• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Không Xứ – Mặt Gương Của Thần

0 Bình luận - Độ dài: 5,190 từ - Cập nhật:

Có một khoảnh khắc, Tỉnh nghĩ mình chưa từng tồn tại.

Cậu mở mắt. Nhưng thứ tràn vào giác mạc không phải ánh sáng, mà là một lớp sương bạc nhợt như dịch mắt người chết. Không khí đặc quánh, nặng như máu đông. Trọng lực không kéo cậu xuống, mà trôi… trượt… như một sợi chỉ bị ai đó kéo về phía ngược lại.

Hành lang kéo dài vô tận trước mắt, nhưng tường đá thì gãy vỡ, lộ ra những mảng ruột thịt đỏ bầm của thực tại. Ánh sáng lập lòe như dao mổ – chiếu vào đâu, ở đó méo mó. Không có cửa. Không có âm thanh. Chỉ có sự trống rỗng phát ra tiếng nứt từng mảnh trong đầu.

Phản chiếu trên bức tường vỡ là gương mặt cậu –

…nhưng không hoàn toàn là cậu.

Khuôn miệng rạn như thủy tinh, mắt trái chảy ngược lệ đen, và… nó đang cười – khi cậu vẫn bất động.

“Thực tại… chỉ là một giấc mộng tự phân rã…”

Giọng nói đó không vang trong tai, mà lan ra từ xương sống, rỉ từng chữ như giòi từ vết thương cũ. Cậu quay người – hay cơ thể tự xoay? – và thấy Dân.

Không còn là bác sĩ với áo blouse trắng và hồ sơ tâm lý.

Dân đứng giữa Không Xứ như một kẻ không có bóng – toàn thân phủ bởi vệt tối mờ. Đôi mắt không nhìn Tỉnh, mà xuyên qua cậu, như thể cậu là một khe hở trong mặt phẳng, không phải con người.

“Dậy rồi à?” – giọng Dân không hẳn lạnh – mà là thiếu hơi người.

Tỉnh đứng dậy. Đôi chân không có cảm giác – như thể đang giẫm lên trí nhớ đã mục nát. Cậu không hỏi đây là đâu. Không hoảng loạn. Chỉ có một cảm giác trơn lạnh như mảnh lưỡi dao kê dưới da.

“...Tôi đang mơ?”

“Cậu đang ở Không Xứ.” – Dân đáp, không quay đầu. – “Ở đây, cậu không còn là học sinh, không còn tên họ. Chỉ còn… bản thể trần trụi.”

Tỉnh bước theo. Không khí nhấp nhô như nước đặc. Mỗi bước chân, sàn nhà lại gãy một góc như bánh giấy mục.

Hành lang quanh họ xoắn vặn như ruột non đang giãy. Bức tường bên trái hiện lên hàng loạt dòng chữ run rẩy – như có ai đó cố gắng viết bằng máu cạn. Bên phải, một cây cột đá tự rút dài như cổ một sinh vật, rồi lại co rút như bị bóp nghẹt.

“Mỗi bước đi, cậu sẽ quên đi một phần thứ từng cho là thật.” – Dân nói như đọc lại kịch bản, ánh mắt không lay động. – “Không Xứ không chỉ bẻ cong thực tại... mà còn lật tung lớp mặt nạ gọi là ‘tôi là ai’.”

Tỉnh cảm thấy da mình đang ngứa. Không phải do côn trùng – mà như có hàng trăm ngón tay đang dò dẫm dưới lớp biểu bì, đòi lột ra… để tìm một khuôn mặt khác bên dưới.

“Chúng ta… đang đi đâu?”

“Đi sâu vào gốc rễ. Nơi thần thánh đặt bàn tay lên linh hồn con người.”

Ánh sáng bạc lạnh xé toang một đoạn hành lang – mở ra một ngã rẽ như miệng cá voi đang há ra chờ nuốt.

Tỉnh bước tới, nhưng chần chừ.

Phía trong không tối – mà quá trắng. Trắng đến rách mắt, như ánh nhìn của ai đó không có mí.

Dân quay đầu lần đầu tiên, môi nhếch lên một đường nét như không quen với nụ cười.

“Cậu sắp được thấy mình… khi không còn là chính mình.”

và chất triết lý rõ rệt hơn.

Có một khoảnh khắc, Tỉnh nghĩ mình chưa từng tồn tại.

Cậu mở mắt. Nhưng giác mạc không đón nhận ánh sáng — chỉ là một lớp sương bạc nhợt như dịch mắt người chết. Tầm nhìn bị bóp méo như thể ai đó cắt dọc màn hình thực tại, dán lệch lại bằng bàn tay run.

Không khí xung quanh dày lên như bông tẩm axit — nóng nhẹ, ngột ngạt, nhưng không gây bỏng. Chỉ gây... trượt nhận thức.

“Mình… đang mơ. Phải không?” – Tỉnh nghĩ, nhưng giọng nói lại vang lên sau gáy. Như thể một phần khác trong cậu đang hỏi ngược lại.

Trọng lực không kéo cậu xuống, mà trôi… như một sợi chỉ bị ai đó kéo lùi lại. Sự trì trệ ấy khiến mỗi chuyển động của tay chân như bị lót một lớp kẹo dẻo dày đặc giữa da và cơ.

Phản chiếu trên tường đá vỡ là gương mặt của chính cậu

…nhưng không nháy mắt cùng lúc,

…miệng nhếch cười khi cậu còn đang mím môi.

…và ánh mắt đó — ánh mắt của ai khác, đang điều khiển cơ thể này từ bên trong.

“Ai đó… đang sống trong tôi.”

Một câu thì thầm như vết cắt từ tâm trí lan xuống cổ họng, khiến da Tỉnh sởn gai.

Tường xung quanh bỗng dịch chuyển nhẹ, như lớp thịt non co lại khi bị vết dao rạch. Hành lang trước mặt dài ra — không theo tỷ lệ, mà theo… mức độ hoài nghi trong đầu Tỉnh.

Phía xa, một hình nhân treo lơ lửng —

Là Tỉnh.

Đứng bất động, máu chảy ngược lên trán.

“Không phải thật.” – Tỉnh lẩm bẩm. Nhưng tim đập lệch một nhịp, vì não không chắc lắm.

Một giọng nói vang lên không qua tai — mà rung từ trong não thất:

“Thực tại... chỉ là một giấc mộng tự phân rã...”

Tỉnh nhắm mắt lại. Nhưng khi mở ra, mọi thứ đều đảo ngược — trái thành phải, sàn thành trần. Cậu biết mình đang trải qua mất cảm nhận bản thân, nhưng không thể đặt lại vị trí chính mình trong cơ thể.

Cảm giác như sống trong một con rối. Có ai đó giật dây, còn cậu thì chỉ đứng nhìn qua đôi mắt mình mà không thể ra lệnh.

Cùng lúc đó, Dân xuất hiện. Nhưng không phải bước tới.

Anh như trồi ra từ vết nứt của không gian – với bóng không phản chiếu, và bước chân không phát tiếng động.

Tuyệt đối rõ!

Gió trong Không Xứ không làm lay tóc, mà chạm vào lớp da như hàng ngàn đầu ngón tay đang thử bóp nát xương sọ.

Tỉnh bước theo Dân qua hành lang xoắn vặn, mỗi bước đi như bị hút vào một vũng ký ức đang thối rữa. Những cánh cửa hai bên mở hé — không dẫn đến phòng, mà là những đoạn ký ức không thuộc về Tỉnh:

Một người mẹ đang cười nhưng mặt bị chắp từ ba người khác nhau.

Một bàn tay nắm lấy cổ tay ai đó — rồi đổi màu da liên tục như mắc lỗi dựng phim.

Một chiếc bóng bị treo ngược bằng dây rốn, thì thầm: "Tao cũng từng là mày."

Tỉnh không dám nhìn thêm. Cậu siết chặt hai tay vào nhau. Nhưng móng tay không có cảm giác — như thể cơ thể đang thuộc về ai khác.

“Cậu im lặng quá.” – Dân cất tiếng, vẫn không quay đầu.

“Sợ hay… không chắc mình là ai?”

Câu hỏi thả nhẹ như tro vào máu, nhưng lập tức khiến sống lưng Tỉnh lạnh đi.

Cậu khẽ nói:

“Tôi… chỉ muốn biết… chuyện gì đang xảy ra.”

“Sai rồi.” – Dân dừng lại. Anh quay lại đối mặt, mắt phản chiếu ánh sáng bạc từ hư vô như đôi gương phẳng.

“Cậu không cần biết ‘chuyện gì’. Cái cậu thật sự muốn biết… là có tồn tại thật không.”

Tỉnh đứng lặng. Đôi môi cậu mấp máy, nhưng không thốt thành lời.

“Cậu nghĩ mình là ai?” – Dân tiến sát, từng bước như cắt qua sương đặc.

“Một học sinh? Một bệnh nhân? Một cái tên ‘Tỉnh’? Hay là thứ gì đó đang mượn cơ thể này để tồn tại qua ngày?”

Tỉnh lùi lại một bước.

“Tôi là… tôi…” – cậu thốt lên, nhưng giọng nói méo như bị bóp nghẹt trong cổ họng.

“Tôi không phải… ai khác…”

Dân vươn tay. Không đụng vào Tỉnh, nhưng từ không khí, những mảnh gương mỏng như da cá xuất hiện quanh cậu. Từ mỗi mảnh gương, một phiên bản khác của Tỉnh hiện ra:

Một Tỉnh đang cười toe toét, mắt đỏ au như trẻ con bị sốt mê. Một Tỉnh khác thì cúi gằm, tóc dài phủ mặt, môi lẩm nhẩm không ngừng. Một Tỉnh nữa — lạnh băng, mắt như kính viễn vọng, trán đầy các ký hiệu đứt gãy.

“Đây là cậu.” – Dân nói. “Những phần vỡ bên trong… không chịu tan, cũng chẳng hợp nhất.”

Tỉnh muốn hét lên, nhưng cổ họng cứng như bị lấp cát.

“Và cái này…” – Dân chỉ lên đỉnh hành lang, nơi một vòng ánh sáng bạc xoay tròn, lơ lửng như con mắt trống.

“…là thế giới cậu đang sống. Một lớp mặt nạ lớn mà ai cũng tin là thật.”

Dân giơ tay trái lên. Trên mu bàn tay anh, một hình đồng hồ không kim hiện ra – vạch chỉ lệch, màu than tro. Vết ấn của Hư Tại.

“Thế giới này đã bị thao túng. Không còn bởi Chúa, Trời hay Định Mệnh…”

“Mà bởi mười hai thực thể – những Tân Thần, sinh ra từ nỗi sợ và rối loạn của con người hiện đại.”

Tường rung lên một nhịp. Tỉnh thấy đầu đau nhức như bị đâm kim từ cả hai thái dương.

“Họ ban sức mạnh cho những ai... vỡ vụn.” – Dân nói chậm rãi.

“Mỗi kẻ được chọn đều mang dấu ấn — khi bản ngã sâu nhất trồi lên, vượt qua sợ hãi.”

Tỉnh lùi thêm một bước. Một chiếc gương sau lưng vỡ mà không chạm vào gì. Mảnh vỡ cắt nhẹ lưng áo cậu, để lại một vệt lạnh thấu sống lưng.

“Tôi không cần sức mạnh.” – cậu khàn giọng.

“Tôi chỉ muốn… trở lại.”

“Trở lại đâu?” – Dân nghiêng đầu. “Lớp học? Căn phòng? Mái nhà trong giấc mơ?”

“Cậu không có nơi để về.”

Tỉnh nín lặng.

“Cậu đã sống quá lâu trong một thân thể mà không biết ai đang điều khiển.”

“Cậu đã cười không lý do, giận không nguyên cớ, và quên đi mỗi khi nhìn vào gương. Đó không phải là ‘bệnh’.”

Dân tiến đến gần hơn, thì thầm:

“Đó là tiếng gọi của Thần.”

Dân đứng giữa một vầng sáng xám ngoét, không có bóng – như một tấm ảnh cũ bị tẩy hết sắc.

“Cậu nghĩ cậu là ngoại lệ sao?” – giọng anh không còn là lời, mà là nhận thức dội vào tâm trí Tỉnh.

“Không. Cậu chỉ là một đoạn nứt nhỏ trong hệ thống — đủ yếu để bị thần chọn, đủ rạn để bị chiếm lấy.”

Từ tay áo Dân, một cuộn giấy da trượt ra — nhưng khi chạm đất lại biến thành một vầng khói mỏng, tự động dệt nên hình ảnh:

Mười hai thực thể mờ ảo, không có hình dạng cố định, nhưng mang theo ánh sáng dữ dội, u tối, và những dấu hiệu kỳ quái — mắt, dây thần kinh, đồng hồ không kim, DNA rối xoắn, đèn hồn, mặt nạ gương...

“Mười hai.” – Dân nói. “Mỗi vị thần là một mảnh ký ức xấu hổ nhất mà nhân loại cố chôn vùi. Nhưng càng cố quên… chúng càng mạnh.”

Tỉnh lùi lại.

“Thần? Anh nói như thể chúng có thật…”

“Chúng có.” – Dân ngắt lời. “Chúng có vì chúng ta cho phép chúng tồn tại.

Chúng sống trong nỗi sợ, sự tách biệt, lý tưởng tan vỡ và bản ngã không chấp nhận chính mình.

Chúng được sinh ra từ… những người như cậu.”

Không gian xung quanh thay đổi — các hành lang vỡ vụn, bị thế chỗ bằng một khoảng trống trắng ngập mắt.

Trong khoảng trống ấy, Tỉnh thấy một đứa bé bị trói bằng dây thần kinh, đang gào khóc.

Rồi một thiếu niên nhốt trong lồng gương, mỗi lần gào lên lại tự phản chiếu thêm một khuôn mặt méo mó khác.

“Chúng là Thần – nhưng không đến từ trời.” – Dân tiếp tục.

“Chúng đến từ dưới đáy suy nghĩ. Từ nơi cậu không bao giờ dám nhìn vào.”

Anh giơ tay trái. Từ mu bàn tay, ánh sáng than lạnh hiện lên — hình một chiếc đồng hồ không kim, vòng quanh là vết nứt như kính chạm đá.

“Khi bản ngã thật sự tỉnh giấc – dấu ấn sẽ xuất hiện. Nó không phải là quà. Mà là lời nguyền không thể hoàn tác.”

Tỉnh run lên. Bóng phản chiếu của cậu dưới chân nhúc nhích ngược — như muốn trồi lên.

“Tôi không muốn cái đó.” – cậu lùi lại, giọng lạc đi.

“Tôi chỉ là người bình thường… Tôi không muốn làm ai cả!”

“Nhưng cậu đâu phải người bình thường.” – Dân bước tới, ánh mắt lạnh như đá thạch anh.

“Cậu đã thấy phản chiếu lệch. Nghe tiếng trong đầu. Đổi giọng. Quên đoạn đời mình.

Cậu nghĩ đó là bệnh?”

“Không. Đó là cửa.”

Tỉnh lắc đầu.

“Không, không đúng… Tôi không muốn có thần, không muốn sức mạnh… Tôi muốn sống bình thường.”

“Bình thường?” – Dân cười nhẹ, không có hơi người.

“Bình thường là một khái niệm được dạy bởi những kẻ chưa từng vỡ vụn.”

Giọng anh trầm xuống. Cả Không Xứ khẽ rung như bị giẫm lên.

“Sự thật là:

Cậu không có một ‘tôi’ duy nhất.

Cậu là bản phối lắp ghép tạm thời.

Và bản ngã thật sự đang… nhìn qua mắt cậu. Nó đã thức từ lâu.”

Đúng lúc ấy, phía trên trần trắng ngập, một vết rạn đỏ như mạch máu vỡ ra.

Tỉnh cảm giác đầu mình như bị nhúng vào nước lạnh, tim thắt lại.

Trong đầu, ai đó thì thầm bằng giọng chính cậu, nhưng trẻ hơn, khàn hơn:

“Mày là đồ giả. Tao mới là thật.”

Một vệt đau lạnh cắt dọc sống lưng.

Tỉnh bật ra một tiếng thở như tiếng ho, nhưng là ho ra tiếng nói của người khác.

“Cậu sắp vỡ rồi.” – Dân nói, không thương hại.

Tuyệt vời, yêu cầu này sẽ giúp cân bằng không khí truyện sau cao trào tâm lý, và đặc biệt làm rõ vai trò "người dẫn đường – bác sĩ" của Dân, đồng thời giữ chân Tỉnh khỏi sụp đổ hoàn toàn trước khi chuyển tiếp sang đoạn thức tỉnh bản ngã.

Ánh sáng từ các vết rạn trên trần Không Xứ nhấp nháy như đèn cấp cứu trong một giấc mơ bệnh viện vỡ vụn. Tỉnh quỳ xuống. Đầu cúi gằm, tay cào vào mặt đất, nhưng đầu ngón tay không thấy xúc giác. Một cơn choáng lạnh chạy dài từ tim đến chân – không phải vì sợ, mà vì đã bắt đầu không phân biệt được mình là ai.

“Này.” – giọng Dân hạ xuống, không còn lạnh, mà gần như là... bình thường.

“Nghe tôi. Không cần hiểu hết. Chỉ cần hít thở.”

Tỉnh lặng người. Dân đưa tay ra. Không chạm, chỉ lướt nhẹ trong không khí – như họa một ký tự vô hình.

Ngay lập tức, một hình tròn lập thể hiện lên xung quanh Tỉnh – ánh bạc chảy như mực sống, tạo thành một kết giới tạm thời. Bên trong đó, trọng lực dần ổn định. Nhịp đập tim Tỉnh – vốn đang rối loạn như tiếng trống cũ – bắt đầu trở lại quãng đều đặn.

“Đây là vòng Dẫn Tỉnh.” – Dân thì thầm, hai mắt vẫn mở.

“Là cách để giữ lại mảnh trung tâm… khi tâm trí bắt đầu phân rã.”

Cậu vẫn im lặng. Lồng ngực phập phồng, như kẻ vừa được kéo khỏi mặt nước sau một lần chết hụt.

“Tỉnh…” – Dân gọi tên cậu, lần đầu tiên một cách... người.

“Cậu có quyền sợ. Có quyền lùi lại. Nhưng đừng chạy khỏi bản thân.”

Anh ngồi xuống đối diện, tạo thế ngồi đối xứng. Không còn khí chất thần thánh hay áp lực đè nén — chỉ là một người đàn ông, lưng thẳng, mắt nghiêm.

Giọng anh hạ thấp:

“Tôi từng trải qua điều đó.

Khi cảm giác chính mình là lỗi hệ thống, là bản vá bất thành giữa vô số phần mảnh ghép.

Nhưng rồi tôi học được một điều…”

Dân ngẩng đầu. Đôi mắt anh không chói, mà sáng như vỏ hạt dẻ ẩm ướt sau mưa:

“Chúng ta không cần phải liền mạch mới có thể tiếp tục sống.

Chúng ta chỉ cần một mảnh đủ tỉnh táo… để giữ lại tất cả những phần còn lại.

Chỉ cần một mảnh biết mình đang sợ… cũng là đủ để không bị nuốt chửng.”

Tỉnh thở mạnh. Không rên rỉ, không gào. Chỉ là một hơi thở kéo dài – như vừa rũ bỏ hàng ký ức bám vào xương sống.

Trong mắt cậu, ánh phản chiếu của Dân – không còn lệch pha.

“Cậu sẽ không trở lại như cũ.” – Dân nói, vừa như khẳng định, vừa như xin lỗi.

“Nhưng nếu cậu bước tiếp... tôi sẽ là người đứng cạnh, cho đến khi cậu đủ vững để đi một mình.”

Vòng Dẫn Tỉnh nhạt dần, ánh sáng bạc rút lui như dòng thủy ngân lặng lẽ chảy về trung tâm. Cảm giác rơi chấm dứt. Không Xứ vẫn vặn vẹo, nhưng trong lòng Tỉnh, lần đầu tiên, có một mốc neo tĩnh lặng.

Cậu ngẩng đầu.

“...Tôi vẫn còn đây.” – Tỉnh lẩm bẩm.

Dân gật nhẹ.

“Và đó là điều đầu tiên cần nhớ, trước khi mọi thứ còn lại bắt đầu.”

Tỉnh còn chưa hoàn hồn sau vòng Dẫn Tỉnh. Cậu đứng giữa một không gian như phòng triển lãm nứt gãy: mười hai cánh cửa đóng im lìm, bức tường có hình người in lõm như da bị lột khỏi xương.

Dân không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới giữa căn phòng, vung tay. Không khí vỡ như mặt kính bị gõ nhẹ, và từ trong đó, một chiếc vòng tròn hiện lên — không phải ánh sáng, cũng không là vật thể — mà là cảm giác bị theo dõi từ mọi hướng.

Một vết nứt từ giữa vòng xoáy tỏa ra, như đồng hồ mặt trời lật ngược. Từng “mảnh rạn” phát sáng, xoay chậm, rồi mỗi mảnh đó rỉ ra hình ảnh — như vệt máu đông chuyển hóa thành ký ức.

“Mười hai thực thể,” Dân cất giọng, trầm và bình đạm. “Không sinh ra từ đấng sáng tạo. Không sống bằng niềm tin. Chúng là kết quả của chính con người… khi ngừng tin vào điều gì.”

Tỉnh muốn lùi lại, nhưng chân như bị dán vào sàn. Mỗi khi Dân chỉ một mảnh ánh sáng, một nỗi buồn không tên trong cậu lại dội lên — không phải do nghe, mà do nhận ra.

“Nhóm thứ nhất,” Dân tiếp tục. “Là các thần của Tâm trí – Bản ngã.”

Một lớp ánh sáng mở ra — bốn cánh cửa khắc bằng nét bút nguệch ngoạc như trong sổ khám tâm lý. Sau đó là hình ảnh:

U Dạ — một thực thể không có hình rõ ràng, chỉ có hàng trăm con mắt chuyển động trong bóng tối. Không ánh sáng nào có thể bắt được toàn bộ hình dạng. Khi Tỉnh nhìn vào, cậu cảm thấy lồng ngực trống rỗng, như đứa trẻ từng bị nhốt trong tủ tối, cào gào đến khản tiếng không ai trả lời.

“Đây là nỗi sợ nguyên thủy,” Dân nói. “Chạm vào rồi, mãi mãi sẽ run tay khi đi qua bóng tối.”

Cánh thứ hai mở — Loạn Thức. Một thân người bị vá bằng mặt nạ gương vỡ. Mỗi lần thực thể nghiêng đầu, lại là một khuôn mặt mới bật ra từ mặt nạ cũ. Tỉnh cảm giác trong đầu mình có ai đó đang cười, như ký ức một lần “lỡ đổi giọng” trong lớp, bị cả phòng im lặng nhìn chăm chăm — và rồi chính cậu cũng không nhớ mình là ai lúc ấy.

“Cậu từng thấy rồi.” Dân nói. “Kẻ nói chuyện với cậu trong gương không phải là ảo giác.”

Minh Huyễn — một dáng người trắng xóa, ánh sáng bốc ngược, đi không chạm đất. Mỗi bước để lại mảnh khói... có mùi nhang cũ. Mẹ cậu từng đốt nó, cầu khấn mỗi khi cậu co giật trong mơ. Ánh sáng ấy kéo theo mùi ký ức, làm cổ họng Tỉnh nghẹn lại — như hít trúng một đám tro đã quên.

Cuối cùng là Hư Tại. Một tượng người đá với mặt nạ trống hoác, chỉ có tiếng vọng. Nhìn vào, Tỉnh thấy… không gì cả. Không phản chiếu, không lời thì thầm. Chỉ là... chính sự trống rỗng.

“Đây là khủng hoảng hiện sinh.” Dân nói, như thở ra. “Cậu đã đứng trên bờ vực này rồi. Mỗi lần tự hỏi mình có thật sự tồn tại hay không… là một bước gần hơn tới hắn.”

Tỉnh ngã quỵ.

Dân không đỡ. Anh chỉ tiếp tục, nhẹ như kẻ kể chuyện cổ tích:

“Nhóm thứ hai. Xã hội – Cộng đồng.”

Thanh Vang hiện lên như một quảng trường đổ nát. Mỗi gương mặt đều giống nhau — mắt trũng, miệng mở, tụng cùng một câu vô nghĩa. Một lớp ký ức lạ cuốn đến: những lần cậu cố gắng cười theo bạn bè, dù trong lòng như đang mục rỗng.

“Đám đông không cần suy nghĩ. Chỉ cần lặp lại.” Dân nói. “Rồi dần, ta tin chính điều mình không hiểu.”

Phán Nộ xuất hiện với mùi máu khô và lửa. Hình người, nhưng từ hông trở xuống là những móng vuốt giằng xé nhau. Ánh mắt hắn — giống hệt ánh mắt của người cha trong ký ức mờ nhòe, lúc cậu bị đánh vì không trả lời ngay.

Tỉnh ôm đầu. “Dừng lại…”

“Chưa hết.”

Dân vẽ một vòng ngắn. Không gian chuyển thành phòng thí nghiệm cháy, máy móc la hét bằng tiếng không ai hiểu. Ba vị thần tiếp theo hiện hình:

Cơ Tạo — máy móc trộn với người. Dị Phôi — sinh thể thay hình, sinh xương ngoài liên tục. Thanh Tín — ánh sáng lập lòe, vỡ theo nhịp tim.

Tỉnh thấy chính mình đang cắm điện vào đầu, nôn ra dây thần kinh, và viết thơ bằng tiếng lập trình.

“Còn ba cuối cùng,” Dân nói. “Những kẻ không nằm trong lý trí hay cảm xúc. Mà trong vùng siêu nhiên.”

Huyễn Ấn — mặc tang phục cổ, tay cầm đèn hồn. Một lần, Tỉnh từng thấy bóng đèn bàn học bật tắt đúng ba lần mỗi đêm — đến giờ cậu vẫn nhớ.

Tỏa Hư — thân thể làm từ bản đồ xoắn, thời gian gấp nếp. Một chiếc đồng hồ cát đổ ngược trong ngực hắn.

Và Ý Tượng — kẻ thay đổi hình dạng theo suy nghĩ người nhìn.

“Chúng không cần đến.” Dân nói. “Chúng chỉ cần cậu... tin là chúng tồn tại.”

Anh vung tay. Mười hai thực thể biến mất như khói. Một hệ thống xoắn hiện lên — sáu tầng dọc:

“Cậu chỉ mới đứng ở bậc đầu tiên: Thức tỉnh.

Nhưng còn năm tầng trên, và từng tầng đó… là một lần chối bỏ bản ngã cũ.”

Tỉnh nhìn lên hệ thống đó như nhìn bản án. Một giọng thì thầm vang lên, không rõ từ Dân hay từ bản ngã cậu:

“Nếu cậu không bước lên, Không Xứ sẽ xóa cậu khỏi thực tại.

Không có tên trong hồ sơ. Không ai nhớ đã gặp. Chỉ là một vết trắng giữa dòng người.”

Không Xứ im ắng như thể đang nín thở. Tỉnh đứng giữa không gian xoắn vặn, phía sau lưng là hành lang gãy vỡ như xương sống bị kéo thẳng. Dưới chân cậu, mặt sàn rạn nứt dần — theo từng nhịp tim không đều. Cơn choáng vì hoảng loạn đã lui, nhưng thay vào đó là một cảm giác… không rõ là tỉnh hay mơ. Tỉnh khẽ hỏi:

“Đây là... đâu?”

Dân không quay đầu, chỉ nói, nhẹ như thở:

“Không Xứ.”

Câu trả lời ngắn ngủi, nhưng lập tức kéo cả không gian đổi màu. Trần nhà mờ đi, những bức tường như được vẽ bằng sợi gân não người, dần co bóp như đang hít thở.

“Là gì…?”

Tỉnh không nén nổi, hỏi thêm.

“Một vùng ký ức không có tên.”

Dân đáp.

“Không thuộc về vật lý, cũng chẳng thuộc về tâm linh. Nó là nơi... thực tại chảy máu. Nơi mọi lớp mặt nạ tan vỡ.”

Hắn bước chậm lên phía trước, kéo tay áo áo khoác dài. Một vết ấn lấp ló nơi cổ tay — một chiếc đồng hồ không kim, xoay lặng lẽ.

“Không Xứ là chiến trường của các thực thể từng là người – từng là thần – từng là ảo giác. Ở đây, chỉ có một luật:

Ai không tự định nghĩa được mình... thì sẽ bị định nghĩa bởi dị thể.

Dưới chân Tỉnh, sàn nứt ra. Từ khe nứt, những bóng đen dập dềnh — là những gương mặt giống cậu đến mức rợn người, nhưng đôi mắt trống rỗng, miệng cười như nứt cả hàm.

Tỉnh lùi một bước, tim như bị ai siết chặt.

“Tôi... không phải như chúng…”

“Chưa.”

Dân đáp, khô lạnh như bác sĩ đọc bệnh án.

“Chúng là những kẻ bước vào Không Xứ mà chưa đủ tinh thức. Không có Tinh Thức – ý chí gốc của linh hồn – cậu không tồn tại ở đây.

Cậu chỉ... rã ra, như một giấc mơ bị lột da.”

Một cánh cổng sáng xoay chậm mở ra giữa hư vô. Không khí rùng mình. Trên trời – không còn trời – chỉ là mặt nước đen in ngược những ký ức sai lệch: lớp học không ghế, mẹ cậu quỳ khóc trước bát nhang không tên, một cậu bé bị trói trong bóng tối… là chính Tỉnh?

“Tinh Thức,” Dân nói, “là thứ duy nhất giúp cậu dùng được năng lực thần ban. Không phải máu, không phải cơ bắp, không phải linh lực. Là tập trung tuyệt đối của bản ngã.”

Tỉnh cảm thấy một luồng lực chạy dọc cột sống. Từ tim, một sợi gì đó mỏng như khói kéo ra — ánh mờ, không màu – một mảnh của ý chí.

“Mỗi lần cậu nghi ngờ bản thân, dòng tinh thức ấy sẽ mỏng lại.

Đến một lúc, Không Xứ sẽ ăn luôn nó.”

Dân chạm tay vào giữa không. Từ khoảng trống đó, một vòng luân hồi hiện ra — sáu tầng như được khắc vào bản thể thế giới. Mỗi tầng sáng lên, từng cái, theo lời hắn:

“Đây là hệ thống mà tất cả người mang dấu thần đều phải đi qua.”

Thức Tỉnh – “Kẻ vừa hé mắt”

Một tia sáng xanh lóe lên. Hình ảnh Tỉnh lặp lại khoảnh khắc bị con quạ xuyên trán, và rồi... người khác xuất hiện trong gương.

“Giai đoạn đầu – chỉ là phản ứng sinh tồn. Sức mạnh bộc phát trong hoảng loạn. Không kiểm soát. Không định hướng.”

Tầng kế tiếp chuyển động — ánh tím đậm, sắc cạnh.

Người Dưới Thần – “Người biết mình khác”

Một bản thể Tỉnh khác bước ra – vẫn là cậu, nhưng ánh mắt ổn định hơn. Cậu nhìn chính mình – và thấy ghê sợ.

“Kẻ kiểm soát được năng lực thần ban, nhưng chưa dám dùng nó để thay đổi thế giới.

Họ vẫn cần phán xét, vẫn cần chứng minh.”

Tầng ba xoay như lốc xoáy.

Tân Thần Tạo Hóa – “Kẻ sửa mã thực tại”

Hình ảnh mờ nhòe – Tỉnh đứng giữa thành phố tan rã, nâng tay lên, và toàn bộ đường phố biến thành thủy tinh. Không khí run rẩy vì cậu hiện diện.

“Đây là điểm mà nhân dạng cũ bắt đầu vỡ.

Sức mạnh thao túng không gian – thời gian trong giới hạn.

Nhưng ai dùng quá mức... sẽ tan thành thần thể điên loạn.”

Tầng thứ tư — ánh sáng chói lóa như lưỡi đao rút khỏi nước lạnh.

Thần Truyền Thừa – “Kẻ gần thần nhất”

Một bản thể mang mặt nạ đứng trên đỉnh tháp. Mỗi lời nói làm thiên thạch rơi, mỗi cử chỉ khiến cây chết – rồi hồi sinh.

“Không còn là người. Nhưng chưa thật là thần.

Họ là tay nối dài của các Tân Thần. Và họ… thường cô đơn.”

Tầng năm – tối đen.

Thần Thực Thể – “Thực tại tự nhận ra họ là thần”

Không hình, không dáng, chỉ là một cảm giác bị nhìn bởi cái gì đó quá lớn. Tỉnh nghẹn thở. Không phải sợ — mà là ý thức được mình quá nhỏ.

“Họ không điều khiển sức mạnh. Họ sức mạnh.

Sự tồn tại của họ uốn cong định luật vật lý.”

Tầng cuối – trống rỗng, không có gì cả. Chỉ một khoảng trắng như đã bị… xóa đi.

Thần Hoàn Chỉnh – “Kẻ vượt khỏi diễn giải”

“Chưa từng thấy.

Mọi thứ còn lại chỉ là đồn đoán.

Nhưng ta biết một điều – cậu sẽ không bao giờ bước tới đó… nếu tinh thức của cậu nứt.”

Tỉnh ngồi sụp xuống, tay run. Không Xứ quanh cậu bắt đầu đổi hình dạng — hành lang biến thành một dãy phòng trị liệu trắng toát. Gương hai chiều, giường gắn đai da, âm thanh xì xì của ống truyền dịch vang lên từ xa.

“Không… đây không phải là tôi. Tôi chưa từng ở đây…”

“Nhưng bản ngã của cậu từng bước qua.” Dân nói.

“Cậu đã bị ép điều trị tâm lý bằng thuốc, đúng chứ?”

Tỉnh cắn môi đến bật máu.

“Ta không lục trí nhớ cậu.

Không Xứ tự vặn hình… theo tinh thức chảy lệch.”

Không còn hành lang. Không còn phân tầng. Chỉ còn hai người – đứng giữa một cơn mê tỉnh không rõ ranh giới.

“Giờ, chọn đi.”

Dân quay lại. Giọng hắn sắc như mảnh gương cắm thẳng vào trán.

“Hoặc bước lên. Hoặc bị xóa.

Tinh Thức của cậu… vẫn còn kịp giữ lại. Nếu cậu tin rằng mình có thật."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận