VOL 1: ĐI TÌM ÁNH SÁNG
Chương 12: Học Viện Ma Pháp Sid Mania
0 Bình luận - Độ dài: 2,873 từ - Cập nhật:
Nhóm người Jina không đi cùng Xin đến Sid Mania, họ chỉ đưa cho cậu một tấm bản đồ cùng một thư giới thiệu, và bảo cậu hãy tự đi đến đó.
Jina nói với cậu rằng.
“Sau khi rời khỏi tòa thành Cận vệ Hoàng gia Nabylos, cứ đi theo con đường chính to nhất trên bản đồ. Rẽ tại ngã ba đầu tiên, men theo đường vòng cung nối liền các cánh của một ngôi sao. Tiếp tục đi… cho đến khi nhìn thấy con đường dẫn đến Sid Mania là được.”
Mô tả bằng lời nói thì dễ. Nhưng thực tế, khi bộ hành trên một cung đường dài, việc xác định bản thân đang ở đâu trên bản đồ lại rất khó. Xin muốn tìm ai đó để hỏi thăm, nhưng cung đường này rất hẻo lánh, không có lấy một nhà dân hay quán xá nào. Cung đường chủ yếu là đất cứng, hai bên chập chùng bụi cây cỏ, có đoạn băng qua rừng, có đoạn phải lội suối, có đoạn phải chui qua một hầm hang xuyên núi ẩm thấp và đáng sợ.
Xin giở bản đồ ra xem, khi ở một vị trí mà cậu cho rằng sắp đến được nơi cần đến, cậu lẩm bẩm.
“Lẽ ra mình không nên tin lời cô ta. Từ vị trí của Đốm Đen, mình hoàn toàn có thể đi trực tiếp đến trung tâm Nabylos, rồi quẹo một ngã thẳng hướng về Sid Mania. Cái cung đường này thực tế xa hơn nhiều.”
Nghĩ đến chuyện từng bị Jina thẳng thừng từ chối cấp tiền lộ phí, Xin càng thêm bực tức.
Xin: “Đi xa như vậy, chị sẽ hỗ trợ lộ phí cho tôi đúng không?”
Jina: “Hừm! Cậu có hiểu việc làm công ích là gì không? Không có hỗ trợ gì cả, tất cả đều là tự túc. Tiền bạc không có ích gì đâu.”
Xin vò mấy chiếc lá trong tay, cậu trút giận vào chúng rồi vứt độp xuống đất.
“Gừ! Cô ta cố ý chỉ mình đi theo đường này, mục đích là để hợp lý hóa việc không dùng đến tiền đây mà. Chả có ma nào ở đây cả, đói quá…”
Đang rầu rĩ, Xin nghe thấy tiếng vó ngựa ở hướng ngược lại, dồn dập vang lên từ đằng xa, rồi từ từ tiến lại gần hơn.
Một đoàn hiệp sĩ được trang bị đầy đủ khiên giáp cưỡi ngựa lướt qua cậu, khói bụi từ dưới đất bay lên mù mịt. Trên mấy lá cờ hình vuông, một biểu tượng sư tử trắng cầm ngôi sao vàng năm cánh giơ cao trên đầu, nổi bật trên nền cờ đỏ thẫm, đuôi cờ phía sau thì vẫy phần phật trong gió.
Một gã trong đoàn dừng lại khi nhìn thấy Xin, hắn đẩy miếng giáp bảo hộ từ chiếc mũ lên trên, để lộ khuôn mặt non chẹt. Gã ta liếc nhìn cậu, chĩa ngọn giáo dài đến trước mặt, rồi thốt ra những từ ngữ không thể đáng ghét hơn.
“Tên kia, ngươi đang đi đâu đó? Có biết ngươi vừa giẫm lên đất nhà ta không?”
Xin nhìn gã đó một cách khó hiểu.
“Đất nhà anh? Đây là đường lớn mà. Tôi không biết đâu mới thật sự là đất nhà anh?”
Gã đó trừng mắt nhìn Xin, hắn lớn tiếng khẳng định.
“Toàn bộ cung đường xung quanh trung tâm đều là của bọn ta, của Gia tộc Hiệp Sĩ Cheveron.”
Phía sau có hai người phi ngựa tới, họ điều chỉnh tốc độ và áp sát gã gây chuyện, để mặc cho nhóm hiệp sĩ trước đó đã đi qua được một lúc và tách đoàn so với ba người họ.
Một người có vẻ ngoài trầm tĩnh lên tiếng nhắc nhở.
“Kabel, đừng dọa cậu ta, mau đi tiếp thôi.”
Người còn lại cũng lên tiếng, giọng anh ta lớn và sảng khoái.
“Ka ka, nhóc con chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu. Shi, cậu lôi nó đi di, đừng để nhà Bi Caxter đánh giá chúng ta là những kẻ chậm chạp.”
Gã gây chuyện bị người kia lôi đi nhưng vẫn cố ngoái lại dọa nạt.
“Ngươi… ta nhớ mặt ngươi rồi đấy, hãy cẩn thận!”
Người có giọng nói sảng khoái kia, anh ta đứng nán lại, tháo bỏ mũ sắt, rồi nở một nụ cười rạng rỡ. Gương mặt anh ta rất giống với gã gây chuyện hồi nãy, chỉ là so về tuổi tác, hẳn là anh ta có phần lớn hơn.
“Chào cậu. Đừng quan tâm đến lời thằng nhõi ấy nói. Nó là em út của tôi. Bọn tôi là người nhà Cheveron.”
Xin lịch sự đáp lại, mặc dù trong lòng cậu vẫn có đôi chút khó chịu với người này. Lí do là bởi vì lúc mới gặp, anh ta đã dám đánh giá cậu là một kẻ yếu.
“Tôi không bận tâm đâu. Dù sao cũng cảm ơn hai người vì đã ngăn cậu ta lại.”
Người đàn ông lại cười nói.
“Cung đường này rất khó đi, thường chỉ có những hiệp sĩ đoàn hành quân. Rất hiếm thấy một người bộ hành như cậu.”
“Vâng, tôi đang tìm đến Sid Mania. Tôi đã ngu ngốc chọn một con đường không như ý.”
Người đàn ông chỉ tay về đằng sau lưng Xin, anh ta nói.
“Nếu là Sid Mania, chẳng phải cậu đi lố rồi sao?”
“Hả? Thật á?”
“Ừ, lên đi, tôi giúp cậu một đoạn.” Người đàn ông chỉ tay về phần yên ngựa phía sau, ra hiệu muốn giúp đỡ.
“Như thế có phiền anh không?”
“Đừng ngại, chúng tôi là những hiệp sĩ, việc giúp đỡ người khác cũng là điều bình thường thôi.”
Xin nắm lấy bàn tay của người đàn ông để leo lên yên ngựa. Dựa trên kinh nghiệm của mình, cậu biết rằng con ngựa này đã lớn tuổi, và nó có lẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Người đàn ông huýt sáo, con ngựa liền lấy đà lao như bay về trước. Xin không tiếc lời khen ngợi nó.
“Con chiến mã này có tốc độ tốt quá.”
Người đàn ông đáp lại đầy tự hào.
“Bạn của tôi đấy, nó cùng tôi lớn lên, cùng nhau đánh trận. Cho dù tôi đã cho phép nó nghỉ ngơi… nhưng nó vẫn nhất quyết muốn ở bên cạnh tôi.”
“Một con ngựa như vậy thật đáng quý.”
Người đàn ông cười khà khà, anh ta tự giới thiệu.
“Tôi là Chapman, rất hân hạnh được biết cậu.”
“Tôi là Xin, hân hạnh được biết anh.”
“Cậu từ đâu đến đây?”
“Tôi làm việc cho một nhà hàng ở tòa thành Cận vệ Hoàng gia Nabylos.”
“Cũng xa đấy, ắt hẳn là cậu đã rất mệt mỏi.”
“Anh nói đúng, tôi bây giờ chỉ hy vọng đến Sid Mania càng sớm càng tốt.”
“Đường vào đó ở ngay trước mắt trúng ta rồi.”
Con ngựa bắt đầu giảm tốc và ngừng lại ở một ngã rẽ trước mặt.
Xin bước xuống. Chapman nói lời từ biệt với cậu rồi phi ngựa đi tiếp. Cậu nhìn anh ta rời đi, trong lòng thầm cảm kích.
Anh ta thật tử tế, giống như những hiệp sĩ đã từng đến Gedion vậy.
---------------------------------------
Xin đi bộ thêm tầm ba mươi phút thì gặp phải một cái đầm nước mênh mông. Ở xa xa – giữa đầm nước đó – mọc lên một tòa kiến trúc lớn huyền ảo, nó được xây dựng trên nền những tảng đá cao, và không có lối đi nào dẫn đến đó cả.
Gần bên bờ, một cái cây khổng lồ nghiêng mình ra phía đầm, trông rất thiếu tự nhiên. Xin ngắm nghía một hồi rồi bỏ qua nó, cậu chuyển sang tìm kiếm thứ gì đó có ích hơn.
Xin tìm thấy một cái thúng mà ai đó vứt bỏ, cậu bẻ vài nhánh cây làm mái chèo, rồi bắt đầu tiến vào bên trong đầm nước.
Tòa kiến trúc giữa đầm vô cùng bề thế và rộng lớn, không hề thua kém một tòa thành kiên cố nào.
Tuy nhiên, thay vì được bảo vệ bởi những bức tường vững chãi, tòa kiến trúc lại mở rộng không gian ra nhiều hướng, tạo nên một sự hòa hợp tuyệt vời với thiên nhiên xung quanh. Với chu vi hình tròn, tòa kiến trúc được chia thành nhiều khu vực riêng biệt, mỗi khu vực đều có mái che và được điểm xuyết bởi những trụ tròn lớn chọc trời.
Dưới ánh nắng vàng nhạt của bầu trời trong xanh, hình ảnh tòa kiến trúc phản chiếu xuống mặt nước tĩnh lặng – tạo nên một bức tranh vô thực tuyệt đẹp, khiến cho những ai chiêm ngưỡng nó, đều đắm chìm vào những suy nghĩ mê man đầy thỏa mãn.
Xin đang say sưa với những viễn cảnh tươi sáng trong đầu, thì bất ngờ…
“Ê, có ai đó ở dưới kìa!”
“Áaa… có kẻ xâm nhập. Mau báo với hiệu trưởng.”
“Các cậu che lại mau. Hắn nhìn thấy hết dưới váy của chúng ta rồi.”
Tiếng la hét khiến Xin giật mình ngước lên.
Trên không trung, một nhóm nữ sinh đang lơ lửng giữa trời. Ai nấy đều hoảng hốt, vội túm chặt lấy chân váy, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Còn Xin thì đứng như trời trồng, mặt cũng đỏ ửng đến tận mang tai – vì lỡ nhìn thấy thứ… không nên nhìn.
Ơ! Sao bọn họ lại bay giữa trời thế kia…!
Một cô gái hét lên tức giận, hô hào những cô gái khác tìm cách tấn công kẻ biến thái. Hàng loạt vũ khí sắc nhọn được ném xuống, hướng thẳng về phía Xin. Cậu tái mặt, vội cúi rạp người, tay chèo lia lịa như thể chèo được cả không khí để trốn đi.
Mồ hôi trên người cậu đổ ra ròng ròng. Tình huống này, cậu không khác gì một tên trộm bị truy đuổi.
Ầm!
Một tảng đá rơi ngay sát chân cậu, làm cái thúng bị thủng một lỗ lớn. Nước tràn vào, khiến Xin chẳng thể chèo thêm được nữa.
Nhận thấy tình hình hết sức nguy hiểm, Xin liền nhảy ùm xuống nước. Cậu cố gắng lặn càng sâu càng tốt. Mặt nước liên tục bị khuấy động, những mũi tên bắn xuống không ngừng, còn có cả lưỡi kiếm, giáo, lao nhọn… đều là những vũ khí chết người.
Bọn họ thực sự muốn lấy mạng mình!?
Xin chỉ biết liên tục tránh né. Cậu còn không dám ngoi lên để thở.
Đến khi chịu hết nổi, Xin lướt dài mấy sải tay dưới đáy đầm, cố gắng thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Đang chuẩn bị ngoi lên, thì một sinh vật kỳ dị – với nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá – bơi đến trước mặt cậu. Nó tóm lấy vai, rồi ghì chặt Xin xuống đáy đầm, khiến cậu bị gián đoạn hô hấp mà ngất đi.
---------------------------------------
Xin tỉnh lại sau một cơn mê ngắn, cậu khẽ mở mắt để dò xét xung quanh, biết mình đang ở trong một gian phòng xa lạ.
Tiếng bàn tán từ bên ngoài vọng lại, đều là tiếng con gái, và lời lẽ của họ nhắm vào cậu đầy ác ý.
“Tên đó là ai thế? Tớ muốn giết hắn.”
“Chắc chắn là hắn cố ý. Ai cũng biết lối đi duy nhất là cây cầu gương được mở ra từ cây đại thụ bên bờ.”
“Hừ! Một tên biến thái điển hình. Hắn ở dưới đó để soi quần nhỏ của chúng ta.”
Xin cảm thấy lạnh lắm, vì trên người cậu còn đang mặc bộ đồ ướt sũng. Tuy vậy, cậu chỉ cắn răng nằm im mà không dám để cho người khác biết mình đã tỉnh.
Chết tiệt! Mình có giải thích thế nào cũng vô ích. Đám đông giận dữ đó sẽ giết mình mất.
Rồi một giọng nói nhỏ nhẹ chen ngang vào, giúp đám đông bình tĩnh trở lại.
“Chị đã xem xét hành lý của cậu ta. Trong đấy có thư giới thiệu của Jina.”
“Tại sao chị ấy lại quen với loại người này nhỉ? Chỗ chúng ta tuy ít học viên nam… nhưng đâu cần phải giới thiệu một tên dê xồm vào đây.”
“Mọi người nên quay về chỗ của mình thì hơn. Hiệu trưởng chuẩn bị đến đây đấy.”
“Được rồi, Karen, bọn em đi đây.”
Cửa mở, hai cô gái mặc đồng phục là một bộ váy vàng nhạt bước vào. Cô gái đi trước đeo cặp kính tròn, gương mặt rất khả ái. Mái tóc màu nâu mềm mại của cô được thắt gọn thành từng lọn, chia đều và nhẹ nhàng rủ xuống hai bên vai.
Xin nhắm mắt lại để che giấu, cậu không kịp quan sát thấy người ở đằng sau.
Cô gái đeo kính tiến lại gần hơn, nhìn cậu một lượt rồi hỏi người còn lại.
“Em quen cậu ta à?”
“Hắn có hóa thành tro em cũng nhận ra.”
Là Gloria! Giọng nói đó… đúng là cô ấy rồi! – Xin vừa mừng, vừa lo.
“Sao em gay gắt với cậu ta thế? Có thể mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.”
Đúng vậy, là hiểu lầm thôi mà!
“Karen. Chị quá nhân hậu. Hắn ta có đặc điểm tính cách của một kẻ chuyên lừa gạt thiếu nữ. Chị phải hết sức đề phòng.”
Làm gì có chuyện đó!? – Xin ấm ức.
Cô gái tên Karen mỉm cười.
“Em nói cứ như đã từng trải qua rồi vậy… Nhưng mà, chúng ta không thể để cậu ta ướt sũng như vậy.”
“Chẳng phải chị nói sẽ tham dự lớp triệu hồi vào lúc ba giờ chiều sao, gần đến giờ rồi.”
“Ừm!”
“Chị cứ đi đi, để em xử lý hắn ta cho!”
“Em phải nhẹ nhàng với cậu ta nhé. Dù sao cậu ấy cũng mới đến. Nếu chúng ta làm gì không phải, hiệu trưởng sẽ trách mắng đấy.”
“Em biết mà. Chị mau đi đi!”
Sau khi nũng nịu đẩy Karen ra ngoài, Gloria đóng sầm cửa lại. Cô ngồi tựa lưng vào cái ghế mây, bắt chéo chân, vẻ mặt đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào chỗ Xin đang nằm.
“Cậu còn định giả vờ đến bao giờ?”
Xin từ từ ngồi dậy, trong lòng chột dạ nhưng vẫn cố gượng cười.
“Cô nhận ra rồi ư!?”
“Cậu đến đây làm gì?”
“Thật ngại quá! Tôi bị bắt đến đây để làm công ích.”
Gloria nheo mắt lại đầy nghi hoặc.
“Làm công ích? Chưa gì đã giở trò quấy rối rồi.”
“Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Làm sao tôi biết… lối vào là một cây cầu trong suốt giữa trời cơ chứ!?”
Gloria bĩu môi, giọng cô tuy hơi bực dọc nhưng vẫn cực kỳ đáng yêu.
“Tôi mặc kệ là cậu vô tình hay cố ý giở trò. Nhưng tôi nhắc nhở cho cậu biết, những người ở đây đều có năng lực ma pháp, bọn họ có thể ra tay lấy mạng cậu trong chớp mắt đấy. Không ai đứng ra bảo vệ cậu đâu.”
Bỗng bên ngoài có tiếng gọi của một người lớn tuổi.
“Chàng trai trẻ, cậu ở trong này phải không?”
Gloria vội đi mở cửa, cô dìu một ông lão có dáng người lom khom bước vào. Ông lão dùng cây gậy được chạm trổ như một con bọ ngựa, trỏ nó vào Xin rồi quay sang hỏi cô.
“Đây có phải chàng trai mà trò nhắc đến, người đã chinh phục được tòa tháp thứ năm.”
Gloria cung kính gật đầu rồi lễ phép đáp.
“Dạ, đúng là cậu ấy.”
Ông lão nhìn Xin, môi mấp máy cười, để lộ hàm răng trống trơn vì tuổi già. Ông buông lời nhận xét về cậu.
“Còn trẻ, còn khỏe, có tiềm năng.”
Xin rất mừng vì thấy ông lão có vẻ thích mình. Gloria cũng vui cho cậu, cô nhanh nhảu hỏi ông lão.
“Vậy là hiệu trưởng đồng ý, cho phép cậu ấy trở thành học viên của chúng ta?”
Ông lão vỗ về đôi tay nhỏ nhắn của Gloria, rồi lắc đầu.
“Ta không thể phá luật được.”
“Nhưng cậu ấy đã hoàn thành khảo nghiệm của đại sư phụ mà.”
“Khảo nghiệm đó dùng để chứng minh năng lực tốt nghiệp. Không chứng minh tư cách nhập học.”
Ông lão hiệu trưởng lại nói tiếp.
“Jina giới thiệu cậu ta đến đây làm đầu bếp. Một tháng. Học lỏm được gì thì cứ học, ta không quản… Gloria, trò đưa cậu ta đi tham quan các nơi giúp ta nhé.”
Nói xong, ông lão hiệu trưởng quay người rời đi, Gloria vẫn theo sát phía sau để dìu ông ấy.
Đến khi cô quay trở lại, Xin cũng đã kịp thay cho mình một bộ trang phục khác.
“Đi theo tôi.” Gloria nháy mắt với cậu.


0 Bình luận