“Các em, tập trung nào.” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trên bục giảng, thu hút ánh nhìn của đám học sinh bên dưới. Dù vậy, xen giữa chúng vẫn thì thầm những tiếng xôn xao.
Nào là “Nay ăn gì?” rồi lại “Tên cậu là gì?” hay “Sang nhà thằng kia chơi game không?”. Thật là những đứa nhóc cứng đầu, cô giáo nghĩ. Đã là tuần thứ hai cô chủ nhiệm cái lớp này và chắc chắn đây không phải lần đầu tiên cô phải kìm nén cơn giận của mình đối với chúng.
Hồi trước còn làm ở nội thành, cô đã quá quen với hình ảnh học sinh cặm cụi ghi chép bài trong khi mình giảng. Ấy thế mà lại có đợt thuyên chuyển nhân viên, khiến cô bị đì xuống cái thị trấn nhỏ này. Thực ra thì cô không ghét nơi này, phong cảnh ở đây thật sự đẹp, thức ăn không tồi, người dân dù khá đa nghi nhưng họ làm vậy có mục đích riêng của họ. Mọi thứ không đến nỗi tệ, cho đến khi thầy hiệu trưởng bắt cô chủ nhiệm cái lớp này.
“Mấy đứa kia!” Cô hét lên, rồi luống cuống xin lỗi khi học sinh sợ hãi nhìn lại cô. “Xin lỗi. Cô làm các em sợ à?”
Có một số đứa lẩm bẩm “Ừ,” trong cổ họng, số còn lại im hẳn.
Thấy rằng mọi sự chú ý đã được đổ dồn về mình, cô giáo bắt đầu giảng, một tay chĩa vào tấm bản đồ trên bảng:
“Chúng ta đang sống tại thị trấn Anagine, em nào biết nó nằm ở đâu trên bản đồ thị trấn?”
Khá nhiều cánh tay xung phong. Tâm trạng khá hơn một chút, cô nhìn đứa con gái ngồi đầu bàn. Nó có một mái tóc màu vàng đậm xõa dài ngang vai, đôi mắt nâu mở to, trông khá thông minh. Tiện đấy, cô gọi nó:
“Mời Annie.”
“Thưa cô, ở phía Đông ạ”
Cô giáo mỉm cười, gật gù. Tốt, đứa này cũng ổn đấy chứ. Cơ mà, đáp án cô bé đưa ra vẫn còn hơi thiếu.
“Tuyệt vời.” Cô vẫn khen trước để an ủi Annie. “Em gần như đúng rồi đó, Thật ra chúng ta sống ở phía Đông Đông Nam tính từ Trung tâm Thành phố. Sự thật là chúng ta gần như nằm ở phía Đông luôn đấy, chỉ lệch đi có một chút thôi.”
Dường như không để tâm lắm tới lời giải thích của cô, Annie ngồi xuống, ánh mắt cô bé ngó đứa bạn học ngồi trên trái. Đấy là một thằng nhóc tóc đen, khá gầy, mặc chiếc áo khoác màu xanh rêu dài quá khổ. Nó ép cả người mình lên mặt bàn, đôi mắt thâm quầng, đang nhắm lại cứ như thể cả đêm hôm qua nó đã không ngủ vậy. Dù rất muốn để cho nó ngủ bù, nhưng vì là giáo viên, cô vẫn phải lay vai cậu nhóc để đánh thức nó.
“Xin lỗi.” Nó thức dậy, lẩm bẩm.
“Xin lỗi.” Nó lại lẩm bẩm.
“Miles…”
Cô giáo bắt đầu lo lắng khi thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Nhưng trước khi cô định hỏi han, “Miles” đã nói trước:
“Xin lỗi, em mới nhớ lại ngày con chó nhà em chết thôi ạ.”
Khắp xung quanh lớp, những tiếng nói ồn ào lại xuất hiện. Nhưng thay vì chia ra nhiều chủ đề như vừa nãy thì lần này, chúng đều nhắm vào “Miles”. Nhận thức được gì đó chẳng lành, cô giáo liền ân cần nói với “cậu bé”:
“Trò Northman à, lát nữa chúng ta nói chuyện nhé?”
“Miles” mở to mắt, rồi nhìn qua Annie như thể nghi ngờ rằng cô bé đã nói gì không phải với giáo viên. Tuy nhiên, “cậu” cũng khó lòng trách móc bạn mình được, vì dù sao cô bé cũng là đứa duy nhất “cậu” coi là bạn trong cái lớp này rồi.
“Vâng, thưa cô.” “Miles” gật đầu với cô, sau đó ngồi xuống.
Và lớp học lại tiếp tục.
“Như các em đã biết, thị trấn Anagine của chúng ta nằm ở một vùng có nhiệt độ rất là vừa phải, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Tiện đây, có em nào biết, đâu là loài hoa đặc trưng của thị trấn nào?”
Lần này, chỉ có hai đứa giơ tay. Cô giáo mời thằng con trai ngồi cuối lớp, vì đứa ngồi cạnh cửa sổ vừa được gọi khi nãy rồi.
“Dạ thưa cô, là hoa lưu ly ạ.”
“Giỏi lắm. A! Nhà em gần nhà trò Northman đúng không trò Hendrix?”
Giật mình, “Miles” đưa tay lên miệng. “Cậu” cảm thấy không ổn, cứ như thể có đứa nào đó đã đấm một phát vào dạ dày “cậu” vậy. “Miles” quay đầu lại, ngó trừng trừng đứa tên Hendrix kia. Hendrix có một mái tóc màu nâu sẫm, đôi mắt xanh lá và đeo trên mặt một chiếc kính cận. Trông cậu ta giống một tên mọt sách hơn một kẻ nguy hiểm.
Trước khi “Miles” định động thủ, Annie đã kịp nắm lấy bàn tay phải của “cậu”, khiến cơn bực mình nguôi ngoai đi phần nào.
“Tớ biết cậu ghét nó, nhưng làm ơn bình tĩnh lại nhé. Nao.”
Đến lúc này, “Miles” hay đúng hơn là Nao mới nghe rõ những tiếng lùm xùm xung quanh:
“Tại sao nó ăn mặc như thế đến trường?”
“Nó không phải nam, đúng chứ? Spencer?”
Đột nhiên, tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên. Tiếng chuông du dương bỗng lại dài đến bất thường làm cho Annie mất cảnh giác. Lúc cô nhận ra thì Nao đã lao vút về phía cuối lớp.
Nao nhanh chóng túm lấy cổ áo Hendrix rồi đập mạnh cậu nhóc vào tường. Bị sự tức giận che mù mắt, Nao tiếp tục đấm vào mặt đứa bạn cùng lớp, làm cho má nó đỏ lên trông thấy. May mắn thay, chiếc mắt kính của Hendrix không bị vỡ mà chỉ bị nứt một chút khi rơi xuống sàn thôi.
Trước khi Nao kịp nện thêm một phát nào nữa, cô giáo đã nhanh chóng hất cô sang bên trái và dang tay ra, bảo vệ Hendrix.
“Cô Naomi Northman, lên phòng giáo viên ngay.” Cô nói to.
Nhưng thay vì nghe lời cô, Nao lại chạy đi lấy cặp của mình rồi trốn ra khỏi lớp.
***
Khoác trên vai chiếc giỏ xách màu vàng cam, Annie lẽo đẽo ngay sau lưng bạn thân mình. Hai người đi bộ trên con đường trải xi măng về hướng nhà Naomi. Đi cùng với họ là dòng sông Bạch nổi tiếng của thị trấn, phản chiếu lên ánh chiều tà của bầu trời cuối tháng Bảy. Phía đằng xa tiếng còi tàu hỏa vang lên lúc lớn lúc bé, như một bản nhạc chán ngắt về sự vô hồn đến khó tả mà Naomi đang cảm thấy. Ngẫm lại, cô cũng không hẳn là “vô hồn”.
Vì nếu như là một con búp bê, có thể thay đổi khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt mà vẫn giữ được nụ cười gượng gạo trên môi, cô sẽ không buồn nôn nữa. Cô sẽ không sợ hãi nữa khi được làm một cỗ máy hay một thứ nào đó người ta có thể đánh đập thoải mái mà chẳng cần cảm nhận làm gì.
Thật “bất lực” mới đúng.
Đột nhiên, Annie nắm tay Naomi, ngăn cho cô đi tiếp. Mái tóc vàng của cô bé dường như phát sáng cùng màu với khung cảnh xung quanh.
“Nao này, cậu ăn kem không?” Annie mỉm cười hỏi.
Naomi ngó sang trái và thấy một cửa hàng tiện lợi nhỏ bên cạnh mình. Đương lúc định từ chối, bụng cô lại réo lên một tiếng khá to. Đói quá. Đã được bao lâu kể từ lần cuối cô ăn ấy nhỉ? Có lẽ là từ hai ngày trước chăng, vào cái hôm mà Annie đi gọi cảnh sát. Họ đột nhập vào nhà cô, tìm kiếm gì đó rồi lại đi ra tay không.
Đáng lý ra, Naomi đã phải cạch mặt Annie sau vụ đấy. Nhưng sẽ không còn ai nghe lời cô nữa nếu cô làm làm thế. Nên thôi vậy.
“Cũng được.” Naomi nói, lảng tránh ánh mắt của bạn mình.
Annie ôm cô trước khi bước vào cửa hàng, dường như biết rằng Nao sẽ nói thế.
Và tiếng chuông gió vang lên, Naomi lại ở một mình. Cô nhìn xuống con sông. Dòng nước cứ yên ả trôi, không bao giờ dừng lại, nghiền Mặt Trời thành từng mảnh vụn. Bị thôi thúc bởi một mong muốn vô thanh, Naomi bước qua bên kia đường và xuống bờ sông.
Một thảm cỏ màu xanh nhạt bị nhuộm vàng hiện ra trước mắt cô như bao lần khác.
Nếu Naomi tính đúng, thì tầm giờ này nhà trường đã gọi về cho nhà cô rồi. Sự sợ hãi làm cho cô rơi lệ dù cho cô chưa hề nheo mặt lại. Nhưng cô xong rồi, chỉ vì cô không bao giờ là một đứa con ngoan.
Biết vậy, cô cúi xuống nước, để cho dòng sông gội đi màu tóc đen của mình. Naomi nhấc đầu mình lên, vô tình làm cho chiếc áo đang mặc ướt nhẹp. Thêm một lý do nữa để cô bị trừng phạt.
Thay vì quan tâm đến cái áo, Naomi lại nhìn vào ảnh phản chiếu một ai đó trên sông. Đấy là một cô bé với mái tóc trắng tinh, trái ngược với màu mắt đen nhánh của cô. Dưới hai mắt cô có hai vết thâm quầng do nhiều ngày không ngủ.
Và là kẻ Naomi căm ghét nhất. Là kẻ cô mong muốn không bao giờ được sinh ra. Vì nó làm phụ lòng tất cả mọi người, kể cả chính bản thân nó. Nhưng cô không thể giết nó được dù cho những chuyện xảy ra quanh nó khiến cô phải sống khổ sở.
Vì Naomi vẫn chưa muốn chết, cô không muốn tự sát một cách vô ích như vậy.
“Ê!”
Annie kêu lên, một tay cầm hai que kem và tay còn lại cầm theo một hộp bánh kẹp. Cô đang đứng trên bậc cầu thang đi xuống bờ sông, nhìn Naomi với vẻ hoảng sợ. Rồi nhanh chóng, Annie chạy tới bên cạnh bạn mình, trách móc cô một cách nhẹ nhàng:
“Thôi nào, cậu đâu cần phải làm vậy.”
Nhưng thay vì để Naomi giải thích như mọi ngày thì lần này Annie lại tọng que kem vào miệng cô. Chưa hết, Annie cũng lấy bánh kẹp ra chực sẵn, chờ khi nào ăn xong que kem sẽ nhồi nốt nó cho Naomi. Dưới mái tóc trắng đung đưa trong gió, cô bật cười.
“Cậu lo quá rồi đấy.”
“Nghe đây Nao, trách nhiệm của tớ…” Răng Annie bị buốt. “Lạnh.. Chậc, tớ đang nói gì ấy nhỉ? À, rồi. Trách nhiệm của tớ là chắc chắn rằng mình là bạn thân nhất của cậu. Và để làm vậy, tớ sẽ không để cậu chết đói.” Annie tuyên bố.
Nghe vậy, Naomi cố nhịn cười.
“Mỹ miều quá rồi đó. Hơn nữa, tớ cũng đâu có chết đói đâu.” Vừa nói, cô vừa cắn một miếng lớn que kem trên tay.
Annie nhìn chằm chằm vào Naomi, hoảng hồn nhưng cũng tức giận. Cô nắm lấy bàn tay của cô bé, vô tình làm cho que kem cả hai đang ăn bị rơi xuống sông.
“Không đói? Đừng nói dối với tớ. Cậu nghĩ tớ không biết rằng cậu chưa ăn gì hai ngày nay sao?”
Annie kéo ống tay áo Naomi, làm lộ ra một cẳng tay khẳng khiu, trơ cả xương cùng nhiều vết bỏng. Mu bàn tay hằn lên một màu tím đậm do Naomi đã dùng hết sức bình sinh để đánh Hendrix. Bị vạch trần, cô cắn răng, ngoảnh đi chỗ khác. Dù biết rằng Annie không sai, Naomi vẫn không dám nhìn vào sự thật.
Cảm thấy tội lỗi, Annie trả ống tay áo về nguyên trạng. Rồi cô giơ chiếc bánh kẹp trên tay mình lên, cố gắng làm ra vẻ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Đây có thể sẽ là bữa tối của cậu, làm ơn ăn giúp tớ nhé.”
Miễn cưỡng, Naomi đành nhận chiếc bánh mà không nhìn bạn mình. Cô cắn miếng đầu tiên rất nhỏ, nên thành ra chỉ cảm thấy vị của vỏ bánh và rau. Trong một nỗ lực khước từ đồ ăn người ngoài cho, Naomi cố không ăn nhiều. Nhưng việc bỏ qua đồ ăn sau hai ngày bị bỏ đói là một chuyện rất khó. Cuối cùng, cô đành bỏ cuộc.
Môi Annie hơi nhếch lên khi thấy Naomi ăn hết một nửa chiếc bánh một cách điên cuồng.
“À, phải rồi, ông anh đang học Đại học của tớ sắp về. Chắc tớ phải về nhà để ăn tối với ổng.”
“Cậu có anh à?” Naomi hỏi, sau khi nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng.
“Có chứ, giờ ngẫm lại tớ chẳng đề cập đến ổng nhiều. Cũng tại ổng không hay gọi về nhà, thành ra tớ hay quên mất sự tồn tại của ổng.”
Annie vừa nói vừa vuốt mái tóc trắng của Naomi. Rồi không nói không rằng, cô đứng phắt dậy, phủi đi phần đất đá dính lên váy mình.
“Xin lỗi vì không thể đi cùng về nhà cậu.” Khi nói, khuôn mặt Annie hơi méo đi.
“Không sao đâu, hẹn gặp lại.”
Nở một nụ cười nhẹ nhàng, Naomi cho phép bạn mình rời đi. Dù muốn ở đây lâu hơn, nhưng khi nghe nói vậy, Annie cũng đành ậm ừ quay người rời đi. Nhưng ngay khi bước lên bậc thềm cầu thang đi lên, cô nghe thấy một tiếng kêu phía sau:
“Ê, Ann! Bánh ngon lắm!”
Annie quay người lại, mỉm cười:
“Cảm ơn nhé.”
Dưới ánh nắng cuối cùng của ngày, cái bóng dưới chân Naomi trở nên đậm hơn bao trùm khuôn mặt cô trong bóng tối. Và do đó, những giọt nước mắt trên khóa mắt cô là vô hình với mọi người xung quanh.
Không biết nên nói thêm gì nữa, Annie rời đi. Đâu đó trong đầu Naomi, một giọng nói kêu rằng: cô đã bị bỏ lại một mình.
***
Ánh đèn đường bắt đầu chập chờn, ban ngày đã kết thúc. Có một cô bé đang lang thang trên đường về nhà. Mái tóc trắng của cô không phải là xấu, nhưng hầu như không có ai trầm trồ với đặc điểm đó hết. Chỉ có những lời lẽ lăng mạ:
“Tại sao tóc nó lại màu trắng?”
“Chẳng trách tại sao bố nó lại bỏ nó.”
Naomi không hiểu.
“Bố nó là ai đấy?”
Cô không hiểu.
Đúng lúc định thần lại, Naomi nhận ra Hendrix đằng xa, đang đứng trước cửa nhà mình. Không cần nghĩ nhiều, cô hiểu ngay việc nó vừa làm. Cô lao tới, định bóp cổ thằng nhóc. Nhưng trước khi kịp làm gì, cánh cửa nhà đã mở ra khiến cho Naomi méo mặt. Một người phụ nữ không gọi là trẻ, nhưng cũng không phải quá già đứng đó, với khuôn mặt vô cảm. Cô thở dài:
“Vào.” Cô nói cụt lủn.
Chân tay run rẩy, Naomi nói lí nhí trong miệng:
“Con xin lỗi.”
“Vào.” Mẹ cô lặp lại, giọng ra lệnh.
Liếc nhìn Hendrix một lần cuối, Naomi đành tuân lệnh mẹ mình và vào nhà. Hành lang tối om, sặc mùi trứng chiên mà mẹ cô đang làm trong bếp.
“Cảm ơn cháu nhé, Spencer.”
Naomi cứ lẽo đẽo bước đi, trong khi phải nghe lời mẹ mình nói với Hendrix ngoài cửa.
“Nếu con cô không bị bắt cóc, thì chắc thằng nhóc chỉ lớn hơn cháu có một tuổi thôi đó.”
Điều đấy làm Naomi chạnh lòng. Nếu anh trai cô vẫn còn, có khi cô sẽ được ăn món trứng chiên của mẹ.
“Mai gặp lại nhé, nhóc Spencer.”
Mẹ Naomi nói, và cánh cửa nhà đóng lại. Sau đó, cô từ từ bước vào. Mặc dù rất tối, Naomi vẫn cảm thấy một chiếc bóng khổng lồ đè lên mình khi mẹ cô đến gần. Cô bắt đầu bật khóc nức nở.
“Con xin lỗi.”
Không bận tâm đến lời xin lỗi, mẹ Naomi bước vào bếp. Cô lấy nồi nước sôi, động tác của cô giật cục như một con người máy, khiến cho một chút nước rơi vãi ra sàn nhà. Rồi cô bước ra hành lang, trước mặt Naomi. Nhìn thấy khói nghi ngút bốc ra từ nồi nước, Naomi cắn răng lập cập, sợ hãi.
“Con rất xin lỗi.”
Cô cầu xin.
Nhưng mẹ cô không nghe thấy nữa. Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xuống, rồi một tiếng hét thất thanh.
Dù đã cố gắng né nồi nước, Naomi vẫn bị phỏng mất một nửa mặt trái. Cô giãy giụa dưới mặt đất, hai tay ôm lấy phần mặt bị bỏng rát. Mẹ cô chỉ đứng đó, khuôn mặt vẫn chẳng hề biểu cảm gì như thể việc mình làm là quá nhẹ nhàng cho nó. Rồi cô quay đi, vào trong bếp.
Naomi cố gắng lết về phía nhà vệ sinh một cách khó khăn, đồng thời né vũng nước sôi còn sót lại. Trên đường đi, cô không ngừng bịt miệng mình để ngăn cho tiếng rên rỉ vang lên.
Đến ngay trước ngưỡng cửa nhà vệ sinh, Naomi dìu mình đứng dậy. Không bật điện, cô cứ thế bước vào. Đột ngột, cô trượt chân, khiến cho cả người đập mạnh xuống đất. Bất chấp cơn đau, cô vẫn không dám hét.
Rồi cô gượng dậy, bám vào bồn rửa tay.
Naomi nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong gương. Nửa trái khuôn mặt cô trông thật xấu xí. Cô định bật khóc, nhưng từ khi nào, đã có hai hàng nước mắt chảy xuống trên má.
Thấy thế là đủ rồi, Naomi bước tới chỗ bồn tắm. Cô xả nước đầy bồn rồi ngâm mình trong đó. Làn nước lạnh cóng, khiến cô phải nghiến răng. Có lúc, cô ngụp đầu mình xuống để làm dịu đi vết bỏng trên mặt. Mặc đầy đủ quần áo, Naomi cứ thế thiếp dần đi. Và một ngày của cô kết thúc.
Cô không được phép ra khỏi nhà, cô cũng không được phép nhận đồ ăn ai đưa. Hơn hết, nếu không phải là một cậu bé, cô càng không được ăn.
***
Một khoảng không tối đen hiện lên trước mặt cô. Dưới mặt đất là sàn nhà ngập đầy những chất lỏng không màu không gây cản trở bước đi như nước. Thông thường, nếu như Naomi nhớ thì chẳng có gì ở đây cả, đáng lý ra, nơi này là hoàn toàn là hư vô, đáng sợ nhưng quen thuộc. Một nơi tuyệt vời để cô suy ngẫm về sai lầm của mình trong ngày.
Tại sao cô lại tẩy mái tóc đi chứ? Có ích gì chứ? Cô nghĩ điều đó có thể thay đổi được gì?
Vậy thì nếu cô vẫn là con trai, liệu có gì có thể thay đổi được? Chẳng phải giữ lại mái tóc đen cũng vô nghĩa như vậy sao?
Naomi thả mình trên mặt đất, để mặc cho cơ thể trôi theo dòng chất lỏng. Ngước nhìn lên, cô thầm ước. Nếu một bầu trời đầy sao phủ đầy nơi này, cùng với pháo hoa. C lẽ chết ở một noi như vậy cũng không tệ.
Cô muốn được xem pháo hoa dù chí ít là một lần. Đó có phải tham lam không? Naomi nhắm nghiền mắt lại, phì cười.
Dòng chất lỏng đột ngột xao động lần đầu tiên.
Naomi bất ngờ đứng dậy, đây là lần đầu tiên nó chuyển động. Trước giờ, cô có cố đến mức nào cũng không thể tạo sóng được. Mở to mắt, cô lần theo những cơn sóng nhỏ.
Có gì đã thay đổi?
Cô tự nghĩ, mong muốn một câu trả lời rõ ràng. Nên cô cứ đi mãi, tìm kiếm nguồn phát ra.
Nhưng cô chẳng thấy gì cả, chỉ có bóng tối. Nên cô vẫn đi tiếp, chỉ cần một điều gì đó khác biệt.
Nhưng có đi mãi, cô cũng vẫn chẳng thấy gì cả. Naomi tự vấp vào chân mình, té xuống.
Cô bé chống tay xuống sàn chất lỏng, cô chẳng thấy chính mình trên đó, cô chẳng thấy ai cả. Tệ hại làm sao. Một giọt nước mắt lăn dài qua má Naomi.
Cô không nên khóc, cô đã tám tuổi rồi đó.
“Chết đi! Chết đi!”
Naomi hét, cô đứng phắt dậy, cố gắng đạp xuống cái dòng chất lỏng dưới chân.
“Tại sao mày lại khóc chứ?”
Nhưng không có gì xảy ra cả.
Đương định thả mình đi nữa, Naomi nhận ra ánh sáng phát ra từ phía xa. Cô chạy thục mạng về phía đó như một con thiêu thân.
Đến nơi, Naomi gục xuống, thở hổn hển. Đây là giấc mơ mà tại sao cô lại mệt đến thế.
Đấy là một chiếc thuyền khá nhỏ. Chở trên đó là một cô gái khá cao, tóc vàng đậm. Naomi nghĩ đó là Annie vì hai người có khá nhiều điểm chung. Như khuôn mặt trông cũng thông minh chẳng hạn. Nhưng có một điểm khá đặc biệt ở cô gái này, có một dải băng che đi con mắt phải của cô.
Tò mò, Naomi lay người cô gái dậy.
Chẳng mất nhiều thời gian, mắt trái cô hé mở, để lộ một màu mắt đen. Và gần như ngay lập tức, cô gái phản ứng với Naomi. Bằng một sự ghê tởm rõ ràng, cô thắt hai tay lại ở cổ cô bé.
“Tránh xa ông ấy ra!” Cô gái hét.
Vậy ra chẳng có gì thay đổi cả.
“Tất cả là lỗi do bà.” Cô gái nói, giọng run run gần như khóc.
“Em xin lỗi.” Naomi bật khóc.
Cô gái buông tay phải ra, định tát Naomi. Theo phản xạ, Naomi đưa tay lên che đi phần trái mặt mình.
“Tất cả là lỗi của em, nhưng xin đừng. Làm ơn đừng tát vào mặt trái của em. Chị đánh vào đâu cũng được, làm ơn đừng tát vào đó.”
Cô gái nghiến răng, đành thả Naomi ra. Khuôn mặt cô ánh lên sự bất ngờ, như thể cô không nghĩ đến cách hành xử của Naomi, như thể cô đang gặp một đứa trẻ thật sự. Nhưng cô chẳng nói gì, vẫn ghê tởm cô bé này.
Naomi run lập cập, nửa muốn chạy đi, nửa muốn ở lại. Nhưng cô không thể để cho sự thay đổi đầu tiên trong giấc mơ của mình biến đi vô nghĩa được.
“Chị tên gì ạ?” Naomi ôm cổ mình, nói.
Cô gái liếc nhìn cô, không chắc có định trả lời không.
“Em gọi chị là Myo được không?”
Naomi hỏi, khiến cho cô gái nheo mắt lại.
“Lấy đâu ra tên đấy vậy?” Cô nói cụt lủn.
“Em lấy từ Chi Lưu ly ạ.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Naomi một lúc rồi ậm ừ:
“Cũng được.”
Một tay vẫn che mặt trái, Naomi mở lời:
“Em tên là…” Cô ngập ngừng. “Naomi ạ.”
Nhìn xung quanh, Myo trả lời:
“Hãy gọi tôi là Myo như cô muốn. Mà này, cô họ Northman đúng không?”
Naomi cố gắng mỉm cười, cô xen hai tay vào nhau:
“Chị thật sự kỳ lạ quá đó. Như thể chị biết hết vậy.”
Myo nhìn vào làn nước dưới chân Naomi, rồi cô bám vào thành thuyền ngó xuống. Cô nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong dòng chất lỏng màu đen, nhưng lại không thấy hình bóng của cô bé trước mặt trong đó.


0 Bình luận