Xuyên không vào game nhưn...
Một cậu bé nào đó
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 thế giới ma pháp

Chương 01 xuyên không và vận mệnh

1 Bình luận - Độ dài: 5,016 từ - Cập nhật:

Vào một ngày bình thường, trời nắng sớm như bao hôm khác.

Hôm nay, thời tiết dịu nhẹ hơn một chút, chỉ hơi oi bức. Trên cành cây cao, có tiếng chim hót như đón chào ngày mới, làn gió từ trên cây cuốn theo không khí ấm áp thổi qua một khung cửa sổ.

Ở trong một căn phòng vắng vẻ, xung quanh bừa bộn, đồ đạc chất lên thành cụm quanh giường, nơi đó có một cô gái đang ngủ nướng, khẽ cựa mình.

Một thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn đang cuộn tròn mơ mộng bỗng tỉnh giấc sau khi bị cơn gió ấm thổi qua. Cô bật dậy theo bản năng, mắt hơi chớp, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Thấy mặt trời đã lên cao, cô nhanh chóng đi tới bên chiếc gương lớn ngay sát tủ để chỉnh lại bản thân.

Cô nàng này là một game thủ trẻ tuổi, sống một mình và đã thôi học. Cô ít nói cũng chẳng có bạn bè hay người thân gì. Ngoại hình bình thường khiến cô gần như vô hình ở trong xã hội này.

Cô nàng cũng rất lười khi ở nhà, đồ đạc thường vứt lung tung nhưng cũng không tới nỗi bẩn và bốc mùi. Mọi thứ cứ vậy từng ngày như thể chẳng có gì, bởi vì trong mắt của cô, cái nhìn của bên ngoài không hề quan trọng, sống sao vui vẻ là được rồi.

Với một chút trợ cấp nhỏ hàng tháng và mấy đồng lương ít ỏi từ việc bán chút đồ trong game, miễn cưỡng để một người như cô có thể tồn tại...

Trong gương, hiện lên một cô gái đầu tóc hơi rối, mặc trên mình bộ quần áo ngủ chưa thay từ hôm trước. Tuy đã bị che lấp, cũng chẳng thể giấu được cơ thể hơi gầy của cô. Tự nhìn bản thân mình, khiến cô tự hỏi rằng: tại sao mình khác với mọi người như vậy, hôm nay chơi game xong thì làm gì tiếp...?

Cảm giác trống vắng như bao lần cũ tự soi mình trong gương, những câu hỏi đặt ra và không có ai trả lời, cô thấy thật sự chán nản. Một cuộc sống không biết ngày mai sẽ ra sao, luôn luôn mơ hồ về ký ức xa lạ qua từng đêm và cảm giác ấy gần đây càng rõ rệt.

Cô thường mơ thấy một người khác, mơ thấy vài thứ khó hiểu về họ nhưng rồi lại quên mất, khiến cho việc này đối với bản thân không hề quan trọng và nhanh chóng cho qua. Không nghĩ nhiều, cô chỉnh chu lại bản thân đôi chút và nghĩ tới hôm nay có một việc quan trọng.

Sau khi làm vài thứ qua loa như tập thể dục và ăn chút mì gói, cô nhanh chóng chạy tới bàn máy tính, nhấn vào tựa game luôn yêu thích, tựa game này đã dành cả thanh xuân ở bên mỗi lúc cô cần. Cuộc sống luôn gắn liền với nó khiến cho cô cảm thấy có thêm chút màu sắc, thêm ý nghĩa để cố gắng hơn.

Ở đây làm cho cô cảm thấy mình như thành một người khác, không còn phải giấu mình, không còn rụt rè xa lạ nữa. Còn có rất nhiều người hay nhắc tới cô, và có thể gọi họ là fan.

Đôi mắt lóe lên như có chuyện vui, nàng nhìn vào màn hình đã mở sẵn game. Hai tay đã đặt vào bàn phím cùng chuột, rồi nhấn ô:

[Bắt đầu]

Trong game... khung cảnh ở đây như một bức tranh cổ tích đẹp đẽ, màu sắc ấy ngược lại hoàn toàn bên ngoài khiến nơi này thành cuộc đời thứ hai của cô. Và cũng từng ước bản thân thực sự ở trong này. Nhưng đâu nào thành hiện thực dễ vậy được.

Tại một góc hơi vắng của map, một nhân vật nữ đang chuẩn bị đối đầu với một con boss thế giới.

"Một con vật hi hữu không thể xác định." Được biết đến là một tồn tại cổ xưa không ai có thể mạo phạm, một thực thể không ai dám nhìn thẳng... Và đó là miêu tả của con boss. Thực ra khi ở trong game, nó khổng lồ như một thành phố, nó chính là một con 'rồng' cực lớn và trên trăm mét. Khiến con người khi ở đó như thể nhỏ bé tới vô hình vậy. Và đây là tầm nhìn đối với hiện tại.

Nhưng đổi lại tầm nhìn của nàng, người ngồi ngoài máy tính thì nó như thể một con quái chờ đợi khiêu chiến đơn giản, một khiêu chiến diễn ra rất thường ngày... Và tất nhiên hôm nay, nó cũng vậy.

Một thân trang bị, trang phục thanh lịch ưu nhã màu lam nhạt, tạo cảm giác thân thiện dễ gần. Sau lưng là đôi cánh màu trắng mạnh mẽ như kiểu chỉ cần vỗ là có thể bay lên, nhưng không phải, nó là bản trang trí kèm theo chút giá trị nhan sắc. 

Nhìn từ bên ngoài, nàng như một thiên sứ lấp lánh thánh khiết, từ bên trong lại như một đứa trẻ thích làm màu, nhưng trông vậy thôi, tất cả đều chứa một bầu trời chỉ số khủng.

Tay cô nâng lên một thanh kiếm màu trắng nữ tính có viền hoa văn độc lạ. Ngay sau đó, một đường sáng cầu vồng đẹp mắt từ thanh kiếm uyển chuyển phóng xuất ra, hướng về phía sinh vật bí ẩn kia.

"Tịch Diệt Vọng Cầu!" Nàng hô lên.

Quá trình diễn ra một cách máy móc, chiêu thức không rõ cấp bậc bao phủ cả ngàn mét bay tới sinh vật, làm nó không thể tránh né thậm chí cử động, như thể đây là hoàn toàn áp đảo.

Người ngoài nhìn vào có thể cảm nhận và đoán được đây sẽ là một hồi ác chiến 300 hiệp gì đó, nhưng không.

"Là nàng, người có cấp cao nhất đang khiêu chiến boss địa ngục!" Phía xa lúc này, khi ánh cầu vồng chiếu sáng khu vực tạo nên sự chú ý như cố tình. Một tên rảnh rỗi nào đấy đứng gần và phát hiện ra động tĩnh bên này, lập tức, hắn hướng về xung quanh reo lên chat trên kênh thế giới như thể là fan lâu năm trung thành.

Khi ánh cầu vồng vô ưu ấy chạm tới boss, một tiếng "Hưu..." vang lên thất thanh rồi chợt im lặng. Không có cảnh máu me hay cuộc hủy hoại diện tích nào thực tế, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên và cùng con rồng biến mất vào hư vô. Một chiêu miểu sát!

Sau đó, một dòng thông báo hiện lên màn hình: "Tiêu diệt thành công, bạn tăng lên một cấp".

"Vậy là xong, xong rồi luôn?" "Rồi sao nữa. Cảm giác chờ đợi ban nãy đâu...?" Cô ấy giờ đây lại cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng. Rõ ràng bản thân đã rất mong đợi chuyện này mà, không phải nên vui vẻ hay sao? Cô đang nghĩ bản thân rất ngầu, nhưng đó chỉ là game khiến cảm giác ấy bỗng như biến mất. Mà lúc này, bên trong màn hình không ai để ý tới:

 "Lại là một chiêu miểu sát, rõ ràng ta đã nương tay kia mà~." Cô ấy quay lưng sau khi boss bị tiêu diệt.

Lại thở dài: "Giá như ta lúc ấy có được thứ sức mạnh này, có lẽ..." "Cuối cùng kết thúc rồi... cô ấy có vẻ rất vui, nhưng mà... Không biết ta có thể tìm lại một mảnh linh hồn khuyết thiếu đó không nữa. Vận mệnh thật sự có thể nắm trong tay sao? Hệ thống có lừa ta không? Mà nếu thật sự như vậy, cô ấy có buồn không..."

Lúc này một giọng nói trong trẻo mang theo một chút kiêu ngạo thoát ra từ đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Không ai khác chính là người vừa ra một chiêu thần thánh kia, nàng đứng chống tay vào eo, bĩu môi, rõ ràng là đang làm màu. Nhưng ngay sau đó, ký ức của người ấy hiện về kèm theo chút bi thương không muốn nói. Người ấy nhìn về phía xa, tưởng chừng ngay gần mà nhìn vào 'nàng', người chơi game đang hụt hẫng.

Hệ thống game lúc này thông báo và hiện lên trước màn hình: "Chúc mừng bạn đã thành công đạt cấp cao nhất và duy nhất từ trước tới giờ. Từ ngay lúc này, bạn có thể lựa chọn tiến tới một map ẩn như một phần thưởng cho sự nỗ lực của bạn. Xác nhận tiến vào:

[Đồng ý] [Từ chối]"

Nàng lúc này đang cảm thấy trống rỗng và mất phương hướng. "đạt cấp cao nhất", đó là mục tiêu phấn đấu của nàng và giờ đây thực sự đã đạt được. Nhưng khi ấy, khi mà đã hoàn thành mục tiêu, đôi mắt nàng chợt ngưng lại đôi chút suy nghĩ bản thân tiếp theo nên làm gì thì nhìn thấy thông báo lạ lẫm không thường xuất hiện.

Sau một hồi suy tư, "Nàng"(đang chơi game) quyết định vào nhấn nút "từ chối" vì lý do tới giờ ăn cơm... Nàng ta vẫn sinh hoạt đúng giờ khi mà nhà... chỉ còn một mình. Sau khi nhấn vào, màn hình chợt xảy ra sự cố chỉ còn lại một nút :đồng ý".

"Hệ thống thông báo bạn đã xác nhận đồng ý và sẽ tiến vào sau 3 2 1."

"Ủa khoan, ta từ chối mà, game lỗi rồi à? Thôi kệ, mình đi ăn trước đã!" Khi nhìn thấy thông báo này, cô liền nghĩ ngay là bị game troll. Không thèm để ý, cô quay người rời đi. Nhưng đột nhiên...

Thế giới trong căn phòng như ngừng lại. Thời gian, không gian đóng băng lúc này, cô cảm thấy khó thở và mất cân bằng, thị giác không nhìn rõ, cơ thể mất phương hướng hoàn toàn. Màn hình vẫn sáng ở đó nhưng giờ đây nó chợt lóe lên và vài hình ảnh khó hiểu xảy ra mơ hồ... 

Cô mở to mắt ngạc nhiên, cố cựa người nhưng lại không thể lay dù một chút. Lúc này sợ hãi dồn lên trong cô khiến bản năng lúc này nàng chỉ có thể vô thức nói lên chữ: "từ chối". Nhưng giờ đây trời đất tối xầm lại như màn đêm, chỉ còn lại ánh mắt hoang mang tuyệt vọng. Và rồi, nàng mất đi ý thức hoàn toàn, cơ thể không rõ.

...

Ở một cánh đồng rộng lớn, một nơi mới toanh...

Một thiếu nữ nằm giữa đồng cỏ mênh mông không có một bóng người, chỉ toàn cây hoa, ngọn cỏ. Xung quanh, gió thổi nhè nhẹ đem theo làn hương đánh thức thiếu nữ này.

"Ưm..." Sau một tiếng rên rỉ, nàng ôm đầu uể oải mở ra đôi mắt đẹp. Thay vì có cảm giác như nãy, nơi này bình yên đến lạ.

"Ta từ chối, từ chối!... Mà khoan đã?" Nàng chớp chớp mắt nhìn xung quanh nơi đây, một nơi xa lạ không giống căn phòng vốn có, một nơi vắng vẻ và một âm thanh không thuộc về mình.

"Giọng nữ mảnh mai đáng yêu này... còn cơ thể này... Là ta?" Nàng nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn xa lạ, nắm vào mở ra liên tục, nàng bóp hai bên má như muốn xác nhận điều gì đó. "Đây là mơ chăng, cảm giác lúc nãy là gì?"

Nàng nhớ lại lúc bản thân bất lực, tuyệt vọng lúc nãy. Nhưng hiện tại, lại bình tĩnh đến lạ thường, hô hấp đồng đều như thể chưa có gì xảy ra. Nhưng cảm giác cơ thể rất khó cựa hiện tại lại là thật... "Mơ sao...?"

Cô nhận ra cảm giác bây giờ đã khác với mọi khi, nơi đây có mùi hương dịu nhẹ, một nơi tuyệt đẹp để ngắm cảnh. Nhưng đây không phải cái nên lo lắng tầm này. "Có mùi hương, có cảm giác... Không phải mơ hay sao?" "Vậy như này, là ta bị bắt cóc. Hay là...!"

Nàng chợt nghĩ đến một vấn đề to gan không hiện thực: "xuyên không?"

Để xác nhận nàng to mồm nói: "Mở thông tin của ta!" Tuy chỉ mơ hồ có ý nghĩ xuyên không, nhưng nàng quyết định thử. Và thành công.

Giao diện game hiện ra:

- Thông tin nhân vật: Ahein Toris (đang đồng bộ hóa: 1% 2%...)

- Chủng tộc: nhân tộc( hiện tại)

- Cấp độ: 9999

- Kỹ năng:...

- Linh lực:...

- Thần lực:...

- Kho đồ:...

- Chỉ số: x x x

- Chức năng và hệ thống: đã khóa. Bạn không thể thao tác lúc này, mọi chỉ số đang đồng bộ.

.....

"Thật sự?" Trên mặt hiện lên chút ý cười nhưng rất nhanh liền hoang mang nghĩ trong đầu: Đây có thể vẫn là game... mình vẫn đang trong game, mơ hoặc có gì đó...

"Cấp độ, mọi thứ vẫn còn, nhưng tên... sao lại là Ahein Toris? Rõ ràng ta đặt tên nhân vật là Hy Vọng mà? Còn hệ thống kia nghĩa là sao, phải hệ thống game không nhỉ?"

"Ta cảm giác chỗ nào kỳ kỳ. Thôi thì thử tìm nút đăng xuất game cái." Mười vạn câu hỏi vì sao xuất hiện trong đầu nàng lúc này, nhưng rất tiếc không ai giải đáp cho nàng. Và nàng cũng không chấp nhận bản thân đã xuyên không, mà coi như đây là game kiểu mới hoặc một cái gì đó kỳ diệu, khó lý giải.

Sau một hồi ngây ngô ngẩn người như đồ ngốc... Cô ngửa mặt lên trời kêu:

"Nút đăng xuất của ta đâu, ta muốn tố cáo...!" Tìm mãi, Toris không thấy gì chỉ thấy từ cảnh báo: 

[Bạn không thể thao tác lúc này]

"Chắc chắn là tư thế của mình không đúng. Thử lại." Cô vẫn chưa từ bỏ, cố làm vài điều trẻ con tại nơi đây.

Sau một hồi tìm tòi nghiên cứu cơ thể như: tự cởi một số quần áo, làm vài động tác không thể thực hiện khi chơi game và xem lại cảm giác đàn hồi của ngực.

Lúc này, chân nàng bước đi thẳng về phía trước với từng bước khó khăn, hai tay chạm nhẹ hai bên đầu, tự hỏi:

"Chân thật như vậy, đây là thực? Không thể nào! Chuyện xuyên không gì đó là tồn tại sao? Vậy sao nó lại rơi vào đầu của ta cơ chứ. Rồi thế giới này còn là game mà ta biết nữa không? Cơ thể này... còn là ta nữa hay không?"

Cơ thể cô hiện tại rất không thích ứng, mỗi bước đi như muốn đổ ngã. Có nhảy lên, có ngồi xuống cũng có lăn vài vòng, đầu dính cỏ...

Sau một thời gian...

Vẫn là cánh đồng hiện tại nhưng cô càng đi, hoa ngày càng nhiều, bầu trời không còn giả như trước, có mây, gió có hương hoa... Cảm giác cực kỳ chân thật tới từng lỗ chân lông. "Cánh đồng hoa!" Toris vô thức nói ra. Có lẽ là tên của nơi này nhưng nàng lại không quan tâm mà đi tiếp như thể nó rất bình thường.

Sau vài giờ đồng hồ lang thang không có đích đến.

Có lẽ cô ấy dần thích ứng với cái tên Ahein Toris dần dần hiện trong đầu. Tự lẩm bẩm: ta hiện tại tên Toris? Vậy tên cũ đâu...

Toris đang bước trên một cây cầu màu trắng xóa mà nàng không để ý, cây cầu tiếp nối bên kia chính là một khu rừng có đường đi rõ ràng. Bên dưới cầu, một dòng sông phản chiếu bóng mờ đang di chuyển của Toris. Bóng mờ tuy không rõ ràng nhưng lại phản chiếu nội tâm cô lúc này.

"Đây là sự thật, mình thật sự đã... xuyên không, nhưng có chỗ nào đó không hề hợp lý...! Đầu ta có thêm vài ký ức không rõ?"

"..." 

Toris vẫn còn đang nghĩ đây có thể là lỗi hệ thống, nàng chờ đợi thông báo để còn đi ra khiếu nại mà không hề hay biết, bất giác Toris đã tới bên kia cây cầu.

"Sao ta cảm giác rất lạ..."

- Tên nhân vật: Ahein Toris (đang đồng bộ 45%).

- Trước khi đồng bộ, bạn không thể dùng chức năng hệ thống.

.....

.....

"Với cái tốc độ này, có lẽ tối nay ta sẽ biết được đáp án..." Toris nhìn lại thông tin, thở dài.

Cô bước dọc theo con đường dẫn lối vào trong rừng, nơi đây không hề có một con vật gì kể cả côn trùng nhỏ lẫn âm thanh.

Không biết qua bao lâu, trời chuyển màu. Cô đã đi tới một cái đình có vài chỗ ngồi, bàn trà... có cả bảng tên trên đó: "Nhã hương". "Sao ta lại thấy nơi này rất quen, cả cái tên Ahein Toris nữa... Cơ thể này hiện tại là của ta?"

Bất giác giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên, nhưng lần này là có thêm chút màu sắc.

Toris ngồi đó dựa vào ghế nghỉ ngơi, dù không ăn, ngủ nhưng Cô không hề cảm thấy đói và mệt. Cô ngồi nghỉ vì tính toán hiện tại đã hoàn tất cái gọi là đồng bộ kia. "Đến rồi!"

"Đồng bộ hoàn tất 100% chuẩn bị dung hợp." Toris nhìn dòng chữ hiện lên trước mặt, đột nhiên mắt cô vô thức nhắm lại.

Toris không hiểu chuyện gì kỳ quái lại xảy ra, nhưng cô lại bình tĩnh cực kỳ như thể đang đợi một khoảnh khắc này. Ý thức Toris bây giờ đã ở một nơi khác.

Trong một không gian tối đen...

Nơi đây không có âm thanh, không có điểm cuối. Ánh mắt Toris nhìn xung quanh nghĩ ngợi lung tung, ngay trước mặt cô xuất hiện ánh sáng vàng từ từ xuất hiện.

"Đó là Aihein Toris, nhân vật game duy nhất, tên là Hy vọng của mình!" Toris không hề hoảng loạn, trong đầu còn đang nghĩ vì ở đây không thể phát ra âm thanh. Thực chất cô hiện tại không có cơ thể thật, chỉ có linh hồn vô hình. Xung quanh yên tĩnh cực độ. 

Toris cũng chẳng hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy ánh vàng đó, cô đã đoán ra: đây chính là tên của nhân vật trong bảng hệ thống của mình. Và tên gọi của nhân vật, tên tự đặt cho họ là khác nhau.

Ánh vàng Ahein Toris đột nhiên bước chầm chậm về phía của Cô, hai tay cô ấy dang ra ôm chầm lấy Toris, đầu chạm đầu.

Toris giật mình nhìn ánh vàng, không phải vì hoảng loạn mà vì cô đã có chút muốn khóc, muốn cử động ôm lại nhưng không thể. Trong không gian này từ từ xuất hiện một chút ký ức, hình ảnh.

"Vận mệnh là không thể thay đổi? Đều là lừa người! đây chính là mảnh ghép còn thiếu sao... Nhưng có vẻ hai ta đều bị lừa rồi!" Ánh sáng vàng lúc này đang nói, nước mắt bất giác rơi, nhưng không phải ánh sáng vàng của Ahein Toris ban đầu, mà là sáng hơn một chút, ấm áp hơn đôi chút...

Không gian tối đen xung quanh từ từ thay đổi, tỏa màn sáng trắng, hình ảnh dần hiện ra.

Toris lúc này nhìn hình ảnh, ngay cạnh vẫn bị ôm nhưng không phải cảm giác khó chịu, mà là thân thiết lạ thường khiến linh hồn cô có chút ấm áp. Hình ảnh xung quanh không phải chỉ là nhìn nhận mà là trực tiếp ký ức vào đầu...

................

"Oe oe". Tiếng khóc của một đứa trẻ mới sinh vang lên, xung quanh không thể thấy rõ nhiều thứ vì khắp nơi đều là sương mù như giới hạn. Cạnh bên cũng chẳng có một ai ngoại trừ mẹ của đứa bé đang ôm con mình, nụ cười hạnh phúc của người mẹ đang che giấu cơn đau mới sinh.

5 năm sau... ký ức mơ hồ trực tiếp qua đi.

Là một ngày mưa tầm tã, mưa rơi phai nhòa nước mắt. Đứa bé lúc này đang quỳ trước mộ, cơ thể ướt sũng, đầu gối toàn đất, nước mắt chảy dài theo mưa khóc thút thít, miệng lập xuống lời thề: "Con thề sẽ trở nên mạnh hơn để trả thù cho mẹ, hu hu hu."

Lúc ấy... Mẹ vì bảo vệ cô mà dùng thân mình chống lại đàn sói, chỉ để con mình chút thời gian chạy thoát. Đứa bé sợ hãi vì đàn sói hung tợn cũng sợ cảm giác bất lực trơ mắt nhìn mẹ mình ra đi. Với sự giúp đỡ của dân làng, cô bé thành công sống sót, nhưng thứ đánh đổi... là người mẹ đã ra đi mãi mãi! Cô bé lúc này hận bản thân mình, hận mình chỉ biết khóc, hận lúc ấy người ở lại nên là mình.

Thời gian này lướt qua khiến Toris khó chịu, nước mắt bất giác rơi. Chính cô cũng hiểu cảm giác ấy, ký ức trực tiếp thấu vào lòng như thể chính cô đang trải nghiệm.

Một hình ảnh khác lại hiện ra...

Một cô bé đang cầm kiếm chĩa vào lũ sói nhỏ, máu trên người cô nhuộm đỏ bạch y. Trước đó, đây là một cảnh đẫm máu giữa hai bên, một bên số lượng và một bên chất lượng. Xung quanh, từng thi thể sói nằm la liệt, còn một vài con đang nhe răng như muốn lao lên trả thù cho đồng bọn. Ánh mắt cô bé hiện giờ kiên định, sắc bén nhưng cơ thể hơi run. Sau một hồi tranh đấu khốc liệt bằng chiêu thức tập luyện nhiều năm, đàn sói thành công bị tiêu diệt. Cô bé ngã khụy xuống, mắt nhắm nghiền... "Ta sẽ mạnh lên, mạnh hơn nữa..."

...

"Ta rốt cuộc cũng có thể bước chân vào cảnh giới đầu của Tu tiên rồi!" Một hình ảnh khác nữa lại hiện lên, đây là cô bé lúc nãy, nhưng đã lớn hơn một chút.

Cô đang khoanh chân, nhắm mắt, trên khuôn mặt khó giấu nụ cười, khắp nơi quanh cô có vô số ánh sáng trắng mờ ảo tụ lại... Đây là thành quả những năm này của cô. Sau một cơ duyên lạ không rõ, biết cách dẫn dắt linh khí nhập thể, thành công đạt được luyện khí nhập môn của tu tiên!

Tuy khoảng ký ức đều có sương mù khó hiểu, nhưng những gì truyền vào đầu, lại hoàn toàn như đích thân thực hiện khiến Toris đang xem bất chợt nhắm mắt cảm nhận mà không biết, linh hồn của cả hai đang từ từ dính vào nhau. Đó là ánh sáng vàng và Toris.

...

"Mọi người... xin lỗi! Là do ta quá yếu. Giá như ta mạnh hơn chút nữa... Hức hức!" Đột ngột xung quanh lại thay đổi. Lại là cảnh tượng giống như ban nãy, một thân bạch y nay lại nhuộm đỏ, xung quanh xác chết của yêu thú xếp thành từng mảng, chất đống, và trong đó có cả... "người".

Đó là một đêm dài, cũng là một cơn mưa to bất chợt, mưa đem theo nỗi nhớ cùng đau thương in hằn vào cô bé. Khoảnh khắc ấy không kéo dài, chợt nghe tiếng hú vang lên. Xung quanh khu làng, từng hồi tiếng hét vang lên thảm thương của người và cuộc tấn công bất ngờ của lũ sói không báo trước.

Đàn sói rất đông, tốc độ cũng rất nhanh tới nỗi dù cô bé là tu sĩ nhưng để phản ứng kịp thì đã muộn. Cô cầm kiếm nhanh chóng thanh trừng từng đợt sói tấn công dân làng. Nhưng lại không ngờ được, dường như lũ sói nhiều đến vô tận, dù nàng có thể dễ dàng đánh bại cũng khó mà quan tâm người khác... 

Một chiêu kiếm là một con, một đợt cứu một người cũng giết vài con. Nhưng nhìn lại chiến trường, mắt cô chợt rơi chút lệ. Không vì sợ mà là cảm giác bất lực ấy lại ùa về, nhìn từng người, từng người bị lũ súc sinh này cắn xé mà không kịp bảo hộ khiến cô phát cuồng. Chiến trường kéo dài cả đêm mưa... quy mô này phải đến trên trăm con, giết mãi, bảo vệ mãi, cuối cùng chỉ còn sống vài người... Đàn sói rất yếu, nhưng số lượng thì không, chiêu kiếm chém thành đôi lũ sói không còn đẹp nữa, nó mang theo thù hận, mang theo những ý muốn bảo vệ, đem theo ký ức về người mẹ, về hôm ấy... đàn sói tận diệt, trời mưa.

Đau lắm... nước mắt đứa bé vô thức rơi thay cô nói lúc này. Cô không còn muốn nghĩ gì nữa, bản thân yếu đuối cũng là cái tội, tại sao chuyện này lại xảy ra đột ngột không báo trước vậy chứ... Tại sao bản thân lại yếu vậy chứ? 

Xác sói chất thành một mảng, cơn mưa lấm qua chúng, lại qua mặt đất chảy thành một dòng sông máu qua trước mặt cô. Suốt đêm ấy cô không đứng dậy, mắt nhắm lại, cứ quỳ một chỗ theo cơn mưa. Người còn sống sót cũng bi thương không kém, họ cũng có người thân và gia đình, họ cũng muốn hỏi tại sao, nhưng không một ai hiểu và trả lời họ. Đêm hôm ấy rất dài...

.....

Một hành trình cứ vậy diễn ra... Vô số cảnh sắc bi phẫn, đau thương, nỗ lực của đôi vai nhỏ bé ấy nhưng rồi chẳng cứu được ai cả...

Trong lòng Toris hiện tại rất đau, tuy chỉ là người xem, lại không có cơ thể thực, nhưng cái cảm giác này cô vốn không hiểu tại sao chân thực tới như vậy... đau như vậy. Nếu như bây giờ Toris có nước mắt, lúc này đã sớm khóc cạn...

...

"Ngươi căn cốt rất tốt, thiên phú không tồi, ánh mắt này... ta rất thích. Chỉ tiếc, hazz..." Một cảnh tiếp theo hiện ra. Đó là một ông già đang tiến hành kiểm tra cho cô gái ấy.

Lúc này Toris có thể xác định, cô ấy chính là Ahein Toris! Nhưng đây là bản chân thực, bản người thật lúc nhỏ.

Ông già nói tiếp: "Dường như linh hồn ngươi không được trọn vẹn, sau này thành tựu có lẽ không cao, đáng tiếc đáng tiếc."

"Nhưng xét thấy ánh mắt này của ngươi, ta có thể phá lệ cho ngươi gia nhập môn hạ của ta, nhưng con đường này không còn hợp với ngươi. Ngươi còn muốn gia nhập sao?"

Cô bé đáp: "Ta chấp nhận."

Đây là cảnh sau vài hôm quyết định rời đi làng của mình, cô trách bản thân quá yếu, trách bản thân sao không biết trước lần đó sẽ xảy ra, trách tất cả những gì mình làm trong quá khứ... 

Khi được môn phái chấp nhận, cô vui sướng trong lòng nhưng lại chợt nhói đau, dường như cuộc sống hiện tại trong mắt cô chứa đầy quyết tâm mạnh hơn. Lúc này, có chút âm thanh kỳ lạ trong đầu của Ahein Toris, âm thanh kỳ lạ này khiến cô nghĩ đây là của môn phái nên không hề quan tâm mà chỉ lẳng lặng tu luyện.

1 năm, 5 năm rồi 10 năm... Xuân đi hè đến, thu về đông tới... trăm hoa nở, trăm hoa tàn. Nước chảy, mây trôi... Thời gian như thoi đưa, bất giác nàng đã lớn, nhưng... thân hình vẫn vậy. Có lẽ, đây là vì thể chất nào đó của nàng.

Hiện tại, cô đã là một thiếu nữ có hình dáng mảnh mai, mái tóc màu bạc chảy dài đến ngang lưng, đôi mắt đen, ánh nhìn kiên định, thân hình nhỏ bé chỉ khoảng 1m5. Khoác lên thân đồng phục nữ màu trắng của môn phái, tạo nên khí chất thanh thoát không chút bụi trần.

Rồi một ngày này cũng đến, thành tựu con người là có hạn, tới một mức độ nhất định, cảnh giới đã không còn tăng lên nữa.

"Thì ra cái gọi là vận mệnh còn có thể thay đổi sao?" Cô đang ngồi khoanh chân nhìn màn hình hệ thống.

Khung hình hiện lên.

"Xuyên toa thời không tiếp nhận thử thách. [Tiến hành]."

"Sau khi ta đi nơi này sẽ như nào?"

"..."

"Vẫn không trả lời sao, thứ này hết linh rồi à?" nàng lúc này đang nghi hoặc.

"Thế giới này sẽ tiến vào đóng băng!" Một dòng chữ lại hiện lên. Và cuộc đối thoại liên hồi của hai bên diễn ra.

Vào chục năm trước, hệ thống này đã sớm bên cạnh nàng. Ban đầu, nàng còn nghĩ thứ này là của tông môn để tiến hành giám sát, nhưng sau từng ấy thời gian nghiên cứu, hệ thống đã được nàng chấp nhận.

Nó đã giúp nàng không ít: từ kiến thức, đến những món đồ kỳ lạ, nhưng hiệu quả của chúng lại cực kỳ nghịch thiên, nó đã giúp nàng vững vàng ở cảnh giới "Nguyên Anh". Nàng đã vượt xa mọi người kể cả tông chủ, nhưng rồi hiện tại hệ thống đã không còn giúp nữa.

"Có lẽ đây là một cơ hội duy nhất." Đang nghĩ trong đầu lúc này, Ahein Toris hô:

"Tiến hành!"

----------------

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi Enris