Truyện sáng tác
Lần cuối
Số từ
12.481
Đánh giá
5,00 / 1
Lượt xem
2.293
Tên khác:
Liệu tôi có thể nắm trong tay vận mệnh của mình không
Tóm tắt
Một cô gái chơi game và đạt cấp bậc cao nhất.
Và như một phần thưởng, cô bị xuyên không vào game mà không thể phán kháng.
Xem thêm
-
21/06/2025
-
22/06/2025
-
22/06/2025
-
23/06/2025
Xem thêm
45 Bình luận
Thêm nữa là phần cảm xúc của nhân vật chính còn hơi mờ, mặc dù ông có để cô ấy cử động, phản ứng, nói chuyện và tự hỏi, nhưng những hành vi này nhìn chung còn thiếu sức nặng, nó giống như một chuỗi mô tả kỹ thuật hơn là hành vi mang tính người thật, ông có thể để cô ấy phản ứng một cách bất ngờ hơn, luống cuống hơn hoặc thậm chí ngớ ngẩn một chút để tạo cảm giác chân thực và cá tính, hiện tại mọi phản ứng đều quá gọn và hợp lý, giống như ông đã tính trước tất cả rồi bắt cô ấy đi theo, điều này khiến cho nhân vật không có cơ hội sống riêng hoặc gây ấn tượng với người đọc, nhất là trong phần chuyển tiếp giữa game và thế giới mới, thay vì cho cô ấy vật lộn với tình huống thì ông lại đẩy quá nhanh sang bước đồng bộ và nhớ lại ký ức, dẫn đến việc cảm xúc chưa kịp tích lũy thì cao trào đã trôi qua, riêng phần hồi tưởng quá khứ thì tôi thấy có tiềm năng nhưng ông lại kể như thể tua nhanh bằng văn bản, cảnh nào cũng ngắn, hình ảnh nào cũng giống như cắt từ phim rồi xếp nối tiếp nhau, không có không gian để nhân vật suy nghĩ hay để người đọc cảm nhận, ví dụ cái chết của mẹ, thề nguyện trước mộ, luyện kiếm giết sói, vượt qua nỗi sợ, tất cả đều có sức mạnh cảm xúc nếu được làm kỹ, nhưng hiện tại ông đang kể theo kiểu lướt qua, nên hiệu quả cảm xúc giảm rõ, nếu ông muốn người đọc đau cùng nhân vật thì cần để họ ở lại lâu hơn trong khoảnh khắc đó, chứ không phải đưa họ đến rồi kéo đi, cuối cùng là phần hệ thống, ý tưởng có thể phát triển nhưng lúc này hệ thống chỉ mới đóng vai trò công cụ, chưa có dấu hiệu gì về tính cách riêng hay mục đích riêng, ông có thể gieo vài dấu hỏi về việc hệ thống này là gì, đáng tin hay không, nó là phần mở hay phần khóa của câu chuyện, chứ nếu chỉ hiện lên để báo cấp và đưa nhân vật đi thì hơi phí, tôi nghĩ chương 1 nên dùng để xây không khí và cho thấy ít nhất một nét nổi bật của nhân vật chính, nhưng hiện tại ông lại dồn vào cho thấy tất cả, làm người đọc không nhớ được gì rõ ràng ngoài việc nó có quá nhiều cảnh, nhiều thông tin, và tốc độ đi quá nhanh, nếu ông chia nhỏ ra, để mỗi đoạn có không khí riêng, dừng lại đúng lúc và cho cảm xúc thấm dần, thì chương 1 sẽ đỡ ngợp và dễ nhớ hơn.
Đây là nhận xét và sửa lỗi của tôi sau khi đọc chương 1.
Tôi hiểu rồi, và tôi thấy phản hồi của ông rất thật, thẳng, không quanh co gì cả, đó là điểm tốt. Nếu từ đầu ông chỉ định để chương 1 làm lý do đơn giản để dẫn tới việc nhân vật bị đưa sang nơi khác thì cách viết nhanh, lướt qua cũng dễ hiểu, nhưng nếu ông đã thấy bản thân không nỡ làm nó hời hợt, lại muốn thêm chi tiết, thì tôi nói thật là cứ thêm, chỉ cần thêm đúng thứ cần thêm: đó là nhịp cảm xúc. Cái sai không phải ở việc chương quá dài hay quá nhiều thông tin, mà là ông chưa kiểm soát tốt tiết tấu, chưa để nhân vật kịp cảm nhận, nên mọi chuyện cứ trôi như một đoạn tường thuật. Việc ông cảm thấy mình không hiểu rõ cảm xúc con gái hay cảm xúc của người ở một mình cũng không phải là trở ngại gì to tát, không ai yêu cầu ông phải hiểu hết, chỉ cần ông để nhân vật đó phản ứng tự nhiên, cho cô ấy thời gian để dừng lại, ngẫm nghĩ hoặc đơn giản là không biết phải làm gì thì bản thân cô ấy sẽ thể hiện cảm xúc theo kiểu của mình, đó mới là thứ người đọc chờ. Tôi đồng ý với ông rằng nếu giờ viết thêm nội dung mới mà không khéo sẽ khiến chương bị lệch mạch, không hợp với phần sau, nhưng cách xử lý rất đơn giản: không nhồi thêm tình tiết, chỉ thêm những khoảng ngừng, những khoảnh khắc mà nhân vật cảm nhận lại những gì vừa trải qua, có thể là ánh mắt, cử chỉ, câu độc thoại, một chút bối rối, hoặc đơn giản là sự im lặng, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến cấu trúc tổng thể, mà còn làm nội dung chậm lại, người đọc dễ theo hơn. Ông không cần nghĩ đến chuyện quy củ ở đây là bất biến, bởi truyện là do ông quyết định quy tắc của nó, không ai bắt ông giữ cứng mọi thứ từ đầu đến cuối nếu thấy sai, miễn là khi sửa thì mạch truyện rõ hơn, cảm xúc thật hơn. Mỗi lần viết thêm ra một đoạn là thêm một cơ hội để nhân vật sống thật, và để ông làm rõ bản chất con người họ. Cứ để họ sống, cứ để họ nói, còn việc chỉnh sửa thì lúc nào cũng có thể làm sau. Nếu ông cần, tôi có thể đọc từng đoạn ông viết lại và góp ý từng chút một. Nhưng tôi nhấn mạnh: đừng cố thêm thông tin, hãy thêm nhịp. Viết làm sao cho người đọc không bị kéo lê mà được đi cùng, được dừng lại, được thở cùng nhân vật. Đó mới là chuyện quan trọng.
Được isekai = được dị giới... ??? Wth?
Ô khen thật k đó@
Nội dung nó lướt qua thật mà, ai cũng thấy thế. Chi tiết cần mọi người tìm hiểu thì tác viết có vài dòng, như ngoại hình, mô tả trò chơi, vật phẩm, làng mạc,... Không elaborate mấy thông tin này ra vừa làm truyện nó nhạt, vừa làm cho nó tầm thường, ngán đọc, tại mọi người không thấy có gì thú vị trong truyện cả.
Còn mấy thứ nên để ý nữa là:
- Dấu câu, dấu chấm, phẩy đánh sai tứ tung.
- Mấy chỗ có dấu ngoặc đơn thì tại sao không kể tả rõ ràng ra, hoặc dùng đôi câu ẩn dụ, nói giảm nói tránh nào đó.
- Hạn chế viết số.
- Không có tùy ý tách chữ ("ch.ết") ở đây.
- Sao lại thêm, "Khán giả đang xem và bình luận(tức Toris)." vào làm chi?
- Dấu gạch nối - dùng để đánh đầu câu thoại thì cách ra.
- Tên riêng viết hoa.