Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Mở đầu

0 Bình luận - Độ dài: 2,630 từ - Cập nhật:

Đây là câu chuyện rất xa xưa về một lục địa không ai biết đến, nơi có những con người bí ẩn đang không ngừng đấu tranh cho vận mệnh của họ…

Buổi hoàng hôn, mặt trời như một quả cầu lửa thiếu dần sức sống - thứ đang gian nan chiếu rọi những tia sáng cuối ngày xuống mặt đất lạnh lẽo. Từng cành cây, ngọn cỏ bắt đầu thu mình vào những góc khuất mà riêng chúng quen thuộc. Không gian vô cùng yên ắng, tất cả sự vật đều đang bình tĩnh đón nhận thời khắc chuyển giao của màn đêm.

Tại một nơi cực bắc lạnh giá đang có sự hiện diện của hai người, cả hai đều chăm chú nhìn vào một cái hố xuất hiện trên mặt hồ đóng băng. Trên khuôn mặt của họ biểu lộ những cảm xúc rất phức tạp, sợ hãi, chờ mong hay thậm chí còn xen lẫn chút phấn khích. Tựa như cái hố trước mắt là một sự vật rất thú vị, một điều rất đáng để nghiên cứu.

Đàn cá dưới mặt băng lặng lẽ bơi, tuy thế có một số con lại khác biệt so với trong đàn - hiện đang nằm ngổn ngang bên bờ hồ. Trên đầu của chúng đã tróc đi nhiều lớp vảy, máu tươi lộ rõ trên thân thể nhỏ nhắn. Thoạt nhìn chúng chẳng còn sức giãy dụa nữa và chẳng mấy chốc sẽ trở lại lòng bàn tay của thần chết. Cảnh tượng tanh máu là thế nhưng chẳng mang hình ảnh tang thương tí nào, ngược lại còn khiến cho hai người quan sát lúc này cảm thấy sinh động vô cùng.

“Vậy mà đám cá này lại có thể tự phá băng mà thoát khỏi... sư phụ, con cảm thấy sợ hãi.” Người học giả trẻ tuổi lên tiếng, trên thân thể lúc này chỉ mặc một bộ áo vải mỏng manh, tựa như cái lạnh lúc này còn chẳng đủ sức cạnh tranh với nghi vấn đang đeo bám tâm trí cậu chút nào.

“Là con người thì dĩ nhiên phải cảm thấy sợ hãi.” Một cô bé khoảng chừng mười tuổi cất lên giọng nói trẻ con của mình. Cô mặc trên mình một chiếc áo bông dày sụ không biết là được lấy từ đâu ra, tay phải thì cầm lấy cần câu đung đưa qua lại một cách không kiên nhẫn. 

Hiện tượng kỳ lạ, người quan sát cũng lạ kỳ.

Từ theo góc nhìn thông thường, việc học giả trẻ tuổi tỏ ra tôn kính với cô bé tưởng chừng nhỏ tuổi hơn anh là điều khó mà giải thích được, nhưng cuộc đời của con người là một sự truy cầu về ý nghĩa, nếu mọi thứ đều rõ ràng thì việc có mặt của hai người tại đây lại mang giá trị gì?

“Mấy năm nay thời tiết đang dần lạnh lên…”

“Nói lời thừa! Đôi tay của ta tê cóng hết cả ra rồi nè!”

Cảm thấy người dạy dỗ mình lại bắt đầu dở chứng, học giả trẻ tuổi cố gắng lắm mới tìm ra được phương thức mới để tiếp cận câu chuyện của cậu.

“Ý con không phải là như thế, sư phụ chắc là biết mấy người ở Đô Thành đang làm cái gì...”

Học giả trẻ tuổi vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Rõ ràng là chuyện bản thân cậu hiểu được thì không lý nào sư phụ lại không biết gì, cớ sao người vẫn trở nên bình thản như thế?

“Ta biết thì sao? Mà không biết thì sao? Nếu ngăn chặn chuyện đó lại lại thì có mang lại lợi ích gì cho ta?”

Cô bé trả lời rất tùy ý, nhưng khi lọt vào tai của học giả trẻ tuổi thì sắc mặt của anh lại trở nên vô cùng nghiêm trọng, tựa như câu trả lời này còn tệ hơn cả những gì anh đã tưởng tượng.

“Sư phụ… người… chẳng lẽ cũng không hiểu rõ?”

“Hiểu rõ cái gì?”

“Màn… đêm đang tới.”

“Đã là hoàng hôn rồi, dĩ nhiên sắp tới là trời đêm. Củi gỗ ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi thức ăn. Nếu không phải lo lắng cho cái thảm cảnh đêm nay phải ôm bụng đói mà ngủ thì sao ta phải nỗ lực như này?” Cô bé vừa căm tức nói vừa dùng tay day lấy cần câu, tỏ vẻ rất dễ thương.

Học giả trẻ tuổi biết rằng người ngồi bên cạnh đã là sư phụ của mình thì không thể nào gắn liền với hai chữ dễ thương được. Rõ ràng bộ dạng của người lúc này hẳn là muốn làm cho cậu bình tĩnh lại.

Thế nên học giả trẻ tuổi mới xốc lại tinh thần mà cầm lên cần câu của sư phụ, sau đó bắt đầu động tác thay mồi.

“Thay đổi một chút, có lẽ lần này sẽ có kết quả khác.”

Nhìn thấy người học giả có thể hiểu được ý mình, cô bé gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Sau đó dang tay ra, điều chỉnh lại thân thể thấp bé của mình một chút để cho cậu trai trẻ thuận tiện gắn mồi câu mới vào hơn.

“Ta biết trong lòng ngươi đang lo lắng chuyện gì, cơ mà nó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

“Nhưng nó đã được lưu thành văn tự trong sách cổ.”

“Nhìn thấy còn chưa chắc đã là chân thật, sao mà ngươi có thể xem những tri thức trong sách cổ là chân lý?”

“Nếu mãi mà nó không tới thì sao? Nếu chúng ta không bao giờ tìm thấy được chân lý thì sao?”

“Nếu nó không đến là tốt nhất, nhưng nếu đến thì lại là chuyện của những ngày sau. Có thể là mấy năm, mấy chục hay thậm chí là mấy trăm năm sau. Thế nên ta rất không đồng tình vào việc ngươi lãng phí tâm trí vào một tương lai vô định như vậy.”

Học giả trẻ tuổi một lần nữa quan sát lại móc câu đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh, sau khi cảm thấy hài lòng trước thành quả của mình thì anh mới nhẹ nhàng thả nó xuống làn nước. 

Móc câu chìm dần, gây ra một chút động tĩnh sau đó biến mất hẳn, để lại mặt nước phẳng lặng như lúc ban đầu.

“Sư phụ, người tin vào sự tồn tại của Dạ Vương không?” Học giả trẻ tuổi bất chợt đưa ra câu hỏi.

Cô bé nghe xong thì chưa vội trả lời mà chỉ cảm nhận được rằng xung quanh đang dần chuyển sang sắc đen, bởi lẽ từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện thì càng ngày càng có ít tia nắng chiếu xuống nơi đây hơn.

"Truyền thuyết kể rằng có vô số thế giới, khi Dạ Vương đi đến thế giới nào cũng đồng nghĩa với việc là đêm đến ở nơi đó. Lúc đấy loài người sẽ đón nhận những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời mình, mặt trời không bao giờ mọc trở lại nữa, cây cỏ sẽ héo úa, đất đai trở nên cằn cỗi, mọi sinh vật trên tinh cầu đều sẽ đi đến con đường tuyệt diệt. Thế giới của chúng ta sẽ biến thành thế giới của Dạ Vương, từ đó mất đi sự tồn tại căn bản của mình.” Cô bé nói với giọng điệu trần thuật, tựa như đang thuyết giảng một câu chuyện cổ xưa nào đó.

Học giả trẻ tuổi ngồi một bên bình tĩnh lắng nghe, đây không phải là lần đầu tiên anh biết đến truyền thuyết này, nhưng khi nó được thốt ra từ chính người mình tin tưởng nhất thì cậu trai trẻ mới bắt đầu cảm thấy rét lạnh.

Chẳng lẽ bản thân mình cũng nên chuẩn bị một cái áo bông dày sụ như của sư phụ?

“Nếu như ta nói rằng bản thân hoàn toàn không tin vào nó thì chắc chắn là giả dối, nhưng tin tưởng cũng không phải là lựa chọn của ta. Như ta đã nói, nhìn thấy còn chưa chắc đã là chân thật.”

“Vậy cảnh tượng hôm nay… người thấy như thế nào?”

“Đàn cá này quanh năm chỉ sinh sống dưới mặt hồ trước mặt. Vậy mà hôm nay khi có lớp băng phong bế, một số con lại không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí dùng chính cơ thể bản thân để tự phá băng mà thoát khỏi, từ đó tạo ra cái hố này. Có lẽ chính ta và ngươi đều đang có chung một câu hỏi, thế nên mới cảm thấy mơ hồ, hoài nghi hay thậm chí là sợ hãi chăng?”

Cơ thể sinh học của con cá hoàn toàn được cấu tạo để sinh sống dưới nước. Theo bản năng sinh tồn, chúng hẳn là không nên rời khỏi môi trường sống của mình. Vậy mà hôm nay chuyện lạ kỳ như thế đã xảy ra. Như sư phụ của học giả trẻ tuổi đã nói, nhìn thấy chưa chắc đã là chân thật, nhưng nó vẫn để lại một sự hoài nghi cho những người quan sát.

Dù cho biết rằng số phận của bản thân là sẽ chết, vậy tại sao cá lại muốn phá băng mà thoát khỏi?

Vì sao cá lại muốn rời khỏi mặt nước?

Bất chợt cô bé ngoảnh mặt về phía nơi xa, đó là một phương hướng quen thuộc của cả hai người, hay nói chính xác là nơi mà họ bắt đầu đoạn lữ trình này. Cần câu trên tay của cô bé không biết đã rơi ra từ lúc nào, may mắn là có người học giả bên cạnh nhanh tay tóm lại tránh cho khỏi rơi vào mặt nước. Lúc cậu trai trẻ nhìn lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thì chỉ thấy những sự ngẩn ngơ toát ra, những nét hồn nhiên đã hoàn toàn mất hẳn.

Học giả trẻ tuổi biết sư phụ của mình có thể nhìn thấy những điều mà nhân loại khác chẳng hiểu được, thế nên anh không quá tò mò về hành động kỳ lạ này của người. Cái người trẻ tuổi quan tâm hơn cả là điều gì đã làm cho sư phụ của mình lộ ra biểu cảm như vậy.

Và rồi học giả trẻ tuổi bắt đầu nghe thấy tiếng cười, ở đây chỉ có hai người thế nên chủ nhân của nó chỉ có thể là cô bé nhỏ nhắn bên cạnh. Hai tay của cô bé bắt đầu ôm bụng, tiếng cười khúc khích trong trẻo ngày càng vang lên giữa địa phương giá tuyết, tựa như muốn hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh ở nơi đây.

“Vừa rồi ta đã thấy hắn ở nơi kia làm ra lựa chọn, điều đó đã giúp ta nhận ra được một điều, thế nên có lẽ ta không còn cảm thấy hoài nghi trước sự việc ngày hôm nay nữa.” 

Cô bé vừa dứt lời thì trời đã tối hẳn, cậu trai trẻ tính hỏi thêm điều gì thì bỗng cảm thấy có một sức nặng kỳ lạ truyền đến cần câu trên tay mình. Cậu lần nữa cố gắng lắng nghe tiếng động vô cùng nhỏ đang phát ra từ dưới dòng nước thì mới lên tiếng xác nhận.

“Sư phụ, cá cắn câu rồi!”

“Còn chờ cái gì nữa mà chưa nhóm lửa? À không để ta làm đi. Mà tối quá chẳng thấy gì cả, rốt cục là khi nãy ngươi để củi gỗ ở nơi nào vậy?”

Đế quốc Azura năm Thần Phạt thứ sáu, trên một con đường thông thương dẫn đến phía bắc của Đô Thành là lãnh địa của tử tước Balthazar Mordrake, nơi đây đang diễn ra một sự kiện vô cùng quan trọng.

Vị tử tước này khó mà gọi là thông minh giỏi giang gì, nhưng đối xử với những người phía dưới mình không hề tệ. Các buổi lễ hội tụ họp, hát ca vui mừng là chuyện thường nhật của các nông dân sinh sống trong lãnh địa Mordrake, nhưng hôm nay con đường lớn dẫn đến cổng chính của lâu đài tử tước lại vắng vẻ đến lạ kỳ.

Bởi lẽ đây là ngày đưa ra phán xử cuối cùng của một vụ án đã gây ra dư luận xôn xao cho cả toàn đế quốc từ tháng trước - tử tước Balthazar Mordrake bị hiềm nghi là lén lút tôn thờ dị giáo.

Đại công tước Volthra Ravenshade tự thân đứng ra chủ trì vụ án, ông đã hợp tác với nguồn nhân lực dồi dào của Vận Mệnh Thần giáo để thẩm vấn vị tử tước hơn một tháng, sau đó cho ra phán quyết vô cùng đơn giản.

Chém đầu cả nhà.

Vào giờ phút này, lãnh địa của Balthazar Mordrake chẳng khác nào một vùng đất chết.

Những ánh mắt tò mò xen lẫn sự sợ hãi lén lút thăm dò thông qua các khe cửa sổ đến từ mọi hộ nông dân xung quanh. Do đã chung sống với nhau tại đây nhiều năm nên ai cũng nhận biết rõ ràng từ tên người hầu cho đến quản gia của lâu đài vị tử tước. Vậy nên khi họ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đó thì lại không khỏi rùng mình, tự tưởng tượng ra những khuôn mặt quen thuộc - nay đã trở thành vô số đầu lâu lăn lông lốc từ dưới đất cho đến tận cửa, sau đó chất thành núi phía sau cánh cổng kia.

Máu tươi từ từ chảy ra từ cánh cửa lâu đài tử tước, phủ lên một màu đen sền sệt xen lẫn vụn thịt người trên con đường lớn. Thấy được cảnh tượng như địa ngục này, nhiều người đã không còn lá gan để xem nữa mà giả bộ làm ngơ hoặc trực tiếp ngất đi.

Chợt bên ngoài xuất hiện thêm tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng kim loại va vào lạch cạch tựa như sấm vỗ, hẳn là có ai đó đang chạy trốn khỏi lâu đài đang bị tìm bắt, một gã lính ngồi trên lưng ngựa thét lớn.

“Không được để sót một ai cả!”

Trên con đường lớn lại xuất hiện thêm vài vệt máu.

Thật lạ thay, trong căn nhà bếp cách đây không xa có một bé trai tầm năm, sáu tuổi đang sững sờ nhìn lấy thanh dao trong tay mình. Cậu nhìn nó từ rất lâu, thậm chí còn trước khi những tiếng kêu la của những con người xấu số xuất hiện. Sau đó, một người quản gia già dẫn theo một câu bé khác cũng trạc tuổi cậu đến. Quần ảo của ông rách rưới đủ chỗ, thấy được đủ loại vết thương trên đó. Khuôn mặt của ông thì chứa đầy bùn đất, hõm mắt khô quắc tràn ngập sự tuyệt vọng, nhưng vẫn không ngừng cố gắng phân tích tình hình trước mặt cho hai cậu bé hiểu.

“Ngài phải sống, chỉ cần ngài còn sống thì sẽ còn cơ hội…”

Quân đội của nhà vua không tốn bao lâu để tìm đến nơi đây, sau một hồi tìm kiếm chỉ thấy hai thi thể một già một trẻ nằm ngổn ngang dưới đất, tiến hành kiểm tra thật giả được một lúc thì tên binh lính mới báo cáo cho vị hiệp sĩ dẫn đội rằng.

“Con trai duy nhất của Balthazar Mordrake đã chết, phán quyết đã được thực thi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận