Thành phố Hồ Chí Minh năm 3046 – không còn là nơi của tiếng còi xe hay ánh đèn hoa lệ. Đường phố sạch sẽ, không quá ồn ào, nhưng im lặng kiểu... sai lệch. Giống như ai đó đã vặn giảm âm lượng của cả thế giới xuống .
Bên ngoài, các toà nhà cao tầng mọc lên như rừng bê tông, nhưng bên trong chúng – thứ duy nhất phát triển là cái bóng của tâm trí con người.
Một chiếc xe điện màu bạc lăn bánh chậm rãi trên con đường phủ sương mỏng. Màn hình trong xe phát tiếng tin tức nhưng không ai để tâm. Chỉ có Trần Hữu Tỉnh, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tay nắm chặt quai cặp.
Kính xe phản chiếu khuôn mặt cậu – nhợt nhạt, thiếu ngủ, ánh mắt dửng dưng. Nhưng... có gì đó sai.
Ánh mắt trong kính cử động chậm hơn một nhịp so với chính cậu.
Cậu liếc đi nơi khác, không nói, không thở mạnh, chỉ nghĩ thầm:
“Chắc mình chỉ là bản vá lỗi... Một cái gương nứt. Nhìn đâu cũng thấy không phải mình.”
Cô giáo chủ nhiệm ngồi ghế đối diện, cứ liếc nhìn cậu rồi lại quay đi, tay nắm chặt túi xách. Dù đã là người lớn, bà cũng không giấu được vẻ bất an. Bà không biết đưa cậu đến đâu – chỉ nghe “ở đó, họ nhận những ca kỳ lạ”.
Chuyến đi kéo dài không lâu, nhưng với Tỉnh, từng phút như bị đóng gói trong thùng kín. Bên trong đầu cậu có ai đó thì thầm, không to, không rõ... nhưng đủ khiến cậu thấy cổ họng mình khô đi.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà ba tầng, tường trắng ngả xanh rêu, cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Biển hiệu bằng đồng mờ mờ: “Phòng tham vấn – Tạ Vũ”.
Cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng, âm thanh nặng trịch nhưng lại không vang. Như thể âm thanh cũng bị giữ lại ngoài ngưỡng cửa, không được phép xâm nhập vào nơi này.
Tỉnh bước theo y tá qua một hành lang hẹp. Ánh đèn không vàng, cũng không trắng – nó lạnh như ánh mắt người lạ trên tàu điện buổi đêm.
Trên tường treo vài bức tranh mực tàu – sơn thủy tĩnh mịch. Không chữ ký, không tiêu đề. Chỉ có một bức vẽ duy nhất khiến cậu khựng lại nửa bước: một bóng người đang đứng trong rừng, vây quanh bởi vô số gương mặt không có mắt.
“Đẹp không?” – Y tá hỏi nhẹ, quay đầu lại.
“Không biết.” – Tỉnh đáp, mắt vẫn dán vào tranh.
“Cha tôi vẽ đấy. Lúc còn nhìn được.” – Y tá nói rồi quay đi.
Câu trả lời không giải thích thêm, cũng không cần phải giải thích. Nhưng nó khiến bước chân Tỉnh trở nên chậm lại – cậu bắt đầu thấy, nơi này không đơn thuần là phòng khám.
Đến cuối hành lang, Y tá gõ cửa hai lần – không mạnh, không nhẹ – rồi đẩy cửa mở.
“Mời vào. Bác sĩ Dân đang đợi.”
Căn phòng bên trong không lớn. Nhưng trần cao và không khí... không giống với bất kỳ nơi nào cậu từng vào.
Mùi trầm dịu nhẹ hòa vào hương gỗ cũ. Không có tiếng gió, không có âm thanh đô thị, chỉ có tiếng bút cào lên giấy – như một con dao nhỏ khứa nhẹ vào làn da giấy trắng.
Dân đang viết. Không ngẩng đầu. Không chào hỏi. Nhưng Tỉnh hiểu – từ lúc cậu bước vào, mọi cử động đã được ghi lại, không bằng mắt, mà bằng... cảm giác của một người từng sống trong bóng tối.
Ánh mắt Y tá lướt qua Tỉnh một cái – như thể đã quen với việc người ta không ổn định. Cậu học sinh không đáp, chỉ bước vào, cảm thấy không khí trong căn nhà như... chật hẹp hơn bên ngoài. Trần Triệu Dân ngồi sau bàn, hồ sơ giấy chồng cao. Không máy ghi âm, chỉ có một cây bút mực đen và quyển sổ tay.
Ánh sáng trên trần không nhấp nháy, nhưng Tỉnh có cảm giác như vậy. Ghế da hơi lạnh, tay cậu co lại khi chạm vào, như vừa chạm vào... kí ức.
“Tên?” – Dân hỏi, mắt không rời khỏi sổ tay.
“Tỉnh,” cậu đáp ngắn gọn.
“Tự cảm nhận bản thân có ổn định không?”
“Ổn.” – Một lời nói dối. Nhưng cậu không quan tâm.
Dân không cười, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh chỉ hỏi tiếp:
“Em có cảm giác... đang bị ai đó trong chính mình theo dõi không?”
Tỉnh im. Một giây. Hai giây. Rồi khẽ nhíu mày.
“Thầy cũng bị như vậy à?” – Giọng nói cậu nhẹ, gần như cợt nhả. Nhưng ánh mắt... không đùa.
Dân ngẩng lên. Một khoảnh khắc ngắn – ánh mắt họ va vào nhau. Và trong mắt Dân, có gì đó như gương vỡ vụn. Nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu, ghi thêm một dòng.
Tỉnh liếc ra gương đối diện – bóng mình lại cử động lệch một lần nữa. Không còn là ảo giác. Gương phản chiếu đang... độc lập.
Tim cậu đập mạnh, nhưng cơ thể lại không phản ứng – như một phần khác đang điều khiển hộ.
Ánh đèn trong phòng mờ đi, không theo nhịp điện. Một nhịp gõ bút của Dân nghe như tiếng kim loại va vào thủy tinh.
Tỉnh lẩm bẩm – hoặc là nhân cách khác trong cậu nói khẽ:
“Phòng này... không có lối ra đâu, phải không?”
Dân ko trả lời, tay nhẹ nhang lật vài trang hồ sơ, mắt vẫn không nhìn Tỉnh, chỉ nói bằng giọng đều đều:
“Giấc mơ của em – có lặp lại không? Cùng một khung cảnh, hay chỉ là cảm giác?”
Tỉnh ngồi thẳng, ngón tay bấm nhịp nhẹ lên đầu gối. Một nhịp lẻ.
“Không rõ lắm... Chỉ là mỗi lần tỉnh dậy thì thấy mệt. Mắt nặng. Lưỡi đắng. Như vừa bị ai mượn người.”
Dân khẽ “ừ”. Anh ghi chép nhanh bằng bút mực, chữ nhỏ nhưng rất đều.
“Trong giấc mơ – em thấy gì?”
Tỉnh nhíu mày, như đang chọn từ ngữ – hoặc đang chọn nhân cách nào sẽ trả lời.
“Có khi là hành lang dài… đèn mờ. Có khi là gương. Nhưng gương thì không phản chiếu gì cả. Tôi không thấy mình trong đó.”
Dân ngẩng lên. Lần này, ánh mắt anh nhìn xoáy thẳng vào mắt Tỉnh. Không lạnh, không nóng – chỉ trống rỗng, như mặt hồ không đáy.
“Em có từng thử... gọi tên mình trong mơ chưa?”
“Rồi. Không ai trả lời.”
“Và em vẫn tiếp tục đi trong mơ?”
Tỉnh gật đầu.
“Vì tôi sợ nếu đứng yên... sẽ có thứ khác đuổi theo.”
Dân gập bút lại, dựa nhẹ vào lưng ghế, thở ra một hơi.
“Tốt. Vẫn còn sợ – nghĩa là còn người.”
Tỉnh nhíu mày. Dân tiếp lời, như thể giải thích cho chính mình:
“Một số bệnh nhân của tôi... khi không còn biết sợ trong mơ nữa – họ bắt đầu không quay lại.”
Căn phòng im lặng. Đồng hồ treo tường vẫn kêu, nhưng Tỉnh có cảm giác tiếng tích tắc như nhịp chân ai đó bước sau gáy.
Dân đổi tư thế, lần đầu tiên nhìn kỹ gương mặt Tỉnh – không phải với tư cách bác sĩ, mà như thể… nhận ra ai đó trong quá khứ.
“Em từng nghe về phản ứng phân ly chưa?”
“Là cái kiểu... có nhiều 'tôi' trong một người à?”
“Đại khái vậy. Nhưng thường – các ‘tôi’ đó không chạm mặt nhau.”
“Tôi thì... cảm giác họ đứng sau lưng. Rất gần. Họ nhìn tôi. Chờ đến lượt.”
Dân cười khẽ. Không khinh thường, cũng không buồn. Giống một tiếng cười… như đã từng nghe chính mình nói điều đó từ ai khác.
“Và em không thấy sợ?”
“Tôi thấy mệt.”
Dân không ghi nữa. Anh dựa sát vào bàn, giọng thấp xuống, như tâm tình:
“Tôi từng chữa một người có triệu chứng như em. Cũng nói mình mơ lặp. Cũng có bóng mình cử động lệch trong gương. Cũng bảo... có người khác đứng sau mắt mình.”
Tỉnh nín thở. Ngón tay bấm nhịp dừng lại.
“Và…?”
Dân đáp nhỏ:
“Cậu ấy tự cào mờ đôi mắt mình trong đêm. Vì cậu ấy nghĩ, nếu không còn thấy – thì người bên trong cũng không nhìn ra được.”
Không khí trong phòng như ngưng lại.
Tỉnh mím môi. Đầu hơi nghiêng, ánh mắt trở nên... khác.
“Và thầy định thử xem tôi có lặp lại không à?”
“Không. Tôi định xem – em có đi xa hơn.”
Tiếng đồng hồ treo tường bỗng im bặt. Không phải kim gãy, không phải dừng lại – mà như thể… bị tước mất quyền tồn tại trong căn phòng này – Cả hai đều đã rời vào “sàn đấu”.
Không khí đặc quánh. Một cơn rùng mình từ lòng đất dội lên khiến bức tường đối diện run nhẹ. Tỉnh xoay đầu – rất chậm – vì cậu cảm thấy nếu xoay nhanh, thứ gì đó sẽ kịp lao ra.
Dân chưa đứng dậy. Nhưng tay phải đã đặt lên dưới gầm bàn – nơi giấu một vật mà mắt thường không phân biệt được là kim loại hay...
“Lùi lại.” Dân khẽ nói, không nhìn Tỉnh. Giọng anh như thể đã đoán trước điều gì đang đến. Nhưng vẫn không có sợ hãi. Chỉ… như một nhà giải phẫu chuẩn bị rạch da.
Tỉnh không lùi. Cậu đứng yên – không phải vì gan dạ, mà vì cơ thể không nghe theo.
Và rồi – bức tường trước mặt họ rách ra như một lớp da bị bóc khỏi cơ thể sống.
Một mảng không gian tróc ra, như bị xé bằng móng vuốt. Từ trong vết thương của thực tại, một hình thể bò ra – gập ghềnh, trườn như rết, nhưng gầm như sói.
Nửa đầu người, nửa đầu côn trùng, con mắt lồi như vết sưng mưng mủ. Da thịt run rẩy chồng lên lớp vảy xương, dây thần kinh hở quấn quanh tay.
Một bàn tay cầm lưỡi liềm sinh học – mọc từ chính xương của hắn.
“Kẻ phản thần... Trần Triệu Dân...”
Giọng hắn khò khè, như có hàng trăm cổ họng cùng phát âm.
“Ngươi đã từ chối dị thể, chống lại tiến hóa. Ngươi sẽ bị gỡ từng tế bào.”
Dân đứng dậy. Chậm rãi. Không một lời thừa.
Tay phải anh rút ra khẩu súng – nhưng đó không phải súng. Đó là một mảnh vật chất phủ mờ, không có hình khối rõ ràng, chỉ có ánh đen như vết mực loang ra từ không gian.
“Vô Thanh.” Anh gọi tên.
Ngay lập tức, căn phòng lặng như tắt tiếng vĩnh viễn.
Không còn âm thanh. Không còn ánh sáng. Không còn trọng lực.
Mọi thứ xung quanh như bị bóp méo. Tường cong lại như phổi, sàn nhà nổi lên như sóng. Các vật thể trôi nổi – hồ sơ bay ngược, cây bút co giật như rắn.
Không Xứ Phá Diệt đã được mở.
“Đây không còn là phòng khám,” Dân thì thầm trong tâm trí.
“Đây là phần thực, là sự phủ định... của tôi.”
Thực thể biến dị gầm lên – nhưng tiếng gầm chỉ hiện thành vệt nhòe màu tím – vô âm. Hắn nhảy vọt lên, lao đến với bộ móng vuốt trượt như đạn đạo.
Dân nhắm mắt – không để né, mà để nghe bằng trực giác trống rỗng.
Anh nghiêng người, đỡ một đòn bằng cạnh súng, rồi lùi lại ba bộ pháp. Bộ pháp giống Mộc Túc Tẩu Bộ – nhưng mỗi bước đều khiến mặt đất nhăn lại như da mặt người già.
Hắn đánh tiếp – lần này kết hợp móng vuốt và xúc tu.
Dân khom người, lướt thấp, lật tay – kích hoạt Ấn Thứ Nhất: Hư Tuyệt.
Một phát bắn không phát ra tia sáng – nhưng mọi đường vân trên tường nơi đạn đi qua… tan rã như muối gặp máu.
Đạn xuyên qua vai kẻ biến dị. Hắn gào – nhưng lại xé chính cổ họng mình ra khi gào không có tiếng.
Hắn đổi thế – dị hóa cấp 2: toàn thân mọc thêm lớp sừng lưỡi liềm, cổ dài như rắn, miệng cười ngoác tới mang tai.
“Ta là tiến hóa! Ta là bước kế tiếp của nhân loại! Ngươi... chỉ là đoạn mã chết lỗi!”
Dân nghiêng đầu. Lần đầu tiên – anh nở nụ cười nhạt.
“Tiến hóa không nghĩa lý gì nếu quên cách làm người.”
Anh ấn Ấn Thứ Hai: Tâm Phủ Định.
Lần này, đạn không bắn – mà nổ tung thành một vòng tròn hút ngược.
Không hút vật lý. Không hút không khí.
Nó hút... khái niệm. Hút bản thể.
Kẻ biến dị giật lùi – từng phần cơ thể hắn bắt đầu rã ra thành... câu hỏi chưa được trả lời.
“Tôi là ai...?”
“Tôi từng là... thứ gì?”
“Tại sao lại đau... nếu không còn ý thức?”
Hắn tan chảy như bức tượng sáp – nhưng không có lửa. Chỉ có ánh mắt Dân – phủ định toàn bộ giá trị của sự tồn tại.
Khi mọi thứ lắng xuống, Không Xứ khép lại như một lớp da được vá liền.
Tỉnh vẫn đứng đó.
Không ngất. Không hoảng loạn.
Ánh mắt... sáng hơn. Rõ hơn.
Dân quay lại. Khẩu "Vô Thanh" vẫn còn run nhè nhẹ trong tay.
Nhưng điều khiến anh đứng sững – không phải vì Tỉnh còn sống.
Mà là vì Tỉnh đứng trong Không Xứ mà không hề bị phủ định.
Không vật thể nào tồn tại quá lâu trong Không Xứ mà không biến dạng.
Trừ những gì... vốn không thuộc về “thế giới có khái niệm người”.
“Cậu...”
“Là gì?” – Dân khẽ hỏi, như hỏi chính bản thân.
Tỉnh không trả lời. Cậu chỉ nghiêng đầu. Gương trong phòng vẫn phản chiếu, nhưng lại phản chiếu... một hình khác đang mỉm cười.
Không Xứ khép lại – không âm thanh, không dư chấn. Chỉ là một lớp màng trong suốt, vô hình, mỏng như một dòng chữ bị xoá tan.
Trần Triệu Dân khuỵu gối, Vô Thanh vỡ ra từng lớp như men rạn, bốc hơi ngay khi chạm sàn. Trong lòng bàn tay anh – cảm giác trống rỗng đến lặng người. Không phải vì đã mất vũ khí, mà vì có thứ gì đó đang đứng sau lưng thế giới này, thở vào gáy anh, không mùi, không hình – chỉ khiến mọi suy nghĩ bắt đầu trượt khỏi chính mình.
Tỉnh vẫn đứng nguyên chỗ, giữa đống đổ nát. Bóng đèn trên trần không chớp, nhưng ánh sáng đổ xuống không đúng với góc nghiêng cơ thể cậu. Bóng phản chiếu dài gấp đôi và lệch về bên trái như thể một Tỉnh thứ hai đang chen lấn để bước ra từ cùng một thân xác.
Ánh mắt Tỉnh nhìn xuống – và thấy gương vỡ lăn dưới chân. Một mảnh gương nhỏ phản chiếu không phải mặt cậu hiện tại, mà là khuôn mặt cậu khi còn bé, ánh mắt vô hồn và... đang cười.
Cậu cúi người, nhặt mảnh gương – và mọi thứ vỡ ra.
Không gian chấn động như sóng não khi lên cơn động kinh. Các vật thể trong phòng bắt đầu rung theo những nhịp khác nhau – ly rung chậm, ghế rung giật cục, đèn vặn xoáy ngược, và trong gương...
...có thứ gì đó đang bò ra.
Gương nứt. Không phải bề mặt, mà là bản thân khái niệm “phản chiếu” bị bẻ đôi.
Từ đó, một cơ thể người bước ra – vặn vẹo như tranh của Picasso sống dậy.
Mỗi bước chân của nó khiến ánh đèn đổi màu. Mỗi lần nó thở, không khí loang ra mùi kim loại lạnh như phòng mổ.
Gương mặt nó thay đổi liên tục – trẻ, già, nam, nữ, già nua, hư vô.
Mỗi nét mặt kéo theo một mảnh ký ức dội ngược vào đầu Tỉnh – như ai đó đang bật liên tục hàng trăm đoạn băng về chính cậu... từ mọi đời sống chưa từng có.
Tường hiện lên dòng chữ không viết – những dòng suy nghĩ không ai đọc được, nhưng tất cả cảm thấy nó đang hiện hữu trong đầu họ mà không mượn lời.
Tỉnh chớp mắt, thấy mình đang đứng giữa căn phòng... một lần nữa. Nhưng bây giờ, có mười bản thể khác của cậu đứng vòng quanh – mỗi người giữ một biểu cảm khác nhau:
“Tỉnh vui vẻ” – ánh mắt long lanh như trẻ con.
“Tỉnh bạo lực” – tay rỉ máu, móng tay dài như dao cạo.
“Tỉnh lạnh nhạt” – chỉ ngồi bó gối, không nói gì.
…và một “Tỉnh trống rỗng” – không có mặt, chỉ là một khối đầu trơn láng phản chiếu mọi người khác.
Tất cả đều nhìn cậu. Không ai nhúc nhích.
Thực thể từ gương bước sát Tỉnh, không phát ra tiếng chân.
Nó không nói. Nhưng mọi bản ngã đứng quanh bắt đầu thốt lên cùng lúc, cùng thanh điệu, cùng nhịp tim:
“Ngươi thấy chúng ta rồi.”
“Chúng ta là em.”
“Em là gương.”
“Gương thì phải nứt.”
“Vỡ thì mới thật.”
Tỉnh thở gấp. Không phải vì sợ. Mà vì ngực cậu đang rạn – như từng mảnh tâm trí đang co giãn để chuẩn bị… được lấp đầy.
Thần Loạn Thức nâng tay, không chạm vào Tỉnh, mà chạm vào đường ranh giữa thật và giả. Mảnh gương vỡ từ tay Tỉnh bay lên, quay tít như một đồng xu linh hồn.
Nó lơ lửng trước trán Tỉnh – rồi nổ nhẹ, tan vào làn khói bạc mờ.
Ánh sáng vỡ vụn chiếu ngược vào trần nhà – để lộ hàng trăm con mắt lồi nhỏ, xoay vòng như đang chọn lọc hình dạng cho một cơ thể mới.
Căn phòng phát ra tiếng rục rịch – nhưng không phải từ gạch đá, mà từ tâm trí người chứng kiến bị xê dịch theo từng cái chớp mắt sai nhịp.
Rồi... vết ấn hiện lên – một đường nứt sâu kéo dài từ giữa trán Tỉnh tỏa thành mạng nhện. Giữa tâm nứt là ký hiệu mặt nạ gương – biểu tượng của Loạn Thức.
Bản thể Tỉnh... bắt đầu mờ đi. Không tan. Không mất.
Mà nhường chỗ – cho một người khác.
Một giọng nói vang lên từ miệng cậu – không phải giọng cậu, cũng không hẳn giọng nam hay nữ. Giọng đó... như tiếng kể của một người viết nhật ký trước khi tự thiêu.
“Tên tôi là Tỉnh...
...Nhưng đây là lần đầu tôi tỉnh.”
Căn phòng dần tĩnh lại.
Thần đã rời đi – không có tiếng bước chân, không lời chia tay.
Chỉ còn lại mảnh ánh sáng lơ lửng vỡ vụn – như những khối niềm tin bị cắt nhỏ, trôi giữa bụi trầm.
Gương vẫn nứt. Không gian vẫn lệch. Không ai khóc. Không ai nói.
Dân vẫn ngồi dựa vào tường. Đôi mắt anh mở to, nhưng đồng tử giãn nhẹ như người vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ sai thời gian.
Một dòng máu nhỏ rỉ từ mũi – chậm và lạnh như thứ gì đó trong anh vừa... chết thêm lần nữa.
Anh nhìn Tỉnh.
Không.
Thứ đó – không còn là Tỉnh.
Tỉnh vẫn đứng đó – giữa trung tâm căn phòng trống, mảnh vỡ gương dưới chân rực lên lần cuối, rồi tắt.
Toàn thân cậu lặng im. Nhưng trán vẫn còn vết ấn – như một mạng nứt rạn trong kính, chưa kịp lành.
Bỗng, từ một phía vai trái, một chuyển động lạ trượt qua da.
Không phải co giật. Không phải run rẩy.
Mà là làn da... đang bị đẩy lệch khỏi xương sống.
Rồi – mắt trái mở ra lần nữa. Lòng trắng mắt... đen. Con ngươi... bạc. Không cảm xúc. Không định vị.
Miệng Tỉnh mấp máy – nhưng không bật ra tiếng. Như thể chính cậu cũng không biết ai đang điều khiển thanh quản.
Một giọng nói vang lên, từ sâu trong họng:
“Dữ liệu cảm giác... không ổn định.”
“Tái lập phân tầng bản ngã.”
“Phân tách: Vô Cách – mở.”
Cơ thể Tỉnh thay đổi trong tiểu tiết. Đôi vai duỗi xuống – nhưng thẳng. Bước chân khi xoay người không còn thô vụng, mà như đo từng centimet.
Từng khớp xương chuyển động không theo nhịp sống – mà theo tính toán.
Dân chống tay đứng dậy, dù cột sống vẫn đau như bị gãy vặn.
“Em là ai?” – anh hỏi, lần đầu không giữ được sự điềm tĩnh thường thấy.
Tỉnh – không, thứ đang mượn hình Tỉnh – quay đầu. Ánh mắt như soi chiếu thành phần nguyên tử của người đối diện.
“Câu hỏi vô ích. Nếu thầy phải hỏi, nghĩa là thầy chưa từng biết em.”
“Em là mảnh phản chiếu mà gương không bao giờ hiện.”
“Em là ý niệm phủ định sự tồn tại của 'tôi'.”
“Em – là Vô Cách.”
Dân siết tay. Máu vẫn chảy nhẹ từ khóe miệng. Vô Thanh không còn – nhưng trực giác sinh tồn của một người từng nhìn thẳng vào thần linh vẫn còn.
“Vô Cách...” – anh nhắc lại, ánh mắt sâu như đêm không sao.
“Tên của bản ngã đầu tiên à?”
“Tên không quan trọng. Khái niệm mới quan trọng.”
“Em tồn tại... để dẹp bỏ sự lệch lạc giữa ký ức và định danh. Tỉnh là rối loạn. Em là cấu trúc mới.”
Không khí chao nhẹ. Cái nhìn của Vô Cách khiến căn phòng như ngắn lại vài mét.
Một làn khói trắng lan ra từ vết ấn trên trán cậu, trườn quanh không gian – như giới hạn một khu vực riêng để phân tích nhận thức.
Dân lùi một bước. Rồi thêm nửa bước.
“Tỉnh... nếu còn nghe được... thì quay lại.”
“Nếu không – tôi sẽ...”
“Thầy sẽ làm gì?” – Vô Cách hỏi, giọng đều và sắc.
“Phủ định tôi bằng một khái niệm đã bị thần loại bỏ?”
“Hay dùng logic người để đối đầu với công trình của thần?”
Rồi – hắn bước tới.
Nhanh.
Như cắt.
Bàn tay vung lên, không vũ khí, không kết ấn – chỉ là chuyển động tay trái với ba đốt gập lệch, nhưng không khí rách ra thành vệt sóng.
Vô Cách đánh thẳng vào ngực Dân.
Dân đưa tay đỡ – nhưng không kịp.
Cú chạm không mang lực vật lý – mà là chạm nhận thức.
Dân bị hất văng không bằng lực – mà vì ý niệm “tôi là người” trong đầu anh bị đẩy lệch trong 0.3 giây.
Anh đập lưng vào tường, mắt mờ đi – nhưng tim vẫn giữ nhịp.
“Không được chết. Không được để em ấy trượt luôn...”
Dân gắng ngồi dậy, máu rỉ ở thái dương. Anh thở nặng, nhìn Tỉnh – hay đúng hơn – Vô Cách, đang tiến lại.
“Em không phải quái vật.”
“Em vẫn còn người.”
Vô Cách dừng lại. Một giây.
Trong mắt hắn, một hình ảnh chớp lên – cậu bé Tỉnh ngồi vẽ nguệch ngoạc một con quạ trong giờ sinh hoạt.
Hắn chớp mắt.
Bóng đổ dưới chân Vô Cách kéo dài, run nhẹ như vừa hít thở một cơn lạnh xuyên tủy.
Dưới lòng bàn tay trái của hắn, một khẩu súng dài đang hình thành – kim loại đen pha thủy tinh, khắc các hoa văn cổ ngoằn ngoèo như mạch não sống.
Ống ngắm dài vặn xoắn, ánh tím lạnh tỏa ra như sương bạc.
Tinh Xạ Liên Giới – vũ khí của lý trí tối thượng.
“Phân tích hoàn tất,” Vô Cách nói. “Kẻ địch: Triệu Dân. Vũ khí: Không Xứ dạng phản chiếu. Tần suất phủ định: theo nhịp 3–5 giây. Phản ứng chiến đấu: 92% dự đoán được.”
Dân không đáp. Anh đã đứng dậy, gương mặt trầy xước, tay trần giương Vô Thanh – giờ chỉ còn là một dạng khẩu súng ngắn phủ khối trầm đen, không rõ nòng, không có ánh phản quang.
Nhưng ai từng thấy nó, đều biết:
Không cần ngắm. Chỉ cần phủ định.
Một giây im lặng.
Khẩu Tinh Xạ rung nhẹ. Một viên đạn hư ảnh rít lên – không vang tiếng, nhưng không khí xoắn theo đường bắn.
Dân nghiêng đầu né.
Không phải né đạn – mà né ý chí. Đạn không nhắm thân thể. Đạn nhắm sự do dự trong phản xạ.
“Thấu Tầm... xuyên động ý thức. Đạn này không chờ tôi sơ hở – mà tạo ra sơ hở.”
Dân gằn giọng:
“Cậu học nhanh đấy.”
Dân bắn trả.
Một phát.
Tuyệt Niệm Phá.
Luồng đạn xoáy đen không có vật thể, nhưng nơi nó đi qua, không khí tự quên mình là khí – co rút như nỗi hoảng loạn.
Đạn chạm vào vai Vô Cách.
Trong tích tắc, Vô Cách khựng lại.
Mắt chớp ba lần – không đồng đều.
“Tên tôi là... Tỉnh...? Không... tôi là...”
“Tại sao... tôi...”
Đầu Vô Cách lắc nhẹ. Tròng mắt lệch góc. Toàn bộ nhận thức bản ngã trong hắn loạn nhịp – như CPU bị lỗi hệ thống.
Dân không bỏ lỡ. Anh lao tới. Một cú vung tay – không phải để giết – mà để đập thẳng cú đấm mang trọng lực tâm trí.
Bàn tay Dân chạm vào vai Tỉnh.
“Ngủ đi, đứa trẻ chưa có hình.”
Tức thì – Vô Cách văng ngược ra sau, khẩu Tinh Xạ rạn nứt giữa không khí, mảnh súng hóa thành sương.
Thân thể Tỉnh đập vào sàn gỗ. Không gào. Không giãy.
Chỉ ngã xuống như một tượng đá được chạm trúng điểm vỡ.
Dân đứng đó, thở nặng. Máu chảy từ cằm, nhưng ánh mắt anh đã trở về trạng thái sáng rõ – giống như vừa vượt qua một cuộc phẫu thuật tâm hồn mà không thuốc mê.
Anh bước tới, nhìn cậu thiếu niên đang nằm bất tỉnh giữa căn phòng nứt vỡ.
Tỉnh không động đậy. Nhưng vết ấn gương vỡ trên trán vẫn phát sáng âm ỉ.
Dân lẩm bẩm, gần như nói cho chính mình:
“Chưa phải là kết thúc...
…mới chỉ là chương đầu tiên.”
Bên ngoài phòng khám, mưa bắt đầu rơi – không lớn, nhưng đủ để tạo ra tiếng lộp bộp nhè nhẹ lên khung cửa kính. Mùi gỗ ẩm và trầm hương lẫn vào nhau, thấm vào từng lớp không khí nặng nề còn sót lại.
Tỉnh nằm bất động giữa căn phòng rạn vỡ – nền gỗ dưới lưng cậu nứt như một bản đồ cũ bị châm lửa.
Trên trán cậu, vết ấn hình mặt nạ gương vỡ vẫn mờ sáng, ẩn hiện nhịp nhàng theo hơi thở chậm rãi – như một cánh cửa chưa đóng.
Dân đứng bên cạnh, không nói gì. Anh nhìn cậu thiếu niên ấy – không còn là bệnh nhân, cũng chưa hẳn là quái vật.
Chỉ là... một kẻ mang mầm của những điều sẽ thay đổi trật tự.
Dưới chân Dân, một mảnh gương vỡ khẽ xoay nhẹ – phản chiếu gương mặt anh méo đi. Trong ánh phản chiếu đó, có thứ gì không phải là chính anh đang quan sát lại.
Dân khẽ lùi một bước.
Bàn tay anh siết lại, không còn run – nhưng lòng bàn tay lạnh đến mức tưởng như mình đang nắm lấy khoảng trống.
Anh không biết điều gì đang đến, nhưng anh cảm nhận được một điều:
“Cửa đã mở – và sẽ không còn ai có thể đóng nó lại nữa.”
Bên ngoài phòng khám, mưa đã trở nên dày hạt. Không rào rào. Không dữ dội.
Chỉ là những giọt nước lặng lẽ đập vào mái hiên, như có nhịp – như đang đếm ngược.
Trên con hẻm nhỏ sau khu nhà cũ, một bóng người khoác áo đen, đội mũ trùm sâu, đang bước chậm trong mưa. Mỗi bước đi của hắn không để lại dấu chân trên mặt đất ướt.
Hắn không che dù. Không ngẩng mặt.
Chỉ đều đặn bước, và... lẩm bẩm như kể một câu chuyện. Không rõ là cho ai nghe.
“Sau năm 3000, chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ. Những quốc gia tưởng như vững bền đã chìm vào hỗn loạn…”
Giọng nói của hắn không quá trầm, không già, không trẻ – nó giống như tiếng vọng từ một ký ức tập thể.
“Trong bóng tối của sự tàn phá đó, Niềm tin – thứ từng nuôi dưỡng các vị thần – biến mất. Và các thần cổ đại... chết.”
“Không còn Sấm, Mưa, Sự Sống, Chiến Tranh... Chỉ còn 12 tân thần. Không ra đời từ lòng tin, mà từ nỗi sợ, cực đoan, và ám ảnh hiện đại.”
Tia chớp lóe lên phía xa – phản chiếu bóng người ấy tách ra làm đôi trong vũng nước, như bản ngã song trùng.
“Không có ai cầu nguyện họ. Nhưng tất cả đều vô tình tạo ra họ, trong lòng mình…”
“Phán Nộ – Thần của Mặt Tối Cộng Đồng – là kẻ đầu tiên hành động. Và Việt Nam... là vùng đất đầu tiên hắn muốn chiếm lấy.”
Gió lùa nhẹ qua con hẻm. Cơn mưa chệch nhịp, như cũng dừng lại để nghe.
“Hắn không đến bằng sấm sét. Hắn đến bằng những cãi vã trên mạng xã hội, những cái chết âm thầm, những sự chia rẽ trong lời nói hằng ngày…”
“Nhưng hắn không ngờ – Việt Nam là vùng đất của Cổ Thần.”
Bóng đen ngẩng đầu.
“Một trận chiến âm thầm đã diễn ra. Không trên chiến trường. Mà giữa những nhịp thở thiền định và các vòng chú văn cổ truyền…”
“Cuối cùng, Cổ Thần đã đánh bại Phán Nộ – nhưng cũng tan biến cùng chiến thắng. Để lại một lớp chắn vô hình... một lời nguyền... hay là lời thề.”
Bàn tay áo đen đưa ra – đỡ một giọt mưa đang rơi. Trong giọt nước đó, có ánh sáng bạc rất nhẹ – như linh khí chưa kịp ngủ.
“Phán Nộ rút lui sang phương Bắc, bắt đầu cắm rễ vào nơi khác. Nhưng thế giới... đã bị chia cắt.”
“10 quốc gia dưới quyền các tân thần lần lượt trỗi dậy, tranh giành thống trị. Nhưng Việt Nam vẫn đứng – lặng lẽ – và tự do trong bóng tối.”
Người áo đen dừng lại. Ánh mắt dưới mũ trùm khẽ hướng về phía toà nhà phòng khám Tạ Vũ – nơi ánh sáng vàng nhạt vẫn còn hắt ra từ khung cửa vỡ.
“Một thời đại mới đã bắt đầu...
Không ai còn gọi tên thần bằng lời.
Nhưng thần thì... vẫn gọi tên người.”
“Và một cánh cửa đã mở – không còn ai có thể đóng lại được nữa.”
Mưa rơi đều. Gương vỡ chưa lành. Trí tuệ vẫn đang rạn.
Và trong từng con người – từng bản thể – từng chiếc gương trần thế...
… những vị thần đang lặng lẽ chọn người kế vị cùng kẻ đứng trên tất cả.


0 Bình luận