Chương 02: Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Cậu đang nhìn chằm chằm vào con quái vật, nó mang hình thù kỳ dị, nó giống như một khối u xám nhiều răng. Đột nhiên khối u biến đổi... Rùng mình cậu lại lùi thêm một bước nữa, dù nó đang làm gì thì cậu cũng không có nhu cầu phải xem nó, quay lưng cậu bắt đầu chạy.
“Cái quái gì thế?” – Ashen thở dốc, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thứ sinh vật vừa mới là một khối u xám vô định hình, giờ đang co giật, nứt toác, như thể cơ thể nó đang bị cưỡng ép tái tạo. Những chiếc răng mọc dài hơn, nhọn hơn, uốn cong về phía trước như móc câu. Phần da ngoài co lại, để lộ lớp thịt đen nhẫy bóng bên trong, nơi ánh sáng lập lòe không thể chạm tới.
Một âm thanh như tiếng xương bị bẻ gãy vang lên, tiếp đó là tiếng rít – không phải rít gào điên cuồng nữa, mà là âm thanh rất có chủ đích. Một sự nhạo báng trầm thấp. Gần như... thích thú.
Ashen cắn răng, trái tim đập mạnh đến mức máu dội vào tai.
“Không… mình... không phải điều này. Mình không biết nó là gì. Và mình chẳng có lý do gì để đánh nhau với thứ đó khi chưa sẵn sàng.
Cậu tiếp tục chạy nhanh hơn nữa.
Hành lang trắng như dài ra vô tận. Cơ thể cậu đau nhói mỗi khi bàn chân chạm đất, vết thương từ trận đấu với chính cậu vẫn còn ở đó, hành hạ cậu.
Phía sau, những tiếng lạch cạch khô khốc vang lên – như thể quái vật đã mọc thêm chân.
Một tiếng cạch ngay sau gáy. Ashen trượt người, né sang phải một cái gì đó xé gió lướt qua bên tai, găm thẳng vào nền đá , để lại một vệt nứt nhỏ. Vết nứt tuy không to, nhưng cậu chắc chắn rằng mình sẽ chết nếu dính phải đòn đó.
Ashen nghiến răng. Mỗi bước chạy kéo theo một làn đau quặn thắt, nhưng bản năng sinh tồn lấn át tất cả. Phía sau, tiếng bước chân – nếu có thể gọi là bước chân – vẫn đuổi theo, không gấp gáp, như thể con quái vật đang thưởng thức cuộc đi săn.
Thế Giới rung chuyển
Ashen cắm đầu chạy, hơi thở gấp gáp như từng nhịp búa nện trong lồng ngực. Hành lang trắng trải dài trước mắt cậu như một cơn ác mộng không hồi kết. Không có dấu hiệu của lối ra. Không có nơi trốn. Chỉ có tiếng chân cậu vang vọng và tiếng lạch cạch gớm ghiếc sau lưng – tiếng của cái thứ sinh vật vừa tái tạo, vừa cười, vừa săn mồi.
“Nó đang leo... trên trần?!” – Ashen liếc lên trong chớp mắt. Bốn hốc mắt đen ngòm của con quái vật đang mở rộng, bóng tối sâu thẳm bên trong, theo dõi cậu như một món đồ chơi sắp bị xé xác. Cảnh tượng đó thật kinh hoàn.
Hơi thở của cậu rối loạn, thấm ướt cả ống áo, nhỏ từng giọt lên sàn trắng tạo thành vệt dấu vết chết người.
Đột nhiên – xoẹt!
Một chiếc chân cứng như sắt thò ra từ trần, đập thẳng xuống phía trước cậu. Ashen chỉ kịp phản xạ, lăn người sang bên, hông va mạnh vào tường, nhưng vẫn kịp đứng dậy. Phía sau, bức tường nơi chân quái vật đập trúng vỡ ra như bị xuyên thủng bằng búa tạ.
“Chỉ một đòn... là mình sẽ chết.”
Cậu chạy tiếp, đầu óc mờ đi vì thiếu oxy, nhưng chân vẫn cắm cúi lao về phía trước.
Những đường hành lang bắt đầu đổi hình – không còn phẳng mà uốn cong, nhấp nhô, méo mó như bị chính không gian từ chối.
Tường trắng bắt đầu rạn nứt. Những đường nứt mảnh như tơ, bò trườn như sống dậy. Ánh sáng dần nhạt đi, nhường chỗ cho sắc xám lặng lẽ tràn xuống. Không khí đặc quánh lại – thứ gì đó đang làm mục rữa thực tại nơi này.
Một bóng đen lướt qua phía trước. Ashen thắng gấp, trượt chân sang phải, lách vào một kẽ hở nhỏ trong bức tường vừa nứt. Không kịp suy nghĩ, cậu phóng mình qua khe hở, rơi xuống một đoạn dốc ngắn bằng đá, rồi lăn vào khoảng tối.
Cú va đập khiến cậu choáng váng, nhưng ít ra… tiếng lạch cạch đã biến mất.
Ashen rẽ ngoặt vào một hành lang nhỏ hơn, hẹp và tối hơn. Mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi, nhưng cậu mặc kệ. Bàn tay trượt trên vách tường để giữ thăng bằng, bước chân loạng choạng. Cậu không biết mình đã chạy bao lâu – vài phút, hay vài giờ – chỉ biết từng mạch máu như muốn nổ tung.
Cuối cùng, một đền thờ to lớn, đổ nát, trang nghiêm hiện lên trước mặt cậu, toà nhà mang một nét đẹp cổ kính quái dị, với những ngọn tháp cao hình nón nhọn, phủ lên mình lớp áo đen như bầu trời nơi đây. Một khe hở nơi tường đá sụp xuống bên trái đền thờ hé ra một không gian nhỏ Ashen không nghĩ nhiều, lao thẳng vào trong.
Mọi thứ chìm vào im lặng.
Không tiếng gầm. Không tiếng bước chân.
Chỉ còn tiếng thở dốc của chính cậu vang vọng trong căn phòng hẹp. Ashen ngã quỵ, lưng tựa vào vách, máu vẫn chảy, nhưng ít hơn. Trong ánh sáng yếu ớt lọt qua từ khe tường nứt, cậu cuối cùng cũng được thấy rõ nơi mình đang trú ẩn: những bức tường đá cổ, ẩm thấp, rêu phủ đầy. Một vài ký hiệu lạ khắc quanh trần và tường xung quanh – đã mờ nhạt theo năm tháng.
Cậu nhắm mắt lại, hơi thở run rẩy.
Thoát rồi... ít nhất là tạm thời.
Ashen ép bản thân bình tĩnh lại. Không có tiếng động nào nữa. Con quái vật không theo kịp – hoặc nó đã bỏ đi. Có lẽ như nó không muốn bước vào đền thờ, nhưng không có gì chắc chắn.
Sau vài phút ngồi im, nhịp tim dịu xuống, cậu mới bắt đầu nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Khối u xám… biến đổi. Đó không phải là thứ gì tự nhiên. không theo bất kỳ quy tắc nào mình từng biết. Và nó... thích săn mồi.
Cậu rùng mình.
Chẳng lẽ đây là thử thách? Là kiểu ‘chào mừng’ của Cõi Thế Giới dành cho những kẻ bị Lạc như mình?
Ánh mắt Ashen dần dừng lại ở một bệ đá giữa phòng.
Một vòng tròn kì lạ hiện ra trên sàn – những ký tự khắc sâu, đã bị thời gian mài mòn, nhưng vẫn âm ỉ phát sáng thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt, như đang thì thầm điều gì đó từ một thời đại xa xôi. Không khí quanh nó run rẩy nhẹ.
Ashen lê người tới bệ đá, tựa lưng vào nó, toàn thân mệt rã. Cậu biết thứ quái vật kia vẫn còn ở ngoài kia, nhưng chí ít… ở đây, nó không thể vào. Không ngay lúc này. Đó là những điều mà cậu hy vọng trong hoàn cảnh tuyệt vọng này.
Lắc đầu chán nản cậu lại nhìn xung quanh.
Ngôi đền này… giống như một nơi bị bỏ quên, từng được dùng cho thứ gì đó – nghi lễ? hiến tế? Ashen không chắc. Nhưng linh cảm bảo cậu rằng cậu chạy được tới đây không phải ngẫu nhiên. Và có lẽ, nếu còn muốn sống, cậu cần phải hiểu được nơi này trước khi con quái vật tìm ra cậu lần nữa.
Cơn đau bắt đầu trở nên âm ỉ hơn.
Những điều này… thế giới này… mình vẫn chưa biết gì cả. Vì cậu chỉ là một thiếu niên đến từ vùng Ngoài. Vùng Ngoài à... Nơi đó không có điều gì tốt đẹp dành cho cậu... mọi thứ thật tệ và tàn nhẫn, thực tế luôn vậy...
Cậu thở dài, chống tay đứng dậy – đôi chân vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt đã bắt đầu có lại tia tỉnh táo.
“Mình không thể cứ ngồi đây mà không hiểu gì cả. Cái thế giới này… những điều xảy ra… mình vẫn chưa biết gì hết.”
Ashen đứng dậy chậm rãi, cẩn thận. Cậu tiến lại gần những bức tường, lần tay theo các hoa văn rạn vỡ. Nơi đây không chỉ là một căn phòng trú ẩn – nó là một đền thờ cổ, bị lãng quên, như một phần chìm sâu của Cõi Thế Giới.
Trên bức tường chính, cậu nhìn thấy một biểu đồ khổng lồ – hình xoắn ốc dọc lên cao, chia thành nhiều đoạn. Mỗi đoạn được đánh dấu bằng một biểu tượng riêng biệt: từ một hình bóng quỳ gối dưới bóng tối đến ánh hào quang bừng sáng trên đỉnh xoắn ốc. Ngôn ngữ khắc bên dưới hầu hết đã biến dạng, nhưng một vài ký hiệu vẫn còn rõ ràng – vừa quen thuộc, vừa xa lạ, cậu không biết vì sao mà bản thân có thể hiểu các ký tự này, nó khác với ngôn ngữ mà cậu biết đã sống và lớn lên cùng, nhưng thật kỳ lạ là những ký tự này lại rất thân quen... giống như nó đã ở đó sẵn... trong linh hồn cậu chỉ chờ đợi được đánh thức.
Ashen cau mày. Dưới các hình vẽ là một dãy các ký tự phát sáng nhè nhẹ khi cậu đặt tay lên. Lần theo trực giác và suy đoán, đó là... cấp bậc. Cấp bậc? Không còn gì để bất ngờ nữa, sau mọi chuyện mà cậu đã trải qua ở đây tại Cõi Thế Giới, đầu tiên bị mắc phải Lạc, chiến đấu với cái bóng của bản thân, chạy thoát khỏi quái vật kinh hoàn... lắc đầu cậu bắt đầu đọc hiểu từng cấp – có thể không chính xác hoàn toàn, nhưng đủ để tạo thành một bức tranh về sức mạnh của thế giới này.
[Ma Pháp Lạc Lối – Hệ thống Thức tỉnh (Lost Magic Awakening System)]
Người Lạc khi bước vào Cõi Thế Giới đều khởi đầu trong trạng thái hỗn loạn.
1. Lost (Lạc Lối)"Người chưa biết gì. Một linh hồn lạc giữa bóng tối."Đây là cấp độ đầu tiên – khi một cá thể vừa mới bị Lạc. Chưa biết gì về này hay luật lệ của Cõi Thế Giới. Tâm trí hỗn độn, linh hồn chưa khai mở.Trạng thái: Mơ hồ, dễ bị tổn thương, không có sức mạnh rõ rệt.
2. Stirred (Lay Động)"Sự rạn vỡ đầu tiên của linh hồn. Một tia chớp trong đêm dài."Ở cấp này, cá thể bắt đầu cảm nhận được dòng chảy linh hồn và hình thành lõi linh hồn – thứ năng lượng tràn ngập Cõi Thế Giới. Những cảm xúc mãnh liệt hoặc tình huống sinh tử sẽ đánh thức tia đầu tiên trong linh hồn họ.
3. Awakened (Thức Tỉnh)"Một tia ánh sáng loé lên trong bóng tối."Đây là bước ngoặt đầu tiên – khi linh hồn tìm kiếm ý nghĩa của Cõi Thế Giới.
4. Seeker (Kẻ Tầm Cầu)"Kẻ truy cầu sức mạnh, kẻ thách thức định mệnh."Người Thức tỉnh giờ đây có thể học cách điều khiển nguyên tố một cách hiệu quả hơn, phát triển kỹ năng riêng, và bắt đầu ảnh hưởng đến thế giới xung quanh bằng ý chí. Có thể đi lại tự do ở hai cõi.
5. Boundless (Bứt Phá Giới Hạn)"Giới hạn không còn là rào cản. Họ đã vượt qua chính mình."Người ở cấp này có thể vay mượn sức mạnh của Cõi Thế Giới , sáng tạo kỹ năng riêng biệt, chiến đấu với linh hồn ổn định và dày đặc.Tự tạo lĩnh vực, khả năng cảm ứng linh hồn khác, chống lại kẻ cùng cấp dễ dàng.
6. Ascendant (Kẻ Thăng Hoa)"Linh hồn trở thành ánh sáng, ý chí trở thành gươm." Ở cấp độ này, họ gần như trở thành biểu tượng, có thể ảnh hưởng đến một vùng rộng lớn chỉ bằng sự hiện diện.
Ashen dừng lại, thở hắt ra. Cậu không chắc mình đang ở đâu trong hệ thống này – có lẽ là Lost, nếu cậu đoán đúng. Nhưng nếu đây là hành trình của tất cả người bị Lạc, thì việc mình còn sống sót tới giờ này… có lẽ đã là kỳ tích.
Cậu lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn dán vào bức tường khắc. Một phần trong cậu thấy run – vì cậu chẳng có ai hướng dẫn, không có giáo trình rõ ràng, không hệ thống đào tạo. Chỉ là một thiếu niên, bị Lạc, và giờ đang tự mò mẫm trong đêm tối.
Nhưng một phần khác… lại thấy yên tĩnh lạ thường. Như thể, điều này là tất yếu. Cậu được sinh ra để bước trên con đường không ai dám bước. Cậu có thể sẽ chết, vâng. Nhưng không phải bây giờ.
Không… phải… bây giờ.
Ashen quay lại chỗ bệ đá. Đôi mắt cậu lúc này đã trở nên khác biệt – tỉnh táo, sắc bén và có chút gì đó lạnh lẽo. Nếu muốn sống sót, nếu muốn hiểu được thứ gọi là "Ma Pháp Lạc Lối" này, cậu cần bắt đầu từ nơi đây.
"Chào mừng đến Cõi Thế Giới… hử?" Ashen lẩm bẩm. "Thử xem ai tìm hiểu ai trước nhé."


0 Bình luận