• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Rabbit hole

Chương 05: Sya Ngọc Lan

0 Bình luận - Độ dài: 3,816 từ - Cập nhật:

Ngọc Lan nhận thấy mình đang nằm trên chiếc giường đặt kế cửa sổ của căn phòng. Ngay bên tay phải cô, phía cửa sổ là một tấm gương mờ mịt, nhòe đi bởi nước mưa đọng đầy trên đấy, kéo dài thành những đường thủy như một cuộc đua thuyền trên sông. 

Cô nhấc mình dậy khỏi căn phòng. Mẹ thật. Cô vẫn đang bận trên mình chiếc áo ngủ hai dây ngắn ngủi, mốc meo, bốc cái mùi từ tận hai tháng trước… đồ của chị hai. Nếu mẹ biết chắc chắn mẹ sẽ bẻ gãy chân cô, cho què luôn, nằm mãi ở nhà sẽ không sợ nguy hiểm gì xảy ra.

Mà quan trọng hơn, màu cửa sổ đen như mực này, dù nghĩ kiểu gì cũng cho ra kết quả là cô đã ngủ quên. Thậm chí, còn là một kiểu ngủ quên li bì tới nổi, người ta sẽ bảo cô là loại gái hâm hâm dở dở. 

Mà… cô có vẻ dở hơi thật. 

Lan ưỡn ngực, phần xương ức của cô bị đè chặt bởi khối mỡ phía trước. Tấm vải mỏng bám sát lưng tác động đến phần thịt trước phổi cô, hoặc trái tim cô, làm lộ ra tất cả những gì cô có thể lộ. Không quan trọng lắm, nói chung nó làm cô tức mình, và khó thở. 

Lan co chân lại, đè chúng vào ngực, liếc con mắt mờ đẫm về phía cửa sổ. Lắng nghe tiếng mưa lè nhè ập từ tứ phía bên tai. Trong không gian tuyệt huyền ảo như một giấc mơ ấy, trong thâm tâm Lan nghĩ mình như một đứa trẻ đáng thương đang đói trong đêm. Và rồi cô lại nghĩ: 

Hình như mình trễ mất rồi.

Cô dụi mắt, bỏ con My Melody bông bông dễ thương ra khỏi tay. 

Khi bắt đầu mò mẫm xung quanh, dường như do bị dở hơi, mắt cô thu lại như một đường chỉ. Dù ti hí là thế, song xung quanh mắt cô vẫn chỉ toàn những mảng màu thay vì là vật thể rõ ràng. Chị hai cô có một câu đùa, mà cả hai thường lặp đi lặp lại từ lúc cô còn bé tới khi nở nang như hiện tại, là cô không bị cận mà bệnh của cô gọi là đui. Mà như đã nói, cô bị dở hơi. Hai cái đó cũng không khác nhau là mấy, chắc vậy.

Ngọc Lan cúi xuống, cầm lấy cái kính gọng tròn trên tay, cô thở dài rồi đeo nó lên mắt mình. Thế giới xung quanh cô bỗng bừng sáng lại một lần nữa. 

Ngay lập tức, Lan ôm chầm lấy tấm chăn màu xanh lam rồi lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ của mình. Bao nhiêu gối, thú bông và sách cũng lăn hết khỏi giường cô.  

Chỉ khi cái áo ngủ ngắn ngủi đến vô lý mặc trên người bị hất lên, lộ hết da thịt. Cô mới chợt bừng tỉnh và chui khỏi giường. Bực thật, vừa dọn dẹp đồ trên sàn Lan vừa nghĩ, sao chị hai có thể mặc được mấy cái đồ thế này nhỉ? 

Hoặc có thể là do chị hai cô có một thân hình mảnh khảnh hơn so với cô?

Về chuyện đó… trong ký ức của Ngọc Lan, cô nhớ những khi chị hai cô mặc cái áo không ra nội y không ra cái áo này, ít nhiều cũng lộ ra một chút phần bụng. Còn ở phía cô, không hiểu sao toàn bộ phần xương sườn, phần rốn ở chỗ bụng đều lộ ra ngoài. 

Vốn không quen với lối sống của con gái, suốt cả năm cấp hai toàn nhùi đầu vô mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị, việc mặc những bộ áo như này, thật xấu hổ với cô quá. Không hiểu sao khi chị gái mặc lên, nó lại tôn lên được làn da trắng nõn nuột nà, dáng vẻ xinh xẻo thanh cao như tiên đồng giáng trần của chị ấy. Còn cô thì chỉ lộ mỗi mỡ.

Cũng may là cô sống một mình.

Lan ngán ngẩm, cầm cuốn sách “120 năm lịch sử của thành phố Mà La Đu” - đồ vật cuối cùng dưới đất, rồi đặt lại lên giường. Suốt tất cả những bài báo được cắt lại rồi in vào đó, Lan nhớ lại từng chi tiết trong cuốn sách rồi ra vẻ trầm ngâm, có vẻ năm 1998 hiện tại là năm đầu tiên có án giết người trong suốt năm mươi năm lịch sử thành phố, và có vẻ hung thủ là tên sát nhân hàng loạt đầu tiên trong lịch sử Việt Nam luôn.

Cô lấy cái nắp gập đang sạc bên bàn học, mở ra và nhìn rõ dòng chữ số to nhất đang phát sáng trong mắt cô. 

8:00 PM, giờ Campuchia, Hanoi, Kuala Lumpur.

Lan cũng rõ là nãy giờ mình chửi bậy hơi nhiều. Nhưng mà mẹ bà nó, cô trễ khùng trễ điên luôn rồi!

“Thôi được rồi…”

Lan mở banh tủ đồ lộn xộn của mình ra, lấy đại một chiếc áo phông đen với họa tiết đầu lâu trắng, hoặc đó là đầu lâu của một con mèo, ai mà thèm để ý lúc này chứ? 

Lan kéo trật cái áo trên vai, rồi vừa kẹt trong tình trạng đó vừa đi dọc ngoài hành lang. Té cái hụi xuống bốn bậc thang thì cô mới bắt đầu mặc xong cái áo.

Đi ra tới bếp rồi cô mới nhớ là mình quên bận áo ngực. 

Thề là đành quay trở lại.

Đặt cái chân lên bậc thang thứ hai, thì khả năng suy luận và nắm bắt vấn đề cô học qua những cuốn truyện trinh thám cuối cùng cũng phát huy công dụng. Cô nhớ cái ngày còn tắm chung và ngủ chung với chị hai, rõ ràng lúc đó cô đâu có bận áo ngực? Mà nghĩ lại cái áo ngủ của chị mà cô đang mặc trên người có khác gì với cái áo yếm lúc cấp một bị mẹ tét mông bắt mặc đâu?

Thế là Lan kệ luôn. 

Cô quay trở xuống, đi tới tận phòng khách. 

Cặp chân trần mịn màng của cô động qua động lại, Lan không thể dục gì nhiều nhưng những khối cơ của cô vẫn vô cùng đầy đặn. Nói ra thật lạ nhưng chúng di chuyển nhẹ, nhẹ tới nổi trong không gian chúng như không di chuyển, và mọi ánh đèn huỳnh quang yếu ớt lấp lòe trong nhà cô, một mặt đang khiến cô khó khăn hơn trong việc di chuyển, một mặt lại đang chiếu cho hai chiếc đùi căng bóng ấy óng ánh trong căn nhà.

Đến giờ cô mới ngộ ra là mình không mặc quần, chỉ bận mỗi chiếc quần lót… quần lót của chị hai. Vậy là cô phải chạy ngược lại, chui vào phòng chị hai ở tầng trệt cho gần và thó đại cái quần nào đó trong tủ. Hay lắm, lại còn sắp phải đi mưa, không những sẽ phá hỏng kỷ vật của chị mà Lan còn mặc quần áo của người chết.

Đọc tới đây thì chắc ai cũng phải gật đầu tán thành là con nhỏ này dở hơi vãi ra. 

Không thể trì trệ thêm nữa, Lan nhìn lại một vòng người để chắc rằng không quên gì, dù do bị chắn tầm nhìn nên cô không thể nhìn thấy quần. 

Chuẩn bị xong. Cô chạy ra cửa, và vì vốn đang đi vớ trơn nên tiện cô cuỗm luôn đôi giày thể thao đen trên kệ. 

Chạy xuống những bậc thang ngoài ban công, ra đường chính rồi thì Lan sực nhớ ra là cả nhà - hai chị em - chỉ có mỗi chị cô là đi cái đôi giày thể thao đen đó thôi!

“Mẹ nó!” 

Lan bực bội chạy như điên trên đường. Dưới mưa, có vẻ trên mí mắt cô, những giọt nước mắt đang bắt đầu chảy ra. Quần áo thì chị cô còn nhiều, nhưng đôi giày này chỉ có duy nhất một chiếc thôi. 

“A!” 

Đột ngột Lan dừng lại. Cô vấp phải một thứ gì đó, có vẻ là một lớp xi măng đắp sai với các làn khác, và nó khiến cô té nhào xuống đất. Lộn vài ba vòng xong mới bắt đầu dừng lại. Vốn đang khóc, giờ cô lại càng khóc to hơn. 

Lan giơ tay lên, và thấy một vết trầy lớn, đỏ loét cả bàn tay mình. Từ đó, máu cam cuồn cuộn, chằng chịt trong các vết sẹo đổ ào ra như một quả bóng nước bị đâm thủng. Nhuộm đỏ cả đường, sau đó liền bị lũ cuốn trôi đi. Có lẽ mặt đường bê tông đã cào rách tay cô. 

Ngực Lan căng phồng, rồi lại thu lại, chuyển động theo hơi thở của cô. Dưới ánh đèn đường li ti, bóng tối mập mờ che phủ mắt cô. 

Lan từ tốn đứng lên, dùng tay làm bệ đỡ. 

Cô sờ lên, và để ý máu mũi mình đang chảy ròng ròng. Có lẽ màu nhiều thế này là vì máu mũi chứ không phải do rách tay. Lan thở dốc. 

Cô phải làm gì đây? 

“Anh Thắng ơi, em phải làm gì đây?” Cô òa khóc, giọng lí nhí. Bao nhiêu chuyện xui xẻo ập vào đầu cô thế này, bực thật, Nguyệt Lan chẳng công bằng với cô gì cả. “Chị hai ơi? Em phải làm gì đây? Chị nói đi.” 

Lan đi dưới làn mưa, kính ướt đẫm làm cô chẳng còn thấy được đường xá gì nữa, từng giọt từng giọt trên trời trút xuống, ào ạt trên mặt cô. Chiếc áo phông đen thấm mưa nặng trịch như ghì chân cô xuống mặt đường, ngực cô đau xót vì cọ xát. Quần trong của cô ướt nhẹp. Tóc dài buông xả thả trên vai. Đến lúc này, Lan mới ngộ ra một sự thật trần trụi. 

“Mẹ ơi, mình quên ô rồi!” Rồi cô khóc. “Mẹ ơi, con phải làm gì đây?!” 

Một bàn tay rít qua không trung, chạm vào vai cô. Lan giật thót, xoay một góc 60 độ, cô cúi đầu xuống. Móc chân mình vào chân đối phương rồi đẩy ngã hắn ta, một gã to lớn bận áo đen. Không để mất đà, cô nhảy lên, áp chặt cánh tay đang rỉ máu của mình chặt vào cổ hắn. Tay còn lại giơ lên, chuẩn một cạnh hình vuông, chuẩn bị để nã vào đầu hắn bất kỳ lúc nào.  

“Từ từ, bình tĩnh.” Hắn nói, nhỏ và trầm đến mức, nếu không phải đang sát ngay mặt thì Lan hầu như sẽ không nghe thấy tên này nói gì. 

“Tên sát nhân?” Cô quát.

“Để lộ sơ hở rồi.” 

Chưa kịp nhìn rõ dung nhan của tên đàn ông đô con trước mặt, hắn há mồm, lộ ra những chiếc răng trắng, vô cùng đều, cắn vào tay cô. 

“A!”  

Lan không kìm được tiếng rên của mình, cơn đau từ da thịt nóng lên như muốn thiêu đốt não cô. 

“Ngươi…”  

Vừa nói đến đó, gã đàn ông giơ tay lên, nắm vào nách phải của cô. 

“Thế tay này? Không phải người học Karate à? Gia tộc Sya Liên dạy cô môn võ gì vậy?” Càng nói, tên áo đen càng bóp chặt hơn. Làm Lan giật mình đỏ mặt, kêu la quằn quại. 

“Được rồi! Được rồi! Dừng lại đi mà!”  

“Không.” 

“Ta xin ngươi đó, đau lắm!” Lan dặt dẹo như một con giun, hai chân cô đè chặt lên hông không ngừng cố gắng thoi vào người hắn. Nhưng có vẻ là vô dụng, tên khốn ấy lại càng bóp chặt hơn nữa. 

“Rồi.” Hắn bỗng thả ra. “Giờ thì bình tĩnh lại nhé!” 

“Vâng ạ!” Lan vừa nói vừa nấc lên, mắt cô nhòe đi vì nước mắt. Mưa xối xả, đẩy làn gió lạnh toát trào về phía hai người. 

Lan lặng lẽ ngồi khỏi người hắn ta. Cô xoa xoa mân mê nách của mình, mắt ầng ậng nước, nũng nịu nói: 

“Đỏ hết rồi!” 

“À tôi xin lỗi nhé.” Anh ta vừa xoa đầu vừa nói. “Nếu không làm vậy thì cô giết tôi mất.”

“Hồi nãy…” 

“Sao á?” 

“Anh hỏi tôi là họ dạy tôi cái gì đúng không?”

“Đúng rồi.” 

“Tôi nhớ, điều đầu tiên tôi được dạy là: không được tin lời kẻ thù.”

“Nhưng mà tôi đâu phải kẻ thù của cô!” Hắn cười, hất tay như thể chuyện cỏn con. Giờ nhìn kỹ mới thấy, bộ đồ hắn mặc trên người là áo giáo sĩ, với cái thắt nút màu đen, rõ là linh mục. Một Cha xứ thì làm gì ở vùng đất của Nguyệt Lan cơ chứ? Hơn nữa, hắn còn biết rõ đặc điểm của tộc Sya Liên là mái tóc vàng. Mà cũng chẳng quan trọng lắm. “Khoan! Ý cô là…” 

Ngọc Lan co đầu ngón tay mình lại thành hai cái tai thỏ, dứt khoát thọc vào giữa hai chân vị Cha xứ. “Và họ cũng dạy tôi cái này nữa.” Cô cong tay, nắm thật chặt đầu ngón tay của mình, rồi bắt đầu xoắn thật mạnh, như vặn chặt một chiếc chìa khóa hỏng. 

Và khi bạn vặn quá mạnh một chiếc chìa khóa hỏng, nó sẽ gãy.

“A!!!” 

Người đàn ông to lớn lăn lộn dưới đất, đau đớn gào khóc như một đứa trẻ con. Lan tiến lại, bắt đầu màn dùng chân đá không thương tiếc kẻ này. 

Được rồi, để một cô gái trẻ tấn công một Cha xứ trong đêm mưa bão thì có phần báng bổ quá, dù tên này cũng chẳng giống Cha xứ tí nào. Nhưng bạn hiểu rõ những gì đang và sẽ xảy ra, đúng chứ? 

Vậy thì chúng ta bàn một chút về những gì đã xảy ra. 

Trước đây, trong gia đình của Sya Ngọc Lan, thỉnh thoảng các thành viên cũng có vắng mặt một thời gian. Ví dụ như khi papa đi công tác, hoặc khi mẹ đi du lịch với mấy cô bạn. Từ khi chị hai hẹn hò với anh Thắng, chị cũng thường xuyên rút trong nhà anh ấy vài ba ngày mới về tới nhà.

Nhưng chị ấy làm vậy mà không ai lo ư? Ngọc Lan thì không lo, cô biết anh Thắng là một người tốt, theo cảm nhận của cô thì còn là một người đơn giản quá mức, chẳng ngầu tí nào. 

Hồi cấp hai, anh từng làm thủ thư chung trường với cô, ở cùng nhau suốt mấy cái mùa hè mà chỉ có nói chuyện. Lan nghĩ cô trông vậy mà cũng giống chị hai mình lắm, dù chẳng trang điểm gì, cũng có nét xinh đẹp chứ? Vậy mà anh ta chẳng đả động gì, lúc nhận ra thì đã thành bạn trai của chị cô rồi.

Năm cô lớp chín, papa theo tiến cử trở thành Giám đốc Công an thành phố. Tất nhiên không phải của cái thành phố chỉ có duy nhất hai cái đồn công an nhỏ xíu này. Mà là cảnh sát trưởng của thành phố Sa-li gần đó - vốn là nơi mà Mà La Đu trực thuộc.

Tuy nhiên, lời nguyền của Nguyệt Lan vẫn còn đó. Cụ thể là: Tất cả những kẻ trong ba nhà chính dám đặt một chân ra khỏi mảnh đất này, lời nguyền của Nguyệt Lan chắc chắn sẽ ập lên đầu họ. 

Thảm kịch của gia tộc Hoa Giấy năm năm trước coi như là một lời cảnh báo, những chuyện đã rồi với cả gia đình của mẹ cô lúc trước cũng vậy.

Nhưng cuộc tiến cử này vốn không phải là một cơ hội, mà là một nghĩa vụ. Đó là giao kèo của papa với gia chủ nhà Sya Liên.

Nguyệt Lan đã giao nhiệm vụ này cho gia đình cô.

Sau đó một thời gian, vì còn trẻ. Mẹ cô cũng chuyển tới ở cùng với chồng. Vậy là cả căn nhà giờ thừa đi hai cái ghế. Cũng từ lúc đó, chị hai thường xuyên ngủ lại nhà anh Thắng.

Chẳng biết hai người này thành đôi kiểu gì. Nhưng với Ngọc Lan thì Thắng cũng là một người ân cần, chắc chắn sẽ không làm những việc ngu ngốc, vì vậy cô chấp thuận để chị cho anh ấy.

Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất đời cô. 

Chẳng ai biết tại sao chị hai lại bị giết. Cái xác được để dưới bụi cây ngay cạnh cái chòi nhà chị em con bé Nhím ở, đó là buổi sáng, 12 giờ sau khi anh Thắng để chị lại ở công viên gần nhà cô. một mùa xuân ảm đạm như nó vốn là.

Hai tay chị ấy bị cột chặt, không ai biết hung thủ cột lại để làm gì, vì đôi tay được tìm thấy cách 3 mét so với vị trí cái xác. Bộ phận cơ thể toàn phần cánh tay đã biến mất. 

Miệng của chị bị bao lại bởi một tấm vải, được yểm một thứ thuốc lạ gì đó, không phải thuốc mê. Da chị xám xịt, gần như màu của xi măng. Bùn đất lấp khắp mặt chị, ruồi và kiến đậu khắp nơi để thoải mái thưởng thức cái xác, tuy nhiên không có bất kỳ con dòi nào sinh ra. Âu vì toàn bộ phần nội tạng đã bị lấy hết ra, chẳng để lại tí thịt nào, và đặt trong cái xương sườn đã bị mổ phanh ra của chị chính là cái đầu của chị ấy - Sya Ngọc Ly.

Do cả thành phố không có bất kỳ nhân viên chuyên pháp y nào, đành phải đợi người trên tỉnh gửi tới. Hơn nữa, địa hình của Mà La Đu vốn dị biệt, đi bằng cửa sông vào nhanh nhất cũng mất một tuần. Vì thế, cảnh sát buộc phải thu dọn xác chết nhanh nhất có thể, trước khi bão mùa hè tới.

Rõ ràng là kỹ thuật viên pháp y của địa phương không có chuyên môn trong vấn đề này. Trong khi di dời, đã làm mất nhiều chứng cứ quan trọng.

"Là chị ấy…”

Ngọc Lan đã tới để xác nhận danh tính của chị hai. Vì không thể nhận ra dấu vân tay của nạn nhân nữa, nên đành lòng cảnh sát phải triệu tập cô lên.

Giờ cả căn nhà dư ra ba chiếc ghế, và vào những đêm tối tăm, chỉ còn mình cô ở đây.

Mùa hè tiếp theo, mùa bão lũ, lần lượt có hai cái xác phụ nữ khác cũng được tìm thấy. Điểm chung là đều có mái tóc vàng sáng thon dài, được xác nhận là bị siết cổ. Tuy nhiên xác chết lại không bị mổ xẻ giống tình trạng của chị cô.

Cuối cùng, cảnh sát công bố trên bảng tin rằng: đây là một vụ tấn công hàng loạt. Tháng đó cũng là tháng bội thu cho các cửa hàng tóc trong Mà La Đu.

Hai, ba ngày sau, chị Ly trở về. Hoặc chỉ là Lan muốn nghĩ vậy thôi, chị chẳng bao giờ trở về. Cả ngày cô chỉ nằm một chỗ và bỏ đói mình, giống với ông ngoại của cô, người bị trầm cảm và tự bỏ đói mình tới chết. Có lẽ cô sẽ giữ tình trạng đó mãi, cho tới khi mẹ đề nghị sẽ tới đón cô lên Sa-li ở.

Vốn là vậy, cho đến khi cô nghe tin một vị thám tử nổi tiếng trên TP. Hồ Chí Minh sẽ về Mà La Đu để điều tra. Và tất cả mọi chuyện, dẫn đến tình huống hiện tại. 

“Vậy anh không phải kẻ sát nhân?” 

Ngọc Lan nói, một tay lau lại kính. Người đàn ông trước mặt cô trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, nhưng lại có vẻ gì đó rất trẻ. Mà hiện tại nó lại đỏ loét, tím tái vô cùng ghê rợn.

Anh ta gật đầu mình, mắt sưng to vì bị đánh.

"Làm sao tôi tin anh được?” 

"Một tên sát nhân sẽ không dễ bị tẩn thế này đâu cô nương.”

"Tôi cũng đâu phải cô nương bình thường? Tôi là con gái nhà Sya Liên, dù chỉ là nhánh phụ. Hạ gục một tên hèn chỉ biết tấn công chớp nhoáng thì đây dư sức!”

"Chẳng phải chị cô cũng là con gái nhà Sya Liên sao?” Hắn đáp lại, nhổ một cục máu ra. "Gia tộc quỷ dữ.”

Bị chọc trúng điểm nhột, Lan giật thóp.

"Gia tộc tôi từ lâu đời đã được giao trọng trách bảo vệ vùng đất này? Dù có phải làm gì đi nữa, người ngoài thì có quyền gì mà phán xét chứ?” 

"Tập trung vào câu chuyện đi, cô nương. Chị cô cũng là con gái nhà Sya Liên mà? Tại sao…”

"Im miệng!” Lan quát tháo vào mặt vị Cha xứ giả. Lên giọng mỉa mai. "Cha cũng đâu phải một Cha xứ đâu nhỉ? Hay chỉ ít là một người bình thường.” 

"Vậy sao?” 

"Đừng tưởng lúc đó tôi không nhận ra anh. Không một tiếng động, lướt trên một đất như thể một hồn ma, đi không dư một bước nào. Chắc chắn không phải người bình thường. Tôi tấn công là có lý do cả.”

Đột nhiên anh ta phì cười. 

"Đó là thói quen của tôi thôi bà nội!”

"Hả?!” Lan giơ đấm lên. "Đừng đùa nữa!” 

"Khoan…” 

Đột nhiên có một ngọn lửa ném qua, đi song song giữa mặt cô và tên Cha xứ giả đối diện. Nó chạm đất, kéo thành một đường lửa dài, như thể nước mưa dưới đất giờ đang là xăng. Kỳ lạ thay, nó chẳng hề tắt dưới mưa.

"Bom xăng?” Cô tự hỏi.

Gã Cha sứ giả lẩm bẩm:

"Phượng hoàng lửa…” 

Chưa kịp nói dứt câu, phía ngược lại của ngọn lửa bỗng rực sáng lên, phát ra tia sáng lớn.

Ngay khi Ngọc Lan quay đầu lại, trước mắt cô là hàng trăm, hàng ngàn đám lửa bao trọn trước mắt, lấp đi bầu trời đêm. 

Lan quay lại nhìn gã Cha xứ, rồi từ tốn nói:

"Chúng ta, chạy thôi.” 

Anh ta gật đầu, nhìn chằm vào mắt cô một hồi lâu. Rồi cả hai bắt đầu chạy, trong đêm đó, hàng ngàn ngọn lửa như ma trơi đổ xuống như mưa bom đạn lạc, tuy nhiên nó chẳng đốt được thứ gì cả.

Ngoài trừ con người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận