Mage hunter: Moonlight of...
Long-zio Ký sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2: Sự thật?

0 Bình luận - Độ dài: 4,238 từ - Cập nhật:

  Lưu ý:

  "..." : đối thoại.

 "(...)" : thì thầm.

  (...) : độc thoại.

  [...] : các lời đặc biệt.

   ◇ : chuyển cảnh.

___________________

 "Tên của tôi là Lucius Kaiser. Là một phù thủy chính thức được cử đến đây để giúp các vị, thưa các vị cảnh sát thân mến."

 Một lời chào hỏi lịch sự nhất cất lên từ anh. Để có một ấn tượng tốt Kaiser liền hạ chiếc mũ xuống ,đặt nó trước ngực và cúi đầu xuống ngay sau câu giới thiệu về bản thân mình.

 "Một phù thủy ư, nhưng anh là nam giới mà? Hơn nữa tôi nghĩ tôi sẽ hứng thú hơn về chuyện ai đã cử anh đến đây hơn đó!"

 Thanh tra Gage tỏ ra nghi ngờ.

 Thực tế khái niệm phù thủy vốn để nói về những người phụ nữ có sức mạnh ma thuật vô cùng to lớn, họ có sự sống bất tử và hiểu rõ về ma thuật hơn là con người. Các phù thủy không phải sinh ra giống với con người, họ được tạo ra bởi [Cây Đức Mẹ] và họ luôn mang giới tính là nữ. Cho dù có lai giống với một cá thể nam thì đứa con của họ sẽ luôn mang giới tính nữ với mức gần 100%.

 Nhân loại hay bất cứ chủng tộc khác sử dụng được ma thuật thì sẽ được gọi là "pháp sư" , "ma đạo sĩ" , "chú thuật sư" chứ không phải là "phù thủy".

 Vậy nên nếu có một tên nam nhân nào đó tự nhận mình một phù thủy chính thức thì có thể nói rằng người đấy chắc chắn là đang bốc phét.

 Nhận biết được điều mà thanh tra Gage muốn biết Kaiser liền lấy một chiếc giấy từ trong túi áo trong ra đưa của ông ta.

 "Tin chuẩn 100% nhé! Có giấy chứng nhận này, thậm trí là danh thiếp của tôi nữa.~"

 "Ờ, ừm. Vậy anh là thật rồi. Cho phép tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi."

 Tờ giấy mà Kaiser đưa cho Gage là một tờ giấy chứng nhận rằng anh là một phù thủy thực sự. Với chất lượng giấy và có chữ ký của chủ tịch hội đồng ma thuật thì không thể nào làm giả được.

 "Được rồi. Thanh tra Harvey Gage, rất vui được hợp tác."

  Thanh tra Gage tự giới thiệu sau đó ra hiệu cho Alruna

  "Tôi là Oleander Alruna. Hiện tại tôi là một trong các thành viên của đội điều tra hiện đang hợp tác với thanh tra Gage. Do tôi vẫn là người mới lên sẽ có sự thiếu sót."

 Sau khi bắt tay với Gage, Kaiser liền hỏi tên Alruna một cách lịch sự. Nghe anh hỏi, Alruna liền trả lời ngay mà không một chút chần chừ với nụ cười lịch thiệp trên môi.

 "Có vẻ chuyện chúng ta sẽ làm việc với nhanh sẽ kết thúc hơi nhanh đó."

 <chuyển cảnh>

 6:00 sáng:

 Không mất nhiều thời gian khi thanh tra Gage đưa cả hai người Kaiser và Alruna đến hiện trường ban đầu.

 Trước khi nhìn thấy thi thể của nạn nhân, Alruna theo bản năng đưa một tay lên trước bịp mũi lại vì mùi hôi thối. Tuy thi thể đã được lấy xuống và che lại nhưng mùi thối rữa từ thi thể vẫn làm cho người khác khó chịu, đặc biệt là tộc Elf rất thính. Dù có mùi khiến cho Alruna thấy khó chịu nhưng vì cuộc điều tra nên cô vẫn cố gắng tới thi thể để quan sát.

 Khác với Alruna, Kaiser vẫn bình thản lật tấm che lên để quan sát thì thể.

 "Anh không thấy khó chịu bởi mùi sao, anh Kaiser?"

 "Không hẳn, tôi không thấy tệ đâu. Chắc do tôi quen với mùi của thi thể rồi. Tin tôi đi, suốt ngày làm những công việc liên quan đến xác chết chưa bao giờ là vui cả nhưng đổi lại ta sẽ quen với lại những thứ tệ như thế đấy."

  "Tộc Elf đúng là có giác nhạy thật đấy. Nếu thế thì chắc cô đã gặp khổ không ít nhiều về ngửi mùi xác chết nhỉ?"

  "Không, tôi không nghĩ vậy đâu. Việc xử lý những xác chết luôn công việc của đội dọn dẹp. Hơn nữa tôi luôn đeo một vài dụng cụ để giúp tôi xử lý việc mùi."

 Kaiser quan sát cảnh tượng với vẻ mặt bình tĩnh, dường như không hề nao núng trước mùi hôi thối. Anh liếc nhìn Alruna, người đang vật lộn để chịu đựng mùi hương, rồi lại nhìn cơ thể được che phủ. Anh khẽ cười khúc khích trước khi trả lời bằng giọng điệu bình thản.

 Alruna cảm thấy hơi xấu hổ vì phản ứng quá mạnh với mùi đó, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tập trung sự chú ý vào thi thể. Cô thận trọng tiến lại gần thi thể, cố gắng lờ đi mùi đó càng nhiều càng tốt. Cô bắt đầu kiểm tra nạn nhân một cách cẩn thận, tìm kiếm bất kỳ manh mối hoặc bằng chứng nào có thể hữu ích cho cuộc điều tra.

 Cả hai người trao đổi thêm vài câu nói.

  "Alruna này, cô là người được Nhà Thờ gửi đến phải không?"

 "Đúng vậy! Khoan, tôi đã kể cho anh biết về danh tính của tôi đâu? Sao anh biết tôi thuộc người của Nhà Thờ?"

 "...Ủa, đúng hả? Tôi chỉ trêu cô mà."

 "..!.."

 Alruna hơi cảm thấy xấu hổ lại thêm xấu hổ lần nữa. Cảm thấy thích thú lên Kaiser bắt đầu hạ tấm khăn xuống mà hỏi thêm về Alruna với tông giọng trêu chọc.

  Trong khi đó, thanh tra Gage đang châm một điều thuốc lên và hít thật sâu rồi nói chuyện với trợ lý của mình Harly.

 "Cho hai người đó bước và hiện trường được sao, thưa thanh tra?" (Harly)

 "Ừ, họ được cử đến từ những nơi khác để giúp chúng ta nên cho họ biết cũng chắng sao cả." (Gage)

 (May mắn là đội pháp ý khoảng vài phút nữa mới tới.)

____

  <Êy, cô thực sự làm việc cho Nhà Thờ sao? Sao cô trông thiếu chuyên nghiệp vậy~.>

 <Phiền anh hãy đừng hỏi tôi mấy câu như vậy được không?>

____

   Gage thở phào dài trước cảnh tượng ngu ngốc trước mặt mình và ngước lên trời, khuôn mặt anh trở lên mệt mỏi hơn. Anh quay xuống rồi tự nhiên nhìn vào góc nào đó và các kí ức bỗng nhiên quay lại trong đầu anh.

   Một tiếng gọi bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện trong đầu của anh. À không hay nói chính sác hơn anh bỗng nhiên nhớ lại một mảnh quá khứ. Từng tiếng gọi hồi tưởng của một đứa trẻ con kêu gọi anh.

 [Cha ơi!]

 [Cha ơi.]

 [Cha ơi?"]

 [Thưa bố!]

 [...B..b.bố ơi!..cứu con...]

  Từng tiếng gọi đó là từng tiếng gọi của đứa con gái mà anh yêu quý càng ngày trưởng thành hơn. Từ thuở thơ bé đến lúc lên đại học, con bé lớn lên từng ngày và rồi cho đến ngàu định mệnh đó. Được chứng kiến con bé trưởng thành một cách khỏe mạnh như vậy là niềm hạnh phúc đối với người bố già này.

  Niềm hạnh phúc đó đã tồn tại không lâu. Con gái yêu quý của anh đã vô tình trở thành nạn nhân trong vụ án này. Con bé vẫn chưa bị hung thủ giết nhưng hắn lại khiến cho con gái anh sống không bằng chết. Đứa trẻ đó bị tra tấn nặng nề và phải vào bệnh viện chữa trị. Toàn thân phải bị quấn băng đến mức không thể nhìn thấy mặt, phải được nhiều thiết bị y tế hỗ trợ mới duy trì được sự sống mỏng manh này.

  Gage đã phải gục ngã một cách tuyệt vọng trước cửa phòng bệnh viện khi thấy tình trạng của người con gái, che miệng mà khóc. Cả người mẹ cũng không khác gì anh, cô đã suýt tự vẫn vì không chịu nổi.

  Những điều trên chính là lý do thanh tra Gage dành sự quan tâm lớn đến vụ án và chăm chỉ truy bắt hung thủ hơn bất cứ ai.

  Kết thúc hồi tưởng bằng tiếng vỗ tay gọi Gage quay trở lại thực tế.

  "Sếp, anh ổn chứ?" Harly đánh thức Gage dậy khỏi dòng ký ức không mấy tốt đẹp đó.

  "Không, tôi ổn Harly. Chỉ là bị cuốn vào những ký ức cũ thôi."

   Gage đứng thẳng dậy lại và hít một hơi thuốc lá thật sâu trước khi vất nó vào gạt tàn.

   Harly là đồng nghiệp lâu năm của Gage lên anh ta biết đến mất mát của ông. Nhận biết đến nỗi đau từ trong đôi mắt của Gage, anh ta liền gật đầu hiểu ý mà lùi lại không hỏi gì thêm.

  "Có lẽ anh nên nghỉ ngơi thêm đi sếp. Hiện tại anh chỉ ngủ có hơn 5 tiếng đó."

   "Tôi biết, tôi sẽ cố gắng nghỉ ngơi thêm khi có thời gian. nhưng hiện tôi cần tập trung vào vụ án này trước."

     Anh liếc nhìn xác chết treo cổ một lúc trước khi quay đi, những ký ức vẫn còn nặng trĩu trong tâm trí anh.

  "Bỏ qua chuyện đó đi, thế cậu biết như thế nào rồi?"

  "À phải, dựa vào thi thể thì..."

   "Nạn nhân có tổng cộng 7 vết bị cắt và một vết chém. Dựa vào tình trạng phân hủy thi thể của nạn nhân thì ta có thể biết nạn nhân đã bị giết khoảng...tròn một ngày. Nhưng đã sai đi do cơ thể đã bị đông lại."

 Cả hai người Harly và Gage đều bất ngờ trước sự phán đoán của Kaiser. Người vừa cắt ngang lời báo cáo của Harly.

  "Và đây, tôi tìm thấy nó ở điểm giữa của nạn nhân."

  "Một tờ giấy ư?"

 Gage nhận lấy một tờ giấy được gập gọn bên trong một túi li nông nhỏ từ Kaiser.

 "Liệu đó có phải là lời di chú của nạn nhân không?" Harly hỏi.

 "Nó ở bên trong điểm nhạy của phụ nữ thế nên sẽ không đâu." Kaiser bác bỏ

 "Cơ thể của nạn nhân được "chăm sóc" rất gọn gàng thế nên có thể hung thủ là một bác sĩ chuyên phẫu thuật. Và là nam giới."

 "Sao cậu nghĩ vậy Kaiser?" Gage hỏi tiếp.

 "Cơ thể nạn nhân được "chăm sóc" rất kỹ càng thưa thanh tra. Việc tôi nói cơ thể bị đông lại dẫn đến việc khó xác định được nạn mất khi nào do cơ thể nạn nhân đã có vài chỗ toát ra nước. Là nước chứ không phải là máu đâu." Kaiser khẳng định.

  Harly hơi khó tin một người mới bước vào hiện trường có thể nói ra những thông tin quý như thế này. Còn Gage thì bên trong nội tâm của anh đang mách bảo rằng lên tin lời Kaiser nhiều hơn. Gage quay sang anhắc nhở với Harly rằng. "Cứ nghe theo cậu ta đi."

  "Tuy đã được "chăm sóc" kĩ càng, cơ thể vẫn có những dấu hiệu bị xâm hại nếu nhìn kĩ hơn." Lần này đến Alruna nói, với thị giác của Elf cô có thể nhìn thấy được các chi tiết ẩn đi.

  "Thanh tra, đội pháp y cần phải tới nhanh hơn trước khi tôi sẽ định tự mở cái bụng của nạn nhân ra."

 Nhận biết được ý của Kaiser, cả người Harly và Gage đều biết nên làm gì.

                                     ◇

 Hiện tại ở trụ sở cảnh sát lúc 9h50 sáng.

 "Cậu nói đúng Kaiser. Đội pháp y đã tìm thấy bên trong bụng của nạn nhân bị nhét một đống cánh hoa và một kim tiêm chứa lít thuốc tê liệt. Thi thể nạn nhân đúng có dấu hiệu bị xâm hại."

 "Ngay cả cái tờ giấy nhỏ được bọc bởi túi li nông nhỏ đó không phải là di chúc mà lại lời thách thức đến các cảnh sát."

 "Tên khốn đó đang chọc tức cảnh sát."

 Thanh tra Gage trả lời hết mọi thông tin mà ông ấy được bên đội pháp y gửi cho biết.

  "Nếu vậy thì coi như lời nói của tôi đã đúng rồi."

  "Vậy nên tôi mới tin cậu Kaiser." Gage trả lời.

  Chuyển sang Alruna chăm chú lắng nghe thông tin được chia sẻ bởi nhóm pháp y và Thanh tra Gage. Đôi mắt xanh của cô nheo lại tập trung khi cô xử lý từng bằng chứng một cách cẩn thận.

Cô liếc nhìn những cánh hoa và ống tiêm được nhét vào bụng nạn nhân, cố gắng tưởng tượng xem ý định của kẻ giết người là gì.

Trong khi đó, Kaiser khẽ cười khúc khích và mỉm cười, dường như thích thú trước sự tin tưởng của Thanh tra Gage dành cho mình.

  "Ahh___Tệ thật, tôi lại mất cái bút nữa rồi. Tôi sẽ đi mua lại đây." Harly thất vọng mà phàn nàn bản thân lại để mất đồ lần nữa.

 "Đi cẩn thật Harly."

 "Vâng thưa Sếp."

 Harly chạy thật nhanh ra khỏi trụ sở cảnh sát.

 "Anh ta hay làm mất đồ sao, thưa thanh tra?"

 "Ừ, Harly thường hay quên thế nên cậu ta luôn mang theo sổ ghi bên mình để ghi chú lại phòng chờ lại quên thứ gì đó tiếp."

 Alruna hỏi thanh tra Gage.

"Cách đây khoảng 10 năm trước Harly đã bị tai nạn lúc mà cậu ta vẫn đang là học viên, tuy vẫn sống nhưng cậu ta bị trấn thương khá nặng ở đầu dẫn đến việc cậu ta bắt đầu trở lên đãng trí hơn và trở thành một thói quen của cậu ta hơn."

 "Vì chứng hay quên nên cậu ta hay làm mất đồ. Cậu ta sẽ không mượn những món đồ khác từ đồng nghiệp hay người quen đâu vì có thể cậu ta sẽ làm mất tiếp. Thế nên mỗi lúc mất đồ thì cậu ta sẽ luôn có cái dự phòng sẽ đi mua luôn ở cửa hàng tạp hóa ngay cạnh trụ sở này."

  "Có vẻ anh thấy chuyện đó là chuyện bình thường rồi."

  "Ừ, cậu ta rất được việc nên chỉ vì tai nạn dẫn đến việc hay quên khiến cho cậu ta gặp không ít rắc rối. Đã là đồng nghiệp với nhau được 4 năm rồi tôi cũng thấy quen rồi."

  Alruna lắng nghe lời giải thích của Thanh tra Gage về sự hay quên của Harly với một nụ cười nhẹ. Cô có thể cảm nhận được sự trìu mến trong giọng nói của Gage khi anh nói về đồng nghiệp của mình.

  "Nghe có vẻ như Harly có thể là một người khá đặc biệt" cô bình luận. Sau đó, cô nói thêm, "nhưng thật an tâm khi anh ấy giỏi công việc của mình. Tôi chắc rằng sự hay quên của anh ấy không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc điều tra".

 Trong khi cả hai người đều đang cười nói đùa thì bên phía Kaiser có ánh nhìn lạ đối với Harly.

  Alruna liếc nhìn Kaiser, nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của anh. Cô tự hỏi điều gì có thể gây ra phản ứng của anh, vì vậy cô tiến lại gần anh hơn và nói bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Mọi chuyện ổn chứ, thưa anh Kaiser?" Cô hỏi anh. "Bộ có gì đó khiến cho anh bận tâm sao?"

 "À...không đâu. Không có gì đâu, tôi chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ thôi."

"Thanh tra, vụ tai nạn lúc Harly bị vướng vào có phải không liên quan gì đến việc anh ta bị ngã đúng không?"

Kaiser bắt đầu hỏi thanh tra Gage. Thanh tra Gage cũng cảm thấy không có gì phải dấu nên ông ta trả lời luôn. "Ừ đúng vậy, sao cậu biết?"

"Chỉ đoán thôi~"

"Alruna!~"

 Kaiser gọi Alruna với cái giọng điệu nhẹ nhàng dễ nghe đó. Sau đó anh ra hiệu cho Alruna ra ngoài trụ sở nói chuyện riêng với mình và để Gage ở lại.

                 ◇

 "Mọi người đói chứ? Tôi có thể dẫn mấy người đi ăn trưa. Ở gần đây có quán ăn ngón lắm."

 "Được thôi, tôi đã không ăn gì cả sáng nay."

 "Tôi cũng vậy."

 Alruna và Kaiser quay lại trong trụ sở sau khi bàn luận xong việc gì đó riêng tư giữa hai người mà không cho ai biết kể cả Gage. Thanh tra Gage bắt đầu đề nghị mời cả hai người có một bữa ăn trưa để có thêm năng lượng làm việc và được lần lượt là Alruna và Kaiser đồng ý. Harly đã quay trở lại sau vài phút cũng đi theo luôn.

"Được rồi, vậy thì ổn thỏa rồi," Gage nói với nụ cười mệt mỏi nhưng thích thú. "Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lát rồi quay lại làm việc sau. Hiện tại hãy để cho bên đội pháp y tìm hiểu thêm còn chúng ta sẽ đi lấy lại năng lượng và sự sáng suốt để điều tra."

Anh ta dập điếu thuốc và bắt đầu bước ra khỏi đồn cảnh sát, ra hiệu cho những người khác đi theo

 Alruna, Kaiser và Harly liếc nhìn nhau rồi bước theo Gage, bước chân của họ gần như đồng bộ.

 Khi họ đi, Alruna không khỏi liếc nhìn Kaiser, suy ngẫm về những gì anh đã nói với cô trước đó.

  Nhà hàng chỉ cách đó một đoạn đi bộ ngắn. Khi đến nơi, họ được ngồi ở một chiếc bàn tròn. Nhà hàng có bầu không khí ấm cúng, với ánh sáng mờ và bầu không khí dễ chịu, mang đến một không gian thoải mái để nghỉ ngơi sau giờ làm việc.

 Thanh tra Gage và Harly ngồi cạnh nhau, còn Kaiser và Alruna, hai người mới đến, ngồi đối diện với họ.

 Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng và thoải mái, với Thanh tra Gage và Harly thỉnh thoảng nói đùa hoặc trêu chọc nhau. Alruna chủ yếu im lặng, lắng nghe nhiều hơn là nói, nhưng thỉnh thoảng cũng xen vào bằng một bình luận hoặc câu hỏi ngắn.

 Trong khi đó, Kaiser chủ yếu chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, riêng anh đã ăn hết tận 6 dĩa bánh kếp bơ không mật ong và không nói một lời nào suốt buổi nói chuyện trừ việc gọi món ra.

 "Thưa thanh tra, tối nay ta sẽ đi bắt tên sát nhân. Tôi đã nhận biết được tên đó ở đâu rồi." Kaiser cuối cùng cũng lên tiếng sau khi anh xong cái dĩa bánh kếp thứ 7.

 Harly phụt cả cốc cà phê trong miệng ra lên mặt Kaiser. Alruna vẫn bình tĩnh trước lời nói của anh ta.

 Thanh tra Gage, đang ăn ngấu nghiến đồ ăn của mình, dừng lại trước lời tuyên bố của Kaiser. Anh ta đặt đồ dùng xuống và ngước lên nhìn Kaiser với vẻ vừa ngạc nhiên.

 "Đã xong rồi sao? Cậu đã biết cái tên sát nhân đó ở đâu sao? Làm sao cậu có thể hoàn thành sớm như vậy?"

  "Anh sẽ biết thôi. Chúng ta sẽ biết cái tên đó vào lúc chín giờ tối nay và sẽ xong vào lúc mười giờ."

Kaiser đang lau đi những giọt cà phê trên mặt mà Harly đã nhổ ra khi nghe tin này.

 Thanh tra Gage tỏ ra không tin tưởng và thậm chí còn có chút hoài nghi về sự chắc chắn của Kaiser. Ông là người đã làm việc trong vụ án này lâu nhất, nên việc ông ngần ngại chấp nhận một tuyên bố như vậy mà không có bằng chứng chắc chắn là điều dễ hiểu.

 "Nghe có vẻ tự tin và lạc quan quá, Kaiser. Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng mình sẽ tìm ra kẻ giết người vào đêm nay và hoàn thành trước mười giờ?"

"Như tôi đã nói. Anh sẽ biết thôi, thanh tra. Vào lúc chín giờ tối nay."

Vừa nói, Kaiser vừa lau đi những giọt cà phê trên mặt.

"Cô gái xinh đẹp, tôi muốn một chiếc bánh kếp nữa." Bất chấp chuyện gì vừa xảy ra, anh vẫn bình tĩnh gọi thêm một chiếc bánh kếp nữa và nhận được lời "ừ" từ cô hầu bàn xinh đẹp.

Thanh tra Gage không khỏi ấn tượng và có phần thất vọng trước sự tự tin của Kaiser. Ông ngả người ra sau ghế, khoanh tay lại vẻ mặt đầy suy tư.

Harly, người đã im lặng một lúc, đột nhiên không thể kìm nén sự ngạc nhiên nữa và thốt lên: "Một chiếc bánh kếp nữa ư? Thật sao? Cậu vừa ăn bảy cái rồi!"

 "Cơ thể con người thật kỳ quặc."

 "Đó nên là lời của tôi đó Kaiser à."

 Alruna vẫn bình tĩnh mà trả lời câu nói kỳ quặc đó của Kaiser.

 Kaiser cười khẽ rồi hướng ánh mắt về phía Alruna, một nụ cười ranh mãnh hiện trên môi.

  

 Sau đó anh ta quay lại nhìn Harly, giả vờ vô tội.

 "Vì tôi có khả năng trao đổi chất cao, vậy thôi."

 Harly, vẫn còn ngạc nhiên trước sự thèm ăn của Kaiser, lắc đầu và lẩm bẩm, "Tôi vẫn không thể tin là anh lại gọi thêm một suất nữa. Anh để tất cả phần thức ăn đó ở đâu vậy?"

 Thanh tra Gage cười khúc khích và lắc đầu trước toàn bộ tình huống trên bàn. Sau đó, anh nhấp một ngụm cà phê và nói chuyện với Kaiser.

 "Được rồi, ngài Kaiser. Tôi sẽ tin vào phán đoán của ngài. Nhưng tốt hơn là ngài nên đúng về điều này. Nếu chúng ta không tìm ra kẻ giết người trước mười giờ, tôi sẽ bắt ngài chịu trách nhiệm."

  Kaiser đáp lại ánh mắt của Gage bằng một nụ cười bình tĩnh. Anh gật đầu nhẹ trước khi trả lời, "Anh có thể tin tưởng tôi, Thanh tra."

  Cô hầu bàn mang đến một đĩa bánh kếp khác và đặt trước mặt Kaiser. Một tiếng "Yayyy!" nghe dễ thương phát ra từ anh và cầm lấy đồ dùng và tiếp tục ăn như thể không có chuyện gì xảy ra.

 Cả ba người suýt phụt cười ra vì tiếng kêu đó của Kaiser.

 Cả đội lúc đó đều có một quãng thời gian vui vẻ cho đến lúc tối.

                                      ◇

 [Lúc 8:50 tối.]

 Hiện tại đã gần đến 9 giờ tối cả đội đều tự đi bộ trên con đường hoang vắng của thị trấn lúc này. Vì thị trấn đang tồn tại một kẻ sát nhân hàng loạt thế nên chẳng ai muốn ra khỏi nhà lúc đêm tối này.

 Alruna đi bên cạnh ba người đàn ông, cảm thấy hơi lo lắng khi thời gian gần chín giờ. Cô liếc nhìn Thanh tra Gage, người rõ ràng đang hoài nghi và hơi căng thẳng, rồi nhìn Harly, người có vẻ mặt vừa tò mò vừa thận trọng.

 Ngược lại, Kaiser dường như hoàn toàn không hề bối rối trước thời gian, bước đi với những bước đi vững vàng và tự tin.

  Cuối cùng, đồng hồ chỉ 8:58 PM. Mọi người đều im lặng, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra. Ngay cả Harly thường thoải mái cũng có vẻ hơi căng thẳng.

  Nhưng Kaiser vẫn tiếp tục bước đi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ.

 Cả đội dừng bước lại khi anh dẫn cả đội tới một khu nhà lớn gần ngay cạnh khu vực khách sạn dành cho khách du lịch.

 "Nó ở đây. Đây chính là nơi mà tên sát nhân đó hành động." Kaiser chỉ lên tầng thứ 5 cửa sổ thứ 3 mà nói.

   Thanh tra Gage dừng lại và nhìn theo ánh mắt của Kaiser đến cửa sổ thứ ba ở tầng năm. Một cái nhíu mày hiện lên trên khuôn mặt anh khi anh nhìn thấy cảnh tượng đó.

  "Đây là nơi này sao?" anh hỏi, nhìn giữa Kaiser và tòa nhà. "Và kẻ giết người đang ở bên trong đó ngay lúc này?"

  "Hiện tại hắn không ở trong đó. Đây chỉ là một trong những nơi thực hiện hành vi của hắn thôi." Kaiser vẫn thản nhiên nói với thanh tra Gage không một chút cảm xúc căng thẳng nào.

  "Nếu vậy hắn hiện đang ở đâu?" Gage nói với giọng sắc bén.

  "Kẻ giết người 'Bóng ma nghệ thuật', còn được gọi là Phantom. Kẻ đã gây ra 8 vụ giết người hàng loạt nhắm vào các phụ nữ, kẻ đã gây ra một loạt bất hạnh và nỗi sợ hãi cho người dân thị trấn Ornate này." Kaiser quay lưng lại và chỉ lên bầu trời, sau đó cúi đầu và chỉ vào một người.

  "Là anh Harly. Anh chính là Phantom" Cuối cùng anh ta chỉ vào Harly kẻ chính là Bóng ma trước mặt mọi người.

""""HẢ!?""""

[9:00 tối.]

_______________________________

Chương tiếp theo.

________________

  Truyện sẽ có nhiều sai sót thế nên đừng ném đá tôi. Hãy bình luận cái sai để tôi sửa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận