Xin liếc nhìn Gloria, thấy cô vẫn rất bình tĩnh.
Cô mở thêm một hộp hành lý, đôi môi khẽ niệm chú. Một luồng ánh sáng lóe lên, theo đó, những sợi dây leo dài như những con rắn sống động lao vút ra, uốn lượn trên không theo hình vòng cung trước khi cắm phập xuống đất. Chúng quấn chặt lấy lũ quỷ, siết chặt những thân thể nhớp nháp, rồi nhanh chóng lan rộng, đan kết thành một hàng rào gai kiên cố, tỏa ra ngày càng xa.
Bỗng từ góc bên trái, một tiếng đập mạnh nện xuống nền đá, rung chuyển cả khu vực. Từ trong bóng tối, một con quỷ khổng lồ dần lộ diện. Cơ thể nó vạm vỡ hơn hẳn đồng loại, lớp da loang lổ phủ đầy vết nứt, những thớ cơ bầm dập căng phồng theo từng cử động. Với một lực đạo kinh hoàng, nó giáng mạnh cánh tay xuống, cố gắng nghiền nát lớp dây leo, tạo ra một lối đi cho bầy quỷ phía sau.
Gloria đẩy Xin lùi lại, rồi không chút do dự lao về phía con quỷ khổng lồ. Như thể hiểu được ý chủ nhân, những sợi dây leo lập tức vươn dài, đan xen nhau tạo thành những bậc thang trên không, nâng cô lên cao.
Mỗi bước chân Gloria chạm xuống, từ đế giày liền rơi ra những cánh hoa trắng muốt, lả tả xoay tròn trong không trung như một vũ điệu huyền ảo. Ngay khi tiếp xúc với mặt đất, vẻ đẹp mong manh ấy liền hóa thành những vụ nổ chói lóa.
Đoàng! Đoàng! – Từng luồng xung kích quét sạch bọn quỷ bên dưới, khiến chúng tan nát như xác pháo.
Trên tay Gloria, một mô hình giấy nhỏ xoay tròn rồi biến hóa thành một thanh kiếm sắc bén. Cô siết chặt chuôi kiếm, dồn lực, rồi vung xuống cánh tay khổng lồ của con quỷ phá hoại.
Động tác của cô nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ. Một tiếng soạt lạnh lẽo vang lên, và ngay sau đó, cánh tay gớm ghiếc của con quỷ đã đứt lìa, rơi xuống nền đất đầy xương cốt.
Gloria nhẹ nhàng đáp xuống, nhưng lũ quỷ nhỏ đã nhanh chóng vây lấy cô. Không chút chần chừ, cô xoay kiếm, lưỡi gươm phát ra thứ hào quang tím sắc lạnh, mỗi nhát chém đều chuẩn xác đến tuyệt đối.
Máu thịt lũ quỷ bắn tung tóe, nhưng kỳ lạ thay, từ gương mặt đến trang phục của cô vẫn sạch sẽ – không chút vấy bẩn, như thể cô đang khiêu vũ giữa trận chiến.
Chứng kiến cảnh đó, Xin không khỏi thầm thán phục.
Không ngờ cô ấy lại mạnh mẽ đến vậy, mình bị vẻ ngoài xinh xắn ấy lừa rồi.
Trong lúc không đề phòng, một cánh tay nhơ nhớp bất ngờ chộp lấy Xin từ phía sau. Cậu giật mình hoảng hốt, lập tức hất mạnh nó ra, rồi không chần chừ, vung cây đuốc đập thẳng vào đầu nó.
Cậu thấy rõ, vài ba con quỷ đang cõng nhau vượt qua bức tường dây leo.
“Gloria, bọn chúng vào từ hướng này.” Xin hét lên báo động.
Roạt! – Một con quỷ lao xuống, há miệng gào lên ghê rợn, móng vuốt của nó cắm sâu vào cánh tay Xin, để lại một vết thương rỉ máu.
Cơn đau buốt khiến cậu nghiến răng, nhưng không kịp do dự, cậu lập tức quay đầu chạy về phía Gloria, hy vọng cả hai có thể tạo thành thế đối lưng để phòng thủ.
Thế nhưng, chỉ mới chạy được vài bước, một lực kéo mạnh bỗng giật cậu ngược trở lại. Xin mất đà loạng choạng, tim đập thình thịch khi nhận ra có thứ gì đó đang bám chặt lấy mấy chiếc hộp hành lý trên lưng. Một con quỷ đang cố bấu víu, kéo cậu lùi vào giữa bầy đàn của nó.
“Cúi xuống mau!” Gloria hét lên.
Xin theo phản xạ cúi rạp người xuống.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sáng tím lóe lên, chém ngang qua đỉnh đầu cậu, cắt đứt cổ con quỷ bám trên lưng. Máu đen phun ra như suối, thân thể nó giật nảy rồi đổ sập xuống.
Cậu chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng gầm gừ rợn người vang lên sát bên tai. Một con quỷ khác đã lách qua hàng rào dây leo, lao đến với cái miệng há to, hàm răng nhơ nhớp sẵn sàng cắn lấy một phần gương mặt cậu.
Xin lập tức lăn sang một bên, tránh khỏi cú cắn đó trong gang tấc. Không để nó có cơ hội ra đòn lần nữa, cậu giáng mạnh ngọn đuốc đang bùng cháy vào sâu trong họng nó, dùng cán đuốc làm đòn bẩy đẩy mạnh lên, khiến đầu con quỷ vỡ ra.
Gloria kéo cậu đứng dậy, cả hai nhanh chóng lùi sát vào nhau, gồng mình đối phó với những con quỷ khác đang ùn ùn kéo đến.
Gloria liếc nhanh xuống cánh tay bị thương của Xin. Cô nhíu mày, giọng đầy lo lắng.
“Cậu ổn chứ?”
Xin cười trừ.
“Đừng lo cho tôi, cô nên nghĩ cách thoát khỏi lũ này thì hơn.”
Cậu nói đúng. Cả hai đang bị bao vây tứ phía, nhưng điều khiến Gloria không ngờ tới là đám quỷ vừa bị cô hạ gục lại nhanh chóng tái tạo, đứng dậy như chưa hề bị thương.
Xin cũng dần nhận ra điều đáng sợ đó.
“Lũ này bất tử còn chúng ta thì không.”
Gloria lắc đầu, cô trấn an Xin.
“Không phải. Chúng không thực sự bất tử. Kẻ thù thật sự của chúng ta là một chủng quỷ ký sinh, chúng lợi dụng những thân xác này để tái tạo. Chìa khóa là con đầu đàn – chỉ cần tiêu diệt nó, lũ còn lại sẽ sụp đổ.”
“Tôi đếm sơ sơ cũng phải ba, bốn trăm con. Hai ta có đánh gãy cả tay cũng không thể đọ lại tốc độ tái tạo của chúng, nói gì đến việc tìm và hạ gục con đầu đàn.”
Gloria đảo mắt khắp xung quanh, nhìn lướt qua từng đợt quỷ đang từ từ bò dậy từ đống thịt nát.
“Tôi sẽ cố gắng giải quyết chúng, còn cậu hãy tự bảo vệ mình nhé.”
Gloria vung tay ném những hạt giống xuống đất. Ngay lập tức, từ mặt đất trồi lên những tán cây xanh rì, vươn cao và đan cài vào nhau, tạo thành một lớp khiên vững chắc bao quanh Xin.
Đảm bảo cậu được an toàn, cô mới xoay người, đối diện với bầy quỷ đang ngày một áp sát.
Bên trong lớp phòng thủ, Xin nghiến chặt răng, lòng nóng như lửa đốt. Cảm giác bản thân đang được che chở bởi một cô gái khiến cậu vừa xấu hổ, vừa bất lực. Qua những khe hở của tấm khiên, cậu thấy rõ lũ quỷ đang gầm gừ, điên cuồng cào cấu lớp phòng vệ, còn Gloria – cô đứng giữa chiến trường, đơn độc chiến đấu với từng đợt lao vào của chúng.
Chết tiệt! Mình phải làm gì đó…
Xin siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập sự bất lực lẫn tức giận. Cậu không thể cứ đứng đây, co rúm sau lớp khiên – nhìn Gloria một mình chống chọi với hàng trăm con quỷ tái sinh vô tận này.
Nếu Gloria nói đúng, chúng không bất tử mà chỉ đang bị thao túng… thì cậu phải tìm ra con đầu đàn trước khi quá muộn.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ánh mắt Xin sáng rực.
Cậu liền quăng ngọn đuốc xuống đất, bám chặt vào lớp thân cây bên trong rồi nhanh chóng trèo lên. Khi chạm đến vị trí cao nhất, cậu phóng tầm mắt quét khắp sảnh đường, tìm kiếm thứ gì đó giữa bầy quỷ.
Như thể vừa phát hiện ra điều gì, Xin nhếch môi cười đắc ý.
“Tao đến đây, lũ khốn khiếp.”
Vừa nói xong, Xin lao thẳng xuống giữa bầy quỷ, dùng gót chân giáng mạnh lên đầu một con quỷ to béo, tạo ra một khoảng trống giữa vòng vây. Không bỏ lỡ giây nào, Xin đạp lên người nó, lao nhanh về phía trước, vừa chạy vừa hét thật lớn, cố tình thu hút sự chú ý của chúng.
“Lại đây nào! Đến đây!”
Bị thu hút bởi tiếng thách thức của Xin, đám quỷ vây chặt Gloria chợt dừng lại, sau đó đồng loạt quay sang cậu, giúp cô tạm giảm bớt áp lực. Nhưng chưa kịp thở, Gloria đã nghe thấy tiếng hét tiếp theo của Xin.
“Gloria! Góc đông bắc, ở vị trí xa nhất, nó không di chuyển.”
Cô hiểu ý, lập tức vung kiếm, loại bỏ các chướng ngại trên đường, lao thẳng đến sảnh đông bắc. Sâu trong góc tối âm u, một con quỷ nhỏ với vẻ ngoài tầm thường đứng lặng yên, không nhúc nhích.
Ánh mắt Gloria lóe lên sắc lạnh. Không một động tác thừa, cô vung kiếm chém ngang đầu nó. Lưỡi kiếm cắt ngọt, bổ đôi đầu não nó, để lộ ra một con côn trùng sặc sỡ đang lẩn trốn bên trong. Nó rơi xuống đất, phát ra ánh sáng chói lòa rồi nổ tung.
“Aghhh…” Tiếng thét đau đớn của Xin vang lên, kéo theo sự hỗn loạn tột cùng.
Xung quanh cậu, lũ quỷ đột nhiên gào rú, ôm lấy đầu như thể đang bị thiêu đốt từ bên trong. Trong khoảnh khắc tiếp theo, từng cái đầu lần lượt lóe lên thứ ánh sáng vàng kỳ dị, rồi nổ tung, thịt xương văng tung tóe, nhuộm đỏ cả một góc sảnh.
Gloria lao nhanh đến nơi vừa phát ra tiếng thét, tim cô như bị bóp nghẹt khi thấy Xin nằm bất động – giữa đống xác thịt của lũ quỷ.
Cảnh tượng trước mắt khiến hơi thở Gloria khựng lại, cô vội vã kéo cậu ra.
Khắp người Xin chằng chịt vết thương, máu thẫm đỏ cả quần áo. Cậu co mình lại, cố gắng che chắn những bộ phận quan trọng, nhưng cánh tay đã bị cấu xé tàn nhẫn, một mảng xương trắng lộ ra giữa vết thương rách toác.
Gloria mím môi lại đầy xót xa, mí mắt của cô không giữ được bình tĩnh mà có chút nhòe đi.
“Tên ngốc này, lẽ ra cậu nên ở yên trong đó. Tôi có thể tự lo liệu mà.”
Xin không nói gì, chỉ khẽ hé mắt, ánh nhìn yếu ớt lướt qua gương mặt Gloria. Dù cả người đang run lên bần bật vì đau đớn, cậu vẫn gắng gượng nhấc ngón tay cái lên, ra hiệu rằng mình vẫn ổn.
Gloria đỡ cậu ngồi dậy. Cô đưa tay phải áp nhẹ lên má cậu, đôi mắt khép lại, tập trung vào điều gì đó.
Một lát sau, cơn đau của Xin dần dịu đi, vết thương không còn nhức nhối, dòng máu nóng cũng đã ngừng chảy. Khi nhìn xuống, cậu mới nhận ra những chiếc lá xanh mềm mại đã được quấn chặt quanh cánh tay mình, cố định bằng những sợi dây leo nhỏ.
“Đừng cử động mạnh, cho dù đã sơ cứu, vết thương vẫn cần nhiều thời gian để lành lại.” Gloria nói.
“Cảm ơn cô!” Xin khẽ cười, đôi mắt lim dim “Ước gì lúc nào cũng được như thế này… cảm giác thật dễ chịu.”
Gloria chợt nhận ra cậu đã chủ động ngả đầu lên đùi mình, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Một giây sau, cô lập tức đẩy cậu dậy, phủi tay như thể vừa chạm vào thứ gì đó không mong muốn.
“Nếu cậu thấy khỏe đến mức đùa giỡn được rồi… vậy thì đi thôi.”
Gloria xoay người bước đi, không để ý đến ánh mắt đầy tiếc nuối của Xin.


0 Bình luận