Mythos Rift
Convallaria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,758 từ - Cập nhật:

Buổi sáng ở khu nhà phía nam thành phố X thường bắt đầu bằng tiếng gió cào qua ống thoát khí trên nóc những nhà máy luôn phì phèo làn khói. Trời hôm nay có nắng, nhưng là kiểu nắng nhạt như sương, chỉ làm sáng lên lớp bụi mờ bám trên ô cửa sổ chứ không đủ sức làm ấm căn phòng nhỏ tầng áp mái.

Seren kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, vươn vai như một chú mèo lười. Không đồng hồ báo thức, không lịch làm việc. Chỉ có tiếng chuông gió từ phòng kế bên rung lên mỗi khi bác gái hàng xóm mở cửa sổ để hong mấy tấm khăn lau cũ. Seren liếc nhìn khung cảnh bên ô cửa nhỏ, ánh sáng nhạt từ bên ngoài truyền vào khiến cô lim dim thêm một lúc, sau đó mới đẩy nhẹ cánh cửa để gió từ bên ngoài vào thăm phòng. 

Cô đặt ấm nước lên bếp điện, lấy từ ngăn tủ ra gói trà túi lọc bỏ sẵn vào ly. Trong khi chờ nước sôi, cô vệ sinh cá nhân đơn giản một chút. Sau đó tiện thể dọn dẹp sơ lại căn phòng của bản thân. Làm xong hết tất cả thì nước cũng đã sôi.

Ăn xong bữa sáng gồm một ly trà cùng một lát bánh mì lúa mạch, Seren ngồi bó gối trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp đặt cạnh cửa sổ, tay ôm một cái gối lông xù màu be đã bạc màu. Cô đã thay đồ ngủ ra rồi mặc một chiếc áo len rộng màu xám tro, cổ áo hơi sờn chỉ và mũi len cũng đã bong ra một ít. Mái tóc vàng nhạt buộc lệch sang một bên, vài sợi rối xõa xuống trán vì không chải kỹ. Gương mặt cô còn vương chút ngái ngủ, mắt lơ đãng nhìn xuống con hẻm nhỏ bên dưới, nơi một con mèo tam thể đang rình mò một cục giấy lăn lóc.

Căn phòng của cô chật hẹp, chỉ rộng chừng mười hai mét vuông, trần vát chéo vì sát mái. Có một tấm nệm trải sàn, một bàn gấp, giá sách bằng ván ép, và một chiếc móc áo đóng bằng ống thép. Không có gì đáng giá cả. Nhưng nó là thứ đầu tiên cô tự thuê được sau khi rời trung tâm bảo trợ xã hội.

Seren là một đứa trẻ mồ côi. Gần như cả đời của cô chỉ diễn ra trong những bức tường cao của trung tâm bảo trợ, cho đến hai tháng trước. Ngày Seren vừa đủ tuổi trưởng thành cũng là lúc cô phải rời trung tâm để trở thành một người độc lập.

Seren liếc nhìn chiếc bàn gấp cạnh giường. Trên bàn, một chồng sách bìa mềm được xếp ngay ngắn. Andersen, Grimm, Aesop. Bên dưới là vài cuốn triết học cơ bản cô nhặt được ở chợ sách cũ, phía trong đầy những gạch chân bằng bút chì và ghi chú vụng về bằng nét chữ hơi nghiêng. Cô đọc rất nhiều và cũng biết rất nhiều thứ. Nhưng chẳng có thứ nào giúp cô sống dễ hơn ngoài đời.

Seren làm việc bán thời gian ở một quán cà phê ở con phố bên cạnh, tối đến thì dạy kèm thêm cho hai đứa trẻ nhà hàng xóm hai ngày cuối tuần. Số tiền Seren kiếm được vừa đủ để cô trả tiền thuê trọ và sinh hoạt hằng ngày. Seren cảm thấy mọi thứ vẫn ổn vì cô không phải một người có quá nhiều nhu cầu cần đáp ứng. Chỉ là có những ngày, khi cơn gió rít qua khe cửa sổ, cô lại nghĩ.

Sẽ ra sao nếu thế giới khác đi một chút? Như trong truyện cổ tích ấy…

Gần đây, trong thành phố rộ lên một cái tên - Mythos Rift, trò chơi thực tế ảo nhập vai mới được chính phủ bảo trợ một phần như giải pháp thử nghiệm cho nhóm "thanh niên không ổn định kinh tế". Nó là một hệ thống kết nối thẳng vào não bộ qua mũ chụp cảm ứng toàn diện, giả lập các giác quan, môi trường và phản xạ sinh học theo thời gian thực. Đắt đỏ, nhưng những ai vượt qua kiểm tra tâm lý và ký thỏa thuận thử nghiệm sẽ được chơi miễn phí, thậm chí có thể kiếm tiền từ thành tích trong game, nếu đủ giỏi.

Nghe có vẻ không khác gì một thử nghiệm tâm lý trá hình. Nhưng phần thưởng thì là thật.

Ban đầu, Seren không định tham gia lúc nghe được thông tin này qua những bản tin truyền hình. Cô đã đọc được nhiều bài báo viết rằng dự án này là một thứ rất đáng ngờ, và rằng miếng phô mai miễn phí chỉ nằm trên chiếc bẫy gập. Nhưng tuần trước, cửa tiệm cà phê mà cô làm việc đã phải đóng cửa vì việc kinh doanh quá ế ẩm. Seren đã chật vật chạy khắp các con phố để tìm một công việc khác nhưng đều bất thành. Cho tới đêm qua, sau khi kiểm tra tài khoản và thấy số dư còn lại là 12800 crowl, không đủ cho tháng tới, cô đã gõ tên mình lên biểu mẫu điện tử trên trang tuyển chọn thử nghiệm.

Và bây giờ Seren đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn đã được gửi đến cho cô vào đêm qua. 

"Xin chào! Bạn đã được chọn tham gia vòng thử nghiệm đầu tiên của Mythos Rift. Xin hãy đến Trung tâm Thần kinh mô phỏng số 7, lầu 5, vào lúc 14:00 hôm nay để ký kết thỏa thuận. Xin cảm ơn!"

Seren nhìn đồng hồ, mười một giờ bốn mươi hai.

Gió ngoài cửa sổ lại lùa vào, cô kéo cổ áo lên, chạm nhẹ tay vào túi áo, nơi cô kẹp sẵn một tấm vé tàu. Seren rũ mắt, đôi mắt màu nâu nhạt vẫn còn lơ mơ nhưng sâu bên trong đã có thêm gì đó khác.

Buổi trưa hôm nay trời nhiều mây. Cả không gian mù sương như thể thành phố cố ý phủ lên mọi thứ một lớp chăn dày, khiến người ta lười cựa mình. Seren bước ra khỏi chuyến tàu điện số 3, tay nắm chặt quai túi vải sờn cũ. Cô đi bộ qua vài con phố nữa, sau đó dừng lại trước cổng Trung tâm Thần kinh mô phỏng số 7.

Tòa nhà màu bạc hình trụ, cao mười tầng, trơn nhẵn như viên thuốc kim loại khổng lồ cắm xuống đất. Không có biển quảng cáo, không có dòng chữ bắt mắt nào ngoài một logo xoắn ốc màu bạc khắc chìm trên cửa xoay, biểu tượng của ViTech - tập đoàn đứng sau Mythos Rift.

Cô dừng lại trước cửa kính, ngước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. Một cô gái trẻ tóc vàng, da hơi nhợt nhạt, dáng người nhỏ gầy và đôi mắt tròn nhưng do thiếu ngủ nên thâm xì. Không có vẻ gì giống một “người chơi chuyên nghiệp”, cũng không có khí chất của một kẻ mạnh. Nhưng vẫn có sự bướng bỉnh không chịu khuất phục trong đôi mắt cô.

Seren đẩy cửa bước vào.

Trong sảnh chính là một hàng dài người trẻ, đa phần ăn mặc đơn giản, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt nhưng ánh mắt lại toát ra chút gì đó pha trộn giữa lo lắng và kỳ vọng.

Seren lấy số thứ tự, điền vào phiếu khảo sát kỹ lưỡng với tận 200 câu. Các câu hỏi ban đầu thì đơn giản như: “Bạn có từng chơi game nhập vai chưa?”, hay “Bạn có dị ứng với âm thanh hoặc ánh sáng mạnh không?”

Nhưng sau đó dần trở nên khó hiểu hơn: “Bạn phản ứng thế nào nếu bị cưỡng ép phải làm điều trái đạo đức để sinh tồn?”, hoặc “Bạn có nhớ giấc mơ gần đây nhất không? Trong đó bạn có bị tổn thương không?”

Seren hơi lóng ngóng một chút trước những câu hỏi ngày càng kỳ quặc, phải mất một lúc khá lâu cô mới có thể điền hết tất cả câu trả lời. 

Sau khi nộp lại tờ giấy khảo sát, cô được hướng dẫn vào thang máy đến tầng 5. 

Cánh cửa mở ra, không gian nơi này rất yên tĩnh. Mùi chất sát trùng trộn với hương cây bách thoảng nhẹ, khiến không khí vừa sạch sẽ, vừa hơi… vô cảm. Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng sau quầy, tóc búi cao, ngước nhìn lên khi nghe tiếng bước chân. 

“Chào em, Seren Ainsley, đúng không?”

Seren gật đầu, lúng túng đưa ra thẻ căn cước. Giọng cô nhỏ, gần như ngập ngừng.

“Em… đăng ký tham gia kiểm tra vòng thử nghiệm của… game VR.”

Seren thầm tặc lưỡi, trách bản thân khi còn chẳng chịu nhớ rõ tên của tựa game kia. 

Người phụ nữ không quá để tâm đến dáng vẻ ấp úng của cô. Sau khi quét thẻ căn cước và nhập vài thông tin gì đó, cô ấy trả lại thẻ cho Seren rồi mỉm cười chuyên nghiệp. 

“Bây giờ chúng ta sẽ đo điện não đồ, độ nhạy thần kinh và vài thông số khác. Không đau đâu nên em đừng lo lắng quá. Chỉ hơi ngứa một chút.”

Seren được dẫn qua một hành lang dài, hai bên là các phòng cách âm, cửa kính mờ. Qua khe hở, cô thấy những chiếc mũ VR cỡ lớn, như nửa quả cầu úp xuống ghế ngả. Có người đang nằm bên trong, mặt che gần hết, chỉ còn những đầu ngón tay khẽ giật nhẹ theo phản xạ như đang say ngủ. Cô tự hỏi không biết họ có đang mơ về điều gì.

Trong một căn phòng kín, cô được yêu cầu thay áo, gỡ phụ kiện, và ngồi vào ghế. Mũ VR được hạ xuống, lớp lót bên trong mát lạnh khiến cô nổi gai ốc. Một cảm giác tê nhẹ như tĩnh điện trong những ngày khô hanh truyền từ đỉnh đầu ra khắp cơ thể. Seren không thấy khó chịu lắm, chỉ hơi châm chích như có kiến bò trên da khiến cô vô thức muốn đưa tay ra gãi, nhưng vẫn nhịn lại được. 

Độ chừng mười lăm phút thì quá trình ấy cũng hoàn tất. Người phụ nữ hướng dẫn đưa cô đến phòng ký kết, nơi có một chiếc tablet đặt sẵn.

“Chương trình Mythos Rift là một dự án giả lập thần kinh cấp độ cao, nơi người chơi sẽ tạm thời tách rời nhận thức thực và đồng bộ toàn bộ cảm quan vào hệ thống ảo. Những cảm xúc, đau đớn, khoái cảm, và sang chấn trong game đều có khả năng ảnh hưởng đến vùng não tương ứng. Mặc dù có giới hạn an toàn tự động, xin lưu ý rằng hệ thống không chịu trách nhiệm với mọi chấn thương tâm lý và thể xác phát sinh trong quá trình tham gia trò chơi. Xin cảm ơn.”

Seren im lặng một lúc. Cô có hơi do dự một chút, nhưng rồi lại nghĩ về căn phòng thuê nhỏ hẹp, về những tờ hóa đơn xếp chồng, và về những buổi tối không biết mai ăn gì.

Rồi cô ký tên.

Một tiếng “ting” nhỏ vang lên khi hợp đồng số hóa được xác nhận. Nhân viên mỉm cười nhạt, trao cho cô một chiếc hộp đựng bộ mũ chụp thần kinh và một cuốn sách mỏng, “Hướng dẫn người chơi tân thủ - Bản rút gọn."

“Thiết bị này sẽ đồng bộ toàn bộ thông tin sau khi em kích hoạt lần đầu tại nơi cư trú. Chúc may mắn, Seren Ainsley.”

Seren cúi chào người phụ nữ hướng dẫn rồi quay về theo lối cũ. 

Cô không vội trở về nhà mà ghé ngang một cửa hàng bán đồ chuyên dụng cho việc chơi game giả lập gần đó. Cô dừng trước cửa mất một lúc, nhìn bảng giá treo phía trước và tính toán lại số tiền của bản thân. Sau một lúc, Seren cũng có được đầy đủ thứ mình cần.

Chiếc túi giấy kêu sột soạt theo từng bước chân của Seren khi cô rẽ vào con hẻm nhỏ, cách trạm tàu điện vài trăm mét. Trong túi là ba gói dung dịch dinh dưỡng loại phổ thông, không vị, không mùi, và gần như không khác gì thạch y tế. Đủ cho cô no bụng năm ngày nếu không vận động nhiều.

Seren nghe kể rằng việc tham gia những chương trình mô phỏng trí não này sẽ tiêu tốn một lượng năng lượng rất lớn. Đã có nhiều báo cáo về việc người chơi tử vong do quá đắm chìm vào thế giới ảo mà quên cả ăn uống. Do đó, Seren đã tiêu gần như toàn bộ số tiền dành dụm cho việc mua những gói dinh dưỡng. Còn lại vài xu lẻ, chắc chỉ mua được một ổ bánh mì khô hoặc một chuyến tàu điện. Nhưng cô không thấy hối hận, đây là một sự đầu tư cần thiết.

Thành phố về chiều muộn phủ lên mình một màu vàng cam như mật. Những tòa nhà bê tông xám ngắt phủ đầy rêu phong, dọc theo vỉa hè là các bảng điện tử quảng cáo nhấp nháy. Người đi đường vội vã, ánh mắt dán vào bảng thông tin cầm tay. Không ai nhìn ai. Có những người đang trở về sau một ngày dài, cũng có những người chỉ vừa bắt đầu chuyến đi, người này người kia, ngược xuôi đôi ngã.

Dưới ánh đèn mờ ảo của những tòa cao tầng, tất cả như phủ lên dáng vẻ nhộn nhịp và háo nhoáng nhất, nhưng đồng thời cũng gợi lên nỗi cô độc sâu trong tâm trí mỗi con người. Ánh đèn vàng ngã xuống người cô gái trẻ, để lại một vệt đen dài rúm ró bên vệ đường. 

Cô dừng lại ở cửa hàng tạp hóa quen, không vào mua gì, chỉ đứng nhìn đống gấu bông cũ kỹ chất sau tủ kính. Một trong số đó có đôi mắt tròn màu tím nhạt rất giống nhân vật trong quyển truyện cổ tích cô từng đọc ở trung tâm bảo trợ. 

Vẫn chưa có người mua nó…

Một nụ cười mỉm trên khóe môi cô, trong vô thức thôi.

Khi trời sập tối hẳn, cuối cùng cô cũng về đến khu nhà trọ. Seren đặt túi lên sàn, tháo giày, thả mình xuống giường.

Sau khi cho bản thân vài phút lười nhát, cô ngồi dậy dọn dẹp lại mọi thứ. Cất túi dinh dưỡng vào tủ lạnh xong, cô kiểm tra lại bộ thiết bị chơi game vừa được phát. Mũ chụp thần kinh vẫn còn nguyên niêm phong, bên cạnh là cổng kết nối với ổ cắm, kèm một vòng cổ có chế độ theo dõi sinh học và cảnh báo nếu người chơi gặp phản ứng mạnh.

Seren thử đội lên, cảm giác lành lạnh của kim loại áp vào trán khiến cô hơi rùng mình, nhưng rồi lại cười khẽ. Cô đặt mũ xuống cẩn thận rồi vỗ nhẹ vào nó, như thể đang vuốt ve một con vật.

Cô dành phần còn lại của buổi tối để làm một bữa ăn nhẹ, giặt sạch vài món đồ, đọc lại vài đoạn truyện yêu thích và viết vài dòng nhật ký. Đó là một thói quen cô giữ từ năm mười bốn tuổi, sau khi nhận được quyển sổ đầu tiên từ cô giáo chủ nhiệm tại trung tâm bảo trợ.

“Ngày 17 tháng 9.

Mình đã ký tên vào hợp đồng của một trò chơi mô phỏng não bộ. Không biết đây là khởi đầu cho thứ gì… nhưng nó là điều duy nhất mình có thể thử hiện tại. Mình hơi sợ. Nhưng nếu mình sợ hoài thì sẽ không bao giờ có gì thay đổi cả.”

Cô đặt bút xuống, gấp sổ lại, và tắt đèn.

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố X mờ dần vào sương đêm. Trên trần nhà, những vết nước loang tạo thành hình giống như bản đồ của một thế giới lạ lẫm.

Seren nhắm mắt. Ngày mai, cô sẽ bước vào thế giới đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận