Arc 02: Đơn Vị Tác Chiến Thảm Hoạ Hư Không
Chương 16: Dévotion
0 Bình luận - Độ dài: 5,636 từ - Cập nhật:
Tít... tít... tít...
Tiếng báo thức điện tử vang lên chói tai, xé toạc sự yên tĩnh của buổi sớm. Ngoài trời, không khí sau cơn mưa đêm qua vẫn còn se sắt. Hơi lạnh len lỏi qua khe cửa sổ, khiến bất kỳ ai cũng chỉ muốn cuộn mình sâu hơn vào vùng an toàn ấm áp của chăn nệm.
Cô gái nằm ì trên giường, khẽ cựa mình. Một cánh tay mệt mỏi vươn ra khỏi chăn, quơ quào trong không khí vài lần trước khi đập trúng nút tắt trên chiếc đồng hồ.
Sự im lặng trở lại, nhưng giấc ngủ đã không còn. Cô nghiêng đầu, đôi mắt còn mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời không một gợn mây, chỉ có một màu xám xịt như bê tông ẩm, hứa hẹn một ngày không nắng. Trên ô cửa kính, một lớp hơi nước mờ đục đọng lại, vẽ nên những vệt dài khi có một giọt nước lăn xuống. Tiếng lách tách của những giọt mưa còn sót lại trên mái hiên là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh mịch.
Cô ngáp một hơi dài, cảm giác uể oải vẫn còn đeo bám. Cô xỏ chân vào đôi dép bông, sàn gạch lạnh buốt dưới chân khiến cô rùng mình một cái.
Trong nhà tắm, ánh đèn vàng hắt lên một gương mặt còn ngái ngủ trong gương. Cô buộc cao mái tóc đen tuyền của mình, những lọn tóc con lòa xòa trước trán. Đôi mắt lờ đờ, cô vớ lấy chiếc bàn chải, bắt đầu một thói quen không cần suy nghĩ. Từ gian bếp, tiếng ấm siêu tốc reo lên khe khẽ rồi tự ngắt, báo hiệu nước đã sôi.
Vài phút sau, mùi thơm đắng dịu của cà phê pha phin bắt đầu lan tỏa, hòa cùng tiếng xèo xèo vui tai của hai quả trứng ốp la trên chiếc chảo nhỏ. Cô lấy ra một lát bánh mì, phết một lớp pa tê gan béo ngậy. Chuẩn bị xong buổi sáng, cô liếc nhìn vào chiếc máy phát nhạc cổ để cạnh giá sách, bên cạnh là những đầu đĩa mà cô đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần.
Cô gái lưng tựa vào chiếc ghế gỗ, một tay cầm nĩa, tay kia lướt trên màn hình điện thoại, lắng nghe âm thanh du dương từ các bản giao hưởng của máy phát nhạc. Hơi ấm từ tách cà phê tỏa ra, sưởi ấm lòng bàn tay cô. Ngoài kia, thành phố vẫn còn đang chìm trong màn sương ẩm ướt của buổi sớm, còn ở đây, thế giới của cô chỉ là những dòng tin tức đang chạy dài trên một màn hình phát sáng.
Tách cà phê đã cạn, chỉ còn lại một lớp cặn mỏng dưới đáy. Bữa sáng kết thúc. Cô gái quay trở lại phòng ngủ, nơi ánh sáng ban mai xám xịt vẫn đang vật lộn để xuyên qua lớp rèm cửa dày.
Cô thay cho mình một chiếc áo len đen cổ cao, chất vải mềm mại ôm lấy thân hình mảnh khảnh. Một chiếc váy da đen và mang đôi tất đen kéo dài lên cặp đùi thon gọn. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, không gian thoang thoảng mùi gỗ và phấn thơm. Tiếng "tách" gọn ghẽ của nắp son vang lên trong sự tĩnh lặng. Cô tô một lớp son dưỡng có màu hồng nhạt, đủ để khiến đôi môi trông có sức sống nhưng không quá nổi bật.
Sau đó, cô tháo dây buộc tóc. Mái tóc đen tuyền buông xõa, óng ả như một dòng suối lụa. Từng đường chải nhẹ nhàng, khoan thai, gỡ đi những nút rối của một đêm dài.
Khi mọi thứ đã xong, cô nhìn thẳng vào hình ảnh của mình trong gương. Hoàn hảo.
Cô vươn tay, cầm lấy tấm thẻ nhân viên trên bàn. Trên đó là hình ảnh của một cô gái có nụ cười dịu dàng và ấm áp. Một khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi mắt đen láy to tròn. Bên dưới bức ảnh, những dòng chữ được in sắc nét:
Bác sĩ: 黑翼 | Heiyi
Khoa Bệnh Học Hư Không
Cô đeo tấm thẻ vào cổ, tra đôi bốt đen vào chân. Tiếng khoá cửa vang lên, một ngày mới bắt đầu.
Trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc, Heiyi luôn ngồi đi ngồi lại cùng một vị trí, cùng một toa tàu vào mỗi ngày. Cô thích những buổi sớm u ám như thế này, khi hơi lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, nó khiến cô cảm thấy mình đang thực sự được sống.
Một người phụ nữ mang thai vất vả chen vào toa, một tay vịn vào cột, tay kia đặt lên chiếc bụng đã nhô cao, ánh mắt mệt mỏi tìm kiếm một chỗ ngồi trống vô vọng. Ngay lập tức, Heiyi đứng dậy. Cô mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và thanh thoát, vừa đủ thân thiện để không bị xem là giả tạo. Cô khẽ gọi người phụ nữ ấy lại và nhường ghế của mình. Để người phụ nữ kia không phải bận lòng, cô ra hiệu rằng mình sắp xuống ở ga tiếp theo, trước khi lặng lẽ di chuyển sang một toa tàu khác.
Bệnh viện nơi cô làm việc là một tòa nhà hiện đại. Không khí bên trong "Khoa Bệnh Học Hư Không" luôn có gì đó khác biệt, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với một thứ mùi hương lạ, ngai ngái. Khoác lên mình chiếc áo blouse trắng tinh, Heiyi bắt đầu một ngày làm việc.
Buổi sáng bắt đầu với những ca bệnh thường quy.
Bệnh nhân đầu tiên là một trinh sát. Quá trình xâm thực đã khiến hai mắt của anh mọc thêm một đồng tử. Mọi người lúc này đều mang một hình hài gớm ghiếc trong góc nhìn của người đàn ông. Người bệnh trong bệnh viện có người trong mắt anh ta là con sâu gớm ghiếc với hàng sa số cánh tay ngoe nguẩy, người y tá cầm cây truyền dịch thì lại là một con bù nhìn cao kều với cái lưỡi hái sắc nhọn. Vị bác sĩ ngồi trước mặt anh ta lại hoá thân thành một con quạ với đôi cánh đen mở rộng phủ kín cả căn phòng.
Heiyi kiên nhẫn dùng một thiết bị chuyên dụng, nhẹ nhàng chiếu một luồng sáng dịu vào mắt anh ta, rồi cẩn thận kê một vài đơn thuốc và đưa ra những lời khuyên trấn an.
Người thứ hai là một nhà chế tác hương liệu, người có lông mũi đã biến thành những chiếc gai nhỏ sắc nhọn. Từ khi xuất hiện các triệu chứng, những gì anh ta ngửi thấy đều là những loại mùi kỳ lạ khiến anh không tài nào nuốt trôi được bất cứ thứ gì. Anh ta lấy ví dụ như lúc này đây hương thơm từ vị bác sĩ chẩn đoán lại có mùi hôi thối nồng nặc như tử thi đang phân huỷ.
Heiyi cẩn thận giải thích tình hình và tiêm một liều huyết thanh vào cánh tay ông với một động tác thuần thục, đảm bảo rằng việc điều trị đều đặn sẽ giúp ông bình phục.
Buổi trưa đến với một ca bệnh phức tạp hơn.
Bệnh nhân thứ ba là một thông dịch viên. Tai của anh ta liên tục nghe thấy vô số những âm thanh kỳ dị sau khi máy bay vô tình bay vào tầm ảnh hưởng của một vết nứt. Anh ta ngồi co rúm trong góc phòng, hai tay bịt chặt tai, cả người run rẩy và hoảng loạn, không cho bất kỳ ai lại gần.
Heiyi không vội vã. Cô yêu cầu các y tá khác đợi bên ngoài. Cô bước vào phòng một mình, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống ở một khoảng cách an toàn, im lặng. Cô không nói gì, chỉ đơn giản là ở đó, sự hiện diện của cô toát ra một vẻ bình tĩnh đến lạ thường. Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Người đàn ông dần thả lỏng, tiếng thở dốc của anh ta cũng chậm lại. Heiyi nhẹ nhàng đẩy một ly nước ấm về phía anh. Anh ta ngước lên nhìn cô, trong mắt vẫn còn đầy sự sợ hãi. Cô lấy ra một cuốn sổ tay, viết lên đó vài dòng chữ rồi đưa cho anh xem, hỏi rằng anh có thể viết ra những gì mình nghe thấy được không.
Bằng sự kiên nhẫn và những cử chỉ nhẹ nhàng, cô đã dần chiếm được lòng tin của người bệnh. Cô chẩn đoán anh không bị tổn thương vật lý, mà là tổn thương thần kinh do tiếp xúc với "tần số" của Hư Không. Cuối buổi, cô vẫy chào người bệnh nhân, nở một nụ cười hiền từ, đầy cảm thông.
Buổi chiều là một cuộc chiến thực sự.
Tiếng báo động cấp cứu vang lên khắp hành lang. Một y tá hớt hải chạy vào văn phòng của Heiyi, báo cáo về một ca ngộ độc thịt Hư Không đang suy hô hấp cấp. Heiyi lập tức lao đến phòng cấp cứu. Khung cảnh hỗn loạn, các bác sĩ khác đang vật lộn để giữ chỉ số sinh tồn cho bệnh nhân. Bệnh nhân lúc này liên tục co giật, các bác sĩ phải cố hết sức để khiến nạn nhân không cắn nát cái lưỡi đẫm máu đã đen xì như than cháy của mình. Giữa sự hỗn loạn đó, Heiyi là người bình tĩnh nhất. Giọng cô rõ ràng, dứt khoát khi ra chỉ thị, yêu cầu chuẩn bị huyết thanh kháng độc tố cấp 5, tăng liều an thần và đặt nội khí quản ngay lập tức.
Ca cấp cứu kéo dài hàng giờ. Heiyi cùng đội ngũ của mình đã làm việc không ngừng nghỉ, kết hợp giữa công nghệ y học hiện đại và kiến thức chuyên sâu về sự xâm thực. Khi bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê, các y bác sĩ khác đều đã kiệt sức, chỉ còn lại Heiyi. Cô vẫn ngồi đó, bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay của người đàn ông xa lạ, thì thầm những lời an ủi như thể anh ta có thể nghe thấy.
Một ngày làm việc tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng khép lại, nhưng ca trực đêm vẫn còn ở đó, chờ đợi. Nữ bác sĩ tận tụy bước ra trước cổng bệnh viện, ngước nhìn bầu trời đã bắt đầu lấm tấm những hạt mưa. Có lẽ cô cần một khoảng lặng, một chút không khí của thế giới bên ngoài, trước khi quay trở lại với những bức tường trắng.
Heiyi mở chiếc ô đen, chậm rãi hòa mình vào con đường vắng. Vạt áo blouse trắng của cô khẽ lay động, dần thấm hơi ẩm lạnh lẽo của màn đêm.
Như một thói quen, cô đi qua dãy phố cổ, nơi thời gian dường như ngưng đọng. Những ngôi nhà cũ kỹ nép mình vào nhau, im lìm. Một tiệm thuốc tây vẫn sáng ánh đèn vàng ấm áp. Một tiệm ăn đã lâu đời, cánh cửa gỗ đóng chặt. Một văn phòng luật đã bị niêm phong, những tờ giấy dán trên cửa đã ố màu. Một tiệm đồng hồ với hai mặt tiền, tiếng kim đồng hồ vang vọng theo từng bước chân mà cô đi. Và một cửa hiệu tivi, nơi vô số màn hình đang nhiễu sóng, trống rỗng chồng chất lên nhau như những bia mộ của một thời đại đã qua.
Cô dừng chân tại cửa hàng tiện lợi, một ốc đảo của ánh sáng nhân tạo giữa màn đêm. Cô mua một bao thuốc, một ly mì, một ly cà phê nóng. Heiyi chọn một chỗ ngồi cạnh bức tường kính, lặng lẽ ngắm nhìn phố phường. Cơn mưa phùn giăng thành những sợi tơ bạc dưới ánh đèn đường, vài chiếc xe máy lướt qua, để lại những vệt sáng mờ ảo rồi tan biến.
Bên dưới ngọn đèn, một vệt đen co giật giữa vũng nước mưa. Một con mèo lông xù. Có lẽ là một tai nạn xe. Nó nằm đó, thoi thóp, chờ đợi cái chết đến với mình. Heiyi nhìn nó một lúc lâu, lặng lẽ rít một hơi thuốc.
Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi từ xa vọng lại, ngày một gần hơn. Heiyi trở về bệnh viện. Một bệnh nhân mới được đưa vào, tấm đệm trắng nhuốm đầy máu. Không phải nhiễm xạ, không phải quái vật. Chỉ là một tai nạn giao thông bình thường.
Heiyi đứng đó, ánh nhìn dán lên nạn nhân xấu số đang hấp hối. Ánh mắt của cô chất chứa một nỗi bi thương, nhưng cũng thật lạnh lẽo. Chiếc giường bệnh được đưa đi xa dần khỏi cô, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Khi ca trực cuối cùng kết thúc, Heiyi bắt chuyến tàu sớm nhất về nhà. Toa tàu trống không, chỉ có một mình cô, một bóng hình cô độc lướt đi trong lòng thành phố đang say ngủ. Nhưng cô lại yêu thích cái cảm giác đó. Cái lạnh lẽo, sự tĩnh lặng tuyệt đối. Nó khiến cô cảm thấy thế giới này là của riêng mình.
Về đến căn hộ, tiếng khoá cửa vang lên. Đôi bốt đen được đặt ngăn nắp lên kệ, chiếc ô được treo lên móc.
Tiếng vòi sen xả xuống, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút. Cô đứng dưới dòng nước ấm áp, gột rửa đi sự mệt mỏi của một ngày dài.
Tiếng nước dùng sôi lăn tăn trong bếp. Bàn tay cô uyển chuyển thái rau thành những đoạn đều đặn. Cô vớt sợi phở đã trụng, cho vào bát, thêm nước dùng, thêm rau. Cô ngồi xuống, lướt điện thoại đọc tin tức thế giới trong khi nhẹ nhàng tận hưởng bữa ăn của riêng mình.
Xong việc, cô trở về với chiếc giường. Mưa bên ngoài đã ngớt, chỉ còn rơi lất phất. Những vệt nước lăn dài trên tấm kính.
Heiyi cầm lấy chiếc điện thoại, mở ứng dụng thời gian và đặt lịch đếm ngược. Cô buông điện thoại xuống, đôi mắt khép lại. Màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn, bên trên là một con số.
77.
.
.
.
Tít... tít... tít...
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, một âm thanh xa xôi, lạc lõng giữa sự tĩnh lặng.
Heiyi tỉnh dậy bên trên chiếc giường, nhưng không vội vã. Ca làm việc của cô hôm nay bắt đầu vào ban trưa. Cô có cả một buổi sáng cho riêng mình. Nằm dài trên giường, cô lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, ánh sáng xanh mờ ảo hắt lên khuôn mặt. Mãi cho đến khi ánh nắng bên ngoài trở nên gay gắt, cô mới uể oải rời khỏi giường.
Bữa sáng được chuẩn bị một cách khoan thai. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng chậm rãi hơn.
Hôm nay trời nóng. Cái nắng oi ả của Sài Gòn khiến cô phải bỏ lại chiếc áo len đen cổ cao yêu thích trong tủ. Cô khoác lên mình một chiếc sơ mi lụa mỏng, cảm giác không mấy quen thuộc.
Toa tàu điện ngầm không còn vắng lặng. Không còn hơi lạnh hay những giọt mưa đêm. Thay vào đó là một biển người, là hơi nóng và mùi mồ hôi phả ra từ những cơ thể xa lạ. Cảm giác không mấy dễ chịu. Có lẽ sẽ thật tốt nếu thế giới này bớt chật chội hơn một chút.
Cô lặng lẽ mở một cuốn sách bìa da cũ, không có tiêu đề. Tay cô nhẹ nhàng lật từng trang giấy mỏng, trên đó là những dòng chữ cổ, viết về tội lỗi nguyên bản của con người và về một sự thanh tẩy vĩ đại sẽ đến để mang lại trật tự mới.
Bỗng, một vụ ồn ào nổ ra ở cuối toa. Một gã đàn ông to béo đang chửi mắng một cậu thanh niên trẻ tuổi. Gã tức tối bỏ đi, để lại cậu trai đứng đó, mặt tái đi vì xấu hổ và mệt mỏi. Cậu ta lảo đảo tìm một chỗ vịn, rồi ngồi phịch xuống băng ghế trống ngay cạnh Heiyi. Chỉ vài phút sau, vì kiệt sức, cậu ta ngủ thiếp đi, đầu từ từ nghiêng rồi tựa hẳn vào vai cô.
Heiyi không hề động đậy. Cô không nhìn cậu ta, mắt vẫn dán vào những dòng chữ về sự diệt vong trên trang sách. Nhưng một nụ cười gần như không thể nhận ra, đầy nhẹ nhàng và bí ẩn, khẽ nở trên môi cô.
Ngày làm việc của cô lại bắt đầu.
Người trinh sát có con mắt hai đồng tử đã hoàn toàn lành lặn. Anh đến tái khám, tay cầm một bó hoa nhỏ, khuôn mặt đỏ ửng khi cố gắng nói lời cảm ơn. Trước sự quyến rũ thanh thoát của Heiyi, anh chỉ biết lắp bắp vài câu rồi vội vã rời đi.
Người chế tác hương liệu trở lại với vài lọ nước hoa tinh xảo nhất của mình. Ông nói rằng, kể từ khi khứu giác bình phục, ông đã cố gắng tái tạo lại mùi hương của cô nhưng không tài nào thành công. Đó không phải là mùi của bất kỳ loài hoa hay gỗ quý nào. Nó là một thứ gì đó vừa thanh khiết, vừa cổ xưa. "Giống như mùi của tuyết đầu mùa và tro tàn." ông nói, "Một mùi hương khiến người ta vừa an lòng, lại vừa sợ hãi."
Người thông dịch viên giờ đã có thể nghe trở lại. Anh không còn hoảng loạn, mà trở nên hoạt bát lạ thường. Anh mang đến những album nhạc mới nhất của nữ diva Bianca Symphony để tặng cô, nói rằng giọng hát của diva có thể chạm đến trái tim, nhưng giọng nói của Heiyi lại có thể xoa dịu cả linh hồn, trong trẻo và dịu nhẹ như lời ru của một người mẹ.
Cuối cùng là người đầu bếp. Ông mang đến danh thiếp mạ vàng của nhà hàng mình, trân trọng mời cô đến dùng bữa. Ông nói rằng, với tư cách là một bếp trưởng, ông đã gặp qua vô số thực khách cao quý, nhưng chưa bao giờ thấy ai có được sự kiên nhẫn, sự lịch thiệp và một khí chất thanh cao đến vậy, ngay cả trong lúc hỗn loạn nhất của phòng cấp cứu. Trong mắt ông, cô không chỉ là một bác sĩ, cô giống như một vị thánh.
Đêm buông xuống, xua đi cái nóng oi bức của mùa hè. Heiyi, như một thói quen, lại tìm đến ốc đảo ánh sáng của cửa hàng tiện lợi. Cô mua một bao thuốc, một ly mì, một cốc cà phê đen. Hơi ấm từ ly cà phê lan tỏa qua lòng bàn tay, một sự an ủi nhỏ nhoi giữa màn đêm.
Cô ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh bức tường kính, lặng lẽ quan sát thế giới bên ngoài. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, những con thiêu thân lao vào quầng sáng, một vũ điệu vô vọng và điên cuồng, theo đuổi một ngọn lửa sẽ thiêu rụi chúng. Chúng không thể chạm tới, nhưng cũng không thể ngừng lại.
Heiyi châm một điếu thuốc, làn khói trắng mờ ảo hòa vào không khí. Cô trở về bệnh viện, điếu thuốc còn dang dở được dụi tắt và bỏ vào thùng rác ngay trước cổng.
Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn đêm. Một ca mới được đưa vào. Trên chiếc giường đẩy, một thanh niên cởi trần nằm bất động, cơ thể tái đi vì lạnh và suy nhược. Những vết bầm tím và trầy xước chi chít trên da thịt, minh chứng cho một cuộc va đập kinh hoàng.
Đi cùng cậu ta là một chàng trai khác, mặc một bộ vest lịch lãm, khuôn mặt điển trai nhưng hằn lên sự lo lắng tột độ. Bên ngoài cửa, những người đàn ông mặc vest đen tạo thành một hàng rào im lặng, ngăn cản ánh đèn flash của đám nhà báo. Vài Void Keeper cũng có mặt, không khí căng thẳng bao trùm.
Nạn nhân có liên quan đến thảm họa tại trung tâm thương mại DK. Vì là một ca Hư Không, Heiyi và tổ của cô được điều đến phụ trách.
Sau nhiều giờ hồi sức cấp cứu căng thẳng, bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch. Heiyi ngồi bên cạnh giường bệnh trong phòng cách ly, tay khẽ lật cuốn sách bìa da cô đã đọc dở lúc sáng. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy móc kêu đều đặn.
Một lúc sau, người của Hiệp hội xuất hiện, yêu cầu bàn giao lại ca bệnh này. Sau vài thủ tục pháp lý ngắn gọn, ký tên lên những biên bản không cần đọc, cô được phép ra về.
Heiyi bắt chuyến tàu điện sớm nhất. Vẫn là toa tàu đó, vẫn là vị trí ngồi đó. Cô ngồi xuống, ánh mắt vô thức nhìn về phía cuối toa, rồi lại liếc sang chỗ trống bên cạnh, nơi hôm qua có một người lạ mặt đã tựa đầu vào vai cô.
Về đến căn hộ, cô bật vòi nước lạnh. Dòng nước thanh mát gột rửa đi sự mệt mỏi và những phiền muộn của một ngày dài.
Trong bếp, tiếng dầu ăn xèo xèo vui tai. Bàn tay cô uyển chuyển đổ lớp bột đã khuấy đều vào chảo, rồi nhanh chóng rải lên trên lớp thịt bò thái mỏng, hành lá và giá đỗ. Mùi bánh xèo thơm lừng lan tỏa khắp căn hộ.
Bữa sáng được dọn ra. Cô vừa ăn, vừa lướt điện thoại xem lịch làm việc. Xong xuôi, cô nép mình vào chiếc giường êm ái, cả cơ thể rã rời chìm dần vào giấc ngủ. Trên màn hình điện thoại vừa tắt, con số hiển thị trên điện thoại nay đã giảm xuống.
53.
.
.
.
Brrr... Brrr...
Tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo Heiyi ra khỏi giấc ngủ. Cô khẽ nheo mắt, ánh sáng từ màn hình hắt lên trần nhà. Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cảm, máy móc, thông báo về một công việc cần chuyên gia. Đơn Vị Tác Chiến Thảm Hoạ Hư Không. Họ cần cô thiết lập chỉ số sinh hiệu cho các người máy trong một đợt huấn luyện.
Heiyi uể oải vươn vai. Một buổi sáng rảnh rỗi nữa đã bị công việc cắt ngang. Cô chuẩn bị bữa sáng, trang điểm, lựa cho mình một chiếc áo khoác dài để che nắng. Vừa nhâm nhi tách cà phê, cô vừa lướt điện thoại. Một bản tin thời tiết hiện lên, cảnh báo về một cơn bão lớn sắp hình thành ngoài biển Đông, dự kiến sẽ đổ bộ trong vài tuần tới.
Cô dọn dẹp, tô lại một lớp son mỏng, và đeo tấm thẻ nhân viên vào cổ.
Khu vực vành đai ngoài của vết nứt phường Tân Phú là một nơi kỳ lạ. Bên ngoài là sự trật tự của căn cứ quân sự, với tiếng kim loại va vào nhau, tiếng bước chân vội vã của các học viên. Một bên là sự im lặng chết chóc của vùng xâm thực, chỉ bị ngăn cách bởi một tấm kính cường lực khổng lồ.
Sau khi ký vào một loạt các điều khoản bảo mật, Heiyi bắt đầu công việc. Nhiệm vụ của cô là thiết lập chỉ số sinh hiệu cho các người máy y tế, lập trình cho chúng những phản ứng giống hệt con người khi bị thương. Chúng sẽ được đặt rải rác trong vùng an toàn, đóng vai "nạn nhân" cho một bài kiểm tra.
Trong suốt quá trình chuẩn bị, Heiyi không được phép tiến vào khu vực xâm thực. Cô chỉ có thể quan sát mọi thứ qua lớp kính chắn. Đôi mắt cô không nhìn vào những người lính, không nhìn vào các thiết bị, mà luôn hướng về phía trung tâm vết nứt, nơi không gian bị bóp méo thành một màu đỏ thẫm bệnh hoạn.
Rồi ánh mắt cô hạ dần xuống mặt đất ngay phía bên kia tấm kính. Nơi đó, giữa vùng đất chết, những bông hoa kỳ dị đang nở rộ. Chúng có màu đỏ như máu, cánh hoa mỏng manh nhưng lại mọc lên từ lớp đất đá khô cằn bị nhiễm xạ. Chúng là biểu tượng cho một sự sống mãnh liệt, ngoan cường, một vẻ đẹp độc hại và phi tự nhiên.
Heiyi nhìn chằm chằm vào chúng, rồi lại liếc xuống bảng số liệu trên máy tính bảng, tiếp tục công việc của mình.
Chiều hôm đó, một đoàn xe đưa cô rời khỏi căn cứ. Qua cửa kính ô tô, cô nhìn thấy các tân binh đang chạy bộ trong sân tập. Hầu hết đều đã thấm mệt, nhưng vẫn cố gắng duy trì đội hình. Chỉ có một cậu thanh niên gầy gò đang tụt lại khá xa ở phía sau, hơi thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm, nhưng đôi chân vẫn không ngừng bước tới.
Ánh mắt Heiyi dõi theo cậu ta, hệt như cái cách cô đã quan sát những bông hoa nở rộ ở khu vực xâm thực lúc sáng. Một bông hoa độc mọc lên từ vùng đất chết. Yếu ớt, nhưng lại kiên cường bám trụ. Một sự tồn tại đầy mâu thuẫn.
Thật tuyệt đẹp.
Đêm đó không có ca trực. Heiyi đứng ngoài ban công, lặng lẽ thưởng thức một ly ngũ cốc nóng. Điếu thuốc trên gạt tàn vẫn còn tỏa ra những làn khói mỏng manh. Cô lướt xem vài dòng tin nhắn vô nghĩa, rồi đặt chiếc điện thoại xuống bàn.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt lên. Heiyi cầm trên tay đĩa album mới của Symphony, album mang tên "Dévotion", một món quà từ người thông dịch viên đã bình phục. Lớp giấy bóng kính vẫn còn mới nguyên, phản chiếu ánh đèn như một mặt gương mờ.
Cô chậm rãi, cẩn thận xé lớp giấy bóng. Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Cô đặt chiếc đĩa CD vào một chiếc máy hát cạnh giá sách, một vật cổ làm bằng gỗ mun bóng loáng, thứ dường như không thuộc về căn hộ hiện đại này.
Cô ấn nút.
Những nốt dương cầm đầu tiên vang lên, trong trẻo như những giọt pha lê rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Rồi giọng hát của Bianca cất lên, thanh thoát, bay bổng, lấp đầy mọi ngóc ngách của căn phòng. Giai điệu không có sự cuồng nhiệt, chỉ có một nỗi buồn dịu dàng và một sự bình yên sâu thẳm.
Heiyi trượt mình vào trong chăn, hơi lạnh từ tấm ga trải giường nhanh chóng được xua tan. Cô không nhắm mắt ngay, chỉ im lặng lắng nghe, để cho âm nhạc gột rửa đi những mệt mỏi của một ngày dài.
Ngoài kia, màn đêm bao trùm lấy thành phố. Ánh đèn vàng bên vệ đường nháy lên rồi chợt tắt, bỏ lại những con thiêu thân bơ vơ tìm kiếm một nguồn sáng mới. Hiệu thuốc hôm nay đã đóng cửa sớm.
Cô vươn tay, ấn tắt đèn ngủ. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn, chỉ còn lại thứ âm nhạc thanh khiết đó, và một tâm hồn đang từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lời bài hát kể về một vương quốc không bao giờ ngủ, nơi màn đêm không phải là dấu chấm hết, mà là sự khởi đầu của những nỗi ám ảnh đẹp đẽ nhất.
Ở đó, có một người thợ săn thao thức giữa đêm. Anh nằm ép mình vào lớp cỏ ẩm ướt, hơi sương lạnh lẽo thấm vào da thịt. Qua ống ngắm, cả thế giới của anh thu lại chỉ còn là một vòng tròn hoàn hảo. Giữa vòng tròn đó, mặt hồ dát bạc lấp lánh dưới ánh trăng tròn. Và trên mặt hồ ấy, một con thiên nga đen đang lướt đi, bộ lông của nó đen tuyền, tương phản một cách kiêu hãnh với vầng trăng bạc. Mỗi cử động của nó là một vũ điệu của sự thanh thoát và kiêu kỳ. Ngón tay của người thợ săn đặt trên cò súng, nhưng nó đã đông cứng lại. Anh quên mất mình là một kẻ đi săn. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ là một kẻ si tình, bị vẻ đẹp kia bắt giữ làm tù binh.
Ở đó, có một dược sĩ già không ngủ. Ông lang thang trong những khu rừng tăm tối nhất, nơi ánh trăng không thể xuyên qua. Đôi tay ông rướm máu vì gai góc, đôi chân mỏi rã rời, nhưng ông vẫn không ngừng tìm kiếm. Không phải vàng bạc, không phải châu báu, thứ ông tìm là một loài hoa duy nhất, một loài hoa trong truyền thuyết mang một mùi hương có thể chữa lành căn bệnh đang gặm nhấm tâm hồn ông. Ông tìm kiếm một mùi hương của ký ức, của sự bình yên đã lãng quên.
Ở đó, có một nhà truyền giáo không ngủ. Ông ngồi giữa nhà thờ lạnh lẽo, những cuốn kinh thư cũ kỹ phủ đầy bụi nằm im lìm quanh ông. Ông đã từ bỏ chúng. Ông đã từ bỏ vị chúa trời mà ông từng phụng sự. Bởi vì đêm qua, lần đầu tiên trong đời, ông đã thực sự nghe thấy tiếng hát của một nữ thần. Không phải qua những dòng chữ chết, mà là một phúc âm trong trẻo, rót thẳng vào linh hồn, một giai điệu khiến mọi đức tin trước đây của ông trở thành giả dối.
Và ở đó, có một nhà hàng danh tiếng đã không còn sáng đèn. Vị đầu bếp, một bậc thầy của những hương vị, đã đóng cửa nó lại. Ông không còn nấu cho những vị khách quý tộc nữa. Bởi vì giờ đây, ông đã tìm thấy thực khách duy nhất xứng đáng với nghệ thuật của mình. Hằng đêm, ông không ngủ, chỉ để nghiên cứu, để sáng tạo ra những món ăn tinh túy nhất, dành riêng cho một vị nữ hoàng tối cao mà không ai khác có thể sánh bằng.
Trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường của Heiyi, màn hình chiếc điện thoại khẽ sáng lên lần cuối rồi tối hẳn. Con số trên điện thoại lại thay đổi khi ngày mới bắt đầu.
18.
.
.
.
Tít... tít... tít...
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, đều đặn và tàn nhẫn. Nhưng hôm nay, không có cánh tay nào vươn ra để dập tắt nó. Âm thanh chói tai cứ thế vang vọng, dội vào bốn bức tường của một căn phòng lạnh lẽo, vắng lặng đến lạ thường.
Sự tĩnh lặng đáp lại.
Trên chiếc giường, chăn đã được xếp ngay ngắn. Trong gian bếp, chén đĩa đã được rửa sạch và cất lên kệ. Trong nhà tắm, sàn gạch đã khô cong. Đĩa album của Symphony nằm im lìm trên giá sách. Mọi thứ đều trật tự hoàn hảo, một cuộc sống đã được dọn dẹp và cất đi gọn gàng.
Chuyến tàu điện ngầm cắt ngang qua thành phố. Vị trí ngồi quen thuộc gần cửa nay lại trống vắng.
Bầu trời hôm nay đã trở nên âm u hơn bao giờ hết. Mây đen cuồn cuộn kéo đến, nặng trĩu như một tấm màn tang. Tiếng sấm gầm gừ ở phía chân trời, một lời cảnh báo xa xôi.
Bên dưới tấm bia đá kỷ niệm và bức tượng đồng của Lightning Queen, một bó hoa ly trắng tươi đã được đặt sẵn từ lúc nào, bên cạnh là một chiếc lọ nhỏ được bịt kín nắp chứa đầy các đốm màu nhiễu loạn, cùng những dòng năng lượng đen xen đỏ hỗn loạn đang uốn lượn.
Một cô gái mặc áo len đen cổ cao, chân đi đôi bốt đen, tay cầm chiếc ô đen, hòa vào dòng người thưa thớt qua lại. Cô không ngoái đầu nhìn lại. Chiếc ô đen của cô chỉ là một trong vô số những chấm đen vô danh, cho đến khi hoàn toàn tan biến vào lòng thành phố.
Tại căn hộ trống vắng, chiếc điện thoại mà cô luôn mang theo bên mình bị bỏ lại trên bàn. Màn hình nó chợt sáng lên, rung bần bật. Vô số cuộc gọi nhỡ từ Trưởng khoa. Bên dưới là một dòng tin nhắn đầy lo lắng của các đồng nghiệp.
Một cuộc gọi nữa lại đến rồi kết thúc trong vô vọng. Màn hình chờ hiện lên, con số đếm ngược mà nó vẫn luôn hiển thị những ngày qua giờ đã thay đổi.
Rồi màn hình lại sáng lên một lần nữa, hiển thị cảnh báo pin yếu. Trước khi vụt tắt, con số cuối cùng còn kịp hiện ra, sau đó chìm vào bóng tối vĩnh viễn.
0.
~o0o~


0 Bình luận