Dân vừa nói xong thì Không Xứ chuyển mình.
Căn phòng trắng nhòe như mảnh giấy bị xé dọc. Những mảnh ký ức tan vỡ thành khối lập phương trôi nổi, như thể thế giới vừa mất quyền nhớ lại chính mình. Không khí ngưng đọng, không có tiếng vang — chỉ có một nhịp đập kéo dài không kết thúc.
Tỉnh thở gấp. Cậu thấy... mọi cảm giác về "bây giờ" biến mất. Không còn cảm giác thời gian đang trôi, cũng chẳng rõ mình đang đứng hay ngã. Dưới chân cậu, mặt đất rạn như mặt gương đã bị đạp nứt từ bên trong.
Giữa sự vỡ vụn ấy, Dân nhấc cánh tay trái, xắn tay áo.
Trên cổ tay anh, một chiếc đồng hồ không kim hiện lên. Không số, không mặt, không chuyển động. Chỉ là vòng tròn khắc chìm – mỗi nhịp sáng như thở nhẹ một lần từ... cái rỗng.
“Biểu tượng của ta,” Dân nói, “là Hư Tại – Thần của Khủng Hoảng Hiện Sinh.
Không ban niềm tin. Chỉ ban… sự phủ định.”
Vừa dứt lời, cảnh vật xung quanh lập tức bóp méo. Tường phòng nứt ra thành lỗ xoáy. Trần nhà tan chảy. Sàn nhà sụp xuống như bọt biển lún.
“Thế giới của cậu có thật không?”
Dân quay đầu nhìn Tỉnh. “Hay chỉ là một tập hợp của những thứ cậu muốn tin là thật?”
Tỉnh lùi lại một bước. Bóng mình không còn dính liền nữa – phản chiếu dưới chân cậu bước ngược lại. Gương bên tường vỡ, và từ trong từng mảnh, cậu thấy hàng chục phiên bản mình đang chết theo những cách khác nhau: té cầu thang, nghẹt thở, treo cổ, đâm dao.
Tỉnh run rẩy.
“Đó là Hư Tại,” Dân tiếp. “Một thần không cần thống trị. Chỉ cần gieo sự nghi ngờ.”
Anh giơ tay phải lên. Một khẩu súng hình dạng kỳ quái hiện ra – bán súng dài màu than chì, thân súng khắc bằng chữ triện cổ, ống ngắm xoắn tròn như con mắt của một thực thể không ai dám đặt tên.
“Tên nó là Vô Thanh.
Là vũ khí của Không Xứ – không có đạn, không có thanh âm, không có hậu chấn.
Nhưng mỗi phát bắn… mang theo một khái niệm bị phủ nhận.”
Dân chĩa súng vào một mảnh hành lang còn nguyên vẹn bên phải — nơi vẫn còn một cánh cửa, một ổ khóa, một tấm biển "Phòng điều trị 04".
“Giờ nhìn kỹ.”
Anh bóp cò.
Không có tia sáng. Không có tiếng nổ. Không có gì cả.
Chỉ trong khoảnh khắc: tấm cửa kia, bức tường sau nó, cả khoảng không phía trước… biến mất. Không phải bị nổ tung, không vỡ vụn. Mà là bị xóa khỏi khái niệm tồn tại – như chưa từng được dựng nên.
Không khí nơi đó... không còn là không khí. Mắt thường không nhìn được. Tai không nghe được. Tinh thức cũng không thể chạm vào.
“Thấy không?”
Dân xoay súng, nhẹ nhàng.
“Không đạn. Không lực. Không âm.
Chỉ là một ‘ý niệm phủ định’: cánh cửa này chưa từng được phép có mặt.”
Tỉnh không nói được gì. Cổ họng khô như đá. Trong lòng dấy lên nỗi sợ nguyên thủy — không phải vì cái chết, mà vì sự tan rã khỏi ngôn ngữ của tồn tại.
“Vũ khí của ta,” Dân bước chậm về phía Tỉnh, “không cần chiến thắng.
Nó chỉ cần phủ nhận.
Khi ta bắn... điều đó chưa từng tồn tại.”
Anh dừng lại. Vô Thanh xoay chậm trên tay anh, mỗi vòng xoáy làm cho không khí chung quanh rút cạn cảm giác về phương hướng. Đứng gần khẩu súng này, người ta không biết đang nhìn vào tay trái hay tay phải của kẻ cầm súng.
Tỉnh thở hổn hển. Một tay bám lấy ngực mình — vì trái tim đang đập trong trống rỗng.
“Thứ này không phải dành để chiến đấu, Tỉnh,” Dân nói, “mà để nhắc thế giới rằng:
Nếu nó không biết mình là gì… thì nó cũng có thể bị xóa.”
Khoảnh khắc đó, Không Xứ dừng lại. Gió lặng. Gương vỡ. Những bóng Tỉnh biến mất. Cả thế giới nín thở vì một khái niệm đã bị xóa sổ.
Không Xứ run nhẹ — như thể vừa nhận được mệnh lệnh từ một thực thể cao hơn cả khái niệm “thần”.
Tỉnh vẫn chưa hết choáng sau cú xoáy của Vô Thanh, thì khe nứt nơi không khí tan chảy trước mặt cậu bỗng nhiên toạc ra. Tường vặn vẹo như bị ai đó bóp từ bên trong, lớp ánh sáng bạc lặng lẽ vỡ vụn thành sợi thủy tinh bay lơ lửng.
Từ trong khe đó, một sinh vật bò ra.
Nó không giống bất kỳ thứ gì Tỉnh từng thấy — cũng không hẳn là sinh vật. Một khối nửa thịt, nửa ký ức, trôi nổi giữa các hình thái không cố định: khi là cánh tay loang máu, khi là một chiếc mặt người gào rú không miệng, khi lại hóa thành cặp mắt rỗng to như chiếc đèn mờ.
Nó không bước – mà thở bằng chuyển động, mỗi lần thở ra, không khí xung quanh co giật như mạng nơron bị co giật.
“Đó là một mảnh vỡ bản ngã.”
Dân bước sang bên, lưng dựa vào một vách tường đang rạn như đá cũ.
“Dị thể cấp thấp – nhưng được tạo nên từ thứ còn nguy hiểm hơn cả sức mạnh...
Ký ức bị chối bỏ.”
Tỉnh không hiểu.
Dân giơ tay chỉ về sinh vật đang bò về phía họ — tiếng rít phát ra từ bên trong thịt đỏ, như tiếng gương rạn khi gặp nước lạnh.
“Giết nó.”
“Nhưng không được nhớ mình là ai.”
Tỉnh lặng.
“Tôi… tôi không hiểu.”
“Không cần hiểu.”
“Chỉ cần quên.”
Ngay khi Dân nói xong, cả Không Xứ chuyển sắc — ánh sáng bạc thành tím nhòe, không khí đặc lại, mọi vật xung quanh như một lớp vỏ bọc bắt đầu rút lui.
Tỉnh thấy… một điều gì đó đang tuột khỏi mình. Một sợi dây kết nối giữa cảm xúc và hành động vừa bị cắt.
Cậu không còn sợ. Nhưng cũng không còn buồn. Không còn giận. Không còn muốn sống, nhưng cũng không thấy sợ chết.
Tất cả lặng như cánh cửa vừa đóng từ phía sau bản thể.
“Bước một: Vứt bỏ cảm xúc.”
Dân nói, như đang đọc quy trình mổ não.
Tỉnh cảm thấy nặng nề, rồi… trống rỗng.
Ký ức về mẹ – không rõ mặt. Ký ức về lớp học – tan như sương. Ký ức về chính tên mình… biến mất.
Dị thể trườn đến gần, mỗi bước là một âm thanh cắt rạch không khí như dao lùa qua vải ướt. Nó không tấn công, nó… hấp dẫn.
“Nó chính là bản ngã phụ yếu ớt nhất trong đầu cậu.”
Dân nhấn mạnh.
“Nếu cậu còn nhớ mình là ai — cậu sẽ thấy thương nó.
Nếu cậu quên – cậu sẽ giết.”
Tỉnh giơ tay.
Không vũ khí. Không sức lực. Không cảm xúc.
Chỉ còn… một logic duy nhất trong đầu:
“Đó là mục tiêu.”
Mắt cậu đổi sắc. Tròng mắt hóa bạc trong suốt như tinh thể lỏng. Đồng tử co lại thành hình ngắm súng.
Khoảnh khắc ấy, bên trong cậu – thứ gì đó chuyển động.
Một tiếng rắc vang lên, như cánh cửa nội tâm bật mở.
Sự thức tỉnh không ầm ĩ. Nó là một cái gật đầu giữa cơn tuyệt vọng.
Không Xứ rung mạnh.
Dị thể trườn lên, nửa thân biến thành những sợi cơ quất như roi, miệng rít lên:
“Ta là… người cuối cùng… tin mi là thật…”
Tỉnh bước tới – không ngần ngại.
Không còn tên. Không còn vai trò. Không còn lý do.
“Vô Cách,” Dân thì thầm, như đọc một từ khóa phong ấn, “cuối cùng cũng mở mắt.”
Khoảnh khắc Tỉnh bước tới — bỏ lại tất cả tên gọi, cảm xúc, lẫn quá khứ phía sau — Không Xứ chấn động như bị nhận diện một kẻ mới.
Gió không còn là gió. Nó là ý chí của vùng đất phi lý, cuộn xoáy quanh cậu như thể đang chờ một tuyên ngôn.
Dị thể ngừng trườn. Nó chợt... run.
Không phải run vì bị đe dọa.
Mà run vì được soi rọi bằng một cái nhìn không còn nhân tính.
“Tôi... không còn là tôi.”
“Chỉ là một mắt ngắm.”
Tỉnh ngẩng lên.
Và từ trong trống rỗng sau lưng — vũ khí hình thành.
Một khẩu súng ngắm dài gần bằng nửa cơ thể cậu lặng lẽ trồi ra từ khe hở thực tại.
Thân súng được rèn từ hợp kim tối, khúc xạ ánh sáng bạc như băng. Nhưng điểm khiến nó không thuộc về thế giới này – chính là tinh thể pha xuyên suốt chạy dọc thân súng, như mạch thần kinh trong suốt chứa ký ức ngưng đọng. Trên báng súng, một lớp da mờ như da người, nhưng không có dấu vân tay, căng mọng như vừa được cắt ra từ vùng ý thức.
“Tinh Xạ... Liên Giới.”
Một giọng nói phát ra từ Tỉnh, nhưng không có sắc thái.
Không cảm xúc. Không nhân xưng. Chỉ là dữ kiện được định nghĩa.
Ống ngắm mở rộng như con mắt thở, xoắn tròn từng vòng khúc xạ – phản chiếu không phải hình dạng của mục tiêu, mà là ý chí chuyển động trong não bộ sinh vật trước mặt.
Dị thể, lúc này, không còn là dị thể. Nó là khái niệm bị định vị.
“Thấu Tầm: Kích hoạt.”
Tường, gió, ánh sáng, trọng lực – tất cả biến mất khỏi suy nghĩ của người cầm súng.
Chỉ còn một đường thẳng giữa điểm vô cảm và ý niệm cần triệt tiêu.
Tinh Xạ không cần bắn vào thân thể.
Nó bắn vào điểm yếu bản chất – nơi mọi hành động của sinh vật được quyết định.
“Xuyên Diệt: Khóa.”
“Mục tiêu: Ý chí muốn được tồn tại.”
“Kết luận: Phủ định.”
Một viên đạn không có hình dạng được rút ra từ tinh thể. Nó không phải đạn vật lý — mà là tinh thức kết tinh thành khái niệm phủ định.
Khi bóp cò, súng không phát ra tiếng. Dị thể không nổ tung. Không máu. Không thịt.
Nó bốc hơi như ký ức của người vừa thức dậy sau cơn mê quá dài.
Tỉnh vẫn không động.
Mắt ngắm rút về. Súng không biến mất — mà tan dần thành bụi lặng, rút vào cột sống Tỉnh, như ký ức chưa từng được kể lại.
Dân từ xa bước tới. Không nói gì ngay.
Gió lại thổi. Lúc này mới là gió thật.
Tỉnh quay sang nhìn anh – không vẻ mặt.
“Tinh Giác: Hiệu chỉnh xong.”
“Nếu cần bắn tiếp, tôi sẽ không chậm lại nữa.”
Tỉnh không hẳn bóp cò — mà như thể… chính khẩu Tinh Xạ Liên Giới tự chọn mục tiêu.
Ống ngắm phản chiếu một ánh nhìn kỳ lạ — không phải của cậu, mà là của chính nhân cách mang tên Vô Cách.
Đạn rời nòng – không mang hình khối. Nó như một đường vẽ bằng ánh sáng mờ bạc, nhắm vào ý chí của dị thể trước mặt.
Dị thể — vốn đang bò tới bằng tay chằng chịt gai thịt và dây thần kinh – ngừng lại một khắc. Không gào thét. Không rít lên. Không đau.
Nó chỉ... tan.
Không tiếng động. Không máu.
Cơ thể nó phân rã từ bên trong – như thể mọi lý do tồn tại của nó vừa bị xoá khỏi phương trình hiện thực. Từng mảnh xương – thịt – tâm trí – trôi lên rồi tan vào sương bạc.
Một khoảng lặng nặng như vết cắt.
Tỉnh đứng đó, cánh tay vẫn giữ tư thế bắn, cơ thể như tê liệt sau một đòn lệch khỏi tự nhiên.
Rồi — đau.
Cơn nhói đột ngột kéo tới từ mu bàn tay phải. Không giống đau cơ học, mà như từng sợi thần kinh bị bóc ra để thấm vào kim loại.
Trên da thịt, từng mạch máu đen nổi lên thành hình mạng nhện. Tại tâm điểm:
Một chiếc mặt nạ gương – đã vỡ.
Từng mảnh vụn phản chiếu... những Tỉnh khác.
Có Tỉnh đang khóc. Tỉnh đang cười ngây ngô. Tỉnh với đôi mắt lạnh như sắt. Tỉnh đang ngồi co ro trong phòng bệnh. Tỉnh đang hỏi: “Tôi là ai?”.
“Đây là…” Tỉnh thở dốc, cổ họng khô lại.
“Dấu ấn của Loạn Thức.” – Dân đáp, như vừa xác nhận, vừa là phán quyết.
Không Xứ xung quanh đổi màu – không còn xám bạc mà chuyển sang xanh lục bệnh hoạn, mặt đất uốn cong như phản xạ sóng não. Mỗi bước chân Tỉnh nhấc lên… để lại dấu in không ổn định, như bóng phản chiếu của người khác.
Gương mặt trong các mảnh vỡ trên tay bắt đầu cử động.
“Tỉnh ơi… cậu vẫn nghĩ mình tỉnh à?”
“Chúng ta là ai trong nhau?”
“Cậu là bản gốc, hay là cái còn sót lại sau mỗi giấc mơ vỡ?”
Tỉnh ôm đầu, tim đập lệch nhịp. Nhưng lần này… cậu không ngã.
Hai “Tỉnh” đứng đối diện nhau — giống hệt về dáng, mắt, tư thế.
Nhưng một người… ánh mắt lạnh đến mức không có nơi để sự sống trú ngụ.
“Tôi sẽ làm lại thế giới này,” Vô Cách cất tiếng — giọng không vang qua không khí mà xuyên thẳng vào tâm trí.
“Mà không cần phần mềm yếu như cậu.”
Tỉnh chưa kịp đáp, viên đạn hư ảnh đầu tiên đã lao tới – xé không gian như kim rạch qua giấy mực.
Cậu nghiêng người, tránh sát sườn. Mặt đất dưới chân tróc ra một vết rỗng tròn như lỗ ký ức bị xóa, khiến cậu thót tim. Đó là sức mạnh phủ định bản thể.
Tỉnh bật nhảy về sau, tay nâng súng — cùng một khẩu Tinh Xạ Liên Giới.
Ống ngắm mở ra, khóa ý chí của chính nhân cách mình. Nhưng đó là vấn đề.
"Mình không thể đọc được ý chí… của một kẻ không còn cảm xúc."
Không khí Không Xứ thay đổi. Xung quanh biến thành khuôn mặt méo mó khổng lồ — như những ký ức đang nhìn họ chiến đấu.
Vô Cách nhấn cò. Ba phát liên tiếp.
Tỉnh trượt người, hạ thấp thân — bước bộ pháp như võ cổ truyền, đan xen với tư duy hiện đại. Mỗi lần né là mỗi lần sóng ý thức đập vào não, khiến mắt cậu rướm máu.
"Cậu không thắng được tôi." – Vô Cách lạnh lùng.
"Tôi không có sợ hãi. Không có ký ức. Không có thứ gì để mất."
"Nhưng tôi có…" Tỉnh siết cò.
"...nỗi sợ."
Viên đạn của cậu không trúng Vô Cách, mà bắn lệch lên — trúng vào gương mặt khổng lồ trên tường, hình ảnh mẹ cậu đang khóc.
Gương vỡ. Không Xứ gào rú.
“Mình đã chọn… mang nỗi đau theo.”
“Còn nó – vứt bỏ hết để tồn tại như vỏ rỗng.”
Tỉnh lao vào, bỏ ống ngắm, áp sát. Gạt súng sang bên, tay không kết ấn bộ pháp Thất Chuyển, bật lên khỏi mặt đất — chân xoay 360 độ, đạp thẳng vào vai Vô Cách.
Tiếng gãy nhẹ. Một tiếng “hự” bật ra — từ chính cậu.
Vô Cách lùi một bước, mắt trừng… lần đầu có dao động trong ánh nhìn.
“Cảm xúc là khuyết điểm.”
“Nhưng cũng là lý do để mình không bị nuốt chửng.”
Tỉnh nâng súng.
Không nhắm.
“Mày biết ta sẽ bắn đâu.”
Và cậu… bắn thẳng vào trán mình.
Nhưng là viên đạn hư ảnh – phản chiếu đúng tâm thức bị phân rã.
Vô Cách gào lên.
Cơ thể nứt vỡ như pha lê, từng lớp mặt nạ rơi ra — cười, khóc, gào, im lặng.
Rồi tan.
Không có máu. Chỉ còn một quầng sáng nhỏ trên tay Tỉnh – dấu ấn mặt nạ gương vỡ sáng lên lần nữa, lần này… lành.
Vô Cách tan vỡ.
Không phải nổ tung, cũng chẳng kêu thét. Hắn chỉ... rạn nứt từng lớp ý niệm, như một tượng băng chứa ký ức – rã xuống thành tro bạc rồi tan mất vào Không Xứ.
Tỉnh quỳ xuống, thở gấp. Mồ hôi lạnh ngấm qua cổ áo, đôi tay vẫn giữ tư thế cầm súng, nhưng cả cơ thể không còn cảm giác thật – hay ảo.
Không Xứ tĩnh lặng.
Quá tĩnh lặng.
Mặt đất hóa thành gương nước trôi, phản chiếu những hình ảnh không có thật. Một đứa trẻ đang ngồi trong góc phòng tối. Một thiếu niên siết cổ chính mình. Một đôi mắt soi qua gương, lệch một nhịp với nhãn cầu thật.
“Chúng ta là một...” – Một giọng vang lên, không từ đâu cả.
“…nhưng chưa bao giờ hoàn chỉnh.”
Gió thổi ngược. Ánh sáng chuyển từ trắng bạc sang xanh thẫm như bệnh viện lúc tắt điện. Không khí đặc lại. Không ai hiện ra. Chỉ có một sự hiện diện ép xuống từ hư vô, như ai đó bóp nhẹ sọ não của Tỉnh.
Bầu trời… nứt.
Từ giữa vết nứt, một cơ thể người hình rối ghép, thân vặn vẹo như tranh lập thể rơi xuống, không có trọng lực, không có tiếng động. Khuôn mặt của nó liên tục thay đổi — nữ, nam, người lớn, trẻ con, mắt mù, mắt đỏ, miệng cười – miệng trống rỗng.
“Loạn Thức…” – Dân lùi một bước, giọng khô khốc, lần đầu mang theo sự dè chừng rõ rệt.
Cơ thể kia không đáp. Chỉ đi vòng quanh Tỉnh, đôi chân không chạm đất, từng bước khiến gương dưới mặt đất vỡ ra và hiện lên những ký ức sai lệch.
Một bàn tay thon dài vươn ra. Trên tay là một mặt nạ gương vỡ – không phản chiếu gương mặt Tỉnh, mà là hàng chục Tỉnh khác, mỗi người như một nỗi sợ chưa gọi tên.
“Ngươi không chiến thắng bản ngã.”
“Ngươi chỉ khiến nó tạm lui.”
“Vì ngươi vẫn chưa biết mình là ai.”
Rồi bàn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay phải của Tỉnh.
Không đau.
Chỉ lạnh như ngón tay chết chạm vào má.
Và vết ấn hiện lên — một mặt nạ gương đã vỡ, từng mảnh khảm vào da thịt như thủy tinh, vẫn chuyển động, phản chiếu những biểu cảm mà Tỉnh chưa từng để lộ.
“Dấu ấn đã ghi.”
“Cánh cửa đầu tiên… mở.”
Loạn Thức biến mất không báo trước. Không Xứ giật lên như bị ai cào cấu từ trong.
Tỉnh gục xuống, ngực đập loạn, mắt không phân biệt đâu là trước, đâu là chính mình. Một phần của cậu rơi theo Loạn Thức – nhưng một phần... trụ lại.
Tỉnh bật dậy trong chớp mắt — nhưng không biết mình đang ở đâu.
Không Xứ xung quanh vặn xoắn. Đất dưới chân không phải đất – mà là ký ức dạng lỏng, bọt ký ức trồi lên rồi nổ tan.
Trong mỗi bọt: là một cái tôi lệch, đang cười – đang gào – đang bóp cổ chính mình.
Mắt cậu… không còn thấy rõ.
Tất cả hình ảnh vỡ như kính mờ dính máu.
Mạch máu quanh mắt sưng phồng, đỏ rực. Từng đợt đau nhói tỏa ra như kim đâm từ hốc mắt xuống răng.
Tỉnh giơ tay — nhưng tay run như dây điện bị xé ra, không thể kiểm soát lực.
"Sao... lại..." – lời không trọn, cổ họng khô rát như bị cắt bởi chính giọng mình.
Đầu như bị bẻ đôi.
Một giọng nói — cũng là giọng của cậu — vang lên trong đầu:
“Chơi vũ khí của thần, khi tâm trí còn vỡ... Thật ngu.”
Tinh Thức trong Tỉnh rạn nứt. Không theo nghĩa năng lượng – mà là ý chí.
Mỗi ý định trong đầu lập tức sinh ra… một bản ngã đối kháng.
“Muốn đứng dậy?”
“Hay muốn nằm đó mà chờ ai cứu?”
“Hay… chỉ là muốn khóc, như ngày đó trong phòng trị liệu số 13?”
Cảm xúc: không còn đến như con người nữa.
Tỉnh muốn khóc. Không khóc được.
Muốn hét – cổ họng vẫn cử động, nhưng tiếng phát ra là tiếng cười của Vô Cách.
Tê liệt cảm xúc.
Lạnh giá tinh thần.
Thị lực nhòe như mắt cá chết.
Cậu cảm thấy linh hồn mình trôi lệch khỏi bản thể, như một mảnh rêu bị nhấc ra khỏi đá.
Cảm giác mất phương hướng tuyệt đối – không còn kết nối với điều gì thân thuộc.
Phía xa — Dân đứng đó.
Tay khoanh lại. Mắt không còn sắc lạnh chiến đấu – mà trở nên… trống rỗng như người xem thí nghiệm.
“Cậu đang rơi.” – Anh nói.
“Rơi vào tầng phân ly sâu nhất.”
“Cái giá của việc chưa đồng hóa mà đã kích hoạt tinh khí thần – là chính tinh khí thần sẽ phản bội.”
Tỉnh cố đứng, nhưng chân trượt khỏi thực tại.
Một bước chân — mà dẫm vào nỗi nghi ngờ bản thân.
Không gian dưới chân biến thành chiếc giường bệnh — nơi một bác sĩ từng viết vào hồ sơ: "Tổn thương nhận thức mức độ 2. Không ổn định bản thể."
Mắt cậu trợn lên. Bên trong đồng tử: vết ấn mặt nạ gương nứt rọi ngược vào mắt, tự phản chiếu chính bản thân trong hàng trăm dạng khác.
Cậu không biết bản thân mình là ai trong số đó.
Dân tiến lại, không giúp. Chỉ nói nhẹ:
“Nếu vượt qua được, cậu là Người.”
“Không vượt qua được — thì chỉ là mảnh vỡ thứ mười ba.”
Cơ thể Tỉnh co giật. Không phải vì đau, mà vì sự lạc nhịp giữa ý chí và bản thể.
Một chân đặt trong hiện tại — chân còn lại như bị níu về ký ức chưa từng thừa nhận.
Bầu trời Không Xứ trên đầu vỡ rạn như lòng đỏ trứng chảy ngược.
Tầng thứ mười ba mở ra – một khoảng không không có màu, không có hình, không có ngôn ngữ.
Chỉ có một cánh cửa sắt cũ kỹ. Trên đó khắc dòng chữ mờ:
"PHÒNG CÁCH LY – 2009"
Tỉnh bước vào… hoặc có lẽ chỉ ký ức của cậu bước vào.
Đèn huỳnh quang chớp nháy trên trần. Một cậu bé đang ngồi ôm gối.
Không có tiếng khóc. Không có nước mắt. Chỉ ánh mắt mở to – như thể đã bị tách khỏi chính mình.
Giọng bác sĩ vọng từ loa ngoài:
“Cậu bé này… chuyển giọng lúc ngủ.”
“Đôi khi cười hàng giờ trước gương. Khi bị hỏi thì chỉ nói: ‘Không phải con đâu’.”
Một hình ảnh thoáng qua — Tỉnh nhìn thấy chính mình lúc đó từ góc quay camera.
Và lần đầu tiên, cậu cảm thấy thương hại cho chính mình.
“Thế đấy.” – Dân lên tiếng từ đâu đó. “Bản ngã đầu tiên của cậu, Vô Cách, không phải từ chiến đấu… mà từ lúc cậu tự cắt đứt cảm xúc để sống sót.”
Không Xứ rung mạnh. Vết ấn mặt nạ gương trên tay phát sáng dữ dội, bắt đầu tự quay, như một ổ khóa chốt ngược.
Máu chảy từ mắt. Nhưng không rơi — mà bốc hơi giữa không khí như những đoạn mã.
Tỉnh gục. Nhưng trước khi hoàn toàn bất tỉnh, một mảnh ký ức khác tự động trồi lên.
Lần đầu tiên cậu muốn tự kết thúc đời mình.
13 tuổi, đêm khuya, cậu rút dây truyền nước biển, trèo qua lan can bệnh viện…
Và trong gương kính bên hành lang, một bản ngã khác mỉm cười.
“Nếu mày nhảy, tao sẽ sống thay.”
Cảnh tan.
Tỉnh thét lên — không phải vì đau — mà vì cuối cùng cậu cũng nhớ lại:
Bản ngã đầu tiên không sinh ra từ nỗi sợ. Mà từ... cam chịu.
Không Xứ lặng.
Vết ấn mặt nạ trên tay Tỉnh tự động khép lại, các mảnh vỡ hợp lại thành một tấm gương trơn – không phản chiếu gì nữa.
“Loạn Thức chưa giết cậu…” – Dân nói khẽ, giọng vừa trầm vừa nhẹ.
“Nó đang... đợi xem ai thắng.”
“Ngươi?” – Anh cúi xuống, nhìn Tỉnh nằm đó – nửa tỉnh nửa loạn.
“…Hay là cái phần còn lại kia?”
Không Xứ bắt đầu vỡ tan.
Từng mảng thực tại như da rắn bị lột — bong khỏi lớp nền, để lộ một mạng nhện ánh sáng đang rạn vỡ, không có đầu cũng chẳng có cuối. Những khe nứt đen như mực tàu lan rộng, bẻ gãy mọi định luật.
Tỉnh nằm bất động giữa không gian đó, máu quanh mắt vẫn chưa khô, bàn tay in dấu ấn giờ đã bị tấm gương vô diện che phủ.
“Nó tự đóng rồi…” – Dân thì thầm, ánh mắt không còn lạnh mà đượm nét… thờ ơ tột cùng, kiểu thờ ơ chỉ có kẻ đã nhìn thấy hàng ngàn người thất bại trong Không Xứ mới có.
Anh chậm rãi bước tới.
Không còn ánh hào quang, không còn nghi thức.
Chỉ là hai kẻ — một người bất tỉnh, một người... đang thử quyết định xem có nên cứu.
“Nếu ta cứu cậu,” – Dân cúi xuống, tay đặt trên trán Tỉnh, “cậu sẽ lại phải bước tiếp, mà không chắc có ai đồng hành.”
Không Xứ rung chuyển dữ dội.
Một đường nứt chém xuống ngang qua bầu trời — như một con mắt mở ra, để lộ cơ giới ý thức vận hành của vũ trụ, nơi tất cả các bản ngã đều là linh kiện đã hỏng.
“Nếu ta bỏ cậu lại…” – anh rút khẩu Vô Thanh, chỉa thẳng vào trán Tỉnh.
“Cậu sẽ trở thành một phần của Không Xứ. Một linh hồn phế thải. Một ‘bản ngã thứ mười ba’ không bao giờ hoàn chỉnh.”
Tỉnh, nửa mê nửa tỉnh, khẽ giật ngón tay. Một cử động nhỏ thôi. Nhưng đủ để Dân dừng tay.
Dấu ấn mặt nạ trên mu tay... rạn thêm một lần nữa. Không theo hướng vỡ. Mà là... nở.
Một sợi khói mảnh, như tơ của giấc mơ còn chưa mộng, từ trong lòng bàn tay Tỉnh bay lên. Mảnh khói không có trọng lượng — chỉ có ý niệm.
Dân siết chặt Vô Thanh.
Rồi thở ra.
“Thế cũng được.”
Anh bấm ngón tay giữa không trung.
Không Xứ vỡ theo dạng xoắn ốc.
Từng lớp ký ức, tiếng thì thầm, hình ảnh bản ngã... bị cuộn vào như bị thu hồi phim.
Không gian uốn cong, rồi vỡ thành hạt bụi tinh thần.
Cả hai rơi ra khỏi Không Xứ — như thể từ trong gương đổ vỡ ngược trở lại thế giới thực.
Bầu không khí dày đặc như nước biển, nặng trịch.
Tỉnh ho dữ dội, rồi bất tỉnh lần nữa – lần này là vì cạn sức, không phải rạn Tinh Thức.
Dân đỡ cậu dậy, ném qua vai.
“Đừng tưởng sống sót rồi là xong.” – anh lẩm bẩm.
“Cậu đã dính dấu. Đã dùng súng.”
“Chỉ còn hai hướng: hoặc thành Thần, hoặc là Dị.”
Khi cánh cửa Không Xứ đóng lại phía sau, một tiếng thì thầm cuối cùng vang lên trong bóng tối, không rõ từ đâu:
“Mày không đặc biệt.”
“Mày chỉ là một kẻ... nhớ sai mình là ai.”
Dưới bầu trời thế giới thực, cơn mưa bắt đầu đổ xuống.
Một bóng đen đứng trên mái của phòng khám, áo choàng dài, khuôn mặt giấu trong lớp mặt nạ kính trơn.
Hắn nhìn về phía nơi Dân đang rời đi — lưng cõng Tỉnh.
Rồi khẽ gật đầu.
“Một mảnh nứt nữa đã thức tỉnh.
Không cần vội.
Những gì bên trong... sẽ tự tìm cách thoát ra.”


0 Bình luận