Mythos Rift
Convallaria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 2,322 từ - Cập nhật:

Bầu trời vẫn còn tối khi Seren tỉnh dậy. Không cần chuông báo thức, cô mở mắt theo bản năng, như thể chính tiềm thức cũng biết hôm nay là ngày đặc biệt.

Seren pha một ly trà ấm, ăn chút thức ăn còn lại từ tối qua. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thành phố bên kia ô cửa vẫn yên lặng, chỉ có tiếng gió sột soạt trên mái nhà cùng những chuyến tàu sớm lướt qua xa xa. Ăn xong bữa sáng đơn giản, Seren cẩn thận buộc gọn tóc, mặc một bộ đồ thoải mái và ngồi xuống giường.

Trước mặt cô là chiếc mũ cảm ứng nằm im lìm trong hộp. Seren vuốt nhẹ bề mặt trơn láng của nó, xúc cảm lành lạnh pha loãng những suy nghĩ trong cô.

Seren nghe nói rằng trò chơi này sẽ diễn ra theo hình thức nhập vai vượt ải để tính điểm. Có thể là cá nhân, cũng có thể là hợp tác nhóm, mà cô thì không phải là kiểu người linh động hay giỏi ứng biến lắm.

Nếu mà tính điểm cá nhân thì, chắc là sẽ không quá ảnh hưởng đến người khác đâu nhỉ…

Lớn lên trong trung tâm bảo trợ khiến Seren luôn vô thức để tâm đến suy nghĩ của người khác. Từ bé cô luôn cố tỏ ra hiểu chuyện, chăm học hơn những đứa trẻ khác, cũng luôn rất vâng lời người lớn, với hy vọng rằng, nhờ thế bản thân sẽ được một gia đình nào đó nhận nuôi. Nhưng rồi sau cùng thì, vẫn chẳng có ai để mắt đến cô cả.

Có thể vì cô chưa đủ hoạt bát? Cũng có thể là vì chưa đủ thông minh? Hoặc cũng có thể là do không đáng yêu bằng những đứa trẻ khác. 

Vẫn là do mình chưa đủ tốt…

Những suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn níu lấy Seren. Mãi tới khi mặt trời bắt đầu lộ rõ trên những tầng mây, cô mới thôi ngẩn ngơ.

Seren dọn dẹp sơ bát đĩa rồi với tay lấy chiếc vòng cổ đặt trên bàn. Mất một lúc mò mẫm cô mới có thể khởi động nó rồi đeo lên cổ. Tiếng bíp bíp từ chiếc vòng vang lên đều đều, độ chừng vài giây thì ánh đèn đỏ nhấp nháy trên vòng cũng chuyển sang màu xanh.

Có vẻ mọi thứ vẫn ổn. 

Rồi không chần chừ thêm, cô đội mũ lên đầu rồi nằm xuống giường.

Ngay sau khi thiết bị được kích hoạt, một tia sáng mờ lan tỏa trước mắt Seren. Cô không nghe thấy tiếng máy khởi động, cũng không cảm nhận được thời gian có đang trôi hay không. Xung quanh chỉ còn một khoảng không vô hạn, êm đềm và yên tĩnh.

Đột nhiên phần gáy tiếp xúc với chiếc mũ chợt tê rần, Seren thử ngọ ngoạy ngón tay thì nhận ra toàn bộ phần thân từ cổ trở xuống đã mất khả năng điều khiển. Cả người cô chợt nhẹ tễnh đi như thể bản thân đã rời khỏi phạm vi của trọng lực. 

Seren hơi hoảng một chút, nhưng rồi cũng nhớ ra những điều này ngày hôm qua đã được nhân viên hướng dẫn nhắc đến.

Hình như là để đảm bảo trong quá trình sử dụng không vô tình gây ra hành động nguy hiểm…

Chợt một giọng máy móc trung tính vang lên từ bên trong chính tâm trí cô.

“Xin chào. Bạn hiện đang kết nối với trò chơi mô phỏng Mythos Rift - Phiên bản thử nghiệm 0.98.1.”

“Trước khi tiến hành thiết lập nhân dạng, chúng tôi xin nhắc lại các quy tắc bắt buộc:

- Mọi thay đổi về nhân dạng đại diện chỉ được phép trong giới hạn 40% khác biệt so với cơ thể thực.

- Để đảm bảo phân tách giữa thực và ảo, tất cả nhân vật trong trò chơi sẽ có hiệu ứng đặc trưng để không thể bị nhầm lẫn với đời thật.

- Để đảm bảo sức khỏe cho người tham gia, giới hạn thời gian đăng nhập mỗi lượt là 16 tiếng, mỗi lần đăng nhập phải cách nhau tối thiểu 8 tiếng. Quá thời gian giới hạn, người tham gia sẽ bị cưỡng chế đăng xuất, tất cả đánh giá của màn chơi đang thực hiện sẽ bị đánh giá F đồng thời tiến hành trừng phạt giáng cấp tùy theo số lần vi phạm. Quá ba lần sẽ bị tước quyền sử dụng Mythos Rift, xin hãy hết sức lưu ý. 

- Tất cả những người tham gia đều đã trải qua kiểm tra và xác nhận đủ năng lực kiểm soát hành vi, kiến thức nền tảng và độ tuổi tối thiểu theo Bộ luật Liên bang. Người tham gia có toàn quyền hành động và sẽ tự chịu mọi trách nhiệm cho hành vi của bản thân.

Vì một môi trường lành mạnh, xin hãy hết sức tuân thủ những điều luật nêu trên. Xin cảm ơn.”

Sau khi giọng nói máy móc kia ngừng lại, không gian đen kịt cũng có lại ánh sáng. Cảm giác trôi nổi nãy giờ biến mất, Seren thử cử động cơ thể. Cô đã có thể cựa quậy, nhưng cảm giác vẫn có gì đó lạ lùng.

Có vẻ như chỉ là mô phỏng chứ cơ thể thật của mình vẫn bất động.

Seren đưa mắt nhìn quanh, cô thấy mình đang đứng giữa một khoảng không trắng xóa, không có âm thanh hay thứ gì chuyển động, chỉ có chính mình và một chiếc gương lớn lơ lửng trước mặt. 

Seren chầm chậm bước đến, một hình nhân mờ nhạt dần xuất hiện trước mặt cô. Một “cô” khác được phản chiếu trong gương, nhưng vẫn có gì đó khác. Tuy nhìn vào Seren vẫn nhận ra được bản thân, nhưng hình ảnh phản chiếu ấy chỉ giữ lại những ưu điểm ngoại hình của cô. 

Cặp mắt to tròn không quầng thâm, mái tóc vàng nhạt được chải kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi không nứt nẻ và làn da nhợt nhạt đã có thêm sắc hồng. Rất đẹp, nhưng cũng có cảm giác vô hồn như không có thật.

Seren chớp mắt, và một bảng tùy chỉnh hiện lên.

Mắt, mũi, kiểu tóc, màu da, chiều cao... mọi thứ đều có thể thay đổi.

Seren có hơi luống cuống. Cô không quá giỏi trong việc làm đẹp và thú thực thì cô cũng gần như chẳng mấy khi để ý đến vẻ ngoài của bản thân. 

Đã bao lâu rồi mình không soi gương nhỉ?

Loay hoay mất một lúc, cuối cùng Seren chọn giữ phần lớn đặc điểm nguyên bản. Mái tóc vẫn dài đến eo, ngũ quan giữ nguyên và làn da nhợt nhạt cùng dáng người mảnh khảnh. Cô chỉ thay đổi một chút, biến mái tóc vàng nhạt thành màu đen, con ngươi chuyển thành màu tím và khiến bản thân thấp đi khoảng 10cm.

Trong đời thực Seren cũng chỉ cao khoảng một mét sáu lăm, không quá cao nhưng vì không có da thịt nên nhìn cô có vẻ lều khều. Bây giờ thấp đi 10cm, vừa đủ để khiến thân hình cô cân đối hơn. 

“Trông như một đứa trẻ nhỉ…” 

Cô vừa ngắm nghía thành quả vừa tự lẩm bẩm với chính mình. 

Thật ra cũng không có lý do hay một hình mẫu đặc biệt nào khiến Seren chọn thay đổi nhân dạng thành như này cả. Chỉ là cô nghĩ, nếu tóc đen và nhỏ con thì nếu có gì bất trắc trong lúc chơi, cô cũng sẽ dễ trốn đi hơn.  

Sau khi xác nhận phần trăm biến đổi so với đời thật chỉ là 16%, hoàn toàn hợp lệ để sử dụng. Seren liền nhanh chóng nhấn xác nhận lưu nhân dạng này.

Ánh sáng xung quanh chợt trở nên chói hơn khiến Seren vô thức nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi ánh sáng cam nhạt. 

Seren ngước nhìn lên, phía trên là trần nhà hình vòm cao với những họa tiết cách điệu dát vàng và ẩn xà cừ. Ở giữa treo một chiếc đèn chùm lớn kết lại từ những viên pha lê hình giọt nước rũ xuống. Vách tường chạm nổi hoa văn màu ngà hình những bông hồng lớn ánh kim. Chống đỡ mái vòm tròn ấy là tám cột trụ với họa tiết hoa hồng và vỏ sò tinh xảo. Tổng thể căn phòng trông như một chiếc lồng chim được xây nên bằng đá cẩm thạch trắng. 

Có vẻ là phong cách Rococo?

Seren đảo mắt xung quanh. Ở góc phòng, một bục đá nhô cao so với mặt sàn, bên trên đặt một chiếc ghế tựa màu trắng sứ. Tựa ghế uốn lượn mềm mại với các chạm nổi ánh kim, đệm ngồi và tựa lưng bọc một lớp nhung mịn cùng bông dày, tay vịn và chân ghế chạm trổ hình dây leo ôm lấy thân ghế. Phía sau lưng ghế, một tấm rèm nhung đỏ sậm rũ xuống từ trần nhà, đổ dài xuống tận sàn.

Bên trái bục đá là một tủ sách gỗ sơn trắng, mặt tủ bằng kính trong suốt vẽ viền hoa hồng ánh kim, bên trong xếp ngay ngắn các cuốn sách bìa da bóng loáng. 

Phía đối diện, một bàn trà nhỏ hình bầu dục với bốn chân cong nhỏ nhắn, trên mặt bàn là bộ ấm sứ men trắng họa tiết hoa hồng và một thứ gì đó màu nâu nhạt bên cạnh mà Seren chưa thể nhìn rõ.

Cuối phòng, nép mình giữa hai cột đá là một cánh cửa lớn bị khóa. Khung cửa bằng gỗ sồi sơn trắng ngà, viền cửa uốn lượn thành những con sóng và phía dưới tay nắm dát vàng là một ổ khóa hình vỏ sò.

Seren ngắm nghía mọi thứ thêm một lúc, sau đó tiến về phía chiếc bàn trà nhỏ. Trên mặt bàn đặt một cuộn giấy da màu nâu nhạt, được cột lại bằng sợi ruy băng đỏ và niêm phong bằng một lớp sáp họa tiết hình hoa nhỏ. Bên cạnh là một cây bút lông đang trôi nổi trên không trung, khẽ đung đưa như đang đợi ai đó chạm tới.

Seren đưa tay chạm vào nó. Ngay lập tức, cuộn giấy trên mặt bàn cũng tự động tháo bỏ ruy băng rồi duỗi thẳng ra. 

Seren hơi giật mình đôi chút, ánh mắt ngay lập tức dừng trên tờ giấy da. Giấy có vẻ cũ, màu vàng nhạt loang lổ những vết nâu như bị đổ cà phê vào, nhưng lại phát ra ánh sáng mờ ở góc viền.

Hệ thống im lặng nãy giờ chợt bất ngờ lên tiếng.

“Xin hãy đặt tên cho nhân dạng của bạn trong thế giới Mythos Rift.”

Seren quen tay viết vào tên thật của bản thân, nhưng rồi khi chỉ vừa viết được “Sere” thì cô chợt ngừng lại.

Ai lại dùng tên thật để làm biệt danh trong game bao giờ?

Dù không có quá nhiều mối quan hệ ngoài đời thật, Seren vẫn vô thức sợ hãi bản thân sẽ bị ai đó nhận ra. 

Cô ngẫm nghĩ một chút, sau đó quyết định viết thêm vào một chữ trong tên mình.     

“Serein”, mang nghĩa là một cơn mưa nhỏ, mỏng nhẹ như sương đêm.  

Ngay khi cô vừa nhấc chiếc bút ra khỏi mặt giấy, cuộn giấy ngay lập tức cuộn tròn lại, sau đó chui vào một ngăn tủ trên kệ sách gần đó. 

“Đã hoàn tất quá trình định danh ban đầu, người chơi có muốn tiến hành “Màn chơi Tân thủ” ngay bây giờ không?”

Hệ thống vừa dứt lời, bút lông ngỗng trên tay Seren biến thành một chiếc chìa khóa vàng với họa tiết vỏ sò ở đuôi. 

Seren tò mò nhìn chiếc chìa khóa trong tay một lúc, sau đó bước đến tra thử vào ổ khóa có họa tiết tương đồng trên cánh cửa ở cuối phòng. Cô thử xoay nhẹ chìa sang phải, quả nhiên nghe được một tiếng rắc nhỏ nhỏ từ bên trong.  

Cánh cửa chầm chậm hé mở, phát ra tiếng ken két bén nhọn như thể đã rất lâu rồi chưa ai động đến nó, khiến Seren vô thức nổi hết cả gai ốc. Bên kia cánh cửa là một khoảng không đen kịt đặc quánh, đến nỗi ánh đèn cam vàng bên trong căn phòng cũng chẳng thể soi sáng được bất kỳ điều gì bên trong đó.

Seren hơi do dự ngó nghiêng vào, cô thử đưa một bàn tay qua. Ngay lập tức, bóng tối bên trong nuốt chửng lấy tay cô, đồng thời truyền đến một xúc cảm lành lạnh như có thứ gì đó chạm vào khiến cô vô thức rụt tay lại kiểm tra. 

Không có gì trên tay cô cả, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác do cô tự tưởng tượng ra.

Chắc là do mình căng thẳng quá chăng? Dù sao cũng chỉ là màn chơi cho người mới, chắc nhà phát hành sẽ không đến nỗi làm gì quá đáng đâu nhỉ?

Seren cố tự trấn an bản thân, cô hít vào thở ra liên tục để lấy lại sự bình tình. Sau một lúc thì đôi chân đang run lẩy bẩy cũng bình thường lại. Seren hít sâu một hơi, sau đó đó nhắm tịt mắt lại bước qua cánh cửa đen ngòm ấy. 

Ngay khi vừa bước qua cánh cửa, bên tai của Seren vang lên âm thanh của hệ thống.

“Chào mừng đến với “Bàn Trà Mộng Mị”.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận