Tập 01 Ánh dương tàn không có nghĩa là kết thúc
Chương 13
0 Bình luận - Độ dài: 3,210 từ - Cập nhật:
"Tách!"
Tiếng bật lửa vang lên trong con hẻm tối, điếu thuốc được thắp lên. Ánh trăng mờ ảo treo trên đầu ngõ. Người đàn ông rít một hơi thật dài, nhẹ nhàng thở ra từng tầng khói trắng. Anh ta cầm chiếc gậy ba toong chọc vào người đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất.
"Các ngươi gọi đây là thành phố Angelic sao? Ta thấy chẳng xứng chút nào, lũ con người các ngươi đang làm gì với Lục Địa vậy?"
Le Chalier đứng trách móc, nhưng anh biết chỉ có bản thân mới nghe được những lời này. Mùi cá biển ương xen lẫn mùi ống cống gần đó thật khó chịu. Thành phố đang dần lụi tàn khi ngược lại hoàn toàn cái tên của nó. Càng về đêm mọi thứ dần vào giờ giới nghiêm mà Vague đặt ra. Cũng chẳng còn ai ra đường ngoài lính canh.
"Chết tiệt! Nếu không phải đuổi theo ngươi, ta đã kiếm được chỗ trọ rồi. Tên móc túi chết dẫm."- Vừa dứt lời, anh đã đá vào hông hắn.
Nếu không phải vì Đấng Tối Cao bắt anh phải tự thân điều tra 13 Lời Nguyền Phản Thần, thì có cả triệu viên lục bảo anh cũng chả thèm. Đáng ghét thật, nhưng với thân phận sứ giả nên phải tuân lệnh. Le Chalier len lỏi trong con hẻm tối, bỏ mặc lại tên móc túi. Vừa lén lút vừa kiếm chỗ trú qua đêm nay. Tình cảnh này đúng chẳng ai ngờ, may sao tìm được một quán rượu nằm sâu hút trong cuối hẻm vẫn còn ánh đèn.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
"Cạch!"
Tiếng cửa mở ra, một lão già trông là chủ quán rượu. Ông ta đưa ngọn đèn lên soi mặt Le Chalier, khàn giọng nói:
"Vào nhanh đi, lũ lính canh phát hiện là cậu không xong đâu."
Chưa kịp phản ứng thì bị lão ta kéo vào. Khác hẳn với không khí bên ngoài, trong này ánh đèn với mùi lúa mạch mang cảm giác ấm cúng lạ thường. Dù còn chút bỡ ngỡ khi nhìn một lượt chẳng thấy ai, nhưng anh vẫn nhanh chóng ngồi vào quầy bar cũ kỹ.
"Uống gì vào giờ này nhỉ? Cái này? Cái kia? Hay cái đó?" Le Chalier chau mày, nheo mắt nhìn xung quanh, những chai rượu bày trí phía sau nhiều thật. Khó mà chọn được loại nào.
"Cậu mới đi lần đầu à?" Lão chủ quán lau cốc bia gỗ nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.
Chắc chắn là không phải lần đầu, nhưng quá nhiều lựa chọn cũng có thể khiến anh chóng mặt. Đã hơn mấy trăm năm nay mới đặt chân xuống Lục Địa, ngặt cái lại chẳng có người hướng dẫn. Anh cũng đành ậm ừ cho qua.
"Vậy uống bia hơi nhé? Không mạnh đâu." Lão chỉ vào thùng bia kế bên.
Le Chalier gật đầu, anh đặt chiếc gậy ba toong cạnh ghế. Xem ra đêm nay phải ở lại đây rồi. Nhìn lại cốc bia sủi bọt trước mặt, Le Chalier nốc cạn. Sẵn móc từ túi ra hai đồng Lục Bảo quăng lên bàn.
"Không cần thối lại, cứ giữ tiền thừa."
Lão thấy tiền sáng cả mắt, niềm nở cất vào túi.
"Dạo này kinh tế khó khăn, phải gặp người nào cũng như cậu thì khỏe nhỉ. Nhìn cậu có vẻ là quý tộc, chắc cũng dư dả tiền bạc lắm."
Nghe chủ quán rượu thán phục, nên anh gật gù. Cứ xem thân phận tạm thời là vậy đi. Nhưng Le Chalier chợt nhớ đến việc kia, ở nơi quán rượu chắc cũng có một vài thông tin.
"À mà, ông có nghe cái gì tên là Lời Nguyền Phản Thần không?"
Nghe câu hỏi kia, sắc mặt lão đột nhiên tái nhợt. Lão ra hiệu cho anh ghé sát tai.
"Suỵt, cậu điên à? Thứ đó bị cấm mà. Nhưng tôi có nghe từ mấy nguồn, rằng có kẻ đang sử dụng lại được Vague chống lưng. Nên việc này trước giờ chỉ là tin đồn."
Tin đồn? Không, chắc chắn là có kẻ làm điều đó. Việc 13 Lời Nguyền Phản Thần được sử dụng cũng chính là chứng minh cho tên Balder kia sắp quay trở lại. Le Chalier hoàn toàn cảm nhận được điều đó. Quan trọng là việc tìm ra kẻ nào hồi sinh 13 Lời Nguyền và phát tán nó càng cấp bách hơn.
"Tôi chỉ thấy quân Cách Mạng ngày càng hoạt động mạnh thôi. Việc bạo loạn của mọi người ở đây ngày càng nhiều, thuế thì cứ tăng mà việc kinh doanh, buôn bán ở đây cứ chết dần chết mòn." Lão rẽ hướng sang chuyện khác, dường như không muốn nhắc đến việc kia.
Le Chalier biết cũng chẳng hỏi thêm được gì, nên cũng thuận theo lão ta. Thôi thì dù sao nắm chút tình hình cũng không sao.
"Thuế à? Thuế gì, nhiều lắm à, ông chủ?"
"Từ hồi mấy quý tộc lớn độc quyền muối biển, thuế muối lẫn mấy thứ thuế vô lý cứ mọc lên như nấm. Lũ lính thì cứ xem ăn chặn thêm phần nào hay phần đó. Khổ càng khổ thêm."
Nhưng anh thấy lạ, quán rượu này ở sâu trong hẻm. Mà còn đang thời kỳ khó khăn, vậy sao nó còn hoạt động được. Bỗng lão hỏi anh.
"Cậu thích chơi poker không?"
Đúng bộ môn yêu thích nên Le Chalier không ngại gật đầu.
"Tôi biết một sòng bạc..." Vừa dứt câu, lão dặn chiếc cần sau tủ rượu. Một đường hầm lớn mở ra, ánh đèn sáng hơn cả bên trên. Tiếng cá cược la ó vang ầm lên bên dưới.
Thì ra là một quán rượu trá hình. Xem ra đêm nay đành phải gác lại chuyện kia để đỏ đen rồi. Le Chalier xoắn tay áo, cởi áo khoác ngoài đưa cho lão cầm. Ánh mắt tràn đầy sự thích thú.
"Dẫn đường đi. Cuộc đời không bài bạc thì nhạt nhẽo chết mất."
Bên kia đại dương, con tàu gỗ Galleon neo đậu bên cảng thị trấn. Quân lính của Vague cũng chẳng còn ai vào giờ này, chỉ còn mấy thủy thủ đang đứng chực chờ ai đó. Chừng nửa tiếng sau, cỗ xe ngựa mang theo đống hàng hóa cùng chiếc rương lớn theo sau tới.
"Xin lỗi vì để các cậu chờ, nhớ nhẹ tay thôi nhé. À Dylan đâu?"
Marilyn lờ mờ nghe tiếng của Vissa, cô gắng cựa mình nhưng vô hiệu. Bên ngoài cũng có tí ánh sáng yếu ớt rọi vào, Marilyn chỉ mong rằng việc này trôi qua nhanh. Bỗng cô cảm giác chiếc rương đang được nhấc lên.
"Xem ra là hàng nên nhẹ tay thôi mấy anh, cẩn thận chút." Giọng khá trầm của một ai đó.
"Chúng tôi biết rồi, Dylan."
Cô dần cảm nhận được chuyển động xung quanh, cứ như mọi thứ rung lắc mà chẳng có điểm tựa. Cô thầm nghĩ nếu không say sóng chắc sẽ ngất trước khi lên tàu mất. Sau một lúc lâu, mọi thứ dừng lại, ánh sáng cũng nhiều hơn ban nãy. Nhưng Marilyn ngỡ rằng mình sẽ chết ngạt lần này, thì tiếng mở rương làm cô bừng tỉnh.
"Cô không sao chứ? Đừng sợ..."
Giọng trầm khi nãy làm Marilyn khá bất ngờ, khi chiếc rương mở ra. Cảm giác ngột ngạt dường như biến mất. Bàn tay thô ráp với nước da ngâm đưa về phía cô. Nhưng trên mặt Marilyn vẫn không mất đi vẻ cảnh giác.
"Chào buổi tối, tôi là Dylan. Cô là người chị Vissa nhắc tới phải không? Marilyn?"
Marilyn gật đầu, không đáp dù vẫn còn nghi hoặc. Thì ra đây là Dylan, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng trong suy nghĩ của cô. Nhìn anh ta có vẻ như một quý ông miền biển vậy, lịch lãm và có gì đó phong trần.
Dáng vẻ của Dylan không hề giống bất cứ ai trong căn cứ. Khi Dylan đỡ cô ra khỏi chiếc rương chật hẹp, marilyn vô tình nghe mùi muối biển thoang thoảng. Có cảm giác gì đó, nhưng chắc chỉ là lần đầu gặp người lạ chăng.
"Phòng của cô ở đây. Nếu cần gì thì cứ nói thủy thủ bên ngoài. Cô cứ nghĩ ngơi đi nhé, tôi có việc phải qua chỗ Vissa rồi."
Vừa dứt câu, Dylan bước ra ngoài để lại Marilyn vẫn còn hơi bỡ ngỡ. Dù biết trước là sẽ gặp Dylan, nhưng chẳng hiểu thế nào mà cô không nói được câu gì. Marilyn đành ngồi lên chiếc giường, lấy chiếc túi dưới góc rương ra. Trong ánh đèn dầu lờ mờ, cô mở ra xấp tài liệu nhỏ là kế hoạch mà cô sắp làm.
"Dylan? Thú vị đấy."- Marilyn cười nhạt nhìn xấp tài liệu trên tay.
Sau một lúc, Cô cất gọn vào túi rồi để lên bàn. Marilyn cảm giác hôm nay mình năng suất nhiều, nên toàn thân bây giờ đều nhức mỏi. Nếu bây giờ cứ lao đầu suy nghĩ, sẽ không còn sức mất nên đành phải nghỉ ngơi tạm. Vừa đặt lưng xuống, cô đã vào giấc mơ lúc nào không hay.
Vissa thì ngược lại, đây có lẽ là đêm khó ngủ. Hàng loạt đề xuất cho chiến dịch làm cô muốn nổ tung. Một chân cừu, và một con mụ chơi tà thuật khiến Vissa rất khó chịu. Khi Dylan đưa báo cáo mới nhất đến, Vissa chỉ nhìn lướt qua rồi gật gù.
"Vague không còn ở lâu đài, quân lính cũng chỉ còn một nửa. Lần dạ hội này lớn nhất trong mấy năm qua, xem ra lần này là cơ hội của chúng ta."
"Không dễ vậy đâu. Còn Valencia, ả ta còn khó đoán hơn cả tên Vague. Chiến dịch này sẽ khó khăn đây."
Cô thở dài, lật từng trang giấy sao cảm giác lại nặng nề đến thế. Mọi thứ cứ như đang thử thách sức bền của Vissa. Việc giải lời nguyền kia cho đến kẻ nào đang phản bội. Thậm chí bất cứ biến số nào cũng có thể khiến cho mọi thứ bị phá hủy.
"Tầm này đến bình minh là chúng ta sẽ đến cảng Angelic. Chị sắp xếp nghỉ ngơi sớm nhé."
Dylan nhìn đồng hồ quả quýt một lúc, sau đó lấy từ trong túi áo ra một thanh socola đặt trước mặt cô. Dù là cấp cao hơn anh, nhưng dù sao vẫn chỉ là con người. Đâu phải sức bền như cỗ máy mà có thể chạy ngày đêm được. Ngày còn dài, con đường cách mạng vẫn còn xa diệu vợi.
"Đây là..." Vissa cầm thanh kẹo lên xem.
"Chỉ là chút đồ ăn vặt em mang về từ phía Tây thôi. Nghe bảo ăn vào là đỡ căng thẳng đấy."
Con tàu vẫn băng băng trên hải trình, ánh trăng rọi xuống biển lặng im. Khi màn đêm buông xuống không phải là kết thúc, mà là mở đầu cho hy vọng của bình minh.
----------
Đoàn xe ngựa xuất phát từ Lâu Đài Bạc đã hơn một ngày. Nhưng trong lòng Vague lúc này vẫn canh cánh gì đó, hắn cảm giác không an tâm khi để lại Valencia một mình. Dù kề bên nàng ta là Norman, và hắn chỉ mang đội phó Hal theo để đội trưởng ở lại bảo vệ Angelic. Dạo này, bạo loạn tuy đã đỡ hơn phần nào, nhưng tình hình của Angelic vẫn đang trên đà lụi tàn.
"Hal, ngươi nghĩ Valencia có thể lo liệu việc cai quản đến khi ta về chứ?"- Vague nghiêng đầu nhẹ nhìn sang Hal.
"Tôi tin phu nhân sẽ lo liệu được, thưa ngài. Dù sao cũng còn đội trưởng ở lại, ngài đừng quá lo lắng ạ."
"Ta biết, nếu đợt này không phải xin cầu xin ý kiến của Hoàng đế. Ta cũng đã từ chối rồi, ngươi biết mà, Hal. Thành phố Angelic cứ đang trên đà đi xuống, thật là."- Hắn chỉ cười nhạt, rồi đáp.
Hal biết nhưng cũng chỉ có thể tâm sự với hắn. Vague vẫn đang áp lực trước sắc lệnh tìm kiếm bản đồ đó, chưa kể còn cả quân Cách mạng. Mọi thứ cứ như đang thử thách hắn, còn cả trọng trách giữ mảnh đá Mặt trời kia mà.
"Lần này theo sau chúng ta cũng có ba gia tộc lớn ở Phía Đông. Nếu chúng ta có thể áp đặt thuế lên chúng, ngân sách của thành phố có thể phục hồi phần nào."
"Không dễ như ngươi nghĩ đâu, Hal. Bọn chúng đều được Hoàng Đế dung túng quá mức, khó lắm mới lấy được chút tiền bọt vải của lũ đó."
Vague thở dài, hắn kéo nhẹ tấm rèm nhìn ra bên ngoài. Cánh đồng cỏ ngát hương cũng giảm được căng thẳng đôi phần. Hắn thầm tính nhẩm, nếu vậy cũng sắp đến đích rồi. Không biết lần tham gia này sẽ có những ai.
"Vậy chúng ta sắp tới thành Remus rồi à?"
"Vâng thưa ngài, chỉ còn vài canh giờ nữa là đến."
Đợt dạ hội này lớn nhất trong những năm qua. Chắc hẳn các tướng quân kia cũng sẽ đến, Vague bồi hồi nhớ lại. Đã lâu không gặp, bao nhiêu kỷ niệm xưa cứ ùa về. Những ngày thập tử nhất sinh cùng nhau chinh chiến, chỉ là thiếu đi kẻ phản bội đó mà thôi.
"Không biết đợt này có gặp được Atterir không nhỉ? Từ hồi hắn lên phương Bắc, ta cũng không liên lạc được, khi Hoàng Đế triệu tập đều gặp riêng hắn. Nhớ lại những thứ kia thật khiến ta có gì đó hoài niệm."
"Chắc là có, thưa ngài."
Vague gật gù, dù thế nào thì mọi chuyện cũng sẽ đi theo đúng hướng. Hắn mong là vậy, và trong lòng vẫn cầu mong Valencia bình an cho đến khi hắn trở về. Trong khi đó, ở dưới một nhà thờ cổ. Phu nhân Valencia chỉ mang theo một người hầu, người trùm khăn choàng kín. Bà ta bước vào bên trong, một người đang tế lễ gì đó lẩm bẩm những thứ ngôn ngữ kỳ lạ.
"Ngài Pruz, có việc gì mà ngài lại gọi ta giờ này. Nếu có người biết ngài ở đây thì không ổn chút nào."
Pruz ngừng đọc, hắn đứng dậy bước đến trước mặt Valencia. Hắn đứng nhìn bà ta với dáng vẻ muốn thông báo gì đó.
"Thầy ta bảo rằng, có gì đó đặc biệt đang đến đây. Một kẻ tái sinh từ cõi chết trở về..."
"Cái gì? Là kẻ đó đã trở lại? Ngài Đại tư tế nói vậy thật sao, ngài Pruz?"
Valencia vẫn gắng giữ vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt. Nhưng bà ta hiểu rõ hơn ai hết. Lời Nguyền Phản Thần là thứ quyền năng, sao lại có kẻ phá giải được. Thật hoang đường, nhất định phải bắt bằng được kẻ đó.
"Không...Không được, Ngài Pruz nhất định ngài phải có cách. Ta cầu xin ngài, ngài không thể làm vậy."
Với việc một trong bảy đệ tử của Đại tư tế, Pruz biết hắn cần và nên làm gì lúc này. Hắn đặt tay lên vai Valencia như trấn an bà.
"Ta nghĩ hắn vẫn chưa đến đây vì ta không cảm nhận được Strein lạ nào. Nhưng, có lẽ hắn vẫn đang đến, và ta nghĩ phu nhân nên cho lục soát, tra khảo người ra vào cảng."
Nghe được lời Pruz, bà ta cũng đã mường tượng ra phần nào. Có khi nào kẻ đó đến từ quân Cách Mạng, không thể nào sai được. Nhưng bà ta không muốn đánh động, mà chỉ muốn dẫn dụ kẻ đó lẫn hang ổ Cách Mạng trong thành phố.
"Ngươi liên lạc với Chân Cừu, ta nhớ hôm trước hắn bảo sẽ có kẻ đặc biệt đến đây. Nếu đúng là ả Vissa đó, nhất định chúng ta phải bắt ả."
Rồi Valencia nhìn sang hắn, bà ta biết rằng Lời Nguyền chính là thứ cuối cùng. Thứ giúp cho chồng của bà ta đoạt lại quyền lực từ tay quý tộc, và dẹp loạn lũ Cách mạng một lần nữa.
"Ngài Pruz, trăm sự nhờ ngài."
Bà ta nắm đôi tay xăm đầy kí tự cổ của hắn như nhờ vả. Chỉ vài tuần trước, Pruz đã được Đại tư tế bí mật cử đến đây. Ngoài việc dẫn dụ để Valencia sử dụng thứ lời nguyền đó, hắn còn được lên lấy máu của kẻ đặc biệt kia. Một khi lấy được thân xác kẻ đó, bóng tối sẽ bao trùm nơi này vĩnh viễn.
"Cứ để cho ta, thưa phu nhân."
Những tia nắng tiên phong đầu ngày bắt đầu chiếu rọi, bình minh đang dần lên trên mặt biển. Vissa đứng trên boong tàu, phóng mắt nhìn ra xa xăm với đầy tâm sự. Thành phố Angelic cũng dần hiện trước mặt.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Vissa bước xuống khỏi tàu nhưng dường như có gì đó lạ. Cảng hôm nay dường như khá ít lính canh, lẽ nào có chuyện gì sao. Nhưng bây giờ hàng đã chuyển xuống hết thì làm sao quay lại được, khi chiếc rương chứa Marilyn đang đặt trên xe ngựa.
"Hôm nay hình như hơi vắng nhỉ, Dylan?"- Vừa bước xuống tàu, Vissa đã ghé sát tai Dylan để hỏi.
"Không phải tốt cho chúng ta sao, chị Vissa?"
"Không đúng, chẳng lẽ có quân đột kích?"
"Chà, chị đoán đúng nhỉ?"- Đột nhiên Dylan bật cười.
Cổ họng Vissa bỗng có gì nóng rát, khiến cô đau đớn khạc ra đờm máu. Nhưng Vissa vẫn không gục, cho đến khi mũi dao găm từ tay Dylan đâm vào bụng cô. Không ngờ kẻ phản bội lại đứng ngay trước mặt mình, làm Vissa bấu chặt vào ván gỗ.
"Từ... từ khi nào?"- Vissa gắng sức níu lấy ống quần anh ta.
"Lẽ ra chị phải cẩn thận với miếng socola đó chứ, chậc. Không phải chị Vissa đây luôn muốn bắt chân cừu sao, tiếc quá giờ đứng đây mà chị hết sức rồi..."
Dứt lời hắn rút chân đá vào mặt Vissa khiến cô gục đi, nhưng có lẽ vẫn còn hơi thở. Dylan huýt sáo một hơi, lính canh bắt đầu xuất dày đặc cả cảng biển. Trong chiếc rương, Marilyn dường như chẳng còn cảm giác gì nữa, khi Dylan đã để thuốc ngủ vào thức ăn của cô.
"Nhớ nhắc chủ các ngươi đổi hai kẻ này với giá xứng đáng, vì đến cuối cùng thì con buôn vẫn yêu nhất là tiền mà..."- Dylan nhìn Norman rồi mỉm cười dặn dò.
Vè ngoài của hắn đã lừa được Vissa thật sao, khi một cố vấn cấp cao giờ đây lại rơi vào tay kẻ thù như thế. Hay đến cuối cùng, cừu vẫn chỉ là cừu, dù có giả sói vẫn bị rơi vào bẫy và ăn thịt.


0 Bình luận