Volume 1: Ngọn lửa sắc dục nhuộm màu máu
Chương 2: Giao lộ của số phận-Echoes of the Past
0 Bình luận - Độ dài: 11,874 từ - Cập nhật:
Quận shinjuku, trong một con hẻm nhỏ, 19:30
Một hơi thở trắng xóa hòa tan vào không khí.
Hiện tại đang là giữa tháng 12, tiết trời chỉ mới vào đầu đông, nhưng dường như mùa đông năm nay đặc biệt lạnh hơn mọi lần. Những cơn gió lạnh cắt da len lỏi vào trong từng thớ thịt, ngấm vào từng khúc xương, khiến cho những người đi đường phải tránh vào trong nhà để giữ ấm.
Selena cọ xát hai bàn tay đang ửng đỏ vì lạnh vào nhau, trong khi thở dài tự trách sự bất cẩn của bản thân khi quên mang theo găng tay để giữ ấm. Dù đã sống tại Nhật Bản được hơn ba năm rồi, nhưng cô vẫn khó có thể thích nghi được với sự chuyển biến thời tiết nhanh chóng ở đất nước này.
Bước những bước dài trong con hẻm nhỏ, cô đảo mắt nhìn quanh trong khi cố nhớ lại vị trí của cánh cửa. Con hẻm chật hẹp này lúc nào cũng mang lại cho cô một cảm giác tù túng và u ám lạ kì. Những thùng giấy rỗng nằm lăng lóc khắp nơi, và ở cạnh đó là những chiếc máy bán hàng tự động cũ kĩ và bám đầy bụi bẩn.
Mặc dù nơi này cách không xa đại lộ trung tâm, nơi không thiếu những cửa hàng hào nhoáng nằm san sát nhau và những nhóm người tụ tập lại cười nói trên các con phố, nhưng tiếng người và xe cộ qua lại có phần hơi thưa thớt. Thỉnh thoảng, một vài cơn gió thổi qua làm những tấm bảng hiệu cũ khẽ động đậy, vang lên những âm thanh ken két khó chịu của thứ kim loại gỉ sét lâu năm. Những tiết tấu dù nhỏ nhưng cũng đủ khiến Selena cảm thấy nơi này có phần hiu quạnh. Là người bình thường, chẳng ai lại bén mảng đến nơi tăm tối và ẩm thấp này, nếu là cô của hai tháng trước có lẽ cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Là...ở đây!”
Những ngón tay lạnh buốt của Selena khẽ chạm vào bức tường gạch thô ráp, một không gian nhỏ nằm giữa hai chiếc máy bán hàng tự động cũ. Những đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt thô ráp của bức tường cho đến khi cô chạm phải một rãnh kim loại nhỏ, thứ đã được ngụy trang như một khe nứt nhỏ trên bức tường. Hít một hơi sâu, cô dùng lực ấn nhẹ vào nó.
Cạch!
Một âm thanh cơ khí khẽ vang lên khi bức tường được đẩy vào trong, tạo thành một cánh cửa để lộ lối đi đằng sau nó. Không chút do dự, Selena bước vào bên trong và quay người đóng cánh cửa ẩn phía sau lại, đây là luật bất thành văn ở nơi này. Để tránh phải tiếp những vị khách không mong muốn, người chủ nơi này đã tạo ra luật rằng ông chỉ tiếp bất kì ai được mời hoặc người biết về nơi này mà thôi.
“Nơi này vẫn như vậy...Nhưng có gì đó ở đây khiến mình cảm thấy hoài niệm.”
Phía sau cánh cửa ẩn là một hành lang dài được thiết kế từ loại gỗ thơm với những đường vân xinh đẹp, khiến người ta liên tưởng đến các tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc từ gỗ. Kết hợp với ánh đèn tường tối màu được đặt hai bên hành lang và điều hòa âm trần để cân bằng nhiệt độ, khiến cho nơi này mang lại cho cô một cảm giác ấm cúng mỗi khi đến đây. Hít một hơi thật sâu, Selena cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa trên làn da của mình, xua đi cái lạnh của mùa đông và cô tiến về phía trước.
Tọa lạc ở cuối hành lang là một cánh cửa khác được làm từ gỗ sồi đen, với bề mặt nhẵn bóng phản chiếu hình bóng của vị khách đang đến gần. Tay nắm cửa được làm bằng đồng thau, ánh lên sắc vàng trong suốt tạo nên một ấn tượng cổ điển và trang nhã. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Selena nhất lại là một tấm biển hiệu hình con mèo đang vẫy tay mời khách, được treo ở giữa cánh cửa.
“Một tấm biển hiệu quá dễ thương chẳng ăn nhập gì với nơi này cả!” Cô thầm nghĩ. So với mấy thứ mang cảm giác bí hiểm như cửa ẩn hay hành lang tối này, thì một con mèo là quá dễ thương rồi. Lần cuối cùng cô đến đây không hề có nó, nên có lẽ chủ quán chỉ vừa treo nó lên cách đây không lâu.
Giấu những suy nghĩ vào trong lòng, Selena vặn tay nắm cửa và mở nó ra.
Keng...!
Tiếng chuông nhỏ trong trẻo reo lên khi cánh cửa mở ra và một khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt cô.
Một căn phòng nhỏ được chiếu sáng bằng ánh sáng dịu dàng và đầy tinh tế, không gian bên trong ấm áp đến mức cô có thể nói rằng ngay cả mùa đông lạnh giá kia cũng bị chặn đứng bên ngoài cánh cửa này. Quầy bar, thứ được làm từ loại gỗ tối màu bóng loáng đang nằm ở cuối căn phòng, với ba chiếc ghế nhỏ nằm ngay ngắn phía trước. Đằng sau quầy là những kệ gỗ xếp tầng, trưng bày đầy những chai rượu quý hiếm với đủ loại nhãn hiệu khác nhau, thứ đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Và những viên ngọc báu đó đang được bảo vệ đằng sau lớp kính cường lực trong suốt, khiến cho chiếc kệ thêm phần cổ điển và sang trọng.
Không gian xung quanh quầy mang đậm nét cổ điển, với các bức tường được trang trí bằng gỗ sẫm màu, được tạo điểm nhấn bằng đá cẩm thạch và các ngọn đèn phong cách cổ điển, tạo nên một không gian vừa xa hoa vừa gần gũi. Một không gian lý tưởng để thư giãn và thưởng thức đồ uống. Dù không gian xung quanh không quá lớn với chỉ vài ba bộ bàn ghế nhỏ được đặt cách biệt với quầy, nhưng xét đến việc nơi này không tiếp quá nhiều khách thì đó không phải là vấn đề lớn.
Ông chủ của nơi này có vẻ là người yêu thích sự đối lập trong mọi thứ, hành lang tối và con hẻm lạnh giá đối lập với bầu không khí ấm cúng và tĩnh lặng bên trong quán. Khiến cho nơi này như là một điểm giao thoa, hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối, nằm giữa quá khứ và hiện tại. Như thể thời gian ở nơi đây đã bị lắng đọng lại, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng và suy tư.
Và từ cửa ra vào Selena có thể dễ dàng nhìn thấy nó, tấm biển hiệu được đặt ngay ngắn phía trên quầy bar.
Wanderers of the Veil-Những linh hồn lưu lạc
Đó là tên của nơi này, một quán bar cổ điển nằm ẩn mình trong lòng thành phố.
Một cái tên khá kì cục nếu hỏi cô. Trong quá khứ, Selena đã từng gặng hỏi người chủ quán về ý nghĩa của cái tên này, nhưng ông ấy chỉ mỉm cười và nói rằng đó là cái tên đại diện cho những người bạn của ông. Mặc dù cô đã hỏi lại vì không hiểu lắm ý của ông ấy, nhưng người chủ quán lại từ chối và không giải thích gì thêm.
Nhìn quanh một lượt, Selena không thấy vị khách nào khác ở trong quán. Kể cả chủ quán, người thường đứng sau quầy cũng không có mặt ở đây. Có lẽ ông ấy đang ở trong phòng nghỉ cho nhân viên phía sau quầy.
Đối với một quán bar bình thường, thì tầm giờ này vẫn là khá sớm để mở cửa, và xét đến việc nơi này không có nhiều khách ghé thăm, thì có lẽ ông ấy đang nghỉ ngơi ở phía sau. Nhưng ngay khi cô vừa bước đến quầy và kiếm cho mình một chỗ ngồi, thì một hình bóng quen thuộc đã xuất hiện từ cánh cửa phía sau quầy.
“Chào mừng quý khách! Ồ, là cháu à, Selena. Đã lâu không gặp. Cháu vẫn khỏe chứ?”
Một người đàn ông trung niên với gương mặt tươi cười phúc hậu và mái tóc đen đã lẫn màu bước ra. Mặc một bộ trang phục truyền thống của bartender với màu chủ đạo là đen và trắng, ông toát lên vẻ sắc sảo của một người từng trải. Ông ấy tên là Heidel, chủ nhân của quán rượu này.
Selena khẽ gật đầu, một nụ cười nhạt nở trên gương mặt cô.
“Đã lâu không gặp ông chủ, cháu vẫn ổn.”
Heidel nghiêng đầu nhìn cô, như thể ông đang đánh giá biểu cảm trên gương mặt cô lúc này.
“Vậy điều gì đã đưa cháu đến đây hôm nay? Một niềm vui ngọt ngào hay một ngày tồi tệ?!”
“Là cái sau ạ. Hôm nay cháu đã có một ngày khá căng thẳng, nên cháu muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn.” Selena khẽ thở dài, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở giữa và nhận lấy menu từ tay người chủ quán. ”Một ly gimlet ạ.”
“Được rồi, có ngay đây.” Heidel mỉm cười, ông đưa tay cầm lấy shaker để chuẩn bị pha chế. Nhưng ngay giây sau, như thể vừa mới ra một điều gì đó, ông quay sang Selena và nói.
“À phải rồi, cửa hàng của ta vừa nhập một ít bia ngoại đấy, cháu có muốn thử một ly không?”
“Bia ngoại sao!?”
“Phải! Thứ này được nhập khẩu từ Bỉ đấy.” Heidel quay người lại, lấy ra một chai thủy tinh tối màu được trang trí một cách sang trọng, nằm cao trên chiếc kệ. ”Chai này thuộc dòng Gouden Carolus Classic, một loại đồ uống có cồn nổi tiếng ở nước ngoài. Hương vị ngọt thơm từ mật ong rất thích hợp cho những ngày thời tiết lạnh như hôm nay. Thế nào, cháu muốn một ly chứ?”
“Nghe tuyệt quá, cho cháu một ly luôn ạ.”
Bằng một động tác nhanh nhẹn, Heidel bật nắp chai và rót ra thứ chất lỏng màu nâu hổ phách bên trong. Hương thơm của thảo mộc, mật ong và hương liệu ngay lập tức tràn ngập khắp căn phòng khi bia được rót vào ly. Ông đẩy chiếc ly về phía Selena, ánh mắt như đang nói rằng cô nên uống ngay.
“Của cháu đây. Ly gimlet của cháu sẽ đến sau.”
Nhận lấy chiếc ly từ người chủ quán, Selena bắt đầu uống. Và vào khoảng khắc môi cô chạm vào miệng ly, thì một mùi hương mạnh mẽ đã xộc đến kích thích khứu giác của cô, và sau một ngụm, rồi hai ngụm... cô tiếp tục uống. Đến khi nhận ra thì chiếc ly đã trống rỗng tự lúc nào.
“Ngon quá!” Selena vô thức thốt lên, gương mặt cô trở nên tươi tỉnh hơn thấy rõ.
Sự kết hợp của thảo mộc và hương liệu tạo nên vị đắng đậm đà, trong khi mật ong và một chút vị caramen cháy mang lại hậu vị ngọt đi kèm khiến cho cơ thể cô ấm dần lên theo từng ngụm, thật sự rất phù hợp để dùng khi trời trở lạnh.
Nhìn thấy gương mặt đang dần khởi sắc của cô không khỏi khiến người chủ quán mỉm cười ân cần.
“Ta mừng vì cháu thích nó. Có vẻ như cháu không thường uống loại đồ uống này phải không?” Heidel đặt ly gimlet mà Selena đã yêu cầu đến trước mặt cô trong khi thu lại chiếc ly rỗng.
“Vâng! Thành thật mà nói thì cháu không thường uống những loại đồ uống có cồn đâu, nên những hương vị mạnh mẽ như vậy thật sự khiến cháu bất ngờ đấy.” Selena mỉm cười, nhận lấy ly rượu từ người chủ quán và tiếp tục uống.
“Phải rồi nhỉ.... Kể từ lần đầu cháu đến đây, ta đã để ý rằng cháu chỉ gọi một số loại đồ uống nhất định, có vẻ như chúng là những thứ cháu quen thuộc nhất, phải không?”
“Cháu nghĩ hầu hết mọi khách hàng đều giống vậy, phải không? Mọi người có những loại đồ uống mà họ thích và thường thì ít ai sẽ mạo hiểm để thử những thứ mới lạ, cháu nghĩ cháu cũng giống vậy thôi.”
Heidel gật gù, ánh mắt ông ánh lên một sự đăm chiêu, như thể ông đã từng nghe câu nói này rất nhiều lần trước đây.
“Đúng vậy.... Hầu hết những khách hàng mà ta từng gặp đều đến đây khi họ có những cảm xúc đặc biệt, có thể là sự đau buồn hoặc niềm vui sướng. Và những người đang vui thì sẽ uống thứ họ thích nhất để tránh gặp phải một trải nghiệm tồi tệ phá hỏng niềm vui của họ. Kẻ buồn cũng vậy, một thứ mới lạ có thể là liều thuốc độc đối với họ lúc đấy.”
“Nhưng mà...” Selena tiếp lời, cô đặt ly rượu đã cạn xuống bàn.
“Chẳng phải cảm giác khi thử những loại hương vị mới cũng giống như khi ta mở những rương kho báu vô danh sao? Dù có thể phải thất vọng vì nó, nhưng sự háo hức và niềm vui khi trải nghiệm những thứ mới cũng đáng giá lắm chứ. Cho cháu một ly bia nữa nhé!”
“Phải, nhưng chỉ đúng với những người thật sự muốn thưởng thức đồ uống thôi. Ta có biết vài gã bợm rượu chỉ biết nốc cho đến khi say mèm mà chẳng quan tâm chúng đang uống thứ gì cả.”
Heidel thở dài, những gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên trong tâm trí của ông.
“Mấy tên đó suốt ngày cứ lảm nhảm ‘kì vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều thôi’ mỗi khi ta mời chúng thử thứ gì đó mới.”
Rót thêm thứ chất lỏng màu nâu hổ phách vào ly, Heidel một lần nữa đẩy nó đến trước mặt cô. “Của cháu đây.”
Nhưng Selena không đáp lại, cô chỉ im lặng nhìn vào ly rượu trước mặt. Ánh mắt cô mông lung như thể đang nhớ lại điều gì đó khó chịu.
“Kì vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều nhỉ?” Selena thở dài, ánh mắt dần lạc vào vô định. ”Từ những gì cháu đã trải qua trong thời gian gần đây, có lẽ... cháu cũng bắt đầu cảm thấy giống vậy.”
“Đã có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự của cô không khỏi khiến chủ quán tò mò.
“Cháu lại gặp rắc rối với mấy tên côn đồ trên phố à?”
Selena lắc đầu, bật cười một cách khó khăn.
“Dạ không, chỉ là có vài chuyện kì lạ đang xảy ra quanh cháu gần đây thôi.”
Cầm lấy chiếc ly, cô tiếp tục uống cạn. Giọng cô có chút chần chừ, như thể cô đang đắn đo giữa việc nói ra hay giữ lại trong lòng.
”Một người quen của cháu...gần đây đã có những thay đổi kì lạ, cả tính cách và ngoại hình. Cứ như một người khác vậy.”
Heidel chống khủy tay lên quầy, ánh mắt sắt bén nhìn thằng vào cô.
“Cá nhân ta nghĩ việc con người thay đổi là chuyện bình thường, kể cả khi chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng từ biểu cảm của cháu lúc này, thì có vẻ sự thay đổi này không diễn ra theo hướng tích cực rồi nhỉ?”
Selena khẽ gật đầu, tay cô siết chặt thành ly.
“Vâng! Trước kia cậu ta từng là một người tốt bụng, chăm chỉ và rất hiểu chuyện. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn không gặp, cậu ta như trở thành một con người khác vậy. Gần đây cậu ta cứ liên tục tiếp cận và làm phiền cháu. Cả những người đi theo cậu ta nữa, cháu thực sự không giỏi đối phó với họ chút nào.”
Cô thở dài một lần nữa, ánh mắt cúi xuống nhìn ly rượu, như thể đang cố tìm kiếm một câu trả lời trong đáy ly.
“Cháu đã nói thẳng với cậu ta rồi chứ?”
Selena gật đầu, cô nhíu mày một cách đầy bực bội.
“Rất nhiều lần luôn ạ. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả.... Hơn nữa, cháu để ý rằng những người đi theo cậu ta...có gì đó rất lạ....”
Bàn tay cô siết chặt chiếc ly rỗng, như muốn trút sự bực bội của mình lên nó. Heidel, người đang cầm lấy chiếc khăn và bắt đầu lau những chiếc ly thủy tinh, hỏi lại với sự tò mò.
“Lạ? Ý cháu là sao?”
Selena cắn môi, do dự một lúc rồi lại thở dài. Như thể cô đang sắp nói ra một điều mà chính cô cũng không chắc chắn.
“Bọn họ...có những biểu hiện, thái độ và hành động rất kì quái. Giống như là...những con rối vậy....”
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm quán bar.
Đôi mắt già dặn của Heidel mở to trong thoáng chốc vì sốc, bàn tay đang cầm khăn lau chợt khựng lại giữa chừng. Ông nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trước mặt, như thể đang đánh giá xem những gì cô nói có bao nhiêu phần là ảo giác do mệt mỏi, và bao nhiêu phần là sự thật.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong khoảng khắc, Heidel ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh và thanh lịch vốn có.
“Lẽ nào...chỉ là sự trùng hợp? Không, nếu mình nhớ không nhầm thì lần đầu tiên mình gặp con bé...nó đã....”
Dường như không để ý đến sự kì lạ của người chủ quán, Selena lại lên tiếng.
“Cháu xin lỗi chủ quán, đã để bác nghe những thứ vớ vẩn rồi. Có lẽ cháu đã quá mệt mỏi nên mới nghĩ lung tung như vậy.”
Heidel nhìn cô với ánh mắt cảm thông. Trong khi nghĩ cách để cô quên đi những nghi ngờ vừa rồi, ông lên tiếng, giọng an ủi một cách ấm áp và nhẹ nhàng.
“Cháu đã vất vả rồi. Ta nghĩ cháu chỉ quá mệt mỏi mà thôi. Làm sao một con người lại cư xử như một con rối được.”
Selena khẽ mỉm cười đáp lại. Nhưng từ ánh mắt của cô, ông có thể nhận thấy rằng cô sẽ khó mà quên được những nghi ngờ trong đầu.
“Một ly nữa chủ quán. Cháu cần phải gột rửa những phiền muộn này đi.”
“Tới ngay đây...Ể?”
Keng...!
Nhận lấy chiếc ly rỗng từ tay Selena, và ngay khi người chủ quán định châm thêm đồ uống vào, thì cánh cửa quán đột nhiên mở ra. Tiếng chuông trong trẻo reo lên thu hút sự chú ý của hai người. Nhìn theo ánh mắt của Heidel, cô quay người lại và nhìn thấy một chàng trai đang đẩy cửa bước vào trong.
“Hử, một học sinh trung học?” Cô buột miệng, thốt lên suy nghĩ trong đầu.
Trước mắt cô là một chàng trai trẻ tuổi, có lẽ chưa đến hai mươi, với gương mặt điềm tĩnh và thân hình hơi nhỏ con. Khoác lên mình một bộ vest đen và chiếc áo khoác dài sẫm màu kì lạ trông khá hợp với ngoại hình, cậu đang đưa mắt liếc nhìn quanh quán. Vẻ ngoài có phần trẻ con của cậu khiến Selena không khỏi nhầm lẫn, trong mắt cô cậu cứ như một học sinh trung học lần đầu đến những nơi như này vì tò mò vậy.
Selena liếc sang người chủ quán, cô dự định hỏi ông xem vị khách trẻ tuổi kia là ai. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy, thì ánh mắt cậu đã đảo quanh một vòng và dừng lại ở chỗ cô. Và ngay lúc đó, một cảm giác kì lạ đột ngột dâng lên trong lòng Selena, cứ như có một tia điện đang chạy trong não cô vậy. Một thứ cảm giác mơ hồ, tựa như sự kết hợp giữa vui mừng, bối rối, khó chịu, sợ hãi, lạ lẫm và thân quen...
“Cậu ta là ai? Tại sao...tại sao...mình lại có cảm giác quen thuộc thế này? Không, người này...mình không biết....”
Đồng tử của Selena mở to, nhịp hô hấp đột nhiên trở nên hỗn loạn. Một cơn choáng nhẹ ập đến làm tầm nhìn của cô mờ nhạt dần, một cảm giác khó chịu mà Selena chưa từng trải qua đang khiến cô phải nắm chặt cạnh bàn để ngăn mình ngã xuống.
Tất cả dường như chỉ xảy ra trong một khoảng khắc. Và trước khi Selena kịp nghĩ thêm điều gì, ánh mắt của cậu đã rời khỏi cô, liếc qua người chủ quán phía sau và bước tới.
“Đã lâu không gặp, lão già. Vẫn còn sống à?”
Giọng nói mang âm điệu rắn rỏi vang lên cạnh Selena. Phớt lờ sự tồn tại của cô, chàng trai kéo chiếc ghế liền kề và ngồi xuống mà chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một lần.
“Akira! Hiếm khi thấy cậu ghé qua đây đấy. Nay có chuyện gì sao?”
Heidel rót thêm đồ uống cho Selena và đặt lại chiếc ly lên bàn cho cô trong khi tiếp chuyện với Akira. Nhưng Selena người vừa lấy lại sự tỉnh táo từ cơn choáng nhẹ lúc nãy, chẳng buồn cầm lấy chiếc ly, mà chỉ chăm chăm liếc nhìn chàng trai ngồi cạnh mình một cách khó hiểu.
“Chẳng gì cả! Chỉ là tôi muốn giải toả tâm trạng chút thôi. Lúc bước vào tôi có ngửi thấy mùi bia thảo mộc, cho một ly đi lão già.”
Akira đáp lời, giọng nói vẫn đều đều một cách không cảm xúc. Đôi mắt cậu hiện rõ sự hờ hững, lạnh lẽo như bình thường. Nhưng với Heidel thì khác, ông có thể nhận ra được một tia mệt mỏi đang ẩn sâu trong ánh mắt đó.
“Cậu vẫn tinh tường như vậy nhỉ!” Heidel bật cười. “Tới ngay đây.”
Lấy thêm một chiếc ly nữa cho Akira, người chủ quán khui nắp một chai bia mới lấy xuống từ chiếc kệ. Và ngay khi ông đang định rót bia vào ly, thì một giọng nói ngập ngừng đã vang lên.
“Ừm...chủ quán à, cháu không rõ mối quan hệ giữa bác và em trai đây là gì, nhưng bán đồ uống có cồn cho thanh thiếu niên là phạm pháp đó ạ.”
Selena rụt rè lên tiếng, giọng điệu mang theo chút do dự. Ánh mắt ngập ngừng của cô liếc qua Akira và chạm phải ánh mắt sắc bén của cậu. Bị ánh mắt của cậu khóa chặt, Selena không khỏi cảm thấy giật mình. Từ biểu cảm khó hiểu trên gương mặt, thì có lẽ Akira đang tự hỏi cô gái này là ai mà lại xen vào chuyện của cậu.
“Cháu...ừm...ít nhiều gì cũng là người theo ngành luật, nên cháu không ngó lơ được.” Cô rụt rè nói, có lẽ ánh mắt dò xét của Akira ít nhiều đã khiến cô lo lắng. Nên giọng nói của cô có phần gấp gáp hơn, giống như là đang bao biện vậy.
“Thanh thiếu niên? Người cháu đang nói là...Akira sao?” Heidel lặp lại lời cô với sự bối rối rõ ràng trên gương mặt. Bàn tay đang cầm chiếc ly của ông cứng đờ lại giữa không trung.
“Vâng...vâng ạ!”
“.....”
Im lặng.
Sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng.
Selena vô thức thu người lại liếc nhìn hai người, chủ quán, chàng thiếu niên, chủ quán và chàng thiếu niên.... Không ai lên tiếng khiến cô càng lo lắng hơn “Mình đã nói gì sai sao? Làm gì bây giờ.”
Bỗng một tràng cười giòn giã vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng. Ngước nhìn lên, đó là người chủ quán, ông ấy đang dùng tay để che miệng trong khi cố gắng nhịn cười.
“Phụt.....ahaahaha. Thanh thiếu niên sao? Phải, phải. Lỗi ta, lỗi ta.”
Liếc nhìn sang Akira, người đang khó chịu ra mặt, ông tiếp tục cười không ngừng.
”Nghe thấy chưa Akira? Thanh thiếu niên như (nhóc) thì không nên động vào bia rượu đâu biết chưa!? Để ta rót cho (nhóc) ít sữa tươi nhé...ahaha...”
Khóe miệng Akira giật giật, gân xanh nổi đầy lên trên trán, có vẻ như Heidel đã thành công chọc điên cậu.
“Ể!? Vậy là sao ạ?” Selena hoang mang nhìn người chủ quán đang cười không ngừng. Cô có cảm giác như mình đã lỡ miệng nói điều gì đó ngu ngốc.
“Được rồi đấy lão già! Cười vậy là đủ rồi đấy.”
Akira cáu kỉnh nói. Có vẻ những lời trêu chọc vừa rồi đã khiến cậu nổi giận. Quay mặt sang cô gái ngồi cạnh, cậu lên giọng khó chịu.
“Còn cô nhóc này, cô gọi ai là thanh thiếu niên thế hả? Ta lớn tuổi hơn nhóc đấy.”
Khoảng khắc cậu vừa dứt lời, biểu cảm trên gương mặt Selena đột nhiên đông cứng lại. Cô mở to mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Rất nhanh sau đó sự lo lắng của Selena nhanh chóng chuyển thành sự khó chịu.
“Cô...cô nhóc á!?”
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, nhưng không rõ là vì tức giận hay xấu hổ.
“Nói cho cậu biết tôi là sinh viên đại học đó! Là người trưởng thành hẳn hoi đó. Tôi không phải một đứa nhóc hiểu chưa?”
“Vẫn chỉ là một cô nhóc mà thôi! Việc cô là sinh viên đại học cũng chẳng khiến cô trở thành người lớn đâu. Nếu không hiểu được điều này thì cô vẫn chưa thể tự gọi bản thân là người trưởng thành đâu.”
“Cái gì!? Cậu rốt cuộc là ai mà dám nói vậy với tôi chứ?”
Selena đỏ mặt tức giận, cảm giác như có một ngọn lửa đang bốc cháy bên trong cô. Có lẽ là vì những lời nói có phần hơi quá thẳng thắn của Akira.
Thấy tình hình sắp không ổn, Heidel người cuối cùng cũng lấy lại được phong thái của một bartender chuyên nghiệp sau khi cố nén cười đã lên tiếng can ngăn. Trong khi cố gắng làm hạ hỏa vị tiểu thư này ông nói.
“Bình tĩnh lại nào cả hai người. Selena, người ngồi cạnh cháu thật sự không phải thanh thiếu niên đâu, nhìn bề ngoài thế thôi nhưng nếu xét về tuổi thì lớn hơn cháu khá nhiều đấy.“
“Thật vậy sao ạ!?”
“Phải! Và Akira, cậu đừng gay gắt như vậy với khách hàng của tôi chứ. Tôi biết tính cậu xưa giờ không thích bị xem như trẻ con, nhưng cô bé này chỉ là một vị khách bình thường của tôi thôi. Con bé chỉ nhầm lẫn một chút vì không biết thôi mà. Đừng cãi nhau nữa, được chứ?”
“Tsk... hiểu rồi.” Akira cáu kỉnh nói. Mặc dù cậu đã chịu xuống nước nhưng có vẻ cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tâm lại được.
“Cháu cũng xin lỗi vì đã cãi nhau ở đây, chủ quán.” Selena cúi đầu, cô cảm thấy có chút xấu hổ, việc cãi nhau với người khác vì sự ngộ nhận sai lầm của bản thân khiến cô không khỏi cảm thấy có lỗi.
“Không sao, được rồi mà.” Heidel mỉm cười ân cần trước thái độ trái nghịch nhau của hai người.
Nhưng vào lúc này một linh cảm xấu lại đang hiện hữu trong ông, đó là về Akira. Dù mọi chuyện đã lắng xuống êm đẹp, nhưng thái độ của Akira lại khiến ông không an tâm, bởi vì cậu vốn dĩ không phải người dễ nổi giận như vậy. Kể cả khi cậu ghét bị xem như trẻ con, thì một sự ngộ nhận nhỏ và vài lời trêu chọc của ông sẽ không bao giờ là đủ để khiến cậu khó chịu, chứ đừng nói đến việc nổi giận như vậy.
“Có lẽ nào...Chiến dịch truy lùng ‘Linh nhân’ đã thất bại rồi sao? Tâm lí cậu ấy đã không ổn định kể từ lúc vào đây nên có lẽ phỏng đoán này không sai. Nhưng nếu là vậy thì...”
Giấu những suy đoán vào sâu trong tâm trí, Heidel rót bia vào cốc và chuyển nó cho Akira. Selena thì đang nhấp môi ly của mình trong khi liếc nhìn cậu suy nghĩ điều gì đó.
“Này...cậu...không, anh Akira. Có chuyện này....” Selena đột nhiên cất lời sau một thoáng do dự, cô điều chỉnh lại cách xưng hô trước khi gọi chàng trai ngồi cạnh mình.
“Gì vậy?” Akira quay lại nhìn cô, gương mặt đã dần lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.
“Ừm... lúc nãy, vụ cãi nhau là lỗi của tôi. Tôi không nên ngộ nhận như vậy khi chưa biết rõ mọi thứ. Vì vậy nên...ừ thì... để xin lỗi tôi đãi anh bữa tối nay được chứ?”
“Cô muốn đãi tôi sao? Không cần thiết.”
“Đừng từ chối nhanh vậy chứ! Tôi thật sự muốn chuộc lỗi mà.”
Akira im lặng nhìn cô, ánh mắt dò xét như thể đang cân nhắc điều gì đó. Dáng vẻ hối lỗi của Selena thật sự không ảnh hưởng nhiều đến cậu, nhưng nếu Akira tiếp tục từ chối thì sẽ khiến bầu không khí ở đây trở nên ngượng ngạo và khó chịu hơn. Cuối cùng thì sau vài giây suy nghĩ, cậu khẽ thở dài từ bỏ.
“Thôi được, cứ làm những gì cô muốn. Nhưng tôi nói trước là tôi không có ý định rời đi sớm đâu, nên nếu cô bị trễ tàu hay quá giờ giới nghiêm gì đó thì cũng không phải là vấn đề của tôi, hiểu chứ?”
Nghe vậy gương mặt selena trở nên rạng rỡ thấy rõ, cô vô thức mỉm cười vui vẻ.
“Anh không phải lo cho tôi. Ngay từ đầu tôi đã có ý định tận hưởng buổi tối của mình ở đây mà.”
Lắng nghe hai người nói chuyện, Heidel mở to mắt trong sự kinh ngạc.
“Cái gì đây!? Sao hôm nay cậu dễ dãi thế, Akira.”
“Im đi, lão già! Lo rót cho tôi thêm ly khác đi, đừng chỉ đứng đó mà bắt bẻ.”
Đẩy chiếc ly rỗng tuếch về phía Heidel, cậu hậm hực trước lời trêu chọc của ông. Selena lặng lẽ quan sát mọi thứ với một nụ cười, việc hai người nói chuyện suồng sã, trêu chọc lẫn nhau thế này khiến cô không khỏi nghĩ rằng có lẽ hai người họ đã biết nhau từ rất lâu rồi.
“Cháu nữa! Cho cháu thêm 1 ly nữa, chủ quán.”
-----
Quận shinjuku, đại lộ trung tâm shinjuku dori, 19:45
Shinjuku Dori-đại lộ ánh sáng nằm giữa lòng Tokyo, nơi được xem như long mạch của cả thành phố. Khi màn đêm buông xuống, con đường khoác lên mình tấm áo choàng lấp lánh của những ánh đèn neon rực rỡ, những biển hiệu quảng cáo muôn màu, những cửa hàng thời trang cao cấp và cả những tòa nhà chọc trời soi bóng xuống mặt đường nhựa, nơi hàng nghìn đôi chân vội vã lướt qua.
Bên lề đường, vô số hàng quán mọc lên như nấm, chủ yếu là các quán cafe và các cửa hiệu bán đồ ăn nhẹ, khiến không khí nơi đây trở nên sầm uất và nhộn nhịp. Các vị khách quanh quẩn ở nơi này vào ban đêm thường là những nhân viên văn phòng với bộ vest chỉnh tề, hay các du khách nước ngoài đang háo hức khám phá một Tokyo huyền ảo khi đêm đến. Và cả những cô cậu thanh thiếu niên mới lớn lạc bước vào ánh sáng quyến rũ của Kabukicho, khu phố đêm tràn ngập bí ẩn nằm ngay bên kia vệ đường.
Mặc dù mang trên mình dáng vẻ hào nhoáng, rực rỡ là thế nhưng ở nơi này cũng tồn tại nhiều thành phần cá biệt. Ví như vài băng nhóm đua xe đang tụ tập bên ngõ của con hẻm nhỏ, hay vài gã lang thang đang phì phèo điếu thuốc và nhìn vào dòng người như đang chờ đợi điều gì đó. Và cả vài người phụ nữ trông rất bình thường cho đến khi họ nhấc điện thoại lên và liên lạc với ai đó.
“Phải! Chính mắt bọn em nhìn thấy mà. Con ả đó đã đi vào trong con hẻm và biến mất.”
Nếu như có ai đó ở đây là sinh viên của Hose, hay cụ thể hơn là người đã chứng kiến cuộc cãi vã chiều nay ở giảng đường khu B, thì họ sẽ nhận ra những cô gái này ngay lập tức. Vì bọn họ chính là những cô gái đi theo Masami và làm khó dễ Selena lúc chiều. Ngay lúc này, họ đang ngồi bên ngoài một quán cafe trông có vẻ nổi tiếng với phái nữ và nói chuyện với Masami qua điện thoại, người đang ngồi tận hưởng ly rượu đắt tiền trong căn phòng tối của mình.
“Đột nhiên biến mất!? Không thể có chuyện đó được. Các em có chắc là đã theo sát cô ta không đấy?”
Giọng nói mang vẻ nghi ngờ phát ra từ loa điện thoại, khiến ba cô gái nghi ngại nhìn nhau không biết phải nói gì. Cuối cùng một người lên tiếng.
“Bọn em đã giữ khoảng cách, vì lo rằng cô ta sẽ nhận ra chúng em đang bám đuôi.”
“Nhưng thật sự rất kì lạ đó Masaru, ngay khi cô ta rẽ vào con hẻm đó vài phút, bọn em đã bước vào để kiểm tra nhưng đó lại là một con hẻm cụt.”
“Cứ như cô ta đã tan biến vào không khí vậy.”
Nghe những thông tin này khiến Masami không khỏi thở dài, cảm thấy có chút thất vọng. Hắn ngã người ra ghế, một tay cầm điện thoại trong khi day day thái dương bằng tay còn lại.
“Làm quái gì có chuyện cô ta có thể đột nhiên biến mất như vậy. Cô ta không giống ta, không phải người được chọn.”
Nuốt những lời này ngược vào trong, Masami tự nhủ rằng có nói thêm cũng vô dụng. Trong khi các cô gái của hắn vẫn cứ mãi “Phải đó, thật sự đã biến mất đó.” thì hắn ta đã bắt đầu hành động.
Siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt hắn sắc lạnh lướt qua màn hình điện thoại. Bên ngoài con phố, mọi thứ vẫn rực rỡ dưới những ánh đèn neon, nhưng trong căn phòng tối nơi Masami đang ở, một bầu không khí nặng nề đang bao trùm mọi thứ.
“Thôi được rồi! Ba người không cần phải ở đó nữa. Chuyển địa điểm đi.”
Từ đầu dây bên này, những tiếng xào xạc vang lên, có lẽ là tiếng vải cọ xát khi họ di chuyển. Một cô gái khẽ hắng giọng, ngập ngừng hỏi.
“Chuyển địa điểm? Anh muốn bọn em đi đâu?”
Tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt Masami trầm ngâm, như thể đang suy tính điều gì đó. Hắn hít vào một hơi dài, trước khi giọng nói lạnh lẽo tựa như băng kia vang lên lần nữa.
“Đến nhà Selena! Anh cần bọn em giám sát và báo lại khi cô ta về.”
Ở đầu dây bên kia, một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi bao trùm. Ba cô gái nhìn nhau, ánh mắt đầy băn khoăn.
“Nhà cô ta!? Anh biết sao? Cơ mà để làm gì chứ? Em nghĩ anh muốn chúng em theo dõi cô ta để nắm được lịch trình hằng ngày và chờ thời cơ thích hợp để thu phục cơ mà?”
Masami khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo lướt qua gương mặt hắn.
“Trước đây, trong một lần nói chuyện anh đã nghe ngóng được vị trí. Nó là một căn hộ cao cấp nên các em sẽ không vào được đâu, chỉ cần phục kích quanh cổng chính là được. Lí do thì rất đơn giản, bây giờ anh sẽ đi chăm sóc một kẻ ngáng đường, nên anh muốn các em thông báo khi cô ta trở về nhà.”
“Vậy ạ! Bọn em hiểu rồi. Nhưng kẻ ngáng đường mà anh nói đến là ai vậy?”
“Kaede Karen! Con chó cái luôn cản trở mỗi khi anh muốn bắt chuyện với Selena.” Nhấn mạnh từng chữ một, như thể hắn đang nói ra bản án tử. “Đêm nay anh sẽ phá hủy tâm trí ả mãi mãi, và sẽ không còn ai ngáng đường anh nữa.”
Đứng dậy trong căn phòng tối, hình bóng cao lớn của Masami nổi bật giữa căn phòng. Chậm rãi tiến về phía cửa sổ, hắn đặt tay lên khung kính lạnh giá rồi mở nó ra. Một cơn gió mùa đông lập tức ùa vào, thổi tung những tấm rèm, mang theo hơi lạnh xuyên qua làn da hắn.
“Anh sẽ gửi địa chỉ nhà Selena cho các em, hãy báo lại khi cần thiết.”
Ngay khi những lời này vừa dứt, cùng với chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, thân ảnh của Masami tan biến vào hư vô. Cứ như thể ngay từ đầu hắn ta chưa từng ở đây vậy, thứ còn lại chỉ là căn phòng trống tối tăm với cánh cửa sổ đang mở chào đón những cơn gió mùa đông lạnh lẽo.
-----
Quận shinjuku, quán Wanderers of the Veil, 22:10
Đã vài giờ trôi qua kể từ lúc Akira đến quán.
Mặc dù đã uống khá nhiều, nhưng tâm trạng của cậu chẳng thể khá lên được. Rượu chảy trong huyết quản chỉ khiến đầu óc cậu thêm nặng nề, nhưng lại chẳng thể làm cậu say. Thở dài một hơi, cậu nốc hết ly chất lỏng trong tay, cảm nhận hơi cay trôi tuột qua cuống họng trước khi để lại dư vị bỏng rát nơi đầu lưỡi.
Liếc sang bên cạnh, Akira thấy một cô gái xinh đẹp đang cúi gục đầu xuống bàn, bàn tay vẫn nắm chặt ly rượu không buông. Mái tóc vàng ánh kim xõa xuống che phủ phần lớn gương mặt, nhưng đôi tai đỏ rực đang lộ ra kia đã nói lên tình trạng của cô lúc này. Cô là vị khách duy nhất trong quán lúc này, ngoài cậu. Không gian trong quán tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe thấy từng nhịp thở mệt mỏi của cô.
Đẩy chiếc ly rỗng lại quầy cho người chủ quán, Akira liếc nhìn ông với vẻ trách móc.
“Cô ta gục rồi kìa.”
Heidel, người đang chăm chỉ lau sạch từng chiếc ly, ngước lên nhìn cô với vẻ cảm thông trước khi châm thêm rượu cho cậu.
“Không trách con bé được” Ông cất giọng dịu dàng, hai tay tháo nút chai rượu mới một cách chuyên nghiệp. Chất lỏng màu hổ phách một lần nữa chảy vào ly, tỏa ra mùi hương nồng nàn. “Selena hẳn đã trải qua nhiều phiền muộn rồi. Cứ nhìn cách con bé uống rượu như nước lã trước đó là biết. Cứ để con bé nghỉ một lát đi.”
Ông khẽ thở dài, đặt ly rượu mới xuống bàn, ánh mắt ông mơ hồ nhìn Akira như đang đọc thấu cậu, đây là cơ hội tốt để ông hỏi cậu vài điều. Đối với Heidel, Akira không đơn giản chỉ là một vị khách vãng lai, một người đến đây vì yêu thích rượu và bầu không khí trong quán như Selena. Cậu là một người bạn lâu năm của ông, một sự hiện diện đã trở nên quen thuộc với ông đến mức ông có thể nói rằng hơn phân nửa những sự kiện xảy ra trong cuộc đời ông đều có mặt cậu.
Nhưng kể cả quen biết nhau lâu đến mức nào, thì giữa hai người vẫn luôn có những thứ không nên nói ra, những câu hỏi không nên rời khỏi miệng. Vì vậy nên lúc này ông cần phải lựa lời cẩn thận, cân nhắc những điều nên hỏi.
Nhưng trước khi Heidel có thể lên tiếng, Akira đã mở miệng. Dập tắt sự im lặng khó chịu nãy giờ.
“Thế, ông kiếm đâu ra con bé này vậy?”
Cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Selena, người vẫn đang gục đầu ngủ say với những hơi thở đều đặn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt cô nửa chìm trong bóng tối, mái tóc vàng xõa xuống che đi biểu cảm, chỉ để lộ đôi môi hơi hé mở cùng hàng mi dài khẽ rung động theo từng nhịp thở.
“Không giống chúng ta, con bé là người bình thường mà, đúng không? Đừng có nói với tôi rằng con bé chỉ tình cờ tìm ra nơi này và trở thành khách ở đây đấy.”
Ngón tay Akira nhịp trên mặt bàn gỗ, ánh mắt mang theo sự tò mò vẫn đang nhìn Selena. Một nữ sinh đại học trẻ trung, xinh đẹp lại có chút trẻ con, người như cô không có lý do gì để xuất hiện ở đây cả.
Cái quán rượu này nằm ẩn trong con hẻm cụt, không có nổi một tấm biển hiệu hay cửa vào đàng hoàng từ bên ngoài. Nơi này vốn không dành cho những kẻ tò mò hay những vị khách vô tình bước qua. Những người đặt chân đến đây thường thuộc một trong hai loại: những người biết rõ về nơi này từ lời mời của ông chủ và ‘những linh hồn lưu lạc’, những linh hồn ngoại lai không thuộc về bề nổi của thế giới này, giống như Akira.
Từ những gì cậu quan sát, Selena có lẽ là loại người đầu tiên, nhưng có thứ gì đó ở cô lại khiến cậu cảm thấy kì lạ. Một cảm giác mơ hồ, không rõ ràng khiến cậu có chút gì đó hoài niệm.
Cậu hướng mắt về phía Heidel, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng. Người chủ quán trầm ngâm, tiếp tục lau những chiếc ly trong khi hồi tưởng về quá khứ.
“Chà...” Heidel mỉm cười hoài niệm, ánh mắt ông nhìn về phía xa xăm khi ông bắt đầu nói. ”Tôi chỉ có thể nói rằng đó là một sự gặp gỡ tình cờ. Cũng giống như việc cậu gặp con bé hôm nay vậy, Akira. Có lẽ số phận của cậu và Selena đang giao phải nhau ở giao lộ của vận mệnh.”
“Vào thẳng trọng tâm đi, lão già.”
Heidel bật cười thành tiếng, tiếng cười mang theo sự thoải mái của một người đã quá quen với cách nói chuyện thẳng thắn của Akira. Ông cầm lấy chai rượu và tự rót cho mình một ly.
“Được rồi, đừng có gấp thế chứ.” Ông xoay ly rượu, làm chất lỏng trong ly dao động chậm rãi theo cổ tay ông. “ Người già như tôi thích mọi thứ diễn ra chậm rãi hơn.”
Heidel nhấp môi, tận hưởng hương vị của rượu trước khi tiếp tục.
“Mọi thứ bắt đầu từ hai tháng trước, sau thời điểm cậu rời khỏi Nhật Bản để bắt đầu chiến dịch truy lùng ‘Linh nhân’ khoảng vài ngày. Trong một buổi chiều cuối tuần, khi đang đi mua sắm trên phố cùng với vợ và con gái, tôi đã bắt gặp con bé.”
Heidel mỉm cười, liếc nhìn cô gái đang say ngủ kia trước khi tiếp tục câu chuyện.
”Lúc đó có vẻ như Selena đang gặp rắc rối với lũ côn đồ trên phố.”
Ông ngừng lại, ánh mắt trầm xuống một thoáng, như đang cân nhắc từng lời nói.
“Ban đầu, tôi không có ý định can thiệp.” Heidel nói một cách chậm rãi, giọng trầm xuống. “ Cậu biết đấy, Akira. Khi có vợ và con gái đi cùng, tôi không muốn dính dáng đến bất kỳ rắc rối nào có thể dẫn đến xô xát.”
“Vậy là ông đã bỏ mặc cô ta?”
“Không! Ý tôi là...tôi định vậy. Nhưng mà...” Ông hạ thấp giọng, đôi mắt ánh lên một tia bất lực pha chút trìu mến. “Vợ và con gái tôi lại quay sang nhìn tôi.”
Uống cạn ly rượu trên tay rồi đặt nó xuống bàn. Ông khẽ thở dài.
“Và cậu biết đấy, Akira.... Tôi là một người cha!”
“Thế là ông đã can thiệp vào và sau khi giúp con bé thì ông tiện tay giới thiệu cho nó chỗ này luôn à?”
“Cậu đoán giỏi đấy.”
Một khoảng lặng ngắn trôi qua giữa hai người. Không gian như lắng đọng lại trong giây lát, chỉ còn có thể nghe được âm thanh của rượu nhẹ nhàng trượt trên thành ly và hơi thở đều đặn của Selena trong không gian tĩnh mịch này. .
Akira khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Heidel.
“Và?”
Heidel nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối trong khi lặp lại lời cậu.
“Và?”
Akira nhướng mày, giọng bắt đầu trầm xuống.
“Chỉ vậy thôi à?”
Người chủ quán bật cười trước biểu hiện khó chịu trên gương mặt Akira, ông gật đầu chắc nịt.
“Chỉ vậy thôi!”
“Đùa với tôi đấy à, lão già? Cái câu truyện vớ vẩn kéo dài chưa đầy một phút này, mà là thứ mà ông nói hoa mĩ ‘giao phải nhau ở giao lộ của vận mệnh’ đấy à!? Ông học được cái trò cường điệu hóa câu chuyện ở đâu đấy?”
Heidel mỉm cười vui vẻ, hoàn toàn không để tâm đến sự bực tức đang hiện rõ trên gương mặt Akira. Mặc dù vẻ ngoài của cậu ta trông như đang khó chịu, nhưng ông biết tâm trạng của Akira thật sự đang khá lên dù chỉ một chút. Có vẻ như việc ngồi nói chuyện với một người bạn lâu năm như ông đã phần nào giúp cậu xua tan đi ít muộn phiền.
“Bây giờ thì...mình nên dẫn dắt cậu ta thế nào đây?”
“Tôi không hề đùa đâu, Akira. Bởi vì nếu suy đoán của tôi chính xác, thì vụ rắc rối mà cô bé này vướng phải vẫn chưa kết thúc đâu.”
Nhìn người chủ quán đang mỉm cười trong khi tự rót cho mình thêm một ly rượu, biểu hiện của ông khiến Akira không khỏi ngờ vực về những gì ông ta vừa nói. Nhưng thông qua ánh mắt nghiêm túc đó, cậu đã nhận ra rằng Heidel không hề đùa cợt.
“Ý ông là gì?” Akira hỏi, giọng trầm hẳn xuống. Đôi mắt cậu đanh lại sắc bén như thể cậu đang cố đọc vị suy nghĩ của Heidel.
“Nghĩ thử xem nào, Akira. Chẳng phải câu chuyện tôi vừa kể có khá nhiều điểm kì lạ sao?”
Đặt chai rượu xuống bàn, Heidel tiếp tục nói.
”Ý tôi là...việc một người qua đường vô tình chạm mặt với lũ côn đồ và bị làm khó dễ, nó cũng không phải là hiếm. Nhưng thật sao.... vào buổi chiều ngày cuối tuần? Ở khu phố mua sắm, nơi đông người qua lại?”
Heidel khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt đảo sang cô gái đang gục đầu ngủ ngon lành bên cạnh cậu. Nhịp thở của cô đều đặn, không hề hay biết rằng bản thân đang trở thành trung tâm của một câu chuyện có lẽ còn phức tạp hơn những gì cô từng tưởng tượng.
“Tôi chỉ có thể nghĩ rằng, nếu chúng không phải là một lũ ngu thì...” Ông đặt ly rượu xuống quầy, để lại một tiếng cộc nhẹ vang lên giữa không gian yên ắng. “Khả năng cao là vụ quấy rối đó đã được dàn dựng từ trước.”
Không gian xung quanh như khẽ rung động sau khi Heidel nói ra những từ cuối cùng, người duy nhất có phản ứng là Akira. Cậu hơi nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc.
“Ông đang nói rằng... có ai đó cố tình nhắm vào cô ta sao?”
Heidel mỉm cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt của ông không hề có vẻ gì là đang đùa cợt.
“Cậu nghĩ sao?”
“Nghĩ sao à?” Akira bật cười lần đầu tiên kể từ khi đến đây, ngã người vào lưng ghế. Cậu nhìn ông với ánh mắt đầy mỉa mai pha lẫn chút khinh thường. “Theo tôi... nếu như ông không nghi ngờ vớ vẩn, thì có vẻ như có một thằng rác rưởi nào đó đã tính diễn vở kịch Boy Meets Girl ở ngay giữa phố.”
Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn về hướng Selena, ánh mắt ánh lên tia giễu cợt.
“Có vẻ như thằng ngu ấy đọc quá nhiều mấy bộ tiểu thuyết rom-com rồi. Thật tiếc khi tôi không có mặt ở đó để chứng kiến. Thêm ly nữa đi, lão già”
Cậu cười nhạt một cách hờ hững, rồi đẩy nhẹ chiếc ly trống về phía Heidel.
“Thế rồi sao? Ông có nói cho con bé này biết chưa?”
Heidel nhìn cậu trong chốc lát, rồi chỉ khẽ bật cười. Ông cầm lấy chai rượu và chậm rãi rót đầy ly, để dòng chất lỏng màu hổ phách lăn nhẹ xuống đáy, tạo thành những gợn sóng nhỏ trong suốt như pha lê.
“Không! Tôi không có nói. Đó suy cho cùng cũng chỉ là phỏng đoán cá nhân mà thôi. Không có bằng chứng xác thực, thì có nói cũng chỉ làm con bé càng thêm lo lắng vô ích.”
Akira hừ nhẹ một tiếng, một nụ cười nhếch mép thoáng hiện trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng của cậu.
"Quyết định sáng suốt đấy, lão già. Với những kẻ như chúng ta thì nên tránh vướng vào rắc rối của người bình thường. Tốt cả cho ông... và con bé."
Akira vươn tay ra, nhấc ly rượu vừa được rót đầy lên miệng. Thứ dung dịch hổ phách bên trong khẽ dao động theo từng cử động chậm rãi của cậu. Cậu không vội uống mà chỉ xoay nhẹ ly rượu, như thể đang ngắm nhìn một điều gì đó xa xăm hơn.
“Có lẽ đây sẽ là ly cuối cho hôm nay...”
“Cậu tính về sao?”
Heidel, người đang lau chùi những chiếc ly phía sau quầy, chợt dừng lại khi nghe cậu nói. Ông liếc nhìn Akira, ánh mắt ông thoáng vẻ ngạc nhiên. Akira không đáp lại ngay, cậu chỉ chậm rãi nhấp một ngụm rượu, tận hưởng cảm giác nóng rát lan xuống cổ họng trước khi cậu khẽ đặt ly xuống bàn.
“Ừ! Hôm nay vậy là đủ rồi....”
Nhưng trước khi Akira có thể nói hết câu, thì người chủ quán đã quay sang chiếc kệ phía sau lưng. Sau một thoáng tìm kiếm, Heidel đặt lên bàn gỗ một chai rượu lớn và nở nụ một cười nham hiểm trên gương mặt già dặn đó.
“Không dễ vậy đâu! Cậu đã hỏi rồi thì giờ đến lượt tôi hỏi chứ nhỉ? Hết chai này luôn nào.”
Akira liếc nhìn chai rượu, rồi lại đánh mắt sang ông một cách ngờ vực.
“Hỏi? Hỏi cái gì cơ? Có gì về cái cuộc đời khốn kiếp của tôi mà ông còn chưa biết à?”
“Chẳng phải quá rõ ràng sao!? Là về Chiến dịch truy lùng ‘linh nhân’ chứ gì nữa. Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chỉ vừa mới về nước chiều nay phải không, Akira?”
“Tsk...” Đoán là bản thân phải tiếp tục ngồi lại đây. Cậu thở dài mệt mỏi, ra hiệu cho người chủ quán khui chai rượu mới. ”Ông muốn biết gì!?”
Heidel mỉm cười, một nụ cười mang theo sự tò mò đầy nghiêm túc. Ông chậm rãi mở nắp chai rượu, để thứ chất lỏng trong suốt chảy xuống ly, từng dòng rượu chảy ra tạo nên những gợn sóng mỏng manh trên mặt kính. Cùng lúc này Heidel đang cân nhắc những thứ mình nên hỏi. Đôi mắt sắc bén của ông nhanh chóng phân tích chàng trai đang ngồi trước mặt, không bỏ qua chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
“Nhìn vào tâm trạng cậu ta thì...Sẽ không có chuyện cậu ta tiết lộ hết mọi thứ đâu...Vậy thì...”
Sau vài giây suy nghĩ, ông quyết định đi thẳng vào trọng tâm.
“Từ phần quan trọng nhất trước đi, kết quả sao rồi. Cậu có tìm được mục tiêu không?”
Câu hỏi đầu tiên đã là câu khó trả lời nhất.
Ánh mắt Akira đảo quanh trước khi dừng lại ở vô định, Nhưng kể cả khi cậu cố tình tránh mắt, thì ánh mắt sắt bén và già dặn của Heidel vẫn đang ghim trên mặt cậu, tạo ra một áp lực vô hình trong không gian.
“Thất bại rồi! Có vẻ mục tiêu đã biết trước việc chúng tôi sẽ đến, nên hắn bỏ trốn rồi.”
Heidel khẽ nheo mắt lại, ánh nhìn trở nên sắc lạnh hơn. Ngón tay ông gõ nhẹ lên quầy bar, một thói quen cũ của ông mỗi khi đang cân nhắc hoặc suy nghĩ điều gì đó quan trọng.
“Cậu dùng từ ‘biết trước’ chứ không phải là ‘phát hiện ra’ à?” Giọng ông trầm xuống, sắc lạnh như một lưỡi dao. “Ý cậu là...có người đã cảnh báo cho hắn sao?”
Một khoảng lặng ngắn bao trùm khắp không gian.
Akira không trả lời ngay. Cậu chỉ lặng lẽ thở dài, bàn tay cậu vươn ra cầm lấy ly rượu được đặt trên quầy, đầu ngón tay vô thức siết chặt quanh miệng ly. Ánh mắt cậu không né tránh mà nhìn thẳng vào ông, một ánh nhìn phức tạp khó đoán, như thể có điều gì đó quá nặng nề để có thể thốt ra thành lời.
Heidel không cần nghe câu trả lời. Bởi vì từ ánh mắt của cậu, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy phản ứng của Akira, ông thoáng sững người, cảm giác như có một cơn gió lạnh vô hình vừa thổi qua gáy. Bàn tay đang nhịp trên mặt quầy bar khẽ dừng lại, rồi siết chặt thành nắm đấm. Bầu không khí trong quán bar lại chìm vào trong sự tĩnh lặng một lần nữa, cho đến khi Heidel thì thầm đầy khó khăn.
“Là ai? Raye, Sebas hay Lily....” Dù chỉ vừa mới nói ra, Heidel đã lập tức lắc đầu, phủ nhận chính suy đoán của mình. “Không, không thể là bọn họ được, điều này quá ngu ngốc để có thể nghĩ đến.“
Nghiêng người lại gần Akira, hai bàn tay ông vô thức siết chặt thành bàn. Ông đang cố lục lọi kí ức, nhớ lại xem ngày hôm đó Akira đã phổ biến kế hoạch này cho những ai ở chính quán rượu này.
“Là một ai khác? Ngoài họ ra...chỉ có cậu, tôi và....Không, không thể nào!” Câu nói của Heidel đột ngột ngừng lại. Hai đồng tử mở to vì sốc khi cái tên đó lóe lên trong tâm trí ông.
Ông nhìn thẳng vào Akira, ánh mắt già dặn của ông không giấu được vẻ vội vã, chỉ để chờ một sự xác nhận. Nhưng cậu chỉ đơn giản đặt ly rượu xuống bàn và đáp lại một cách dửng dưng, như thể cậu đã biết trước rằng ông sẽ phản ứng thế nào.
“Ngày mai tôi định sẽ đến chỗ cô ta để hỏi cho ra lẽ. Về những gì cô ta đang suy tính sau lưng tôi.”
“Vậy...vậy sao?” Ông trầm ngâm, vẻ mặt đã lấy lại sự bình tĩnh. “Tôi thật sự hi vọng mọi chuyện sẽ kết thúc trong êm đẹp. Nếu như cậu và Joker, những linh nhân, xảy ra xung đột thì sẽ rắc rối to mất.”
Akira nở nụ cười nhạt, nhưng trong ánh mắt cậu không hề có tý vui vẻ nào.
“Tôi không phải kiểu người thích bạo lực, Heidel. Nhưng mọi chuyện xảy ra thế nào...còn phải tùy thuộc vào câu trả lời của cô ta nữa.”
Sau một thoáng im lặng, Akira liếc nhìn đồng hồ rồi chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn, một động tác dứt khoát nhưng không có chút vội vã nào.
“Được rồi! Ông đã biết những gì ông muốn rồi thì tôi về đây.”
Đặt ly rượu xuống bàn, Akira thò tay vào túi lấy ra một tấm thẻ đen và đưa cho Heidel.
“Tính tiền cho tôi đi, lão già. Và...” Giọng cậu vẫn điềm tĩnh như thường. Nhưng khi liếc sang Selena, người từ đầu đến giờ vẫn đang nằm ngủ ngon lành, gương mặt bình thản không hề biết đến những gì vừa diễn ra xung quanh, cậu khẽ nhíu mày. ”Tính cả phần con bé cho tôi luôn.”
Heidel nhướng mày, nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Dù ông đoán rằng có vẻ như Akira cũng cảm thấy có chút khó chịu với bản thân khi đã quá gay gắt với cô lúc đầu, hơn nữa việc nghe được rắc rối của Selena có lẽ đã làm cậu cảm thấy có chút thương cảm. Nhưng dù nghĩ vậy, thì Heidel lại đời nào bỏ lỡ cơ hội trêu chọc người bạn lâu năm này.
“Gì đây!? Sao tự dưng lại...Cậu đang nhắm đến con bé à? Cái tên lăng nhăng chết tiệt này.”
Akira khựng lại một chút khi nghe ông nói, rồi đánh mắt nhìn ông đầy khó chịu.
“Im đi, lão già! Đừng có mà chọt ngoáy tôi, chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Mau làm lẹ đi.”
“Rồi, được rồi! Tôi sẽ làm ngay đây, thưa quý ngài ‘hứng thú với cô gái trẻ’.” Heidel vừa cười khẩy vừa cầm lấy chiếc thẻ, giọng nói cố ý kéo dài đầy giễu cợt.
“Lão già chết tiệt này!”
Bỏ lại những lời cuối cùng, Akira đứng dậy, xoay người bước đi và toang rời khỏi quán. Ngay lúc này, người chủ quán lại có những dự tính riêng trong đầu.
“Mình đoán thế này là ổn rồi. Chỉ cần một cú huých nữa là mọi chuyện sẽ vào đúng quỹ đạo.”
Nhưng trước khi cậu có thể bước ra khỏi cửa, thì Heidel lại đột nhiên lên tiếng gọi.
“À phải rồi, Akira.”
“Gì nữa?”
“Cũng đúng lúc cậu về, cậu có thể mang con bé theo luôn giúp tôi được không?”
Cơ thể cậu đông cứng trong khoảng khắc, Akira quay đầu lại, cau mày nhìn người đàn ông vừa thốt ra mấy lời vô lý nhất thế giới kia.
“Ông vừa nói cái quái gì thế hả, lão già?”
Heidel nhún vai, cầm lấy khăn lau và bắt đầu lau chỗ bàn nơi cậu vừa ngồi một cách điềm nhiên, như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
“Tôi nói là, cậu đưa Selena về hộ tôi. Giờ này cũng muộn rồi, chẳng lẽ cậu muốn để con bé ngủ lại ở quán tôi chắc?”
Akira liếc sang cô một cách hờ hững, thái độ rõ ràng là không quan tâm.
“Thì sao? Nơi này mở cửa đến sáng mai cơ mà.”
“Không phải hôm nay, ngày mai là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi. Nên quán sẽ đóng cửa sớm và nghỉ ngày mai.”
Akira thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cậu chỉ hừ nhẹ một tiếng, thái độ vẫn không thay đổi.
“Kể cả vậy! Mắc gì tôi phải nghe theo yêu cầu của ông chứ? Chẳng phải con bé đó đã tự gọi bản thân là người trưởng thành sao? Để nó tự tìm cách đi.”
“Cậu thấy vậy là ổn sao, Akira?”
“Ý ông là gì?”
Heidel nhẹ nhàng đặt chiếc khăn xuống, chống tay mình lên quầy bar, ánh mắt nhìn thẳng vào Akira với sự trách móc nhẹ nhàng.
“Con bé say đến vậy một phần cũng là lỗi của cậu mà. Hơn nữa, đã có ý giúp rồi thì làm cho trót đi chứ nhỉ.”
Akira khựng lại. Một sự khó chịu lướt qua gương mặt cậu, như thể cậu vừa bị trói buộc vào một trách nhiệm mà bản thân không hề muốn nhận vậy.
“Lão già chết tiệt này...” Akira gằn giọng, tay day day thái dương, như thể cậu đang phải kiềm chế sự khó chịu đang dâng lên theo từng giây.
“Thôi nào, Akira. Chẳng lẽ cậu muốn để một cô gái trẻ say xỉn đi lòng vòng ngoài đường vào lúc nửa đêm sao? Tôi biết cậu là một gã lạnh lùng, nhưng không đến mức nhẫn tâm như vậy chứ?”
Akira đanh mắt lại nhìn ông với vẻ mặt chán ghét. “Lão già chết tiệt này... Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có cách đẩy mình vào rắc rối.”
Sau một thoáng im lặng, cậu thở dài bất lực, không muốn tin vào những gì mình sắp nói.
“Khốn thật...Được rồi! Được rồi! Tôi sẽ đưa con bé về, ông hài lòng chưa?”
“Tuyệt vời! Vậy là cậu vẫn chưa đánh mất nhân tính.” Heidel bật cười hài lòng, ông lấy từ trong túi áo ra một mẩu giấy ghi chú và cây bút, nhanh chóng viết vài dòng lên giấy rồi để lên bàn. “Đây là địa chỉ nhà của Selena, cầm lấy đi.”
Quay lại chỗ quầy bar, Akira cầm lấy tờ giấy một cách khó chịu trong khi tự hỏi làm sao mà lão già này lại có địa chỉ nhà của khách được. Nhưng nuốt ngược câu hỏi vào trong, cậu liếc nhìn dòng chữ được ghi ở trên trước ghi quay sang ông.
“Tsk...để tôi xem...Cái quái gì đây?”
Cậu trừng mắt nhìn Heidel.
“Thế này chẳng phải là gần nửa thành phố rồi sao!? Cô ta tốn công đi xa đến tận đây chỉ để uống thôi á?”
Heidel cười khẽ, vẻ mặt hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào, thay vào đó ông lại vỗ ngực đầy tự hào.
“Ai biết được? Có lẽ con bé thích phong cách quán của tôi.”
Akira cau mày, mắt vẫn dán chặt vào dòng địa chỉ, như thể đang cố tìm ra một cách nào đó để phủ nhận cái thực tại này.
“Chết tiệt thật... Còn phiền phức hơn mình tưởng.”
Heidel bật cười trước khung cảnh khổ sở của cậu, ông cầm lấy chai rượu đang uống dở và tự rót cho mình một ly.
“Nếu thấy xa quá thì tôi nghĩ cậu dùng sức mạnh cũng được mà. Vậy sẽ nhanh hơn mà, phải chứ?”
Akira đanh mắt nhìn ông, cậu đặt mạnh tờ giấy xuống quầy, giọng cất lên đầy khó chịu.
“Tsk...năng lực của tôi không có tiện lợi đến vậy.”
Heidel gật gù trong khi vẫn thưởng thức ly rượu, ông tiếp tục nói như thể đã đoán trước được câu trả lời trước đó.
“Thế còn cặp găng tay thì sao? Nếu cậu sử dụng nó thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa ngay mà, phải không!?”
“Làm ơn hãy nói rằng ông đang đùa đi, lão già! Ông đang bảo tôi sử dụng đến [Thần trang] chỉ để làm tài xế không công cho con bé này đấy à?”
“Chà nếu cậu đã nói vậy thì...chỉ còn cách thủ công thôi. Lại đây nào, muốn cõng hay bế?”
Akira đứng hình trong thoáng chốc, có vẻ như cậu đã quên tính tới chuyện này.
Cậu nhìn chằm chằm vào Selena, người đang ngủ say và hoàn toàn không biết bản thân sắp bị mang đi như một món hành lý. Rồi lại liếc sang Heidel, người đang nở một nụ cười khoái chí đến tận mang tai, ánh mắt lão như thể đang tận hưởng trò giải trí hay ho nhất của đêm nay.
“Lão già chết tiệt... Ông...ông nghiêm túc đấy à?”
“Cậu nghĩ sao?”
Akira đưa tay vò đầu, làm rối tung mái tóc. Cảm giác như cơn đau đầu của cậu vừa được tăng lên gấp đôi.
“Chết tiệt!? Ông có cái vali nào không? Hay bao tải cũng được.”
Không gian xung quanh như đông cứng lại, cả Heidel cũng nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.
“Cậu vừa phát ngôn cái gì đấy hả? Cậu tính đổi sang làm Mafia từ lúc nào đấy?”
“Thì... nếu nhét gọn được thì sẽ dễ mang đi hơn, phải không?”
Heidel mở to mắt nhìn cậu, rồi lập tức bật cười thành tiếng, nhưng không rõ đó là vì buồn cười hay là bất lực nữa.
“Cậu tính xuất hiện trên trang nhất báo sáng với tiêu đề ‘Tập làm Mafia, tôi lỡ tay nhét người vào vali lúc nào không hay’ à?”
“Cơ mà từ khi nào cậu lại sợ tiếp xúc với phụ nữ vậy? Là do không thích hay là... làm vậy sẽ khiến cậu....cảm thấy có lỗi với cô ấy?”
Akira im lặng không trả lời, cố tránh ánh mắt của ông. Nhưng biểu hiện đó đồng thời đó cũng là câu trả lời mà Heidel cần. Ông thở dài trong tâm trí, khi nghĩ đến một vị khách khác cũng hay đến quán rượu này.
“Lily...con bé chắc đã phải chịu khổ nhiều rồi...Akira xem ra vẫn còn rất yêu cô ấy.”
“Là vậy sao! Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng cậu cần hiểu là tiếp xúc bình thường nó khác với thân mật. Cậu không cần phải khó khăn về việc này đâu.”
“Tsk... tôi biết rồi! Ông không cần phải nhắc.”
“Được thôi! Vậy...”
Heidel đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt đầy thích thú nhìn Akira trong khi nhấn mạnh từng chữ.
“CÕNG . HAY . BẾ.”
Nhìn vào nụ cười khoái trá trên gương mặt Heidel làm cho cậu muốn đấm ông ta một phát. Lão già này lúc nào cũng vậy, luôn biết cách ép cậu vào mấy tình huống phiền phức mà cậu chẳng bao giờ muốn dính vào.
“Chết tiệt....Cõng thì cõng!”
Akira thở dài một lần nữa, rồi cúi xuống nhẹ nhàng đỡ Selena lên lưng mình.
Cậu luồn một tay xuống dưới vai Selena, tay còn lại vòng qua chân, nhẹ nhàng nâng cô lên lưng mình. Cô không quá nặng, nhưng cảm giác ấm áp, đầy đặn từ cơ thể cô truyền qua lớp áo khiến Akira khẽ nhíu mày. Nhịp thở đều đặn của cô phà vào cổ cậu, mang theo một mùi hương ngọt ngào. Trong cơn mơ màng cô khẽ cựa quậy, những ngón tay mảnh khảnh của cô siết nhẹ vào áo cậu như đang tìm kiếm một điểm tựa.
“Lão già, nếu rảnh đến mức đứng đó cười tôi thì lại giúp một tay đi. Mau đưa cái áo khoác của cô ta đây.”
Heidel nhún vai bước ra khỏi quầy, lại gần hai người và cầm lấy chiếc áo khoác của Selena đang vắt trên ghế, rồi tiện tay phủ nó lên lưng cô.
“Một lời khuyên cuối....” Ông nói, giọng cười cợt. ”Dù có vã tới mức nào thì cũng đừng có động tay vào con bé đấy. Địa điểm là căn hộ chung cư chứ không phải khách sạn tình yêu đâu đấy.”
Khoảnh khắc câu đó vang lên, Akira có cảm giác như một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu mình vừa đứt cái phựt. Cậu đanh mắt nhìn người chủ quán, đôi mắt lúc này tràn đầy sát khí.
“Heidel! Nói thêm câu nữa là tôi sẽ khiến vợ ông phải mang khăn tang vào ngày kỉ niệm của hai người đấy. Mở cửa!”
Sát khí tỏa ra từ cậu mạnh đến mức khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo ngay lập tức. Nhưng Heidel chỉ chớp mắt rồi bật cười, chẳng có chút dấu hiệu sợ hãi nào.
“Được rồi, được rồi! Bạn tôi, không đùa nữa. Đi nào.” Nói rồi ông xoay người đi trước, từng bước chân chậm rãi vang lên. Akira cũng không nói gì nữa, cậu chỉnh lại tư thế cõng cho cân bằng, rồi lặng lẽ bước theo sau.
Đi phía trước để mở đường, Heidel mở cửa quầy, tiếng chuông trong trẻo lại vang lên. Người chủ quán dẫn đường cho hai người đi qua hành lang tối, đến cánh cửa ẩn thông ra con hẻm nhỏ. Sau khi mở cửa, ông đứng nép sang một bên để chừa lối cho Akira.
“Cẩn thận đấy, cả hai người.”
Akira bước ra ngoài, ngay lập tức cảm nhận được những cơn gió mùa đông đang quét qua làn da cậu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bầu trời tối kịt, rồi khẽ thở dài bước đi về phía trước. Bỏ lại quán rượu cùng với người chủ quán đang đứng đó dõi theo bóng lưng của cậu.
Lúc này Heidel, người đang đứng đó nhìn bóng lưng cậu đi ngày càng xa, chìm vào trong những ánh đèn mờ trên đường chính. Gương mặt ông lúc này không còn chút dấu vết nào của sự bông đùa như vừa rồi, mà thay vào đó là sự trầm tư sâu sắc.
Ông khẽ thì thầm, giọng nói hòa với những cơn gió lúc nữa đêm.
“Thật có lỗi với cậu quá, Akira! Sử dụng chiêu trò để trêu chọc và khiêu khích cậu như vậy...”
Đôi mắt ông ánh lên sự trầm tư sâu sắc, bàn tay ông vô thức siết chặt cạnh cửa.
“Bởi vì tôi biết... dù có tỏ ra lạnh lùng hay khó chịu đến thế nào, thì bản chất cậu vẫn là một người tốt bụng. Vì vậy nên chắc chắn cậu sẽ không bỏ mặc vấn đề của con bé.”
Những cơn gió mùa đông lại một lần nữa thổi qua, khiến Heidel bước lại vào bên trong hành lang.
“Và nếu suy đoán của tôi là chính xác...thì khả năng cao là vấn đề của con bé có dính dáng đến sự tồn tại của một ‘Linh nhân’. Cậu cần phải nhận ra điều này sớm, Akira...”
Cạch!
Một âm thanh cơ khí vang lên khi cánh cửa quán được đóng lại. Khép lại một buổi gặp gỡ đầy kì lạ giữa ba con người, khép lại một ngày cũ với vô số những suy tính, lo toan. Nhưng lại là khởi đầu của một ngày mới, nơi vận mệnh của họ đã giao nhau tại ngã tư của số phận.


0 Bình luận