• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Mối tình đầu

Chương 15: Kế hoạch

3 Bình luận - Độ dài: 4,371 từ - Cập nhật:

Sau khi Hanazawa gửi lời mời tới các bên, bữa tiệc liên hoan đã được thống nhất tổ chức tại một nhà hàng sang trọng vào lúc 4 giờ chiều ba ngày sau.

Đại diện HoshiTalent gồm Hanazawa, Aya và một vài trợ lý. Phía BoxMuzic có Sato, quản lý studio và một số lãnh đạo cấp cao khác.

Hiện tại là 3 giờ 30 phút chiều, trước giờ hẹn 30 phút.

Tại Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka, Tanaka và Sakura đang chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi lên đường.

Tanaka khoác lên mình một bộ vest mới tinh, trông có phần bảnh bao nhưng ánh mặt lại lộ rõ sự lo lắng, hồi hộp. Đây là lần đầu tiên anh ta tham dự một bữa tiệc cấp cao như thế này.

Sakura thì ngược lại, cô ấy đã trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ váy khá xinh xắn, gương mặt rạng rỡ chờ mong được gặp lại cô bạn thân Aya trong một không khí vui vẻ.

Chỉ riêng Kaito vẫn ngồi lì tại bàn làm việc, dường như không hề quan tâm đến sự kiện sắp diễn ra.

"Kaito, em thật sự không đi cùng bọn anh sao?"

Tanaka hỏi lần cuối, có chút tiếc nuối. Dù sao Kaito cũng là công thần lớn nhất trong dự án này.

"Anh cũng biết em không thích mấy hoạt động ồn ào này mà. Với lại, dạo này văn phòng mình cũng nhận được nhiều cuộc gọi cần xử lý."

Kaito đáp gọn, mắt vẫn dán vào màn hình.

Đó là sự thật. Kể từ khi thông tin bài hát được đồng sở hữu bởi HoshiTalent và Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka bị lộ ra, điện thoại văn phòng reo liên tục. Nhiều công ty đã gọi đến để thăm dò về quyền sử dụng bài hát 'Kẻ Cắp Trái Tim'. Biết HoshiTalent quản lý chặt chẽ, họ trông mong vào một thỏa thuận dễ dàng hơn từ phía văn phòng nhỏ bé của Tanaka. Kaito viện cớ này để ở lại, nhưng lý do chính là cậu ta không muốn đối mặt với Aya.

Sau khi cậu ta từ chối cung cấp bản hoàn chỉnh, phía Hanazawa chưa có động thái gây áp lực nào thêm. Điều này khiến Kaito có chút nghi ngờ. Cậu ta không tin Hanazawa lại dễ dàng từ bỏ như vậy. Hoặc có lẽ cậu ta đã từ chối quá dứt khoát nên Aya đã nản lòng và không muốn dính líu gì nữa. Cậu ta cũng thấy HoshiTalent đã có những động thái truyền thông chữa cháy khá khéo léo về độ dài bài hát, tạm thời xoa dịu dư luận. Có lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc.

"Vậy... bọn anh đi nhé. Em ở lại trông văn phòng cẩn thận."

Tanaka dặn dò rồi cùng Sakura bước ra cửa.

Đúng lúc đó, điện thoại bàn lại reo lên. Kaito nhấc máy.

"Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka xin nghe..."

***

Tại nhà hàng sang trọng đã được đặt trước, Hanazawa và Aya đã đến sớm. Hanazawa vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp trong bộ trang phục công sở thanh lịch. Aya thì nổi bật hơn trong chiếc váy trắng tinh khôi, tôn lên vẻ đẹp vừa trong trẻo vừa quyến rũ.

"Anh ấy... không đến hả chị?"

Aya khẽ hỏi, giọng có chút thất vọng dù đã đoán trước được kết quả này.

"Ừ. Lúc nãy Tanaka có gọi, nói là chỉ có anh ta và Sakura đến thôi."

Hanazawa xác nhận.

"Có khi nào... anh ấy giận em đến mức không muốn gặp mặt luôn không chị?"

Aya tỏ ra buồn bã.

"Em đừng suy nghĩ tiêu cực sớm thế chứ. Chúng ta vẫn còn kế hoạch B mà."

Hanazawa an ủi.

"Nhưng... liệu có cơ hội nào không chị?"

Aya vẫn tỏ ra không chắc chắn.

"Chị không thể biết được chuyện tình cảm giữa hai đứa phức tạp thế nào. Thành công không hay phụ thuộc hết vào em đấy. Chị cũng đã nói qua kế hoạch với anh Sato rồi. Anh ấy xác nhận bên BoxMuzic sẽ phối hợp để tạo điều kiện cho chúng ta."

Hanazawa thành thật nói.

***

4 giờ chiều, các khách mời đã đến đông đủ. Bàn tiệc dày được bày biện thịnh soạn, rượu vang và nước ngọt đã được rót sẵn. Không khí bắt đầu trở nên sôi nổi với những lời chào hỏi xã giao.

Hanazawa, với tư cách là người đề xuất bữa tiệc, đứng dậy nâng ly trước.

"Xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi tiệc nhỏ ngày hôm nay."

Cô ta nói, giọng vang và rõ.

"Đây là dịp để chúng ta cùng nhìn lại thành công bước đầu đầy ấn tượng của chiến dịch. Sự thành công này là nhờ vào nỗ lực và sự hợp tác tuyệt vời của cả ba bên: HoshiTalent, BoxMuzic và Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka. Xin mời mọi người cùng nâng ly!"

Mọi người cùng đứng dậy, tiếng ly chạm nhau vui vẻ.

"Cảm ơn cô Hanazawa đã tổ chức bữa tiệc chu đáo này."

Chủ tịch của BoxMuzic, một người đàn ông trung niên lên tiếng.

"Thật ngại quá, đáng lẽ chúng tôi mới là người phải đứng ra mời mọi người mới đúng. Tôi xin tự phạt ly này!"

Ông ta vui vẻ uống cạn ly rượu.

"Ngài chủ tịch không cần khách sáo như vậy. Ai mời cũng như nhau cả mà. Quan trọng là chúng ta có dịp ngồi lại cùng nhau."

Hanazawa cười đáp lại.

"Nhưng dù sao thì tôi cũng rất mừng. Được hợp tác với một công ty danh tiếng như HoshiTalent, và đặc biệt là với ca sĩ Aya, là một vinh hạnh lớn cho BoxMuzic chúng tôi. Phải công nhận, giọng hát của cô Aya trong ca khúc mới là quá tuyệt vời!"

Ông ta khen ngợi.

"Cảm ơn ngài chủ tịch đã quá khen."

Aya mỉm cười đáp lễ.

Bữa tiệc tiếp diễn trong không khí vui vẻ, náo nhiệt hơn. Mọi người ăn uống, trò chuyện, bàn luận về thành công của chiến dịch và những kế hoạch tương lai.

Aya, có lẽ để lấy thêm can đảm cho kế hoạch sắp tới, cũng phá lệ uống vài ly rượu vang, khiến đôi má cô ấy ửng hồng quyến rũ.

Hanazawa chỉ nhấp môi một chút vì còn phải lái xe.

"Chị thấy em uống hơi nhiều rồi đấy, Aya à."

Hanazawa ghé sát tai Aya, thì thầm nhắc nhỏ.

"Không sao đâu chị. Với lại... em cũng cần chút men để có thêm dũng khí cho chuyện sắp tới..."

Aya cười nhẹ, ánh mắt có chút mơ màng.

Đúng lúc đó, điện thoại của Hanazawa rung lên báo có tin nhắn mới. Cô ta liếc nhanh màn hình, rồi khẽ gật đầu. Đã đến lúc hành động.

"Xin phép mọi người vài phút, tôi và Aya ra ngoài có chút chuyện riêng cần trao đổi."

Cô ta đứng dậy, mỉm cười với mọi người.

"Không sao, không sao. Hai người cứ tự nhiên!"

Chủ tịch BoxMuzic vui vẻ đáp lại, tỏ rõ sự hợp tác.

Hanazawa và Aya nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc, đi về phía cửa sau của nhà hàng theo lối dành cho nhân viên.

Ở đó, hai chiếc xe công vụ màu đen sang trọng đã đỗ sẵn chờ đợi, đúng như kế hoạch. Loại xe này có hai hàng ghế đối diện nhau ở khoang sau, rất thích hợp cho những cuộc nói chuyện riêng tư.

Hanazawa mở cửa chiếc xe đỗ phía trước, chiếc xe này không có tài xế. Cô ngồi vào ghế lái. Aya thì lặng lẽ mở cửa sau và ngồi vào một mình. Sau khi xe Hanazawa bắt đầu lăn bánh, chiếc xe thứ hai, có tài xế, nổ máy và đi theo.

"Tình hình thế nào hả chị?"

Aya hỏi khi chiếc xe bắt đầu di chuyển.

"Chị vừa nhận được tin nhắn xác nhận. Vẫn có người trực điện thoại tại văn phòng Tanaka. Là giọng nam trẻ tuổi."

Hanazawa đáp, mắt vẫn tập trung lái xe.

"Vậy... chúng ta vẫn sẽ làm đúng như kế hoạch B phải không?"

Giọng Aya có chút hồi hộp.

"Ừm. Nhưng chị nhắc lại, nếu cậu Kaito kia nhất quyết không chịu gặp mặt, thì chúng ta đành chịu thôi đấy. Đừng quá kỳ vọng."

Hanazawa liếc nhìn Aya qua gương chiếu hậu và nói.

"...Em biết rồi. Đành vậy thôi."

Aya thở dài, nhìn ra cửa sổ, lòng đầy phức tạp.

***

Tại Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka.

Kaito vừa gác máy sau một cuộc gọi dài dòng khác về quyền sử dụng bài hát. Cậu ta liếc nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính. Đã hơn 5 giờ chiều. Tanaka và Sakura chắc vẫn đang vui vẻ ở bữa tiệc. Đã đến lúc cậu ta thu dọn đồ đạc ra về.

Khóa cửa cẩn thận, Kaito bước ra ngoài. Cậu ta vừa đi được vài bước thì một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện, chặn đường cậu ta lại.

"Xin chào. Chị là Hanazawa, quản lý của Aya. Em có phải là Kageyama Kaito không?"

Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

Kaito dừng bước, đôi mày lập tức nhíu lại. Cậu ta không hiểu tại sao Hanazawa lại xuất hiện ở đây, trong khi đáng lẽ cô ta phải đang ở nhà hàng dự tiệc mới đúng. Hơn nữa, cô ta còn gọi thẳng tên cậu, có lẽ đã nghe Aya kể.

"Chị Hanazawa? Tôi tưởng chị đang dự tiệc ở nhà hàng?"

Cậu ta liếc nhìn xung quanh, không thấy ai khác.

"Đúng là vậy. Nhưng chị có việc nên về sớm một chút. Những người khác vẫn đang vui vẻ ở đó."

Hanazawa mỉm cười.

"Chị có thể mời em lên xe để nói chuyện được không?"

Cô ta chỉ về phía chiếc xe công vụ màu đen đang đỗ gần đó.

"...Tôi không nghĩ chúng ta có chuyện gì cần phải nói cả."

Kaito nói.

"Em đừng từ chối nhanh vậy chứ. Em có biết chị tốn khá nhiều công sức mới sắp xếp được cuộc gặp này không? Dù sao chúng ta cũng đang là đối tác trong dự án BoxMuzic mà, em nên cho chị một cơ hội để trao đổi chứ?"

Kaito vẫn im lặng, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn chiếc xe sang trọng.

"Thôi được rồi, chị nói thẳng nhé. Aya muốn nói chuyện trực tiếp với em. Cô ấy có vài điều muốn làm rõ. Nếu sau cuộc nói chuyện này, em vẫn cảm thấy không hài lòng, chị hứa đây sẽ là lần cuối cùng chị làm phiền em."

Thấy Kaito không lay chuyển, Hanazawa hạ giọng, tỏ vẻ thành khẩn hơn.

"...Cô ấy đang ở trong chiếc xe đó sao?"

Kaito hỏi.

"Không. Aya đang đợi em ở một địa điểm khác kín đáo hơn. Ở đây không tiện nói chuyện lắm."

Hanazawa lắc đầu.

Kaito im lặng cân nhắc. Một phần trong cậu ta muốn từ chối thẳng thừng, một phần khác lại tò mò muốn biết Airi định nói gì. Dù sao thì Hanazawa cũng đã hứa.

"...Được rồi."

Kaito cuối cùng cũng gật đầu.

Hanazawa mỉm cười hài lòng, dẫn cậu ta vào chiếc xe công vụ.

Sau khi hai người ngồi vào ghế sau, chiếc xe lặng lẽ lăn bánh rời khỏi tòa nhà văn phòng cũ kỹ.

***

Chiếc xe chạy khoảng mười phút thì rẽ vào một khu vực trông giống như một bãi đỗ xe cũ, có phần hoang vắng và ít người qua lại. Tài xế dừng xe ở rìa ngoài bãi đỗ.

"Aya đang đợi em ở một chiếc xe công vụ đỗ bên trong. Chiếc xe đó giống hệt chiếc này."

Hanazawa nói, chỉ tay về phía bên trong bãi đỗ xe.

Kaito không đáp lại, mở cửa xe và bước xuống.

Cậu ta tiến sâu vào bãi đỗ xe vắng lặng và nhanh chóng tìm thấy chiếc xe mà Hanazawa nói tới. Cửa sau đang hé mở một chút. Kính xe được dán phim đen khiến cậu ta chỉ lờ mờ thấy có bóng người ngồi bên trong chứ không nhìn rõ được.

Hít một hơi thật sâu, Kaito đưa tay mở hẳn cánh cửa xe ra.

Ngồi bên trong là cô gái mà cậu ta đã cố gắng né tránh suốt thời gian qua. Mái tóc đen dài óng ả xõa nhẹ trên vai. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng lộng lẫy, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo đen mỏng để giữ ấm. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc giờ đây đã trưởng thành và quyến rũ hơn rất nhiều so với cô nữ sinh ngây thơ ngày nào.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim Kaito bật chợt đập nhanh hơn một nhịp. Cảm xúc tưởng chừng đã nguội lạnh sau bao năm xa cách bỗng dưng trỗi dậy, vừa xa lạ vừa thân quen.

Kaito bước vào xe, ngồi xuống hàng ghế đối diện Aya rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Không gian trong xe trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của cả hai. Lúc này, Kaito mới ngửi thấy rõ mùi rượu vang thoang thoảng trong khong khí, và cả trên người cô gái đối diện.

"...Anh Kaito."

Giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng có chút ngượng ngùng và run rẩy. Khuôn mặt Airi hơi ửng đỏ, có lẽ vì men rượu, hoặc vì cảm xúc dồn nén.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, họ thực sự đối mặt với nhau ở khoảng cách gần như thế này. Kaito lặng lẽ quan sát Airi. Cô ấy của hiện tại đã khác xưa nhiều.

Kaito cũng đã thay đổi. Không còn là cậu học sinh gầy gò, lầm lì trốn mình trên sân thượng nữa. Thời gian và những trải nghiệm đã khiến cậu ta trở nên cao ráo hơn, bờ vai rộng hơn, gượng mặt góc cạnh và trưởng thành hơn. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó khó dò. Airi bất chợt nhận ra, Kaito của hiện tại còn cuốn hút hơn cả trong ký ức của cô ấy.

"Em uống rượu sao?"

Kaito lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng. Giọng cậu ta bình tĩnh nhưng có chút xa cách.

"Vâng... em vừa uống một ít rượu ở bữa tiệc."

Airi lí nhí đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

"..."

Kaito không nói gì thêm. Không khí lại trở nên im lặng, căng thẳng.

"Anh Kaito."

Airi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên và gọi tên cậu ta.

"Dạo này... anh vẫn khỏe chứ?"

Cô ấy cố gắng bắt chuyện, làm dịu đi bầu không khí nặng nề.

"Trước khi biết em có dính líu đến bản hợp đồng thì anh khỏe hơn nhiều."

Kaito đáp lại với giọng mỉa mai.

"Em... thật sự không biết trước về chuyện này."

Airi cười khổ.

"...Em gọi anh ra đây gặp riêng, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Kaito hỏi thẳng.

"Là... là về..."

Airi ấp úng, dường như có điều gì đó rất khó nói.

"Là chuyện bài hát, đúng không?"

Thấy vẻ mặt khó xử của cô ấy, Kaito thở dài.

"Đúng."

Airi gật đầu.

"Bài hát đó là bản hoàn chỉnh rồi."

Kaito nói dối một cách lạnh lùng.

"Anh đừng gạt em như vậy chứ. Cho dù nó có là bản hoàn chỉnh theo ý anh đi nữa, em vẫn tin là anh có thể viết thêm lời thứ hai."

Airi vội nói.

"Em đánh giá anh cao quá rồi."

Kaito nhếch mép.

"Không hề! Em biết khả năng của anh mà!"

"Vậy cho dù anh có thể viết tiếp, tại sao anh lại phải làm vậy chứ?"

Kaito nhìn thẳng vào mắt Airi, giọng trở nên lạnh hơn.

"Anh Kaito, anh đã viết cho em một nửa bài hát rồi. Nó còn hợp với em đến vậy... Chẳng lẽ anh không..."

"Anh làm vậy chỉ vì muốn hoàn thành hợp đồng cho anh Tanaka thôi."

Kaito cắt ngang, giọng dứt khoát.

"Thật sự... chỉ có như vậy thôi sao?"

Airi hỏi lại, nhìn thẳng vào mắt Kaito, tìm kiếm một dấu hiệu khác.

"..."

Kaito quay mặt đi, tránh ánh nhìn của cô ấy.

"Em đã nói xong chưa?"

Cậu ta hỏi, giọng thiếu kiên nhẫn.

"Em... vẫn còn chuyện khác muốn nói."

Airi ngập ngừng.

"Chuyện gì nữa?"

"Em... em muốn xin lỗi anh."

"Xin lỗi? Có gì mà phải xin lỗi chứ?"

Kaito bật cười khẽ.

"Không! Có chứ! Là lỗi của em! Tất cả là lỗi của em! Là em đã làm tổn thương anh!"

Airi nói lớn hơn.

"Không hợp thì chia tay thôi, đó là chuyện hết sức bình thường trong tinh yêu. Đâu nhất thiết phải là lỗi của ai."

Kaito nói, cố tỏ ra thờ ơ.

"Không phải! Tất cả là do em! Là do em đã hiểu lầm anh! Hiểu lầm ý tốt của anh! Không chịu nghe lời khuyên của anh ngày đó!"

Airi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắt đầu ứa ra.

"Giờ em nói lại những chuyện này thì có ích gì nữa đâu."

Kaito thở dài, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy.

"Anh... tha thứ cho em được không?"

Airi thì thầm, cầu xin sự tha thứ.

"...Em phản bội anh, giờ em lại muốn anh tha thứ sao?"

Kaito quay lại nhìn cô ấy với ánh mắt sắc lạnh.

"Không! Em không có phản bội anh!"

Airi gần như hét lên, nước mắt lăn dài trên má.

"...Em không hề phản bội anh... Tất cả... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi..."

Cô ấy nghẹn ngào, giọng nói đầy đau đớn.

"..."

Kaito im lặng nhìn cô gái đang khóc trước mặt mình, lòng đầy phức tạp.

"...Sau ngày hôm đó... em đã tìm hiểu thêm... biết được mọi thứ... và em đã quyết định hủy bản hợp đồng người mẫu đó..."

Airi nói tiếp trong tiếng nấc.

"...Cả em và chị Hanazawa... đều bị lừa... nhưng may mắn là... cô Kurosawa đã cảnh báo kịp thời..."

Kaito vẫn im lặng, nhưng ánh mắt có chút dao động.

"Không chỉ hợp đồng đó... mà tất cả những lời đề nghị tương tự sau này... áo tắm... nội y... em chưa bao giờ xem xét tới... Em chỉ muốn tập trung vào ca hát thôi..."

Airi nói tiếp.

"Em biết là anh sẽ không dễ dàng tin lời em nói, nhưng đó là sự thật."

Cô ấy nhìn Kaito với ánh mắt vừa tổn thương vừa kiên định.

Sau đó, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng hôn đang dần buông xuống, nhuộm cả khoảng trời lẫn không gian trong xe bằng một màu cam đỏ buồn bã.

"Anh còn nhớ lần em tỏ tình với anh trên sân thượng không? Bầu trời hôm đó... cũng đẹp và buồn giống như ngày hôm nay vậy..."

Giọng Airi trở nên xa xăm.

"Lúc đó, em tỏ tình với anh, nhưng anh cứ giữ im lặng mãi... giống như bây giờ vậy. Anh đã định từ chối em, đúng không?"

Cô ấy khẽ mỉm cười buồn.

"Chỉ đến khi... em liều lĩnh hôn anh... Anh mới nói là vì nụ hôn đó nên anh đã suy nghĩ lại..."

Cô ấy nhìn Kaito, ánh mắt chứa chan tình cảm.

Và rồi, Airi khẽ cởi chiếc áo khoác màu đen bên ngoài ra, để lộ bờ vai trần và phần trên của chiếc váy trắng. Airi từ từ nghiêng người về phía Kaito, đôi mắt đẫm lễ nhưng đầy quyết tâm. Cô ấy nhẹ nhàng đưa tay lên, áp vào khuôn mặt cậu ta, cảm nhận hơi ấm quen thuộc sau bao năm xa cách.

"Thế nên lần này... để thay đổi suy nghĩ của anh... em muốn chứng minh với anh... là em chưa từng phản bội anh..."

Giọng cô ấy run run nhưng rõ ràng.

"Trong cuộc đời em, từ trước đến nay, chưa từng có người đàn ông thứ hai. Và sau này... cũng sẽ không bao giờ có."

Hơi thở của cô ấy phả vào mặt cậu ta, mang theo mùi rượu vang nhẹ và cả nỗi niềm sâu kín.

Cô ấy dừng lại một giây, nhìn sâu vào đôi mắt đang dao động của Kaito.

"Trái tim này của em..."

Cầm lấy bàn tay của Kaito, Airi đặt nó lên ngực mình.

"...lẫn thân thể này của em... sẽ chỉ mãi mãi dành cho một mình anh thôi, Kaito."

Rồi, không đợi Kaito phản ứng, Airi nhắm mắt lại, đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu, mãnh liệt, chứa đựng tất cả sự hối hận, nỗi nhớ mong và tình yêu dồn nén suốt bao năm qua.

Kaito sững người trong giây lát, nhưng rồi cậu ta cũng nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Airi. Vị mặn của nước mắt cô ấy hòa quyện cùng vị ngọt của nụ hôn.

Cậu ta vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy của cô ấy vào lòng.

Giờ phút này, lý trí và sự giận hờn dường như tan biến, chỉ còn lại cảm xúc dâng trào của mối tình đầu đang dở đang được hàn gắn lại.

Airi không còn là một nữ sinh cấp ba ngây thơ của ngày nào nữa. Kaito thì lại càng không với kinh nghiệm tình trường của mình.

Hai người trưởng thành mang trong mình những vết sẹo của quá khứ, đang tìm lại nhau giữa hoàng hôn buông xuống.

Trong không gian riêng tư của chiếc xe công vụ, họ đắm chìm vào nhau để bù đắp cho những năm tháng xa cách và hiểu lầm.

***

Bên ngoài, màn đêm đã bắt đầu buông xuống hoàn toàn.

Hanazawa dựa lưng vào chiếc xe công vụ, kiên nhẫn chờ đợi. Đồng hồ đã điểm 6 giờ tối. Cô ta bắt đầu cảm thấy hơi bồn chồn.

Cuộc 'nói chuyện' này kéo dài hơn dự kiến. Tất nhiên, cô ta biết nó sẽ không chỉ đơn giản là nói chuyện. Một nam một nữ, tình cũ gặp lại trong một không gian riêng tư, lại có thêm chút men rượu... Chuyện gì có thể xảy ra, cô ta hoàn toàn đoán được.

Nhưng Hanazawa tôn trọng quyết định của Aya, tôn trọng sự riêng tư của cô ấy. Cô ta không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa họ trong quá khứ, và cô ta cũng không biết họ sẽ giải quyết đến mức độ nào trong chiếc xe kia. Có lẽ, cần phải để mọi chuyện đi đến cùng thì Aya mới có thể thực sự giải tỏa được nỗi ám ảnh bấy lâu nay. Dù là một người quản lý, đôi khi cô ta vẫn cần phải chấp nhận thỏa hiệp.

Đang suy nghĩ thì Hanazawa thấy một bóng người bước ra từ bên trong bãi đỗ xe. Là Kaito. Khi cậu ta đến gần, Hanazawa ngửi thấy mùi rượu vang thoang thoảng trên người cậu ta, cô ta lập tức nhíu mày. Cô ta biết điều đó có nghĩa là gì.

"...Mọi chuyện... ổn thỏa cả rồi chứ?"

Hanazawa cố gắng nặn ra một nụ cười xã giao, dù trong lòng có chút khó chịu.

Kaito không trả lời, cậu ta nhìn thẳng vào mắt Hanazawa với ánh mắt sắc bén.

"Tất cả những chuyện này... là do chị sắp xếp sao?"

Cậu ta hỏi ngược lại, giọng trầm và khó đoán.

Hanazawa hơi giật mình trước câu hỏi thẳng thắn của Kaito. Cô ta không biết cậu ta hỏi vậy có ý gì.

"...Aya đã từng dọa sẽ rời công ty nếu chị không làm theo ý cô ấy trong dự án này."

Hanazawa quyết định trả lời bằng một câu nói mơ hồ, nửa thật nửa giả, đẩy trách nhiệm sang cho Aya.

Nghe vậy, Kaito im lặng không nói gì thêm, quay người định bước lên chiếc xe công vụ.

"Khoan đã."

Hanazawa gọi cậu ta lại. Cô ta lấy ra trong túi một gói khăn giấy ướt nhỏ.

Kaito quay lại nhìn với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

"Vẫn còn nhiều vết son chưa lau sạch."

Hanazawa mỉm cười đầy ẩn ý, một tay đưa gói khăn giấy cho Kaito, tay kia chỉ vào cổ mình.

"..."

Mặt Kaito thoáng chút biến sắc. Cậu ta nhận lấy gói khăn ướt mà không nói lời nào.

"Về đâu thì cứ nói với tài xế là được."

Hanazawa dặn.

Kaito mở cửa xe, ngồi vào trong và đóng sầm lại. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, bỏ lại Hanazawa đứng một mình trong bãi đỗ xe vắng lặng. Sau khi chiếc xe chở Kaito đi mất, Hanazawa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn chút bực bội.

Hanazawa bước nhanh vào trong bãi đỗ xe, về phía chiếc xe nơi Aya đang đợi. Mở cửa xe, cô ta ngồi vào ghế lái.

Quay đầu lại nhìn, cô ta không khỏi giật mình khi thấy 'bãi chiến trường' ở khoang sau.

"Aya! Em có sao không?"

Hanazawa lo lắng hỏi gấp.

"...Em... không sao... Chị... chở em về nhà đi..."

Aya thút thít nói.

Vì Aya quay lưng lại nên Hanazawa không nhìn rõ được tình trạng của cô ấy lúc này.

"...Được rồi."

Hanazawa đáp, lòng đầy phức tạp.

Cô ta nhanh chóng khởi động xe, rời khỏi bãi độ xe hoang vắng.

Trên đường đi, Hanazawa không khỏi nghiến răng thầm oán giận Kaito. Cô ta thầm mắng chửi Kaito là đồ cầm thú, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

"Biết vậy lúc nãy đã không đưa khăn giấy..."

Hanazawa lẩm bẩm một mình, quyết định lần sau gặp lại Kaito nhất định phải 'tính sổ' với cậu ta.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cách người lớn giảng hòa kiểu :)))
Xem thêm
seg đâu 😭
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Tự tưởng tượng thôi 😭
Xem thêm