Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Red Pressure
Mellifluous
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Vượt Qua Mùa Hè

Chương 1: Giải Đấu Đầu Tiên

0 Bình luận - Độ dài: 4,062 từ - Cập nhật:

Mặt trời khuất dần sau những mái nhà cũ kỹ của Hà Nội, nhuộm vàng những con phố nhỏ quanh co. Hai cậu bé sinh năm 2004, Vũ Hoàng Long và Trần Gia Bảo, lại chạy ào ra con ngõ quen thuộc với quả bóng đã sờn rách. Ngõ nhỏ, tường gạch cũ, vài chiếc xe máy dựng dọc vỉa hè – đó chính là "sân bóng" của họ.

"Bảo ơi, chuyền đây!" – Long hét to, chân trần lướt nhanh trên nền xi măng nóng bỏng. "Đỡ đi!" – Bảo đáp, dùng mu bàn chân đẩy bóng về phía Long. Bất chợt, một thằng lớn hơn lao vào cướp bóng. Long nhanh trí ngoặt người, nhả bóng lại cho Bảo, rồi cả hai phối hợp ăn ý như những cầu thủ chuyên nghiệp.

Tình yêu bóng đá của hai đứa bắt đầu từ những ngày còn bé tí, khi chỉ biết ôm quả bóng nhựa chạy loanh quanh sân trường. Long mê bóng đá vì bố cậu từng là cầu thủ nghiệp dư, nhưng giấc mơ sân cỏ của ông phải gác lại để lo cơm áo gạo tiền. Dẫu vậy, tối nào ông cũng kể cho con trai nghe về những trận cầu huy hoàng, về những danh thủ vĩ đại như Ronaldo hay Zidane. Mỗi lần nghe, mắt Long sáng lên, trong lòng chỉ có một ước mơ: phải đi xa hơn bố, phải đá trên những sân cỏ lớn nhất thế giới.

Bảo thì khác, cậu yêu bóng đá vì đó là thứ duy nhất khiến cậu quên đi cảnh nghèo khó của gia đình. Nhà chật chội, bố chạy xe ôm, mẹ bán hàng rong, lúc nào cũng thiếu trước hụt sau. Nhưng chỉ cần có bóng dưới chân, mọi thứ như biến mất, chỉ còn niềm vui và khát khao chiến thắng.

Chiều nào cũng vậy, tiếng cười, tiếng bóng lăn, tiếng thở dốc vang lên giữa lòng Hà Nội tấp nập. Cả hai không có giày tử tế, không có áo đấu đẹp, nhưng có chung một giấc mơ: cùng nhau chơi bóng chuyên nghiệp và một ngày nào đó hai đứa nó sẽ cùng vô địch Champions League.

Nhưng con đường đến với bóng đá đâu có dễ. Nhà Long nghèo, bố mẹ lúc nào cũng lo lắng. "Bóng bánh cái gì, lo học đi con!" – mẹ Long thường cằn nhằn khi thấy con trai suốt ngày chạy nhảy. Nhà Bảo cũng chẳng khá hơn, bữa cơm đạm bạc, bố mẹ vất vả kiếm từng đồng. Nhưng cả hai chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Tối nào xong bài tập, Long với Bảo lại lén lút chạy ra khu đất trống gần nhà tập luyện. Chúng nó tự nghĩ ra bài tập, chuyền bóng, sút bóng vào bức tường cũ, rồi chạy bền quanh sân để rèn thể lực. Có hôm trời mưa, sân trơn, Long trượt ngã rách đầu gối. Bảo chạy lại, lo lắng: "Thôi bỏ đi, mai tập tiếp!" Nhưng Long cười hì hì: "Xước tí thôi mà, không chết được!"

Tình yêu bóng đá của hai đứa cứ thế lớn lên giữa những con phố Hà Nội, giữa những ngày nắng cháy và cả những đêm mưa lạnh. Chúng nó không biết phía trước ra sao, chỉ biết rằng, miễn là có nhau, thì không gì có thể ngăn cản được.

Khi Long và Bảo lên lớp Một, hai thằng vẫn giữ khư khư cái máu mê bóng đá. Giờ ra chơi, thay vì chạy lăng xăng chơi trốn tìm hay bắn bi với lũ bạn, hai thằng lại tha theo quả bóng nhựa cũ mèm, chuyền qua chuyền lại trên cái sân trường đầy bụi. Những cú sút còn yếu, những pha đỡ bóng còn vụng về, nhưng trong mắt chúng, đó đã là những trận cầu đỉnh cao.

Trường Tiểu học có một đội bóng cho bọn lớp Ba trở lên. Nghe tin ấy, Long với Bảo háo hức lắm, mong từng ngày để được thử sức. Nhưng chờ mãi, năm này qua năm khác, chúng chỉ có thể đứng ngoài sân, ngóng trông lũ anh lớn tập luyện, lòng đầy ao ước.

Không thể ngồi đợi, mỗi chiều, hai thằng lại kéo nhau ra bãi đất trống đầu ngõ, miệt mài tập luyện. Chúng tự chia nhau làm cầu thủ với thủ môn, thay phiên nhau sút bóng vào hai viên gạch kê làm cột dọc. Không có thầy dạy, chẳng ai hướng dẫn, chỉ nhờ nhìn lũ anh đá mà tự học. Long tập sút cho mạnh, còn Bảo thì học cách rê bóng, giữ bóng sao cho khéo.

Thế nhưng có một vấn đề lớn: cả hai đứa đều không có giày. Chơi chân đất mãi, nhiều hôm về nhà, bàn chân xước xát, rớm máu, mẹ Long nhìn thấy lại mắng: "Mày có chịu học hành tử tế không hay suốt ngày đá bóng, xước hết chân tay thế này?". Bảo thì chỉ lẳng lặng giấu bàn chân đau dưới gầm bàn, sợ mẹ lo lắng. Hai thằng hiểu rằng nếu muốn đá bóng như người ta, chí ít cũng phải có một đôi giày bata cho tử tế.

Nhưng lấy đâu ra tiền? Nhà Long thì chả khá khẩm gì, bố mẹ còn đang lo từng bữa. Bảo thì lại càng khó, nhà chật chội, bố chạy xe ôm, mẹ bán hàng rong ngoài chợ, đến tiền ăn còn chật vật. Hai thằng đành nghĩ cách kiếm tiền.

Hè năm đó, Long với Bảo bắt đầu đi nhặt ve chai, giấy vụn bán lấy tiền. Sáng sớm, chúng đã lụi cụi đi quanh khu phố, lục lọi mấy đống phế liệu, nhặt từng vỏ lon, mẩu giấy. Trưa nắng chang chang, mồ hôi ròng ròng nhưng cả hai vẫn cười toe: "Cố lên, mua được giày là mình đá sướng lắm!". Có hôm, Long còn đi xếp ghế cho quán phở đầu ngõ để được trả mấy nghìn bạc lẻ. Bảo thì xin phụ mẹ dọn hàng, bưng bê giúp người ta để kiếm thêm chút tiền.

Mất nguyên cả mùa hè, hai đứa mới góp đủ tiền mua được đôi giày bata trắng. Đôi giày không phải hàng xịn, cũng chẳng mới tinh, nhưng với Long và Bảo, đó là báu vật. Ngay hôm đó, chúng hò nhau ra sân, đi thử giày, chạy khắp bãi đất trống như thể đang đứng trên sân cỏ thật sự. "Thế này mới đúng là cầu thủ chứ!" – Long cười khoái chí.

Năm lớp Ba, đội bóng trường mở đợt tuyển chọn thành viên mới. Hai thằng hí hửng đăng ký, nhưng vừa thấy tên chúng, mấy đứa trong đội đã xì xào: "Tụi nó bé tí, đá đấm được gì?". Đúng là so với lũ bạn, Long và Bảo thấp bé hơn, người còn gầy nhẳng. Thầy huấn luyện viên cũng hơi ái ngại, nhưng rồi cũng cho chúng cơ hội.

Buổi tuyển chọn diễn ra vào một buổi chiều oi bức. Khi đến lượt Long, cậu hít một hơi sâu rồi lao vào bóng. Một cú sút đầy quyết tâm, nhưng bóng lại đi chệch khung thành. Bảo cũng chẳng khá hơn, vừa dẫn bóng được vài bước đã bị mấy thằng to cao cướp mất. Kết quả, cả hai đều bị loại.

Cùng năm đó, đội bóng của trường lọt vào giải đấu cấp quận. Long và Bảo khi ấy chưa được vào đội chính thức, nhưng ngày nào cũng có mặt trên sân để xem các anh lớn tập luyện. Cả hai đứng ngoài đường biên, dõi theo từng đường bóng, từng cú sút, học lỏm những chiến thuật mà huấn luyện viên hướng dẫn. Khi giải đấu bắt đầu, chúng hồi hộp theo dõi từng trận một, cổ vũ đội trường mình với tất cả niềm đam mê.

Trận đầu tiên, trường Long và Bảo thắng dễ dàng 3-0 trước một đội yếu hơn. Trận tiếp theo khó khăn hơn, nhưng nhờ sự xuất sắc của tiền đạo chủ lực, đội vẫn giành chiến thắng sít sao 2-1. Cứ thế, họ tiến vào tứ kết, trận đấu mà cả trường đều háo hức mong chờ.

Ngày tứ kết, sân bóng đông nghịt học sinh và thầy cô đến cổ vũ. Trận đấu diễn ra căng thẳng, hai đội giằng co quyết liệt. Long và Bảo đứng ngoài sân, nắm chặt tay, tim đập thình thịch theo từng pha bóng. Nhưng rồi, phút cuối cùng, đội bạn có một cú sút xa hiểm hóc, thủ môn của trường không kịp cản phá. 1-0. Trận đấu kết thúc trong sự tiếc nuối.

Long và Bảo lặng người nhìn các anh lớn cúi đầu bước ra khỏi sân, những đôi mắt hoe đỏ, những cái áo đẫm mồ hôi. Khi thầy huấn luyện viên an ủi cả đội, hai đứa nhóc chỉ biết cắn môi, trong lòng dâng lên một quyết tâm mãnh liệt: một ngày nào đó, chúng sẽ đứng trên sân đấu này, sẽ không để đội bóng của trường phải thua như thế nữa.

Nhưng để làm được điều đó, chúng phải mạnh hơn.

Buổi tối hôm ấy, dưới ánh đèn đường vàng vọt, Long và Bảo lại ra sân tập như thường lệ. Không ai nói với ai lời nào, chỉ có tiếng bóng nảy trên nền đất, tiếng thở dốc trong đêm Hà Nội se lạnh. Cả hai hiểu rằng, nếu muốn thay đổi số phận, chỉ có một cách duy nhất: cố gắng hơn nữa.

Sự kiên trì ấy cuối cùng cũng có kết quả. Năm lớp Bốn, Long và Bảo lại thử sức lần nữa. Lần này, cả hai đã mạnh mẽ hơn nhiều. Long sút bóng chuẩn hơn, mạnh hơn. Bảo rê bóng dẻo như dây thun, chuyền bóng mượt không ai ngờ. Huấn luyện viên ngạc nhiên khi thấy hai đứa nhỏ con mà ý chí hơn người. Và thế là, lần này, cả hai chính thức được chọn vào đội bóng trường.

Ngày nhận chiếc áo đồng phục xanh, Long và Bảo vui sướng đến phát khóc. Đó mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường chạm đến giấc mơ sân cỏ. Chúng biết phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần có nhau, thì không gì là không thể.

Tối hôm đó, Long chạy về nhà, khuôn mặt rạng rỡ. "Bố ơi! Con được vào đội bóng của trường rồi!". Bố cậu đang ngồi sửa lại chiếc xe máy cũ, ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi cười hiền: "Tốt lắm con! Cố gắng tập luyện nhé, sau này đá giỏi còn hơn bố ngày xưa!". Mẹ Long thì không mấy hào hứng, chỉ thở dài: "Học hành cho đàng hoàng, đừng có mải bóng bánh rồi bỏ bê việc học!". Nhưng ánh mắt của bố khiến Long có thêm động lực, cậu biết ít nhất mình vẫn có người ủng hộ.

Bảo cũng chạy về khoe với bố mẹ, nhưng phản ứng lại khác hẳn. Bố cậu cau mày: "Đá bóng cái gì? Có nuôi nổi mày không mà mơ mộng? Lo mà học đi, đừng có chạy theo mấy cái thứ viển vông ấy!". Mẹ Bảo thì chỉ thở dài, không nói gì, ánh mắt đầy lo lắng. Bảo cúi gằm mặt, tay siết chặt chiếc áo đồng phục đội bóng. Nhưng trong lòng, cậu không hề có ý định từ bỏ. Cậu biết mình phải chứng minh rằng bóng đá không chỉ là một giấc mơ xa vời.

Nhờ màn thể hiện xuất sắc trong năm lớp Bốn, Long và Bảo cuối cùng cũng có cơ hội ra sân trong một trận đấu chính thức tại giải quận. Nhưng khi đặt chân lên sân cỏ, đối diện với hàng trăm ánh mắt dõi theo từ khán đài, tim cả hai bỗng đập dồn dập như trống trận.

Tiếng còi khai cuộc vang lên. Long và Bảo cảm giác chân mình như hóa đá. Nhịp bóng lăn nhanh hơn những buổi tập, đối thủ áp sát quyết liệt hơn hẳn. Bóng vừa đến chân Long, một cầu thủ đối phương lập tức lao vào tranh chấp. Cậu quýnh lên, vội vàng đẩy bóng đi nhưng lại chuyền sai địa chỉ. Huấn luyện viên đứng ngoài sân nhíu mày.

Bảo cũng chẳng khá hơn. Cậu quen với việc rê bóng lắt léo trên bãi đất trống quen thuộc, nơi không ai áp sát quyết liệt như thế này. Nhưng giờ đây, mỗi khi nhận bóng, một hoặc hai cầu thủ đối phương lập tức ập vào, không cho cậu một giây để suy nghĩ. Bảo cố gắng xoay người tránh thoát, nhưng đường chuyền tiếp theo lại bị cắt gọn.

Mấy phút đầu tiên trôi qua trong sự bối rối. Đội bóng của trường bắt đầu bị dồn ép, những tiếng hò reo cổ vũ từ khán đài giờ xen lẫn cả những lời thở dài. Huấn luyện viên thấy vậy liền gọi cả hai lại, quỳ xuống ngang tầm mắt với bọn trẻ, giọng trầm ấm nhưng đầy cương quyết:

"Chơi như lúc tập đi! Các con có sợ cái sân đất trống đầu ngõ không? Không đúng không? Thế thì đây cũng chỉ là một sân đất khác thôi!"

Lời nói ấy như một cú hích mạnh mẽ vào tâm trí cả hai. Long và Bảo nhìn nhau, rồi gật đầu.

Khi trở lại sân, Bảo bắt đầu hít một hơi sâu, giữ chặt quả bóng hơn một chút. Cậu không còn cố gắng rê bóng qua cả đội hình đối phương nữa, mà bình tĩnh hơn, sử dụng những cú chạm bóng đơn giản nhưng hiệu quả. Một pha xoay người nhẹ, một cú chích mũi giày vừa đủ để đẩy bóng ra khỏi tầm truy cản. Rồi cậu ngẩng đầu lên, tìm Long.

Long lúc này cũng đã ổn định lại tinh thần. Cậu không còn loay hoay tìm vị trí nữa mà chủ động di chuyển, tạo khoảng trống. Khi nhận được đường chuyền từ Bảo, Long không vội vàng như trước. Cậu đỡ bóng gọn gàng, nhìn nhanh về phía khung thành rồi dứt khoát tung cú sút.

Bóng rời khỏi chân Long như một viên đạn. Cú sút căng và xoáy khiến thủ môn đối phương chỉ kịp đổ người theo quán tính. Nhưng vô ích, bóng đã nằm gọn trong lưới!

"Vào rồi! Long ghi bàn rồi!" Tiếng hét của Bảo vỡ òa trên sân. Long đứng sững lại một giây, như không tin vào mắt mình. Rồi cậu nhảy lên, hét lớn. Bảo chạy đến đập tay thật mạnh với cậu.

Từ giây phút đó, cả hai như biến thành những con người khác. Bảo điều tiết nhịp độ trận đấu, liên tục tung ra những đường chuyền sắc bén từ giữa sân. Long không ngừng di chuyển, tìm khoảng trống, tận dụng tốc độ và sự nhạy bén để đón những pha kiến tạo của bạn thân. Đội bóng của họ như lột xác, từ thế bị ép sân dần lấy lại thế trận, rồi giành chiến thắng nghẹt thở để vượt qua vòng bảng.

Vào đến tứ kết, Bảo thi đấu xuất sắc đến mức huấn luyện viên quyết định để cậu đá chính, thay thế một đàn anh lớp 5. Long cũng không ngừng cạnh tranh quyết liệt với tiền đạo chủ lực của đội, cố gắng chứng tỏ mình xứng đáng có mặt trên sân.

Và rồi, số phận lại sắp đặt để họ đối đầu với đội bóng đã đánh bại trường họ năm ngoái trong trận tứ kết. Nhưng lần này, Long và Bảo không còn là những cậu bé chỉ biết đứng ngoài sân cổ vũ nữa. Họ chính là những người sẽ trực tiếp bước vào trận đấu, chiến đấu để giành lấy chiến thắng.

Sáng hôm ấy, bầu trời xanh trong vắt, nhưng không khí trên sân bóng lại căng như dây đàn. Cả hai đội đang khởi động, nhưng không ai nói một lời. Những tiếng động duy nhất là tiếng giày đạp xuống mặt cỏ nhân tạo và tiếng bóng nảy lách tách trên mặt sân.

Long hít một hơi thật sâu, cố giữ nhịp tim không quá loạn. Cậu nhìn sang Bảo cậu bạn thân đang đứng cạnh, khẽ siết lại dây giày, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Trước mặt họ là đối thủ đã loại trường mình năm ngoái, một đội bóng đầy kinh nghiệm và sức mạnh. Trận đấu này không chỉ là một trận tứ kết đơn thuần, mà còn là cơ hội để phục thù.

Khi trọng tài cất còi khai cuộc, bóng lập tức lăn nhanh về phần sân đội Long. Đội bạn ngay lập tức thể hiện sự vượt trội. Họ chuyền bóng chính xác đến từng centimet, di chuyển linh hoạt, áp sát nhanh đến mức Long và Bảo thậm chí còn chưa kịp lấy lại nhịp thở.

Phút thứ 5, một tiền đạo cao lớn của đối thủ thoát xuống, sút bóng cực mạnh về phía khung thành. Thủ môn đội Long bay người hết cỡ nhưng vẫn không kịp chạm vào bóng.

1-0!

Tiếng hò reo vang dội từ khán đài của đội bạn, trong khi Long và đồng đội chỉ biết nhìn nhau, hơi thở nặng nề. Huấn luyện viên bên ngoài hét lớn:

"Không sao! Giữ vững đội hình! Chúng ta còn nhiều thời gian!"

Bảo siết chặt nắm tay, nhìn về phía Long. "Chúng ta không thể để họ lấn át thế này."

Long gật đầu. "Làm thôi!"

Ngay sau khi giao bóng lại, Bảo lập tức thay đổi chiến thuật. Cậu giữ bóng chắc hơn, không vội chuyền ngay mà di chuyển kéo giãn đội hình đối thủ. Một, hai, ba nhịp chạm bóng đầy kỹ thuật khiến tiền vệ đối phương bối rối. Khi khoảng trống mở ra, Bảo bất ngờ tung một đường chọc khe sắc bén.

Long bứt tốc!

Cậu lao như một mũi tên, vượt qua hậu vệ cuối cùng, đón bóng ngay trước vòng cấm địa. Cổ động viên nín thở. Không chần chừ, Long vung chân sút!

Bóng đi như kẻ chỉ, xoáy mạnh về góc xa. Thủ môn đối phương bay người hết cỡ... nhưng không kịp!

1-1!

Bàn gỡ hòa làm cả sân vỡ òa! Long nắm chặt tay hét lớn, đồng đội chạy đến vây lấy cậu. Trận đấu trở lại thế cân bằng.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Sau bàn gỡ, hai đội càng đá càng quyết liệt. Va chạm xảy ra liên tục, những pha tranh chấp căng thẳng khiến sân bóng không lúc nào ngừng sôi sục.

Phút 38, khi hiệp một sắp kết thúc, một cầu thủ đội bạn bất ngờ thực hiện cú sút xa uy lực từ ngoài vòng cấm. Bóng đi xoáy, tưởng chừng bay thẳng vào góc lưới.

Thủ môn đội Long lao người...

CỘP!

Bóng đập trúng xà ngang! Cả sân thở phào.

Trái bóng bật ra, Bảo nhanh chóng đoạt lấy. Không có thời gian suy nghĩ, cậu lập tức quan sát và thực hiện một cú phất bóng dài phản công.

Long lại bứt tốc!

Lần này, cậu không chỉ phải đối đầu với một mà đến hai hậu vệ đối phương. Họ ép cậu sang cánh trái, không để cậu có góc sút. Nhưng Long không hoảng loạn. Cậu đẩy bóng sang một nhịp, giả vờ sút, khiến hậu vệ bị đánh lừa rồi lập tức ngoặt bóng ngược lại.

Cơ hội đây rồi!

Long vung chân... nhưng đúng lúc đó, một hậu vệ lao đến từ phía sau!

BỘP!

Cậu bị đẩy ngã!

Trọng tài thổi còi!

PENALTY!

Sân bóng như nổ tung. Trên khán đài, tiếng hò hét vang dội. Đội bạn lao vào trọng tài phản đối, nhưng không thể thay đổi quyết định.

Long đứng dậy, phủi bụi trên quần, rồi cầm lấy trái bóng. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay chặn lại.

"Đưa bóng đây, để anh sút!"

Long ngẩng lên. Đó là Hưng – một đàn anh lớp 5, tiền đạo chủ lực của đội. Cậu ấy cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn, và từ đầu mùa giải đến giờ luôn là người sút phạt đền cho đội.

"Em là người bị phạm lỗi, em sẽ sút." – Long đáp, siết chặt quả bóng trong tay.

Hưng nhíu mày. "Anh có kinh nghiệm hơn. Trận đấu này rất quan trọng, không thể để một đứa lớp 4 liều lĩnh."

"Em không liều lĩnh."  Long ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. "Em đã ghi bàn trong trận đấu này, và em biết mình sẽ làm được lần nữa."

Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Một vài đàn anh lớp 5 bắt đầu đứng về phía Hưng, trong khi những người lớp 4 như Bảo và một số cầu thủ khác lại bước lên bên cạnh Long. Đội bóng ngay lập tức chia thành hai phe.

Bảo bước lên, đứng chắn trước Long.  "Cậu ấy bị phạm lỗi. Cậu ấy có quyền sút."

"Nhưng nó chưa từng đá penalty trong một trận đấu lớn như thế này!"  Một đàn anh khác cãi lại.

"Nhưng ai trong đội đã ghi bàn ngoài Long chưa?"  Bảo quét ánh mắt qua từng người.

Mọi người im lặng.

Long hít sâu một hơi, rồi quay lại nhìn về phía huấn luyện viên. Đôi mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm.

Huấn luyện viên im lặng quan sát một lúc, rồi gật đầu.

"Được rồi. Long sút."

Hưng nghiến răng, nhưng không thể phản đối khi quyết định đã được đưa ra. Cậu bực bội quay đi.

Long bước lên, đặt bóng xuống chấm phạt đền.

Trọng tài ra hiệu. Cả sân bóng nín thở.

Long lùi lại ba bước. Cậu nhìn bóng, rồi nhìn khung thành. Trái tim cậu đập thình thịch. Đây là khoảnh khắc quan trọng nhất của trận đấu.

Cậu chạy đà... tung cú sút!

Bóng lao đi như một viên đạn...

VÀO!

2-1!

Sân bóng bùng nổ trong tiếng hò reo! Long hét lớn, hai tay siết chặt trong sự phấn khích. Bảo lao đến ôm lấy cậu, cả đội ùa vào mừng chiến thắng.

Hưng đứng lặng một lúc, rồi quay đi, không nói một lời.

Trận đấu kết thúc, đội Long giành chiến thắng!

Hai cậu bé lớp 4 từng run rẩy trên sân bóng, giờ đây đã đứng vững giữa những người anh lớp 5. 

Họ tiến vào bán kết, nơi thử thách lớn hơn đang chờ đón.

...

Thế nhưng, khi bước vào khu vực nghỉ ngơi phía sau sân, không khí bỗng chốc thay đổi.

"Bảo! Cậu chuyền cho mỗi Long là sao?"

Hưng, người vừa bị Long cướp mất cơ hội đá penalty, hậm hực nhìn Bảo. Mấy đàn anh lớp 5 khác cũng gật gù, ánh mắt không mấy vui vẻ.

Bảo nhíu mày. "Thế các anh có chuyền bóng cho bọn em không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến bọn họ khựng lại.

"Từ đầu giải đến giờ, bọn em gần như không có bóng khi chơi cùng các anh. Lúc nào bóng cũng xoay quanh nhóm các anh lớp 5 thôi." Long lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào Hưng.

Hưng cau mày. "Đó là vì bọn anh có kinh nghiệm hơn! Tất nhiên phải ưu tiên cầu thủ giỏi hơn!"

Bảo cười nhạt. "Vậy là do các anh nghĩ bọn em không đủ tốt?"

Bảo ngước mắt nhìn từng người. "Vậy nếu bọn em không đủ tốt, làm sao bọn em lại là người ghi bàn? Là người mang về chiến thắng?"

Không ai lên tiếng.

Long tiếp lời, giọng không cao không thấp, nhưng dứt khoát. "Bọn em chuyền cho nhau vì bọn em tin tưởng nhau. Bọn em không ích kỷ. Chỉ cần ai ở vị trí tốt, bọn em sẵn sàng chuyền. Còn các anh thì sao? Bao nhiêu lần bọn em xin bóng mà bị phớt lờ?"

Mấy đàn anh lớp 5 đứng lặng người. Họ không phủ nhận được điều đó.

Hưng siết chặt nắm đấm, nhưng không nói thêm gì nữa. "Tốt thôi, vào trận bán kết xem ai đá hay hơn." Rồi cậu quay lưng bỏ đi, theo sau là vài đàn anh khác.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận