• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03: Bản Chất

0 Bình luận - Độ dài: 2,055 từ - Cập nhật:

Chương 03: Bản Chất

Bên dưới ánh sáng xanh lập lòe từ vòng tròn ma pháp, Ashen ngồi dựa lưng vào bệ đá lạnh lẽo. Cơn đau đã dịu, nhưng tâm trí cậu vẫn còn quay cuồng bởi những gì vừa mới hiểu ra.Thức tỉnh… Thức tỉnh linh hồn… bậc thức tỉnh những mảnh ghép bắt đầu hiện ra, nhưng đó chỉ là một phần.

Trong lúc khám phá xung quanh căn phòng, mắt Ashen dừng lại nơi một bức tường điêu khắc còn khá nguyên vẹn. Khác với những chỗ khác bị bào mòn hoặc vỡ nát hoàn toàn, phần này vẫn giữ được những nét khắc sâu vào đá như thể bàn tay tạo nên nó mang theo ma lực nào đó bảo hộ.

Bức tường khắc họa là một sinh vật dị dạng – thân hình khổng lồ, miệng rộng đến tận mang tai, mắt sâu thẳm, tay mang nhiều khớp nối, có những lưỡi dao mọc ra từ cánh tay. Xung quanh nó là vô số xác người, và phía trên đầu sinh vật là những ký hiệu mơ hồ – tương tự như ký hiệu cậu từng thấy trong giao diện trạng thái linh hồn.

Ashen nhíu mày. “Không lẽ… quái vật cũng có cấp bậc?”

Bên dưới bức khắc, một hàng chữ mờ hiện lên, như thể được khắc bằng máu – hoặc thứ gì đó tương tự, giờ đã khô thành màu đen sẫm. Cậu khẽ đọc:

> “Khi Linh hồn bị đốt cháy và Cõi Thế Giới vặn xoắn, những thứ từng là người sẽ trở thành Quái Vật. Những thứ từng là Quái Vật sẽ trở thành Ác mộng.”

Ashen rùng mình. Trong một khe nhỏ phía sau bệ đá, cậu phát hiện thêm một phiến đá nhỏ, gần như bị che khuất. Cậu nhấc nó ra, phủi lớp bụi phủ dày, để lộ ra các dòng khắc sâu hơn, mang tính hướng dẫn – không hẳn cho người như cậu, mà giống như lời cảnh báo.

Trong Cõi Thế Giới, khi một linh hồn thất bại hoặc bị tha hóa, chúng không chết – chúng biến đổi. Trở thành những sinh vật gớm ghiếc, mạnh mẽ ngoài sức hiểu biết của nhân loại, chúng mang nỗi kinh hoàng đến những nơi mà chúng đi qua.

Một cái cau mày sâu xuất hiện trên gương mặt gầy gò của cậu.

"Hừm... vậy đó là cái kết của mình nếu... thất bại sao?"

Cậu khịt mũi 

"Tốt thôi càng có thêm lý do để mình không được chết, cái chết... chưa bao giờ là lựa chọn tốt" cậu tự an ủi.

Nheo mắt lại để nhìn rõ hơn vào các ký tự.

---

1. Wretch – Hạ đẳng

> Những sinh vật yếu ớt nhất trong số quái vật. Cũng là kết quả từ những linh hồn thất bại trong thử thách đầu tiên. Chúng bị méo mó và hoảng loạn, thường tấn công theo bản năng. Số lượng lớn nhưng dễ tiêu diệt.

2. Dread – Nỗi sợ

> Là những quái vật bản địa cư trú trong Cõi. Hoặc do các sinh vật wretch (hạ đẳng) tha hoá thành. Chúng giữ lại phần nào ký ức mờ nhạt, và luôn phát ra khí tức khiến người bình thường tê liệt. Nhanh, tàn nhẫn, và nguy hiểm hơn nhiều so với Wretch.

3. Ravager – Kẻ tàn phá

> Quái vật ở cấp độ này có trí khôn cơ bản và sức mạnh vật lý vượt trội. Chúng biết phục kích, bẫy và săn mồi theo nhóm. Thường chiếm lĩnh vùng đất riêng và tiêu diệt bất cứ ai xâm nhập.

4. Maw – Hàm vực

> Những thực thể sống trong các khe nứt của Cõi Thế Giới. Chúng có khả năng thao túng không gian hạn chế hoặc khiến kẻ thù thấy ảo giác. Khi bị thương, Maw trở nên cuồng nộ và gần như bất khả chiến bại nếu không có vũ khí đặc thù.

5. Abyssal – Vực sâu

> Là cấp bậc đánh dấu sự mất nhân tính hoàn toàn. Abyssal có trí tuệ, chiến lược và bản năng sinh tồn cực kỳ cao. Một số cá thể có thể điều khiển quái vật cấp thấp, lập nên "bầy đàn bóng tối". Có thể bóp méo các quy luật tự nhiên, như thể các quy luật tồn tại vì chúng"

6. Sovereign – Chúa tể

> Những con quái vật sở hữu một bản thể gần như thần linh. Có thể thao túng quy luật bản địa, tạo ra các dị giới nhỏ, thậm chí ban cho những kẻ khác sức mạnh tạm thời. Rất hiếm gặp – nhưng mỗi lần xuất hiện đều là đại họa.

---

Ashen nuốt nước bọt. Những ký hiệu cậu thấy lúc nãy quanh cái thứ rượt đuổi cậu – chúng trùng với biểu tượng của Dread. Nghĩa là... trên cậu một bậc. 

“Không thể… mình suýt bị một thứ như vậy giết chết.” – cậu lẩm bẩm, bàn tay vô thức siết lại.

khoảng cách sức mạnh và năng lực của mỗi bậc và vô cùng lớn, Ashen biết điều đó, vì chính cậu đã tự mình trải nghiệm cả hai, qua bản sao bóng ma, cậu khá chắc nó thuộc bậc Wretch (hạ đẳng), vì nó trùng khớp với bậc linh hồn Lost (lạc lối) của chính cậu, và vì cậu có thể chiến đấu với nó mà vẫn còn sống sót. Còn quái vật nhện hẳn là Dread (nỗi sợ )...

Bây giờ khi suy nghĩ lại, quyết định bỏ chạy là hoàn toàn đúng đắn! Nếu không bây giờ cậu đã chết, và cái chết chỉ là khởi đầu...

Mệt mỏi với suy nghĩ cả thể xác lẫn tinh thần, hôm nay cậu đã trải quá nhiều thứ. Vẫn sống sót và kiên cường. Nên cậu cho phép bản thân được nghỉ ngơi,  nhắm mắt lại, cậu tận hưởng phút giây ngắn ngủi của sự bình yên này.

---

Khi Ashen mở mắt, thứ đầu tiên ập vào cậu không phải ánh sáng – mà là sự trống rỗng.

Một khoảng không âm u bao phủ bốn phía, đặc quánh và dày đặc như sương mù đen, khiến mọi giác quan của cậu chùng xuống. Không có gió. Không có mùi. Không có âm thanh. Chỉ có tiếng nhịp tim chậm rãi của chính mình vang lên giữa một không gian lặng.

Ashen ngồi bật dậy. Lưng cậu đau nhói, cổ cứng đờ như thể vừa bị ném xuống từ một độ cao lớn. Tay chân trầy xước, lớp bụi mịn phủ lên tóc và quần áo.

"Đây không phải Trái đất." – Tất nhiên cậu vẫn còn mắc kẹt ở Cõi . Không khí nơi này... khác. Lạnh lẽo, nhưng không buốt. Như thể mọi cảm giác đã bị giảm đi một phần – không đau hoàn toàn, nhưng cũng chẳng dễ chịu.

Cậu chậm rãi đứng lên, mắt đảo quanh.

Không gian cậu đang ở là một đền thờ cổ đại, đổ nát và lạnh lẽo. Những cột đá gãy đổ nằm rải rác, các bức phù điêu trên tường bị xói mòn, chỉ còn những hình ảnh vặn vẹo không rõ thần hay quái. Trên mặt đất là một vòng tròn ma pháp đã nhạt, ánh sáng xanh u ám rỉ rả như hơi thở cuối cùng của một thực thể đã chết.

Không có mặt trời.

Trên cao, một lớp trần đá đen nhô lên như hang động khổng lồ, rạn nứt và loang lổ. Nhưng từ những khe nứt đó, ánh sáng mờ xám vẫn len lỏi xuống. Không rõ là từ đâu – như thể thứ ánh sáng này không đến từ một mặt trời thật sự, mà từ chính bầu không gian này, lờ mờ và u ám.

Không thể đoán được thời gian.

Không có chu kỳ ngày đêm. Chỉ có thứ ánh sáng đủ để thấy bóng mình, đủ để biết mình đang sống hay chết.

Ashen cúi người, chạm vào đất. Lạnh và khô.

Cổ họng cậu khô rát.

Cơn khát – lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy, cậu mới nhận ra – nó đang gặm nhấm từ trong ra ngoài. Không có nước. Không tiếng chảy, không suối ngầm. Và cái bụng rỗng cồn cào như đã nhịn ăn cả tuần.

“Bao lâu rồi…?”

Không có cách nào biết được.

Một tiếng động.

Ashen giật mình, xoay người. Có gì đó – đang di chuyển.

Cậu nín thở. Bàn chân trượt nhẹ trên bụi đá, mắt quét qua hành lang. Không có gì. Nhưng âm thanh đó không phải ảo giác.

Âm thanh phát ra từ bên trên. N...nó ở trên mái nhà!.

Nó quay trở lại – lần này là một tiếng cà vào đá – như móng vuốt của cái chết đang kề vào cổ.

"Sao con quái vật này không chịu biến đi, sao nó cứ bám theo mình thế?" giọng nói của cậu hơi run mang một vẻ cam chịu.

Cậu lùi lại, dựa vào một cột đá gãy, tim đập mạnh. Thở đều. Không nên hoảng. Nó vẫn chưa vào được đây, con quái vật đó... mình vẫn còn thời gian chuẩn bị.

Ashen bắt đầu di chuyển qua các gian phòng, ghi nhớ từng góc khuất, từng hành lang, từng đoạn đá hỏng có thể sập. Đền thờ này như một mê cung khổng lồ đổ nát – nhưng nếu tận dụng tốt, cậu có thể gài bẫy. Không chắc có thể giết được con quái vật, nhưng ít nhất là có thể làm nó bị thương.

Trong khi dò xét, cậu nhận ra một điều kì lạ, với vẻ âm u, đổ nát của đền thờ, ngôi đền sạch sẽ và yên tĩnh quá mức, không có xác chết. Không xương người, không dấu tích của quái vật hay những kẻ thất bại trước đó. Hoặc là thử thách được thiết lập lại sau mỗi người Lạc, hoặc là... không ai từng sống sót để để lại gì...hoặc... cậu là người đầu tiên. Ashen chắc chắn. 

---

Cơn khát trở nên tồi tệ hơn. Môi nứt ra, lưỡi rát bỏng. Cậu tìm khắp nơi – cuối cùng, tại một góc khuất phía sau bức tượng sập, Ashen tìm thấy một cái chén đá vỡ. Trong đó đọng lại một ít chất lỏng – sẫm màu, lẫn tro bụi.

Không phải nước. Nhưng có vị ẩm. Cậu uống một ít – thứ đó không độc, nhưng đắng và mằn mặn. Cổ họng đỡ hơn đôi chút.

Cơn đói? Vẫn còn. Nhưng cậu có thể chịu được thêm vài ngày.

Ashen hít sâu, tạm quên đi cơn đói, bàn tay vẫn còn run nhẹ khi nhớ lại ánh mắt trống rỗng của con quái vật nhện. Nhưng thay vì bị nỗi sợ nuốt chửng, cậu buộc bản thân phải tỉnh táo. Cái đầu lạnh luôn là thứ giúp cậu sống sót… dù là ở vùng Ngoài khắc nghiệt hay nơi Cõi Thế Giới này.

"Nếu không thể đánh trực diện, thì phải khiến nó rơi vào chỗ mình kiểm soát."

Ashen lẩm bẩm, ánh mắt quét qua căn phòng đá cậu vừa tìm ra. Không gian hẹp, nhiều cột đá đổ nghiêng, tường bị nứt – mọi chi tiết đều có thể trở thành một phần của bẫy. Một ý tưởng chậm rãi hình thành.

Cậu lần theo lối ra ban đầu – nơi mình đã chạy trốn. Đền nằm chìm một nửa dưới lòng đất, phần trên là những cột đá đổ nát nhô khỏi mặt đất như những rễ cây cổ thụ đã chết. Đường hầm hẹp, trần không quá cao và có nhiều đoạn cong gắt. Đó là điểm thuận lợi. Một con quái vật to lớn và nhiều chân như quái vật nhện sẽ khó xoay sở trong không gian như vậy, nhất là nếu bị dẫn dụ vào điểm chết.

"Phải có điểm thắt cổ chai."

Ashen đánh dấu một khúc quanh đặc biệt – nơi có hai phiến đá sụp xuống làm hẹp lại cả đường đi lẫn trần. Phía sau nó là một khoảng lõm sâu – nơi hoàn hảo để giam giữ mục tiêu nếu cậu khiến lối vào sập xuống.

Cậu bắt đầu hành động...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận