Mythos Rift
Convallaria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 3,935 từ - Cập nhật:

Khi Seren mở mắt ra, cô thấy mình đang ở giữa một không gian kỳ lạ. Trước mắt cô là những hàng cỏ mọc san sát nhau, lác đác giữa một khoảng xanh là vài bông hoa nhỏ màu vàng nhạt. Phía trên cao, khoảng không thoáng đãng với nền trời trong và xanh, loáng thoáng phía xa là những đám mây cuồn cuộn màu hồng nhạt. Seren đưa mắt nhìn xuống chân mình, cô đang ở giữa một lối đi được lát bằng gạch màu nâu nhạt. Con đường kéo dài về cả hai phía, chẳng có đầu cuối hay biển chỉ dẫn nào, khiến cô chỉ biết đứng tần ngần ở tại chỗ.

Seren cẩn trọng ngắm nghía mọi thứ, xung quanh chẳng có bất kỳ sinh vật nào, chỉ có tiếng gió xào xạc cùng tiếng hít thở của chính bản thân cô. Chợt một cơn gió thổi qua mang theo hương bánh ngọt và bơ nhạt, dịu nhẹ đến mức Seren có cảm tưởng nếu không để tâm thì cô sẽ vụt mất nó trong hơi thở tiếp theo. Cô ngó nghiêng tìm nơi phát ra mùi hương ấy. 

Không có thứ gì quanh đây trông như sẽ có mùi ấy…

Liếm nhẹ đầu ngón tay xác định hướng đến của cơn gió, cô quyết định sẽ dùng nó để lần ra mục tiêu. 

Dần theo những viên gạch hình chữ nhật, đồng cỏ thấp cũn cỡn được thay bằng những bụi cây um tùm màu xanh sẫm. Seren men theo những hàng xanh mượt tiến về phía trước, cho đến khi mọi thứ đột ngột bị cắt ngang bởi một dòng sông kỳ lạ. 

Dòng nước không có sự trong suốt đặc trưng mà thay vào đó là một màu trắng đục lạ lùng. Hai bên bờ lác đác những bụi hoa nhỏ cỡ nắm tay, xen kẽ là những viên đá trứng ngỗng màu xám nhạt phủ đầy rêu xanh. Ngoài ra chẳng có thứ thì khác cả.

Làm sao để tiến sang bờ bên kia đây…

Seren cúi đầu nhặt lấy vài viên đá, xúc cảm trơn nhẵn man mát khiến cô vô thức chà sát chúng vào lòng bàn tay của bản thân. Cảm giác lành lạnh truyền tới khiến tâm trí đang rối bời của cô bình tĩnh hơn. Gió lay những nhành cây ven bờ, mang theo một hương ngọt nhẹ beo béo của sữa tươi vây lấy cánh mũi Seren. 

Sao lại có mùi sữa nhỉ? Dòng sông này làm từ sữa sao?

Đương lúc Seren chuẩn bị khom người múc lấy chút nước từ dòng sông kỳ lạ, thì từ phía sau chợt vang lên tiếng lạo xạo cắt ngang.

Từ giữa những lùm cây rậm rạp, một tấm biển nhỏ nhảy lò cò về phía cô. Và như thể không chỉ mỗi Seren bị bất ngờ trước tình huống hiện tại, cả tấm biển kia hình như cũng vậy. Những bước lò cò của nó đột ngột dừng lại khi cả hai vừa giáp mặt. Có lẽ bị ngạc nhiên vì cô đến đây quá sớm, cũng có thể vì chính nó là kẻ đến trễ. Cả hai cứ đứng ngập ngừng như vậy một lúc, cho đến khi Seren không chịu nổi nên quyết định mở lời trước.

“Bạn là biển chỉ đường à?”

Thốt ra câu ấy xong Seren liền thấy bản thân mình ngớ ngẩn. Biển chỉ đường thì đương nhiên là để chỉ đường rồi.

Cái biển kia hình như cũng cảm thấy vậy. Nó khẽ gật đầu để xác nhận rồi nhảy đến cạnh bờ sông, khom người xuống. Từ trên thân nó mọc ra hai cánh tay nhỏ, rồi không biết nó lấy từ đâu ra một viên phấn màu trắng, bắt đầu soi mình qua làn nước, hí hoáy đề tên lên mặt biển báo.

Có lẽ nó thật sự đi làm trễ… Là bug game sao? Nhưng mà nó đang soi cái gì vậy?

Cô liếc nhìn mặt nước màu trắng đục sóng sánh. Ngoại trừ những đường sóng ánh bạc, chẳng có hình ảnh nào được phản chiếu từ đó cả. Bỏ qua sự tò mò về việc vì sao một đạo cụ chỉ dẫn lại xuất hiện lỗi như thế, Seren vừa nảy ra một suy nghĩ khác.

“Cái đó… Bạn có thể dẫn đường cho mình luôn không?”

Cái biển đang hí hoáy viết tên bị bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột. Nó quay lại nhìn cô, chỉ tay vào “mặt” của mình như thể đang xác nhận lại. Seren cũng phối hợp gật đầu để đáp lời.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên tấm biển báo nhận được một yêu cầu như thế.  

Nó đứng bất động một lúc tựa hồ như ngẫm nghĩ, sau đó ngửa đầu nhìn sắc trời. Bầu trời vẫn trong xanh chẳng nhìn rõ nơi đâu là ông mặt trời, cũng chẳng thể nhìn ra hiện tại đã là khi nào. Nhưng tấm biển như có thể nhìn ra thời gian giữa một mảng xanh biếc ấy, có lẽ nó nhận ra bản thân thật sự đã muộn làm. 

Nó lại cúi đầu xuống soi mình viết cái gì đó, đợi đến lúc xoay lại thì Seren mới có thể nhìn rõ chữ bên trên.

“Sẽ không báo lỗi chứ?”

Seren hơi bị bất ngờ trước lời đề nghị ấy, nhưng rồi cô ngay lập tức hiểu ra đây là yêu cầu trao đổi cho việc dẫn đường.

“Được chứ! Vậy bây giờ chúng ta lên đường luôn nhé!”

Nhận được câu trả lời vừa ý, tấm biển nhỏ trông có vẻ phấn chấn hơn hẳn. Nó nhảy ra khỏi tuyến đường lát gạch, bắt đầu tiến sâu vào những bụi cây.

Seren nhanh chóng nối bước theo sau, cả hai cứ như vậy một trước một sau tiến sâu vào khu rừng. Qua một lúc, đương lúc Seren định cất lời hỏi về cách qua sông thì tấm biển đột ngột dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn qua, phía trước là một khoảng đất trống được bao quanh bởi những hàng cây, ở giữa có một cái giếng bằng đá phủ đầy rêu phong. 

Seren tò mò bước đến xem xét một chút. Cái giếng có phần lớn hơn bình thường, cô ló đầu qua khỏi thành nhìn vào, bên trong là một khoảng không đen kịt chẳng thể nhìn ra đâu là đáy. Trên miệng giếng đặt một cái xô lớn làm bằng gỗ nối liền với một sợi dây thừng, vắt ngang qua cuộn ròng rọc. 

Tấm biển dẫn mình đến đây để làm gì nhỉ?

Đang lúc Seren định ném thử cái xô xuống ước lượng chiều sâu thì đột nhiên có một lực đẩy từ phía sau, khiến cô mất thăng bằng ngã thẳng vào trong. 

Tiếng la thất thanh của cô vang vọng trong lòng giếng. Cú ngã khiến Seren xoay tròn trong không trung, vừa đủ để người cô lật ngửa đối diện với miệng giếng. Phía trên thành cao, tấm biển kia đứng ngược sáng nhìn vào, nhận ra ánh mắt của cô, nó còn vươn tay vẫy vẫy như đang chào tạm biệt.

“Cái… TÔI CHẮC CHẮN SẼ KHIẾU NẠI CẬU!”

Tiếng hét của cô dần bị nuốt đi bởi tiếng gió. Seren cứ rơi mãi rơi mãi trong không gian đen kịt. Cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trò chơi thôi, cô nhắm mắt lại, chấp nhận màn chơi đầu tiên sẽ kết thúc tại đây. Nhưng rồi áng chừng một phút, hai phút, thậm chí là năm phút trôi qua, cảm giác rơi xuống vẫn không ngừng lại. 

Cô hoài nghi mở mắt ra nhìn thử, xung quanh vẫn là khoảng không đen đặc. Va phải thứ gì đó cưng cứng bên cạnh, bấy giờ Seren mới nhận ra, trong lúc rơi xuống cô cũng đã ôm theo cái xô lớn kia. 

Bỏ qua việc vì sao cái giếng này lại sâu như vậy và không biết liệu sợi dây của cái xô kia có bị đứt hay chưa. Cô vẫn quơ quào lật người ngồi vào trong xô. 

Seren chẳng biết mình làm vậy vì điều gì nữa. Chắc vì muốn tìm một thứ gì đó để tựa vào để an tâm hơn, hoặc vì cảm giác gió thốc trực tiếp vào người khiến da thịt cô ran rát. Chứ rơi xuống từ độ cao như vậy thì có hay không có cái xô thì hẳn là cô cũng bẹp dí thôi. 

Mọi thứ cứ như vậy thêm một lúc, cho đến khi đột nhiên Seren nhận ra tiếng gió vù vù bên tai như đang nhỏ lại. Cô nép vào trong xô, ép sát lưng mình vào thành gỗ, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang rơi chậm dần. 

Rồi đột ngột, Seren cảm thấy người mình nhảy tưng lên một cái, sau đó mọi chuyển động dừng hẳn. Không có tiếng va chạm mạnh, hay cơn gió nào bên tai nữa cả. Cô quờ quạng chạm vào sợi dây thừng nối với cái xô, cảm nhận hình dạng và sự căng ra của nó. 

Có vẻ như mình đã rơi đến giới hạn chiều dài của sợi dây? Còn bao xa nữa thì đến đáy giếng nhỉ? Nhưng xuống đáy rồi thì mình làm gì để leo lên đây? Biết đâu bên dưới còn có nước? Hay mình cứ ngồi chờ ở đây xem có ai đến kéo mình lên không?

Seren ngồi suy nghĩ vẩn vơ trong cái xô lơ lửng thêm một lúc. Có vẻ như nhận ra ngồi mãi ở đây cũng chẳng có ích gì, nơi đây trông chẳng giống như sẽ có ai đến lấy nước, cô quyết định thử vươn tay bám vào sợi dây thừng hòng leo lên. Nhưng chỉ vừa rướn người lên được một đoạn thì cô chọn ngồi lại vào trong xô.

Không leo nổi. Mà cho dù có leo được thì ngã một đoạn sâu như vậy, cô cũng chẳng đủ sức để lên tới mặt đất.

Vậy thì chỉ còn cách đi xuống tiếp thôi nhỉ… Nhưng làm sao để áng chừng bên dưới có gì đây?

Đang lúc Seren loay hoay chẳng biết làm sao thì cô sờ phải thứ gì đó cộm cộm trong quần mình. Là mấy viên đá trứng ngỗng ban nãy. Chẳng biết trong lúc vô tình nào đó cô đã nhét chúng vào túi quần mang theo, nhưng vừa khéo bây giờ thì cũng đã có ích. 

Seren miết miết những viên đá tròn nhẵn, cô lựa ra một viên to nhất rồi cẩn thận thả xuống. Độ chừng chỉ nửa giây, bên dưới truyền đến một tiếng lạo xạo lạ lùng. Không giống tiếng đá khi rơi xuống đất hay mặt nước, điều đó khiến Seren thoáng nhíu mày vì khó hiểu. Nhưng rồi đôi mày cũng giãn ra vì ít nhất cô biết đáy giếng không quá xa và bên dưới cũng không có nước. 

Lách người dần về phía mép xô, Seren muốn góc độ tiếp đất của mình là gần nhất có thể. Cô trườn hẳn cả người ra ngoài, cho đến khi chỉ còn một tay nắm lấy mép thành gỗ. Cảm giác lơ lửng cùng trọng lượng toàn thân đổ dồn lên cánh tay phải khiến trán cô rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh. Nhịn xuống cảm giác sợ hãi của trái tim đang đập thùm thụp, Seren hít sâu một hơi, đếm từ một đến ba rồi nhảy xuống.

Trong lúc rơi xuống, cô cũng không quên dùng hai tay ôm lấy đầu bản thân. Rồi thụp một cái, sau đó, không có sau đó. Cô chỉ đơn giản là tiếp đất, không có giảm giác đau đớn hay chấn động nào đó như trong tưởng tượng. 

Seren ngồi bệt xuống thở hắt ra một hơi, trái tim đang bị treo lên cũng được thả lỏng. Theo từng hơi thở phập phù, mùi ngai ngái của bùn đất và gỗ mục len vào khiến cô bình tĩnh hơn không ít. 

Xung quanh vẫn im ắng một cách lạ lùng, không còn tiếng gió vập vù như lúc rơi xuống, trong không gian đen kịt chỉ còn mỗi tiếng hít thở của chính cô. Seren đưa tay lần mò, cảm nhận mặt đất lành lạnh, mềm và dính, đôi khi còn chạm phải thứ gì đó thô ráp xôm xốp phát khá tiếng lạo xạo. Có vẻ như cô đã rơi xuống một mảnh đất bùn được lót bởi một ít lá khô.

…Đây là đáy giếng?

Seren thử nhướng người, đưa tay ra phía trước mò mẫm. Lòng bàn tay cô áp sát vào vách thành xung quanh, cảm nhận sự thô ráp nứt nẻ lạ lùng. Cảm giác xù xì nham nhám ấy không giống với thành của đáy giếng, mà giống như một cái thân cây vậy.

Men theo những vân nổi trập trùng, chợt Seren chạm vào một khe hở có vẻ sâu hơn những đường nứt khác. Cô tò mò luồn tay cào vào vết nứt ấy, những mảnh vụn rơi ra phát ra tiếng lách tách nho nhỏ. Sau một lúc, trên đấy thật sự lộ ra một cái lỗ nhỏ, những tia sáng yếu ớt cũng theo đó mà rọi một đường như sợi chỉ vàng soi vào trong.

Seren hơi giật mình trước tia sáng ấy.

Một cái giếng thì làm sao có ánh sáng xiên ngang hông thế này?

Không nén được sự tò mò, cô lần tay tách nhẹ lớp gỗ mục, kéo theo vài sợi dây leo bám lỏng lẻo. Một khoảng hở dần lộ ra, không rộng lắm, nhưng vừa đủ để Seren có thể lách mình bò ra ngoài.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, thứ đập vào mắt là khung cảnh một khu vườn lạ lẫm. Những gốc cổ thụ cao tít tắp, tán lá rộng giăng kín không trung, chỉ để lọt vài tia nắng nhạt rọi xuống nền đất nâu sẫm. Không gian như bị phủ thêm một lớp chăn âm u lặng lẽ, ngoài tiếng xì xầm nho nhỏ của cơn gió quanh những thân cây thì chẳng có gì khác.

Seren bối rối ngó quanh, sau đó quay đầu nhìn lại nơi mà bản thân vừa bò ra. Đó là một hốc cây rỗng ruột, bề mặt loang lổ vết rêu và xung quanh bọc chằng chịt những sợi dây leo màu xanh sẫm.

Cái giếng… thông vào một hốc cây?

Sự lạ lùng của mọi thứ khiến Seren thấy hơi choáng ngợp. Cô thở hắt ra, bàn tay đỡ lấy trán rồi xoa xoa để làm dịu đi cơn đau. Đầu cô có hơi choáng váng, cảm giác nhộn nhào từ cú rơi dài vẫn chưa tan khiến cảnh vật xung quanh vẫn còn hơi quay cuồng trong mắt cô.

Seren nửa nằm dựa vào gốc cây nọ, mắt khép hờ lại cảm nhận những tia sáng len qua rừng cây um tùm. Một cơn gió thoảng qua mang theo mùi trà và bánh ngọt. Là thứ mùi lúc đầu cô đã nương theo để dẫn đường. 

Chợt bên tai Seren vang lên một tiếng ting nhỏ, kèm theo đó là trong tầm mắt cô xuất hiện một tấm biển xanh nửa trong suốt. 

“Gate: Thoát khỏi Khu Vườn Say Ngủ.”

Dòng chữ màu trắng đục với ký hiệu hình cánh cổng đang đóng lại nằm im lìm trên thanh thông tin màu xanh nhạt. Súc tích và cũng không có thêm bất kỳ chỉ dẫn nào khác. 

“Gate…”

Seren thoáng nhớ lại cánh cửa với ổ khóa hình vỏ sò ở sảnh chờ. 

Có vẻ như đây là nhiệm vụ chính để vượt qua màn chơi nhỉ?

Xác định được mục tiêu cần làm hiện tại, Seren thoáng thấy nhẹ nhõm vì có lẽ cô vẫn đang đi đúng hướng. Liếc nhìn cảnh vật im lìm xung quanh, bấy giờ cô mới nhận ra quả thật mọi thứ trông như đang rơi vào một cơn mê lạ lùng.

Thảo nào tấm biển khi nãy lại đi làm muộn… Nhưng tại sao nhỉ?

Nhớ lại việc tấm biển nọ đẩy cô rơi xuống giếng. Có vẻ như đó không chỉ đơn thuần là hành động ác ý hay trêu chọc, mà giống như dẫn cô đến một lối tắt hơn.

Có lẽ mình đã trách nhầm nó chăng…

Đương lúc Seren đang ngồi ngẩn người thì bỗng tiếng gì đó vọng lại từ bên kia những hàng dây leo. Những nhánh cây bện lại với nhau, rủ xuống như một tấm rèm cửa, bên trong truyền đến tiếng loảng xoảng của chén đĩa va chạm, xen lẫn tiếng ai đó thút thít khe khẽ.

Có người ở quanh đây sao?

Seren lồm cồm bò dậy, phủi nhẹ lớp đất dính trên tay rồi hướng về phía ấy. Cô lách qua những tán lá rủ, bước chậm rãi về phía ánh sáng hắt lại từ sau lớp cây. Càng đi, hương bánh nướng, bơ nhạt và mứt ngọt càng rõ ràng, như thể có ai đó vừa mới bày sẵn một bàn trà chiều đâu đây.

Bức màn lá cuối cùng được vén sang bên. Trước mắt cô là một khoảng trống nhỏ trải đầy cỏ non, ở giữa bày một bệ trà đã bị nghiêng lệch, những chiếc ghế con nhỏ xíu như đồ chơi nằm lăn lóc trên mặt đất. Trên bàn, những tách trà cùng chén đĩa nằm tán loạn, bánh kem cùng mứt dâu va vào nhau, nhầy nhụa văng tứ tung làm chẳng nhìn ra chiếc khăn trải bàn ban đầu có màu gì. Trong góc vườn, có một cô bé đang ngồi co ro.

Mái tóc xoăn màu vàng nhạt của cô bé rối tung như bông gòn, bộ váy chấm bi lấm lem những vệt bánh vụn và mứt. Trong tay cô bé ôm khư khư một ấm trà sứ bị mất nắp, khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo nhăn nhúm lại, vành mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.

Thấy Seren, cô bé giật mình, bàn tay nhỏ siết chặt quai ấm trà, rụt vai lại như con thú nhỏ bị dọa.

“…Ai vậy? Không phải… Không phải là hắn chứ…?”

Seren hơi sững lại trước dáng vẻ sợ sệt của đối phương. Cô dừng lại ở một khoảng không quá xa nhưng cũng đủ gần, cẩn thận lựa chọn câu từ để đáp lại.

“Xin lỗi, chị làm phiền em sao? Chị chỉ đang tìm đường ra khỏi nơi này…”

Cô bé thoáng khựng lại, sau khi nhìn rõ người đến là một người khác thì khẽ lắc đầu, vừa sụt sùi lau mắt vừa chậm chạp đứng dậy đến gần Seren.

“Chị không có làm phiền đâu ạ… Em là Maribel, chủ nhân của bàn trà này. Nhưng… bàn trà của em giờ chẳng còn ai, mấy thứ quan trọng để tổ chức tiệc cũng bị cướp mất rồi…”

Nói đến đây, giọng cô bé lại sụt sùi như muốn bật khóc. Seren ngập ngừng một lúc. Mọi thứ diễn ra bất ngờ khiến cô chẳng biết nên làm gì. Chợt một dòng chữ màu đen mờ xuất hiện trên đầu cô bé nọ. Seren nheo mắt nhìn kỹ vào nó. 

“Maribel - Chủ nhân của Bàn Trà Mộng Mị

Ai đó, ai đó? Bắt lấy nó, bắt lấy nó! Nhanh lên đi, nhanh lên đi! Sắp nửa đêm rồi, bàn trà vẫn chưa thể bắt đầu…”

Seren lờ mờ đoán ra được thân phận của đối phương. Cô thoáng chú ý đến chiếc chìa khóa đeo trên cổ cô bé. Dù rằng thanh nhiệm vụ chỉ yêu cầu thoát khỏi khu rừng này thì sẽ qua màn, nhưng có vẻ như vẫn phải hoàn thành các yêu cầu của NPC để có được điều kiện.

Hoặc đơn giản hơn là cưỡng chế đoạt nó từ cô bé.

Tất nhiên Seren sẽ không làm vậy, nhưng trong lúc tìm hiểu về cách thức vận hành màn chơi thì cô đọc được cũng không ít người lựa chọn những lối tắt như vậy để nhanh chóng qua màn. Và tất nhiên là nó vẫn hợp lệ, dù sao thì họ cũng chỉ là NPC của hệ thống.

“Cái đó… Chị có thể giúp gì cho em không?”

Maribel như bị bất ngờ trước lời đề nghị ấy, vẻ mặt của cô bé tươi tỉnh hơn hẳn, giọng nói cũng không giấu được sự hào hứng. 

“Thật sao ạ?”

Cô bé bặm môi, chìa chiếc ấm sứ với cái nắp đã mất về phía Seren, bắt đầu kể lại mọi chuyện.

“Thỏ Trắng… hắn ta ghét việc bữa tiệc này không mời hắn, nên đã lấy mất cái nắp trà của em rồi chạy đi… Rồi còn nữa, Gã Làm Bánh tham lam đã lấy đi lọ mứt gây mê của em, bảo là để “giữ hộ”, nhưng em biết hắn sẽ không chịu trả lại… Cuối cùng là chú chuột của em, Bơ Nhỏ… nó bị con Mèo Lang Thang tha đi mất rồi…”

Seren nghe xong cũng hiểu được vấn đề, để tiếp tục, cô cần giúp Maribel lấy lại những thứ bị đánh cắp. 

Quả nhiên, tấm bảng hiển thị nửa trong suốt lại hiện lên. Hiện tại, bên dưới dòng nhiệm vụ chính với ký hiệu hình cánh cổng là ba thanh nhiệm vụ nhỏ với ký hiệu hình chìa khóa.

Gate: Thoát khỏi Khu Vườn Say Ngủ.

Key: Nắp Trà Bị Đánh Cắp - Đang tiến hành

Thỏ Trắng ương bướng, nó hay lập lờ ở cạnh bờ sông sữa để tìm cái gì đó… Pong pong pong, cái gì? Một, hai, ba, năm! Nhiều thỏ quá!

Key: Lọ Mứt Bị Đánh Cắp - Đang tiến hành

Gã Làm Bánh giảo hoạt, nghe nói nhà hắn ở khu vườn bánh kẹo phía Đông. Nhom nhom nhom, bánh kẹo ngon quá! Nhưng sao chúng lại không hỏng nhỉ…

Key: Chuột Bơ Nhỏ Bị Bắt Cóc - Đang tiến hành

Mèo Lang Thang quái đản, không biết nó có còn đi ghẹo mấy con sâu ở khu vườn nấm bay không? Piu piu piu, nó biết bay kìa!”

Tạm gác những câu hỏi về sự kỳ quặc của phần mô tả, Seren thoáng nhớ lại dòng sông lúc ban đầu, có lẽ cô đã xác định được nhiệm vụ đầu tiên mà mình sẽ làm.

“Cẩn thận với Gã Làm Bánh nhé… Hắn thích mời bánh kẹo, nhưng cũng hay bỏ linh tinh vào đấy lắm…”

Giọng Maribel có phần dè dặt khi nhắc đến gã đàn ông ấy. Cô bé rụt vai lại, lấm lét ngó quanh như đang sợ thứ gì đó nhìn thấy. Sau khi xác nhận không có ai, cô bé nhét vội một vật vào tay Seren rồi chạy về ngồi lại bên phía góc vườn ban đầu.

“Chị hãy cẩn thận nhé. Em sẽ ở đây chờ chị ạ.”

Seren cúi nhìn vật trong tay bản thân, là một con dao bạc dùng để phết mứt. Mũi dao trơn nhẵn với những đường nét bóng loáng, lưỡi dao dẹt và mảnh, khía những đường răng cưa nhọn hoắt. Cô khẽ liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, hiểu ý gật gật đầu, không hỏi lại mà lặng lẽ cất nó vào túi.

“Được, chị nghĩ mình sẽ đến chỗ Thỏ Trắng trước. Em có thể chỉ chị đường đến đó không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận