Twin Claves
Mahinu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1 - Phán Quyết

Chương 05: Tin tưởng

0 Bình luận - Độ dài: 3,516 từ - Cập nhật:

Sáng sớm tại đền thờ thần Công Lý. Elena đến dâng lễ theo thói quen hằng tuần. Cô ngồi giữa đền thờ trắng muốt, trước bức tượng thần với đôi cánh dang rộng, thành tâm chắp tay nhắn nhủ đến Ngài.

Sau nửa tiếng cầu nguyện, Elena thu dọn đồ rồi bước ra cửa đền, nơi có Paolo đang chờ sẵn. Cô chưa muốn về ngay mà nán lại hồi lâu để ngắm thành phố Eisen bên dưới. Sương mù len lỏi qua từng mái nhà san sát nhau. Thật lòng mà nói, cho dù cô đã có dịp chiêm ngưỡng nhiều địa điểm khác nhưng vẫn luôn có cảm tình đặc biệt với khung cảnh này. Do đây là quê hương của cô ư? Có lẽ thế. Bởi Elena cũng sống và làm việc như bao người dân khác, chỉ có điều công việc của cô mang nguy cơ phá hủy mọi thứ bất cứ lúc nào.

Thế nên, Elena sẽ không chấp nhận dù chỉ một sai lầm. Nếu có, cô nhất định khiến nó đúng trở lại.

Elena trở về dinh thự trên đồi. Vì kịp giờ dùng bữa sáng nên sau khi thay quần áo xong, cô tới thẳng phòng ăn. Emilio đã nhấm nháp xong đĩa bánh và ngồi đọc báo, bên cạnh là tách trà thảo mộc nóng hổi, thơm ngát khắp cả gian phòng. Vừa đúng lúc quản gia bưng trà sen lên, Elena ngồi vào bàn thì ngay lập tức uống hết một nửa.

Emilio để ý bằng khóe mắt, liền lên tiếng. “Mê trà sen đến vậy cơ à?”

Elena gật đầu thừa nhận. “Mong anh Elso về chuyến này mang nhiều chút.”

“Để anh gọi người đưa tin là được mà.”

“Cần gì phiền phức thế. Ổng phải mua cả một thùng không chừng.”

“Công nhận...”

Emilio cười khổ, anh thầm đoán chưa chắc là một thùng như Elena nói. Elso phong thái lịch thiệp, đặc biệt yêu chiều Elena hết mực, thiếu điều anh mang về cả một nhà máy sản xuất trà sen từ Hoàng Hạ ấy chứ.

Elena chậm rãi dùng bữa sáng cho đến tận sát giờ đến sở. Theo kế hoạch hằng ngày của cô thì không việc gì phải vội. Thế mà giữa chừng xe lại hỏng.

Paolo khép nép cúi đầu trước Elena. “Chúng tôi đáng trách, thưa tiểu thư. E rằng phải đợi vài tiếng nữa.”

“Bị hỏng cái gì vậy?”

“Phanh và hai lốp trước sau ạ.”

Elena nhíu mày khó hiểu. “Hai thứ đấy tự nhiên hỏng làm sao được?”

Câu chất vấn hơi căng thẳng khiến Paolo lúng túng, thực ra ông cũng không biết lý do. Trong khi đó, Elena lượn xung quanh xe để xem và cô lập tức hiểu ra: là do thằng Brian.

Elena thở dài rồi bảo Paolo. “Đành phải dùng xe khác thôi.”

“Tôi sẽ đi chuẩn bị, thưa tiểu thư.”

Nói xong Paolo rời đi ngay. Còn Elena rảo bước đến trà thất giữa vườn mà ngồi chờ. Chiếc xe riêng của cô cải tiến nhiều thứ, không có nó thì sẽ khá bất tiện. Có lẽ cô nên dự phòng thêm mấy cái xe nữa.

Chừng năm phút sau, một người lính hoàng gia chạy vào báo cáo. “Tiểu thư Elena, quản gia Paolo đang chờ ngoài cổng.”

Elena nhíu mày khó hiểu. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói. “Chờ tôi đi lấy thứ này.”

Xong xuôi, Elena đi thẳng ra ngoài, nơi có chiếc xe lạ đen tuyền đang chờ. Cô gõ vào cửa xe. Ông Paolo hạ kính xuống gật đầu chào cô. Elena bật cười, sau đó tự mở cửa ngồi vào trong. Chiếc xe lăn bánh, từ từ rời khỏi dinh thự.

Một lúc sau lại có một chiếc xe khác từ trong dinh thự đi ra. Paolo bước khỏi ghế lái hỏi người lính gác đang sững sờ.

“Tiểu thư Elena đâu rồi?”

“Ơ...”

Elena ngồi trong xe mà tâm trí để vào những căn nhà san sát trên phố. Người dân thỉnh thoảng ngoái lại nhìn, vì họ biết nhân vật được phép sử dụng loại phương tiện hiện đại này chỉ có thể là quý tộc. Ngắm chán, Elena mở túi xách, lấy tập hồ sơ Val để quên ở phòng thí nghiệm ra xem.

Chiếc xe đang băng băng trên đường lớn, lại đột ngột rẽ hướng. Elena cảm nhận được có gì đó không đúng mới ngước lên nhìn đường, cô nhắc nhẹ.

“Ông đang đi đâu thế, Paolo?”

Hắn im bặt.

“Paolo?”

Elena lên giọng nhưng chiếc xe vẫn không đổi chiều. Ngược lại còn đi nhanh hơn, hướng tới khu nhà hiện đại phía sau đồi trung tâm. Elena ra sức mở cửa xe, gào lên.

“Ông là ai?”

Hắn vẫn không nhúc nhích, còn nhấn chân ga mạnh hơn. Đúng lúc đó, một cánh tay phía sau vươn tới ghì cổ Elena vào ghế, tay còn lại tiêm thuốc vào vai cô. Sau một hồi vùng vẫy trong vô vọng, Elena thiếp đi. Brian tạm bỏ tay ra, nhoẻn miệng cười.

Elena tỉnh dậy trong một căn phòng tối. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng cô cảm nhận được thời tiết ấm hơn nhiều. Tay chân bị trói chặt vào ghế, đầu óc choáng váng và nghe mùi thuốc lá phảng phất.

Brian thấy Elena động đậy liền hùng hổ chạy tới, nắm chặt lấy cằm bắt cô phải ngước lên nhìn hắn.

“Xem nào, xem nào. Tiểu thư Elena...”

Elena mở to mắt ngạc nhiên. Brian lấy thế làm thích thú cười giòn tan, vang khắp căn phòng lớn. Chẳng rõ hắn mò được nơi này từ bao giờ nhưng đã dám gây tiếng động lớn như thế, hẳn xung quanh cũng chẳng có người.

“Cậu lại bắt tôi nhận lỗi trong khi không phải tôi làm.”

“Không phải là cô thì ai?” Brian gào lên, gân trán cộm dưới da giật giật. “Đừng ngụy biện vô ích nữa. Tôi biết hết rồi.” Brian rút thuốc lá ra, đốt cháy bằng ma thuật lửa rồi hút một hơi. Mắt hắn hướng ra xa xăm như đang chọn lời nói, khác hẳn với vẻ mất kiểm soát lúc nãy. Sau khi phả ra làn khói trắng, Brian nói tiếp, giọng run rẩy như sắp khóc.

“Nhà ta đã điều tra cái chết của cha bằng tất cả tài sản còn lại. Cho dù phải hối lộ một con hạ dân. Mà chính nó cũng là đứa dẫn người phá nhà ta!” Hắn ôm trán cười nhạt. “Nhờ thế ta mới biết cha không phải ngẫu nhiên bị phế truất một cách tức tưởi như thế.”

Brian lại hút thuốc rồi từng bước tiến gần Elena lần nữa, nhả khói vào mặt cô. Hai mắt hắn hiện rõ phẫn nộ đến mức long lên sòng sọc.

“Mà do cô!”

Elena thoáng giật mình. Brian thấy vậy cũng chưa tin lắm. Đây mà là người nạt hắn hôm qua ấy à? Hay là do hắn nói đúng quá nên cô ta sợ cũng phải. Cuối cùng thì "tiểu thư cũng phải hoàn tiểu thư” mà thôi. Được đà cậy thế, Brian nói gằn từng chữ.

“Cô bí mật chỉ cho con hạ dân đó đánh vào đúng lúc anh ta mở cổng thành. Làm loạn hết lên! Vì thế mà Công tước Xavier phế truất cha ta. Bảo cha ta là thứ gì... không biết quản lý an ninh ư?” Hắn ngửa cổ lên trời cười. “Thật vô lý làm sao! Cha ta mà không quản lý an ninh ấy hả? Suốt hai mươi năm từ bé đến giờ ta chứng kiến đủ rồi. Cho dù người khác mắc lỗi nhỏ xíu cha cũng tử hình kìa! Thế là quá nghiêm khắc rồi còn gì nữa.”

Brian gọi ma thuật lưae đốt thuốc lá cháy mạnh hơn. Thấy Elena chưa đủ sợ, hắn dí đầu thuốc nóng đỏ vào đùi cô. Elena hét toáng lên vì đau. Hắn càng day mạnh hơn cho đến khi đốm lửa tắt hẳn. Brian hả hê với hành động này lắm.

Thế nhưng Elena chỉ ngước lên, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chưa bao giờ xuất hiện. Một màu xanh tinh xảo giờ trở nên lạnh lẽo, sâu thẳm tột cùng như thể hút linh hồn người khác vào trong.

Đến lượt Brian thoáng giật mình. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại phẫn uất trong lòng, rồi bật cười mỉa mai.

“Gì đây? Giận rồi hả? Giận rồi hả?”

Brian túm cổ áo Elena toan xé ra đến nơi. Cô chỉ cúi đầu nức nở khóc.

“Đừng có nước mắt cá sấu với ta. Ta chỉ cần cô nhận tội, hiểu không? Ta không đê tiện như cô, không muốn đâm sau lưng người khác đâu. Thế nên nhận tội, hiểu chưa?”

“Tôi... thực sự không làm mà.”

Tiếng khóc rưng rức lẫn lời chối tội khiến hắn thêm phần sốt ruột. Không có thuốc hút, Brian lại càng điên tiết hơn. Hắn vận hết sức trong cổ họng gào lên.

“Không là cô thì là ai? Con cáo già! LÀ AI?”

Tiếng thét của Brian dội vào không khí như thể cổ họng hắn sắp nứt toác ra. Nắm tay hắn vẫn siết cổ áo Elena đến trắng bệch. Vậy mà cô không hề nao núng, vẫn cứ khóc lóc, nước mắt rơi lã chã trên tay hắn.

Ngay khi Brian chán nản đứng thẳng dậy, hắn cảm nhận được một thứ sắc lạnh kề sát vào yết hầu. Máu chảy xuống nhanh chóng thấm đẫm cổ áo thành đỏ chót. Brian chưa hoàn hồn nên chỉ dám bất động. Hắn cố liếc ra sau xem đó là ai thì thấy cán thương dài trắng muốt. Xung quanh tỏa ra làn khói lạnh lẽo khiến sống lưng Brian ứa mồ hôi như tắm.

Ai đây? Hai tên tùy tùng của ta đâu?

Người đó vẫn đứng yên, tay giữ chắc lưỡi thương. Brian ngước sang bên kia, đập vào mắt hắn là đầu của tên người làm nằm lăn lóc trên sàn. Chân tay Brian bủn rủn sắp không đứng nổi nữa. Hắn quay lại nhìn Elena, trong đầu trống rỗng, mặt cắt không còn giọt máu.

Elena vẫn cúi đầu. Thế nhưng cô không khóc nữa mà hai vai run lên từng đợt. Vài tiếng cười nỉ non khe khẽ. Chỉ được một lúc thôi, Elena ngửa cổ lên cười hả hê. Một tràng cười dài. Tiếng cười thanh nhưng chói tai của phụ nữ, của người biết mình vừa lừa Brian một vố đau điếng và hài hước.

_________________

Trong khi đó ở sở cảnh sát, Val đang thu thập và duyệt các báo cáo của từng người trong đội. Xong xuôi, cô chậm rãi bước đến bàn Sarah.

“Hôm qua lu bu quá nên quên không giao nhiệm vụ cho cậu, xin lỗi nhé. Tôi sẽ đền thù lao.”

Sarah ngước lên nhìn một lúc mới đáp. “Không sao. Nếu có dịp, tôi mong được làm chung với đội trưởng.”

Val gãi đầu cười lại. Cô phải công nhận Sarah có kinh nghiệm chứ không phải lính mới thật.

“Được thôi, được thôi. Lương gấp đôi nhưng được cái khó hơn.”

Sarah gật đầu cười nhẹ, tay vẫn thoăn thoắt viết hồ sơ gì đó. Thấy Val rời đi, cô nói nhỏ.

“Làm việc tốt.”

Val đáp lại “Ừ, cậu cũng thế,” rồi chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Sarah rõ ràng bình thường như bao người, dù giọng nói na ná Grace và cái tên... Thôi bỏ đi, do Val bị loạn trí mới đúng.

Val ngồi vào bàn, lấy một tờ giấy trắng viết toàn bộ sự việc xảy ra suốt một tuần qua, xem rằng mình có bỏ lỡ gì không. Từ đêm án mạng trên cao tốc đến vụ cá cược. Cô ghi chú sang bên cạnh: người đàn ông xen vào giữa chừng là ai? Danh tính hung thủ; và Grace đang ở đâu? Những ghi chú nhỏ hơn: linh vật của hung thủ; ma thuật biến hình; khuyên tai; chỗ đất bị xới tung có dấu hiệu của một nghi thức... và Ethelyn. Đúng rồi, cuộc điện thoại bị cắt ngang giữa chừng với Ethelyn. Hình như cố ấy có điều muốn nói.

Với suy nghĩ đó, Val ngay lập tức đứng dậy rời khỏi phòng. Ai cũng quen với phản ứng này của cô, tuy nhiên vẫn có hai ánh mắt đang bí mật dõi theo.

Val gặp Ethelyn trong văn phòng pháp y trưởng, đầy mùi nước hoa như thường lệ.

“Cuộc điện thoại hôm trước ấy à? Do tôi nhầm lẫn thôi.”

“Nhầm lẫn cái gì?”

“Tôi tưởng Elena lệnh cho cậu cấm điều tra, ai ngờ cậu xử lý được rồi.”

Val lườm Ethelyn, thế nhưng trông cô ấy không có vẻ gì là đang nói dối. Còn Ethelyn thì nghĩ im lặng là vàng, bởi vì Elena có mưu tính gì đi chăng nữa cô vẫn nên né đi mới yên thân. Bù lại cho màn kín tiếng này, Ethelyn hỏi Val. “Chỉ thế thôi hả? Có cần tôi giúp gì nữa không?”

Val xoa thái dương suy nghĩ, rồi chậm rãi lấy chiếc khuyên tai trong túi ra.

“Cậu biết đây là chất liệu gì không?”

Ethelyn cầm lấy chiếc khuyên, nhắm một mắt để nhìn kỹ.

“Hừm... trông như xương ống động vật nhỏ. Cơ mà bóng bẩy thế này thì...” Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn chưa liên tưởng đến bất cứ thứ gì từng gặp. Thế nhưng, Ethelyn có thể nhìn thấy những vết nứt nhỏ xung quanh của vật trang trí dài với phần khuyên gài vào tai. “Chờ chút nhé.” Ethelyn lôi kính lúp ra xem. Được một lúc, cô cầm nó lên nhìn Val như thể ngộ ra gì đó. “Là một câu đố.”

“Câu đố à?”

“Đúng. Nó giống một cục ru-bích dài mà tí hon vậy. Các rãnh nứt của nó khi được xếp vào đúng khớp sẽ giải được câu đố.”

“Ồ!”

“Tuy nhiên nó quá nhỏ. Tôi đoán phải dùng đến ma thuật mới được.”

Val nhận lấy chiếc khuyên tai từ Ethelyn, nắm lấy tay cô lắc lên xuống liên hồi. “Cảm ơn cậu, cảm ơn. Nếu đúng như vậy, tôi lại gần sự thật thêm một bước rồi.”

Ethelyn cười nhẹ vẻ tự hào. Khi Val rời khỏi phòng, cô mới khẽ nhíu mày. Liệu bí mật cô ém đi có khiến Val vô tình lùi lại một bước không?

_______________

Ở một nhà kho bỏ hoang, ngoại ô phía Bắc Eisen. Brian bị trói chặt tay chân nằm lăn lóc trên nền đất đầy bụi. Còn Elena thì đang nói chuyện với người cầm thương trắng. Lúc sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Elena nhặt một mảnh sắt nhọn hoắt dưới chân rồi tiến đến gần Brian.

Brian ú ớ không ra hơi, hết nhìn Elena rồi lại liếc sang cô gái Justia bí ẩn kia. Cô ta ung dung ngồi xuống ghế, trên tay là tập giấy về vụ án Brian tìm được. Cô lật qua đọc một lượt sau đó dùng ma thuật lửa thiêu chúng thành tro. Khoảnh khắc ngọn lửa lóe lên rồi tàn đi như thể cười mỉa vào lòng tự tôn của hắn vậy. Hiện tại tâm trí Brian chỉ có hoảng loạn tột độ. Sao lại có người Justia ở đây nữa rồi?

Elena ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi. “Ai xui cậu bắt tôi vậy? Hay tự muốn bắt?”

Brian lắc đầu nguầy nguậy. Không bịt miệng mà cũng không rõ hắn nói gì. Elena nhoẻn miệng cười, tay ôm mảnh sắt trong lòng.

“Nói đi.”

“Là tôi tự muốn bắt, được chưa.”

“À... Thế cũng được. Còn chuyện gia đình cậu điều tra tôi thì sao? Cậu thực sự hối lộ cho cô gái kia à?”

Brian không còn cách nào khác đành gật đầu. Elena nghe vậy vẫn cười nhưng còn chêm vào tiếng thở dài.

“Gia đình cậu đang ở đâu? Và ngoài cô gái kia ra, còn ai biết việc này nữa không?”

“Cô muốn gì?” Brian run rẩy.

“Xem ra cậu vẫn chưa hiểu nhỉ? Ừm... tôi nhớ không nhầm là cậu mười chín tuổi. Cũng gọi là còn trẻ con đấy.”

Brian bối rối đến toát mồ hôi hột. Thì ra từ đầu đến giờ cô ta biết tỏng hết rồi, còn giả vờ đáng thương để lừa hắn. Nhưng lúc lên xe cũng là đang diễn ư? Sao cô ta mạo hiểm như vậy?

“Cô biết từ lúc nào?”

Elena nhìn từ trên xuống đầy khinh miệt. Brian có thể cảm nhận trong khoảng im lặng đó cô ta đang tính toán rất nhiều thứ.

“Thôi được rồi. Vì cậu vẫn còn non trẻ, tôi tin là sau bài học này cậu sẽ vỡ lẽ ra nhiều thứ.” Elena thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái. “Đầu tiên, chỉ có cậu mới cả gan đi phá hoại xe tôi. Cậu vốn trở thành nghi ngại số một rồi. Thứ hai, người của cậu giả làm quản gia mà không hề nắm chắc quy củ nhà tôi gì cả.”

Brian ngỡ ngàng. Đúng hơn là cô ta chưa từng mắc bẫy của hắn, mà còn đặt bẫy ngược lại ngay từ đầu. Elena vẫn thao thao bất tuyệt.

“Quản gia lúc nào cũng đi xe từ trong ra. Tôi cất công ngồi chờ trong vườn mà lại phải đi ra ngoài cổng theo quản gia gọi hả?” Elena bật cười. “Còn nữa. Tên quản gia giả mạo còn ngồi trong xe cười khi tôi chưa đặt chân vào nữa chứ. Hắn thấy tôi gõ cửa mà vẫn chẳng biết ý gì hết. Cậu nên đào tạo lại người nhà mình đi.”

Brian hoàn toàn á khẩu. Hắn có bao giờ được người làm đối xử tận răng như thế đâu. Lúc ở cung điện cô ta cũng tự mở xe vào còn gì. Cô ta còn nói móc nữa chứ. Brian làm gì còn tùy tùng thân cận nào.

“Cậu thấy ở đâu? Cung điện hả?” Elena chống cằm, vừa cười vừa hỏi.

Câu đó khiến hắn chột dạ, sợ co ro lại. Elena vẫn chưa nói hết.

“Thôi bỏ đi, giờ quay lại chủ đề chính. Gia đình cậu đang ở đâu? Còn ai biết việc này nữa không?”

Brian cắn chặt răng, nhất quyết không nói. Elena thở dài. Cuối cùng cô cũng dùng đến mảnh sắt trên tay, chĩa thẳng vào mắt hắn.

“Tôi đã cất công chỉ ra cho cậu bài học rồi. Vì tôi tin cậu sẽ có cơ hội sửa sai, hiểu không? Thôi được, nếu cậu nói ra, tôi sẽ thưởng cho một bí mật khác. Lúc đó tha hồ cao chạy xa bay. Còn không thì...” Elena dí sát thanh sắt vào mắt hắn hơn nữa. “Cậu biết rồi đấy.”

Brian nhắm chặt mắt, run như cầy sấy cố rặn từng chữ. “Tôi nói, tôi nói. Ở phía Bắc Ze’yndor, đang chuẩn bị đi qua Farak. Và tôi chỉ moi tin từ người cầm đầu thôi, cô ta nói thêm cho ai thì sao tôi biết được.”

Vừa lúc Paolo và người nhà Eisen tới, đó là một toán chục người hùng hổ bước vào phòng. Elena nhìn thấy thì đứng dậy, quay qua cô gái Justia gật đầu. Cô ta hiểu ý liền rời đi bằng cửa sau. Elena quẳng mảnh sắt ra xa.

“Tốt lắm. Tôi ghi nhận tinh thần sống còn của cậu. Giờ là lời hứa về bí mật của tôi.” Cô nhìn hắn cười tít mắt. “Đó là... tôi đùa đấy.”

“Hả?”

Elena không để tâm hắn giãy dụa thành hình thù gì mà bước qua để nói chuyện với Paolo.

“Xử lý gia đình hắn ở biên giới Farak và người cầm đầu cuộc nổi dậy tháng trước. Làm thành tai nạn càng tốt.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Nói xong, mặc cho Brian gào thét, cô rảo bước khỏi nhà kho, an toàn ngồi vào xe riêng của mình.

Brian vẫn cố vùng vẫy, dùng cả ma thuật lửa để đốt dây trói nhưng người nhà Eisen đông hơn cả. Hắn đã không thoát được.

Brian nhớ lại đêm đó. Đêm mà tin tức cha chết tức tưởi lan như gió bão. Gia đình hắn đã cất công điều tra dù hết cả tiền trốn khỏi Ze’yndor. Thế mà cuối cùng mẹ hắn lại nói: “Thôi bỏ đi. Chúng ta chỉ nên biết sự thật chứ không thể đụng vào.” Brian đã rất tức giận. Công bằng ở đâu? Thần Công Lý được thờ ở Ze’yndor có tác dụng gì? Ta tự thề chính mình sẽ đòi lại mọi thứ.

Hiện tại, hắn hối hận rồi. Đáng lẽ một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch như hắn nên nghe lời mẹ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận