Trong căn nhà gỗ đơn sơ ở một ngôi làng hẻo lánh, tiếng kêu khóc vang vọng đánh dấu sự ra đời của một sinh linh. Đó là kẻ đã leo đến tận cùng của ngọn tháp Đăng Thần, hắn đã thành công quay ngược thời gian, trở về quá khứ với ký ức còn nguyên vẹn ở tương lai.
Tiếng khóc của đứa trẻ ngừng lại ngay khi nó mở mắt.
'Trở về rồi!' Đó là ý nghĩ đầu tiên của kẻ leo tháp khi vừa mở mắt.
Bàn tay hắn dơ lên cùng suy nghĩ: 'Cánh tay của mình, dù thật nhỏ bé nhưng nó... còn ở đây.'
Và lúc này, trong thân xác của đứa trẻ, nước mắt của hắn đã tuôn rơi. Hắn đã kêu lên những tiếng khóc từ tận đáy lòng mà không phải giả vờ như một đứa trẻ đang khóc.
Hắn chỉ muốn giãi bày tất cả cảm xúc tiêu cực đã tích tụ hàng trăm năm qua mà hắn phải gánh chịu. Tức giận, cô độc, buồn bã,...hắn đã tìm được kết quả cuối cùng là sự thật phũ phàng, là những tên thần cao thượng thối nát mà hằng ngày con người cầu nguyện đến.
Thế giới luôn biến động, luôn phải chiến đấu để sinh tồn, chẳng có một giây phút nào bình yên hạnh phúc cả. Và hắn ghét điều đó.
Nhưng giờ hắn đã trở lại, hắn sẽ tìm mọi cách để tiễn biệt những tên thần kinh tởm kia vào hư vô. Thần là toàn năng chứ không bất bại, và tất nhiên còn có thứ toàn năng bá đạo hơn bọn thần đó. Hắn ta biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.
'Thần à! Hãy cố gắng hưởng thụ nốt khi còn có thể đi.' Kẻ leo tháp nghĩ thầm rồi chìm vào giấc ngủ sau khi đã khóc một hồi lâu.
"Thằng bé khóc khỏe thật đấy, dỗ dành đến mấy cũng không ngừng, khóc đến hết sức thì mới lăn ra ngủ. Vậy thì hãy đặt tên nó là 'Mạnh' đi."
Một người đàn ông trung niên đang bế cơ thể bé nhỏ của kẻ leo tháp và đặt cậu ta xuống lại giường bên cạnh người phụ nữ đang đầy mồ hôi trên trán, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức mà nói.
Và hai người này là cha và mẹ của cậu ta. Cuối cùng thì hắn ta, kẻ leo tháp vĩ đại nhưng đáng thương đã có một cái tên của mình sau khi quay trở về quá khứ, Mạnh.
"Không phải là Phong như đã định à?" Người mẹ nằm bên vuốt ve đầu của kẻ leo tháp mà hỏi.
Vậy là hiện thực đã được thay đổi ngay khi cậu ta chào đời. Một cái tên hoàn toàn khác so với trước đây.
"Anh thấy cái tên Mạnh rất đẹp, rất đàn ông và mạnh mẽ, hơn cả gió (Phong)."
"Lã Tuấn Mạnh ư!"
"Ừ, tên đệm vẫn vậy."
*****
Đây là một ngôi làng nhỏ trên vùng đất của gia tộc Kim, nằm phía Đông của vương quốc Phương Đông.
Thời gian trôi đi, đã sáu năm trôi qua từ ngày Mạnh được sinh ra. Hiện tại, đến chính Mạnh cũng không thể ngờ được rằng bản thân cậu lại hoàn toàn có một cái tên khác so với trước đây. Lã Tuấn Phong ngày trước đã biến thành Lã Tuấn Mạnh của hiện tại.
Cậu ta lúc đầu rất bối rối, cậu không hiểu tại sao lại bị đổi tên như thế này. Cậu ta sinh ra như lẽ thường, không hề có hành động can thiệp nào, khóc xong ngủ, thức dậy đã biết bản thân có một cái tên mới. Nhưng rồi cậu ta cũng nhanh chóng chấp nhận, vì đây là dấu hiệu cho việc tương lai là có thể thay đổi.
"Giờ thì các em hãy đọc từng chữ trên bảng nhé."
Mạnh đã sáu tuổi, giờ cậu đã đến cái tuổi phải đến trường học. Nói là trường học cho sang, chứ nó chỉ là một căn nhà tranh cũ của một người có học thức trong làng, dùng để dạy trẻ em đọc, viết, tính toán cơ bản.
Còn với người hồi quy như Mạnh thì cậu đã có thừa kiến thức này rồi. Giờ cậu đến lớp này chỉ để cho cha mẹ yên tâm thôi, để mọi người nhìn nhận cậu là người có học.
Thay vì ngồi yên học mấy thứ dư thừa này, cậu tập trung vào tập luyện ma thuật còn tốt hơn. Và cậu đã âm thầm sử dụng ma thuật trong lớp học.
Dấu tay sau lưng, cậu làm đủ thứ như tạo lửa, tạo nước, điều khiển đất bụi, nhưng làm ở một mức nhẹ nhàng không phát ra tiếng.
Về khái niệm ma thuật của thế giới này thì trong sách vở đều ghi: Khi những lời cầu nguyện thành khẩn chạm đến các vị thần, các vị thần sẽ hồi đáp và cho phép chúng ta chuyển hoá ma lực trong cơ thể thành kỳ tích. Vậy nên khi sử dụng ma thuật luôn phải đọc thần chú.
Mấy khái niệm vớ vẩn ấy đều đã lỗi thời với Mạnh.
Ma thuật được thực hiện thông qua quy tắc 'trao đổi đồng giá', với ma lực là cái giá phải trả. Ma thuật là việc làm có chủ đích tác động lên quy luật thế giới, nó sẽ hiện thực hoá những gì mà ta cho rằng đó là sự thật. Có nghĩa, chỉ cần có niềm tin bản thân làm được, thì sẽ làm được. Không có vị thần nào cho phép làm thì mới được làm ở đây cả.
Vậy thì tại sao khi đọc thần chú cầu nguyện đến các vị thần thì ma thuật vẫn được thực hiện?... Đó là do tính chất bắc cầu, con người tin sự toàn năng của các vị thần, chỉ cần cầu nguyện lên các vị thần và được các vị thần cho phép thì họ có thể làm được mọi thứ.
Giải thích đơn giản thì con người tin vào thần, thần cho phép, con người có tự tin, và ma thuật được thực hiện. Còn đối với Mạnh thì ngắn gọn, tin vào bản thân, ma thuật được thực hiện.
"Mạnh! Em lại không chú ý bài giảng rồi. Đọc cho cô những chữ này."
Tiếng cô giáo gọi khiến Mạnh giật mình, cậu lập tức ngừng làm mấy trò ma thuật lại.
"Dạ vâng, Thần... Thánh...!"
Cô giáo chỉ ngay vào từ mà cậu ghét nhất.
"Vậy còn từ này thì sao?"
"Anh Hùng ạ."
"Ừm, chính xác. Em rất giỏi, em có thể là thiên tài nhưng không được vì thế mà tự mãn. Em hiểu chưa Mạnh? Phải chú ý vào bài giảng, nhé."
"Dạ vâng ạ. Em xin lỗi cô."
Tất cả những đứa trẻ khác cũng liền nhìn về phía Mạnh với một ánh mắt ngưỡng mộ.
Mạnh, hiện tại đang là thiên tài học tập ở lớp học bé nhỏ này. Các đứa trẻ bằng tuổi khác đều đang phải chật vật nhận biết ký tự chữ viết, phải đếm từng đầu ngón tay để tính toán, thì cậu ta chỉ cần nhìn là biết luôn.
Cậu ấy lúc đầu thấy khá tội lỗi khi có đang hơi gian lận. Nhưng với công sức cậu đã bỏ ra của kiếp trước, điều này là xứng đáng, niềm vui làm người thiên tài này cũng phần nào xoa dịu đi ký ức khổ cực của cậu.
'Ha ha, cái kiếp trước của mình cũng y đúc bọn nhóc này à. Đau đầu vì học.'
Nhưng trong lớp này, có một thiên tài thực sự, thiên tài từ cả kiếp trước. Và ánh nhìn của cậu ấy đang để ý về phía người con gái ấy.
'Hoa! Quả nhiên kiếp sống lần này cô ấy cũng vẫn là thiên tài.'
Cô bé ấy là Phan Liên Hoa, ngồi ở hàng đầu tiên, đặc điểm nhân dạng rất dễ nhận ra, đó là mái tóc dài rối không gọn gàng là mấy, luôn để phần tóc mái rũ xuống thật dài để che đi ánh mắt của mình. Cô bé rất khác biệt so với những đứa trẻ cùng lứa, và sự khác biệt của cô bé thể hiện rõ trong cái cách cô bé luôn chỉ chăm chú cúi nhìn vào sách vở. Và không khí xung quanh cô bé có hơi u ám vì tính cách nhút nhát của cô.
Cô bé cũng vừa là thiên tài học tập, vừa là thiên tài về ma thuật.
Tại sao lại nói vậy à? Vậy thì phải kể đến cách để một người thức tỉnh ma lực.
Không phải ai trong thế giới này cũng dùng được ma thuật, muốn dùng được ma thuật thì phải có ma lực, mà muốn có ma lực thì phải có lõi ma lực để chứa đựng ma lực.
Lõi ma lực là nơi chứa đựng, tích tụ ma lực khi mà cơ thể hấp thụ ma lực, nằm cạnh tim với kích thước rất nhỏ gần như không được nhìn thấy bằng mắt thường dù có mổ ra xem. Và lõi ma lực không phải tự nhiên sinh ra là đã có, mà phải đánh thức nó.
Việc đánh thức lõi ma lực được gọi với cái tên "Khai mở tâm trí", chỉ có thể xảy ra ở những đứa trẻ dưới năm tuổi. Trên năm tuổi, sẽ không thể đánh thức lõi được nữa. Tức là qua năm tuổi, con người ở thế giới này sẽ được phân định ra hai loại, một là người thường, hai là ma thuật sư.
Cách thức để đánh thức lõi chỉ có một cách duy nhất, đó là cảm nhận được ma lực trong không khí. Nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Với một đứa trẻ dưới năm tuổi còn chưa đủ nhận thức về thế giới quan xung quanh thì biết quái gì về ma lực, ma thuật. Chúng còn chưa biết đến cả viết và đọc thì sao mà biết cảm nhận ma lực là gì.
Vậy nên một đứa trẻ mà đánh thức được lõi chỉ có thể là thiên tài hoặc phải hết sức may mắn. Nhưng ngoài thiên tài và may mắn ra, còn có một khác đánh thức lõi khác mà được người đời gọi là: Quý tộc.
...Bằng cách thuê những ma thuật sư tài giỏi nhất, họ sẽ trực tiếp truyền ma lực vào cơ thể đứa trẻ để chúng trực tiếp cảm nhận được ma lực mà đánh thức lõi. Một cách vô cùng đơn giản, với hiệu quả tuyệt đối nhưng cũng có rủi ro của nó. Cơ thể đứa trẻ yếu đuối, trực tiếp nhận ma lực khi chưa biết ma lực là gì dễ gây ra phản ứng đào thải, hoặc tự bạo mà chết.
Đó là lý do phải dùng cực nhiều tiền để thuê những ma thuật sư tài giỏi bậc nhất của quốc gia. Chứ không phải cứ người biết dùng ma thuật là tùy tiện thuê về được. Vậy nên cách làm này mới có tên là Quý tộc, chỉ có Quý tộc nhiều tiền của mới thực hiện được.
Và tất nhiên Mạnh hoàn toàn tự cảm nhận và đánh thức lõi bằng cái ký ức và nhận thức của một kẻ đã sống hơn hai trăm năm khi vừa mới sinh ra. Do quá chán trong việc phải nằm một chỗ, nên cậu đã cảm nhận ma lực và đánh thức lõi của mình.
-Gian lận kinh khủng. Tố cáo nó cho các vị thần ngay đê!-
Còn ở kiếp trước, cậu đã bỏ lỡ việc đánh thức lõi trước năm tuổi là một việc. Và trong kiếp ấy, phải đến năm gần mười lăm tuổi, cậu mới có cơ hội sở hữu lõi ma lực bằng một tạo tác của các vị thần mà cậu đang khinh bỉ.
Vậy nên Hoa mới là thiên tài thực sự, cô đánh thức được lõi ma lực chỉ thông qua một quyển truyện tranh cổ tích.
"Được rồi, bài học ngày hôm nay đến đây thôi. Các em nhớ về học ghi nhớ nhé."
"Vâng ạ!"
Cả lớp vui vẻ đồng thanh.
Rồi ai nấy có nhà thì thẳng hướng mà về.
Còn với Mạnh thì cậu sẽ không bao giờ về thẳng nhà. Vì như vậy rất phí phạm thời gian, mà khi ở nhà cậu cũng phải rất cố gắng kiềm chế sự trưởng thành trong nhận thức của mình ra bên ngoài.
Cậu sẽ đi dạo quanh làng và tìm một nơi vắng vẻ, an toàn để luyện tập ma thuật, cũng như cả sức mạnh thể lực nữa.
Và khi đang đi dạo rất bình thường, cậu đã bắt gặp một cảnh rất quen thuộc khi còn ở kiếp trước.
Những người khác biệt so với mọi người luôn bị đem ra chế nhạo. Con người luôn tự lấy bản thân ra làm tiêu chuẩn để đánh giá người khác. Và người bị chế nhạo ở đây là Hoa.
"Ha ha... đồ dị hợm, xấu xí."
"Nhìn ghê chết đi được."
"Không có thằng Mạnh ở đây, không ai bảo vệ được mày đâu. Đồ ma nữ tóc dài."
'Một đám con trai lại đi bắt nạt một cô gái. Dù biết chúng là trẻ con nhưng vẫn tức thật. '
Ở kiếp trước thì Mạnh là Phong, cậu ta lúc đó yếu đuối và chẳng có gì nổi bật cả, cậu ấy dù biết chuyện này nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để đứng ra can ngăn.
Còn ở kiếp này thì cậu ta là thiên tài, trong ký ức là của kẻ đã trải qua hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ. Có gì mà cậu của hiện tại không làm được chứ.
Bước đi bình thường nhưng với sự yên lặng tuyệt đối được rèn luyện từ khi biết đi, cậu tiến đến tiếp cận chỗ đám nhóc đang bắt nạt Hoa từ phía sau mà chúng không thể phát hiện.
"Ê! Mấy lần trước tao nhắc nhở, bọn mày quên sạch rồi hả? Có vẻ như bọn mày chưa biết hối lỗi là gì nhỉ?" Cậu nắm lấy đầu của đứa nhóc đang có cử chỉ nắm lấy tóc của Hoa.
"Hí hí..." Tên nhóc bị nấm đầu giật mình kêu lên tiếng sợ hãi, run mình.
"A! Là... Là Mạnh!"
"Chạy... chạy mau."
Những đứa khác khi thấy Mạnh thì vội vã chạy nhanh không dám ngoảnh lại.
Dù sao cậu ấy cũng bắt được thằng chủ mưu nên chẳng quan tâm đến mấy đứa kia làm gì.
"Giờ mày tính sao? Mày là thằng vừa nói tao không ở đây nên chẳng có gì phải sợ đúng không?"
"A... Tôi... Tôi...X...in... Xin...lỗi." Thằng nhóc bị Mạnh túm đầu sợ hãi run rẩy đến mức không nói thành lời tử tế.
'Đúng là mấy đứa nhóc có khác.
Không giải thích được, không thanh minh được với vốn từ vựng còn ít ỏi đó. Chỉ có thể nói 'xin lỗi', vì đó là câu duy nhất chúng được dạy khi làm điều gì đó sai trái.'
"Tao sẽ tha cho mày lần này, còn có lần sau thì chuẩn bị mà nhặt răng."
Với ánh mắt đầy sát khí, Mạnh dọa cho đứa nhóc kia són cả ra quần, nước mắt giàn giụa, ngồi bẹp dưới đất la khóc.
'Phiền thật đấy! Đi dùng cả sát khí lên một đứa trẻ thế này sẽ để lại ám ảnh tâm lý mất.'
Nhưng với sức của Mạnh hiện tại thì đánh thằng nhóc này có hơi quá, còn đe doạ miệng thì nó không chừa.
Đây cũng chẳng phải lần đầu cậu ta đứng ra bảo vệ Hoa. Lần trước cậu đã nhẹ tay mà búng ra một nốt u trên trán của tên bắt nạt, và điều đó khiến gia đình cậu bị trách mắng, dù cậu có lý do chính đáng. Việc Mạnh bị trách mắng khiến cho bọn chúng hả dạ mà không còn thấy sợ cậu nữa. Dùng sát khí là cách duy nhất để chỉnh đốn lại đứa nhóc này.
'Ai ya, điếc tai ghê!'
Mạnh bỏ ngoài tai tiếng khóc gào của tên nhóc kia mà tiến về phía Hoa. Cô bé đang ngồi dưới đất ôm lấy quyển sách trong lòng.
"Không sao chứ?"
Cô bé ấy không khóc dù chỉ một chút, nhưng khi nhìn thấy Mạnh, cô lại bất ngờ giật mình kêu lên một tiếng khá dễ thương.
"A... Ya..."
Rồi nhanh như chớp đứng vút dậy và chạy mất hút.
'Lại nữa! Sao lần nào cũng chạy vậy? Mình có phải người bắt nạt cô ấy đâu mà trốn tránh mình.'
Lần đầu thì chỉ là một câu cảm ơn e thẹn rồi cũng chạy mất tích. Và những lần sau thì không một lời, nhìn thấy là chạy.
Mạnh cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
'Tôi là ai giữa dòng người trôi qua đời em. Tôi là bèo, là ngọn cỏ ven đường. Muốn chết quá!'
Trong lòng đau đớn, gương mặt thờ ơ, Mạnh đang lê những bước chân nặng nề đi mà không có mục đích.
...
'Không biết... cô ấy đang nghĩ sao về mình?'
Khi hồn trở lại, Mạnh mới tự hỏi.
****
Trong khi đó thì bên phía của Hoa lúc vừa được Mạnh cứu xong. Cô ấy đã chạy khá xa và cũng gần về đến nhà mình.
"A! Tại sao mình lại vô thức chạy nữa rồi?" Hoa đang ngại ngùng dùng sách che mặt mà tự lẩm bẩm.
'Tại sao cậu ấy luôn xuất hiện cứu mình đúng lúc như vậy chứ?'
Hoa lúc đầu có nghi ngờ việc Mạnh là người bày mưu, nhưng cô mau chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy khi biết Mạnh bị quở trách vì đã đánh thằng nhóc bắt nạt để bảo vệ cô.
Còn hiện tại thứ cô đang để tâm là tại sao Mạnh lại quan tâm đến cô, một người chẳng có gì nổi bật, thậm chí là trông khác người như co.
'Và lại còn làm ra hành động ấy nữa?'
Hoa liền nghĩ đến khung cảnh lần đầu tiên gặp Mạnh.
-----
Khi ấy Mạnh vừa xử lý xong bọn nhóc bắt nạt và cậu đang bước đến chỗ của Hoa mà hỏi thăm.
"Cậu có sao không?"
"A! C-Cảm... Cảm ơn... T-Tớ không... không sao..."
Cô bé Hoa e ngại không hề nhìn về phía Mạnh.
"Cậu là Hoa nhỉ? Làm bạn nhé?"
"Ế!??"
'L-Làm bạn á? Nhưng mà...tại sao lại là với người như mình? À, hay là mình nghe nhầm nhỉ?'
"À mà, phần tóc mái này, cậu nên rẽ sang bên thì sẽ xinh hơn đấy, đừng có để che mắt như vậy nữa."
Trong lúc cô bé Hoa còn đang suy nghĩ không để ý, một bàn tay nhỏ đã chạm lên trán của cô mà rẽ phần tóc mái của cô ra, làm tầm nhìn của cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, và đó là lần đầu hai ánh mắt chạm nhau, cuộc gặp mặt lần đầu giữa Hoa và Mạnh.
"A... A... YA..."
Gương mặt ngượng đỏ chín như dâu tây, Hoa đã vút dậy từ dưới đất mà vừa chạy vừa la hét. Không phải vì nhìn thấy gương mặt trẻ thơ đẹp trai thiện lành của Mạnh, mà vì cử chỉ quá thân thiện của cậu ấy. Và cả bí mật về đôi mắt cũng bị nhìn thấy.
'A! Mắt của mình, cậu ấy nhìn thấy mắt của mình rồi. Hu hu...'
Đôi mắt của Hoa có màu tím khác hẳn so với màu mắt đen của mọi người trong làng. Vậy nên cô luôn bị tự ti vì sự khác biệt đó, mà nuôi cho phần tóc mái dài để che đi đôi mắt.
Và Mạnh biết thừa chuyện đó.
'Cả hành động ấy nữa, mặt sát mặt ấy, giống như cha mẹ khi họ sắp chạm môi. A... mình phải làm sao đây?'
Thực ra khoảng cách khi Mạnh vén phần tóc mái lên khi ấy vẫn còn rất xa, chỉ là trong trí tưởng tượng của Hoa có hơi khác.
-----
Chuyện về lần đầu gặp Mạnh ấy đã khiến cô ấy có chút vừa ngại mà cũng vừa sợ khi gặp lại cậu.
Cô ấy sợ rằng Mạnh cũng sẽ bị mọi người kì thị, chế nhạo và bắt nạt giống như cô. Vậy nên cô đã trốn tránh.
"Nhưng mà mình luôn chạy trốn thế này, có khiến cậu ấy bị tổn thương không? Cậu ấy đã giúp mình, mà mình còn chẳng cảm ơn một lời đàng hoàng nữa... Mình là một đứa tồi tệ."
'Không biết... cậu ấy đang nghĩ sao về mình?'


0 Bình luận