• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 01: Bạch Thành có khách, lính tốt có nhiệm vụ

0 Bình luận - Độ dài: 4,187 từ - Cập nhật:

Đế quốc Azura năm Thần Phạt thứ mười sáu, Bạch Thành có một trận bão tuyết.

Tòa thành này được xây dựng tại biên giới phương bắc, tiếp giáp với vùng đồng bằng của man tộc trên cánh đồng tuyết rộng lớn. Vị trí địa lý của nó cũng không thể nào gọi là hiểm trở nhưng mục đích tồn tại rất rõ ràng - ngăn chặn mọi sự xâm lược đến từ bên ngoài lãnh thổ đế quốc.Thế nên cả bốn phía tường thành được xây bằng đá vôi vô cùng vững chắc, chính bản thân nó lúc này còn được đắp lên vô số hạt tuyết dày đặc. Thoạt nhìn từ bên ngoài chẳng khác gì một gã khổng lồ màu trắng đang ngủ say.

Chính xác thì mọi sinh vật trong thành lúc này cũng đang thu mình lại trong trạng thái “ngủ đông”. Người dân đã tích trữ lương thực đầy đủ cho những ngày lạnh giá sắp tới, các hoạt động tuần tra của binh lính thì đều được đình chỉ từ tháng trước - thời điểm mà cơn bão bắt đầu. Tựa như tòa thành không tuổi này đã trở nên biệt lập với thế giới bên ngoài. Ấy thế mà buổi đêm ngày hôm qua bỗng xuất hiện một đoàn xe ngựa không biết từ đâu đến, sau đó lặng lẽ nhập vào cổng thành phía tây. Chỉ có một số ít người tại đây biết được điều này.

Lãnh chúa Nathan Kaska là một trong số những người đó. 

Tuy là người đứng đầu mọi hoạt động chỉ huy tại nơi đây, ông lại sống chẳng hề xa hoa gì. Bằng chứng là bữa tối ông đang dùng trong phòng ăn của mình không có gì quá đặc sắc. Một bát phô mai dê, hai cái bánh mì cùng cốc sữa bò nóng - thực đơn quen thuộc mà chính Nathan nhìn qua còn thấy có chút ngán ngẩm. Vậy mà gã đàn ông trung niên vẫn ngon lành đánh chén say sưa, tuy thế nếu là một người thân cận với vị lãnh chúa này thì có thể nhận ra tốc độ ăn của ông chậm hơn hẳn thường ngày. Tựa như ông có điều gì trong lòng cần phải đắn đo suy nghĩ.

“Tên kia lại đang chết ở nơi khỉ ho cò gáy nào?” Nathan rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng, từng giọt sữa bò còn nóng hổi văng tứ tung khắp bộ râu dài của ông.

“Bề tôi nào biết hắn ta đang làm cái gì, nhưng đã có người truyền tin rồi thì hắn sẽ đến đây sớm thôi, ngài đừng quá lo...” Một tay hiệp sĩ già trên đầu đã lấm tấm vài sợi tóc bạc đang ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh, mắt lim dim nhắm lại tựa như đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mắt. 

“Chỉ là có điều mà bề tôi lại cần chỉ thị của ngài, vị mới tới kia có cần thêm nhu cầu gì không? Ngài biết rồi đó, ta cũng già rồi nên mắc chứng hay lo, chẳng may chúng ta lại có sai sót gì trong khâu tiếp đãi thì khó mà tránh khỏi phiền phức.”

“Vị bên kia… chắc là tạm thời chưa cần điều gì quá đặc thù đâu, cứ làm theo lệnh ta trước đó là được. Đừng để bất kì ai lại gần căn phòng đó!”

Nathan nhìn về phía một nơi nào đó trong lâu đài của mình bên ngoài cửa sổ, cảm thấy chứng đau đầu tuổi trung niên của mình còn chẳng phiền phức như chuyện ông đang gặp phải bây giờ. Mà phiền phức tự kiếm tới bản thân như này thì dù cho có muốn cũng chẳng thể tránh khỏi, thế nên ông lại càng quyết tâm làm ra quyết định kia hơn.

Vậy mà tên kia vẫn chưa tới!

Bất chợt hai cái lỗ tai nhăn nheo của vị hiệp sĩ già bắt đầu nhúc nhích, đôi mắt mở to ra, ông bắt đầu chậm chạp rời khỏi ghế sau đó đi về phía cánh cửa sau lưng mình.

Tiếng lạch cạch bắt đầu vang lên trong căn phòng ăn yên tĩnh.

 .Chỉ một lát sau thì cánh cửa gỗ mở ra, mang theo ánh sáng bên ngoài cùng một chàng trai trẻ khoác trên mình bộ giáp phổ thông của binh lính Bạch Thành. Tro bụi và tuyết đọng phủ đầy trên thân cậu, khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhưng chúng lại chẳng thể nào che giấu đôi mắt xanh tựa đại dương sâu thẳm kia - thứ đang hiện diện tựa viên Lapis Lazuli bị vùi lấp giữa sự hoang tàn của thời đại. Cộng thêm mái tóc dài đỏ rực rũ sau lưng vốn mang sắc nắng chói chang, giờ đây bị bụi đất và mồ hôi bết lại, khiến nó trở nên tối hơn, nặng nề hơn, nhưng vẫn mơ hồ ánh lên những tia sáng le lói dưới ánh đèn mờ nơi đây.

Dù đã quen thuộc với cái bộ dạng nhếch nhác thường ngày của chàng lính trẻ, vị lãnh chúa vẫn khó lòng nào tiếp nhận cái vẻ ngoài “không nên bị bẩn” kia lại bị tên nhóc trước mặt làm cho hỏng cả đi. Ông tặc lưỡi một cái, phất tay ra hiệu cho người hiệp sĩ già. Vị hiệp sĩ cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lướt ngang sang người cậu trai trẻ, trước khi đi ông vỗ vào vai cậu một cái, thấp giọng nói lời căn dặn nào đó rồi rời khỏi căn phòng.

Vị lãnh chúa nhìn cậu trai trẻ một cái.

Cậu trai trẻ mỉm cười đáp lại.

“Nhìn xem nhìn xem, bữa ăn đâu ra mà thịnh soạn thế này.” Người lính trẻ rất tự nhiên ngồi xuống một bên ghế, sau đó bắt đầu tháo ra giáp trụ của bản thân, bụi đất cùng với bông tuyết từng bám vào những mảng sắt cứ thế rơi lả tả trên chiếc bàn ăn trước mắt..

Vị lãnh chúa chẳng hề nổi giận gì trước hành động này mà chỉ thở phào mà nói.

“Hiệp sĩ nào mà chẳng xem bộ giáp là sinh mạng của mình, vậy mà nhà ngươi đối xử với nó chẳng ra gì như thế, không biết là học hỏi từ ai.”

“Bề tôi vốn dĩ chỉ là lính tốt của cái thành này, chẳng phải là hiệp sĩ mang theo danh dự gì…” Nói đoạn, cậu dùng muỗng múc lên một khối phô mai còn đang ăn dở của vị lãnh chúa trong bát, sau đó cho vào miệng. “Còn về vấn đề học tập, ngài luôn dạy ta phải nhìn theo những người có chức vị cao hơn mình mà hành xử, thế nên trong cái tòa thành đến chim cũng không thèm ỉa này thì còn ai có thể đáng học hỏi hơn ngài chứ?”

Thấy bề tôi của mình còn có tâm trạng đùa giỡn, Nathan cũng cười lại một cái cho có, đôi tay cường tráng của ông cầm lên ổ bánh mì còn lại, sau đó cắn một miếng lớn mà nói.

“Ngươi tính khi nào thì rời đi?”

“Đi đâu?”

“Ngươi không thể ở lại nơi này mãi.”

“Hình như ngài gần năm mươi rồi, ta năm nay chỉ mới mười sáu, hẳn là ta vẫn còn có thể ở lại đây thêm vài chục năm nữa nếu muốn.”

Lãnh chúa Nathan hớp thêm một ngụm sữa nóng, liếc nhìn một cách trêu chọc về phía cậu trai trẻ đang cúi đầu vào bát phô mai trước mặt.

“Ngươi vừa mới nói nơi đây là chỗ chim không thèm ỉa, thế nên ta cũng không thấy Bạch Thành là nơi đáng để sống như nào.”

“Là một bề tôi nên ta có nghĩa vụ phải lo lắng cho ngài, hiện tại thì còn tốt, chẳng biết mai sau ngài lại đột nhiên đổ bệnh thì phải làm sao? Cần phải có người ở lại đây thay ngài làm một số chuyện chứ.”

“Bớt nói nhảm!” Lãnh chúa Nathan cúi đầu xuống, thấp giọng nói. “Kaelric Drayton, nhà ngươi rốt cuộc nhìn ra được điều gì rồi?”

Nghe thấy vị lãnh chúa trước mặt gọi cả họ tên của mình ra như thế, Kaelric xếp chân ngay ngắn lại, buông xuống chiếc muỗng mà cúi đầu cho đến khi ngang tầm mắt với Nathan thì mới nghiêm túc trả lời.

“Tối qua bề tôi có liếc qua đoàn xe ngựa của họ.”

“Thì?”

“Một cái bánh xe hoàn hảo còn chẳng có, trên thân còn có nhiều vết tích của kiếm cùng mũi tên lưu lại, nếu ta đoán không sai thì hẳn là kết quả từ việc đụng độ với đám man tộc phương bắc, chẳng biết là phải chịu bao nhiêu cuộc tập kích mới có thể khiến cho cỗ xe ngựa sang trọng trở nên thảm hại như thế.”

“Tới thời điểm này rồi mà ngươi vẫn muốn nói lòng vòng?”

“Ý của bề tôi rất đơn giản, bây giờ trong cái thành này còn ai ngu ngốc tới nỗi không nhận ra vị khách bí ẩn trong căn phòng kia của ngài là cô công chúa dốt nát nước láng giềng bị ép gả cho thái tử nước ta chứ?”

“Cẩn thận mồm miệng của ngươi!”

Nathan nhíu mày một cái, tỏ vẻ không hài lòng trước lời nói sỗ sàng của Kaelric.

Mọi người đều biết đệ tam công chúa của đế quốc Snowfall láng giềng nổi danh là vừa xinh đẹp vừa thông minh, đã thế còn là một người có tấm lòng vô cùng nhân hậu. Nếu không thì vào năm trước sao lại có thể xảy ra sự kiện kia.

Snowfall là một đế quốc non trẻ, được thành lập từ một nhóm man tộc nhỏ muốn ly khai khỏi cánh đồng tuyết, tuổi đời lập quốc còn chưa đến năm mươi. Hơn ba năm trước, bởi xung đột với man tộc lên tới đỉnh điểm mà đế quốc Snowfall đã cầu xin viện trợ đến từ Azura. Tuy thế quan điểm của hoàng đế Azura rất rõ ràng, để ngài đáp ứng lời thỉnh cầu này, Snowfall phải đánh đổi bằng việc về sau sẽ là quốc gia chư hầu của ông, dĩ nhiên là bên phía Snowfall đã phản đối vô cùng kịch liệt.

Mọi chuyện tưởng chừng lâm vào bế tắc cho đến khi đệ tam công chúa Alicia Delvonka mười bốn tuổi một lần rời khỏi Đô Thành dạo chơi, sau đó tình cờ thấy được sự khổ cực của người dân trước những sự xâm lược của man tộc mà nổi lòng trắc ẩn. Thế nên ngay khi vị công chúa về lại trong cung điện đã thỉnh cầu Hoàng Đế cho phép được gả sang đế quốc Azura, thậm chí cô còn thể hiện sự quyết tâm của mình bằng cách tuyệt thực cho đến khi người cha của mình đồng ý thì thôi. Có lời đồn rằng cô nhịn ăn tới tận ngày thứ năm thì mới không chịu được nổi nữa mà ngất xỉu, sau đó sốt triền miên trên giường bệnh cả tháng trời. Vậy mà sau khi khỏi bệnh, điều đầu tiên mà vị công chúa này yêu cầu lại là tiếp tục tuyệt thực cho đến khi người cha kính yêu của mình đồng ý lời khẩn cầu của cô mới chịu thôi.

Những tin đồn như thế chẳng mấy chốc truyền đến tai vị hoàng thái tử của đế quốc Azura, ngay lập tức ngài đã đem lòng mến yêu vị công chúa hiền hậu nước láng giếng này. Học tập theo người mình thương nhớ, hoàng thái tử Azura đã khẩn cầu hoàng đế được cầu hôn nàng với cách thức chẳng hề khác biệt so với vị công chúa kia. Ngoài dự đoán của mọi người, chưa tới ngày thứ hai thì hoàng đế Azura đã hạ lệnh đồng ý mà sai sứ giả mang theo lễ vật đến đế quốc Snowfall cầu hôn. Không ai biết những hòm châu báu được chất trên hàng trăm chiếc xe ngựa kia rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu bảo vật và tiền tài. Chỉ có điều mà người dân chắc chắn là sau sự kiện đó, vị chưởng quản ngân khố của đế quốc đã không dám ghé thăm bất kì nhà thổ nào cho đến tận ngày hôm nay, đây là minh chứng rõ ràng nhất cho việc hoàng đế của họ coi trọng cuộc hôn nhân này như nào. 

Thế nên trên danh nghĩa hiện tại thì Snowfall và Azura đang là đồng minh của nhau, và điều này sẽ được hiện thực hóa bằng hôn lễ giữa hoàng thái tử Vordo Lontores và đệ tam công chúa Alicia Devolka diễn ra tại Thành Đô vào mùa thu năm sau. Chẳng ai ngờ rằng, một trong hai nhân vật chính của câu chuyện nổi tiếng kể trên lại có thể hiện diện trong tòa thành cũ kỹ chốn biên giới này..

“Chưa nói tới vấn đề là đế quốc chúng ta mới là phía cầu hôn trước, việc ngươi xem hoàng hậu tương lai của chúng ta là dốt nát là không thể chấp nhận được.” Nathan vừa nói vừa liếc nhìn cảnh giác xung quanh.

“Ngài thấy điều đó quan trọng không?”

“Ý của nhà ngươi là?”

Kaelric vắt chéo một chân lên chiếc bàn ăn, tay phải thì không ngừng vỗ vào cạnh ghế mà nói.

“Ép gả hay được cầu hôn? Trong cái câu chuyện nổi tiếng kia, chẳng ai biết là có bao nhiêu phần được thêu dệt. Nhưng ta chỉ biết là đế quốc Snowfall chỉ cần hy sinh một người phụ nữ lại đã có thể đạt được ý nguyện ban đầu của họ. Thế nên dù cho vị đệ tam công chúa kia có thật lòng hay là bị ép buộc thì ta vẫn thấy nàng ta vô cùng ngu xuẩn, vậy mà tự để cho bản thân vướng vào vũng bùn chính trị chẳng thể nào thoát ra nổi này.”

“Câm mồm ngay cho ta!”

Lần này thì vị lãnh chúa thực sự nổi giận, dùng tay đập mạnh lên bàn một cái, chén bát trên đó bắt đầu rung lắc dữ dội, thậm chí miếng phô mai trong bát của Kaelric lúc này đã trực tiếp trượt từ thành bát mà rơi xuống mặt đất.

“Đây là lý do mà ngươi không muốn làm người dẫn dường về Thành Đô cho nàng ta?”

Kaelric nói gì gì mà chỉ hơi cúi mặt, biểu lộ ra câu trả lời rất rõ ràng. Sau đó cậu bắt đầu khom cả thân người xuống, dùng chiếc muỗng cạy lấy miếng phô mai đã có chút dính vào nền đất, hẳn là muốn cho lại nó vào bát.

“Bề tôi chỉ là đang lo lắng cho cái mạng của mình mà thôi.”

Kể từ khi trải qua một ngày kia vào hơn mười năm trước, Kaelric đã tự đặt cho bản thân mình một quy tắc vô cùng đơn giản - việc gì đáng làm thì cần phải cố gắng, nhưng nếu nó lại liên quan đến tính mạng của bản thân thì dù cho có kẻ nào kề kiếm vào cổ cũng đừng hòng bắt cậu cử động một li.

Nhìn lấy hành động ngầm phản đối của người lính trẻ trước mặt, chẳng hiểu sao lửa giận trong lòng của vị lãnh chúa lại biến mất tăm, đôi mắt của ông dần chẳng còn chú tâm vào những sự vật trước mặt nữa, tựa như là đang nhớ lại điều nào đó xa xôi trong quá khứ.

“Sáu năm trước bởi xung đột với lũ man tộc phía Bắc khiến cho ta phải rời thành một đoạn thời gian, ai ngờ lại có toán lính đánh thuê muốn tận dụng cơ hội này để vào thành giết người cướp của. Nếu không phải có tên nhóc ngoại tộc như ngươi không biết từ đâu xuất hiện lại đi báo cáo giúp cho người dân biết trước… Ta quả thật không biết với số binh lính ít ỏi còn lại trong thành tại thời điểm đó thì lúc ta trở về sẽ có bao nhiêu con dân của ta sẽ còn có thể sống sót nổi đây.”

Nathan ôn tồn nói, trong đôi mắt chứa đầy sự hối tiếc của người đàn ông đã trải qua năm tháng, nhưng rất mau chóng nó đã được thay thế bằng một sự quyết tâm mà không rõ đến từ nơi đâu.

“Vậy nên ta cùng mọi tên hiệp sĩ khác trong Bạch Thành đều đã thề, chỉ cần nhà ngươi có mong muốn gì thì mọi người cũng đều sẽ cố gắng hết sức thực hiện. Thậm chí ta còn từng nhiều lần đề nghị nhận nuôi nhà ngươi, cho phép lấy con gái của ta để đổi theo dòng họ Kaska, cái chức lãnh chúa sau này truyền sang cho ngươi luôn thì có điều gì phải đắn đo? Vậy mà cái tên nhóc nhà ngươi cứ viện cớ từ chối bằng cái lý do khỉ chó gì mà bản thân đã có hôn ước từ nhỏ…”

“Cơ mà bề tôi quả thật là có hôn ước mà.” Kaelric vội lên tiếng đính chính.

Vị lãnh chúa liếc dọc Kaelric một cái, cảm thấy thằng nhãi này đúng là chẳng biết lúc nào thì nên nghiêm túc. 

“Về sau mọi người mới biết hóa ra tên nhóc nhà ngươi lại mong muốn trở thành pháp sư… mà cái nơi khỉ ho cò gáy này thì kiếm đâu ra một vị pháp sư để dạy cho ngươi? Ta cứ có cảm giác rằng bản thân mình cả đời này sẽ không thể nào trả lại món nợ mà cái thành này thiếu ngươi, thế nhưng bây giờ thì khác rồi.” Vị lãnh chúa dùng cả hai cánh tay rắn chắc của mình cầm lấy bờ vai của cậu lính trẻ mà nói. “Thư đề cử của Học Viện từ Thành Đô đã gửi đến rồi?”

Kaelric cảm thấy có một số chuyện chẳng thể nào giấu nổi vị cấp trên trước mặt mình, thế nên chỉ đành gật đầu.

“Mùa thu sắp đến sẽ chính thức nhập học.”

“Vậy thì sẵn tiện đường luôn còn gì, nhà ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải.”

“Bề tôi lo sợ chưa kịp bước chân lên giảng đường thì đã trở thành quỷ mất rồi, thế nên không nhìn ra bản thân may mắn ở chỗ nào.” Kaelric nhún vai một cái.

Bỗng nhiên lãnh chúa Nathan bày ra một nụ cười khả ố, cái bộ dáng cười mà đã khiến cho không biết bao nhiêu tên lính trong Bạch Thành cảm thấy rùng mình mỗi khi đối diện với người đàn ông trung niên trước mặt trên bàn bài bạc. Kaelric cũng không phải ngoại lệ, ngón tay như đồng bộ với tâm trạng hồi hộp của cậu mà không ngừng gõ vào thành ghế phía sau.

“Đi theo đoàn xe của đệ tam công chúa có một vị pháp sư.”

“Đó có phải là loại pháp sư mà bề tôi đang nghĩ tới?” Kaelric hơi nhắm một bên mắt lại.

“Bớt nói nhảm! Nếu không phải thì ta tốn nước bọt từ nãy đến giờ làm gì? Lanster Blackwell, pháp sư hoàng gia của thương hội Hắc Ưng.”

Kaelric trầm ngâm nhìn vị lãnh chúa trước mặt mình một cái, rõ ràng là có điều gì đó đã đánh động trong lòng cậu trai trẻ nhưng cậu vẫn cố gắng chưa biểu thị ra điều gì bên ngoài.

“Ngài còn lá bài nào tốt hơn không?”

“Cái tên nhãi tham lam nhà ngươi! Chính bản thân được lợi mà còn làm bộ, nếu Lanster Blackwell chỉ là pháp sư của một thương hội nào đó tại Thành Đô thì không nói đi, đằng này cái mác ‘hoàng gia’ rõ ràng ở đó, ngươi cũng biết bệ hạ coi trọng cuộc hôn sự này như thế nào mà.”

Nhận thấy bản thân đã thành công trong bước đầu thuyết phục tên bề tôi khó bảo này, Nathan mới hài lòng mà tiếp tục nói.

“Ta không hiểu bản thân ngươi còn đang lo lắng điều gì, đoàn xe bọn họ đã tiến vào biên giới của đế quốc ta, bên cạnh lại còn có một vị pháp sư hoàng gia hỗ trợ. Từ đây trên đường đi đến Đô Thành cho dù gặp phải mấy tên cướp ngu độn không nhận ra điều đó thì hẳn cũng không phải là vấn đề gì quá to tát, nhưng ta tin tưởng năng lực dẫn đường của người sẽ không để cho loại chuyện như này xảy ra. Thế nên chỉ cần mấy ngày tới ngươi biểu hiện tốt, à không trung bình thôi cũng đủ rồi, chẳng lẽ vị công chúa nổi tiếng là nhân hậu kia lại không dành ra chút hảo cảm nào cho ngươi? Chẳng lẽ điều này lại không giúp ích gì cho quá trình học tập tại Đô Thành của ngươi?”

“Bề tôi cũng không bận tậm nàng ta ghét hay thích mình chút nào.”

“Một lần nữa! Cẩn thận mồm miệng nhà ngươi, dù sao thì quý cô người ta cũng là công chúa.”

Cả Kaelric và Nathan không hẹn mà cùng nhau phì cười, một già một trẻ chung sống với nhau nhiều năm nên rất rõ đối phương đang hiểu gì, cuộc trò chuyện tới đây cũng không cần thiết phải tranh luận gì quá mức gay gắt thêm nữa. Bởi đúng như vị lãnh chúa ngay từ ban đầu đã nói, dù sao thì cậu lính trẻ cũng phải rời khỏi nơi đây.

“Nhà ngươi không kể ra với ai nhưng ta biết trước khi tới đây cuộc sống của tên nhóc như ngươi rất khổ, cho nên rất cảnh giác với những người xung quanh. Mặc dù người dân trong thành đối xử với ngươi như người một nhà nhưng có lẽ ngoài bản thân ra thì ngươi chẳng đặt lòng tin nơi nào cả. Chẳng lẽ ta lại không biết từ khi bước chân vô căn phòng này, mấy món mà tên nhãi ngươi bỏ vào mồm đều là lựa chọn từ những thứ mà ta từng ăn qua?”

“Không lẽ bề tôi đóng giả không đạt đến thế ư?” Kaelric hơi khép mi mắt, nhìn xuống cái bát trống trơn trên tay.

“Rất đạt! Nhưng sẽ chẳng có tên đàn ông nào sống thoải mái lại có thể vui vẻ ngồi nhai cái loại phô mai cứng như quỷ này.” Nathan vừa nói vừa dùng tay niếc lấy cái răng ố vàng đã sắp rụng ra của mình.

“Thế nên ta hi vọng lần này tên nhóc như ngươi có thể đặt niềm tin vào người khác một chút, có thể vị công chúa hay pháp sư kia vẫn chưa đạt tiêu chuẩn trong mắt ngươi, nhưng còn ta thì sao? Chẳng lẽ chung sống với tấm thân già này chừng ấy năm rồi mà nhà ngươi vẫn không thể đưa ra phán đoán của riêng mình? Thế nên ta mặc kệ nhà ngươi có còn đắn đo điều gì. Học Viện, công chúa, Lanster Blackwell, tận dụng được thứ gì thì cứ tận dụng hết cho ta, nếu không trở thành pháp sư chân chính được thì cứ về đây mè nheo một trận là được, chẳng lẽ ngươi nghĩ tòa thành rách nát này không đủ sức nuôi dưỡng một tên nhóc như ngươi tới già?” 

Nói tới đây Nathan đã phùng mang trợn má đến cực độ, hai tai cũng đã đỏ hết cả lên. Cảm xúc trong lòng ông rất rối bời - đó là sự hài lòng xen lẫn chút mất mác, bởi vị lãnh chúa biết rõ, sau cuộc tranh luận hôm nay thì bản thân mình cùng tòa Bạch Thành sắp sửa phải chia tay tên lính tốt luôn thích gây chuyện này rồi.

Kaelric thở dài một hơi, tay trái buông muỗng xuống, sau đó dùng tay phải lau lấy những vụn thức ăn còn sót lại trên mép mà nói.

“Mấy lời ngài vừa nói bề tôi đều hiểu, nhưng bề tôi vẫn muốn ở lại đây chăm sóc ngài thêm vài năm nữa cơ. Ít nhất thì cũng phải là người đào mộ cho ngài nếu chẳng may có gì bất trắc….”

Nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương của tên lính trẻ trước mặt, vị lãnh chúa không thể nhịn nổi nữa mà rút ra thanh bảo kiếm của gia tộc treo trên bức tường đằng kia. Hành động này của ông khiến cho tên lính trẻ vừa chạy trối chết ra khỏi phòng ăn vừa hô hoán cứu mạng, làm ồn ào cả một góc tường thành vào buổi tối vốn đang yên tĩnh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận