Volume 1: Ngọn lửa sắc dục nhuộm màu máu
Chương 3: Vũ khúc của ngọn lửa - A Lullaby for the Sleeping
0 Bình luận - Độ dài: 8,131 từ - Cập nhật:
Quận Chiyoda, chung cư Belle Vue, 00:18
Trong màn đêm lạnh giá, một chiếc taxi đang băng băng tiến về phía trước.
Hiện tại đã là quá nửa đêm, thời điểm mà hầu hết mọi người đều đã yên giấc trên giường. Ngoài phố, những cung đường giờ đã vắng bóng người, chỉ còn lại những dải đèn neon đang lặng lẽ chiếu sáng hai bên vỉa hè. Thỉnh thoảng, một vài chiếc xe chạy ngược chiều vút qua, để lại những vệt sáng hệt như đuôi sao chổi hắt lên cửa kính của chiếc taxi.
Ngồi ở hàng ghế sau, Akira lặng lẽ hướng mắt ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh phố lúc về đêm. Cậu để mặc cho tâm trí mình trôi theo dòng chảy lặng lẽ của thành phố này. Mặc dù những khung cảnh này không có gì mới lạ đối với cậu, nhưng mỗi khi có cơ hội cậu đều ngắm nhìn nó, vì đây là cách tốt nhất để cậu tạm quên đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình.
Bên cạnh cậu, Selena vẫn đang lặng lẽ ngủ say. Cô đã như vậy kể từ lúc rời khỏi quán bar, ngay cả khi cậu đã cõng cô đến đại lộ trung tâm và gọi một chiếc taxi, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Liếc sang nhìn Selena, cậu thực sự không hiểu được là cô đã mệt mỏi đến mức nào mà có thể ngủ say như vậy ở một quán rượu. Mặc dù cậu đã cố gắng gọi cô dậy vài lần nhưng hầu như là vô ích. Ngồi một cách gọn gàng ở ghế sau, đầu cô hơi nghiêng tựa vào lớp cửa kính, những lọn tóc vàng rủ xuống vai đang khẽ đung đưa theo từng nhịp rung lắc của chiếc xe. Akira khẽ thở dài, ánh mắt cậu dừng lại trên tay cô, thứ đang vô thức siết chặt mép áo của cậu, như thể đang tìm kiếm một sự liên kết quen thuộc giữa đêm đông lạnh giá này.
Ở ghế lái, người tài xế có vẻ như đang tò mò về mối quan hệ giữa hai người. Khi Akira có thể nhận ra ánh mắt của ông ta đang phản chiếu trên gương chiếu hậu, một ánh mắt hiếu kì nhưng ông vẫn giữ im lặng, không hỏi han điều gì. Bởi vì đây là Tokyo mà, nơi mà những cảnh tượng như thế này chẳng còn là thứ xa lạ đối với những người làm công việc như ông ta. Một gã đàn ông trẻ tuổi đi cùng với một cô gái say mèm về nhà, không phải là thứ gì mới mẻ cả. Nhưng Akira vẫn có thể cảm nhận được từ ánh mắt đó, một chút hiếu kì, một chút hoài nghi và một chút phán xét, nhưng vẫn chỉ nhìn chứ không can thiệp.
Cơ mà cậu chẳng buồn quan tâm.
Người khác nghĩ gì về cậu cũng không quan trọng. Nhiệm vụ của Akira lúc này là đưa cô gái này về nhà, và sau khi xong việc thì cậu và cô ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Thế nhưng, khi cậu nhìn nhận lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, thì một cảm giác kì lạ lại trào dâng.
“Cơ mà...nếu nghĩ lại thì...chẳng phải có gì đó rất lạ sao?”
Nhớ lại lí do mà bản thân phải lãnh cái công việc này khiến cậu không khỏi cảm thấy có chút hoài nghi.
“Thái độ của lão già lúc đó...hình như có hơi khác thường, cả cái trò khích tướng lúc mình về nữa.... Không giống lão ta chút nào.”
Một lần nữa ánh mắt cậu lại dừng trên gương mặt đang ngủ say của Selena, tự hỏi bản thân rằng cô gái này thì có gì đặc biệt. Suy nghĩ ấy khiến AKira phải nhíu mày nghi hoặc, Heidel mà cậu biết không phải kiểu người sẽ đưa ra một yêu cầu vô nghĩa mà không có lý do. Nếu ông ta thực sự muốn cậu đưa Selena về tận nhà, thì hẳn là ông ta đã nhận thấy điều gì đó từ cô gái này.
“Ông ta cố tình làm vậy để ép mình đưa con bé này về sao? Tại sao? Chẳng lẽ lão già nghĩ rằng con bé này là một ‘Linh nhân’?”
Nghĩ đến đây, Akira nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang níu chặt vạt áo của mình, rồi sau đó dùng hai ngón tay cậu bắt đầu bắt mạch ở cổ tay Selena. Nhớ lại một kí ức cũ về cách để phân biệt ‘Linh nhân’, cậu nhanh chóng tập trung giác quan và lắng nghe nhịp tim của cô thông qua động mạch ở cổ tay.
Nhiều năm về trước, trong một buổi nói chuyện giữa cậu và Joker, cô ta đã tiết lộ cho cậu biết về cách phân biệt một ‘Linh nhân’ với người thường, cậu vẫn nhớ rất rõ những gì cô ta đã nói.
-----
Bên trong một căn phòng mờ tối, nằm khuất sâu ở khu vực phía trong cùng của tòa nhà.
Akira, người đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế nhung đỏ thẫm trong khi cố gắng phớt lờ đi sự hiện diện của cô gái ngồi cạnh mình. Không phải là vì cậu ghét cô ta hay gì cả, nhưng mấy cái hành động uốn éo hay gạ gẫm cậu của cô ta thực sự khiến Akira cảm thấy khó chịu. Và trên hết, cô ta thừa biết cậu cảm thấy thế nào, nhưng vẫn tiếp tục làm như để trêu chọc cậu. Akira cũng chẳng thể làm gì được, bởi vì cô gái đang ngồi cạnh cậu ngay lúc này chính là người được mệnh danh là nữ hoàng của thế giới ngầm.
Joker, đó là cái tên mà cô ta đã chọn kể từ khi bắt đầu hoạt động ở thế giới ngầm từ nhiều năm về trước. Một cái tên đã trở thành biểu tượng của quyền lực và sức ảnh hưởng to lớn mà chẳng ai dám xem thường của cô ta. Và hơn hết, Joker cũng giống như cậu, cô ta là một ‘Linh nhân’, một kẻ đã tiếp nhận sức mạnh của ác quỷ.
Chỉ mới vài tiếng trước, cô ta đã gọi cho Akira và yêu cầu một buổi gặp mặt để trao đổi thông tin, đó là lý do mà cậu có mặt ở nơi này. Và sau một thoáng trì hoãn với mấy trò nghịch ngợm của mình, thì cô ta cũng bắt đầu nói vào vấn đề chính của buổi nói chuyện ngày hôm nay.
“Này Akira, mục tiêu của cậu là tìm kiếm tất cả ‘Linh nhân’ trên thế giới phải không? Vậy cậu có biết cách để phân biệt họ không?”
“Phân biệt sao?” Cậu liếc sang cô một cách hờ hững.
“Phải! Theo tôi biết thì một ‘Linh nhân’ có vẻ ngoài và tính cách không khác gì người thường, hơn nữa bọn họ tồn tại rải rác trong xã hội loài người. Nếu cậu muốn tìm họ, thì ít nhất cũng phải biết cách phân biệt họ với người thường chứ.”
Akira khẽ nhíu mày. Cậu không phải là chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng....
"Có cần thiết không vậy? Chẳng phải cách phân biệt nó khá là rõ ràng sao?” Akira nhún vai, giọng điệu có phần mỉa mai. “Theo tôi thấy thì ‘Linh nhân’ là những kẻ có vấn đề về tâm trí và tinh thần, giống như tôi và cô vậy.”
Joker bật cười khúc khích. Một âm vang trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng đầy sự châm chọc, như thể cô đang thích thú trước sự thẳng thắn của chàng trai đang ngồi cạnh mình.
“Akira! Tôi không nghĩ đó là điều mà cậu nên nói với một cô gái đâu. Hơn nữa, nếu theo cái giả thuyết đó, thì cậu sẽ mất hàng thập kỉ để lùng sục ở các viện thần kinh đấy.”
“Vậy cô nói đi, cách để phân biệt họ là gì?”
Joker nhẹ nhàng nâng ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, mái tóc dài óng ả như bạch ngân của cô khẽ đung đưa trong ánh đèn mờ.
“Đó là tim.”
Akira thoáng ngạc nhiên. Lần đầu tiên trong buổi trò chuyện này, cậu thực sự để tâm đến lời nói của cô ta.
“Là tim sao?”
“Phải! Cậu không để ý sao Akira? Mỗi khi cậu dùng sức mạnh thì cậu sẽ cảm thấy có một nguồn nhiệt lớn tỏa ra từ tim lan đến khắp cơ thể.”
Cậu im lặng, nhắm mắt và cố nhớ lại cảm giác đó. Giống như một ngọn lửa âm ỉ cháy bên trong lồng ngực, lan dần đến khắp cơ thể thông qua mạch máu, liên kết tế bào và các sợi thần kinh. Và sau một lúc hồi tưởng, cậu lên tiếng.
“Tôi thường không nghĩ nhiều về nó. Đó là cơ chế hoạt động của sức mạnh à?”
Joker xoay nhẹ ly rượu trong tay khi nụ cười bí ẩn vẫn đang đọng trên môi.
“Cậu có thể nói vậy cũng được. Về cơ bản thì khi một con người tiếp nhận sức mạnh, họ sẽ trở thành một ‘Linh nhân’, hay nói cách khác là trở thành vật chủ/chủ thể của sức mạnh đó. Và gốc rễ của sức mạnh sẽ ký sinh vào tim của vật chủ, dưới hình dáng của một trái tim thứ hai. Vì vậy những ‘Linh nhân’ sẽ có đến hai nhịp tim đập cùng một lúc.
Akira trầm ngâm trước những thông tin mà người phụ nữ ngồi cạnh cậu tiết lộ, ngón tay cậu gõ nhẹ vào trán như đang phân tích lại những thông tin này.
“Hiểu rồi! Vậy thì tôi chỉ cần kiểm tra mạch đập của những kẻ mà tôi nghi ngờ là được, phải không?”
Joker mỉm cười, đôi môi đỏ căng mọng khẽ cong lên đầy quyến rũ, ánh mắt cô ánh lên sự thích thú khó lường.
“Đúng vậy! Vậy...cậu có muốn nghe thử không?” Joker khẽ thì thầm, ánh mắt đỏ thẫm của cô nhìn cậu đầy mê hoặc.
Cô khẽ nghiêng người, ép cơ thể mình sát lại gần Akira. Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, nay lại càng thu hẹp đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa ngọt ngào trên người cô. Một mùi hương ngọt ngào, quyến rũ, cứ như thể làn da trắng trẻo đó được phủ lên bằng một lớp tình dược vậy. Joker khẽ chạm vào ngực mình, đầu ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng lướt đi, vẽ một vòng cung lười biếng trên lớp vải mỏng, như thể đang nhấn mạnh nơi tim mình đang đập.
“Nhịp đập bên trong lồng ngực của tôi, nếu là cậu thì tôi không phiền đâu...”
Nhưng trái ngược với mong đợi của cô. Akira lùi lại đầy dứt khoát, khoảng cách giữa hai người lập tức kéo giãn trong một nhịp thở. Giọng cậu lạnh như băng khi nhìn cô.
“Miễn đi, tôi có thể tự kiểm tra trên cơ thể mình.”
Joker chép miệng một cách chán chường, cô thở dài đáng thương một cách không thể giả trân hơn. Cứ như một chú mèo con vừa bị chủ nhân của mình mắng vì trò đùa nghịch của mình vậy.
“Chán thật đấy.”
-----
Và quay trở lại với thực tại.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Nhịp tim vẫn đều đặn và không có gì bất thường. Có lẽ là không phải rồi....
Akira khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng buông cổ tay Selena ra và ngồi lùi lại. Cậu tựa đầu vào thành ghế rồi khẽ thở dài. Chợt nhận ra bản thân có chút kỳ vọng, Akira không khỏi tự giễu bản thân.
Có vẻ như cậu đã quá mệt mỏi vì lần thất bại gần đây mà sinh ra hoang tưởng mất rồi. Không đời nào một cô gái cậu chỉ tình cờ gặp hôm nay lại là một ‘Linh nhân’ mà cậu truy lùng suốt bao năm được. Cơ mà, nếu cô gái này không phải là một ‘Linh nhân’, vậy thì cậu không lý giải được thái độ kì lạ của người chủ quán rượu.
“Thôi kệ vậy...lúc khác mình sẽ tra hỏi ông ta sau. Cũng đã đến khu Chiyoda rồi.”
Tầm mắt cậu vô thức hướng ra bên ngoài cửa kính, và ngay khi cậu vừa nhìn thấy tấm biển hiệu báo rằng cậu đã đến quận Chiyoda ở bên lề đường, thì người tài xế cũng lên tiếng.
“Thưa quý khách, xin hãy kiểm tra lại hành lý. Chúng ta sẽ đến khu chung cư Belle Vue trong 2 phút nữa ạ.”
Cậu liếc nhìn người tài xế qua gương chiếu hậu, rồi khẽ gật đầu.
“Hiểu rồi.”
Chiếc xe chậm rãi tách ra khỏi cung đường chính, rẽ dần vào khu vực dân cư, ánh đèn pha rọi sáng lối vào lát đá dẫn đến cổng chính của khu chung cư. Belle Vue dần hiện ra trong tầm mắt, một tòa chung cư cao cấp toát lên một vẻ thanh lịch cổ điển, pha lẫn với một chút phong cách kiến trúc tối ưu hiện đại. Hai bên cung đường dẫn đến cổng chính là những hàng cây phong Nhật được trồng thẳng tắp dọc vỉa hè, dẫn lối cho chiếc xe đến với sảnh chính của tòa nhà.
“Mình nghe nói khu chung cư này vừa được tân trang lại cách đây vài năm...có lẽ là thật rồi.”
Phía trước tòa nhà là một mái hiên lớn được mở rộng để che chắn cho khu vực sảnh chính. Nhìn từ bên ngoài, Akira có thể thấy được quầy lễ tân đang nằm cạnh thang máy và vài bộ sofa bọc da tối màu được đặt ngay ngắn bên trong sảnh. Và nằm ngay cạnh lối vào sảnh, là một lối đi riêng được đánh dấu bằng những hình vẽ mũi tên trên mặt đường, dẫn đến bãi đỗ xe ngầm và các khu vực tiện ích bên trong tòa nhà.
Chiếc taxi dừng lại ngay trước cửa, và ngay khi tiếng động cơ vừa lắng xuống, người tài xế đã nhẹ nhàng nói.
“Chúng ta đến nơi rồi, thưa quý khách.”
Akira không đáp lại, cậu chỉ lặng lẽ mở cửa xe và bước xuống. Một cơn gió mùa đông lạnh giá bất chợt thổi qua, khiến cậu khẽ cau mày. Vòng sang phía bên kia xe, cậu cúi xuống mở cửa, rồi dùng bàn tay lạnh giá của mình vỗ nhẹ vào má Selena.
“Này, cô còn định ngủ đến khi nào nữa? Đến nơi rồi.”
“Mmh~”
Selena vô thức nhíu mày, đôi hàng mi run nhẹ lên khi cô cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu. Cô khẽ rên lên một tiếng, trở mình một cách ngái ngủ tựa như một con mèo lười đang bị quấy rầy khỏi giấc ngủ đông vậy. Sau vài tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, cô cuối cùng cũng mở mắt một cách chậm rãi, ánh nhìn mơ màng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cô quay đầu nhìn xung quanh, rồi ngẩng đầu lên nhìn Akira, vẻ mặt bối rối mơ ngủ như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ể...!? Đây là...mình đang ở đâu? Và anh...anh là người lúc đó....”
Trước sự bối rối của cô, Akira khoanh tay lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nhiệt độ môi trường lúc này khiến cho hơi thở của cậu hóa thành từng làn sương mỏng tan vào không khí.
“Nhà của cô! Lão già đó đã nhờ tôi đưa cô về, vậy nên mau chóng nhấc mông lên và rời khỏi xe đi. Cô đang làm mất thời gian của tôi đấy, đồ mèo lười ngái ngủ.”
Selena chớp mắt vài lần, cố gắng nhận thức tình huống hiện tại. Dường như cái lạnh ngoài trời từ cánh cửa đang mở và giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Akira đã kéo cô ra khỏi cơn buồn ngủ. Sau vài giây ngỡ ngàng, cô vội vã cầm lấy chiếc túi xách và áo khoác của mình, bước ra khỏi chiếc taxi. Ngay khi chân Selena vừa chạm đất, một cơn gió lạnh lại thổi qua, thốc vào làn da trắng mỏng manh bên dưới tà váy của cô. Cảm giác lạnh buốt khiến Selena khẽ run lên, vội vã luồn tay vào chiếc áo khoác đang cầm. Những ngón tay mảnh mai của cô đã dần ửng đỏ vì lạnh, cô mở miệng như muốn than phiền điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Và trong lúc Selena vẫn đang loay hoay với chiếc áo khoác, Akira đã bước đến chỗ ghế lái của người tài xế, rút ra từ trong ví một xấp tiền và đẩy nó qua khe cửa kính.
“Cứ giữ lấy tiền thừa.”
Người tài xế chỉ lặng lẽ nhận tiền không nói gì thêm, nhẹ nhàng gật đầu như một lời cảm ơn, rồi xoay vô lăng chuẩn bị rời đi. Âm thanh động cơ khẽ gầm lên một lần nữa rồi tiến xa dần, để lại một khoảng không gian yên tĩnh bị bao trùm bởi hơi lạnh giữa đêm khuya.
“Giờ thì...”
Akira quay người lại, ánh mắt cậu dừng lại trên Selena, người vẫn đang đứng đó chờ cậu. Cô không có vẻ gì là sẽ rời đi ngay. Dù đã lấy lại phần nào sự tỉnh táo, nhưng có vẻ như hơi men trong người cô vẫn chưa tan hết. Bằng chứng là dáng đứng của cô vẫn còn chao đảo, và ánh mắt vẫn mang vẻ mơ màng của kẻ say, có vẻ như cô đang chờ cậu vì một lí do nào đó.
Cậu nhíu mày khó hiểu.
“Cô còn đứng đó làm gì? Chẳng phải đã về đến nhà rồi sao, sao không vào đi?”
Selena chớp mắt, cố gắng duy trì đầu óc mình tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ. Cô hơi cúi đầu, bàn tay vô thức siết nhẹ chiếc túi xách, như thể đang tìm kiếm một điểm tựa vậy. Selena không chắc mình đang cảm thấy gì vào lúc này, một cảm giác lạ lẫm, bối rối và có chút khó hiểu len lỏi trong tâm trí. Cô không nhớ rõ những gì đã xảy ra kể từ lúc thiếp đi trong quán bar, nhưng có một điều duy nhất cô chắc chắn: người thanh niên này đã đưa cô về, và cô… nợ anh ta một lời cảm ơn.
“Ừ thì...tôi...tôi muốn cảm ơn anh vì đã đưa tôi về....” Giọng cô có chút ngập ngừng, hơi thở mang theo chút men rượu còn sót lại hòa vào không gian. “Tôi hẳn đã gây rắc rối cho anh rồi.”
Akira khẽ nhướng mày, đôi mắt màu tro lặng lẽ quan sát cô.
“Cô nhận ra muộn quá đấy.” Cậu nghiêng đầu nhìn cô một lúc, rồi chỉ khẽ hừ nhẹ. “Lần sau đừng có uống nhiều đến mức bất tỉnh như vậy, nhất là khi cô đi một mình.”
Selena cúi đầu, cố gắng giấu đi gương mặt đang đỏ bừng của mình. Cảm giác bối rối trong lòng lại càng thêm rõ ràng, gương mặt cô lúc này hẳn đã nóng ran lên hết mặc cho cái lạnh ngoài trời. Cô không thể nhớ được là mình đã uống bao nhiêu, cũng không nhớ rõ lý do tại sao bản thân lại uống nhiều đến vậy. Nhưng dù lý do là gì, thì việc say tới mức ngủ gục ở quán bar và phải để một người lạ mới gặp đưa về thế này, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống ngay lúc này.
“Đó là sai lầm của tôi.” Cô lí nhí nói.
Selena đỏ mặt bẽn lẽn, không biết là vì dư âm của rượu hay vì sự xấu hổ trong lòng. Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, như muốn xua tan đi cơn choáng váng cuối cùng trong đầu.
“Nhưng dù sao thì...cảm ơn anh. Tôi chắc chắn sẽ trả lại ân tình này...một dịp nào đó.”
Akira đáp lại bằng một nụ cười nhạt, giọng cậu vẫn lạnh lùng như thường lệ, như thể lời hứa hẹn của cô chẳng có chút trọng lượng nào đối với cậu.
“Không cần thiết! Tôi không có ý định gặp lại cô hay gì cả.“
“Ể!?”
Selena mở to mắt ngạc nhiên, có chút bất ngờ vì phản ứng dứt khoát ấy. Một cảm giác khó tả lại trỗi dậy bên trong cô, giống hệt như khi cô nhìn thấy anh lần đầu vậy, nhưng cô lại không thể chỉ ra đó chính xác là gì. Một khoảng lặng ngắn bao trùm lấy cả hai người, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán phong Nhật, hòa cùng nhịp thở chậm rãi của hai con người đứng trong cái lạnh của đêm muộn.
“Vậy, tôi về đây. Tạm biệt.”
Selena ngập ngừng, đôi môi cô khẽ run lên khi nhìn bóng lưng Akira bước đi xa dần. Cô vô thức đưa tay ra, như đang cố với lấy một thứ gì đó vô hình. Một cảm giác trống rỗng kỳ lạ bủa vây tâm trí cô, cứ như thể nếu cô để anh rời đi ngay lúc này, cô sẽ phải hối hận mãi mãi. Và trước khi Akira kịp rời khỏi đây, cô đã vội vã la lên với âm giọng ngập ngừng.
“Khoan...khoan đã! Này, anh có muốn...lên phòng tôi một lát không?”
Bước chân cậu đột nhiên sững lại ngay khi nghe thấy những lời nói đó. Akira nghiêng đầu về sau nhìn cô, đôi mắt cậu mở to như thể không hiểu được những gì cô vừa nói.
“Cô vừa nói gì cơ?”
Selena cảm thấy hơi xấu hổ trước ánh nhìn của anh. Cô cố gắng đảo mắt đi chỗ khác, trái tim đập nhanh hơn một nhịp trong khi hai má cô ửng hồng. Cô có cảm giác như mình vừa thốt ra một điều rất kì lạ, nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được nữa.
“Tôi...ý tôi là... anh đã mất công đưa tôi về nhà....” Selena xoay nhẹ chiếc túi xách trong tay, đầu óc cô quay cuồng trong khi cố gắng nghĩ ra một lý do hợp lý. ”Nên là...sẽ thật thất lễ nếu tôi không mời anh được ly trà, phải chứ?”
Nở một nụ cười gượng gạo trong khi nói, nhưng đôi mắt cô vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.
“Aaaaa...mày vừa nói cái quái gì vậy, tôi ơi.... Mày đâu thể mời một chàng trai mày mới gặp đến phòng mình lúc nửa đêm được. Anh ta sẽ nghĩ mày là một cô gái dễ dãi mất, mày đúng là đồ ngốc mà....”
Dù bên ngoài Selena đang tỏ ra ngượng ngùng nhưng bên trong tâm trí cô ngay lúc này lại đang gào thét trong sự xấu hổ tột độ. Chính Selena cũng phải tự hỏi bản thân tại sao cô luôn có một cảm giác kì lạ khi ở gần Akira, giống như một sự gần gũi, thân thuộc mà cô chưa từng biết đến vậy. Những lời cô vô thức nói ra, như thể vừa là mong muốn của cô vừa không phải là thế vậy.
Trong khoảng khắc, Selena đã chợt nhớ lại sự kì lạ của những cô gái thường đi cùng với Masami, và nghĩ rằng có khi nào bản thân đã trở nên giống họ rồi, trở nên điên cuồng vì tình yêu. Nhưng ngay lập tức, mini Selena bên trong tâm trí cô đã gạt phăng cái suy nghĩ đó đi.
Quả thật, Selena nhận ra rằng bản thân có cảm tình với người con trai đang đứng trước mặt cô ngay lúc này. Mặc dù họ chỉ mới quen biết nhau trong vài giờ ngắn ngủi, nhưng dáng vẻ lạnh lùng khó gần, sự bí ẩn và cả lòng tốt ẩn sâu trong lớp vỏ bọc khô khan ấy của anh đã gây ấn tượng mạnh mẽ với cô. Dù miệng mồm anh độc địa, lạnh lẽo và thẳng thắng quá mức cần thiết, tính cách của anh thì lại quá phức tạp, quá khó để hiểu được. Nhưng trái ngược với chúng, thì những cử chỉ, hành động của anh lại ấm áp và nhẹ nhàng đến mức khó tin.
Akira có thể lựa chọn bỏ mặc cô, một người xa lạ mà anh chỉ mới gặp lần đầu, nhưng anh đã không làm vậy. Là vì lòng tốt đơn thuần hay là vì suy tính riêng? Selena vốn không quan tâm, vì dù là gì đi nữa thì sự thật là anh đã giúp cô mà không đòi hỏi bất kì điều gì vẫn không đổi. Chính điều đó đã sưởi ấm trái tim cô trong một đêm mùa đông lạnh lẽo như này.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó.
Cảm tình sau cùng cũng chỉ là cảm tình, cảm xúc bên trong cô chắc chắn không đủ lớn để nghĩ về anh theo hướng lãng mạn. Nhưng cũng chính vì vậy, mà ngay lúc này đây cô không thể hiểu được chính bản thân mình.
“Anh…anh nghĩ sao?”
Tạm gác lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, Selena liếc nhìn anh một cách ngại ngùng, mím môi chờ đợi câu trả lời.
Akira nhìn cô chằm chằm, như đang cân nhắc xem lý do đằng sau lời mời vừa rồi. Chẳng có lý do gì khiến cậu phải chấp nhận lời đề nghị đó cả, sau cùng thì cậu đã xong việc với cô rồi. Sau vài giây im lặng, cậu lên tiếng đầy nghi hoặc.
“Cô đang tìm cớ giữ tôi lại đấy à?”
Selena giật bắn mình, suýt nữa thì đã lùi về phía sau theo phản xạ.
“Không có! Ý tôi thật sự là... chỉ là mời một ly trà thôi!” Cô vội vàng xua tay, ánh mắt chớp nhẹ đầy bối rối.
Akira im lặng quan sát dáng vẻ bối rối của cô, ánh mắt cậu thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng rất nhanh đã điềm tĩnh lại như thường lệ. Và sau một lúc, cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm Tokyo, những tầng mây dày đặc đã che khuất ánh trăng, chỉ còn lại một mảng đen kịt bao trùm thế gian. Sau một tiếng thở dài, cậu lặng lẽ lấy ra từ trong túi áo một chiếc điện thoại cảm ứng. Trước ánh nhìn tò mò của Selena, Akira mở nó lên, ngón tay cậu lướt nhẹ qua danh bạ trước khi dừng lại ở một cái tên quen thuộc.
Sau một vài hồi chuông, đầu bên kia đã bắt máy và một giọng nam trầm phát ra.
“Cậu Akira!? Đã muộn thế này rồi. Có chuyện gì sao?”
Trên màn hình điện thoại, cái tên của người quản gia - Sebas đang hiện lên rõ ràng. Mặc dù không cố ý nhìn, nhưng vì khoảng cách giữa hai người lúc này cũng không quá xa, nên Selena đã vô tình nhìn thấy nó. Cô thoáng nhíu mày, bản thân không khỏi cảm thấy tò mò về người mà Akira đang gọi. Sebas - đây không phải là một cái tên phổ biến ở nhật, và với chất giọng nam trầm kia thì có lẽ là một người đàn ông ngoại quốc.
Akira áp điện thoại lên tai, giọng điềm nhiên ra lệnh.
“Ông đang ở tổng b...dinh thự phải không? Một giờ nữa đến khu chung cư Belle Vue đón tôi.”
Một thoáng im lặng kéo dài. Rồi giọng của Sebas lại vang lên, lần này âm điệu mang theo sự bối rối rõ rệt.
“Cậu đang ở Belle Vue? Chiyoda? Tôi cứ nghĩ cậu đang ở chỗ Heidel chứ?”
Akira cắt ngang tràng câu hỏi của ông bằng một giọng nói lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn.
“Có vài việc ngoài dự tính đã xảy ra. Nên đừng nhiều lời nữa, mau chuẩn bị đi.”
Bên kia đầu dây điện thoại, Sebas hẳn đã hiểu rằng mình không nên hỏi thêm nữa. Nên ông chỉ khẽ thở dài rồi đáp lại bằng giọng cung kính.
“Tôi sẽ đến ngay.”
Cuộc gọi kết thúc sau lời cuối cùng đó. Akira nhét lại chiếc điện thoại vào túi một cách hờ hững, như thể toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Cậu quay sang Selena, bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình với vẻ dò xét.
“Bạn anh sao?” Cô tò mò hỏi.
Akira không lập tức trả lời. Cậu nhìn cô một lúc, rồi khẽ nhún vai.
“Đại loại vậy.”
Câu trả lời mơ hồ của cậu càng khiến Selena tò mò hơn, nhưng cô quyết định không tiếp tục gặng hỏi. Dù sao thì các mối quan hệ của Akira cũng không liên quan gì đến cô. Selena hắng giọng, hỏi lại một lần nữa, âm giọng của cô vui vẻ hẳn lên.
“Vậy...anh có thời gian cho một tách trà chứ?”
“Trước khi người đón tôi đến đây thì được thôi. Tôi không nghĩ bản thân mình thích đứng chờ ở ngoài trời đâu, nhất là với cái thời tiết khắt nghiệt này.”
Selena mỉm cười rạng rỡ, từ cuộc điện thoại vừa rồi thì ít nhiều cô cũng đoán được rằng anh sẽ đồng ý. Nhưng trước khi cô kịp nói gì thì Akira đã tiếp lời, giọng cậu trầm hẳn xuống.
“Hơn nữa, đã mất công ở lại thì tôi cũng có vài điều muốn hỏi cô đây.”
Selena hơi khựng lại khi nghe thấy điều đó, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
“Tuyệt vời! Vậy thì đi thôi, tôi sẽ dẫn đường.”
Selena xoay người, bước về phía lối vào của khu chung cư Belle Vue, chiếc túi xách đung đưa nhịp nhàng theo từng bước chân. Akira cũng không chần chừ mà theo sát phía sau. Khi cả hai tiến vào bên trong đại sảnh, những luồng không khí ấm áp từ hệ thống sưởi nhanh chóng xua đi cái lạnh buốt đang bám vào da thịt họ. Không gian nơi này đặc biệt rộng rãi, với trần nhà cao và những ánh đèn chùm sang trọng đang phản chiếu trên nền sàn đá cẩm thạch. Một lối kiến trúc kết hợp giữa sự hiện đại, ưa nhìn và những chi tiết nội thất không kém phần sang trọng, phải nói là đúng như kỳ vọng từ một khu chung cư cao cấp.
Tại quầy lễ tân, một nhân viên lễ tân trực đêm mặc bộ đồng phục gọn gàng đứng sau quầy, đang nhìn về hướng này. Nhưng ngay khi nhận ra Selena, anh ta chỉ gật nhẹ đầu thay cho lời chào, cho phép cô vào mà không kiểm tra hay hỏi han gì thêm. Có vẻ như cô đã quen mặt với nhân viên ở đây từ lâu, khi người nhân viên nhanh chóng quẹt thẻ xác nhận và cho phép hai người sử dụng thang máy chính ngay cạnh quầy.
Bước vào trong thang máy, Selena nhấn nút tầng 15 rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi, tựa nhẹ vai vào vách tường kim loại . Có vẻ như cô vẫn đang cảm thấy mệt mỏi từ những gì đã xảy ra hôm nay. Akira đứng ngay phía sau, hai tay đút sâu vào túi áo khoác, đôi mắt màu tro nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, chờ đợi thanh máy đưa họ đến đúng tầng.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, một tiếng chuông nhỏ vang lên báo hiệu thang máy đã đến nơi. Cánh cửa thép từ từ mở ra, để lộ hành lang dài phía sau, được chiếu sáng bởi ánh đèn neon dọc hành lang. Selena bước ra trước, đôi giày cao gót phát ra âm thanh khe khẽ trên nền gạch theo mỗi bước chân của cô. Hành lang được lát gạch men bóng loáng phản chiếu được cả bóng người. Hai bên hành lang là những cánh cửa gỗ nâu sẫm tối màu, và trên mỗi cánh cửa đều có một tấm bảng kim loại nhỏ khắc số phòng tương ứng.
Selena dừng lại trước cửa căn phòng đầu tiên - phòng 1501, rút ra chiếc thẻ khóa từ túi xách tay. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị mở cửa, Selena chợt khựng lại, bàn tay lơ lửng trước cánh cửa phòng. Akira, người đang đứng ngay phía sau cô, ánh mắt lướt qua dáng vẻ có phần lúng túng của Selena. Phản ứng này của cô khiến cậu thoáng nhíu mày, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Sao vậy?”
Selena không trả lời ngay, cô khẽ liếc nhìn anh rồi lại nhanh chóng quay mặt đi, đôi mắt ánh lên vẻ lưỡng lự. Cô ngập ngừng, hai vành tai đã đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Ừm...anh Akira....” Sau một thoáng do dự, có vẻ cô đã gom đủ dũng khí để nói tiếp. “Anh có thể...đứng ngoài này chờ tôi khoảng 5 phút được không?”
“Lý do?”
Selena thoáng cựa quậy, như thể không biết phải giải thích thế nào. Một giây sau, cô hít một hơi thật sâu rồi lí nhí nói, giọng gần như mất hút vào không gian yên tĩnh.
“Ừ thì...tôi là con gái mà. Phòng tôi có… vài thứ riêng tư. Anh hiểu mà, đúng không?” Cô chớp mắt, né tránh ánh nhìn dò xét của Akira. “Tôi chỉ cần ít phút để dọn dẹp lại thôi.”
Akira khựng lại trong thoáng chốc, cậu dường như không biết phải phản ứng thế nào với điều cô vừa nói, đây thật sự là một lý do nằm ngoài dự tính của cậu. Và nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Selena lúc này, cậu cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục truy vấn.
“Cứ làm theo ý cô đi.”
Nghe thấy vậy, Selena khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười nhẹ đầy biết ơn.
“Cảm ơn anh. Chỉ vài phút thôi.”
Nói rồi cô nhanh chóng quẹt thẻ, hé mở cửa và lách người vào phòng, cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt Akira, để lại cậu một mình giữa hành lang yên tĩnh này. Đứng dựa lưng vào tường, cậu khoanh tay nhìn về phía cửa phòng của Selena, khẽ thì thầm.
“Cách mà bọn chúng che dấu sự hiện diện quá nghiệp dư, có vẻ như không phải là sát thủ nhắm vào mình rồi.”
Nhớ lại những ánh mắt đã quan sát cậu và Selena kể từ khi hai người bước xuống xe, Akira không khỏi nghi ngờ. Việc cậu chấp nhận lời mời của cô cũng chính là để quan sát hành động của những cái đuôi kia.
“Chẳng biết cô ta đã gây thù chuốc oán với ai nhưng có vẻ như cô ta không hề nhận ra bản thân đang bị theo dõi." Akira đưa tay lên vò đầu, trong khi nhớ lại gương mặt rạng rỡ của Selena khi cậu đồng ý với lời mời của cô. "Thật tình, mong là đừng bôi thêm việc cho mình.”
-----
Tại một căn nhà nọ, 00:30
Trong một căn phòng mờ tối trên tầng hai của ngôi nhà, nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng là ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ được đặt trên chiếc tủ đầu giường. Trong căn phòng đó, Masami ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dựa, một tay cầm điện thoại trong khi tay còn lại nhịp nhẹ trên thành ghế. Trong lúc ánh mắt hắn đang lướt qua những món đồ nội thất nằm rải rác trong căn phòng được trang trí một cách nữ tính này, Masami hạ giọng trả lời điện thoại.
“Vậy sao.... Cô ta đã quay về rồi à?”
Trước mặt hắn, ngay trên chiếc giường duy nhất trong căn phòng này là một cô gái nhỏ đang chìm trong giấc ngủ sâu. Từng nhịp thở của cô đều đặn như thể cô hoàn toàn không hay biết về sự hiện diện của hắn ngay trong chính căn phòng của mình vậy. Lớp chăn mỏng đang ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, trong khi gương mặt cô gái trẻ hiện lên vẻ bình yên đến lạ, đối lập hoàn toàn với bầu không khí lạnh lẽo mà Masami đang tỏa ra.
Nơi này là phòng ngủ của Kaede Karen, một nữ sinh đại học đang sống cùng với gia đình mình tại khu dân cư nằm ở rìa thành phố. Mọi chi tiết bài trí trong phòng đều phản ánh rõ nét tính cách của chủ nhân, từ những cuốn sách được xếp ngay ngắn trên kệ, cho đến một góc bàn học gọn gàng cùng với vài món đồ trang trí nhỏ xinh nằm trên chiếc tủ đầu giường. Nhìn quanh quất một lượt, Masami thầm đánh giá sự trang trí nghèo nàn của căn phòng, trong khi vẫn tiếp tục lắng nghe báo cáo thông qua điện thoại.
“Taxi sao? Lạ nhỉ, và...một người đàn ông?”
Masami nhíu mày, tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt, ánh mắt hắn đanh lại sắc bén hơn. Thông tin này rõ ràng là thứ mà hắn không thể ngờ tới.
Dựa theo những gì các cô gái của hắn nói, thì có vẻ như họ đã thấy Selena bước xuống từ một chiếc taxi ở cổng chính cùng với một người đàn ông lạ mặt. Và sau một cuộc trò chuyện ngắn, thì cả hai người đã bước vào bên trong tòa chung cư. Đó là tất cả thông tin mà Masami nhận được, những cô gái kia không phải là người sống ở đó nên việc tiếp tục theo dõi là bất khả thi. Nên cuối cùng thì họ đã quyết đinh quay về và báo cáo lại những gì mình đã thấy cho hắn biết.
“Là người nhà của cô ta sao? Không, không phải...Selena vốn không có họ hàng tại Nhật.... Vậy kẻ đó là ai?.”
Masami trầm mặc trong chốc lát, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại đã tắt. Sau khi nghe những thông tin đó, hắn đã cố vắt óc để nghĩ thử xem người đàn ông đi cùng với Selena là ai. Nhưng dù có cố thế nào, thì hắn cũng không thể tìm ra được cái tên nào phù hợp. Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện bên cạnh cô, và hắn lại hoàn toàn không biết gì về kẻ đó, điều này khiến Masami khó chịu hơn bất cứ thứ gì khác.
Selena là của hắn.
Không, hơn cả thế. Cô là tài sản của hắn.
Masami vốn đã nhắm đến Selena từ rất lâu rồi, kể cả là trước hay sau khi hắn tiếp nhận sức mạnh của Chúa trời và trở thành kẻ được chọn, hắn vẫn luôn nghĩ về cô. Hắn luôn tin rằng chỉ có hắn mới xứng đáng trở thành người có được cô, bởi vì hắn là ‘hoàng tử’ của các cô gái, là kẻ được yêu mến bởi Chúa trời và ngay cả thần tình yêu cũng phải ưu ái hắn.
Những lần Selena từ chối hắn, những ánh mắt chán ghét cô dành cho hắn. Đối với Masami, tất cả chỉ là một phần của trò chơi chinh phục mà hắn tự đặt ra, đó cũng chính là lý do hắn không bao giờ sử dụng sức mạnh thần thánh của mình để tác động lên cô. Hắn ta muốn chứng minh rằng tự bản thân hắn cũng có thể khiến cô yêu mình say đắm, mà không cần bất kì tác động siêu nhiên nào. Masami đã không còn muốn một con rối chỉ biết cười khi được ra lệnh, không còn muốn một con búp bê được lập trình để yêu hắn ta vô điều kiện. Điều mà hắn khao khát hơn tất cả là một thứ cảm xúc chân thật, một thứ tình yêu chân thành không chút giả tạo, không giống với những cô gái luôn vo ve bênh cạnh mình.
Và trên hết, đó phải là Selena.
Vậy mà giờ đây, lại có một gã đàn ông khác xuất hiện bên cạnh Selena?
Masami nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những lần cô bộc lộ ra vẻ mặt khó chịu khi đối diện với hắn. Gương mặt cô nhăn lại, ánh mắt cô tràn đầy sự chán ghét. Vậy mà giờ đây, với một người đàn ông khác, cô lại có thể vui vẻ đi cùng hắn ta?
Những tia sáng đen u ám lóe lên trong đáy mắt hắn, tựa như một ngọn lửa âm ỉ sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Một cảm giác đau nhói như thể bị gai nhọn len lỏi vào trong lồng ngực và trói chặt trái tim Masami. Hắn đưa tay bóp mạnh vào lồng ngực mình, cảm nhận hai nhịp đập đang gia tốc theo từng giây, kéo theo sự khó chịu đang trào dâng bên trong lồng ngực.
“Không thể chấp nhận được! Không thể chấp nhận được! Không thể chấp nhận được!”
Những dòng suy nghĩ gào thét trong đầu hắn, như những nhát búa nện mạnh vào lớp vỏ kiên nhẫn mỏng manh. Căn phòng chật hẹp này, ánh sáng yếu ớt kia, cả hơi thở đều đặn của cô gái nhỏ đang say ngủ trên giường, tất cả như đang mờ đi trước cơn thịnh nộ đang nuốt chửng lấy Masami. Bàn tay hắn siết chặt lấy tay vịn ghế, khớp tay trắng bệch như muốn nghiền nát nó thành từng mảnh.
Sau một lúc, Masami hít vào một hơi thật sâu, đôi vai căng cứng dần thả lỏng. Hắn cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, hướng đôi mắt đen tràn đầy sự tức dận về phía Kaede. Và từng bước một tiến lại gần chỗ cô, bóng dáng cao gầy của hắn đổ dài dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt.
Từng bước, từng bước một, hắn tiến lại gần. Với mỗi bước chân đặt xuống, sàn nhà lại phát ra tiếng cọt kẹt nhỏ. Cho đến khi hắn dừng lại cạnh giường, cúi xuống và nhìn chằm chằm vào gương mặt bình yên của Kaede.
“Là lỗi của mày...nếu không phải do mày cản đường... Selena đã sớm thuộc về tao rồi.”
Masami nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo của hắn lướt qua gương mặt say ngủ của Kaede một lần nữa, trước khi bàn tay hắn từ từ vươn tới. Nhẹ nhàng và chậm rãi, những ngón tay thon dài của hắn chộp lấy cổ cô.
"Mày đáng ra không nên xen vào chuyện của tao." Lực tay hắn đang dần gia tăng từng chút một. Những ngón tay ấn sâu vào lớp da thịt mềm mại, chặn đứng luồng không khí dẫn vào phổi cô.
Kaede khẽ giật mình, đôi mắt mở to trong sự hoảng loạn thấy rõ, cơn ngạt thở bất ngờ đã kéo cô ra khỏi giấc ngủ sâu. Đôi mắt cô mơ hồ nhận thức được một bóng dáng cao gầy đang đang đứng cạnh mình, nhưng cơn đau và sự choáng váng vì thiếu oxi ập đến nhanh chóng đã cướp đi khả năng suy nghĩ rõ ràng của cô.
“Ư...um...” Hơi thở hoàn toàn bị bóp nghẹt. Trong cơn hoảng loạn, Kaede đã cố gắng vùng vẫy, hét lên cầu cứu, nhưng bàn tay còn lại của Masami đã nhanh chóng bịt chặt miệng cô lại, chỉ thoát ra được vài tiếng rên rỉ yếu ớt.
Kaede vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô lật tung tấm chăn và bấu chặt vào cổ tay Masami, cố gắng kéo hắn ta ra. Nhưng sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người là quá lớn, những ngón tay gầy guộc, mảnh khảnh của cô chỉ như những cọng cỏ mong manh trước bàn tay đầy mạnh mẽ của hắn. Bàn tay hắn không buông lỏng, mà ngược lại, càng ngày càng ghì chặt hơn, như muốn dập tắt hoàn toàn sự kháng cự.
Masami nhìn xuống con mồi đang tuyệt vọng giãy giụa trên giường, ánh mắt hắn lạnh băng không có lấy một gợn sóng. Hắn đã nghĩ rằng bản thân sẽ cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Kaede, nhưng không… tất cả những gì hắn cảm nhận được bây giờ, chỉ là sự khó chịu đang gặm nhấm bên trong tâm trí. Giống như hắn đang bóp chết một con bọ phiền nhiễu vậy.
“Thứ này...sẽ kết thúc mày.”
Ngay khoảnh khắc đó, Masami kích hoạt năng lực.
Từ trong lòng bàn tay hắn, một ngọn lửa màu hồng nhạt bùng lên, tỏa ra thứ ánh sáng quỷ dị trong căn phòng tối. Ngọn lửa hồng nhanh chóng lan ra, bao bọc lấy cổ Kaede. Từng tia lửa mảnh như những sợi xích đang quấn chặt vào làn da mỏng manh của cô, nối lại thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Ngọn lửa ấy không hề mang theo chút hơi nóng nào, nhưng lại khiến làn da cô bỏng rát, như thể có thứ gì đó đang thiêu đốt cô từ bên trong.
Kaede mở to mắt, toàn thân cô run rẩy dữ dội trong đau đớn. Một cảm giác tê liệt lan nhanh khắp cơ thể cô, khiến cô dường như có thể nghe được tiếng xương cốt của mình đang gào khóc. Nhờ vào ánh sáng nhạt của ngọn lửa, mà Kaede đã có thể nhìn rõ gương mặt của kẻ tấn công, nhưng đã quá muộn rồi. Đôi mắt cô trợn ngược và nước mắt cũng bắt đầu chảy ra, tâm trí cô bắt đầu nứt vỡ thành từng mảnh. Kaede có cảm giác như mình đang đứng trong một chiều không gian trắng xóa kì lạ, nơi cô đứng đối diện với một tấm gương lớn đang dần rạn nứt theo từng giây. Kaede có thể cảm nhận được một thứ gì đó vô hình đang xâm nhập vào cơ thể mình. Một cảm giác rợn người bò dọc theo sống lưng cô, như thể linh hồn cô đang bị một thứ quỷ dị nào đó đánh dấu.
“S-Sel...” Bằng chút sức lực cuối cùng, Kaede khẽ thì thầm tên người bạn thân nhất của mình. Và rồi cô hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Ngọn lửa đang lan rộng một cách chậm dần, rồi đột ngột co lại và biến mất, Masami cũng thu lại bàn tay đang siết cổ cô và đứng lùi lại. Và ngay tại vị trí cổ của Kaede, một dấu ấn nhỏ hình ngọn lửa hiện ra, như một hình xăm khắc sâu vào da thịt cô. Nó chỉ hiện hữu trong vài giây ngắn ngủi rồi tan biến, như chưa từng có gì xảy ra.
Masami đứng thẳng dậy, ánh mắt hắn lướt qua cơ thể rũ rượi của Kaede. Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng ánh lên vẻ khinh miệt.
“Quá trình gieo hạt đã hoàn tất. Tao thật sự khá mong chờ khi nó nảy mầm đấy...có lẽ là ngày mai hoặc mốt.”
Masami vươn tay chỉnh lại cổ áo của mình, dáng vẻ của hắn hoàn toàn thản nhiên, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một điều hết sức bình thường. Giọng nói hắn vang vọng trong căn phòng tối, mang theo một sự méo mó đến rùng rợn.
“Đó là cái giá phải trả khi dám cản đường tao. Kể từ giờ, mày sẽ trải qua nỗi đau đớn thực sự, nỗi đau đớn của tình yêu.”
Để lại những lời đó, Masami xoay người đi về phía cửa sổ, lối mà hắn ta dùng để đột nhập vào đây ngay từ đầu. Đẩy nhẹ cánh cửa, để cho làn gió đêm lạnh buốt tràn vào. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự mát lạnh trong không khí đang tràn ngập vào lồng ngực mình.
Và....Bang!
Một âm thanh nhỏ vang lên khi thân ảnh của Masami biến mất vào màn đêm. Để lại phía sau một căn phòng lạnh lẽo, cùng với cô gái nhỏ đáng thương, người vừa bị chơi đùa bởi thứ sức mạnh mà kẻ sử dụng gọi là ‘món quà của Chúa’.


0 Bình luận