Dãy núi điệp trùng lấp đầy bởi hoa nằm san sát nhau cạnh một con sông lớn, như thể đang ngủ quên trong chính khung cảnh u ám tối mờ này.
Bảy giờ sáng, ngay giữa mùa hè, nhưng nắng giờ này vẫn lấp ở đâu đó dưới đám sương mù. Đức Minh chán nản nhìn mặt sông đang ầm ĩ chạy dọc bụi cây phía dưới, mặt đất trơn ướt bởi mưa phùn, nếu trượt chân chắc chắn sẽ nhắm mắt gặp gia phả tổ tiên luôn.
“Cứ tưởng bốn giờ sáng không luôn đó trời!”
Anh cảm thán, rồi đóng thắt lưng của mình lại. Đức Minh đang trên một đoạn đường dài từ tận thị trấn ở phía xa tới thành phố Mà La Đu - nơi mà nằm ở giữa đoạn núi to lớn phía trước. Vốn đường vào nơi này cực kỳ phiền phức, đến nỗi đoàn thám hiểm Mỹ - Úc lúc trước cũng bó tay chịu trận khi muốn vẽ lại bản đồ nơi này.
Nhờ vậy mà cho dù đã đáp máy bay ở chỗ dưới chân đồi được tận một tuần trước, nhưng mãi đến giờ mới được hộ tống tới thành phố.
Nhớ tới cảnh kẹt tập thể chung một phòng với đám khách khứa du lịch tây phương đến tận một tuần, mà người Đức Minh không ngừng nhốn nháo cả lên. Như thể anh là một người lính ra về sau chiến tranh, dẫu anh chỉ ở đó có vài ngày.
“Tôi xong rồi bác tài, cảm ơn bác nhiều.”
“Không có gì, không có gì.” Ông bác có vẻ hiền hậu cười lên toe toét. Ông ấy có một mái tóc bạc đã quá nửa đầu, tuy nhiên nhìn vào màu sắc thì hẳn vì thấy đầu muối tiêu quá xấu nên bác đã nhuộm hẳn đầu cho thành bạc. Thường người khác sẽ nhuộm đen trông cho trẻ, nhưng không hiểu sao ông bác này lại nhuộm bạc luôn.
“Hẳn việc dừng lại giữa đường thế này sẽ gây nhiều phiền phức cho bác. Dựa vào số khách du lịch thì hẳn công việc bác cũng bận rộn lắm!”
“Ai bận chứ ta chẳng bận đâu.” Vừa nói, lão vừa mở nắp chiếc xe bốn chỗ đã cũ mèm ra. “Cứ để họ ngồi chơi, ta chỉ thích lái cho vui vui thôi. Nói thiệt chú nhóc đợi một tuần là sớm rồi đó!”
“Haha, bác vui tính quá nhỉ?” Nói là thế chứ Đức Minh trong lòng lại muốn cắn cho lão già này nát bấy hơn bao giờ hết.
“Mà bây cũng hút cái thứ ung thư đó hả?” Ông ta đột nhiên hỏi.
“Bác không ạ?”
“Làm gì có! Hút cho chết sớm hay gì? Người chỗ ta chẳng bao giờ hút cái này. Chỉ có bọn trẻ, như chú bây là bắt đầu hút hít thứ quỷ yêu này thôi. Này, bộ bây không sợ chết sớm hả? Nhìn mặt là biết chưa sơ múi tí nào, không có cháu bế là bố mẹ ở nhà sẽ buồn lắm đó.”
Mẹ, sao thằng già này hỏi lắm thế nhỉ? Đức Minh chửi thể, cực kỳ bực tức, nhưng lại kiếm chế để không thể hiện ra điều đó. Giờ anh lại phải nghĩ về câu trả lời của mình trong tình huống này. Anh vốn có biết bố mẹ của mình là ai đâu mà trả lời? Chẳng lẽ giờ nói thẳng mình là thằng mồ côi luôn cho lão này biết?
“Nói thiệt thì… tôi cũng không quan tâm tới chuyện sau này cho lắm.” Quyết định của Đức Minh là phớt lờ phần ‘cháu bế’ luôn. “Dù sao thì sinh mệnh này cũng là đã được ban tặng mà.”
“Ban tặng?” Người đàn ông chậm rãi nói. “Bởi ai cơ?”
“Haha, biết nói sao ta? Chắc là tôi đã được ban tặng bởi Nguyệt Lan.”
“Nguyệt Lan!”
Sau đó, một tình huống kỳ lạ xảy ra. Lão tài xế khi nghe thấy hai câu đó bỗng dưng hành xử như thể một con robot bị bấm nút, tỏ ra thực sự bất ngờ rồi còn trò chuyện với Đức Minh như thể họ hàng lâu năm mới gặp. Lại còn cười hô hố giòn tan vô cùng đáng sợ, làm anh đi xe mà bủn rủn hết cả tay chân.
“Nói thật đấy, lúc đó mà biết chú cũng là người của Mà La Đu thì ta đã giảm cho phần nào rồi!”
“Tiền trao cháo múc mà chú!” Đức Minh cười gượng. “Dù sao thì chú cũng là người duy nhất biết đường ra lối vào nơi này.” Nghĩ là thế, nhưng đúng là Đức Minh không thể phủ nhận cha già này lấy giá quá mắc. “Không biết khi chú nghỉ hưu rồi thì con đường du lịch của thành phố sẽ ra sao đây?”
“Thì người ta sẽ đi tàu chứ sao?”
“À đúng rồi nhỉ!”
Đức Minh cười lớn, ào ạt cả chiếc xe.
Có một sự thật là cả thành phố Mà La Đu dù nằm trên cao như vậy, vẫn nối liền với một con sông lớn, bắt thẳng ra tới biển. Có thể nói kiến trúc của thành phố này là kiến trúc hoàn hảo, cả đoạn sông dù được chuyên gia soát lại bao nhiêu lần thì vẫn hoàn là nhân tạo. Dù rằng từ thời Pháp khai phá nơi này, cư dân ở đây chỉ toàn những người phong kiến lạc hậu, đến kỹ thuật đã cũ mèm lúc đó là thuốc nổ cũng không biết. Nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì, cũng không đủ khả năng xây dựng một công trình giả thiên nhiên như đoạn sông này.
Không đúng, Đức Minh nghĩ lại, chỉ mỗi dãy núi này thôi là quá đáng nghi rồi.
“Ta không tính kể cho cậu đâu.” Ông bác trầm ngâm. “Nhưng thực ra cư dân nào ở đây cũng biết đường ra đường vào hết.”
“Của con đường này ấy hả?” Đức Minh ngỡ ngàng thốt lên.
“Tất nhiên rồi! Cậu nghĩ cái đường lát bê tông này xây kiểu gì?”
“Vậy tại sao mọi người lại quảng cáo rằng chỉ có bác mới biết?”
“Mọi người đâu có quảng cáo? Ta chỉ làm công việc của mình thôi, đúng hơn là từ khi bắt đầu nhận thức ta đã biết mình sẽ làm công việc của mình rồi. Cậu cũng hiểu nhỉ? Đó là nhiệm vụ Nguyệt Lan đã giao cho gia đình ta. Ai đó rồi sẽ phải làm. Mỗi người đều có việc riêng của mình, hẳn nhiên sẽ không rỗi mà nói với khách du lịch.”
“Nhưng…”
Nhưng Đức Minh lại chẳng thể hoàn thành câu nói đó, có gì đó mắc trong họng anh và nó nặng như trì. Xe bắt đầu đi vào đường hầm bắt xuyên qua dãy núi. Chiếc đèn pha được mở lên, trắng toát, mờ sáng, chiếu cả đoạn đường. Sương dài lạnh giá trên núi toát ra một cảm giác rất kỳ lạ, và nó luồn lách qua cửa sổ xe, thốc thẳng vào mũi anh như một bàn tay bẩn thỉu.
Bỗng dưng, Đức Minh cảm thấy một cảm giác rất kỳ cục. Như thể một người mẹ chào đón đứa con mình về. Như… một người con xa quê về lại nhà. Đúng thật đây là quê của cậu, nhưng cảm giác quen thuộc này thật không thật. Thề có Nguyệt Lan từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu anh đặt chân tới nơi này!
“Này, ta thắc mắc…” Bác tài vẫn tiếp tục quay chiếc vô lăng của mình, giọng nói có phần mờ nhạt, như thể vang vọng từ khắp mọi nơi. Nhưng giọng nói ấy lại yếu ớt, lè nhè như thể giọng của một người say. Đức Minh cảm thấy tiếng đập của ngực mình nổi lên, như một bước sóng nằm đè lên âm thanh, che đi mọi tiếng xung quanh. Cái thứ đập theo nhịp, trống rỗng, vô hồn đó.
Rồi trong một khoảnh khắc, Đức Minh nghĩ mình đã nghe thấy giọng của một ai đó thì thầm vào tai: “Chào mừng về nhà.”
“Này cậu sao vậy?”
“A.” Đức Minh giật mình, thở hổn hển. Như vừa mới bị đập một cú thật đau vào mặt. “Xin lỗi, chú vừa hỏi gì vậy?”
“À ta bảo là, Nguyệt Lan đã giao nhiệm vụ gì cho gia đình cậu?”
“Haha, dù lâu rồi nhưng mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ, gia đình tôi…” Miệng chưa kịp nói thì một đôi tay đã chặn họng cậu lại, đó tay đó chính là tay cậu.
Mình nghĩ gì thế này? Đức Minh nhăn nhó suy nghĩ, suýt nữa thì làm lộ danh tính. Anh đâu có tới đây để đi chơi?
“À, gia đình cháu có nghề nuôi tằm ấy mà! Haha!”
“Vậy à.” Ông bác tài đáp hững hờ, rồi tiếp tục quẹo xe. Chẳng biết hai người đã ở trong cái đường hầm này được bao lâu rồi. “Lau mồ hôi đi, trông cậu căng thẳng quá đấy.”
“À vâng ạ!”
Nói tới đây, Đức Minh mới để ý. Người mình ướt đẫm, giai đoạn khi nãy thực sự đáng sợ vô cùng.
Anh thở dài, rồi lôi ra chiếc khăn tay.
“Đừng nói dối tôi nữa.” Lão tài xế nhẹ nhàng nói.
“Sao ạ?”
“Anh là một thám tử đúng không?”
“Hả?” Anh giật thót. “Sao ông…”
“Cái đó cậu không cần biết!” Ông ta gằn giọng, gần như muốn nói anh hãy im mồm lại. “Trả lời câu hỏi của ta: Cậu tới đây làm gì?”
Nghe tới đây, Đức Minh bỗng nhếch mép cười, đây không phải lần đầu tiên cậu gặp loại tình huống như này.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
“Thì bây giờ ta đã chắc cậu là một thám tử!” Lão già mỉa mai.
“Cái gì? Ý ông là sao?”
“Ban đầu ta đã nghi ngờ rồi, nhưng không chắc chắn. Qua câu trả lời đó, chẳng phải cậu đã tự làm lộ tẩy bản thân rồi sao? Thật không thể tin nổi họ lại gửi một kẻ nghiệp dư như cậu xuống đây.” Lão đáp. “Bây giờ thì trả lời câu hỏi của ta đi nào.”
“Vậy nếu tôi vẫn nói không thì sao? Ông sẽ làm gì? Đánh tôi sao? Nói trước là tôi không phải một tên thám tử ốm yếu đâu.”
“Đúng vậy, công việc chính của cậu không phải là thám tử!” Ông ta bắt đầu vừa cười vừa nói. “Ta nói có đúng không?”
Bị đạp vào đuôi, Đức Minh đành nhượng bộ. Anh chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa.
“Đúng vậy, công việc chính của tôi là trợ lý của chính trị gia. Tại sao ông biết?”
“Ta muốn câu trả lời của mình.”
“Tôi đã đưa nó cho ông rồi.”
“Tại sao cậu lại tới đây?”
“Ông sẽ không có nó từ tôi!”
“Láo xược!”
Một tiếng kít cực lớn vang lên. Gần như chiếc xe đã dốc thẳng lên một bên. Đức Minh có thể dễ dàng cảm thấy mình đang ngồi trên không trung. Được một lúc, nó đáp lại xuống đất. Đồ vật từ phía bên kia xe dốc bắn hết sang bên này. Lão tài đã dừng xe đột ngột ngay giữa đường hầm.
“Nếu mày không trả lời câu hỏi của tao.” Ông ta đe dọa. “Tao sẽ bỏ mày lại ở đây, thề có Nguyệt Lan, tao chắc chắn mày sẽ lạc mãi ở đây!”
“Tôi không biết… tôi…”
“Trả lời câu hỏi của tao: Tại sao mày lại ở đây?”
“Được rồi! Được rồi!” Đức Minh đưa tay lên trấn an lão già, trong khi rõ ràng bản thân đã bị dọa cho sợ chết khiếp. “Không phải là thứ gì mờ ám, được chứ? Tôi quyết định nghỉ việc vì không chịu được công việc của mình nữa. Vì thế nên gia chủ đã gửi tôi xuống đây để làm gia sư cho con ông ấy. Một công việc rõ ràng dễ thở hơn. Hơn nữa.” Anh ngẫm nghĩ. “Còn là vì một lời hứa.”
“Lời hứa đó là gì?”
“Là chuyện riêng tư của tôi thôi, phí thời gian của ông lắm.”
“Nhóc à, nếu bọn chuột nhắt có lý do để cắn phá ruộng đồng, dù là để thỏa mãn cái bụng của bọn chúng hay để nuôi gia đình. Thì ta sẽ muốn biết điều đó.”
“Chuyện đó…”
Lão tài xế qua gương chiếu hậu tuy có thể nhìn thấy gương mặt đáng thương của Đức Minh, nhưng đành chịu thôi. Ông cần phải điều tra hết tất những kẻ có thể là mối nguy cho Nguyệt Lan, cho dù kẻ đó có từng là người của thành phố đi chẳng nữa, hay cho dù… kẻ đó có thuộc một trong ba nhà đi chăng nữa. Nếu mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng, thì vẫn chưa thể gạch bỏ sự nghi ngờ.
“Thôi được rồi.” Đức Minh thở dài, rồi bắt đầu kể. “Tầm năm năm trước, tôi đã cùng gia chủ đi trực thăng về lại thành phố Mà La Đu, để làm gì thì chắc ông sống ở đây cũng biết rồi. Điều tra cái chết của gia tộc Hoa Giấy. Lúc đó, tôi bắt gặp một bé gái tóc vàng ở tiệm thuốc bên đồi, gần biệt thự gia tộc Hoa Giấy. Đúng lúc đang nói chuyện vui vẻ thì con bé ấy như thể bị ma nhập, nó nói với tôi rằng ‘năm năm sau nó sẽ chết’ và rằng tôi hãy trở về Sài Gòn ngay bây giờ. Nếu không sẽ có chuyện cực kỳ xấu xảy ra.” Càng nói, ánh nhìn trên mặt Đức Minh càng rũ rượi. Rồi anh ta chợt hỏi. “Tôi có thể hút thuốc được chứ?”
“Thường thì ta không cho đâu, nhưng coi như đây là ngoại lệ đi.”
Ngay khi cửa sổ mở ra, gió lạnh của sương giá thổi vào trong xe vù vù như máy quạt. Đức Minh rút điếu thuốc trắng ra, rít sâu một điếu. Cái cảm giác kỳ quái lúc nãy lại nổi lên, thậm chí là còn đối mặt trực tiếp với anh ngay lúc này. Chìm vào những ký ức của mình, anh lại tiếp tục không ngớt lời.
“Tôi đã không nghe lời con bé ấy. Dù gì cũng là một vụ cực kỳ quan trọng với gia chủ, làm sao có thể tự nhiên bảo về là về được? Vào ngày cuối tôi trở về nhà, bệnh viện báo vợ tôi đã sảy thai qua đời. Cả đứa con cũng không thể giữ lại.”
Khói bốc ra từ miệng Đức Minh, rồi nó bay phấp phới, hòa vào sương mù bên ngoài. Đau buồn giống như hút thuốc vậy, khi dính vào rồi ta sẽ chẳng thể dừng lại nỗi. Thuốc lá có thể khiến ta vơi đi cơn đau, nhưng nó sẽ chẳng thể nào xóa đi được nỗi buồn. Anh đã sống suốt năm năm ấy, vật vờ trong rượu và thuốc lá, anh đã để đau thương làm chủ mình. Anh đã thua.
“Biết gì không? Lúc làm đám tang của cả hai, tôi còn chẳng thể rơi một giọt nước mắt, thậm chí cảm thấy buồn tôi còn chẳng thể làm nỗi. Tôi đã tự khinh thường mình. ‘Tại sao mày không buồn? Thằng chó rách?’ Tôi đã để cả hai người chết trong cô đơn, và tôi thì lại chẳng cảm thấy tí gì. Lúc tôi nhận ra, tôi đã điên cuồng làm việc; mua trăm đồ hiệu, nhà tôi chất đầy bởi những thứ đắt tiền tôi mua. Trong khi đó tôi còn chẳng dám bước chân lại vào phòng ngủ của vợ chồng tôi hay phòng của đứa con sắp ra đời. Tôi đã để hai căn phòng ấy ngập trong mạng nhện và bụi bẩn. Tin được không?” Vẫn giữ vẻ điềm đạm như lúc đầu, Đức Minh không ngừng hút điếu thuốc trên tay. “Năm năm đó là giai đoạn thành công nhất cuộc đời tôi, tôi đã trở thành một thám tử nổi tiếng. Nhưng lúc tôi nhận ra bản thân đã tan vỡ thì trễ rồi. Như thể một sợi dây đang bị kéo căng trong tâm trí tôi đột nhiên bị cắt đứt vậy. Tôi đóng sập cửa, uống thuốc ngủ rồi bật bếp ga lên. Nếu hôm đó ông chủ không đi thăm tôi thì tôi đã chết rồi. Nực cười thật đấy, lúc nằm trên cáng cứu thương, tôi lại bỗng nhớ về con bé ấy và nhận ra đã năm năm trôi qua rồi. Đấy là lý do tại sao bây giờ tôi lại ở đây.”
“Tìm được con bé ấy rồi, cậu sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ cứu nó.”
“Vậy à…” Tay tài xế thở dài, rồi bỗng nói. “Cậu tên là Hoa Đức Minh đúng không?”
“Vâng.” Hiểu rõ ám chỉ của ông ta, Đức Minh đính chính lại ngay lập tức. “À gia đình tôi chỉ là nhánh phụ thôi. Hiện tại gia tộc Hoa Giấy nếu đếm đúng thì thực sự chỉ còn lại hai giọt màu thôi.”
“Hoa Đức Minh. Ta cần cậu lắng nghe ta.” Ông ta lên giọng, rồi chỉ tay về một phía. “Thấy cái tượng con chó kia không?”
“Nó là thần cẩu?”
“Đúng vậy. Đây là một mẹo để đi ra đi vào nơi này. Hiện tại chúng ta đi qua nó được mười tám lần rồi. Thực ra đường hầm này là một vòng tròn, cậu phải đi qua đi lại tới khi nào con mắt của con chó ấy phát sáng màu đỏ thì thôi. Nếu không nhận ra mà cứ tiếp tục đi tiếp thì sẽ kẹt mãi ở đây. Đi ra thì cũng y vậy.”
“Tôi hiểu.” Đức Minh thể hiện rõ sự bối rối của mình. “Nhưng tại sao ông lại giúp tôi?”
“Cậu đúng là một thằng ngu thật đấy.” Nói xong, ông ta lên số, rồi đạp ga. “Người ở đây thì phải biết đường ra đường vào chứ.”


2 Bình luận
- Sai chính tả : nặng như
trì- chìthốcthẳng - nên dùng là xối thẳng.