• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương I: Dưới tàn tích của những giấc mơ nằm ngoài dòng thời gian (Phần II).

0 Bình luận - Độ dài: 5,066 từ - Cập nhật:

“Chuẩn bị rời khỏi bầu khí quyển. Quý khách vui lòng thắt chặt đai an toàn, đồng thời chuẩn bị mọi phương án đề phòng nếu có thể.” - Tiếng thông báo đều đều, vô cảm vang lên, lan đến mọi ngõ ngách trên chiếc máy bay không gian.

Đôi mắt của Tharkael hướng ra ngoài cửa sổ máy bay, ngắm nhìn hành tinh cậu đã và có lẽ sẽ dành cả đời trên đó. Bóng hình của những dãy nhà thẳng tắp, ngay ngắn đan xen những thảm cỏ, những dãy núi mấp mô trùng điệp nằm gọn trong một bức tường tròn rộng tưởng như vô hạn cùng những khu công nghiệp, căn cứ quân sự nằm xung quanh như những vệ tinh tý hon vốn là đặc trưng của đất nước cậu ở, nhỏ dần nhỏ dần đến khi tan biến vào hư vô, nhường chỗ cho những mảng lục địa xanh rêu nằm hững hờ trên đại dương mênh mông. Tô điểm thêm bằng những đám mây khổng lồ trắng muốt gió chiều nào theo chiều ấy.

 Những tiếng rít chói tai của động cơ Trường Âm Ảo Luxon (Luxon Field Array) dần im lặng, bởi đã ra khỏi bầu khí quyển rồi. Cái sắc xanh cùng với hào quang mờ ảo dần dần bị thế chỗ bởi cái màu đen lạnh lẽo của không gian vũ trụ. Từ đây động cơ nhiệt hạch mô hình sao cỡ trung sẽ đảm nhận vai trò tạo gia tốc, đẩy chiếc máy bay đến trạm vũ trụ quốc tế Neo ISS.

"Cảm giác như… lần đầu biết mình nhỏ bé, phải không?" – Giáo sư Hermet lên tiếng. Từ xa xăm, ánh sáng xanh lạnh từ hành tinh mẹ Caelumbrae đang lùi dần sau lưng phản chiếu lên đôi mắt ông.

Tharkael gật đầu, đôi mắt cậu vẫn dõi theo cảnh quan bên ngoài ô cửa kia. Hành tinh cứ vậy nhỏ dần, nhỏ dần. Thật khó tin rằng quả cầu đó lại là quê hương của gần 4 tỷ con người như cậu và giáo sư.

“Lần đầu tôi có một cảm giác rằng tất cả mọi người trên hành tinh đang dõi theo chúng ta. Dù rằng ta chẳng biết thực hư ra sao. Càng đi xa càng nhớ ư?"

“Có lẽ vậy.”

“Ừm. Có lẽ vậy. Có lẽ vậy. Con người ta có vẻ luôn nhớ nhung đến những nơi quen thuộc, đến những nơi mình thuộc về. Tôi cũng không ngoại lệ. Đây không phải lần đầu tôi đi máy bay vũ trụ, không phải lần đầu rời khỏi hành tinh mẹ, nhưng vẫn thật bồn chồn. Một cảm giác mà có lẽ tôi có đi thêm trăm lần, ngàn lần nữa vẫn luôn như ngày đầu” – Giáo sư Hermet ngồi cạnh cậu cảm thán, đôi tay ông nhấc lên bâng quơ, nhưng rồi lại quyết định nắm lấy tay vịn. Ông nhìn cậu.

“Tôi không phải là người duy nhất có cảm giác đó. Vậy nên cậu thật khác biệt, lần đầu bay lên vũ trụ mà khoan thai đến lạ.”

“… Có lẽ đơn giản em coi mọi nơi là nhà…” – Tharkael đáp lời vị giáo sư sau khi trầm ngâm một hồi.

“Nhà… ở mọi nơi? Phải rồi… vì thế.”

Giáo sư Hermet tựa lưng lên chiếc ghế đệm. Cửa sổ tâm hồn ông khép lại, nhường chỗ cho những dòng suy nghĩ, những dòng kỷ niệm từ sâu dưới đáy đại dương. Nhà, những thanh âm vang lên trong tâm trí như bản nhạc buồn dịu dàng, không cần giai điệu. Ông nhớ đến mùa hè ở Đông Bắc Azzazel, nhớ đến gió. Gió thổi mang theo cái nắng ấm của trưa hè oi ả vào ban công. Gió thổi làm dao động chùm chuông gió mà vợ ông mang về từ Ilka. Chuông vang lên những thanh âm trong trẻo, rung động khắp căn phòng rồi vút bay lên khoảng trời mênh mông. Hermet nằm dài trên ghế, chìm sâu trong cái mệt mỏi rã rời chẳng muốn di chuyển. Giờ đây ông chỉ muốn chìm vào một giấc thật sâu, bỏ mặc những tấm bảng sáng mang theo đống tài liệu, đống luận văn đang bao quanh ông. Bởi người vợ ông sẽ luôn đẩy cánh cửa thật khẽ cùng với những bước chân dịu dàng, tránh làm quấy rầy đến người đàn ông mỏi mệt đang nằm dài trên chiếc ghế kia. Lúc nào cũng lặng lẽ, lặng lẽ tắt đi những tấm bảng, lặng lẽ sắp xếp lại những giáo trình điện tử, lặng lẽ kéo chiếc rèm chắn nắng trên từng ô cửa sổ lại, cũng như luôn lặng lẽ để cho ông một ly trà cùng với mảnh giấy ghi những dòng chữ nắn nót động viên ông. Giờ đây chẳng còn ai làm việc đó nữa rồi.

Gió. Những cơn gió trong tâm trí ùa về liên hồi, chùm chuông gió ngân nga những khúc ca thê lương.

Ông đã phải từ biệt tổ ấm nhỏ nhoi, từ biệt người vợ của ông từ những những ngày đầu tiên ngọn lửa chiến tranh bùng lên.

Chiến tranh. Chiến tranh chẳng hề đổi thay.

Trời chập choạng nơi góc phố nhuốm màu thời gian. Thành phố Karlshuhe vừa hiện đại cũng vừa cổ kính đây không gào lên để được chú ý. Nó thì thầm, mời gọi người ta dừng chân, để rồi đôi mắt, đôi tai lần lượt bị nó mê hoặc. Đi sâu vào các quán cà phê, những tiệm sách nhỏ xíu, như thể cả thời gian cũng chậm lại để không làm xáo động vẻ đẹp nơi đây. Mùi bánh mì nướng vờn nhẹ trong không khí, khiến cả không gian mang một vẻ ấm áp đến nao lòng. Đó là vẻ đẹp không cần tô vẽ, một vẻ đẹp sinh ra từ sự tự tin giản dị, từ việc biết mình đã sống qua bao thế kỷ mà vẫn chưa bao giờ ngừng yêu kiều. Vậy nhưng nó chẳng thể nào thắp lại ngọn lửa đã lụi tàn trong tim vị giáo sư đứng lặng dưới bóng cây trơ trụi kia. Đã bao mùa, bao tháng năm trôi qua kể từ khi ông tới đây dưới diện di cư. Ông ra đi, ra đi với suy nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhưng mà bấy giờ, người đàn ông cô đơn mới hiểu rằng, ông chẳng còn nơi nào để vịn vào nữa. Xa lạ, cô đơn, bối rối ngay trong chính đất nước mình sinh ra và cống hiến hết mình. 

Chiến tranh. Chiến tranh chẳng hề đổi thay.

Cuộc chiến vệ quốc dài triền miên rồi cũng đã kết thúc, cũng là đặt dấu chấm hết cho một tia hy vọng vốn le lói trong ông, về một mái ấm mới được dựng lên từ đống tro tàn, về một miền đông bắc Azzazel vươn lên từ vũng bùn, sống lại những năm tháng quá khứ một lần nữa. Vụ nổ từ lò phản ứng của con tàu AAFMS 02 Aileri đã xóa sổ hoàn toàn miền đông bắc Azzazel khỏi bản đồ quốc gia và cả bản đồ thế giới. Trong khoảnh khắc đầu tiên, không có tiếng động. Chỉ là một ánh sáng, trắng đến mức không màu, bừng lên như thể thực tại bị rạch toạc bởi một lưỡi dao vô hình. Một ngôi sao, một ngôi sao Neutron cuốn mọi thứ, không gian, thời gian, vật chất vào một vùng giao thoa sâu hoắm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không thời gian và trọng trường bị co rút khủng khiếp tựa một trái tim đang lệch nhịp. Cả trăm triệu tấn vật chất bắn ra, từng hạt như những vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ bẻ gãy mọi thứ đang tồn tại trược mặt nó thành nguyên tử. Sóng hấp dẫn như một đợt sóng hủy diệt quét sạch cấu trúc hạ tầng của thực tại. Chúng không để lại tro tàn, chỉ để lại một khoảng trống rỗng đến mức mọi định nghĩa đều vô ích. Và trong cái chạm tay cuối cùng với thế giới ấy, nó để lại một sự thật tàn nhẫn, vang vọng đến bên kia thế giới.

Nhà, những thanh âm vang lên trong tâm trí như khúc ca chiêu hồn, lớp lớp những nỗi buồn nặng nề in bóng dưới chân ông. Nhà, những thanh âm vang lên trong tâm trí như những hồn ma u sầu bủa vây lấy ông, kéo ông chìm sâu xuống đáy đại dương ký ức, một chiếc lồng giam hãm trong những những gì quá vãng, quờ quạng chẳng tiến được tới ngày mai.

Vậy nhưng, ông vẫn đủ tỉnh táo thoát khỏi những hồn ma quá khứ đó. Có lẽ giờ đây giáo sư và cậu đều chỉ là những kẻ không còn nơi có thể cất lên tiếng gọi thân thương là nhà được nữa. Nhưng để quên đi mọi thứ, quên đi, thả đi mảnh ký ức nhỏ bé và mong manh xuống chân cồn cát ký ức. Gió nổi lên, cuồn cuộn từng cơn, kéo theo từng đợt từng đợt cát che đi. Quên đi để mà sống an nhiên ở mọi nơi. Đâu cũng là nhà, dù nó chẳng thể dang rộng vòng tay ấm áp, ôm trọn ta vào lòng được nữa rồi.

“Tôi chẳng thể mang cảm giác đó như cậu được, tôi còn cảm thấy xa lạ trên chính hành tinh này, huống hồ chi là cái khu rừng tối lạnh lẽo này. Ha Ha…”

Giáo sư Hermet cười trừ, rồi nằm dài trên chiếc ghế đệm. Nhấn chìm một vết thương không tên trong trái tim ông, một vết thương ông bọc lớp lang những miếng vải, không cho bất cứ ai biết. Vùi đầu vào những nghiên cứu là lựa chọn kéo ông ra xa khỏi thực tại tàn nhẫn, nhưng nó chỉ dẫn ông đến một đáy vực khác, một vực sâu không đáy đang nhìn ông. Không gian vũ trụ, một mê cung mênh mông vô tận. Nó như 1 sinh vật sống trong im lặng, ẩn chứa trong mình sự bí ẩn cổ xưa hơn cả thời gian mà loài người có thể đo đếm. Hành tinh mẹ Caelumbrae của nhân loại đối diện với vũ trụ, chỉ như một mảnh ký ức nhạt phai thoáng chốc. Những ngôi sao cũng chỉ như nhưng hạt bụi lấp lánh, le lói giữa khoảng không lạnh lẽo. Không gì cả. Chỉ có bóng tối sâu hun hút, lạnh lẽo đang quan sát ngược lại ta. Ánh sáng từ các thiên hà xa xôi trôi chậm như những lời thì thầm gửi đi từ hàng triệu năm trước, lạc lối giữa tầng tầng không gian lạnh lẽo, chỉ để chạm đến mắt người rồi lặng lẽ tan biến.

Lặng im. Lặng im che dấu quá nhiều thứ mà ta chẳng hề biết. 

Chúng ta không cô đơn.

Những dấu hiệu đầu tiên của một nền văn minh ngoài Hệ sao Ylliria của nhân loại đã hiện diện trên hành tinh xanh này từ triệu năm trong quá khứ, len lỏi sâu trong những lớp trầm tích của hành tinh. Và cuối cùng là bung nở từ 20 năm về trước, thời khắc An0maly đầu tiên xuất hiện. Một nền văn minh chưa từng được biết tên, một nền văn minh nằm cách xa Caelumbrae cả trăm năm ánh sáng. Nền văn minh ấy như những thân xác mệt mỏi, nằm yên giấc tại những khu vực ngẫu nhiên không ai ngờ tới. Đã chết, hay thoi thóp đợi người đến đánh thức? Những nguyên lý, những ý niệm vượt thời đại, những sự trùng hợp giữa các nền văn hóa chưa từng gặp nhau được họ để lại. Họ không xuất hiện như những vị thần mang hào quang. Họ thầm lặng, vô hình, chỉ để lại những kết tinh vật lý của ngọn lửa vĩnh hằng, giống như ai đó từng bước qua thế giới này, ngồi xuống bên nhân loại nguyên thủy, đưa cho ta một món quà nhỏ nhoi.

Những Kẻ Nói Sự Thật (Speaker of Truth). 

Những sứ giả của họ trong hình hài nhân loại. Họ lặng lẽ gửi một lá thư vượt thời gian tới với chúng ta, như một cái bóng tan vào bầu trời đêm. Chúng ta ngước nhìn họ, tìm kiếm họ để nói lời cảm ơn. Nhưng họ không cần điều đó. Họ chỉ còn là những ký ức xưa cũ của vũ trụ, và có lẽ nhân loại vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp lại họ giữa khu rừng tối này.

Không gian vũ trụ, biên giới cuối cùng của nhân loại. không cần một lời giải thích. Nó chỉ cần tiếp tục tồn tại, lạnh nhạt, và xa vời. Và con người, trong khoang tàu nhỏ bé, trôi giữa hư vô ấy, chỉ còn cách ngẩng đầu lên mà cảm thấy mình như một lời hỏi vang ra không ai trả lời. Một dấu chấm hỏi mãi treo lơ lửng giữa bầu trời không có đáy.

Bởi vậy mà sự mệnh Ollopa lần này, mang theo toàn bộ giấc mơ của nhân loại. Con tàu Suehtemorp căng buồm đi một hành trình dài vào màn đêm vô tận của vũ trụ, những kẻ mù đi tìm ánh sáng cho cuộc đời.

Tharkael nghiêng đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Caelumbrae giờ đây chỉ như một viên ngọc xanh lam được bao quanh bởi những vòng chỉ bạc lấp lánh. Một vầng hào quang khổng lồ chậm rãi quay theo quỹ đạo hành tinh mẹ. Được dệt nên từ cả trăm nghìn những nhà máy năng lượng ngày đêm nhận những tia năng lượng từ hằng hà sa số những tấm gương mặt trời đang dạt trôi gần hai ngôi sao Ylliria A và B kia. Những chiếc gương nhận lấy ánh sáng mặt trời như nhận lấy những vết khắc của một vị thần viễn cổ trên thân thể, rồi mang những vết khắc đó đổi lấy nguồn sống cho toàn nhân loại. Cậu im lặng, như thể sợ một lời thì thầm cũng có thể làm tan vỡ vẻ đẹp mong manh kia. Cậu đang ngắm nhìn một mảnh ký ức của sự sống, được gói ghém lại bằng thời gian, và treo lơ lửng giữa vũ trụ như một lời thì thầm bất tận của cái đẹp.

Hai đường dẫn song song bằng Laser sáng rực trên bức nền không gian, dẫn đường cho chiếc máy bay đáp xuống trạm vũ trụ quốc tế Neo ISS, tọa lạc tại điểm Lagrange giữa Caelumbrae và hệ sao đôi. Nó như một pháo đài khổng lồ cô độc, một hoàng cung hùng vĩ giữa đêm đen tĩnh lặng. Sau một hành trình qua dãy hành lang dài đằng đẵng, như một mê cung bất tận, cánh cửa bằng thép siêu bền mở ra, Tharkael cùng giáo sư Hermet bước vào trung tâm chỉ huy, bộ não của toàn trạm vũ trụ. Một căn phòng rộng rãi với tất cả những bảng mạch, những đường dây đều được ẩn đi, để lại bốn bề trơn láng. Tất cả những máy móc cồng kềnh của thế kỷ trước nay thu gọn lại, những khối lượng công việc nặng nề nay chuyển hoàn toàn cho A.I đảm nhận.

“Hoan nghênh hai người!” – Một người ngoại quốc tóc vàng bước tới chào đón hai người, từng bước từng bước của anh ta vô cùng nhẹ nhàng, bay bổng.

“Chúng tôi không đến muộn chứ?” – Giáo sư Hermet hỏi người đàn ông ngoại quốc, đồng thời đưa con mắt ông tìm kiếm chút thông tin qua những tấm bảng điện tử cá nhân của từng nhà khoa học đang ở đây.

“Không, không hề. Tiến độ chuẩn bị mới hoàn thành 60% thôi.”

Nói rồi, người đàn ông tóc vàng ấy quay người lại. Phía trước mặt ba người, những hạt bụi lấp lánh như những ngôi sao hiện lên, ngày một nhiều đến khi đủ để tạo thành một tấm màn. Trên đó hiện lên hình ảnh của con tàu Suehtemorp đang nằm hờ hững giữa các cánh tay máy phẳng lỳ, giữa đoàn người qua lại tấp nập cùng những linh kiện, những trang thiết bị hiện đại nhất, được chuẩn bị riêng dành cho nó. Một con thoi chuẩn bị phóng vào màn đêm vô tận, dệt nên những tri thức mới cho nhân loại.

“Con tàu, còn với con tàu. Nó có gặp trục trặc trong quá trình chuẩn bị không?”

“Đến giờ thì câu trả lời vẫn là không. Hai ngày trước khi hai người tới, chúng tôi đã tiến hành cả trăm cuộc thử nghiệm, ngày cũng như đêm. Kết quả trả lại gần như không đổi, chương trình thực hiện hoàn toàn trơn tru.”

“Vậy ư… Tốt rồi!… Tốt rồi!”

Đôi mắt giáo sư dịu xuống, Tharkael cảm nhận được cái thở dài yên tâm từ ông. Cũng phải thôi, cũng phải thôi với một sứ mệnh quan trọng như vậy, một sứ mệnh mang theo giấc mơ, mang theo đôi cánh của toàn nhân loại. Hai năm về trước, đôi cánh tưởng như đã gãy nát, nhân loại chìm trong khe vực sâu thẳm của sự tuyệt vọng. Biên giới cuối cùng của giấc, bấy giờ chỉ còn những tro tàn, một nghĩa trang với cả trăm mảnh vỡ lơ lửng… Trôi dạt không đích đến, như những tiếng than cuối cùng của một nền văn minh từng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và nghĩ rằng mình đã sẵn sàng chạm vào các vì sao. Trạm vũ trụ quốc tế ISS, vỡ vụn trong cái im lặng của vũ trụ. Những con mắt từ những hệ sao, những thiên hà xa xôi lặng lẽ chứng kiến một mũi tên bắn từ khoảng không vô định, xuyên qua trái tim của giấc mơ tiến vào không gian. Từng sứ mệnh, những tàu thăm dò gửi đến thế giới ngoài hệ sao đều lệch nhịp, hướng vào khoảng không bất tận, không bao giờ trở lại. Không có kẻ thù, không có lời cảnh báo, không có dấu hiệu xâm lược. Chỉ có sự vắng mặt tuyệt đối. Một sự phủ định toàn diện mà nhân loại chẳng thể gọi tên. Dưới mặt đất kia, những ánh mắt đăm đăm nhìn màn hình đen. Những tiếng gọi lặp đi lặp lại trong tai nghe không có hồi đáp. Những đứa trẻ ngước lên bầu trời, dải lụa bạc lấp lánh vẫn vậy. 

Chúng ta đã chạm đến cái gì… mà vũ trụ lặng im?

Không dành cho các ngươi. Đúng không?

Hai năm sau, trên trạm vũ trụ quốc tế Neo ISS này, nhân loại một lần nữa, hàn gắn lại trái tim đã vỡ vụn từ xưa.

“Sau hai năm tưởng như vô tận… Một sứ mệnh buộc phải thành công. Thật sự là một áp lực quá lớn, hoàn toàn có thể khiến con người ta sụp đổ.” – Người đàn ông tóc vàng nhìn lấy con tàu, mi mắt ông hơi hạ xuống, chất giọng buồn rầu vang lên khắp căn phòng. Trầm ngâm một đoạn, ông quay sang nhìn hai con người nhỏ bé từ Azzazel.

“Bởi vậy, Liên Hiệp Quốc vô cùng cảm kích trước đất nước, trước con người các vị. Các vị đã biến những điều tưởng chừng như chỉ còn trong mơ thành hiện thực!” 

“Không… không… Đây là đóng góp chung của toàn nhân loại chứ. Chúng ta đều rất cố gắng nghiên cứu, lục lọi lại từng bit dữ liệu còn lại của Azzazel, tìm những tia sáng lé loi dưới bầu trời đêm đen tối. Chỉ tiếc rằng…” – Giáo sư Hermet nhìn con tàu, tiến độ hiển thị trên tấm màn trong suốt đã đạt 85%.

“Chúng ta chỉ khôi phục lại ít ỏi những bước tiến mà đất nước tôi đã đạt được trong chiến tranh. Tất cả, tất cả đều đã tan biến vào hư vô cùng với những người tìm ra chúng. Con tàu đang chuẩn bị khởi hành kia, lớp vỏ bảo vệ bằng vật liệu sao neutron chỉ đạt hiệu suất 1% so với lớp bảo vệ cùng tên của 10 con tàu phân lớp AAFMS bảo vệ đất nước chúng tôi. Lò phản ứng nhiệt hạch mô hình sao lớn cũng chẳng sánh nổi thứ lò năng lượng không tên trên 10 con tàu kia. Bước tiến độc lập duy nhất chúng ta đạt được, chỉ có công nghệ Trường Âm Ảo Luxon cùng với khả năng gia tốc con tàu lên 10% vận tốc ánh sáng.”

Một giọng nói máy móc vang lên, tìm tới mọi ngõ ngách trên trạm vũ trụ, từ tốn thông báo quá trình chuẩn bị đã hoàn tất. Con tàu Suehtemorp sẵn sàng khởi hành, đi vào màn đêm sâu thẳm.

“… Nhưng kể cả thể, chúng ta vẫn bước từng bước trên bậc thang của sự phát triển, dù rằng có bị lùi lại mấy trăm năm đi nữa. Còn các vị như được phủ lên mảnh vải thời gian, đưa các vị gần với chúng tôi hơn. Đây là cơ hội để thấu hiểu, để thật sự trở thành một khối vững chắc… Chuẩn bị chu trình phóng! Thực hiện như mọi lần khác!”

Người đàn ông tóc vàng nói. Toàn bộ mọi người trong phòng chỉ huy bắt đầu bước vào một khoảng thời gian bận rộn vô bờ. Những tấm màn phụ hiện lên liên tục, rồi lại tan biến vào hư vô, tựa những ngôi sao le lói cuối đời.

Chu trình phóng đã hoàn thành, hai phút đếm ngược bắt đầu từ bây giờ.

Đồng hồ đếm ngược ngân vang trong lồng ngực của cả nhân loại. Con tàu sắp ra đi, mang theo những dòng phương trình nguệch ngoạc, những đêm thức trắng dưới ánh đèn phòng thí nghiệm, những bức thư từ người thân thương từ viên ngọc lam gửi đến các kỹ sư trên trạm. Tất cả, con tàu ra đi mang theo một phần của họ, mang theo một điều lớn lao, một giấc mơ nhân loại. Một giấc mơ không còn bị trọng lực giam cầm.

Sau lớp cửa sổ bằng kính siêu cường kéo dài, như chia đôi phòng chỉ huy thành hai nửa bằng nhau. Mọi người đều im lặng, nhịp đập con tim của họ hòa vào tiếng tích tắc của thời gian. Một vài lời cầu nguyện vang lên, thì thầm. Nó phải vượt qua điểm Euler, điểm chết của nhân loại trong suốt hai năm qua, những con tàu ra đi không ngày trở lại, mất liên lạc vĩnh viễn khi bước qua điểm này.

Thả mình trong môi trường không trọng lực, Tharkael lặng lẽ quan sát con tàu, rồi cậu quay đầu qua phải, nhìn về khoảng không vô định qua lớp kính. Ngày này hai năm trước, trạm vũ trụ quốc tế ISS đang chuẩn bị phóng đi giấc mơ, chính thức bị thổi bay, vĩnh viễn trở thành nghĩa trang, một mồ chôn cho giấc mơ nhân loại cùng những sứ mệnh chết yểu sau đó. Liệu hôm nay có gì đổi thay?

Giữa cái đêm đen vô định nơi ánh mắt cậu hướng tới đó, một ánh sáng le lói giữa màn đêm. Một phi hành gia trong bộ đồ trắng muốt, tối giản của thời đại mới đang lơ lửng không bờ bến. Cậu biết, đó chẳng phải con người. Bên trong bộ đồ liệu có ai không? Cậu cho là không. Nhưng cũng chẳng biết là thứ gì điều khiển, có lẽ là vũ trụ lặng im này? Tay phải người phi hành gia cầm một khẩu súng vác vai sáng mờ, cấu trúc chẳng thuộc về thế giới này. Tay trái đưa lên vuông góc, ngang đầu, vẫy chào mọi người trên trạm, nhưng chẳng ai ngoài cậu nhìn thấy người phi hành gia ấy. 

Và rồi một ánh sáng bừng lên trong đêm đen, rồi cũng lụi tàn nhanh chóng.

Nó bắt đầu trong im lặng. Không có tiếng nổ vang rền. Không có lời cảnh báo vang lên trong hệ thống. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn đến tàn nhẫn. Mũi tên vô hình lao tới với tốc độ 90% vận tốc ánh sáng, xuyên qua trái tim của nhân loại. Trạm vũ trụ Neo ISS vỡ ra như một đóa hoa kim loại đen thẫm, nở rộ trong bóng tối lạnh lẽo của không gian. Không radar nào ghi nhận được. Không vệ tinh nào bắt kịp. Nó chỉ đi qua, như một cơn thở dài của vũ trụ, và ta như vô tình nằm trên đường đi của hơi thở đó. Tất cả, chỉ còn lại ba quả cầu lửa le lói từ lò phản ứng nhiệt hạch mô hình sao cỡ trung xếp thẳng hàng, bừng cháy những giây phút cuối đời của một ngôi sao. Màn đêm lại nuốt trọn bức tranh.

Tharkael hững hờ trôi dạt trong đêm đen vũ trụ, một hạt bụi giữa khu rừng tối. Chẳng còn thấy dải lụa bạc đẹp đẽ vắt ngang qua màn đêm. Chỉ có khoảng không đen kịt cùng sự im lặng tuyệt đối. Xa kia, cậu thấy hai quả cầu lửa khổng lổ, một mang màu xanh dương và một mang màu trắng pha chút vàng tươi. Hai ngôi sao mẹ Ylliria A và B vẫn đang chậm rãi quay quanh điểm cân bằng, như thể chưa có gì xảy ra. Viên ngọc lam mờ ảo Caelumbrae cũng vậy. Có lẽ mọi người trên hành tinh mẹ cũng thế, những công việc hàng ngày như thể chưa có gì xảy ra…

Có lẽ… Lilith cũng thế.

Chỉ có hạt bụi nhỏ bé nơi đang đang vĩnh viễn dạt trôi vào không gian vô tận, một chuyến đi không vé khứa hồi.

Tại sao cậu lại sống sót? Tại sao vũ trụ bỏ qua cậu? Có lẽ cậu cũng phần nào hiểu được. Một sứ giả tiếp theo phải được phái đến để trả lời thay vũ trụ lặng im.

Không dành cho các ngươi. Đúng không?

Trạm vũ trụ Neo ISS tan biến vào hư vô như thế. Và hai năm về trước, trạm vũ trụ quốc tế ISS cũng chung một kịch bản, chung một số phận.

“Quá trình phóng hoàn thành.” – Âm thanh vang lên từ tấm màn chính kéo cậu lại thực tại. Mọi thứ vẫn còn đó. Giấc mơ mơ hồ của cậu về một thực tại tàn khốc cũng chấm dứt. Hy vọng của nhân loại vẫn vẹn nguyên, Neo ISS vẫn vẹn nguyên.

Mọi người vẫn im lặng, lắng nghe từng dòng thông báo. Sau 30 giây, con tàu gia tốc lên vận tốc vũ trụ cấp 3. Sau 10 phút, con tàu gia tốc lên 1% vận tốc ánh sáng. Sau 15 phút, con tàu gia tốc lên 2% vận tốc ánh sáng. Và cuối cùng, sau 30 phút, con tàu vượt qua điểm Euler 700 mét mà không hề mất liên lạc, tiếp tục gia tốc và băng băng trên con đường đã định trước.

Tharkael nghe được những cái thở phào nhẹ nhõm, những dáng vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt mọi người trong căn phòng chỉ huy. Con tàu giờ chỉ còn là một vệt sáng nhỏ, Nhưng trong vệt sáng ấy, có hàng triệu giọng nói. Có tiếng ru của mẹ, tiếng cười của trẻ nhỏ, tiếng thở phào của nhà khoa học, và cả tiếng vọng xa xôi từ những người đã khuất, những người từng mơ điều này, nhưng không kịp chứng kiến.

“Con tàu sẽ gia tốc lên 10% vận tốc ánh sáng sau 12 giờ nữa, và chúng ta sẽ có thể quan sát nó lần cuối qua kính viễn vọng không gian Terminis Lux II trên quỹ đạo Ilkem. Mọi người … Chúng ta đã vất vả rồi! Hãy tự thưởng cho mình xứng đáng!” – Người đàn ông tóc vàng ấy không giấu nổi niềm hân hoan, ông chung vui cùng với mọi người trên căn phòng chỉ huy, và có lẽ những người khác trên trạm vũ trụ quốc tế Neo ISS này cũng vậy.

“Cậu vất vả rồi, động cơ nhiệt hạch mô hình sao cỡ lớn của nhóm cậu, trên cả tuyệt vời! Chúng ta sẽ sớm áp dụng đại trà nó.” – Giáo sư hermet vỗ vai cậu.

“Cảm ơn giáo sư… đây là thành quả của toàn nhân loại, không riêng gì chúng em. Giờ em phải quay lại với hành tinh xanh thôi, báo cáo em sẽ ghi lại và đưa lên hội đồng trường Karlshuhe, Giáo sư hãy cứ nghỉ ngơi.” – Tharkael cúi chào giáo sư, cúi chào mọi người trong phòng, rồi lặng lẽ rời đi.

Cậu nhìn qua khung cửa sổ về khoảng không vô định đó lần nữa. Không có bóng hình của người phi hành gia trắng muốt đó, như thể thực thể đó chưa bao giờ tồn tại.

“Bận rộn thật… Một đứa trẻ Alayz, 15 tuổi cũng là tầm 25 tuổi với tôi rồi, nhưng thật bận rộn…” – Người ngoại quốc cảm thán, đôi mắt ông dõi theo bóng hình dần mờ phải của Tharkael. Nhưng rồi cũng gạt những dòng suy tư ngổn ngang sang một bên, tiếp tục tập trung vào công việc trước mắt.

 Lịch sử đã in hằn lên ký ức nhân loại những vết sẹo sâu không lành, trạm vũ trụ bị phá hủy trong câm lặng, tàu thăm dò biến mất như chưa từng tồn tại, tín hiệu bị bóp nghẹt giữa không gian như bị ai đó chặn lại. Nhân loại từng ngước nhìn vũ trụ như một vị thần lạnh lùng từ chối mọi ước mơ. Nhưng giờ đây, chính vị thần ấy lại im lặng một cách bất thường... như thể đang quan sát, hoặc chờ đợi điều gì đó khác.

Lần này, vũ trụ để ta ra đi.

Có lẽ vì biết được, rằng ta chẳng thể đi xa, rằng ta chẳng thể đi tới đâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận