Vol 01
Chương I: Dưới tàn tích của những giấc mơ nằm ngoài dòng thời gian (Phần III).
0 Bình luận - Độ dài: 7,627 từ - Cập nhật:
Cái nắng ấm áp của mùa xuân in dấu lên đại học Karlshuhe tựa như một lớp sương tươi sáng mỏng mịn. Ánh nắng khẽ chạm vào những bức tường, cuồn cuộn thành dòng thác, xối xả đổ trôi xuống mặt đất. Ánh nắng vỡ ra thành từng hạt bụi nhỏ, lấp lánh trên những tấm kính chạy dài như dải ruy băng ôm lấy dãy nhà. Ánh nắng hòa cùng những dải đèn Neon trên những bờ tường, như thể thực tại và ảo mộng cùng nhau tồn tại dưới một bầu trời.
Ánh nắng chạm đến thư viện Karlshuhe, một khối lăng trụ lục giác khổng lồ, một nét chấm phá của các vị thần bỏ lại trên mảnh đất nhỏ bé này. Sáu góc với sáu trụ trời sáng thế như chọc thủng bầu trời, như một hiện thân vật lý của ánh sáng vĩnh hằng. Nó không nghiêng, không lay động. Dường như từ lúc được cô đọng lại từ một tia sáng, nó đã được định sẵn là sẽ trường tồn. Một tấm bệ tri thức hoàn hảo để vươn tới các vì sao. Vươn tới chiếc nhẫn khổng lồ kết tinh từ những tri thức nhân loại, tỏa ánh sáng trắng mờ như một mặt trăng nhân tạo, hững hờ quay quanh một điểm cân bằng vô hình nằm trên thư viện karlshuhe bằng công nghệ Trường Âm Ảo Luxon. Từ xa, những kẻ lạc lối thấy một cánh cổng trời đóng băng giữa không trung, nơi giao thoa giữa hành tinh nhỏ bé này với vũ trụ rộng lớn kia. Rồi khi lại gần, những kẻ đó nghe được vũ trụ thì thầm bên tai, thì thầm qua kim loại: ở đây, nhân loại không bao lụi tàn, ở đây, nhân loại không bao giờ lạc lối.
Giáo sư Lachu trông thật nhỏ bé khi đứng dưới bậc thềm của thư viện, dáng vẻ thanh lịch, chỉn chu và vô cùng bình thản. Tay phải nắm lấy chiếc vali cỡ nhỏ một cách chắc chắn, ông nhẹ tựa lưng vào chiếc cột vô danh. Chiếc cột, từ lâu đã từ bỏ cuộc sống tự do mà tụ họp về đây cùng những kẻ khác, trở thành nền móng vững chắc cho tri thức vút bay.
Kim phút từ chiếc đồng hồ nặng nề nhích lên, chỉ thẳng vào số 12. Tiếng chuông từ chiếc nhẫn khổng lồ vang lên trầm lắng, tựa như một sợi dây rung động trong đôi tai. Dữ dội, thánh thót để rồi còn lại những dư âm le lói mãi không thôi. Một dao động nhỏ dần nhưng chẳng có hồi kết. Tiếng chuông vang lên cũng là khi ca chiều của đại học Karlshuhe bắt đầu. Là khi mọi người bừng tỉnh từ giấc mơ trưa, ráo riết di chuyển đến các giảng đường, các phòng thí nghiệm,… Lặng lẽ đứng đó, đôi mắt giáo sư hướng vào cái bóng lẩn khuất trong những dáng điệu vội vã của ngôi trường, cái bóng đang nhẹ nhàng tiến lại gần ông hơn.
“Xin lỗi thầy hiệu trưởng. Em không tới trễ chứ?”
Tharkael dừng bước trước giáo sư Lachu, chỉnh lại trang phục thật gọn gàng. Từ lúc chiếc máy bay vũ trụ trở về, thâm nhập lại vào bầu khí quyển, cuối cùng đáp xuống cảng không gian quốc tế Azzazel. Thời gian chẳng đủ cho cậu có lấy một khoảng nghỉ ngơi. Bên ngoài sảnh chính của cảng, đoàn hộ tống của Đại học Karlshuhe đã đứng đợi cậu. Và rồi cậu đã có mặt tại thư viện này. Cánh tay phải nhẹ nhấc lên, cậu đưa chiếc vali màu bạc về phía giáo sư.
“Không hề, em đến vừa đúng giờ.” – Giáo sư Lachu đưa tay trái ra đón lấy chiếc vali.
“Tôi đã đọc báo cáo em gửi từ trạm vũ trụ, quả là một tín hiệu đáng mừng cho nhân loại, nhờ công sức của tất cả… Vất vả rồi. Em hoàn toàn xứng đáng được nghỉ ngơi mà. Một nơi yên tĩnh, thoáng đãng chẳng hạn. Công việc chiều nay tôi có thể đảm nhận một mình…?”
“Không sao đâu. Đây vốn là trách nhiệm của em mà. Dù có mệt mỏi đi nữa thì vẫn phải hoàn thành trách nhiệm được giao chứ.” – Cậu nói cùng với một nụ cười nhẹ. Ẩn sâu một cách kín đáo, một nỗi buồn như được tô đè lên mà mọi người có thể hoàn toàn không nhận ra nếu không để ý kỹ. Ánh mắt cậu đưa lên bầu trời xuân trong vắt.
“Hơn nữa… Chị ấy… Cũng sẽ nghĩ giống như em thôi, phải không?”
Thấp thoáng trong tâm trí giáo sư Lachu một bóng hình. Bóng hình của một nữ sinh viên, một sự hiện diện không ồn ào, không tỏa sáng rực rỡ, mà luôn lặng lẽ như mạch nước ngầm chảy qua. Bóng hình đã luôn đồng hành cùng ông, đồng hành cùng ngôi trường này. Tưởng như đã vĩnh viễn rời đi. Rời đi mang theo tất cả những gì từng in dấu ấn của cô, giống như một ngọn đèn đã tắt. Nhưng hóa ra ánh sáng vẫn còn đọng lại trên tường. Một mảnh linh hồn cô lướt qua, bao quanh Tharkael, hài lòng, rồi lặng lẽ rời đi.
“… Phải rồi… Sẽ nghĩ giống như em thôi.”
Chẳng thể để những vị khách đợi chờ lâu hơn nữa, giáo sư Lachu quay người cất bước, kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi này. Tharkael cũng hiểu mà bước theo đằng sau ông. Hai người vượt qua cánh cổng vòm, bước vào một thế giới dường như hoàn toàn biệt lập với không gian bên ngoài.
“Không gì cả!
Chỉ có một bề mặt trơn nhẵn như một thế giới chưa từng có dấu chân con người. Tất cả những cấu trúc phức tạp, những lối đi lên xuống đều đã được ẩn đi tinh vi. Không hoa văn chạm khắc, không phù điêu. Chỉ có những đường cong hoàn mỹ. Như thể công trình này không do con người tạo ra, mà được kết tinh từ vũ trụ. Ánh sáng không đến từ những tấm đèn phẳng hay những dải đèn Neon chạy ngược xuôi, mà từ những quả cầu lửa vĩnh cửu rực sáng. Chúng thêu dệt nên một vũ trụ nhỏ bé, khép kín ngay bên trong công trình này. Không chuyển động, chỉ như một lát cắt, một khoảnh khắc vũ trụ dừng lại để tự suy ngẫm về chính nó. Từng bước, từng bước như vang lên lời thì thầm của các thiên thể. Từng bước, từng bước như trở thành nhịp đập của những quỹ đạo xa xôi. Lý trí, ánh sáng, và khát vọng vươn tới sự thật đằng sau cái im lặng của vũ trụ. Các vị đã cô đọng thế giới này trong một lát cắt, nơi tư tưởng trở thành kiến trúc, và kiến trúc trở thành lời cầu nguyện của trí tuệ.
Một cảm giác mà có lẽ tôi có đi thêm trăm lần, ngàn lần nữa vẫn luôn như ngày đầu! Chúng ta vẫn sẽ luôn choáng ngợp trước những tạo tác xa lạ! Các vị nghe tôi nói vậy, liệu có đồng tình?”
Mái tóc nâu dài khẽ tung bay, dường như không theo kịp cú xoay người. Đôi mắt xanh lam như hai viên ngọc sáng bóng dưới đêm đen của người đàn ông hướng thẳng về phía giáo sư Lachu và Tharkael. Ông vẫn bước từng bước chậm rãi quanh sảnh chính của thư viện, như để thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của nó.
“Rồi rồi. Ông biết câu trả lời của tôi mà. Dù sao đây cũng không phải lần đầu ông tới đây.” – Giáo sư bước tới chỗ người đàn ông, cái đầu ông lắc nhẹ cùng với tiếng cười trừ cho qua. Ông đưa cho người đàn ông kia hai chiếc vali nay đã chập làm một.
“Chắc chắn rồi. Bất cứ khoảnh khắc nào với nơi đây sau chiến tranh, thế giới nhỏ bé này vẫn luôn thay đổi! luôn biết cách tạo bất ngờ cho tôi! Có những thứ dễ thấy đập ngay vào mắt tôi. Có những thứ ẩn sâu bên trong đợi chờ tôi kiếm tìm. Lặng lẽ, âm thầm như dòng sông của Heraclitus vậy.”
Quan sát viên quốc tế từ Liên Hiệp Quốc, Edward Lloyd nhận lấy chiếc vali từ tay giáo sư Lachu, đưa cho người đàn ông phía sau. Anh ta nhận lấy chiếc vali, từ từ lùi lại, rồi quay gót giày rời khỏi thư viện, như để cho ba người một không gian riêng tư. Dường như hiểu được ý đồ của anh ta, Edward mỉm cười tiếp tục cuộc trò chuyện. Bàn tay ông đưa ra. Cái bắt tay với Tharkael vừa dứt khoát vừa điềm tĩnh. Lòng bàn tay chắc nịch, những ngón tay dài siết nhẹ đầy tự tin, không tạo ra áp lực cho đối phương.
“Tharkael. Tôi đã nghe về sứ mệnh Ollopa, cậu và tất cả mọi người làm tốt lắm! Giờ đây chúng ta có thể mơ tiếp những giấc mơ dài rồi.”
Lời khen, lời động viên chẳng cần lời hồi đáp. Tharkael cũng hiểu, chỉ khẽ gật đầu. Edward quay người lại, bước đến trung tâm của vũ trụ nhỏ bé này. Dưới hệ sao đôi rực sáng. Một viên ngọc lam nổi bật hơn hết thảy lặng lẽ nằm đó, nằm trên cái quỹ đạo ellipse như sợi dây vô hình treo nó giữa đêm đen tĩnh lặng.
“Báo cáo thường niên về con người, xã hội và nhân quyền trong Đại học Karlshuhe, Liên Hiệp Quốc chúng tôi đã nhận. Và hôm nay, liệu các vị tiếp tục cùng tôi cất bước, quan sát nhịp sống nơi đây, như mọi lần khác?”
…
Họ bước ra khỏi bóng tối mờ ảo của hành lang thư viện, rồi diện kiến ánh nắng dịu nhẹ, mềm mại của mùa xuân đắp lên. Họ bước đi chậm rãi, không vội vàng. Họ bước đi dưới những hàng cây bạch dương đang khẽ đung đưa theo gió xuân. Tiếng gió thổi xen kẽ tiếng lá rơi. Không máy ghi hình, không cuốn sổ tay cùng cây viết nào Edward cầm theo. Ông chỉ lặng lẽ quan sát. Chỉ nhìn, chỉ ghi nhớ bằng mắt, chỉ lắng nghe bằng tai. Bởi lẽ chỉ một giây lơ là thôi, những quang cảnh trước mắt đổi thay mất rồi! Ca chiều đã bắt đầu từ lâu, kéo theo từng nhóm sinh viên vào trong những khối giảng đường, những phòng thí nghiệm cũng như những trung tâm thực hành. Khuôn viên đại học Karlshuhe rơi vào một khoảng lặng trầm ngâm, lác đác chỉ còn những bóng hình chậm rãi, những kẻ bước đi chậm chạp hơn thời gian; hoặc những bóng hình suy tư, dừng lại mặc cho thời gian chạy qua.
Gió lại thổi. Lá cây cứ xào xạc.
Họ tản bộ qua những dãy nhà dài như vô tận. Những khối hình khổng lồ trơ lỳ, đứng vững với thời gian, với bầu trời. Những cột trụ vuông vức không giấu mình sau bức tường mà trồi ra ngoài, phô bày gân cốt. Những tấm cửa sổ một chiều chạy dài ôm lấy dãy nhà, một số hé mở đưa người xem vào thế giới nội tâm của nó. Để rồi vang lên bên tai những âm thanh trầm ấm của người giảng viên. Họ dạo qua quán caffé vắng lặng sau giờ cao điểm. Lẩn khuất sâu trong góc quán như một khoảng không nằm ngoài thế giới này, một góc nhỏ tưởng như dành riêng cho một đôi nữ sinh. Những tấm bảng điện tử vẫn nằm trên bàn, tấm màn sáng hiển thị những lý thuyết xã hội học vẫn lơ lửng. Vẫn là tạo tác được dệt nên từ những hạt ánh sáng, và được treo tại đó như một kết tinh của không thời gian.
Tay họ nắm lấy nhau. Không phô trương, không kêu gào sự chú ý. Chỉ nhỏ nhẹ, chỉ lặng im kín đáo, dường như chỉ có thể quan sát được qua một mảnh vỡ không gian dẫn lối, đưa người chứng kiến tiến vào thế giới bé nhỏ của hai người. Những ngón tay đan lấy nhau. Lòng bàn tay ấm áp, không siết quá chặt, cũng không rụt rè. Nó nhỏ bé, nhưng chứa đựng một ngọn lửa ấm áp mà chỉ những ai trải qua đêm đông dài mới thấu. Và cái nắm tay ấy như sợi chỉ đỏ mong manh, nối hai con người lại với nhau. Không cần lời nói. Không cần ánh mắt xác nhận. Chạm tay là đủ. Bên nhau là đủ. Những dòng chữ tan biến vào hư vô như những bụi sao lấp lánh, nhường chỗ cho từng hàng từng hàng chữ mới hiện lên. Hai người lặng lẽ dõi theo bài giảng. Thoáng chốc trong khoảng nghỉ hiếm hoi, hai người trao đổi với nhau. Là những lời giải thích ôn tồn, nhẹ nhàng dành cho nhau. Là đôi mắt lúng túng trở nên trong veo. Là nụ cười rạng rỡ khi mà đã hiểu rõ tường tận. Đó là một liên kết mềm mại, như một nốt nhạc chậm rãi giữa bản giao hưởng nhiều biến động của thế giới. Là một niềm vui giản dị, dịu dàng. Là một lời hứa không tên, không viết ra. Họ đứng lặng một lúc rồi rời đi, để lại hai người trong thế giới nhỏ bé đó.
Họ dừng chân, ngồi nghỉ trên dãy ghế dài lúc hiện lúc ẩn dưới những chùm hoa tử đằng xum xuê. Họ đưa mắt nhìn xa xăm, rồi tất cả cùng hướng về Trụ Kiến Tạo. Nó cao vút tưởng như chọc thủng bầu trời, mang dáng điệu của một hình thang cân thanh mảnh nhưng rắn chắc. Dưới bàn tay của các kỹ sư, nó đã được định sẵn một số phận dài vô tận, được định sẵn sẽ trường tồn với thời gian. Vào lúc chập choạng, những dải đèn Neon rực sáng chạy xuôi ngược bất quy tắc nhẹ nhàng điểm xuyết cho bề mặt trơn láng của trụ cột. Họ đều biết, ẩn sau bề mặt giản đơn đó là cả triệu bảng mạch, như những hàng chữ tượng hình sâu sắc, như là một bức thư gửi tới thần linh. Mỗi ký tự đó như ma thuật cổ xưa, ngày đêm nhận lấy cột sáng năng lượng được gửi xuống từ vòng nhẫn không gian. Cột ánh sáng như sợi dây liên kết mong manh, kết nối giữa mặt đất và bầu trời. Và thi thoảng, do nhiễu động của trường giam mà khẽ rung động những nốt thật dài. Nguồn sống của cả một khu vực, nguồn sống của cả một thành phố, nguồn sống của cả một quốc gia là nó. Cả trăm Cột Kiến Tạo này trên lãnh thổ Azzazel, nhận lấy ánh sáng từ không gian vũ trụ rồi truyền đi cho nhau, rồi cuối cùng qua các Trụ Tiếp Nhận phân phối cho từng khu vực qua mạng lười ngầm dưới mặt đất.
Họ đưa tầm mắt về những nơi gần gũi hơn, về dải ghế phía đối diện lấp ló sau hàng cây. Một sinh viên thuộc diện trao đổi từ Izzathic đang thả trôi bản thân lên lưng tựa, gục đầu thiếp đi. Tấm màn vẫn cứ chiếu lên những công thức, những dòng lý thuyết chạy đến rồi đi. Vậy nhưng đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, tưởng như mọi biến động dù to lớn hay nhỏ bé cũng chẳng thể kéo cậu ra khỏi giấc mộng ngắn ngủi. Mái tóc rối lòa xòa, bàn tay vẫn còn nắm nhẹ cây bút cảm ứng. Giấc ngủ trưa sau những giờ mệt mỏi của sinh viên, dẫu chẳng muốn nhưng vẫn luôn hiện diện.
Họ đứng dậy, lại cất bước rời đi. Một góc nhỏ trong ngôi trường, chẳng khuất bóng để chìm trong lãng quên, chẳng quá phô trương để thu hút mọi ánh nhìn. Đài tưởng niệm liệt sỹ Đại học Karlshuhe cứ lặng lẽ nằm đó. Không là súng đạn, không là những người lính oai phong, không là ngọn cờ tung bay. Chỉ là một bông hoa kim loại đen sẫm đơn sơ, mang theo một phần của những người lính trẻ, mang theo một phần ký ức của đất nước này mà nở rộ. Edward mang trên đôi tay một bó hoa trắng được gói gọn gàng, cẩn thận.
Gió khẽ thổi qua tóc, gió khẽ lùa qua cổ áo. Tất cẩ đều tĩnh lặng tối đa. Dường như bầu không khí nơi đây chẳng có chỗ dành cho sự ồn ào, chỉ có sự lặng yên khiến lòng người chùng xuống như mặt hồ không gợn sóng.
Edward bước tới. Ông cúi xuống đặt bó hoa yên vị nơi chân đài tưởng niệm. Bàn tay ông chạm nhẹ lên bông hoa sắt lạnh ngắt, gợi lên cả một dòng chảy ký ức trào qua. Từng ánh mắt, từng lời nói, từng cử chỉ. Tất cả giờ đây chỉ còn trong những cái tên gọi không lời đáp, trong những tảng đá vững chãi, trong những ngọn gió mang đi tới chân trời. Ông đứng lặng trong một phút. Bài ca đã cất lên trong quá khứ, rồi cũng phải kết thúc bằng một nốt nhạc cuối cùng. Một khúc ca thê lương mà bao thế hệ đã cất tiếng hát bằng máu, bằng nước mắt, và bằng cả những ước mơ.
“Mọi thứ vẫn cứ dần dần thay đổi!” – Edward quay lại, nói với hai người.
“Phải. Rất nhiều… Rất nhiều đổi thay trên mảnh đất này.” – Giáo sư Lachu trầm ngâm một hồi, ông đáp lại cùng cái gật đầu nhẹ. Đôi mắt của Edward nhìn xa xăm.
“Khoảng một năm trước, xa xưa như khi Công quốc Kriegland được thành lập. Hoặc gần đây như khi cuộc nội chiến Kriegland cứ tiếp diễn không biết ngày kết thúc, chúng tôi chẳng thể nào quên nổi hình ảnh nền văn minh đó của các vị. Một nền văn minh xa lạ với chúng tôi ngay trên hành tinh này. Chúng tôi, kinh sợ có, thờ phụng cũng có. Vậy mà, như thể một tấm khăn thời gian phủ lên các vị, đưa các vị gần với chúng tôi hơn.”
“Có lẽ… Chúa đã muốn như vậy. Có lẽ…”
“Chúng ta có thể hiểu nhau.”
“Ừ… Có lẽ vậy. Đoàn kết toàn diện, Liên minh một chính phủ toàn cầu Caelumbrae. Có lẽ đó là con đường đưa ta lên những bậc thang cao hơn phía sau.” – Bàn tay đang mở hờ của giáo sư Lachu từ từ nắm lại. Không ai thấy được vẻ mặt của ông khi đó, bởi chùm hoa tử đằng đã che đi rồi.
“Cám ơn hai người về ngày hôm nay. Dòng sông vẫn tuôn chảy những dòng nước trong veo như mọi lần. Vậy nhưng khi nhìn sâu vào từng nhịp sống đang lẩn khuất, tôi vẫn luôn tìm được những điều mới, những đổi thay luôn âm thầm cả ngày lẫn đêm.”
“Anh luôn được đón chào ở đây.” – Cái bắt tay chào tạm biệt giữa hai bên diễn ra bình thản, chẳng cần những lễ nghi cầu kỳ, chẳng cần những quy cách ngoại giao phức tạp.
“Mong rằng cuộc gặp sau cũng sẽ suôn sẻ!”
…
Hai người dõi theo bóng hình chiếc xe đen chở Edward Lloyd đang nhỏ dần, nhỏ dần đến khi mất hút ở cuối con đường. Giữa con đường dài và bầu trời mênh mông, chỉ có hai bóng người đứng đó. Họ lắng nghe, lắng nghe âm thanh xa khuất của một cuộc chia tay. Thứ âm thanh rất nhỏ, nhưng vang vọng mãi trong những hành lang vắng lặng của ký ức. Khảo sát sơ bộ về con người, xã hội và nhân quyền trong Đại học Karlshuhe lần thứ 20 đã kết thúc một lần nữa trong yên bình, và có lẽ cũng như vậy ở các khu vực khác trên phạm vi toàn lãnh thổ Azzazel.
Có lẽ là vậy.
“Này…” – Giáo sư Lachu lên tiếng gọi Tharkael, hai người vẫn còn những công việc cuối ngày hôm nay. Vậy nhưng điều chẳng lành đã sớm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Đằng xa bên trong trường, một âm thanh lạnh lùng vang lên phá tan cái bầu không khí yên bình vốn có của nơi đây, vang lên như lưỡi liềm cong sắc bén sẵn sàng cắt đôi mọi thứ nó đi qua.
Những biến cố luôn đến mà chẳng báo trước, như một đốm tàn lửa bén nhanh vào lớp dầu mỏng trên mặt nước. Xô xát, cãi vã xen lẫn với nhau mà chẳng thể nào phân biệt nổi. Khi hai người tới nơi, khi len lỏi qua một vài sinh viên đang sững người lại, không dám di chuyển dù chỉ là động tác nhỏ nhất, dường như chỉ để chứng kiến những hậu quả mà nó gây nên. Con dao điện từ nhỏ, lưỡi dao mảnh và sáng lấp lánh như một lát cắt của viên pha lê nằm bất động trên mặt đất. Bên cạnh, một nữ sinh năm cuối đang bị hai người bảo vệ trị an cưỡng chế. Không còn giữ được vẻ ngoài chỉn chu thường ngày của sinh viên đại học Karlshuhe, chỉ còn lại ánh mắt như con dao được nung đỏ dưới ngọn lửa giận dữ không nguôi. Ẩn dưới mái tóc dài giờ đã lòa xòa bất quy tắc đó, có lẽ chỉ còn vẻ mặt vừa giận dữ, vừa nuối tiếc. Tiếc vì vận may chẳng hề đứng về phía mình, tiếc vì lưỡi dao của cô chẳng hề cắt đứt được sợi dây sinh mệnh cô nạn nhân nhỏ bé kia.
Cô nữ sinh nằm bất động. Tưởng như chẳng còn chút dấu hiệu nào của sự sống, tưởng như cô sẽ chẳng bao giờ được đón lấy ánh sáng từ cuộc đời nhỏ bé nữa. Một đường cắt gọn trên má, mỏng nhưng sâu, như một lời nguyền được viết bằng máu. Máu chảy ra không ngừng, từng giọt từng giọt nối đuôi nhau thành một dòng thác đỏ thẫm chảy trên làn da đã tái nhợt đi vì nỗi kinh hoàng và sự lạnh lẽo. Toàn bộ điện tích từ sợi dây suy biến rung động giải phóng từ lưỡi dao trong khoảnh khắc ngắn ngủi nó chạm vào bờ má cô, làm tê liệt toàn bộ cơ thể cô gái. Mái tóc phủ đi quá nửa khuôn mặt. Chỉ có thể đoán mò, tưởng tượng ra gương mặt kinh ngạc đang cứng đờ. Bởi lẽ, từ giây phút này, mọi thứ đã vượt qua một ranh giới không thể quay lại.
Tharkael và giáo sư Lachu tới đủ gần để nhận ra họ, cặp đôi nữ sinh ban nãy. Cô gái còn lại nắm lấy bàn tay đã bất động từ lâu của người tri kỷ. Phải chăng ngọn lửa ấm áp giữa hai người đã lụi tàn trước đêm đông lạnh lẽo, ngọn lửa vốn đã luôn âm ỷ trong trái tim hai người? Giờ đây chỉ để lại hai con người đóng băng trước thời gian. Bần thần bên người bạn đời đang được cậu sinh viên thuộc diện trao đổi từ Izzathic cùng người y tá cố gắng cầm máu, cố gắng băng bó vết thương. Đôi mắt cô mở to, chẳng chịt những rối bời của kinh hãi, sửng sốt, đau đớn và điều gì đó còn đen tối hơn đang kéo cô vào vực thẳm không đáy. Như một sợi dây đàn chỉ cần khẽ chạm cũng sẽ đứt tung.
“Đây không phải nhà của chúng mày, phải không?”
Người gây nên tất cả, bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí trong căn phòng dường như đã đặc quánh lại, nặng nề đến mức mỗi nhịp thở cũng mang theo tiếng gầm thầm lặng. Cô lên tiếng trước cả khi mọi người kịp định thần lại, trước khi giáo sư Lachu định can thiệp. Toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào cô. Đôi mắt cô chẳng hề bận tâm đến xung quanh, chỉ đăm đăm ném cho cặp đôi kia những ánh nhìn lãnh lẽo thấu xương.
“Nhà, quê hương, đất mẹ, nơi chôn rau cắt rồi hay bất kỳ cái tên mỹ miều nào chúng mày gọi mảnh đất này, gọi đất nước tao… đều không phải nơi chúng mày thuộc về, phải không? Bao năm qua, bao năm qua kể cả khi Kriegland đã chết và bị dòng chảy thời gian nhấn chìm vào quá khứ, Azzazel chúng tao vẫn như cái thành trì cuối cùng của cuộc chiến bảo vệ sự thuần khiết cho chủng tộc Alayz này. Từ việc liên tục trục xuất đám quái thai chúng mày đến việc cấm nhập cảnh lũ ngoại quốc. Bao năm qua, chúng mày hiểu mà, phải không? Chúng mày hiểu rằng chúng mày sẽ không bao giờ được đặt chân trở về để làm ô uế mảnh đất nơi đây, phải không? Và nhìn xem, bất chấp việc chúng tao đã thành lập các thành phố Alayz đủ đây mọi tiện nghi trên các đất nước khác nơi chúng mày sẽ ở đến cuối đời! Bất chấp việc chúng tao đã thỏa thuận với các nước đó cho chúng mày được hưởng một chế độ an ninh an toàn bậc nhất thế giới! Bất chấp việc chúng tao tạo cho chúng mày những công việc trong mơ! Vậy tại sao, tại sao chúng mày vẫn quay về?”
Từng câu, từng chữ tuôn ra như đá tảng lăn xuống từ đỉnh núi, nặng nề và không chút khoan nhượng. Từng đợt từng đợt càng ngày càng nặng nề thêm bất chấp tông giọng đều đều lạnh lùng của cô, vì sự phẫn uất không cách nào giải thích. Mỗi lời nói như một nhát dao, nhằm xé toạc khoảng cách, nhằm dựng lên bức tường vô hình giữa cô và những kẻ xa lạ kia. Hai cô gái nhỏ bé kia vẫn ở đó, vẫn bất động trước những những cơn gió độc thổi đến. Không cãi lại. Không van xin. Đôi mắt chất chứa những ánh nhìn trầm mặc, ẩm ướt như đá ngấm mưa. Chẳng ai trong họ còn có thể đứng vững sau những lời nói trên nữa. Họ biết, biết rất rõ. Vậy nên họ chỉ có thể tồn tại lặng lẽ như những hạt bụi vô danh dưới chân những cồn cát khổng lồ, không biết đi đâu về đâu với một tương lai mông lung vô định.
“Chị…” – Cậu sinh viên Izzathic lên tiếng, bởi lẽ cậu biết. Nỗi sợ hãi, cô đơn và mất mát vẫn chưa ai dám gọi tên vẫn còn mãi nếu không ai lên tiếng, nếu chẳng hòn đá nào chịu tách dòng, mà cứ lẳng lặng rơi xuống giữa dòng nước đang sôi sục. Vậy nhưng chẳng để cho bất kỳ tia sáng nào lé loi, đêm đông đã nhanh chóng tràn đến mà bủa vây.
“Đoán xem, vậy giờ đây là mày? Phá hủy một nửa quê hương của tao, nhấn chìm chúng tao trong chiến tranh liên miên suốt 5 năm vẫn chưa đủ với mày sao, những tên xứ Izzathic khốn nạn? Mày liệu còn nhớ cái đêm giáng sinh năm đấy? Ngày mà chúng mày ăn mừng một bước tiến lớn của chúng mày bằng xương máu đổ xuống của cha mẹ tao? Tao hỏi mày có còn nhớ?”
“Đủ rồi!”
Giữa không gian đặc quánh bởi thù hận và nỗi đau, một giọng nói cất lên. Không lớn, không gắt. Nhưng vang lên như một nhát cắt lạnh trên mặt hồ phẫn nộ. Giáo sư Lachu bước ra khỏi đám đông, gương mặt bình thản cùng ánh mắt chứa đựng một sự nghiêm nghị không thể diễn tả. Chiếc áo khoác sẫm màu bay phần phật trong gió. Và trong một khoảnh khắc, tất cả những ánh mắt đang đổ dồn vào cô gái giận dữ giờ quay sang nhìn người vừa cất tiếng. Vết thương xưa cũ, vết thương không máu nhưng rỉ rả từng ngày, khắc sâu hơn cả thép lạnh. Những nỗi oán hờn chồng chất lên nhau thành những bức tường vô hình. Tất cả phải chấm dứt. Tất cả phải kết thúc.
“… Thầy đến rồi ư, thầy hiệu trưởng? Phải thôi… Phải thôi…” – Nữ sinh viên nở một nụ cười rối bời. Oán hận, thất vọng, giận dữ hay chấp nhận? Không ai biết. Cô trầm ngâm một hồi, lang thang trong tâm trí nay đã khô cằn, trở thành sa mạc mênh mông cùng những cồn cát khổng lồ. Lang thang giữ những ốc đảo, giữa những hồ nước nhỏ phản chiếu những mảnh ký ức mơ hồ. Lang thang giữa những con chữ, những lời định nói rồi lại thôi. Và rồi cô cất tiếng sau một hồi lâu suy tư.
“Ta không được sinh ra, mà được được tạo ra, vậy chúa tạo ra ta với mục đích gì?
Mọi thứ đang dần đổi thay. Thật đáng tiếc vì em chẳng còn có thể tham dự lễ tốt nghiệp được nữa rồi. Bình an nhé, thầy hiệu trưởng. Mong rằng một ngày nào đó, thầy có thể đưa em câu trả lời…”
“Được không thầy…?”
…
Theo chỉ đạo của giáo sư, hai người bảo vệ trị an đã đưa cô sinh viên đi quản thúc tạm thời. Cậu sinh viên Izzathic cùng người y tá đưa hai cô gái nhỏ kia tới trung tâm y tế. Bởi rằng dù những vết thương vật lý trên da thịt đã dần lành lặn, thì vết thương tâm lý lại càng ngày càng loen rộng, rỉ máu không nguôi. Những nhóm nhỏ sinh viên cũng nhanh chóng được giải tán, và được nhắc nhở không được làm lớn sự vụ trên. Chẳng ngăn cản, chẳng cấm đoán hay bưng bít thông tin. Chỉ là những lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Bởi rằng họ đều biết sẽ chẳng thể nào ngăn nổi sự tò mò của con người.
“Anh cố gắng thuyết phục bố mẹ hai cô gái được không? Dẫu sao em ấy cũng là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của trường.”
“Tôi sẽ cố, thưa thầy. Nhưng tôi không dám chắc, nếu họ không chấp nhận và làm lớn sự vụ…” – Người bảo vệ trị an bối rối đáp, ánh mắt ông ấy phô bày hết sự không chắc chắn, nhiều biến cố, trong đó rõ thấy một trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
“Thật đáng tiếc… Khi đó tôi chỉ có thể nói vậy.” – Ánh mắt giáo sư Lachu buồn rầu dõi theo bóng hình cô gái đang được coi là sát nhân đó mờ dần đến khi tan biến sau hàng cây bạch dương.
“Thảm họa. Thảm họa lớn thật rồi. Dù Liên Hiệp Quốc đã rời đi nhưng những thông tin này hoàn toàn đến được với họ.”
“… Chúng ta đành phải chấp nhận và dần giải quyết sự vụ hôm nay thôi. Anh vất vả rồi.”
Gió lồng qua những hàng cây, nhẹ nhàng trườn bò qua mặt đất, cuốn những mảnh lá khô xoáy quanh chân họ. Và giữa cơn gió, giữa những tiếng gào thét đang dần rạn nứt, chỉ còn lại cảm giác về một vết thương sâu mỏng manh và khó lành, đã hình thành giữa lòng đất nước này. Một khoảng trống mở ra, âm thầm, không ai dám bước qua. Và những bông hoa tàn héo bên dưới những gốc cây, những chiếc lá hững hờ rơi dưới chân họ, như chứng nhân lặng lẽ cho một cuộc đối đầu mà chiến thắng không thuộc về bất kỳ ai.
…
Ngọn đồi nhỏ nằm phía sau trường, tách biệt khỏi những dãy giảng đường xám lạnh và khuôn viên náo nhiệt, tựa như một nốt trầm trong bản nhạc đầy sức sống của mùa xuân. Chiều tà buông những lớp ánh sáng mềm mại lên thảm cỏ non xanh rì, chỗ dày chỗ thưa. Bóng cây đã kéo dài ra mặt đất. Ánh nắng xiên qua giữa các tán lá tạo nên những mảng sáng tối nhấp nhô như lớp da một sinh vật cổ đại. Nó nằm đó, bất động, mệt mỏi với từng nhịp thở. Ánh mắt nó dõi theo hai quả cầu lửa trên bầu trời chập choạng sau dãy núi, sau những quầng mây dày.
Trên chiếc cành trơ trọi của cái cây già cỗi, trên tấm màng tơ trắng muốt được dệt bởi nghệ nhân lành nghề, nhện nâu lặng lẽ ngồi đó, bất động chờ mồi. Ngôi nhà nhỏ bé của nó, đôi khi bị phá hủy do những cơn gió mạnh, đôi khi bị phá hủy do những trận mưa lớn hay những đêm bão giông. Đồng loại của nó đã rời đi từ lâu do không chịu nổi sự khắc nghiệt của nơi đây, chúng truyền tai nhau nghe câu chuyện về miền đất hứa phía bên kia ngọn đồi. Vậy nhưng nhện nâu chẳng hề để tâm. Với nó, cái cây này là nhà, và sẽ luôn là nhà nó. Bất kể những điều tồi tệ có thể xảy ra với nó. Vậy nên dù tấm màng tơ có bị phá hủy một nghìn lần, nó vẫn sẽ đưa con thoi dệt lại một nghìn lần, chứ tuyệt nhiên không chịu rời đi. Liệu có thể là một thứ tình cảm gắn bó kỳ lạ giữa sinh vật nhỏ bé kia với một cái cây già cỗi?
Tấm màng tơ khẽ rung lên nhè nhẹ, lặp đi lặp lại. Là do chấn động truyền đến từ mặt đất đang rung chuyển. Nhện nâu chẳng lấy làm lạ, bởi lẽ hiện tượng này luôn xảy ra từ trước đó, luôn theo một chu kỳ đã định. Nép mình dưới chiếc lá bên mép tấm màng, nhện nâu đưa 8 con mắt của nó lên. Hai thực thể khổng lồ, cao lớn che lấp cả bầu trời từ từ di chuyển qua, những thực thể thuộc về một loài mà nó chẳng còn xa lạ. Cả hai loài có lẽ đều cảm giác được sự tồn tại của nhau, nhưng rồi cũng lướt qua nhau mà chẳng có bất kỳ sự trao đổi nào. Nhện nâu chỉ lặng lẽ quan sát hai thực thể kia, dẫu chẳng thể hiểu nổi những hành động của chúng.
Tharkael và giáo sư Lachu lần lượt đặt lên những phiến đá bạc màu bởi gió mưa những bông hoa diên vỹ. Ba tấm bia đá trắng nằm trầm lặng giữa thảm cỏ và những khóm hoa dại mọc dài, không ai cắt tỉa. Gió xuân, dịu dàng nhưng không giấu nổi chút gì đó lạnh lẽo thẳm sâu, lướt qua từng tấm bia, như những ngón tay vô hình lật qua từng trang ký ức đã ngủ yên. Bàn tay chắp lại, hai hàng mi khẽ đóng. Hai người như cùng với gió tấu lên những khúc cầu siêu cho những linh hồn nằm lại nơi đây, cho những người từng mang trong mình mơ ước, từng viết dang dở những chương đầu tiên của đời mình.
“Mọi thứ đang dần đổi thay.” – Giáo sư Lachu lặp lại lời của của Edward, lặp lại lời của cô nữ sinh đang bị quản thúc kia, lặp lại lời của chính ông.
“Trong thoáng chốc, tôi… có thể coi như đồng ý với cô bé kia… Xin lỗi, tôi không nên nói điều này với cương vị một hiệu trưởng, của một trường đại học.” – Đôi mắt giáo sư nhìn đăm chiêu vào hai phiến đá nằm phía bên trái, xen lẫn tiếng gió chỉ là tiếng cười trừ đắng cay, buồn bã. Hai phiến đá đã bạc màu hoàn toàn bởi thời gian. Hai phiến đá đã xuất hiện sớm nhất, cùng với đó là sự tồn tại lâu nhất.
“Ca chiều đã kết thúc rồi, giáo sư. Giờ đây thầy không ở trường, không ở trong văn phòng hiệu trưởng, không đứng trên bục giảng… Giờ đây, thầy chỉ là một người bình thường, có lẽ như bao người khác. Những suy nghĩ thầm kín đó, có những điều tốt hơn ta nên nói ra, tốt hơn ta nên bộc bạch để bản thân được an nhiên, em nói đúng không?”
“… Có lẽ em nói đúng… Có lẽ em nói đúng… Thật lòng xin lỗi em phải nghe ông già này độc thoại…”
“ Một năm qua, trong các chuyến công tác tới hầu khắp các châu lục, tôi đã có nhiều dịp gặp gỡ rất nhiều con người khác nhau. Những doanh nhân thành đạt, nghệ sĩ nổi tiếng, những người lao động bình dị, và cả những người Izzathic bên kia biên giới đất nước ta. Tôi chẳng thể phủ nhận được những điều tốt đẹp của họ. Tôi chẳng phủ nhận được rằng họ không hề mong muốn chiến tranh. Tôi chẳng thể phủ nhận được có những con người Izzathic chỉ là những nạn nhân bị cuốn vào cuộc chiến thảm khốc vì những lời kêu gọi nhân danh chính nghĩa. Chúng ta đâu thể mãi mang trong lòng nỗi hận thù, chia rẽ và ngăn cách?
Tuy vậy… Chúng ta là ai đây nếu chúng ta đổi thay? Những người năm đó nằm lại, gập lại cuốn nhật ký cuộc đời đang còn dở dang những năm tháng đẹp nhất cuộc đời, rồi sẽ phản ứng như nào trước bánh xe của thời đại, phản ứng như nào trước quyết định của chúng ta. Mà có lẽ chúng ta chẳng còn là chúng ta nữa.”
Giáo sư Lachu đưa đôi mắt về phía hai quả cầu lửa lấp ló sau những tầng mây kia, đưa đôi mắt về phía những khu dân cư, những con phố nhỏ, những tuyến đường dài của thành phố Karlshuhe. Tất cả, tất cả kể cả ngôi trường này, cũng đã khác xưa rất nhiều. Đắp lên mình bộ áo cũ, nhưng liệu có còn là thành phố Karlshuhe năm xưa?
“Chủng tộc Alayz chúng ta, ám ảnh bởi quá khứ đau thương và lạc lối trên con đường đi tìm ý nghĩa cho sự tồn tại ngắn ngủi của chúng ta. Để rồi cuối cùng, thứ còn lại duy nhất đối với chúng ta chỉ còn là câu hỏi vang vọng từ thuở hồng hoang.
Ta không được sinh ra, mà được được tạo ra, vậy chúa tạo ra ta với mục đích gì?
Cha mẹ em, những sinh viên thế hệ đầu tiên đã sớm gấp sách vở lại, ra đi để đảm bảo cuộc sống bình yên cho thế hệ các em. Con gái ta và đứa con rể luôn lạc quan của ta, tham gia vào chương trình đó âu cũng là vì một tương lai cho chính chúng. Tương lai của chúng ta… đều là một. Bình yên, mới có thể tìm được ánh sáng cho cuộc đời.
Đất nước Azzazel, sinh ra vì lý tưởng, sinh ra vì xứ mệnh duy nhất.
Chúa tạo ra ta với mục đích gì?
Quê hương của chúng ta, những kẻ hành hương mang trong mình dòng tư tưởng duy mục đích, mang trong mình câu hỏi đã bị lãng quên. Ta đi tìm lý do ta tồn tại. Vậy mà… Từ khoảnh khắc những lãnh đạo Azzazel kích hoạt Zeus để chấm dứt cuộc chiến với Izzathic, từ khoảnh khắc những con thuyền của Liên Hiệp Quốc cùng quân đội Liên minh một chính phủ toàn cầu Caelumbrae đặt trên lên mảnh đất này, có lẽ Azzazel đã sụp đổ từ đó. Nó sụp đổ ngay trước khi các vị lãnh đạo đó nhận ra sai lầm của mình mà tự sát trong sự thất vọng bủa vây. Rốt cuộc, chúng ta đã hy sinh vì cái gì khi mà câu hỏi còn đó?
Ta hoàn hảo. Ta phải hoàn hảo để hiểu được chúa!
Ta đón về những cộng đồng người Alayz mà ta từng trục xuất, những người ta coi là không hoàn hảo. Ta cho những người từ bên kia biên giới, những người từ Izzathic, đặt chân lên đất nước ta. Và tương lai, sẽ có thêm những người ngoại quốc, những người ta đã luôn cấm cản. Hơn hết, ta phải ngừng tìm kiếm lý do ta tồn tại. Sau hiệp ước Elysium chấm dứt chiến tranh, cả Azzazel và Izzathic đã trở lại mái nhà chung, một Liên bang Kriegland đầy hoài niệm tưởng như đã chìm vào cồn cát quá khứ từ Đệ nhị thế chiến. Ta vẫn được giữ lại tên đất nước, hai nhà nước riêng biệt với những chính sách đối nội của riêng ta, còn đối ngoại sẽ do một chính phủ riêng của hai nước dưới cái tên Kriegland, nhưng ta không được phép đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi cổ xưa đó nữa. Azzazel tránh được khỏi sự hủy diệt của chiến tranh nhưng bước ra sau màn khói bụi mù mịt đó, nó chẳng còn là chính mình nữa. Tất cả đã chết rồi!”
“Aeris…”
Số lượng sao trên bầu trời rất ít, do ô nhiễm ánh sáng. Cõi hư không màu lam ấy là cả một cõi mênh mang mơ hồ, giống như đôi mắt với quả cầu lửa khổng lồ kia là con ngươi đang quan sát hành tinh nhỏ bé này. Quả cầu còn lại, bé hơn, cùng với những ngôi sao thưa thớt kia như những điểm sáng chấm phá cho con mắt vũ trụ đó thêm chân thực. Hư không đã có nội dung, vũ trụ đã có thị giác. Trước con mắt của vũ trụ, trước những vị thần tạo nên những con người nhỏ bé nơi đây, giáo sư Lachu gọi tên cô nữ sinh sớm muộn rồi sẽ bị khép tội mưu sát kia, một người bạn thuở nhỏ tri kỷ của con gái ông, cũng là của cậu con trai đã thành con rể ông. Ông đưa cho họ những câu trả lời, mà có lẽ tất cả đều biết đó chỉ là lời nói dối, lời nói dối đưa họ vào giấc ngủ bình yên.
Ta không được sinh ra, mà được được tạo ra, vậy chúa tạo ra ta với mục đích gì?
“Chúa muốn ta sống! Chúa có lẽ muốn nói: Ta cứ sống dù đời vô nghĩa, sau cùng ta để lại gì cho đời? Vũ trụ nhìn nhận ta như thế nào? Liệu có còn quan trọng? ta vẫn hát vang bài tán ca về cuộc sống!
Như những kẻ vô tư trên hành tinh này…”
Xa xa, từ những ô cửa kính sáng mờ của giảng đường. Tiếng gió ngân nga những khúc ca dài thê lương. Âm thanh lướt qua ngọn đồi, rồi loãng ra trong ánh chiều tà, như một lời chào rất khẽ gửi đến những giấc mơ vẫn còn đang ngủ dưới lớp cỏ non mịn màng. Ba phiến đá, ba ngôi mộ do hai người dựng lên. Gió lướt qua những bảng tên cùng tháng năm họ tồn tại. Nahlia, con gái giáo sư Lachu. Allen, người chồng của cô và cũng là đứa con rể dễ mến của giáo sư Lachu. Và một phiến đá không tên, không ảnh, chỉ có những tháng năm. Tất cả, tất cả được gió ôm vào lòng, khẽ cất những tiếng ru: Ngủ ngon nhé. Và ngọn đồi, trong sự yên ắng của nó, như một phần máu thịt lặng thầm của ngôi trường, một nơi mà ký ức và tương lai giao nhau trong tiếng gió thì thầm.
Tharkael đứng đó. Cậu nghe hết những lời bộc bạch của vị giáo sư đáng kính. Đồng cảm, thương xót, lạc long,… như nhưng sợi tơ rối bời trong trái tim cậu. Đôi mắt luôn nhìn về phiến đá không tên kia hướng về cái cây bên cạnh, rồi hướng về tấm màng mỏng dệt từ bàn tay người thợ lành nghề đó.
Nhện nâu đã chứng kiến tất cả. Nó chẳng thể hiểu bất cứ điều gì ngoài việc cảm nhận được những sóng âm ồn ào phát ra làm rung chuyển nhẹ tấm màng của nó. Và rồi lần này tấm màn rung lên rất mạnh, một con ong xấu số đã mắc vào cạm bẫy nó giăng. Nó nhanh chóng quên đi mọi thứ, quay người lao đến phía con mồi đang vùng vẫy tuyệt vọng kia. Vậy ra chẳng có thứ tình cảm gắn bó nào nó dành cho cái cây già cỗi cả, chẳng có thứ tình cảm đặc biệt nào để nó gọi nơi đây là nhà, để nó không rời đi bất chấp anh em nó đều đã bỏ đi đến miền đất hứa. Chỉ là do nơi đây tràn ngập những con mồi béo bở, ngon miệng cho bữa ăn của nó mà lôi kéo nó ở lại đây. Nó chỉ thuần theo bản năng, mặc kệ mọi điều khác.
Và có lẽ, không biết gì cả, con người ta mới sống bình yên.


0 Bình luận