• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Ngọn lửa sắc dục nhuộm màu máu

Chương 4: Nốt nghi vấn - Unsolved mystery

0 Bình luận - Độ dài: 4,026 từ - Cập nhật:

Trụ sở cảnh sát Tokyo, văn phòng đội điều tra số 1, 00:30

Trong một căn phòng rộng lớn tọa lạc trên tầng ba của trụ sở chính, dù kim đồng hồ đã điểm sang ngày mới, nhưng cả gian phòng vẫn đang sáng rực ánh đèn. Tuy không có quá nhiều người ở đây vào giờ này, nhưng trên những dãy bàn làm việc lại đang ngổn ngang những giấy tờ, báo cáo, và những cốc cà phê đã cạn đáy. Từng nhịp gõ phím lách cách, tiếng sột soạt của giấy tờ bị lật và những tiếng càu nhàu nhỏ giọt như đang hòa lẫn vào tiếng gió đêm ngoài ô cửa sổ khép hờ.

“Aaa....mệt quá đi mất.”

Một tiếng thở dài thườn thượt khẽ vang lên trong căn phòng, âm điệu mang theo sự mệt mỏi thấy rõ cùng với chút trẻ con ở trong đó. Dù tiếng than thở không quá lớn, nhưng nó vẫn đủ để thu hút sự chú ý của những ‘thây ma còn sống’ xung quanh. Ngoảnh lại nhìn, bọn họ nhận ra đó là cô nàng trung sĩ mới chuyển công tác đến tổ điều tra này từ hồi đầu tháng. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi sở hữu dáng người nhỏ nhắn và gương mặt thanh tú, với mái tóc nâu dài được buộc đuôi ngựa đằng sau gáy. Và vào ngay lúc này, cô đang vùi mặt xuống bàn, hai tay ôm lấy đầu, có vẻ như cô ấy đang gặp rắc rối với khối lượng công việc hiện tại.

“Chúng tôi rất hiểu cảm giác của cô, cô gái à.”

Vô số ánh nhìn cảm thông hướng về phía cô gái từ khắp căn phòng, những ánh mắt đến từ những người đồng nghiệp đang phải chịu chung một số phận với cô gái trẻ kia, đó là phải làm việc thâu đêm để kịp hoàn thành khối lượng công việc khổng lồ. Nhưng chỉ sau vài giây cảm thông ngắn ngủi, bọn họ lại tiếp tục quay trở lại với mớ giấy tờ đang chất đống trên bàn, để mặc cho cô nàng trung sĩ đang nằm dài ra bàn một cách uể oải.

Đối với những điều tra viên có mặt trong căn phòng, thì cái khung cảnh mà người bình thường khi nhìn thấy có thể nhầm lẫn với một công ty đen này, vốn đã là chuyện thường ngày đối với họ. Nếu bạn là một nhân viên văn phòng bình thường, thì khi bạn buộc phải tăng ca qua đêm trong vài ngày liên tục, không nghi ngờ gì nữa, bộ phận phúc lợi xã hội sẽ can thiệp ngay lập tức. Nhưng nếu bạn là một người làm công việc đặc thù như cảnh sát, bác sĩ hay lính cứu hỏa, thì bộ phận phúc lợi xã hội chỉ có thể gửi những lời động viên mang tính biểu tượng cho bạn mà thôi.

Nhưng tình trạng này cũng không hẳn là xảy ra quá thường xuyên. Suy cho cùng, thì sức khỏe là tài sản lớn nhất đối với những người làm công việc đặc thù cơ mà. Việc những điều tra viên phải làm thêm giờ một cách miễn cưỡng thế này thường chỉ diễn ra vào những tháng cuối năm, thời điểm mà các hoạt động phạm tội tăng lên một cách đáng kể. Và chính vì năm nào cũng vậy, nên hầu hết những người có mặt trong căn phòng này đều chỉ biết ngậm ngùi thở dài mà cố gắng thôi. Nhưng đối với những tân binh mới chuyển đến đây thì lại là câu chuyện khác.

“Mình tự hỏi tiền bối đang làm gì lúc này nhỉ? Đi uống tăng hai với các đồng nghiệp...nữ? Hay đang tíu tít bên một cô nàng xinh đẹp nào đó? Aaa...không được rồi...nghĩ nữa chắc mình sẽ khóc mất thôi....”

Thở dài trong sự bất lực, cô nàng nằm gục đầu xuống bàn, kê đầu lên đôi tay đang khoanh lại. Mái tóc nâu dài được buộc đuôi ngựa phía sau gáy cũng đã xõa ra, có lẽ cô đang muốn tranh thủ chợp mắt một chút để lại sức sau một ngày dài. Nhưng trước khi đôi mắt kịp khép lại, thì một giọng nói trầm ấm, rắn rỏi đã bất ngờ vang lên từ phía sau, phá tan khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi của cô.

“Yo, Chie! Em vẫn còn làm việc sao?”

Nữ trung sĩ tên Chie khẽ giật mình, cô ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Đứng ngay cạnh cô từ lúc nào là một người đàn ông có thân hình to lớn, vạm vỡ như một chú gấu nhỏ, với gương mặt hiền lành luôn nở nụ cười ấm áp. Cô nhìn anh một cách mơ màng, ánh mắt mang theo sự trách móc.

“Tiền bối Daiki?! Ừm...em có thể đánh anh một cú được không ạ?”

“Hử? Sao tự dưng lại.... Cơ mà không nhé!”

Chie ngồi thẳng dậy, cô bắt đầu chỉnh lại tóc tai một cách vội vã. Rõ ràng là cô không muốn người tiền bối mà mình kính trọng trông thấy bộ dạng uể oải như xác sống của mình lúc này. Và trong lúc đang thầm nguyền rủa cái tên thần linh chết tiệt nào đó đã sắp xếp ra cái tình huống khó xử này, cô nhìn Daiki, giọng lắp bắp hỏi.

“Tiền bối...anh đang làm gì ở đây vào giờ này vậy? Em cứ tưởng anh đã về từ chiều rồi cơ.”

Daiki đảo mắt, liếc nhìn dãy bàn đang ngổn ngang những tệp tài liệu chất chồng, rồi từ tốn giải thích.

“Anh ở trong phòng hồ sơ để tìm một số tư liệu cũ từ lúc chiều, đến tận bây giờ mới xong. Nghĩ rằng hậu bối đáng yêu của mình có thể vẫn đang chật vật với công việc, nên anh quyết định ghé qua đây xem thử ấy mà.”

Nghe thấy những lời đó khiến mặt Chie đỏ ửng lên trong phút chốc. Cô hắng giọng một cách vụng về, cố gắng giấu đi sự bối rối.

“Cái...đ-đáng yêu...anh đừng có nói mấy lời đáng xấu hổ đó với khuôn mặt tỉnh bơ như vậy chứ. Lỡ em hiểu lầm điều gì đó thì anh tính sao?”

Đáp lại sự bối rối của cô, Daiki chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, cho đến khi gương mặt anh chỉ cách cô có vài phân. Nhìn thẳng vào đôi mắt đang lay động đó, anh mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tinh quái.

“Hiểu lầm? Em sẽ hiểu lầm gì cơ?”

“K-không...không có gì đâu! Chỉ là em đang tự lẩm bẩm thôi..., đồ tiền bối ngốc.”

Gương mặt cô có cảm giác như đang sôi lên, nhịp tim đập loạn đến mức chắc chắn là đã vượt ngưỡng báo động. Cô cố gắng thu người lại trên chiếc ghế tựa, lảng tránh ánh nhìn mạnh mẽ của anh. Nhưng trong khi tâm trí của cô vẫn còn đang bay bổng với những ảo tưởng màu hồng, thì Daiki đã lùi lại một bước. Anh đưa tay cầm lấy một tệp hồ sơ mà Chie đang viết dở trên bàn, cẩn thận rà soát nó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.

“Được rồi, không giỡn nữa...vậy công việc của em vẫn ổn chứ?” Daiki hỏi, giọng anh dần dịu lại, trở về với đúng hình mẫu một thanh tra cảnh sát chuyên nghiệp. “Là người hướng dẫn của em, anh luôn sẵn lòng giúp đỡ nếu em cần.”

Tỉnh lại khỏi cơn ảo mộng, Chie đưa mắt nhìn xấp tài liệu mà tiền bối đang cầm. Cô không kìm được mà nở một nụ cười đáng thương, tự trách sự vô dụng của bản thân.

“Cảm ơn anh, tiền bối! Thật sự mà nói thì...không ổn ạ.” Chie khẽ thở dài, cảm giác bế tắc lại ùa về trong tâm trí. “Em không thể tin được là vụ án đầu tiên mà em phụ trách lại đi vào ngõ cụt như thế này....”

Daiki ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô. Anh lướt qua những dòng chữ chi chít trên mặt giấy, ánh mắt anh vẫn giữ vẻ ân cần khi mỉm cười với cô nàng tân binh mà mình phụ trách hướng dẫn.

“Đừng quá tự trách bản thân, bất kỳ điều tra viên nào cũng phải chập chững bước đi lúc khởi đầu mà. Kể anh nghe chi tiết vụ này đi, Chie.”

“V-vâng!” Chie ngay lập tức xốc lại tinh thần, cô chỉnh lại tư thế ngồi và bắt đầu nói. “Vụ án mà em đang phụ trách điều tra là ‘Vụ án mạng tại căn hộ gia đình Masami-#MK-0421’. Nạn nhân là gia chủ của gia đình Masami, ông Masami Kento.”

“Huh?” Daiki thoáng ngạc nhiên, anh lật vội vài trang giấy trước khi nhìn thấy mục danh tính nạn nhân. “Lạ thật đấy, anh cũng có biết về vụ này. Nhưng theo anh nhớ thì nó đã được kết luận là một vụ tự sát mà, phải không?”

“Đúng như anh nói đấy ạ!” Chie gật đầu dứt khoát, ánh mắt cô ánh lên tia kiên quyết khi nhìn người tiền bối của mình. “Đúng là trong bản báo cáo điều tra ban đầu thì nó đã được kết luận là một vụ tự sát. Nhưng cá nhân em lại thấy có nhiều điểm đáng ngờ trong vụ này, nên em đã xin được phụ trách tái điều tra lại nó.”

“Thường thì với cái lý do đầy cảm tính đó, yêu cầu của em sẽ không được chấp thuận đâu….” Daiki khẽ thở dài khi anh hiểu ra vấn đề. “Mà…anh đoán là phía trên cũng muốn trao cơ hội chứng tỏ bản thân cho một tân binh tiềm năng.”

“Ra là vậy ạ.”

Chie tròn mắt bất ngờ trước kết luận nhanh chóng của tiền bối. Cá nhân cô cũng từng cảm thấy khó hiểu khi yêu cầu của mình lại được chấp thuận, nhưng dần theo thời gian thì cô cũng trở nên quá bận để thắc mắc. Và trong lúc cô còn đang nhớ lại vẻ mặt không mấy kỳ vọng của người ký xác nhận cho cô tái điều tra vụ án này, thì Daiki đã lật đến trang giấy chứa đầy những ghi chú nhỏ mà cô đã viết. Sau khi lướt qua vài dòng, anh gật gù nói.

“Anh hiểu rồi, em nghĩ rằng đây là một vụ kỳ án phải không?”

“Kỳ án ạ?” Chie khẽ nhíu mày, cô chưa từng nghe tới thuật ngữ này trước đây. “ Em không hiểu ý của anh cho lắm, tiền bối.”

“À phải rồi, em chỉ mới vào ngành không lâu nên không biết những thuật ngữ ít phổ biến này là bình thường.” Daiki mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ vào tệp hồ sơ mình đang cầm. “Ý của từ đó có nghĩa là một vụ án hàm chứa những tính chất đặc biệt, bí ẩn, khó giải quyết hoặc gây chấn động dư luận. Những vụ kỳ án thường thì sẽ hiếm khi xảy ra và mỗi vụ sẽ kéo dài rất lâu, thậm chí có thể bị đóng bụi mãi mãi trong phòng lưu trữ nếu không được giải quyết.”

“Thật vậy sao ạ.”

“Ừ! Anh thấy khá là ngạc nhiên khi em lại chọn phải một vụ như vậy đấy. Tất nhiên là trong trường hợp nó thực sự có uẩn khúc trong báo cáo điều tra ban đầu mà thôi.”

“Ừm...anh nghĩ rằng em đang nghi ngờ sai sao, tiền bối?” Chie hạ giọng, cô hướng ánh mắt lo lắng về phía anh.

“Không phải vậy! Việc tin tưởng vào phán đoán của bản thân là một điều cần thiết đối với một điều tra viên chuyên nghiệp.” Daiki lắc đầu, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hơn. “Anh chỉ muốn em hiểu rằng những vụ kỳ án này hiếm và phức tạp đến mức nào thôi. Ngay cả anh cũng chỉ từng được người hướng dẫn cũ của mình kể về một vụ kỳ án đã xảy ra hơn hai mươi năm về trước ở thành phố này mà thôi.”

“Hơn hai mươi năm trước? Chỉ có một vụ duy nhất thôi sao ạ?” Chie tròn mắt thốt lên, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt cô.

“Phải! Và em nên biết rằng vụ kỳ án đó vẫn đang nằm đóng bụi trong kho lưu trữ sau hơn hai mươi năm. Nếu anh nhớ không lầm thì tệp hồ sơ đó tên là ‘Thảm án hỏa hoạn tại dinh thự Kamino-#AK-03112’ thì phải.”

“Một vụ hỏa hoạn mà cũng là kỳ án được sao ạ?” Chie hỏi, sự tò mò trong cô càng lúc càng lớn.

“Ừ, bí ẩn lắm, đúng không? Cơ mà...chúng ta đang lạc đề rồi đấy.” Daiki mỉm cười, anh hướng mắt về lại xấp tài liệu đang cầm. “Quay lại với vụ án mà em đang phụ trách trước đi. Nói anh nghe xem em đã phát hiện ra điểm gì đáng ngờ trong báo cáo điều tra ban đầu nào.”

“Vâng, tiền bối.”

Chie khẽ hắng giọng, cố gắng lấy lại sự tập trung của mình. Cô nhận lấy tệp tài liệu từ tay Daiki và đặt nó lên bàn, trải rộng ra để cả hai cùng xem. Lật dở xấp tài liệu và tìm đến những trang dán đầy ghi chú của mình, Chie chỉ vào từng ghi chú một và bắt đầu thuật lại chi tiết vụ án.

“Trong bản báo cáo điều tra ban đầu do phía pháp y và khám nghiệm hiện trường nộp thì vụ án này được kết luận là một vụ tự sát. Bản báo cáo đã nêu rõ, nạn nhân qua đời tại nhà riêng, và camera an ninh không ghi lại bất cứ hình ảnh bất thường nào trong suốt một giờ đồng hồ kể từ thời điểm ông ấy tử vong.”

Daiki gật đầu, ánh mắt anh hơi nheo lại. "Không có dấu hiệu đột nhập sao?"

“Không ạ.” Chie lắc đầu. “Thực ra thì hai tiếng trước khi nạn nhân qua đời, có vài người phụ nữ lạ mặt đã rời khỏi nhà ông ấy. Nhưng chính ông Masami Kento là người đã đích thân mở cửa đưa họ ra cổng, điều đó khiến em gần như loại bỏ khả năng họ là hung thủ.”

“Nhưng vẫn phải lấy lời khai của bọn họ chứ?”

“Đã làm rồi ạ, nhưng cũng không thu được thông tin gì giá trị cả.” Cô nàng trung sĩ thở dài, chỉ vào tấm ảnh hiện trường trong hồ sơ. “Nghi phạm lớn nhất trong vụ này và cũng là người duy nhất có mặt trong nhà lúc đó, chính là con trai nạn nhân: Masami Masaru. Cậu ta cũng chính là người đã gọi điện báo cảnh sát, và theo như lời khai của cậu ta thì cha cậu đã đi vào bếp và dùng dao đâm thẳng vào tim mình."

“Đâm vào tim sao....” Daiki khẽ nhíu mày khi anh nhận ra được điểm bất thường. "Và dấu vân tay trên con dao?"

“Dấu vân tay của nạn nhân đã được tìm thấy trên cán dao, nên phía pháp y đã kết luận đây là một vụ tự sát.” Chie gật đầu, nhưng giọng nói của cô lại tràn đầy sự hoài nghi. “Thậm chí, bên khám nghiệm hiện trường đã dùng phản ứng luminol để kiểm tra tất cả các đồ sắt nhọn trong nhà, phòng trường hợp hung khí bị đổi để che giấu dấu vân tay, nhưng cũng không tìm thấy gì bất thường.”

“Ra là vậy, giờ thì anh đã có thể hiểu được suy nghĩ của họ khi kết luận rằng đây là một vụ tự sát.”

“Nhưng mà....” Daiki tiếp tục nói. “Đối với điều tra viên Chie đây, thì vụ án này lại không hề đơn giản như vậy, phải không?”

"Đúng vậy ạ!” Cô dừng lại một nhịp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Daiki. “Điều khiến em không thể tin vào kết luận ấy, chính là bản báo cáo pháp y. Có ba chi tiết rất lạ đã khiến em phải xem xét lại vụ án này một cách tỉ mỉ."

Daiki nhướng mày, ánh mắt nghiêm túc của anh ánh lên tia tò mò. “Ồ? Nói anh nghe thử xem.”

“Đầu tiên thì xin tiền bối hãy nhìn vào bức ảnh này....”

Chie lấy ra một bức hình từ cuối tệp tài liệu và đặt nó lên trước mặt tiền bối. Bức ảnh được chụp rất rõ nét hình dạng ngực của một người đàn ông, thứ đã bị hở một lỗ nhỏ bằng kích thước của một con dao làm bếp cỡ nhỏ. Nhưng vết thương đó không phải là thứ duy nhất thu hút sự chú ý của Daiki, mà đó là một vệt đen kì lạ nằm ở ngay miệng vết thương chí mạng.

“Anh thấy chứ, tiền bối. Ở ngay miệng vết thương của nạn nhân có dấu vết da bị cháy xém. Vết này còn rất mới, không thể nào là vết thương đã có từ lâu được.”

Daiki khẽ cau mày, từng luồn giả thuyết tràn ngập khắp tâm trí anh.

“Vết bỏng sao? Làm sao một thứ như vậy lại có thể xuất hiện trong một vụ tự sát bằng dao chứ.” 

“Em cũng nghĩ vậy, trừ khi nạn nhân có thói quen nung nóng lưỡi dao trước khi sử dụng, nếu không thì sẽ chẳng hợp lý chút nào.”

“Kể cả vậy....” Daiki tiếp lời. “Nhiệt độ của lưỡi dao sẽ không thể làm da người cháy đen đến vậy được. Anh cảm thấy nó giống như là...có một thứ gì đó đã tác động vào ngay khoảnh khắc nhát đâm chí mạng đó cắm sâu vào lồng ngực.”

“Chính xác ạ! Và chi tiết thứ hai, đó là cách mà nạn nhân đã chọn để tự sát. Đâm thẳng vào tim.”  

Chie vươn hai tay về phía trước, dựa vào hình ảnh vết thương mà mô phỏng lại hành động của nạn nhân. Cô nắm chặt lòng bàn tay như thể đang thực sự cầm thứ gì đó, sau đó hướng về phía ngực mình mà đâm tới. Cho đến khi bàn tay cô chạm nhẹ vào lồng ngực mình, thì Daiki người đang ngồi quan sát một cách chăm chú cuối cùng cũng hiểu được điều mà cô muốn đề cập.

“Cách này cực kỳ khó thực hiện vì con dao phải lách qua xương sườn để đâm trúng tim.” Cô nói, trong khi tiếp tục giả đâm thêm vài lần nữa. “Hơn nữa, với tư thế tự cầm dao trước ngực như vậy, nạn nhân sẽ không có đủ lực để tự đâm một nhát chí mạng vào vị trí đó.”

“Nó giống như một vụ ám sát hơn là tự sát.” Daiki lẩm bẩm, ánh mắt anh nheo lại một cách mơ hồ. Với bộ não của một thanh tra kì cựu, thì bối cảnh tại hiện trường đang dần được tái hiện lại từng chút một trong đầu anh. "Một kẻ muốn tự sát sẽ chọn cách dễ dàng hơn nhiều."

“Và đến với chi tiết cuối cùng, cũng là điểm đáng ngờ nhất....”

Chie một lần nữa lật tệp tài liệu đến trang cuối cùng, lấy ra bức ảnh thứ hai được kẹp ở đó và đưa cho người tiền bối. Lần này, bức hình không còn chụp lại vết thương chí mạng kia nữa, mà thay vào đó là một nhân tố không thể thiếu trong vụ án này. Đó chính là con dao hung khí mà nạn nhân đã sử dụng.

"Tuy ở trên cán dao quả thực là có dấu vân tay của nạn nhân, nhưng kỳ lạ ở chỗ hướng của dấu vân tay lại ngược hoàn toàn so với tư thế của một người cầm dao tự đâm vào cơ thể mình. Điều này có thể lý giải là, hoặc là nạn nhân đã cầm dao một cách quái dị khi tự sát, hoặc là ai đó đã cố tình đặt dấu vân tay của ông ấy lên con dao theo một cách rất kỳ lạ, nhằm mục đích tạo ra hiện trường giả đánh lừa cơ quan điều tra."

Ngay khi Chie vừa dứt lời, cả căn phòng như chìm vào một bầu không khí im lặng đến ngạt thở, ngay cả những âm thanh lách cách của bàn phím hay tiếng sột soạt của giấy tờ bị lật từ đằng xa cũng không thể chạm tới nơi này được nữa. Daiki nhìn chằm chằm vào tệp hồ sơ trên bàn, đọc lại những ghi chú và phân tích chúng một lần nữa, vẻ mặt anh lúc này đã trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Những thông tin mà cô nàng trung sĩ này vừa đưa ra quả thực đã đập tan cái kết luận ‘tự sát’ mà bản báo cáo ban đầu đã dựng nên. Daiki khẽ nhịp tay lên mặt bàn, cẩn thận rà soát lại mọi thứ, bức tranh hiện trường lúc này đã hiện lên một cách hoàn chỉnh trong tâm trí anh. Và sau một khoảng lặng chờ đợi, Daiki cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Anh vươn tay cầm lấy ly cafe đã nguội ngắt trên bàn và nốc cạn, trước khi quay sang nhìn cô nàng trung sĩ mà mình phụ trách hướng dẫn.

Chie lúc này lại đang im lặng chờ đợi một cách lo lắng, bởi vì cô không thể biết được người tiền bối mà bản thân kính trọng đang nghĩ gì trong đầu lúc này. Liệu anh sẽ bật cười vì những giả thuyết nghe chừng quá ngu ngốc của cô, hay anh sẽ nổi giận vì cô đã lãng phí khoảng thời gian quý báu của anh với mớ nghi ngờ vớ vẩn này.

Nổi giận thì chắc là không đâu, vì đó là tiền bối mà... Dù cô tự trấn an bản thân mình như thế, nhưng cứ nghĩ đến việc khiến tiền bối cảm thấy thất vọng về cô cũng đủ để Chie cảm thấy sợ hãi đến mức không dám mở lời.

Và như có thể nhìn thấu được những lo lắng đang giày vò cô chỉ bằng một ánh mắt, Daiki bật cười ấm áp, ánh mắt anh lúc này hiện rõ sự tin tưởng và đánh giá cao.

“Chie, em thật sự đã làm rất tốt. Khả năng phán đoán và phân tích của em rất tuyệt vời, nên đừng trưng ra cái biểu cảm đó.” Anh nói, âm điệu trầm ấm nhưng chứa đựng một sự vui mừng hiếm thấy. “Dù một thanh tra cảnh sát như anh nói thế này có vẻ là không phải, nhưng đây thực sự là một vụ kỳ án và anh cảm thấy mừng vì điều đó.”

“Thật vậy ạ.” Chie hỏi lại, đôi mắt cô mở to, không giấu được sự ngạc nhiên lẫn vui mừng.

“Ừ! Bởi vì điều này là cơ hội tốt để em chứng tỏ năng lực của bản thân như một điều tra viên thực thụ đấy Chie. Và có vẻ như chúng ta sẽ có nhiều việc hơn để làm rồi.”

“Vậy thì chúng ta hãy cùng phân tích những khả năng có thể đã xảy ra đi, tiền bối.” Chie hít vào một hơi sâu khi cô kéo chiếc ghế lại gần chỗ Daiki. “Nếu như đây không phải là một vụ tự sát, vậy thì điều gì đã thực sự diễn ra trong căn nhà đó?”

“Được rồi, nhưng không cần phải hấp tấp vậy đâu.” Daiki mỉm cười vui vẻ, anh với tay lấy cốc cà phê đã cạn đáy của mình rồi đứng dậy, chỉ tay về phía phòng nghỉ. “Pha một tách cà phê trước thì sao, đêm nay có vẻ sẽ dài lắm đấy.”

“Vâng! Nghe được đó, tiền bối."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận