• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Rabbit hole

Chương 04: Làm quen với nó

0 Bình luận - Độ dài: 4,163 từ - Cập nhật:

Cả hai tiếp tục đi xe được khoảng hai tiếng thì Đức Minh bỗng để ý thấy đôi mắt của con thần cẩu nằm trong góc đường phát sáng, một màu đỏ lập lờ khó để ý, kể cả là lếch bộ trong không gian đen tối như đường hầm này cũng khó mà nhận ra được. 

Con chó đồng đứng im lìm như một nấm mồ cũ, bản thân nó lại đen đen, đóng bụi, tượng mà như vật thể sống, lấp ló trong khoảng đất toàn cây và bông. Bảo đây là tranh sơn dầu khéo anh cũng tin. 

Chiếc lưỡi của con chó đồng thè ra, dài ngoằng. Thiết nghĩ, giống một con ác thú lột da trẻ em, ăn não người hơn là một vị thần canh cửa. 

“Đấy, thấy nó không?” Ông bác chỉ tay vào bức tượng ấy. 

Dẫu đã thấy từ trước nhưng Đức Minh vẫn nhẹ nhàng gật chiếc đầu của mình. 

Lão tài xế tóc bạc gạt số, để xe đi chậm lại. Chiếc xe rì rì, đi vụt qua thì bắt đầu quẹo qua trái, lao thẳng vào góc đường hầm.

Đức Minh chết khiếp, anh tính lớn miệng kêu “Phần đấy là tường mà?” thì sớm nhận ra cả chiếc xe đã đi ra bên ngoài. Đó là một ngách rẽ nhỏ, vừa đủ cho hai chiếc xe đi qua, nhưng vì bên ngoài trời vẫn đang tối nên hầu như bên trong đường hầm hoàn toàn chẳng thể nhận ra. 

“Nếu không thấy mắt con chó phát sáng mà đã đi ra thì sao?” Anh hỏi. 

“Thì chúng ta sẽ quay ngược trở lại đường hầm.” Ông ta đáp, miệng chép chép, sắc mặt vẫn lạnh buốt như trước. Như thể người mà Đức Minh gặp lúc sáng sớm với người này hoàn toàn là hai người khác nhau vậy. “Có một sự tích trong quá khứ, từ khi đường hầm này chưa được xây lên mà chỉ là một đoạn đồi. Một người leo núi từ phương xa tới đã mất tích ở đây tận một trăm năm, tuy nhiên lúc thoát ra thì thực tế chỉ trôi qua có hai ngày. Tất cả đều bảo anh ta bị điên, duy chỉ có cư dân Mà La Đu thì khác. Họ hoàn toàn tin vào lời người đó nói, thậm chí còn răn đe lẫn nhau. Cũng bởi họ biết vùng đất này có ý chí riêng của nó.” 

Và đó hẳn là Nguyệt Lan, Đức Minh suy nghĩ, rồi anh lại suy nghĩ về một vấn đề khác. 

"Tại sao biết vậy mà người ta vẫn cho xây đường hầm ở đây vậy?” 

Nghe thế, bác tài dừng lại một chút. Quay ngược đầu mình lại trong khi tay vẫn nắm trên vô lên. Ông ta nhìn chằm vào mắt Đức Minh, không nói lời nào. Tóc gáy anh có dựng lên một chút, nhưng bây giờ bình tĩnh hơn lúc trước, anh mới ngộ ra một điểm kỳ quặc của người đàn ông này, tất nhiên là sau mái tóc nhuộm trắng. Không, hơn cả mái tóc, đó là tròng mắt màu xám phát sáng trong màn đêm của ông ta. 

Đây là gì? Ông bác già rồi mà cũng biết  chơi Lens ư? 

Giờ nghĩ lại câu mới chú ý tới cái đường hầm lúc nãy. Càng ngày càng lạ, thực sự nó là một vòng tròn ư? Con thần cẩu đó là sao?

Âu có lẽ vì bị cái cảm giác quen thuộc đáng sợ đó tấn công suốt chuyến đi, nên trong một khắc Đức Minh đã quên mất nhận thức của mình. Hoặc cũng có thể vì liên tục lâm vào tình cảnh hoảng loạn bởi ông bác già đó biên lên nên anh dễ dàng chấp nhận tất cả những sự phi lý đó. 

Dù là gì thì chỉ khi đi ra khỏi đường hầm đó, nhận thức mới quay trở lại với anh.

Đức Minh nhăn mặt lại, cầm tay xoa xoa hai thái dương mình. Mặc người đàn ông già không trả lời câu hỏi mà quay lại lái xe.

Đường xe đi vù vù êm ái, đồng hồ đã điểm giữa trưa 11:00 nhưng tiết trời bên ngoài vẫn còn mát, nếu không muốn nói là lạnh. Suy đi nghĩ lại, phía trên cao, mặt trời thì vẫn lặn mất tăm chẳng biết ở đâu. 

Như thể đường hầm đó là một cánh cổng bắt sang thế giới khác. 

Càng nghĩ, anh càng bối rối. Rồi từ bối rối, Đức Minh chuyển sang tức giận. Đó không hẳn là tức giận, mà như thể bị đả kích. 

Sinh ra trong nhánh phụ của của gia tộc Hoa Giấy, hẳn nhiên anh cũng đã trãi qua đủ loại câu chuyện thuở bé và bài học đầy mê tín dị đoan về Nguyệt Lan và thành phố Mà La Đu. Tuy nhiên, đến cái tuổi ăn chơi phá phách, anh liền phủi hết những chuyện đó như phủi bụi dính trên vai. 

Dẫu sau này theo tiến cử của gia đình, anh theo học trường sĩ quan rồi trở thành trợ lý trên con đường chính trị của đường chủ gia tộc. Nhưng nhìn chung, Đức Minh chẳng còn nhớ gì ngoài vị thần Nguyệt Lan bảo hộ cho thành phố. 

Từng là một thám tử nổi tiếng, anh cũng từng gặp nhiều vụ kỳ quái tưởng như ma quỷ, thần thánh tiếp tay lắm chứ. Anh cũng từng bỡ ngỡ khi trông tận mắt hiện trường đầy máu của vụ thảm sát 19 người của nhà chính - gia tộc Hoa Giấy. Từng nổi nóng khi cảnh sát đóng lại vụ án đó.

Đức Minh thở dài, liếc ánh nhìn ảm đạm ra khung cảnh hoàn mỹ bên ngoài cửa sổ.

Chiếc xe chóc sơn lao ì ạch trên ngon đồi đầy hoa, đi xung quanh một miệng kiến trúc thiên nhiên hùng vĩ như miệng núi lửa, tuy nhiên lại chẳng có miệng núi lửa nào ở đây mà chỉ có những dãy núi to lớn bao sát nhau. Như thể đây từng là một dãy núi lớn hơn, thậm chí lớn hơn dãy Himalaya, nhưng đã bị sao chổi đâm vào nên mới lỏm xuống trở thành cái miệng lớn như hiện tại.

Không chỉ vậy, bao quanh thành phố còn là những kiến trúc thiên nhiên di động. Những con vật khó gặp trên các thành phố như dê, nai đều đi đầy ở đây. Thậm chí loài vật sắp tuyệt chủng ở Việt Nam là rái cá, nếu đi qua một số đầm nước, sẽ tìm thấy nó đang bơi thành bầy ở đó.

Đây cũng chính là lý do lớn nhất khiến nơi này trở thành điểm du lịch nổi tiếng, dù đường vào khó khăn tưởng như một nhà tù. 

Đức Minh không khỏi ngạc nhiên trước cảnh sắc tuyệt đẹp này, từ trong xe anh ló đầu ra có thể cảm nhận rõ ràng không khí trong lành đến từ vùng đất của Nguyệt Lan. Nhìn những mái ngói đỏ kiểu kiến trúc phương tây hiện đại và những tòa nhà xây dựng có phong thủy như hòa vào thành một với kỳ quan sinh động vốn có của nơi đây, Đức Minh đã kinh ngạc nay càng kinh ngạc hơn. 

Năm năm trước, tuy đã ghé qua đây một lần, nhưng do tính chất nghiêm trọng của vụ án. Hơn nữa, lại có liên kết thân mật với anh, nên hầu như Đức Minh không để ý đến vẻ đẹp của nơi này. 

Giờ nhìn trên cao mới để ý, đúng là cơ sở hạ tầng của thành phố như một nước lên mây. Trong trung tâm ở phía xa lấp sau sương mù, có thể dễ dàng nhận thấy các tòa nhà cao tầng đồ sộ, tuy không lớn bằng trên Sài Gòn nhưng nhìn thấy các mặt kính đen trong suốt, rõ là kiểu kiến trúc hiện đại nhất. 

Lần này, anh lại càng hít một hơi dài hơn, như thể để trút bỏ gánh nặng đi một bên.

"Tôi đã từng bỏ qua khung cảnh tuyệt đẹp này.” Anh ngậm ngùi. 

"Sớm nó sẽ chẳng còn đẹp trong tâm trí anh đâu.”

"Vậy à.” Đức Minh đáp, rồi nhớ lại chuyến đi năm năm trước, khởi đầu của mọi bi kịch. Vì chuyến đi đó mà anh mất đi cả gia đình của mình, mất đi toàn bộ những người mà anh yêu thương, vì nó mà anh kẹt trong cái vòng xoáy điên cuồng này. 

Rồi anh thẩn thờ, tim anh như thể quặn lại sau bao nhiêu năm, cái cảm xúc tội lỗi lại trở về như một người bạn cũ dai dẳng đáng ghét. Anh chợt nghĩ tới một điều, một điều mà anh chẳng bao giờ nghĩ tới dù một lần sau cái bi kịch đó.

Ông chủ thì sao?

"Nè, ông biết đấy.” Đức Minh nói gần như là lẩm bẩm. “Trong sự việc xảy ra năm năm trước, tôi đã mất đi cả vợ và đứa con chưa trào đời của mình. Nhưng giờ tôi lại nhớ tới cậu chủ - Hoa Giấy Lang - ông biết đấy. Trong sự việc ấy, cậu Lang cũng mất đi cả gia đình của mình; mất đi bố mẹ, ông bà, các chị em gái, mất đi cô chú, mất đi cả những đứa cháu, đứa con trai duy nhất thì lâm vào cảnh thập tử nhất sinh. Nếu tôi là cậu ta, thì chẳng biết tôi sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”

Đức Minh hỏi rồi ngập ngừng, chẳng biết liệu mình đang biểu thị nét mặt như thế nào. Đau khổ chăng? Hay anh vẫn đang để đau khổ ngậm nhấm trái tim mình? 

Đức Minh im lặng, lão tài xế cũng im lặng. Anh dựa mình trên lưng, lại nói tiếp.

"Sau vụ việc ấy, cậu chủ vẫn hành xử vô cùng điềm đạm, dù là khi đi vào hiện trường hay là khi đi xác nhận danh tính của những cái xác chẳng còn trông ra con người nữa. Tôi nghĩ lòng cậu chủ đau như cắt khi thảm kịch ấy tự dưng ập lên đầu cậu ấy chứ? Nhưng cậu chủ vẫn đủ tỉnh táo để can tôi khi tôi bắt đầu tự mình đi điều tra vụ việc này, hay như khi cậu chủ trấn an tôi đang đau buồn tại đám tang vợ con tôi. Cậu ấy đã cảm thấy như thế nào đây?” 

Đức Minh cúi mình nhìn xuống đôi giày thể thao đã cũ mèm của bản thân. Cũng chính cậu chủ Lang, khi biết được Đức Minh bị đau chân vì không quen đi giày da, đã tặng cho cậu hai chiếc giày này. 

"Khi nghĩ lại, tôi mới thấy mình là quân chó rách đến nhường nào. Có lẽ bi kịch đó là xứng đáng với một kẻ vô ơn như tôi!”

"Đừng nói như vậy.”

"Hả?”

"Đừng nói như vậy.” Lão già lặp lại, tay vẫn cầm vô lăng, điều khiển chiếc xe đi qua những đồng cỏ hoa. "Vợ cậu sẽ cảm thấy thế nào khi nghe cậu nói như vậy chứ?”

"Tôi…”

"Cậu từng tự sát đúng không? Tôi nói thẳng, tôi khinh rẻ loại người như cậu.” Sắc giọng của ông ta lạnh như băng, nhưng tay vẫn lái như bình thường. "Như thể cái chết của họ với cậu là vô nghĩa vậy. 'Anh đến với vợ con em đây’, hẳn cậu đã nghĩ như vậy, loại cậu tôi còn lạ gì nữa. Cậu nghĩ vợ cậu sẽ nghĩ gì khi thấy cậu làm vậy chứ?” 

"Tôi…”

"Im mồm đi!” Lão già gào lên. “Từng lời từng lẽ cái loại như cậu nói ra làm ruột gan tôi sôi ùng ục cả lên!”

"Nhưng mà tôi…”

"Cậu là cái tên chó rách, hèn nhát, khốn nạn!” 

"Ông…”

"Và trên hết, cậu là lý do tại sao họ đều chết!”

Đức Minh im lặng, đến một chữ cũng không thể thoát ra khỏi miệng cậu. Chiếc xe vẫn đi bình thường trên đường với tốc độ cho phép. 

"Cậu biết đó là sự thật, đó là lý do tại sao cậu tự thương hại chính mình. Điều ta khó chịu nhất ở cậu, cậu biết là gì không? Là cậu quá giống ta!” Lão già nói. "Nói thật, khi nhìn những người như cậu, ta thấy buồn nhiều hơn là tức giận. Nếu cứ muốn khóc oe oe như một cô công chúa thì cứ việc! Ta không can! Nhưng vì những người mà ta yêu thương nhất đã mất đi, hãy để cho bản thân được sống. Nếu cứ tiếp tục nghĩ những chuyện ngu ngốc, thì chỉ cần tập trung vào cái chết của họ là được, có cảm thấy gì không? Có thấy vô lý không? Tại sao họ phải chết một cách vô nghĩa như vậy? Để cho máu nóng chìm trong người mình đi. Ruột gan sôi sùng sục như muốn nổ tung nhưng ít nhất nó khiến cho chúng ta tỉnh táo! Đó là cách tôi dùng để khiến cho mình bước tiếp đấy!” 

Đến đoạn, ông ta quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh bằng đôi mắt xám trắng của mình.

"Chẳng phải đó là lý do tại sao cậu chủ cứu cậu vào đêm đó ư? Trùng hợp? Ta không nghĩ vậy! Không giống ta, ít ra cậu còn có ai đó trên đời muốn cậu còn sống, vì vậy phải làm mọi cách để đạt được mục tiêu của mình, từ giờ đến lúc đó thì đừng chết!” 

Nói xong, ông ta thở dài rồi quay lại tiếp tục lái xe. Thả chân thắng, để chiếc xe đi tiếp rồi từ từ ông dẫm vào chân ga, tăng tốc. Vì là xe cũ, thậm chí theo quan điểm của Đức Minh thì gọi là "cũ mèm” luôn rồi, nên có bao nhiêu tác vụ là nó ầm ầm rung lên cả thảy để báo hiệu cho người ngồi biết. Được cái là đi khá êm. 

Về phần Đức Minh, anh cứ ngồi im như thể đóng băng tại chỗ. Cũng được một lúc rồi, anh vẫn nhìn vào hai đôi bàn tay mình. Suy nghĩ của anh có phần mông lung, chẳng rõ logic trong đầu anh hoạt động ra sao nữa. Chỉ biết điểm cuối cùng của nó kết thúc như thế này: 

‘Gì chứ? Khùng à? Tự dưng thuyết giáo cho người ta?’ Nhưng mà nếu nghĩ lại thì chẳng phải chính Đức Minh mới là người tự dưng tán nhảm với lão tài xế này hay sao? ‘Mà “cậu quá giống ta”, ý gì đây? Tức là ông ta đã từng tự sát à?’ 

“Ông… ờm.” Đức Minh xoa đầu rồi cuối cùng cũng hoàn thành những gì mình tính nói. “Cảm ơn rất nhiều.” 

“Cậu là tên thám tử nghiệp dư nhất mà từng gặp đó.” 

“Vậy mà tôi lại rất nổi tiếng đó! Haha!” Đức Minh cười gượng, dù dặn lòng không được thể hiện sự bực bội. 

“Cậu đúng là không suy nghĩ nhiều nhỉ?” 

“Ý ông là sao?” 

“Nếu thực sự là một thám tử chuyên nghiệp thì đáng lẽ chẳng một ai biết tới cậu cả.” 

“Đó chẳng phải điệp viên luôn rồi còn gì?” 

“Chẳng biết. Với ta thì đó là thám tử.” Ông ta nói, rồi bất chợt ngẫm nghĩ gì đó. “Nhưng mà cậu từng giải thành công rất nhiều vụ án đúng không? Vậy thì ta nghĩ cậu sẽ ổn thôi.”  

Tự dưng được ông lão khó tính này khen, Đức Minh có hơi chột dạ. 

“À ừ… cảm ơn.” 

“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cậu nói muốn tìm một bé gái tóc vàng đúng không?” 

“Chuyện đó thì tôi chắc chắn!” 

“Cậu chắc là con bé ấy có thể biết trước tương lai đúng không?” 

“Tôi…” Đức Minh suy nghĩ. Đáng lẽ với những chi tiết mà anh xâu chuỗi được từ đầu đến giờ thì theo logic con bé ấy rõ ràng có năng lực ấy rồi. Từ bảo anh mau về không thì chuyện tồi tệ sẽ xảy ra, tới cả ký ức của anh về việc nó ngăn anh gọi điện báo về cho gia đình vì sợ anh sẽ buồn. Quá rõ ràng rồi, đó là lý do tại sao anh ở đây. Nhưng vẫn có cái gì đó ngăn anh lại. Cái gì được nhỉ? Anh chẳng rõ. Chỉ là một cảm giác bị đả kích. Đức Minh nghĩ thật lâu, rồi cuối cùng kết thúc với câu: 

“Tôi không biết.” 

Ông lão tóc trắng đang lắng tai đợi nãy giờ, cũng có vẻ thở dài như thất vọng, rồi nói. 

“Đức Minh, đừng đi tìm con bé ấy nữa. Nó là thứ cậu không nên đụng vào.” 

“Tự dưng ông nói cái gì vậy?” 

“Tin ta đi. Đó là tốt cho cậu thôi!” 

“Kẻ vô cảm như ông mà cũng biết lo lắng cho người khác nhỉ?” 

Đức Minh phản ứng gần như là hung hăng, có thể vì mà anh đã quên mất người đàn ông này đáng sợ như thế nào. 

Nhưng anh chỉ nhận lại một câu trả lời khác với tưởng tượng của bản thân. 

“Cậu chắc chứ?” 

“Tôi chắc chắn.” Anh nói. Đúng lúc này anh mới hiểu ra được cái cảm giác bị đả kích ấy là gì. “Ban đầu ông bảo tôi hãy làm mọi cách để đạt được mục tiêu của mình, giờ lại bảo bỏ là bỏ thế nào? Đừng nghĩ tôi là hạng rẻ mạt đến thế!” 

“Ha! Đúng vậy đó. Ta chỉ thử cậu thôi! Xem coi tên yếu nhớt đụng tí là chết như cậu thì có thể làm trò gì?”  

“Ông cứ trố mắt ra mà xem! Đến lúc đó đừng có mà bất ngờ!” 

Sự thật là vậy, nếu bây giờ từ bỏ mà trở về, Đức Minh sẽ làm gì tiếp đây? Lại làm thám tử à? Rồi chờ đến cái ngày sợi dây trong lòng mình đứt lần nữa chắc? Có chết cậu cũng không lặp lại chuyện đó! 

Đức Minh hạ đầu mình qua cửa sổ, để làn gió thổi qua từng đường kẻ trong làn tóc của anh. Dưới mặt đường lán trơn là từng đồi từng đồi hoa bốc lên theo cơn gió. Anh lại nhớ đến ánh mắt ngọt ngào và nụ hôn của vợ mình. Nếu có thể cho cô ấy xem được cảnh này, thì hẳn cô ấy sẽ không kiềm được mà réo lên mất thôi. Cả đứa con của chúng ta nữa… 

Đức Minh nhớ tới đêm tân hôn của cả hai ở Phần Lan, lúc anh và vợ thích thú lăn lộn trong đồng cỏ mặc cho sau đó có ông lão thả chó đuổi hai người đi.

Lúc mà cả hai thi làm vòng hoa cùng nhau, anh nhớ vợ anh đã làm không được đẹp cho lắm, cuối cùng anh phải làm luôn cho cô ấy. Sau tất cả, anh nhớ tới nụ cười của vợ mình. Nhớ hàng xóm đã reo mừng thế nào trước cái thai của cả hai. 

Bỗng Đức Minh cười lên, cố khép những nếp nhăn đã luôn tạo cho anh một khuôn mặt đầy sầu muộn. Một nụ cười ngọt ngào đã nở ra, nhưng chắc chắn nụ cười đó không thể tuyệt đẹp như cô gái của anh.

Rồi trong thoáng chốc, nụ cười ấy vội tan biến khỏi đôi môi của anh, hệt như cách cô ấy chạy khỏi cuộc đời của anh.  

Nhưng mà cô ấy đã qua đời rồi, con của anh cũng vậy. Anh cũng vậy. Đức Minh nhìn người tài xế trước mắt mình. Chúng ta cũng vậy, đều phần nào đó chết đi ở trong lòng. Phần nào đó trong thâm tâm, anh đã bỏ lại mình ở nhà xác ngày hôm đó. 

Rồi Đức Minh lại liếc nhìn thành phố Mà La Đu ở trước mắt. 

Cũng như đau khổ vậy. Dù có bị đả kích tới đâu, nếu muốn tiếp tục tiến tới phía trước. Anh phải làm quen với những bí ẩn kỳ ảo của thành phố này. 

“Chúng ta sắp tiến vào trong Mà La Đu rồi.” Ông lão chợt nói. “Có gì muốn nói không?” 

“Ông tên là gì vậy?” 

“À… chuyện đó à?”

***

7 giờ 45 phút. Hay đúng hơn là nửa tiếng sau khi Amy và Nhím chui vào cái tiệm thuốc nọ, và là 10 phút sau khi Amy nhìn thấy cái thứ sinh vật kỳ dị phồng to đó đi từ trên đồi xuống. Thật may là nó đã đứng lại ở trên đó. 

Giờ nhìn gần mới thấy, không phải là một thứ quái dị gì đó bị phồng lên, mà giống như một người đang ôm cái gì đó trên tay hơn. Nếu là ai đó thật thì hẳn người này bị điên. Trời mưa to thế này, tiếng từng giọt từng giọt rơi trên đầu cô, đến giờ vẫn nghe vô cùng giòn. Như cái chảo chiên mỡ mà cô hầu lúc nào cũng cọc cằn bảo cô tránh xa vậy. Thời tiết như này mà cái tên đó vẫn đứng đó tắm mưa thỏa thích.

“Mà nghĩ lại thì thì cũng ngầu nhỉ?” Amy sờ vào cằm của mình. “This is wild!”

“Cậu đang lẩm bẩm gì đó?”

Nhím đột ngột chen vào, tay đang cầm hai chai nước. Một chai vẫn đang uống dở. 

“À tớ đang nói chuyện một mình thôi mà!” Amy nói, rồi xoay xoay hai tay mình chỉ về hướng ở trên cửa núi. “Cậu thấy cái bóng kia không?” 

“Bóng nào?” 

“Kia kìa!” 

Amy rặn hết sức, cố giữ ngón tay chọt đúng cái bóng bé bé dị hợm đang đứng ở phía xa.  

“Tớ vẫn chẳng thấy cái gì cả!” 

“A em thấy rồi!” 

Bỗng có một cái đầu vàng vàng đang bận áo Blouse mọc lên giữa hai vai của Amy và Nhím. 

“Sóc!” Amy réo lên. “Ủa em làm gì ở đây vậy?” 

“Hehe.” Con bé Sóc cười lên, để lộ vẻ non nớt hiếu động của mình. “Em làm việc ở đây mà.” 

“Ủa à, chỗ này là tiệm thuốc của nhà Sya Liên nhỉ?” Amy càng nói càng hăng. “Vậy là cả hai chị em đều ở đây hết rồi!” 

“À này.” Bỗng Nhím lên tiếng.

“Sao vậy, cậu chưa nhìn thấy cái bóng hả?” 

Lần này tới lượt Nhím đưa ngón tay chỉ về phía cái bóng. Nước mưa xối xả che lấp khung cảnh phía trước như một đoạn kính mờ. Đằng dưới ngón tay của Nhím, một cái bóng người phần thân trên to đùng đang di chuyển dần từ trái sang phải nhuần nhuyễn qua bệ đường trơn trượt như đang tránh chướng ngại vật. 

“Hình như… nó đang to lên đúng không vậy?” Nhím run run nói, cả ngón tay của cậu ấy cũng run lên, nhưng không phải vì lạnh. Chắc chắn không phải vì lạnh rồi. 

“Cậu nói gì vậy? Bộ nó có đèn bin phóng to của Đô rê mon hay gì?” Amy cười phá lên, nhưng chắc chắn cô cũng nhìn thấy chuyển động bất thường của cái bóng ấy. 

Rồi trước mắt của hai nữ sinh cấp hai và một cô bé lớp năm. Cái bóng ấy bắt đầu càng ngày càng to hơn, lắt léo chuyển qua từ bên trái đến bên phải, làm ngón tay Nhím cứ chỉ qua chỉ lại như một cái máy. 

Amy ồn ào lúc này cũng im bặt, da gà da vịt gì nổi hết lên. Nhím cũng y hệt cậu. Cả ba cô bé trong vô thức cũng dần bám lấy nhau như keo dính chuột. 

“Không phải đâu!” Con bé Sóc đang đứng run rẩy giữa hai chị cũng bắt đầu nói. “Nó đang tiến đến đây!” 

“Không đùa chứ?” Amy kêu lên. “Chúng ta phải làm gì đây?” 

Dù nói là thế, nhưng mà chẳng ai trong ba người làm gì cả. Đến cả Nhím, đứa có vẻ trưởng thành nhất cả bọn cũng có vẻ đã chết đứng nãy giờ. 

Cái bóng bắt đầu đi dọc xuống từng vách đá trên đồi, nó đi xuống, lách qua những giọt mưa. Càng gần, Amy càng nhìn thấy rõ hình dạng của nó. Tay chân bám trên người nó, kinh khủng, quá kinh khủng! Một con quái vật hai đầu, bốn tay bốn chân, râu trắng bạc phơ! 

Nó càng đi, càng tiến lại gần đám nữ sinh trẻ. 

“Chị Amy ơi, chúng ta phải làm gì đây?” 

Nghe thấy tiếng kêu của bé Sóc, bỗng dưng não Amy hoạt động trở lại. Cô đã nghĩ ra một ý tưởng điên rồ. 

“Chị biết phải làm gì rồi!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận