Chương 1: Tàn Dư của Vùng Ngoài
Vùng Ngoài chưa bao giờ được coi là một phần của thế giới văn minh. Đó là những khu ổ chuột bị thời gian và chiến tranh quên lãng, nơi mặt trời dường như chỉ chiếu sáng để nhấn mạnh sự bẩn thỉu của những mái nhà nghiêng ngả, của những con hẻm ẩm ướt và những mảng tường bong tróc như da thịt bị lột xác.
Ashen, năm nay cậu đã mười sáu tuổi, gầy gò như thể gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào, đang chen chúc giữa dòng người hỗn loạn. Tóc cậu dài, rối bù và đen nhánh như lông quạ, phủ một phần trán và đôi mắt đen sâu thẳm – đôi mắt mà ngay cả người Vùng Ngoài cũng chẳng mấy ai dám nhìn thẳng lâu. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác trống rỗng trong đó khiến người ta lạnh sống lưng.
Hôm nay trời âm u. Mây dày đặc như bùn loãng bao trùm bầu trời, khiến cả không khí cũng trở nên nặng nề. Nhưng thứ nặng nhất đối với Ashen lúc này không phải là thời tiết, mà là túi đồ ăn lén trộm được đang giấu dưới lớp áo rách của mình.
Tiếng hò hét phía sau mỗi lúc một gần hơn. Một nhóm dân địa phương — những kẻ cũng nghèo khổ nhưng tự cho mình cái quyền bảo vệ lãnh địa bằng nắm đấm — đang truy đuổi Ashen. Một đứa trẻ mồ côi trộm vài khúc bánh mì có lẽ không đáng bị đánh chết, nhưng Vùng Ngoài không có luật. Ở đây, đạo lý yếu hơn bản năng sinh tồn.
Ashen lách mình vào một con hẻm nhỏ, chân không ngừng chuyển động, mắt lia nhanh các lối thoát. Cậu không sợ. Sợ là thứ xa xỉ từ lâu cậu không còn giữ. Chỉ có tính toán. Lý trí. Và một chút ngạo mạn ngầm ẩn trong nụ cười nhếch mép khi nghe tiếng bước chân loảng xoảng sau lưng ngày càng xa dần.
“Đám ngu,” cậu lẩm bẩm, leo lên ống nước và nhảy qua mái nhà thấp bên cạnh. “Biết đường mà rượt thì còn đỡ bẽ mặt.”
Trốn thoát không quá khó. Cậu đã sống cả đời ở đây, từng ngóc ngách của khu này Ashen đều thuộc lòng như lòng bàn tay. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cậu khó chịu. Một cơn nhói nhẹ sau gáy. Một cảm giác... không đúng.
Cậu ngồi trên mái nhà cũ kỹ, bóc một miếng bánh khô và nhai chậm rãi. Bụng cậu đã quen với việc không ăn, nên ngay cả khi có đồ ăn, nó cũng không vội vã đòi hỏi. Ashen ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Dưới chân cậu là thế giới đổ nát. Xa xa phía đường chân trời là các tháp chọc trời của thành phố trung tâm – nơi những công dân cấp cao sống trong ánh đèn vĩnh cửu, xa rời bụi bặm và dơ bẩn.
Ashen từng hỏi mẹ mình, khi bà còn sống, rằng tại sao người ta có thể sống ở hai nơi khác nhau đến vậy dù cùng một thế giới.
“Vì họ không coi chúng ta là người,” mẹ cậu đáp, ánh mắt không giận dữ, chỉ buồn đến lạ.
Cậu không phải anh hùng, càng không phải kẻ mộng mơ muốn thay đổi thế giới. Ashen chỉ muốn sống sót. Như những loài động vật nhỏ bé giữa rừng sâu, cậu học cách ẩn mình, cách cười khi nên khóc, và cách sống khi chẳng còn lý do gì để tiếp tục.
Cậu đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, rồi bắt đầu đi về phía khu trọ đổ nát nơi mình tạm trú. Nhưng vừa bước vài bước, Ashen khựng lại.
Mọi thứ... yên lặng một cách kỳ lạ.
Không có tiếng rít gió quen thuộc, không có tiếng la hét từ những căn nhà cãi vã, không có tiếng chó sủa hay tiếng xe cũ kỹ chạy rì rì.
Không gì cả.
Thế giới như đóng băng. Không, chính xác hơn — cậu như bị tách ra khỏi thế giới.
Ashen nhìn quanh, môi khẽ mím lại. Một cơn đau nhẹ nhói lên trong đầu, như kim châm, rồi lan dần xuống sống lưng. Tầm nhìn cậu nhòe đi trong một thoáng, và khi nó rõ lại, cậu nhận ra mọi thứ xung quanh... đã thay đổi.
Không còn mái nhà. Không còn bầu trời xám xịt.
Chỉ còn một khoảng trống trắng xóa, rộng lớn và vô định. Một không gian kỳ lạ mà cậu không thể phân biệt đâu là trên đâu là dưới. Cơ thể Ashen vẫn đứng, nhưng cậu không cảm thấy trọng lực, không cảm thấy gió, không cảm thấy gì cả — ngoài sự cô độc tuyệt đối.
“Chết tiệt...” Cậu khẽ rít lên, bàn tay siết chặt. “Mình bị... Lạc rồi sao?”
Cảm giác này — cảm giác mơ hồ như đang đi trong sương, như có một bàn tay vô hình đang kéo cậu vào một hướng mà chính cậu cũng không rõ — là điều mà những kẻ ở Vùng Ngoài truyền tai nhau. Về những người “bị Lạc”.
Người Lạc – những kẻ bỗng nhiên biến mất khỏi thực tại, linh hồn bị hút vào một chiều không gian khác, gọi là Cõi Thế Giới. Nếu vượt qua được thử thách ở đó, họ sẽ Thức tỉnh, trở thành một phần của nhóm người gần như thần thánh, sở hữu nhiều kỹ năng và có thể thay đổi cả cuộc đời.
Nhưng phần nào là sẽ không quay lại.
Không một người nào ở đây biết bên trong Cõi Thế Giới có gì, cũng không ai hiểu rõ thử thách là gì. Chỉ biết, nếu thất bại thì... sẽ là một điều kinh khủng.
Ashen khịt mũi. “Lần đầu tiên trong đời gặp vận may... mà lại là loại vận may có thể giết chết mình.”
Cậu bước một bước — mặt đất, hay thứ gì đó dưới chân, vẫn vững chắc một cách kỳ quái. Bước nữa. Không có hướng đi rõ ràng. Chỉ là đi.
Một âm thanh vang lên. Như tiếng nước nhỏ giọt, nhưng vang vọng và kéo dài, như thể vọng từ tận sâu trong tâm trí. Rồi một giọng nói giống nữ vang lên, không mang cảm xúc:
“Ngươi đã bước vào Cõi Thế Giới.”
Ashen dừng lại, nhíu mày.
“Đừng tìm lối ra. Hãy tìm lý do ngươi tồn tại.”
Cậu nhếch môi. “Mấy lời triết lý rẻ tiền. Có thử thách gì thì nói đại ra đi.” Dù biết sẽ không có câu trả lời nhưng cậu vẫn hỏi tất nhiên... không có câu trả lời.
Chỉ có ánh sáng mờ ảo dần tụ lại trước mặt cậu, vẽ nên hình dạng của một cánh cửa đá khổng lồ.
Cậu không biết điều gì chờ mình bên kia. Nhưng thứ duy nhất cậu biết rõ lúc này — là không có đường lui.
Ashen khẽ hít một hơi thật sâu. Cậu vươn tay, đặt lên mặt cửa lạnh buốt.
Và cánh cửa bắt đầu mở ra…
***
Âm thanh phát ra khi cánh cửa đá mở ra không phải tiếng rít ầm ỹ, mà là một tiếng thở dài — dài và trầm như thể chính không gian này đang thức giấc.
Ashen bước qua ngưỡng cửa.
Ánh sáng phía bên kia dịu đi, chuyển sang màu xám bạc, phủ sương. Cậu không chắc mình đang đứng trên đất hay đang lơ lửng trong một giấc mơ được dệt bằng ảo ảnh. Mọi thứ như một bức tranh vẽ chưa hoàn chỉnh: những hình khối mơ hồ, mặt đất không rõ chất liệu, và bầu trời không có mặt trời.
Nhưng có một con đường.
Một lối đi duy nhất, lát đá cũ kỹ và kéo dài về phía trước, nơi sương mù dày đặc dường như đang nuốt chửng tất cả.
Ashen liếc quanh một lần nữa. Không có âm thanh, không có người, không có bất kỳ dấu hiệu sống nào. Không còn cách nào khác.
Cậu bước đi.
Mỗi bước chân vang lên khẽ khàng, như tiếng gõ vào chính tâm trí mình. Trong đầu Ashen, từng câu chuyện, từng tin đồn cũ rích về Cõi Thế Giới lần lượt hiện về. Nhưng không gì thực sự chuẩn bị cho cậu cảm giác này — sự cô đơn tuyệt đối.
Không gian này không lạnh, không nóng, không nặng mùi. Nhưng nó khiến người ta cảm thấy như đang bị bóp nghẹt từ bên trong. Cậu biết có gì đó đang quan sát mình — không phải bằng mắt, mà bằng một dạng ý thức mơ hồ nào đó.
Nửa giờ trôi qua. Không có gì thay đổi. Con đường không rẽ, không có địa điểm, không dấu hiệu.
Ashen bắt đầu bực bội.
“Cái thể loại thử thách gì thế này? Bắt người ta đi bộ đến chết à?”
Cậu đá nhẹ một viên đá nhỏ bên đường. Viên đá bật lên, lăn vào vùng sương phía ngoài... rồi biến mất không dấu vết.
“Ồ,” cậu thì thầm. “Vậy là đường duy nhất không chỉ là lựa chọn — mà còn là giới hạn.”
Đúng lúc ấy, mặt đất phía trước rung nhẹ. Một thứ gì đó — lớn — đang đến gần.
Ashen lùi lại bản năng, tay siết chặt dù chẳng có vũ khí gì trong tay.
Từ giữa làn sương, một bóng người dần hiện ra. Không phải quái vật. Là một người... giống hệt Ashen.
Chính cậu.
Một bản sao y hệt, với mái tóc đen rối, dáng người gầy guộc, và ánh mắt lạnh nhạt vô hồn.
Ashen khựng lại. “Trò chơi gì đây?”
Bản sao không trả lời. Nó chỉ đứng đó, cách cậu vài bước, như đang chờ đợi.
Rồi nó bước tới.
Ashen né sang một bên — nhưng bóng kia cũng dịch theo hướng y hệt.
Cậu dừng lại. “Bắt chước à? Hay là...”
Không để cậu nói hết câu, bản sao bất ngờ lao tới, vung nắm đấm thẳng vào mặt.
Ashen kịp lùi lại, tránh được. Cú đấm xé gió, mạnh mẽ và chính xác, cậu không biết là mình có thể đấm mạnh đến như vậy.
“Chết tiệt.”
Cậu không phải chiến binh. Cậu chỉ là một thằng nhóc đường phố, sống nhờ mưu mẹo và lừa dối. Nhưng điều đó cũng đủ để giúp cậu xoay xở tránh né trong vài phút đầu tiên.
Bản sao không nói một lời. Nó tấn công liên tục, mỗi đòn đều giống như thể nó biết chính xác Ashen sẽ làm gì. Bởi vì... nó là cậu.
Nhưng Ashen cũng không phải kiểu dễ bị bắt bài.
Cậu trượt người sang bên, giả vờ ngã rồi bất ngờ bật dậy, lao tới, dùng đầu gối thúc vào bụng đối thủ — một đòn mà cậu từng dùng khi đánh nhau giành chỗ ngủ trong các khu ổ chuột. Không đẹp mắt, nhưng hiệu quả.
Bản sao bị trúng đòn, nhưng đã kịp tung một cú đấm hiểm hóc vào bên sườn phải của cậu. Rùng mình, cả hai loạn choạng lùi lại, cậu nhăn mặt cảm nhận cơn đau từ bên sườn, cơn đau... thật lạ lẫm cậu đã từng bị nhiều lần cho ăn đấm không thương tiếc, nó đau, nhưng quen thuộc còn cái này thì... bỏ qua cơn đau, vì cậu không còn thời gian để nghĩ về nó nữa bản sao của cậu lại lao tới.
Lần này nó đã rút kinh nghiệm, không bị mắc lừa như trước, ngược lại thì đúng hơn cậu đang gặp khó khăn với các đòn giả mà bản sao tung ra, chặn cú đấm phải bằng tay trái, nơi mà cú đấm tới thẳng vào mặt cậu trong tích tắc, để rồi bị đá thẳng vào bụng.
"Aah... tên chết tiệt đó"
Lùi lại bằng một cú nhảy, cố giữ khoảng cách nhưng vô dụng, khi cậu lùi lại đang trên đà tiếp đất, bản sao ngay lấp tức lao tới, đâm sầm vào người cậu với lực va chạm mà cậu chỉ muốn rên rỉ.
"Chết tiệt" làm sao mà cậu có thể chiến đấu thắng bản thân đây, cậu cố gắng nghĩ ra gì đó nhưng không thể vì... cậu không cần.
Cậu hét lên "Mày muốn chơi kiểu này hả!?"
Cả hai đang trong tình huống giống như tư thế đấu vật vậy, cậu từ bỏ sự khéo léo, né tránh của mình thay vào đó cậu điên cuồng tung những cú đấm, đá và...cả cắn nữa.
"Chết đi chết đi chết đi tên chết tiệt!"
Cậu đang đau đớn, cơn đau thật kỳ lạ, cố giữ vững tỉnh táo, tiếng hét củng cố quyết tâm của cậu.
Sau vài phút giằng co tưởng chừng như bất tận. Bị đá ra không thương tiếc.
Ashen cười khẩy. “Vậy ra mày không hoàn hảo.”
Cậu nhìn bản sao của mình, nó đã bị thương... kinh khủng, cũng giống như câu vậy nhưng không bằng, nhìn những vết thương mà cậu gây ra với cái gật đầu hài lòng. Những vết thương chảy máu, nhiều chỗ bị bầm tím và vài miếng thịt bị mất...
Phun ra một ngụm máu cậu lại cười, nụ cười của câu kinh dị do dính đầy máu, cơ thể thì tàn tạ, đau đớn.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Bản sao chợt xoay người, lùi lại vào trong sương... và biến mất.
Ashen thở dốc, cảnh giác nhìn quanh. “Thế là xong à?”
Im lặng.
Rồi một tiếng thì thầm vang lên từ khắp nơi — không có giọng nói, chỉ là... suy nghĩ.
“Chấp nhận chính mình. Hay mãi mãi bị mắc kẹt trong bóng tối của bản thân.”
Ashen cau mày. “Triết lý nữa hả?”
Ngó lơ vết thương của mình cậu bước tiếp.
Nhưng lần này, cậu thấy có gì đó đang thay đổi.
Hai bên con đường, những bức tượng bắt đầu hiện ra — từ sương mù, dần định hình. Là tượng đá, chạm khắc chi tiết, cao bằng người thật. Mỗi bức mang khuôn mặt của một người — và từng người ấy, Ashen đều biết.
Mẹ cậu. Người đàn bà tiều tụy với ánh mắt dịu dàng dù luôn mệt mỏi.
Cha cậu. Người đàn ông gầy nhom, đã ngã xuống khi Ashen còn quá nhỏ để hiểu thế nào là mất mát.
Bạn cùng trại mồ côi. Một vài đứa trẻ từng ngủ cạnh cậu, rồi biến mất không lý do.
Kẻ đã đánh cậu trong một lần tranh đồ ăn. Người dân làng từng đuổi cậu đi như chó hoang.
Tất cả đều ở đây. Những ký ức, những gương mặt, những đoạn đời ngắn ngủi... hóa đá, nhìn cậu.
Cậu dừng lại.
Không một ai trong số họ sống sót. Họ đều đã mất, rời bỏ cậu — hoặc bị cậu bỏ lại.
“Đây là thử thách của tao à?” Ashen lẩm bẩm. “Ký ức? Ăn năn?”
Im lặng.
Một bức tượng bắt đầu vỡ.
Tiếng nứt vỡ lan ra, từng mảnh đá rơi rụng — và từ trong tượng, một sinh vật kỳ lạ bò ra. Nó không có mắt, chỉ là một khối da xám với những cái miệng mọc ngược, lởm chởm răng.
Với cái cau mày sâu Ashen lùi lại. “Ồ, tới phần quái vật rồi đấy hả...”
Hết chương 1:


3 Bình luận
+ 1 tim
+ 1 fan