FEAR
7gawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Part 1: Sáng

Chương 04: Mắt của hồ

0 Bình luận - Độ dài: 3,439 từ - Cập nhật:

(-)[note75044]

               “Julie!” Một giọng nói kinh hoàng kêu lên, đánh thức Julie khỏi một trạng thái thất thần.

               “Julie, nói gì đi con!” Giọng nói lặp lại, và Julie cảm thấy nước mắt rơi trên má mình.

               Cô nhìn về phía cánh cửa trước mặt, trên tay cầm một vật gì đó ẩm ướt thứ chất lỏng màu đỏ. Annie giật thứ đó khỏi tay Julie. Và bàn tay phải của Ian văng đi, như thể trêu ngươi số phận anh.

               Anh đã đi quá xa, và anh đã thấy quá nhiều. Từ giờ, kết thúc nằm lại đây.

(+)[note75045]

               Một bức tường bằng kim loại dần hiện ra, với những người canh gác đóng quân bên trên đó. Miles đứng từ xa, quan sát cái công trình đồ sộ mà cậu không nghĩ rằng sẽ có con người nào làm được. Những người khác đi trước cậu. Iris đang cố diễn cho đạt hết mức vai trò “hướng dẫn viên” của mình. Còn Nick thì đang chăm chú ngó theo hướng Julie đang nhìn vì trông cô khá chăm chú nhưng chẳng thể hiểu được tại sao cô làm thế.

               Julie trầm ngâm một lúc, rồi trở về mặt đất. Thấy vậy, Iris ra hiệu cả đám lại gần nhau.

               Iris dẫn đầu tới phía trước chiếc cổng của bức tường. Sau đó, anh nói:

               “Julie, cho tôi xin cái túi.”

               Lời nói đã đánh thức Julie khỏi trạng thái thẫn thờ. Cô nhanh nhảu rút cái túi chứa khi nãy Iris đưa cho cô, rồi đặt lên tay anh. Tay phải của Miles vẫn giữ khẩu súng.

               Nhận lấy túi đựng, Iris đi về một khu vực gần cánh cổng, quanh chỗ này có một khoảng rãnh khá lớn trông như là một khối kim loại lớn đặt vào đó cho vừa. Khoảnh khắc Iris bước tới đấy, một âm thanh cót két khá lớn vang lên. Suy đoán của Julie đã đúng khi cái mảng tường nằm giữa các rãnh thụt vào phía bên kia bức tường, để lộ lỗ hổng lớn, đủ cho cả nhóm vào. Từ hướng đấy, một người đàn ông với mái tóc màu nâu nhạt từ từ đi ra, cầm theo một tấm bảng có tay cầm. Tấm bảng này là một tấm khiên thu nhỏ, có thể được sử dụng để ngăn chặn các mối đe dọa cả thường lẫn liên quan đến Esrevite, ở một độ bền nhất định.

               Người này liếc Iris, Iris để cái túi lên mặt đất. Không rõ người kia có thở dài không, nhưng một luồng hơi phát ra từ bên dưới chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, hơi rách rưới, đeo quanh cổ anh.

               Anh ta nói, trong khi cúi xuống nhặt chiếc túi:

               “Tên anh là?”

               Iris trả lời:

               “Wright.”

               Người đàn ông ngó lại Iris rồi trở vào trong. Anh ngoắc tay, hiệu là cả nhóm có thể vào.

               Nick nói với Julie:

               “Cô có giỏi khuân vác chứ?”

               “…” Julie không hiểu ý câu, im lặng, trả lời theo suy nghĩ: “Không… Có lẽ không.”

               Nick nheo mắt, biết rằng Julie đang nói dối. Cậu nói:

               “Làm ơn trả thật với tôi cái.”

               Lạ thay, nói xong, Miles để ý thấy khuôn mặt Nick lại tỏ ra mơ hồ hơn cả Julie.

               “Thì ngoài việc nhấc mấy chồng sách ở thư viện, tôi có làm gì khác đâu.” Julie nói.

               “Nhưng cô là phụ bếp mà?” Nick nói.

               Iris hét to từ xa:

               “Vào đây đi, mấy người.”

               Hết cách, Nick nín hẳn. Ba người đi tới lỗ hổng, những lớp tuyết mỏng dưới chân bật tung lên mỗi bước chân họ đi. Dường như ở gần các địa điểm quan trọng, tuyết thường thưa hơn những vùng nằm ngoài. Do toàn di chuyển trên đường mòn nãy giờ, Julie không nhận ra chi tiết đấy.

               Nick cùng Julie dễ dàng qua cửa, nhưng Miles thì bị giữ lại một lúc. Sau khi mới rời khỏi nhà ga lúc nãy chưa lâu, Miles đã nhanh tay thả một khẩu súng còn lại xuống mặt tuyết rồi vùi nó bằng chân. Cậu cũng vật hình tròn màu xanh cùng với khẩu súng. Đó là lý do vì sao người đàn ông kia không tìm thấy thứ gì khác lạ ngoại trừ khẩu cậu cầm trên tay để đánh lạc hướng.

               Julie đứng yên, nhìn Miles, hỏi Nick:

               “Cậu không được mang vũ khí vào Anagine à?”

               “À, có chứ. Được phép, nhưng phải để họ kiểm tra xem là loại vũ khí nào.” Nick đáp.

               “Chắc cậu từng thấy cảnh người khác mang đồ lạ tới đây rồi?” Julie hỏi.

               “Chưa, chưa từng, tôi chỉ nghe họ nói thôi.”

               Miles được thả ra, cậu gia nhập với những người còn lại. Cơ mà, Iris đã biến đi đâu mất. Một lúc sau, anh xuất hiện trở lại.

               “Tôi vừa giải quyết mấy việc lặt vặt xong, ta đi tiếp thôi.” Iris nói.

               Người đàn ông vừa nãy nói to:

               “Né sang một bên đi.”

               Rồi anh ta đi tới đằng sau khối vuông. Trên một bề mặt phẳng phiu như thế, một vùng lõm dễ thấy hiển hiện. Người đàn ông tra bàn tay trái vào vùng lõm đấy, nhấc nó lên một cách dễ dàng. Xong, anh từ từ đẩy nó vào lỗ hổng trên tường. Tiếng cót két vang lên. Những cánh tay máy lần lượt di chuyển những miếng thép trên mình vào kẽ hở hai bên, và cuối cùng là kẽ hở phía trên.

               Hoàn thành công việc, người kia quay trở lại nhóm Iris, anh nói:

               “Ca tôi nay đến đây thôi.”

               “Được rồi, Fareed…” Iris nói với người đàn ông, chỉ vào Julie: “Đây là Julie, cô ta không phải thành viên nhóm mà...”

               Anh ta nhìn chằm chằm Julie, như thể gặp thứ gì đó lạ lắm.

               “Ồ, Kenneth à?” Fareed thốt lên, Miles nhận thấy Iris vừa nhắm mắt lại đột ngột mở ra.

               “Anh biết cha tôi?” Bất ngờ, Julie hỏi ngay.

               Miles quay sang Fareed và Julie, từ khóe mắt lờ mờ, hình bóng đôi mắt Iris quan sát cậu.

               “Ian từng chuyển xuống khu này độ chục năm trước, tôi quen cậu ta dạo đó.” Fareed kể.

               Iris ra hiệu cả nhóm đi về phía cánh cửa vào trong Anagine. Hai người bước theo, nhưng vẫn nói chuyện.

               “Sao anh biết tôi họ Kenneth? Cha tôi… ờ… có mái tóc vàng và mắt xanh mà.” Julie thắc mắc.

               “À, đúng là cô chẳng giống cha cô chút nào hết. Bù lại…” Fareed nói, Iris mở to mắt ngó anh, Miles để một tay khuất khỏi tầm nhìn anh, bên cạnh khẩu súng. “Cô trông y hệt mẹ mình.”

               “A…” Julie kêu lên một tiếng có vẻ mừng rỡ kỳ lạ, dù chính cô không biết tại sao.

               Iris nói:

               “Này, tập trung một chút được không?”

               Vừa dứt lời, Julie vấp chân, suýt té trực diện xuống đất. Nick nhanh chóng kéo tay cô và đỡ dậy.

               “Cô ổn không? Đây là lần hiếm hoi tôi chứng kiến cô té đấy.” Nick nói.

               “Có chứ, tôi rất ổn.” Julie nói, hào hứng.

               Cánh cửa mở ra, chào đón họ là khá nhiều người mặc đồ bảo hộ, Fareed đưa túi chứa lúc nãy cho họ. Đám người này cầm trên tay những thiết bị trông như máy quét. Phát ra những tia sáng màu tím, chúng chiếu một lượt qua nhóm. Những chiếc máy quét đó sẽ kiểm tra cơ thể của người được dò, hiển thị qua các thông số: nhiệt độ, nhịp tim, huyết áp và mật độ Esrevite. Để đảm bảo không có vấn đề phát sinh, một nửa trong số những người có khả năng chiến đấu đang ẩn danh giữa các bác sĩ thật.

               Bị những điều mới mẻ chiếm hết suy nghĩ, Julie không tỏ ra lo lắng với mấy quy trình kiểu này nữa. Nick liếc Miles, rồi ngoảnh phía trước ngay khi cậu nhìn lại. Miles vẫn tập trung vào Nick. Đến một khúc, mọi công đoạn kiểm tra cơ thể đã hoàn thành, không ai có dấu hiệu gì bất thường thì Miles ghé sát vào tai Nick:

               “Nếu cậu thấy tội lỗi, đừng làm.”

               Nick giật mình, nhưng ngay khi cậu quay người, Miles đã rời khỏi tầm mắt cậu. Có vẻ Nick đã dần mường tượng ra cái sự vô lý của cái yêu cầu đám canh cổng đề nghị cậu làm. Vậy liệu nếu không làm, cậu sẽ không gặp rắc rối? Lời Miles nói cũng tương tự lời ý thức của Nick nói với mình. Tuy vậy, xét ra, cậu chẳng có quyền quyết định, hoặc là… cậu cần nghĩ thêm. Khẩu súng săn đột ngột được trả lại cho Nick, đưa cậu trở về thực tại.

               Họ chỉ cần quan sát Julie thôi đúng không? Nick còn trẻ, dù đã kinh qua đủ các loại sự kiện thảm khốc, cậu vẫn nhìn đời sáng sủa nhiều phần.

               Iris và Miles không nghĩ thế.

               Miles thì thầm với Iris, nói bóng gió:

               “Chắc là anh giỏi trong việc tập hợp một đội hình toàn đám dị nhân thế này. Chứ tôi không thấy lý do nào thích hợp hơn nữa.”

               “Cậu có thể tắt tiếng, thật may rằng cô ta chưa biết sử dụng ‘thứ đó’.” Iris nói, hạ tông giọng.

               “Anh sợ ‘bản sao’ đến vậy à?” Miles nói, đầu hơi nghiêng.

               Iris im lặng, chỉ nhìn về phía trước.

               “…” Miles mở to tròng mắt, đôi mắt to tròn, đen và vô hồn như mắt quạ. “Chắc là anh biết về ‘Thần Chết’ nhỉ?” Iris nghiến răng. “Cô sẽ không trở lại đâu, đừng lo, tôi đã thấy mà.”

               Chẳng nói chẳng rằng, Iris đặt một ngón tay lên môi. Miles không nói nữa, cậu đổi sự chú ý cho Nick, cậu ta vừa chạy vọt lên, rồi đẩy Julie qua một trong những cánh cửa cuối phòng. Một lần cuối, Miles nói, tưởng chừng vô nghĩa:

               “Pediophobia à?”

               Pediophobia ám chỉ đến nỗi sợ búp bê. Hoặc là bất cứ thứ gì mô phỏng con người thật.

               Nói xong, cậu bỏ Iris sau cùng với một tâm trạng bất ổn. Fareed biết tại sao, nhưng anh quyết định không đả động.

               Những căn nhà nhỏ nhắn nằm ở khu vực nằm ở khu vực gần tường. Trên mái nhà, tuyết từng lớp vẫn bám trụ, có lúc rơi rụng xuống khi có người đi qua. Điển hình là Julie, cô bị cả một mảng lớn đổ sụp xuống đầu.

               “Với mái tóc trắng muốt, cậu thật sự không cần phải dọn dẹp luôn đấy.” Nick đùa, cậu phủi bớt tuyết khỏi tóc Julie. Miles nhìn cô, tỏ ra vô cảm, và cậu là người đã dẫn cô tới cái mái nhà đó.

               “Tuyết và tôi, cậu thấy hợp không? Tôi tự hỏi tại sao mẹ Annie lại chẳng đề cập đến vụ này cho đến hôm bữa.” Julie nói.

               “Chắc…” Nick cố nghĩ, nói: “Cô ấy có chuyện riêng chưa muốn nói.”

               Julie tròn mắt thốt:

               “Mẹ có nói cho cậu về vụ đó không?”

               “Vụ nào cơ?” Nick hỏi ngược lại.

               Đột ngột, một cơn gió thổi qua ba người, thu hút sự chú ý của Julie.

               Xa xa, một khu vực rộng lớn màu xanh, hình tròn nằm yên tại nơi có vẻ là trung tâm thị trấn. Hình tròn này từng là một cái hồ, biểu tượng ngày xưa của Anagine, nhưng giờ đã đóng băng. Xung quanh nó, hàng loại đèn đóm rực rỡ phát ra từ những gian hàng nhỏ phản chiếu xuống, tạo nên một cảnh tượng như giao thoa giữa hai thế giới. Ngay cả khi bị bao phủ bởi mùa đông vĩnh cửu, một hiện tượng đã từng là thảm họa hủy diệt phần lớn Diaphios, được vậy là quá tốt rồi.

               Nhưng việc Diaphios cũ trở thành phần lịch sử bị lãng quên cũng vì thế. Ai đó đã xóa bỏ cái dấu tích về thời kỳ tối đen đó, thành ra nhiều người không biết điều gì từng xảy ra hơn một trăm năm trước bây giờ. Tuy vậy, dù chưa tận mắt thấy thế giới đấy, Julie có kiến thức về nó. Nhờ vào thời thơ ấu đáng mong ước của cô.

               “Sáng quá, mà không chói!” Julie reo lên, Nick phải vòng lấy cô rồi kéo về sau để ngăn cô chạy.

               “Đừng kích động thế chứ!” Nick giằng co.

               Ở một quãng cách xa, Iris quan sát Julie.

               Lệnh là lệnh, anh nghĩ. Nếu không thực thi, gia đình anh sẽ chết, nhưng nếu làm, anh… sẽ lại bị cái việc mình đang làm gặm nhấm thôi.

               Hãy để cô ta vui vẻ.

               Hãy cứ làm thế. Iris vô thức lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, châm lửa. Đầu óc anh trống rỗng, thư thả, hoặc anh nghĩ là vậy. Rồi nỗi lo lắng lại dồn lên não anh, gấp bội lần.

               Để trả thù cô ta, hại chết con gái cô là một lựa chọn hợp lý. Tiềm thức anh nói.

               Vậy đó có phải một lựa chọn hợp tình? Và anh sẽ vui chứ? Vui không? Vui đi. Ý thức, với sự xen ngang của chất gây nghiện, nói vòng vo.

               Bị làm phiền bởi những âm thanh trong đầu, Iris tức giận cố ném mạnh điếu thuốc xuống đất, nó rơi xuống nền trắng dưới chân anh, bốc lên làn khói mỏng manh, vô hình. Anh dậm chân, không trúng điếu thuốc, rồi đi tiếp khi thấy ba người kia di chuyển.

               Bất thình lình, Nick nắm lấy tay Julie, không để cho cô có cơ hội giật khỏi. Miles hơi nghiêng đầu lúc thấy cảnh đó, rồi cậu cũng nhanh chóng chụp bàn tay còn lại của cô, cùng Nick kéo cô về hướng mấy gian hàng dưới kia. Khuôn mặt của Miles vẫn vô cảm như mọi khi, Nick tưởng tượng nếu cậu ta đang nhếch mép hay mỉm cười. Thật bất thường, nhưng cũng thật đáng để tò mò.

               Gần đến nơi, Miles buông Julie, Nick cũng tương tự. Hai người mặc cho Julie vùng ra, chạy thục mạng. Rồi cô ngã.

               “Ầy…” Nick thở dài, định đi giúp nhưng bị Miles giữ lại.

               Cậu thấy cô gái kia tự đứng dậy, và tiếp tục tham quan như thể vết trầy trên trán không tồn tại. Nick kêu lên, nghe giống cả tiếng cười lẫn tiếng thở dài.

               “Cậu chẳng phải một kẻ thành thật, nhưng không thật sự tệ. Tại sao phải nói dối?” Nick nói.

               Miles ngó Nick, sau đó, kiểm tra xung quanh. Cậu thấy cái bóng của Iris ở con đường xa kia, còn Fareed thì biến mất. Nick cũng nhìn theo, khi thấy anh ta, cậu tính gọi mà Miles lại thúc vào sườn. Cảm thấy sai, cậu quay về hướng Julie vừa chạy, rồi đi tiếp. Miles theo sát bên cạnh.

               “Im.” Miles nói với Nick, mắt vẫn dán đi nơi khác.

               Con đường mòn hình tròn với những hoa văn vần vũ để chống trơn trượt trải dài dưới chân Julie. Lát bằng một thứ gạch màu đỏ son đã phai màu, lớp sàn khiến khu này trông rất nổi bật dù chưa bằng những quầy hàng hóa hai bên.

               Các quầy hàng từng là những căn nhà dân cư, bằng chứng là phần mái hay trồi lên mấy mảng tường cũ. Chúng là của tầng trên căn nhà đã bị tháo dỡ và dùng cho nhiều việc, điển hình chính là phần đường đi. Về phần hàng hóa, có thứ thì vừa đủ bán, có thứ bán quá nhiều, cũng có thứ chả bán bao nhiêu. Như thực phẩm rau củ chẳng hạn, bạn có thể kiếm cả mớ quanh đây, nước uống cũng vậy. Nhưng thực phẩm lấy từ động vật như thịt hay phô mai thì chỉ lắt nhắt vài ba quầy đủ uy tín để bảo quản rồi bán.

               Được chỗ, các quầy đó thường rất đông người. Đa số họ không phải cư dân thị trấn, mà từ Sontolysis ngay gần đây, để làm công tác bảo vệ. Nguồn thịt hiện nay khá hiếm, cùng với đó, Anagine đã được cánh trung tâm yêu cầu phải giữ bí mật về chúng. Nếu bạn nghĩ đấy là thịt người, thì không. Tại sao? Vì thịt người cung cấp năng lượng cho các sinh vật biến dị, nên dĩ nhiên, từng bộ phận trên cơ thể những các xác lấp đầy toàn bởi Esrevite. Thà người ta đem đi nạp năng lượng cho tháp Detran vẫn tốt hơn là ăn xong bị nhiễm độc.

               Tháp Detran sử dụng Esrevite? Phải, mà cũng không hẳn, nó còn dùng thứ khác nữa. Ánh sáng tỏa ra màu trắng, nhớ chứ?

               Tiện đây đã nói, Anagine từng có mặt trời nhân tạo, nhưng đã bị dời đi…

               Julie nhìn lên bầu trời, cô thấy một lớp kính hình vòm trên đó. Một lỗ hổng khá lớn nằm giữa trung tâm lớp kính, cũng là chính ở giữa cái hồ bên kia các quầy hàng. Chắc ngày xưa họ cũng trồng cây tại đây.

               “Giá mình đến sớm hơn độ mười năm hơn thì phải đẹp lắm.” Julie nghĩ.

               Đột nhiên, từ trong một quầy hàng màu đỏ gần cô, vài tiếng nói phát ra:

               “Julie đó à?”

               “Không, chị ấy trông cao hơn nhiều.”

               Miles và Nick cuối cùng cũng theo kịp Julie. Nick nói:

               “Đây, sao cậu dừng lại? Ồ.”

               Hai cánh cửa gỗ nhỏ đề chữ “Đóng cửa” màu đỏ bật ra. Để lộ một cô gái có lẽ thấp hơn Julie một hai tuổi cùng người em trai gần ngang bằng. Cả chị lẫn em đều có một mái tóc đỏ hoe đặc trưng, họ nhìn chằm chằm Julie một hồi lâu, vẻ mặt thích thú.

               “Giống hệt kìa.” Người em nói.

               “Vẫn hơi khác.” Người chị nói. “Julie ta biết thấp hơn nhiều mà.”

               Rồi người chị trỏ ngón tay vào Miles, nói:

               “Cũng phải cỡ người kia cơ.”

               Đến lúc này, Julie mới ngớ người ra nhìn Miles, nhận thấy cậu thấp hơn cô thật.

               “Sao, có phải ai cũng như cô đâu.” Miles nói.

               Julie quay sang hai chị em.

               “Ừm…” Cô ậm ừ. “Hai người biết tôi?”

               “Có chứ, tụi em từng gặp chị trước rồi, phải năm năm nhỉ?” Cậu em nói.

               “Chưa chắc nữa.” Julie nhìn cô chị. “Chị trẻ quá, mười năm không phải ít mà chị trông vẫn thế.” Cô chị nói.

               “Chị nói chị ấy cao hơn.” Cậu em nói.

               “Mày nên đọc sách nhiều hơn. Julie đã nói chị ấy hai mươi lúc đó rồi, làm thế nào chị ấy cao thêm được.” Cô chị nói.

               Cậu em ngừng quan tâm chị mình, thay vào đó, quan sát Miles và Nick, nói:

               “Chào mấy anh?”

               “Chào.” Nick nói.

               Miles gật đầu, cậu em cảm thấy quen quen với động tác đó.

               “Em từng gặp anh chưa?” Cậu hỏi, nhưng bị ngắt lời bởi tiếng cô chị.

               “Chị chỉ giống thôi ư? Không thể nào, hai người chắc phải họ hàng gì đó ấy chứ?” Cô nói.

               Julie mở to mắt, nghĩ ngợi.

               “Có thể là mẹ con không?” Julie nói.

               Cô chị phì cười.

               “Không thể nào, chị trông quá lớn. Kiểu, em thấy nếu Julie mà em biết thì chắc chị ấy phải sinh chị từ lúc mười sáu tuổi quá.”

               Julie nói:

               “Ừ, chắc vậy.” Cô không muốn nghĩ cha mình là một kẻ tệ thế.

               “Mà thôi, chị là người khác, nhưng cần gì cứ nói em nhé. Em tên Laura, thằng này là Arthur.” Cô chị nói.

               “Chào hai người.” Julie nói. Miles đứng sau ngó cô, mắt cậu nhắm một nửa.

               “À này.” Cậu em thốt lên. “Em có mấy xiên thịt này, chị mang theo cùng với hai anh kia nhé.”

               Julie lúng túng:

               “A, cảm ơn…”

               Cậu ta nhanh chóng dúi chúng vào tay Julie mà chưa kịp để cô từ chối. Julie đành chấp nhận món quà, chia hai cái cho Nick và Miles.

               Thấy thịt, Nick chộp lấy cái xiên rồi cắn ngay, trong khi Miles vẫn giữ ở tay. Cậu thấy Julie vẫn đang do dự ngay cả với việc nhỏ nhặt này. Cậu đặt tay lên vai Julie, nói:

               “Ăn đi.”

               Một cách cụt lủn.

               Tự nhiên bị thúc bất ngờ, Julie vô tình cắn gãy luôn cả cái xiên.

Ghi chú

[Lên trên]
Hồi tưởng
Hồi tưởng
[Lên trên]
Hiện tại
Hiện tại
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận