chuyện gì thế?"

"Ta nghe thấy tiếng động lớn ở bìa rừng."

"Ông Kaguma?"

"Cháu không biết, bọn chim bỗng dưng bay đi một cách hỗn loạn. 

"Dường như chúng đang chạy khỏi thứ gì đó."

Sau khi nghe cậu nói, gương mặt ông trở nên nghiêm trọng.

"Vậy sao? Không thể chậm trễ được, chạy nhanh lên!!!" Ông hét lớn.

"Rõ!"

Cả hai liền lao nhanh như tên bắn, xé toạc luồng không khí, bộ lông áp sát vào da.

Họ phi một mạch qua các địa hình, tiếng bước chân đạp mạnh có thể nghe rõ mồn một, lạng lách qua những hàng cây đầy uyển chuyển. Khu rừng im lặng không lấy một bóng dáng, như đang nhường cho cả hai. Tiếng thở dốc, tiếng đạp trên nền đất vang vọng khắp nơi.

Ánh sáng mập mờ phía xa rọi đến, bìa rừng dần hiện ra trước mặt.

Đó là một cặp hươu, chúng đang bị một đàn bò to lớn rượt đuổi.  Bọn chúng chạy đến đâu, mặt đất rung chuyển đến đấy. Cây cối cuốn theo đổ nát, không khác gì một cơn sóng thần.

"Kia rồi trưởng tộc!!!"

"Đ-đừng đùa chứ! Đàn bò Sannotus?"

"Bọn chúng làm gì ở đây???" Cảnh tượng hãi hùng khiến Kaguma hét lên.

Bọn chúng vẫn đang lao như điên.

"Bọn chúng đến tận đây, chỉ có thể là vì-"

"Chúng đã mất đi nơi ở." Ông thở dốc.

Cả hai đã ra khỏi cánh rừng. Mồ hôi bắt đầu túa ra. "Nói đúng hơn, là chúng đang di cư." Gương mặt ông tái đi, hiện rõ sự lo lắng.

"Di cư sao?" Cậu quay sang tự hỏi.

"Chỉ di cư thôi, có cần phải-"

"Làm đến thế này không?" Cậu câu mày, tỏ ra vô cùng bức xúc và khó hiểu.

Khoảng cách đang dần thu hẹp.

"Mà để sau đi, chúng ta cứu bọn hươu trước đã!!!" Gạt phăng những thắc mắc thừa thãi, cậu thôi thúc khẩn trương.

Giờ là cuộc chạy đua với thời gian, nếu không bọn hươu sẽ bị đàn bò điên giẫm nát. Âm thanh ngày một lớn dần hơn, như báo hiệu cho hồi chuông tử thần.

Chỉ mười mét nữa sẽ chạm mặt nhau.

"Ông Kaguma! Giúp cháu tạo một bức tường gió đi!"

"Cháu định làm gì?" Ông hoang man hỏi.

"Chỉ cần năm giây thôi."

"Còn lại để cháu!!!" Hơi thở vô cùng gấp gáp, ánh mắt của cậu chứa đầy sự quyết tâm.

"Ngăn cách bọn hươu-"

"Hộc... Hộc..."

"Với đàn bò!!!"

Giữa tiếng gọi của cậu, cùng với khoảng cách ngày càng thu hẹp. Ông lại tỏ ra nghi hoặc về bản thân.

"Ta tuổi này rồi, không chắc làm được đâu..." Ông tự ti, bước chân bắt đầu ngập ngừng.

Còn bảy mét nữa...

"Cháu tin vào ông!"

"Hãy chứng minh đứa cháu này, đã đặt niềm tin vào đúng chỗ đi!!!" Cậu thét lên.

Ba mét...

"Ông Kaguma!!!"

Ông nhắm mắt, tưởng chừng như muốn từ bỏ. Nhưng rồi...

"Được rồi, để đó cho ta!"

Ngay sau đó, ông phóng đến trước mặt chúng.

Những cơn gió lớn từ đâu kéo đến, cây cối chao đảo liên hồi, tiếng rít trong không khí xoáy thẳng vào tai. Nó càng ngày mạnh hơn, khiến lá bay tứ tung. Bộ lông ông dựng lên cùng một luồng hào quang trắng bao bọc lấy cơ thể, một dòng xoáy được tạo ra dưới mặt đất.

"Chân thiên bảo hộ."

Nó bùng lên thành bức tường gió, sát nút cắt đuôi được đàn bò. "Thành công rồi!!!", ông thốt lên mừng rỡ, mồ hôi rơi thành giọt xuống đất.

"Lên đi nhóc con!!!"

Cậu chóp thời cơ, lợi dụng sức gió, bật qua bên kia bức tường.

Những đóm lửa đỏ rực bùng lên, tụ lại thành một quả cầu trước mặt, đôi mắt sáng hừng hực dưới ánh lửa thiêng. Mang theo nhiệt huyết và quyết tâm trong đó. 

Những chiếc lá rơi xuống, bị sức nóng thiêu cháy thành tro. Cơn gió của ông Kaguma khiến ngọn lửa càng thêm bùng cháy.

"Bộc Hỏa."

Quả cầu lửa bắn về phía những con tuyến đầu, tiếng nổ lớn vang lên cùng tia lửa văng đi khắp nơi, bốc lên mùi cháy khét của gỗ. Đòn tấn công đã hạ gục chúng, đám ở sau theo đó dừng lại.

Cậu đáp dần xuống mặt đất.

"Coi chừng đó!!!" Giọng Kaguma đột nhiên vọng tới. 

Một con trong đàn lao đến.

(Khỉ thật! Vẫn còn một tên à?) Cậu nghiến chặt răng.

Khi chân vừa chạm đất, cậu nhảy bật ra. Những đóm lửa lại bùng lên nhưng không phải chiêu Bộc Hỏa, chúng đang được nén lại thành những viên đạn. Một vùng trời phía trên bị ánh đỏ bao trùm lấy.

"Hỏa Liên."

Những viên đạn lửa cuộn xoáy, bắn đi, xé toạc luồng không khí. Tiếng nổ vang lên dồn dập, con bò chìm trong đám lửa. Bóng dáng mập mờ trong làn khói đổ gục xuống.

Mọi thứ bấy giờ mới chấm dứt.

Bọn hươu chứng kiến chưa kịp hoàn hồn. Ông Kaguma thì thở dài một hơi.

"Cuối cùng cũng kết thúc." Cậu thả lỏng đôi vai, thở phào nhẹ nhỏm.

Đám lửa để lại sau trận chiến dần tan đi, cơn gió cuốn theo chúng rồi tắt lịm. Sao một lúc ổn định lại tinh thần, cả hai đi đến chỗ đàn bò tơi tả. Đứa thì lánh mặt, thằng thì gục xuống. Dường như chúng biết tội mình vừa gây ra.

"Sao các ngươi dám làm loạn hả? Biết đây là đâu không?" Cậu mở lời với giọng điệu đầy tức giận.

"Thành thật xin lỗi" Một con trong đàn nói. "Bọn ta bất ngờ bị đám người mặc đồ đen tấn công, hoảng quá nên chạy lạc đến đây."

Kaguma khi này cũng không kiềm được, liền chen ngang vào.

"Chỉ có vậy, mà các ngươi làm chuyện động trời này sao?" Ông nghiến chặt răng, nói với hơi thở vẫn chưa đều đặn.

Thấy ông quát lớn, thằng cháu liếc nhìn sang và nói.

"Ông ơi, tuổi già rồi coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!"

"Để cháu lo chuyên này cho." Cậu nhắm mắt, ưỡn ngực tự tin nói.

"Ta đây còn sung sức lắm! Đừng có mà coi thường!" Ông cau mày.

"Thế mà nãy cháu nghe ai đấy bảo ta tuổi này rồi, không chắc làm được đâu..." Cậu nhại giọng của ông, ngước mặt lên giả vờ ngơ ngác.

"Tên nhóc chết bầm, nuôi mi đến tuổi này. Giờ quay sang chọc điên ta hả?"

Nghe thế, thằng cháu nheo mắt đầy khinh bỉ. Thậm chí còn nhe răng cười đầy ác ý.

Bầu không khí căng thẳng giờ lại trở thành sự nhộn nhịp và ầm ĩ của hai ông cháu. Không một chút gió, không tiếng động, dường như chẳng thứ gì muốn can vào.

"C-chúng tôi có thể cắt ngang cuộc trò chuyện không?" Một tên ngơ ngác hỏi.

Cảm giác chủ đề đang bị thằng cháu ngổ nghịch làm lệch hướng. Ông liền nghiêm túc lại.

"Mà giờ nhóc tính sao với bọn này?" Ông nhìn chúng đầy coi thường.

Cậu ngước lên suy ngẫm. Đầu cứ lắc qua lại, miệng lẩm bẩm. Chợt mở to mắt như có giải pháp.

"Họ cũng vì mất đi nơi ở, nên mới đến đây nhỉ?"

"Chuyện đã lỡ, hơn nữa họ cũng xin lỗi rồi."

"Với cả chúng ta rất hiếu khách mà, đúng không ông?"

Thấy có lý, người ông quyết định để đứa cháu giải quyết. Cậu đi đến chỗ con đầu đàn.

"Thế này đi! Có một đồng cỏ ở phía bên kia khu rừng. Các ngươi có thể lấy đó làm nơi ở mới."

Cả bầy nghe xong nhìn nhau, gật đầu thỏa thuận rồi quay sang.

"Cảm ơn cậu!" Chúng cuối đầu.

"Rồi rồi đi dùm đi..." Cậu đuổi khéo.

Sau đó, bọn chúng cũng liền đi khuất.

Kaguma vô cùng tự hào, đứa cháu ngây thơ hôm nào, mà giờ lại trưởng thành thế này. "Thằng nhóc... đã lớn thật rồi!". Nhưng nghĩ lại vụ bị chọc tức, ông cau có trong lòng. Tự nhủ, lát về phải giáo huấn lại nó.

Cậu khi này vươn vai, cả người rung lên. "Thế là xong chuyện. Thoải mái quá đi...". Nhìn khắp bãi chiến trường, cậu bơ vơ, không biết phải làm gì. Bỗng có tiếng gọi.

"Yukai!!!" Giọng ai đó hét lớn.

"Giọng nghe quen vậy?" Cậu nhìn xung quanh, tìm nơi phát ra tiếng gọi.

"À phải rồi!" Mặt cậu bỗng chán nản.

"Bảo sao thấy thiếu ai đó, hóa ra là tên này."

Cậu ngước lên rồi hét lớn.

"Kuro đấy à? Đứng đấy làm gì vậy tên ngốc?"

Từ trên sườn đồi, một con Hắc Lang xuất hiện. Ánh nắng chiếu xuyên qua hình bóng ấy, tôn lên bộ lông màu đen huyền ảo, như kẻ vừa bước ra từ màn đêm.

Kuro là tên của cậu ta, mà nhóc hồ ly đã đặt cho.

"Mới có chuyện lớn mà cậu lại ở đâu vậy tên ngốc? Kuro là tên ngốc ngốc ngốc ngốc!!!" Cậu lại chửi rủa.

Trước những lời nói chọc thẳng vào tim đen, Kuro chỉ biết lặng im quay đi. 

Nhưng ngay sau đó, lại đối chấp với cậu bạn bên dưới.

"Tên Yukai! Cứ bảo người ta ngốc này ngốc nọ vậy?"

"Đứng yên đấy tớ sẽ cho cậu một trận." Vừa dứt lời Kuro phi từ trên đồi xuống. 

Chẳng kịp tránh, cả thân hình đen ngòm của gã sói đè lên cậu.

"Tên đáng ghét! Định giết tớ đấy à?"

"Đáng đời cậu lắm!" Kuro liếc nhìn xuống, tỏ vẻ đắc chí.

Kaguma chỉ biết đứng bên nhìn. "Hai cái đứa này... cứ gặp nhau là lại ồn ào!". Ông nheo mắt đầy bất lực.

Sau bao nhiêu chuyện diễn ra, khu rừng cũng quay về bình yên vốn có. Dưới những bóng cây, hai người bạn của chúng ta đang đùa giỡ rất hăng hái.

Cơn gió lại thổi lên, như muốn hòa chung niềm vui nhỏ bé ấy.

Nhưng Kaguma lại không như vậy. 

(Chuyện hôm nay... có gì đó không bình thường. Lại còn ngay ngày cận kề 1000 năm.) Ông cau mày.

(Những kẻ đã tấn công đàn bò Sannotus. Rốt cuộc bọn chúng muốn gì?)

(Một cuộc tấn công ngẫu nhiên ư?)

Nhìn miền đất phía xa ngoài khu rừng. Lòng ông dáy lên một nổi bất an.

Hết Chương 01

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Giữa dòng người lũ lượt chen lấn, hai người đàn ông đứng nhìn nhau và cười ngờ nghệch. Nhưng đâu đó thoáng qua, họ lại đang liếc về phía dãy tường tưởng chừng như trải dài vô tận kia. Một người phụ nữ khác bên đường, đang siết chặt lấy chiếc giỏ trong tay. Chặt đến nổi đốt ngón tay dã tái đi, mà cô còn chẳng biết.


Hướng ánh mắt của mình về phía những song sắt khổng lồ, ghim ngược xuống nền đất, như lo ngại điều ngoài kia.

Cái câu này như cùng nội dung với đoạn trên mà. Tại sao lại tách ra? Tui không hiểu ấy. Với lại, cái câu ấy nên thêm chủ ngữ "cô" vào. Thật sự mấy câu đặc biệt, khuyết chủ ngữ tui nghĩ nên hạn chế dùng. Vì nó có tác dụng nhấn mạnh. Câu "Chặt đến nổi đốt ngón tay tái đi, mà cô còn chẳng biết. " thì tui thấy hợp lý, vì ít ra nó còn có điệp từ "chặt" giúp liên kết và bổ trợ nhấn mạnh. Nhưng cái câu "Hướng ánh mắt của mình về phía những song sắt khổng lồ, ghim ngược xuống nền đất, như lo ngại điều ngoài kia." thì thật sự đã thiếu liên kết, đọc mà không biết "mình" là ai. Đã vậy, tác còn tách ra thành 1 đoạn. Theo tui thì câu này nên để chung 1 đoạn và thêm chủ ngữ vào.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình sửa ngay!
Xem thêm