Ôi Thần Công Lý...
Val gục xuống bàn làm việc vì cả đêm không thể chợp mắt dù chỉ một phút. Những suy đoán về Grace cứ tuôn ra trong đầu. Lời cô ta nói vô cùng khó tin nhưng đồng thời Val lại mong nó là sự thật. Rõ ràng đêm đó cả mẹ lẫn em đều bị con quái vật đó nuốt chửng mà...
Đúng thế! Là nuốt chửng không thấy xác. Nếu Grace bằng cách nào đó sống sót thì mẹ cô giờ này đang ở đâu? Bà đã hi sinh để cứu Grace ư?
Grace đang ở đâu? Hung thủ là ai?
Thần Công Lý ơi...
Val vỗ mặt một nhát thật mạnh. Đồng nghiệp trong phòng giật mình nhưng không dám nói gì. Họ vốn quen với việc có người bị ức chế bởi vụ án từ xưa đến nay, trạng thái thường thấy ở sở thôi mà.
Chợt ai đó gõ cửa làm cả phòng đưa mắt nhìn theo. Cô cảnh sát mặc đồng phục tổ hành chính nói, tay ôm tập giấy chuẩn bị rời đi.
“Đội Cơ động số Sáu có hai thành viên mới này.”
Ông chú ngồi xa mừng rỡ reo lên. “Ồ! Ma mới à? Mời vào!”
Thành viên mới là hai cô gái còn trẻ măng. Một người thấp nhưng nom vẻ năng động. Người kia cao hơn nhiều mà toát ra sự lạnh lùng, còn cả cảm giác chuyên nghiệp, khả năng cô ấy là cảnh sát chuyển công tác.
Val chỉnh áo đứng dậy, hắng giọng. “Tôi là Valeria, đội trưởng đội Sáu. Hai người cứ vào chỗ trước đi. Ừm...” Val lật tìm trong đống giấy lộn trên bàn. “Dorothy ở bàn kia... và Sarah...”
Sarah?
“Sarah trong góc nhé.”
“Vâng.”
Hai cô gái bưng đồ của mình vào chỗ còn trống rồi mới tự giới thiệu. Người thấp hơn giơ tay ngang trán, nói dõng dạc.
“Tôi là Dorothy, tốt nghiệp học viện hai tháng trước. Dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng sẽ cống hiến hết mình. Rất mong mọi người chiếu cố!”
Cả phòng ồ lên tán dương.
Anh cảnh sát gần cửa sổ lên tiếng. “Mới tốt nghiệp mà vào Đội Cơ động cơ à? Cũng phải có chí đấy. Nhân tiện, tôi là Eric.”
“Vậy là đội có những ba nữ cảnh sát! Kỷ lục từ xưa đến nay còn gì.” Người bên cạnh nhanh nhảu đáp.
Dorothy tròn mắt ngạc nhiên. “Thật ạ?”
“Ờ. Thường thì sẽ giỏi lắm nha.” Anh ta vừa dứt lời thì quay sang nhìn Val, khiến Dorothy làm theo.
Val thấy thế ngượng chín mặt không thèm phản ứng. Cô khoanh tay trước ngực để chờ đến màn giới thiệu của người kia.
Thành viên mới còn lại nhẹ nhàng giơ tay ngang trán. Bằng giọng đều đều, cô nói.
“Tôi là Sarah, chuyển công tác từ sở cảnh sát Branford. Hân hạnh được làm việc cùng mọi người.”
Cả phòng lặng thinh một lúc. Không phải do cô ấy tẻ nhạt, mà là không khí xung quanh cô khá... u ám. Kể cả ánh mắt lẫn cử chỉ nhẹ nhàng quá mức cũng khiến người ta tưởng tượng ra một đám mây xám xịt. Riêng chỉ có Val là đóng băng tại chỗ. Bởi cái giọng nói ấy rất giống Grace!
Mình bị ảo giác à?
Val vô thức nhìn chằm chằm Sarah cho đến khi cô ấy ngồi xuống, khuất hẳn sau bàn làm việc.
Ông chú hào hứng ban nãy cũng chùng xuống. “Tình hình Branford không mấy khả quan nhỉ? Cô chuyển đến Eisen là chính xác rồi.”
Việc chuyển cơ sở làm việc khi lãnh địa trong tình trạng nguy cấp rất khó khăn. Điều đó khiến mọi người tò mò về người hậu thuẫn cho cô ấy. Còn Val bứt rứt như sắp bật khỏi ghế đến nơi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cô lắc đầu, tự cho rằng mình gặp ảo giác.
Bỗng có tiếng gọi từ ngoài cửa. “Thanh tra Valeria, Sở trưởng muốn gặp cô.” Mặc dù thông báo chưa đủ sức nặng đánh bay suy nghĩ trong đầu nhưng Val đành tuân thủ, cố gắng tập trung làm việc.
Đi lên tầng sáu, Val gõ cửa văn phòng duy nhất ở đó, sau khi nghe tiếng bên trong đáp lại mới mở cửa bước vào.
“Thanh tra Valeria, thưa Sở trưởng.”
Người đàn ông tóc hoa râm, ngực áo treo đầy huân chương đây là Devlin - người đứng đầu Sở Cảnh sát Eisen. Ông nổi tiếng với sự ngăn nắp. Từ bàn làm việc đến bộ râu quai nón đều được sắp xếp và tỉa tót vuông vức. Devlin cắt xì gà rồi dùng ma thuật lửa đốt cháy nó trong khi ngậm ở miệng.
“Cô biết lý do doanh trại lính phía Đông bị phá hủy hôm qua chứ nhỉ?”
Val hơi chột dạ nhưng cô không định phủ nhận. “Là do tôi, thưa ngài.”
Ông nhả khói xì gà, thấy Val có vẻ ủ rũ khác với tưởng tượng của mình. Vài lần cấp dưới của ông hơi quá tay mà có lần nào mang biểu cảm này gặp ông đâu.
“Cô đang theo vụ gì nhỉ? Sao lại hành động một mình?”
“Vụ thảm sát lính hoàng gia ạ.”
“À... chúng ta không có phận sự điều tra vụ đấy, cô chưa biết ư?”
“Tôi biết...” Val cố nén cảm xúc, cúi đầu tỏ ra biết lỗi. “Chỉ là tôi muốn... ăn miếng trả miếng.”
Devlin nhớ ra có cảnh sát bị thương mấy ngày trước, thì ra là cô ấy. Coi như tên tội phạm cũng xui xẻo phết. Vì ông biết dù mình có cản thì nữ cảnh sát người Justia này cũng không chịu bỏ cuộc.
Chẳng có lệnh gì, thôi thì chưa đến tay mình. Devlin nghĩ thầm, thở dài rồi cầm tờ tài liệu lên làm việc tiếp.
“Lần sau chú ý thông tin rồi hẵng hành động nhé. Đó là chỉ thị từ cấp cao nên không làm trái được đâu.”
Val ngước lên liếc ông ta sau đó nhanh chóng quay đi.
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa Sở trưởng.”
“Quay lại làm việc đi.”
Val về phòng Đội Cơ động. Trên đường đi, cô không khỏi băn khoăn câu nói của Sở trưởng. Ở chỗ “chỉ thị từ cấp cao” ấy. Do Vua ban lệnh thì cứ nói là Vua chứ sao?
Sau đó, Val cố tập trung vào công việc. Tuy không quá bận rộn nhưng giấy tờ bị cô rải đầy trên bàn. Nhiệm vụ chỉ là can thiệp mấy sòng bạc mọc lên ở rìa phía Đông thành phố. Val phân công cho từng người và chẳng có trường hợp nào đích thân cô phải tham gia. Thế là hết ngày.
Vẫn ngồi ở bàn làm việc, Val giở chiếc khuyên tai của hung thủ ra xem. Nó dài, nhỏ lọt thỏm giữa bàn tay cô, màu trắng ngà như những chiếc xương nhỏ. Đừng nói là xương thật nhé... Tuy vậy, chiếc khuyên vẫn phản sáng lấp lánh. Val chưa rõ đây là chất liệu gì.
Đột nhiên Sarah đứng trước bàn của Val từ lúc nào. Vẫn tông giọng đều đều ấy “Đội trưởng, tôi về đây.”
Val giật mình, cuống cuồng giấu chiếc khuyên đi.
“À... ừ”
Mặt đối mặt chưa đến hai giây, Sarah lặng lẽ rời khỏi phòng. Hành động của cô khiến Val sững sờ trông theo một lúc lâu.
Hàng loạt câu hỏi lại tuôn ra trong đầu Val. Thế nhưng người ta chỉ chào thôi mà. Cô nghĩ nhiều quá chăng? À phải rồi... Val nhận ra chỉ còn Sarah trong phòng. Tức là cô chưa giao nhiệm vụ gì cho Sarah cả.
Val bật dậy khỏi ghế, chạy đi tìm nhưng cô ấy nhanh chân hơn, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Val chỉ còn nước thở dài rồi trách bản thân hôm nay đã mất tập trung quá nhiều. Thôi thì để mai bàn sau vậy. Giờ cô cũng thu dọn đồ về nhà.
Trên con đường trung tâm của Eisen, Val vừa đi vừa thơ thẩn. Người khác có thể nghĩ cô đang ngắm hoàng hôn biển đẹp đến ngây ngốc. Nhưng không. Trong tâm trí Val hiện giờ chỉ có lời các cược của hung thủ.
Nếu cô tìm ra danh tính của tôi thì tôi sẽ trả lại em gái cho cô. Ngược lại, nếu không tìm ra thì tôi sẽ không giết hại ai nữa.
Dù chưa hiểu lắm điều kiện thứ hai vì mục đích gì, nhưng Val biết chắc làm theo sẽ chỉ mắc bẫy của cô ta. Vậy nên Val có chiến thuật cho riêng mình, rằng cứ điều tra hung thủ, xong xuôi sẽ giả vờ bỏ cuộc để cô ta dừng việc giết chóc lại. Tất nhiên là trong trường hợp hung thủ giữ lời. Rồi sau đó tự giải quyết danh tính của cô ta sau.
Để thực hiện nó, Val phải tìm ra hung thủ trước một tuần và đảm bảo an toàn cho Grace đã. Chưa chắc cô ta định làm gì con bé. Thêm nữa, thông tin Grace không thể tự đi gặp ai là sao?
Val chợt dừng bước. Trước mắt cô là cảnh tượng ánh hoàng hôn đỏ chói bị con tàu chở hàng “siêu trọng tải” choán mất. Dù còn những mười cây số nữa mới tới cảng nhưng bóng của nó vươn đến tận vòng hành chính số Bốn. Val đoán thời gian hai Mặt Trăng gần nhau đang đến. Biên độ thủy triều có thể lên xuống hơn bốn mươi mét. Vì không muốn bị động, Val quay lại, hướng thẳng đến dinh thự Công tước.
Đi trên trục đường chính, qua đền thờ Thần Công Lý và hướng thẳng lên đỉnh đồi trung tâm thành phố, cổng vào dinh thự Công tước đã xuất hiện trước mắt. Hai bên cổng có lính hoàng gia canh gác. Val xác nhận qua thẻ làm việc mới được vào.
Băng qua khu vườn bao phủ bởi thảm cỏ xanh mướt, Val định rẽ hướng xuống tầng hầm nhưng lại thấy chiếc xe lạ đỗ trước thềm dinh thự. Cô tò mò ngó qua cửa và nghe thấy văng vẳng tiếng quát của một người đàn ông.
Sâu trong sảnh dinh thự, giữa phòng tiếp khách, tên con trai Bá tước Algernon – Brian liên tục chỉ vào đống giấy tờ trên bàn rồi lớn tiếng với Elena. “Bằng chứng ở đây hết rồi. Cô biết rõ phải không? Tôi chắc chắn là do cô đã gây ra mà nên đừng tỏ vẻ ngây thơ thế!”
Elena cầm tách trà lên dựa vào lưng ghế, thong thả nhấp một ngụm. Brian thấy vậy thì khó chịu ra mặt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Cô coi thường tôi à?”
Elena đặt tách trà xuống, chống cằm, ngước lên nhìn Brian. Đôi mắt phượng xanh thẳm vẫn quyến rũ như hắn nhớ, tuy nhiên hôm nay lại hút hồn đến mức đáng sợ.
“Nếu thấy mình đúng quá sao không báo cảnh sát đi?”
Brian nghe xong siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy. Đối diện với cơn thịnh nộ nổi lên như sóng ngầm của hắn, ánh mắt Elena không hề dao động chút nào. Đúng lúc đó, Val đi tới. Cô bình tĩnh nói như thể đang thực hiện nhiệm vụ.
“Tôi là thanh tra Valeria, đội trưởng đội Cơ động số Sáu. Vì tiểu thư gọi báo án nên tôi tới. Đề nghị anh ngồi xuống giải quyết.”
Brian nhìn Val đầy bối rối. Elena chỉ bất ngờ ban đầu rồi lại quay về tư thế cũ, tỏ vẻ hợp tác. Val thấy thế nói tiếp.
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Brian nhíu mày khi trông thấy bộ tóc đỏ chói của Val, vì hắn chưa từng gặp người Justia bao giờ. Không phải Justia bị diệt chủng rồi à? Hắn tự hỏi. Brian chỉ cao đến vai của Val. Cảm giác áp đảo sức mạnh khiến hắn miễn cưỡng ngồi vào ghế. Phải mất một lúc suy nghĩ hắn mới trả lời.
“Cô biết vụ án xảy ra trên đường cao tốc phải không? Cha ta tử nạn trong vụ đó đấy. Và trùng hợp thay cô ta chính là quý tộc duy nhất xuất hiện lúc ấy.”
“Mong anh cẩn thận lời nói với tiểu thư.” Val thấy đống giấy tờ trên bàn toàn là ảnh chụp và hồ sơ vụ án nên định cúi xuống xem. Brian lập tức ngăn lại, vội vội vàng vàng sắp xếp chúng. Val khoanh tay nhìn hắn, giọng của cô đạt mức từ tốn nhất có thể. “Vì lý do đó mà anh tin rằng tiểu thư Elena là thủ phạm?”
“Chứ sao nữa?”
Val thở dài. “Thật vô lý. Chẳng lẽ tiểu thư đây lại lật ngược được một chiếc ô tô lên à?”
Hắn nghiến răng, cơ hàm nổi lên trên má. “Không, không, không! Cô ta ra lệnh cho người khác làm thế!”
“Anh có bằng chứng chứ?”
Nhắc đến bằng chứng, Brian lại đăm chiêu nhìn vào hư không, nhưng tay vẫn giữ khư khư sấp giấy. Val thật là hết cách với hắn. Chẳng lẽ đám quý tộc ngoài Eisen đều ngang ngược như thế này hả?
“Nếu không có bằng chứng thì tôi đành mời anh về sở vì vu khống.”
Brian cười khẩy, “Hả? Cảnh sát mà dám bắt cả quý tộc cơ đấy?”
Nghe vậy, Val lắc đầu ngao ngán. “Có vẻ anh ở một lãnh địa hẻo lánh. Chứ cảnh sát Eisen có quyền can thiệp vào bất cứ ai dưới sự cho phép của gia đình Công tước.”
Brian quay phắt sang trừng mắt với Elena. Trong khi đó, cô vẫn ung dung thổi trà, nhẹ nhàng nói, chậm mà rõ từng chữ như thể muốn hắn ghi sâu vào trí nhớ.
“Algernon bị phế truất trước cả khi chết rồi cơ. Đáng thương là con trai của hắn chẳng đi lo tang sự, cũng chưa kịp nhận thức được vị trí của mình hiện giờ.” Elena đặt tách trà xuống, thở dài. “Ta đúng là đáng trách, đi mở cửa cho hạ dân vào nhà mình.”
“Cô...” Brian suýt nhảy dựng khỏi ghế mà lao đến Elena, nhưng bị Val ấn vai buộc ngồi xuống. Tay cô siết chặt làm hắn đau đến nhăn nhó. Val trừng mắt lại với Brian.
“Thì ra là vậy. Từ đầu đến giờ quát tháo là cậu ăn đủ án phạt vì không tôn trọng người cấp cao rồi đấy.”
Brian, một tên quý tử chưa từng bị khinh miệt như vậy nên hắn rất tức giận, tủi hổ không sao kể hết. Thế nhưng trái với sự phẫn nộ trong lòng, chân tay hắn lại run cầm cập vì sợ hãi. Giờ Brian mới biết người Justia trông như thế này. Hắn đọc đâu đó rằng: cho dù nam hay nữ, những chiến binh Justia đều mang sức mạnh thể chất áp đảo các chủng tộc còn lại. Đấy là chưa kể ma thuật triệu hồi vũ khí đặc trưng của họ. Cơ hội mười mươi hắn sẽ thua cuộc khi đánh tay đôi.
Vì thế mà Brian nản chí, buông xuôi trên ghế. Một lúc sau hắn đứng phắt dậy định chạy đi, nước mắt lưng tròng còn cố nói đến mức lạc giọng.
“Các người cứ chờ đấy... Ta nhất định đòi lại công bằng cho cha...”
Val giơ tay giữ Brian lại, thì thầm vào tai hắn. “Cậu không nên chạy đi như vậy. Tiểu thư Elena sẽ không bỏ qua đâu.”
Brian ngơ ngác nhìn cô, định lên tiếng nhưng Val tranh nói tiếp.
“Nếu không thể chứng minh tiểu thư Elena có tội, cậu phải để lại bằng chứng thì tôi mới lập hồ sơ thoát tội vu khống được.”
“Sao lại thế?”
“Tôi sẽ ghi rằng cậu chỉ nhầm lẫn và thiện chí giao nộp bằng chứng.”
Brian sững sờ, vẫn chưa tin lắm. Val nói tiếp.
“Tội vu khống và thiếu tôn trọng cấp cao xét đến khung tử hình. Và... tiểu thư Elena có quyền nâng đến mức đấy. Cậu cũng hiểu đúng không?”
“Hơ...”
Hắn hiểu, hoàn toàn hiểu. Có lần Brian chứng kiến cha mình xử tử một thường dân vì hắn. Dù chỉ là tội lỡ đánh đổ bột khoai tây lên người hắn. Không được. Ta chưa muốn chết.
Vì thế, Brian run rẩy đưa sấp hồ sơ cho Val, sau đó chạy mất dạng khỏi dinh thự. Cô cũng không ngờ hắn dễ lừa thế. Hoặc là do “công thức” của Elena quá hữu dụng.
“Em nói gì với hắn thế?” Elena tới gần hỏi han, tò mò nhìn vào đống giấy.
Val lật qua xem một lượt, nhoẻn miệng cười, đáp. “Học từ chị đấy.”
“Hả? Nghĩa là sao?”
Val không trả lời câu hỏi ấy mà chỉ giơ tập giấy lên khoe. “Kệ đi, dù sao em cũng có tí manh mối đây rồi.”
Elena bĩu môi. Cô có thể mường tượng ra nội dung cuộc trò chuyện thiếu âm lượng ban nãy là về quyền lực của mình. Còn nửa cốc trà, Elena bưng lên uống cho hết. Tiếc thật đấy, trà sen hảo hạng từ Hoàng Hạ mà tên Brian dám bỏ, không uống một giọt nào. Cô đành bảo người hầu mang đổ đi.
Xong xuôi, Val theo Elena xuống tầng hầm, cũng là phòng thí nghiệm riêng của gia đình Eisen.
“Hôm nay đến đây có việc gì à?”
Val chăm chú xem từng trang giấy một, lơ đễnh đáp. “Em cần thêm thiết bị định vị vào giáp, vậy thì dễ bắt hung thủ hơn.”
“Ra là thế.”
Elena nhấn công tắc trên tường, từng chiếc đèn lần lượt bật lên, rọi sáng trưng không gian rộng rãi. Người dân Eisen sẽ chẳng tin dưới dinh thự Công tước thật ra ẩn một căn phòng thí nghiệm lớn thế này. Nó chứa trọn mấy thứ máy móc đồ sộ của Elena, thêm cả một phòng máy công nghệ cao trong góc. Tường xung quanh đều bằng kim loại, trên trần là quạt lọc không khí.
Val bỏ tài liệu ra để bước xuống bậc thang, thuận miệng hỏi. “Sao tên đó tới làm phiền chị vậy? Anh Emilio đâu?”
“Hắn đứng ngoài cổng la lối om sòm, rằng là đòi lại công bằng cho cha, còn kêu chị là kẻ giết người. Không mời vào nói chuyện sẽ làm người dân dị nghị mất.” Elena tìm chìa khóa trong ngăn kéo bàn, khiến những chất lỏng trong ống nghiệm rung rinh theo. “Còn anh Emilio thì đi đón hàng ở cảng rồi.”
“À... Em mới thấy tàu Dravon cập bến. To thật đấy.” Val theo chân Elena vào phòng máy công nghệ cao. Khi đèn được bật lên cũng là lúc dàn máy lẫn màn hình khổng lồ hiện ra trước mắt. Mùi bụi phảng phất lẫn với mùi máy móc còn ngột ngạt hơn cả bên ngoài. “Mấy thứ hiện đại như vậy đều xuất phát từ Hoàng Hạ nhỉ?”
Elena liếc Val trong khi nhấn nút khởi động chiếc máy nhỏ trong góc. “Phòng này là của chị.”
“Ý em là cái tàu...”
“Hừm...” Elena kéo ghế ngồi trước màn hình, lướt ngón tay trên chiếc bảng trắng bằng kim loại trước mặt để điều khiển. “Cái đó thì đúng. Hoàng Hạ và Eisen là tuyến đường biển theo thủy triều. Có vậy mới vận hành tàu Dravon được.”
Val ồ lên tỏ vẻ đã hiểu, nhưng thực chất không hình dung được cách nó hoạt động như thế nào cho lắm. Tức là tàu Dravon cưỡi thủy triều ấy à?
Val ngồi xuống ghế bên cạnh Elena. Vừa nãy nhắc đồ hiện đại nên Elena nghĩ rằng đang nói đến phòng máy này. Val trước giờ đinh ninh nó từ Hoàng Hạ cơ.
“Chị tự làm phòng này hả? Hồi em ở đây vẫn chưa có phải không?”
“Ừ... Nhớ mang máng là khi hai mốt hay sao ấy. Thật ra chị cũng nhờ một người bạn bên gia tộc Điền, rồi học theo một chút.” Elena cài đặt xong xuôi đâu vào đấy rồi quay sang Val, khoanh tay, cằm hất hơi cao so với bình thường. “Học được cũng là cả một vấn đề đấy.”
“Ra vậy. Giỏi ghê.”
Elena liếc xuống, thấy tư thế chống cằm chăm chú lắng nghe của Val thì cảm nhận được tai mình nóng bừng lên. Cô quay ngoắt đi, bước vào căn phòng bên cạnh.
“Đưa giáp của em đây.”
Val nghe vậy tháo chiếc vòng kim loại ra nhưng Elena đi nhanh thoăn thoắt, làm cô phải đuổi theo.
Đứng trước hình nhân màu trắng, Elena gắn vòng vào tay nó rồi khởi động. Bộ giáp bao trọn lấy hình nhân từ sát gáy đến tận chân. Sau đó, Elena thao tác với màn hình trên tường rồi dắt Val ra ngoài, đóng cửa phòng.
“May cho em chị cũng đang thử nghiệm chức năng mới.”
“Là gì thế?”
Elena nhấn mãi nút trên tường mà không thấy phản hồi. Cô đu qua bàn máy để lục lọi phía sau. Một lúc thì bức tường sáng lên, chiếu hình ảnh bên trong căn phòng như thể nhìn qua một tấm kính.
“Ồ...”
Val ngây ngốc khi chứng kiến hiện tượng mới lạ này. Vì giáp cũ của Val không có chức năng hiện đại nào nên cô chưa được thấy cách Elena làm bộ giáp còn lại. Giáp của Elena hệt như một chiếc máy tính công nghệ đi trước vài thế kỷ vậy. Tất nhiên, toàn bộ đều do cô ấy đang thử nghiệm. Nguyên nhân của hai sự khác biệt này là vì Val dùng giáp như phá.
Elena ngồi ghế xem máy cắt năng lượng hoạt động, đồng thời giải thích. “Hôm trước, anh Emilio nhắc đến bộ nhớ nên chị cũng muốn thử làm thứ đó xem sao.”
Val lấy ghế ngồi bên cạnh. “Cơ mà em chỉ cần định vị thôi...”
Elena xoay người, đối mặt với Val. “Để chị giải thích một chút. Theo chị quan sát được thì Val có kỹ năng điều khiển được bộ giáp trong vô thức đúng không? Ví dụ như khi em giơ tay lên, tự động năng lượng sẽ tụ về đó.”
Val chống tay lên bàn xoa thái dương, suy nghĩ một hồi. “Đúng là như vậy.”
“Ừm... thế nên chị đoán nó đang tương tác với thần kinh của em. Và hệ thần kinh trung ương, tức là não của em cũng là của nó.”
“Ồ...”
“Chính vì vậy, chị sẽ tạo cho bộ giáp một “cái não” riêng. Chỉ khi đó cho dù tích hợp thêm bộ nhớ, định vị, hay bất cứ thứ gì cũng không cần phải làm lại từ đầu.”
“Em hiểu rồi. Cơ mà cái não ấy sẽ thế nào? Chẳng lẽ bộ giáp biến thành con người riêng hả?”
Elena mở ngăn kéo tủ, lấy ra một miếng kim loại nhỏ nhắn, lọt thỏm trong lòng bàn tay.
“Đây là “bộ não” đó. Thường gọi là vi xử lý máy tính.” Elena dứt lời, hài lòng với đôi mắt đang sáng lên của Val. Cô cất miếng kim loại đi, nói tiếp. “Cơ mà không thể gắn một dàn máy lên giáp được, chị cần nghiên cứu thêm. Có lẽ phải mất vài ngày đấy.”
Val giật mình. “Thế giáp của em thì sao?”
“Chị làm một cái mới để trên bàn đấy.”
“À... thì ra là kế của chị.” Val ném ánh mắt nghi ngờ cho Elena. Cô ấy luôn muốn thay thế bộ giáp “chín mươi sức mạnh, mười phòng thủ” này nên mới nhiệt tình dẫn Val xuống phòng thí nghiệm nhanh vậy.
“Đâu có... vì chị tính đến việc sửa cái này không kịp, phải thay thế bằng cái khác thôi.”
Tiếng không tin văng vẳng trong đầu Val. Cô đứng dậy tìm bộ giáp mới. Thật ra Val biết Elena lúc nào cũng chu đáo như thế, cho dù đôi lúc không đáng tin. Val cầm chiếc vòng kim loại, nói nhỏ.
“Cảm ơn chị.”
“Có gì đâu.”
Quá giờ ăn tối, việc nâng cấp giáp vẫn đang tiến hành. Elena rời khỏi phòng đã được nửa tiếng, có vẻ sẽ lấy chút đồ ăn xuống. Còn Val ngồi nghiền ngẫm đống giấy lấy được từ Brian. Tiếc là từng tờ thông tin, ảnh chụp đều không nói lên việc gì bất ngờ.
Trong đó, nếu kết hợp những thông tin mà Val thu thập được từ trước đến giờ. Cô có thể hình dung vụ án thế này: Theo Elena nói, Bá tước Algernon bị phế truất nên đến Eisen cầu cứu Công tước Alessio. Đúng buổi tối đó, Công tước đi vắng, Algernon thực chất đã gặp Emilio rồi bỏ về. Trên đường về thì gặp hung thủ đang tới Eisen. Bằng chứng là lời khai của các lính hoàng gia gác cao tốc. Họ đã thấy xe của Bá tước rời Eisen.
Về lý do bị phế truất: Công tước Xavier đệ đơn, nói Bá tước Algernon làm mất kiểm soát an ninh, quản lý yếu kém. Đại Công tước chấp thuận.
Vậy hắn chết oan thật.
Val đặt đống hồ sơ trên bàn, sau đó co chân lên ghế để tựa đầu nghỉ ngơi. Nãy giờ cô nghĩ mãi không ra một khúc mắc.
Tại sao Algernon đến cầu cứu Alessio trong khi Xavier mới là người đệ đơn?
Val trước giờ chưa đụng đến chính trị. Cô đặt ra ba trường hợp: một là, Công tước Alessio gọi hắn đến rồi có việc đột xuất đi vắng; hai là, hắn tìm đủ đường mới nhờ đến đây.
Ba là...
Công tước gọi hắn đến vì biết hắn sẽ gặp hung thủ rồi bị giết. Trong khi đó ông thì đi vắng.
Val thở dài, lẩm nhẩm. Chuyện chính trị, chuyện chính trị...
Nếu khả năng thứ ba là thật thì đến thanh tra như Val cũng hết đường cứu. Cô đành thu gọn đống hồ sơ qua một bên. Giờ chuyện quan trọng hơn là phải ngăn hung thủ làm loạn Eisen. Khoan đã... nếu hung thủ là tay sai của Công tước thì sao? Cũng... không đúng. Val biết. Vì cô ta suýt nữa giết Elena cơ mà. Làm thế nguy hiểm quá. Vậy nên kết luận của Val thiên về hai khả năng trên hơn. Đó cũng là điểm mấu chốt khẳng định suy đoán của Brian sai hoàn toàn.
Đúng lúc đó, Elena mang xuống hai đĩa đồ ăn, đặt trước mặt Val.
“Em định bỏ bữa tối à?”
“À... cảm ơn chị.”
“Cá ngừ đấy.” Elena ngồi xuống bên cạnh, vừa ăn của mình vừa đọc thông số trên màn hình.
Val chậm rãi cầm dĩa. Thật ra cô không có hứng cho lắm. Điều đó khiến Elena để ý, cô ấy cất tiếng hỏi.
“Sao thế? Em phát hiện ra gì à?”
Val lắc đầu. “Không có gì.”
“À... chị nghe nói một doanh trại lính hôm qua bị phá. Do hung thủ. Em không có mặt ở đấy chứ?”
“Thật ra là do em phá đấy.”
“Biết ngay mà.” Elena thở dài. “Có giáp mới sẽ điều tiết năng lượng dễ hơn. Đừng liều nữa là được.”
Val chỉ nghe mà không trả lời. Cô đã cố hạ gục hung thủ trong một đòn. Sau đó chiến thuật cũng thành công. Thế nhưng...
Val quyết định giấu Elena về vụ gặp mặt hung thủ.
Đến tận gần nửa đêm Val mới rời khỏi dinh thự Công tước. Elena còn nhét cho cô một đống hoa quả mang về.
Từng bước trên con phố chính, đèn đường vẫn sáng nhưng những ngôi nhà hai bên đã nghỉ ngơi hết cả. Nhiệt độ cũng giảm hơn so với buổi chiều. Gió tạt lạnh cóng hai má. Con phố Eisen hiện tại chẳng thay đổi nhiều, chỉ khác những người có mặt ở đây. Nó khiến Val nhớ tới một lần...
◇◇◇
Trong con hẻm trên phố chính Eisen, thời điểm mười sáu năm trước. Lúc này, Val bảy tuổi đang tìm kiếm Grace cho buổi thử nghiệm vũ khí mới.
Trời lạnh thế này con bé có thể đi đâu được? Val đã canh đúng giờ Grace đi học ma thuật về, thế mà vẫn chẳng gặp được. Cô đi qua những con hẻm lạnh lẽo, tối om, đầy mảng rêu đen trơn trượt. Thì bỗng, Val thấp thoáng nghe thấy tiếng đám trẻ con.
“Justia thì sao? Cũng chỉ có ma thuật như tao thôi. Nhìn nè, tao còn giỏi hơn.”
Val ngó qua bức tường, nhìn thấy Grace bị mấy đứa nhóc chặn đứng. Hai đứa con trai, một đứa con gái có vẻ váy vóc lụa là của quý tộc.
“Vũ khí của mày đâu?”
Trước hành vi dồn ép của chúng, Grace chỉ nắm chặt hai tay bên hông, nhìn chằm chằm xuống đất. Mái tóc đỏ dài, che đi đôi mắt đang phẫn nộ và sợ hãi.
Val không chần chừ thêm, ngay lập tức lao đến húc văng đứa con trai đầu xoăn hống hách rồi ngồi đè lên bụng nó, túm tóc. Cô gào lên.
“Sao lại nhịn hả? Grace!”
Grace nhìn thấy chị mình, trong đầu ùa ra biết bao nhiêu câu hỏi nhưng đôi mắt lại sáng lên tia hy vọng.
Đứa con gái định đánh sau lưng Val. Ngay lập tức, Grace túm gáy áo nó quẳng vào đống thùng gỗ phía xa. Đứa con gái bất tỉnh tại chỗ. Chỉ còn một đứa đang chực co cẳng chạy.
“Ơ... Gì đấy? Tao chỉ đùa thôi...”
Nó chưa kịp dứt lời đã bị Grace đấm thẳng vào mũi, bay tuốt ra đường. Val thấy thế cười vào mặt thằng nhóc nằm dưới mình, tiện tay giáng thêm một cú vào mặt nó. Máu mũi chảy ra.
Và kết quả là Val cùng Grace bị phạt cấm túc một tuần. Ngay buổi tối hôm đó, mẹ còn bắt hai đứa úp mặt vào tường. Grace thì ngoan ngoãn đứng yên dù chân đã tê rần. Cô buồn rầu thì thầm với Val.
“Vì em mà chị bị vạ lây.”
Val nhìn bức tường trước mặt mà chỉ thèm được tựa vào. Cô nghe mang máng tiếng Grace, vì lúc nào con bé cũng nói nhỏ xíu. Suy nghĩ một hồi không biết đáp gì, Val chỉ đoán Grace lại cảm thấy có lỗi hay tương tự thế. Cô cau mày, khoanh chặt hai tay trước ngực ra vẻ hào sảng.
“Bị phạt thì sao? Đòi lại công bằng mà bị tử hình chị cũng làm.”
Grace giật mình trước tuyên bố của Val. Sau đó lại nhoẻn miệng cười. Như vậy mới đúng là chị. Thế nhưng Grace vẫn cảm thấy phải chỉnh lại, dù cô đang quay mặt đi cười thầm.
“Đừng nói gở.”
Chỉ đến nửa đêm thôi là hình phạt kết thúc. Ai về giường nấy ngủ say đến tận sáng hôm sau.
◇◇◇
Val nhớ tới cũng phải bật cười vì ngại. Cơ mà đúng thật, trong trường hợp đó dù có bị tử hình thì cô vẫn sẽ bảo vệ Grace tới cùng. Đến giờ, điều đó vẫn không thay đổi.
Nếu Grace còn sống vậy con bé đang ở đâu? Val siết chặt nắm tay. Tự hứa với lòng bằng mọi giá sẽ tìm ra em.
Trong khi đó, Brian cùng ba người thân cận cuối cùng của mình kéo đến sở cảnh sát. Hắn ùa vào quầy tiếp dân. Cô cảnh sát trực ca đêm nhẹ nhàng chỉnh lại kính, nói.
“Tôi không rõ. Chẳng có vụ vu khống nào hôm nay cả.”
Brian nhảy dựng. “Gì cơ? Cô đùa tôi à? Cả buổi chiều rồi mà chưa lập hồ sơ. Ta còn phải lấy lại đồ của ta nữa.”
Cô cảnh sát nhíu mày. “Xin lỗi anh. Chúng tôi thực sự không ghi nhận vụ vu khống nào cả.”
Brian nghe xong thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Tên người làm bên cạnh thì thầm vào tai hắn. “Có khi nào ngài bị lừa rồi không?”
“Hơ...”
Brian run rẩy vì tức giận. Được một lúc, hắn hét toáng lên giữa sảnh sở cảnh sát. Nhiều nhân viên phải lôi hắn ra ngoài vì làm loạn. Brian giãy dụa đến tận xe mình.
Viên cảnh sát tuần tra nhắc nhở. “Đề nghị anh đi cho.”
Brian cùng tùy tùng chui vào xe. Hắn vẫn chưa nguôi, liên tục đấm vào quạt xe, làm chảy cả máu tay.
“Tất cả là tại chúng nó. Tại con ả đó mà ra. Tao nhất quyết bắt nó nhận tội ngày mai.”
Hai tên tùy tùng ngước nhìn nhau bối rối, họ chưa bao giờ thấy thiếu gia phẫn nộ đến thế.


0 Bình luận