Void Keeper
DredK Aki Grinz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 02: Đơn Vị Tác Chiến Thảm Hoạ Hư Không

Chương 14: Chuyến săn cá giữa lòng đô thị

0 Bình luận - Độ dài: 9,694 từ - Cập nhật:

Phúc dẫn đầu cả đội, lao thẳng vào bầy quái vật đang lởn vởn như một cơn lũ đen. Thanh kiếm trong tay cậu vung lên không ngừng nghỉ, lưỡi thép ánh lên trong ánh sáng đỏ thẫm từ Hư Không, xé toạc từng bóng quái vật chắn đường. Không một lời giải thích, không một ánh mắt do dự, chỉ có một ý chí cháy bỏng dẫn dắt cậu tiến về trung tâm vết nứt.

Yuki và Capy bối rối. Họ không rõ điều gì đã khiến Phúc hành động như vậy, đột ngột, liều lĩnh, và im lặng đến đáng sợ. Nhưng có một điều họ chắc chắn: khi Phúc không còn nói năng líu lo như thường lệ mà chỉ lặng lẽ tiến bước, thì nhất định đang có điều gì đó vô cùng nghiêm trọng.

Chẳng mấy chốc, cả ba đã đặt chân vào vùng xâm thực, nơi không gian vặn vẹo và cảm giác hỗn loạn dày đặc của Hư Không bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Mặt đất bên dưới như đang thở, những rễ cây đỏ sẫm ngoằn ngoèo như tĩnh mạch trồi lên từ lòng đất, run rẩy dưới từng bước chân.

Capy dừng lại quan sát địa hình, vài cái hố to tướng trên mặt đất, rồi lại nhìn về phía một cột đo cảm biến cũ kỹ vẫn chưa được tháo dỡ - một dấu hiệu quan trọng. Dựa theo hướng đi và vị trí hiện tại, cậu nhanh chóng nhận ra: đây là khu vực thuộc tiến trình nhiệm vụ của một đội khác.

Cậu lập tức liên tưởng đến cuộc trò chuyện khi đội 5 rời khỏi khu vực xâm thực, hào hứng khoe khoang về chiến thắng của họ. Nghĩa là nhiệm vụ của họ đã hoàn tất. Chỉ còn lại đội 3, đội của Nam, người bạn thân nhất của Phúc.

Capy liếc nhìn Phúc, chẳng trách tại sao cậu lại hành động kỳ lạ đến như vậy.

Nhưng... đội 3 đâu rồi?

Cả ba đứng giữa một vùng đất hoang vu, nơi từng bước chân vọng lại tiếng sỏi đá vỡ vụn, còn không khí thì đặc quánh như thể chứa đầy những bí mật chưa được hé lộ. Cảnh vật quen thuộc, nhưng lại phủ lên một vẻ tĩnh mịch đáng ngờ, hệt như lúc họ thực hiện nhiệm vụ thay thế cột cảm biến lần trước.

Phúc không trả lời ngay. Cậu lặng lẽ đưa tay vuốt qua bảng kỹ năng hiển thị lơ lửng trước mắt. Một luồng sáng xanh lấp lánh lóe lên khi cậu kích hoạt Danh hiệu: Chuyên Gia Bò Sát, một kỹ năng đặc biệt cho phép cảm nhận nhiệt độ và bám dính trên mọi bề mặt, thứ từng được cậu sử dụng để chạy trên bức tường cao chót vót không lâu trước đó.

"Chúng ta có ít nhất bốn mươi phút trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn."

Giọng Phúc vang lên, nghiêm túc và chắc nịch. Không còn chút gì của sự lạc quan thường ngày.

"Chuyện? - Chuyện gì mới được?" Yuki tròn mắt, hỏi lại, giọng xen lẫn lo lắng và tò mò.

Không vội trả lời, Phúc kích hoạt tầm nhìn cảm quan nhiệt. Thế giới xung quanh lập tức đổi màu trong đôi mắt cậu, mọi vật thể sống phát ra ánh sáng đặc trưng của thân nhiệt. Nhưng nơi đây... là một vùng tăm tối. Không dấu vết của quái vật, càng không có đội 3.

"Mọi người không thấy kỳ lạ sao?" - Phúc bắt đầu giải thích, giọng đều đều nhưng dần đẩy lên cao trào.

"Khu vực tiệm cận vết nứt, nơi nguy hiểm nhất, lại không có lấy một bóng quái vật. Trong khi ở vành đai ngoài, số lượng sinh vật Hư Không lại tăng lên một cách bất thường. Đó không phải là ngẫu nhiên."

Capy và Yuki thoáng sững sờ. Họ đã cảm nhận được điều đó, nhưng không ai gọi tên được nỗi bất an đang lan tỏa như sương mù này.

Phúc tiếp tục:

"Trong thế giới tự nhiên, hiện tượng này được gọi là Apex Predator Effect. Khi một sinh vật cực kỳ mạnh xuất hiện, nó sẽ trở thành kẻ thống trị chuỗi thức ăn. Các sinh vật khác hoặc bị tiêu diệt, hoặc sẽ rời bỏ lãnh thổ, tìm kiếm nơi an toàn hơn để sinh tồn."

Cậu nhìn thẳng vào hai người đồng đội, ánh mắt sáng rực trong chế độ tầm nhiệt:

"Hiện tượng di tản sinh học này từng được ghi nhận trong các nghiên cứu về sói xám ở Công viên Quốc gia Yellowstone. Khi bầy sói được tái thả vào khu vực, chúng không chỉ thay đổi hành vi của nai và hươu, mà còn khiến cả hệ sinh thái điều chỉnh lại, từ loài cỏ, loài chim, đến cả dòng chảy của sông."

"Vậy..." Capy thì thầm "ý của đại ca là..."

"Phải. Có một sinh vật cực kỳ nguy hiểm đã xuất hiện gần trung tâm vết nứt. Và nó đã dọn sạch mọi thứ trong khu vực lãnh địa của nó."

Phúc nắm chặt chuôi kiếm.

"Đội 3... họ đã tiến vào trước chúng ta. Nhưng nếu họ không phát hiện ra điều này kịp lúc..." Cậu dừng lại, không cần nói tiếp. Ai cũng hiểu điều gì có thể đã xảy ra.

"Bốn mươi phút? - Tại sao?" - Yuki hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo từng phản ứng trên khuôn mặt căng thẳng của Phúc.

Phúc khựng lại một giây, rồi khẽ lắc đầu, giọng cậu trầm xuống nhưng đầy sự chắc chắn:

"Tôi không tin đội của Nam dễ dàng bị hạ gục bởi một con quái vật lang thang đến từ Hư Không. Họ là một trong những đội tinh nhuệ nhất lớp huấn luyện, nếu có chuyện gì xảy ra, thì khả năng cao là họ đã chạm trán với thứ gì đó khủng khiếp... và đang ẩn nấp ở đâu đó, chờ viện trợ."

Phúc đưa mắt nhìn khắp khu vực, môi mím chặt trước khi tiếp tục:

"Mức độ xâm thực ở đây hiện tại đã vượt ngưỡng 60%. Ở mức này, một Void Keeper bình thường chỉ có thể duy trì được trạng thái lý trí trong khoảng hai tiếng. Sau đó, cơ thể sẽ bắt đầu biến đổi, ADN bị tái cấu trúc vì Hư Không đồng hóa và... khi điều đó xảy ra, sẽ không còn là người nữa."

Capy bắt đầu lôi trong ngực áo ra những quả pháo đặc chế, lùi dần về phía Phúc với dáng vẻ đề phòng.

"Dựa theo thời điểm đội ba rời khỏi căn cứ và tiến vào vùng xâm thực, tôi ước tính họ đã ở đây khoảng một giờ hai mươi phút. Tức là... nếu còn ai sống sót, thì chúng ta chỉ có chưa đến bốn mươi phút để tìm và đưa họ ra khỏi đây."

Yuki chớp mắt:

"Các Void Keeper hạng A? - Những người hướng dẫn? - Chuyện này - Họ biết không?"

Phúc nhếch môi, không cười. Giọng cậu mang theo chút giận dữ kìm nén:

"Họ biết. Chắc chắn là biết. Nhưng họ vẫn không can thiệp, tức là điều này vẫn đang nằm trong nội dung của bài kiểm tra. Và đây mới thực sự là nội dung của bài kiểm tra giải cứu mà Hell Driver đã đề ra."

Capy bật ra một tiếng thở dài đầy chán nản:

"Ra đó là lý do mà lúc nãy đại ca nhìn vào máy quay rồi chửi đổng..."

Phúc không đáp. Cậu chỉ xiết chặt chuôi kiếm hơn nữa, tầm nhìn nhiệt vẫn đang quét từng bụi cây, từng mảnh đất chết.

Nhưng dù có nhìn kỹ như thế nào đi chăng nữa, vẫn không có một bức xạ nhiệt của một sinh vật sống nào được thu lại qua đôi mắt của cậu, khiến cậu không khỏi khó hiểu rốt cuộc thứ sinh vật nguy hiểm mà cậu đã đề cập và đội 3 đã biến đi đâu rồi?

Cho đến khi cậu nhận ra có điều gì đó bất thường ở những nhánh cây leo, khi chúng tỏ ra khá rụt rè và phần rễ yếu ớt không dám bám sâu bên dưới lòng đất. Phúc đã nhận ra vấn đề mà cậu đang tìm kiếm có lẽ đang nằm bên dưới mặt đất mà họ đang đứng.

Bên dưới chân cậu, một nguồn nhiệt lớn một cách bất thường đã chực chờ sẵn từ lúc nào, nó ngày càng tiến lại gần cả bọn hơn, như thể một thứ gì đó to lớn bên trong lòng đất đang trỗi dậy.

"Chạy!"

Phúc không kịp nói nhiều, chỉ vội thốt lên một lời cảnh báo. Ngay lập tức, mặt đất nơi cả bọn đang đứng rung chuyển dữ dội rồi nổ tung. Những mảng bê tông, đường nhựa văng tung tóe, khói bụi bốc lên mịt mù che khuất mọi thứ. Cứ như thể họ vừa kích hoạt một quả mìn chống tăng.

May mắn nhờ lời cảnh báo của Phúc, cả ba đã kịp thời nhảy sang ba hướng khác nhau, thoát khỏi vụ nổ chết người trong gang tấc.

"Cái gì vậy... chúng ta dẫm phải mìn sao?" Capy hoang mang hỏi.

"Không phải mìn..." Phúc đáp lại, đôi mắt hướng về những cái hố to tướng mà cậu từng thấy lúc trước. "Những cái hố này... có lẽ đều là tác phẩm của nó."

Khi làn khói bụi tan dần, Phúc mới nhìn rõ hình thù của sinh vật quái gở đã trồi lên từ lòng đất.

Nó trông như một con cá mập khổng lồ. Thân hình vốn đã đồ sộ, nay lại đứng thẳng trên bốn chi, cái bóng khổng lồ của nó che khuất cả mặt trời. Vây cá trên hai chi trước ánh lên sắc thép kim loại. Nó ngẩng cao đầu, há rộng bộ hàm lởm chởm răng kim loại sắc nhọn như một vực sâu chết chóc, mỗi chiếc răng phản chiếu hình ảnh méo mó của Phúc.

"Thứ này... vượt xa mọi con quái vật chúng ta từng đối mặt."

Hai chân Phúc bỗng bủn rủn, chuôi kiếm rung lên bần bật trong bàn tay không sao kiểm soát nổi. Khí thế áp đảo đến kinh hoàng này, chắc chắn không nằm trong khả năng đối phó của cậu. Nó khác hẳn con quái vật cậu từng gặp ở trung tâm thương mại. So với con bò sát đó, sinh vật này dường như không có trí tuệ hay lý trí, toàn thân nó chỉ toát ra một bản năng duy nhất: săn đuổi và giết chóc.

Con quái thú bất chợt bứt tốc, lao thẳng về phía Phúc, giương cao chi trước sắc lẹm hòng đoạt mạng cậu. Lớp màng trên vây cá của nó biến đổi thành những mảng kim loại đỏ rực, cả cơ thể phóng đi như một quả tên lửa.

"Nhanh quá!"

Phúc chỉ kịp nghĩ, vội vàng đưa tay rút vũ khí ra chống đỡ. Nhưng tốc độ của nó vượt xa phản xạ của một người bình thường như cậu.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai. Yuki đã kịp thời chắn trước mặt Phúc, chặn đứng đòn tấn công của con quái vật. Cô đứng vững như một tấm khiên không thể lay chuyển, dù cho thanh đại kiếm đã bị chém văng mất một mẩu.

Con quái vật gầm lên, dùng chi còn lại, biến cả hai chi trước thành cặp đao máy chém, liên hoàn tung những đòn tấn công vũ bão về phía Yuki. Thấy vậy, Capy lập tức kéo Phúc lùi lại, tránh làm vướng chân cô.

Bị Capy lôi đi, nhưng đôi mắt Phúc vẫn dán chặt vào từng cử động của Yuki. Cậu biết cô rất mạnh, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được thể chất của cô lại phi thường đến thế. Yuki không chỉ điều khiển thanh đại kiếm khổng lồ một cách dễ dàng, mà còn đủ nhanh nhẹn để đỡ được liên tiếp những đòn chém của con quái vật.

Tuy nhiên, khối kim loại trên tay Yuki lại không bền bỉ được như chủ nhân của nó. Thanh kiếm liên tục bị sứt mẻ, hao mòn sau mỗi lần va chạm. Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc nó sẽ biến thành sắt vụn, và Yuki sẽ gặp nguy hiểm.

"Capy!" Phúc gọi.

Người máy lập tức hiểu ý người đội trưởng. Lồng ngực Capy mở ra một khoang chứa rỗng. Cậu rút từ trong túi ra một lọ dung dịch đặc sệt màu kim loại tối rồi đặt vào khoang chứa. Lồng ngực đóng lại, bảng đèn LED trên mặt hiện lên tiến trình chuyển hóa. Các khớp nối trên cơ thể Capy bắt đầu tỏa nhiệt, bốc hơi nước.

Một luồng điện từ lồng ngực truyền đến cổ tay, và một khối hộp dẹt có biểu tượng đặc trưng của Capy bật ra. Cậu ném nó về phía Phúc, người đang chạy vòng ra hướng di chuyển của con quái vật.

Sau khi gài khối hộp xuống đất, Phúc vội vã lùi về vị trí an toàn rồi ra hiệu.

"Nimiya, tránh ra!"

Nhận được tín hiệu, Yuki dồn sức hất chệch đòn tấn công của con quái vật rồi bật lùi về sau. Cùng lúc đó, Capy nhấn kíp nổ trên bàn tay máy của mình.

Đó là một quả bom do Capy tự cải tiến, có khả năng chuyển hóa dung dịch hóa học thành các loại bẫy tùy tình huống.

Quả bom được kích hoạt, nhưng thay vì nổ tung, nó tạo ra một khối kim loại khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, bung ra vô số gai nhọn đâm thẳng về mọi hướng. Do quán tính, con quái vật không kịp dừng lại, lao thẳng vào bãi chông kim loại.

RẦM!

Thế nhưng, tảng kim loại ấy lại giòn tan như đậu phụ, vỡ nát thành nhiều mảnh vụn khi con quái vật đâm sầm vào. Nó nhanh chóng lấy lại thăng bằng, cơ thể không một vết xước, rồi lại xác định vị trí của Yuki và tiếp tục lao tới.

"Trời ạ, nó không hề hấn gì sao?!"

"Bom của cậu có hoạt động ổn không đấy?"

"Em đã thử nghiệm cho đại ca xem mấy lần rồi mà! Da của con quái này phải dày đến mức nào cơ chứ?" Capy hoảng hốt đáp lại.

Yuki vội giương thanh đại kiếm lên chống đỡ. Dù thể chất phi thường, cô vẫn bị con quái vật áp đảo hoàn toàn, chỉ có thể phòng ngự chứ không có lấy một cơ hội phản công.

Sau khi hứng chịu hàng loạt đòn tấn công mãnh liệt, thanh đại kiếm trên tay cô cuối cùng cũng đến giới hạn.

CHOANG!

Nó vỡ tan tành thành trăm mảnh.

"Chết tiệt! Capy!"

Nhận ra Yuki đang tay không đối mặt với con quái thú điên loạn, Phúc gọi Capy phối hợp yểm trợ. Cậu rút kiếm, dồn hết sức lực lao về phía Yuki, dù biết rằng mình không thể đến kịp, và dù có đến kịp cũng không đủ sức chống đỡ dù chỉ một đòn. Capy cũng vậy, cậu cố ép cơ thể quá tải để sản xuất thêm một quả bom nữa nhanh nhất có thể.

Giữa tình thế tuyệt vọng, một thanh đại kiếm khác bất ngờ từ đâu bay vút tới, chắn ngang đòn tấn công của con quái vật. Ngay sau đó, một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Một luồng năng lượng cực lớn bắn thẳng vào mang con quái, đẩy lùi nó lại trước khi nó kịp vung đao vào Yuki, khiến nó loạng choạng.

Ngẩng lên, Phúc nhận ra phát súng đó đến từ Nam - người mà cậu đã tìm kiếm suốt buổi. Nam đang ở trên một tòa nhà gần đó, ẩn mình sau một tấm màn chắn làm từ vật liệu trong suốt.

Cùng lúc, Phát đột ngột xuất hiện từ một con hẻm, ra hiệu và dẫn đường cho nhóm Phúc chạy về phía tòa nhà của đội 3.

Nam nhanh chóng lên đạn, tiếp tục ghì chặt nòng súng vào vai, xả một loạt đạn vào con quái vật hòng chặn đứng nó.

Vừa chạy thục mạng, Phúc vừa ngoái đầu lại quan sát. Dù trúng một phát đạn năng lượng cực lớn của Nam, con quái vật vẫn hiên ngang đứng vững, không một vết xước. Nhưng Nam dường như đã tìm ra điểm yếu của nó. Cậu liên tục bắn vào phần mang, buộc con quái vật phải khựng lại trong đau đớn.

Bất thình lình, con quái dựng thẳng đuôi, chúi đầu xuống. Nó co hai chi trước vào thân rồi xoay tròn với tốc độ kinh hoàng, tự biến mình thành một mũi khoan khổng lồ lao thẳng xuống lòng đất.

"Nhanh lên! Rời khỏi mặt đất ngay!" Phát gào lên, cậu vừa dứt lời đã nhảy lên thanh đại kiếm đang lơ lửng và kéo tay Capy.

Phúc vội vã đuổi theo, đồng thời kích hoạt tầm nhìn nhiệt để theo dõi con quái vật. Qua lớp cảm biến, cậu thấy rõ một nguồn nhiệt khổng lồ đang di chuyển dưới lòng đất, lao đi với tốc độ điên cuồng không hề suy giảm.

Ngay khoảnh khắc mặt đất dưới chân Phúc nứt toác, bộ hàm kim loại tử thần của con quái trồi lên, Yuki đã lao tới, bế thốc cậu lên và dùng hết sức bật nhảy, bám chặt lấy Capy đang lơ lửng trên không. Cả nhóm thoát hiểm trong gang tấc.

Cả bọn đáp xuống tầng một mảng bị khuất của toà nhà. Ngay lập tức, Phát đẩy nhóm của Phúc vào bên trong một bức màn chắn vô hình, thứ được dựng lên tạm thời như một căn lều dã chiến.

Phúc không khỏi thán phục trước công nghệ này. Cậu thử chuyển đổi giữa mắt thường và tầm nhìn nhiệt, quả thật bức màn đã vô hiệu hóa mọi thứ tín hiệu bên trong nó, kể cả bức xạ nhiệt. Chẳng trách tại sao cậu không thể tìm thấy đội 3, dù đã dùng năng lực để rà soát toàn bộ khu vực.

"Chào đội bốn, mọi người vẫn ổn cả chứ?" Linh hồ hởi vẫy tay chào, dù một bên chân cô đang được băng bó.

"Chân cậu sao vậy?" Phúc hỏi.

"Hehe, vết thương nhỏ thôi."

Nam tặc lưỡi, ánh mắt đầy chua xót nhìn về phía vết thương của đồng đội. "Thế... hẳn là mày đã biết điểm yếu của nó rồi nhỉ?"

"Ừm." Phúc gật đầu. "Tao thấy mày liên tục bắn vào mang của nó. Dù không gây sát thương nhưng lại khiến nó choáng váng và mất thăng bằng."

"Con Cracker đó có khả năng biến đổi lớp vây thành một loại vật chất cứng hơn cả hợp kim." Nam ôn tồn giải thích. "Cơ thể nó được cấu tạo để bỏ qua lực cản không khí, giúp nó di chuyển cực nhanh. Khả năng đào đất cho phép nó đột kích bất ngờ. Bù lại, nó bị mù và định vị con mồi thông qua sóng âm."

Nam nhìn lên bức màn chắn do Linh dựng nên. Linh tiếp lời: "Bức màn này có khả năng hấp thụ mọi loại sóng, kể cả sóng nhiệt. Nhờ vậy nên bọn tớ mới có thể an toàn ở đây mà không bị nó phát hiện."

"Vậy tại sao mọi người không tìm cách rời khỏi đây?" Capy thắc mắc.

"Chạy bộ thì không thể nào nhanh hơn nó, huống hồ còn phải dìu theo một người bị thương," Phát đáp.

"Thế còn dùng đại kiếm của cậu bay lên thì sao? Giống như lúc nãy ấy?"

"Không đơn giản vậy đâu." Nam ngắt lời. "Thứ nhất, bọn tao vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ và chắc chắn không muốn nếm trải buổi huấn luyện địa ngục của Hell Driver. Thứ hai..."

Nam vén tấm màn, quẳng một quả lựu đạn xuống dưới. Gần như ngay lập tức, con quái phá tung mặt đất, phi thân lên cao ngang với vị trí của họ, nuốt chửng quả lựu đạn đang phát nổ. Nó đáp xuống đất mà không hề hấn gì, rồi lại lặn vào lòng đất.

"Mày thấy đó." Nam tiếp tục. "Nó có thể nhảy cao đến mức này. Tao không chắc đâu là độ cao an toàn. Năng lực của Phát rất tiện lợi, nhưng để chở theo nhiều người trên một quãng đường dài sẽ khiến cậu ta kiệt sức giữa chừng. Rơi tự do từ trên cao thì dù không thành mồi cho nó, chúng ta cũng tan xương nát thịt."

Phúc vuốt cằm, sử dụng tầm nhìn nhiệt để quan sát lòng đất. Bỗng cậu khựng lại. Có những nguồn nhiệt khác đang di chuyển trong khu vực - đội 5.

Lý đang dẫn đầu đội 5, vừa đi vừa quan sát hiện trường đổ nát.

"Này Bình, em có chắc là thấy đội bốn chạy về hướng này không?"

"Em cũng... không rõ... có thể em nhìn nhầm."

"Hả??? Mày giỡn mặt anh à?"

Giữa lúc đó, Layla đã tìm được một góc khuất, thản nhiên ngồi xuống đọc truyện tranh. "Mấy cái lỗ to tướng này là sao thế? Có đánh bom ở đây à?"

Vừa nghe đến mấy cái lỗ, Lý và Bình giật mình nhận ra Layla đã tách nhóm. "Layla, làm gì ở đó..."

ẦM!

Con quái vật bất ngờ trồi lên từ lòng đất, ngay tại vị trí Layla đang ngồi - cũng chính là chân trụ chính của tòa nhà nơi hai đội kia đang ẩn nấp.

Tòa nhà khổng lồ bắt đầu mất thăng bằng.

Tiếng kim loại gãy vụn vang lên ghê rợn. Tòa nhà nghiêng mình như một gã khổng lồ say rượu. Mặt đất rung chuyển dữ dội, những mảng bê tông bắt đầu nứt toác và rơi lả tả xuống dưới.

Bên trong, nhóm của Phúc cảm nhận rõ sự rung lắc. "Chuyện gì vậy?!" Linh hét lên khi màn hình radar của cô nhiễu loạn. "Là chân trụ! Nó đánh sập chân trụ của tòa nhà!" Phúc đáp lại mọi người, cố gắng giữ thăng bằng.

Bên ngoài, đội 5 may mắn sống sót nhờ Lý kịp thời vẽ ra một mái vòm che chắn. Đội 3 và Capy nhanh chóng bám vào thanh đại kiếm của Phát, bay vọt lên không trung.

Nhưng Phúc và Yuki lại không may mắn như vậy. Họ đang ở rìa của căn phòng, xa nhất so với mọi người.

Mặt sàn dưới chân họ đột ngột vỡ vụn. Phúc chỉ kịp đẩy Yuki về phía Capy.

"Bắt lấy con bé!"

Capy vươn tay ra, chộp được cổ tay Yuki và kéo cô lên thanh kiếm.

Nhưng Phúc thì đã mất đà. Cậu rơi vào bóng tối cùng với hàng tấn bê tông và sắt thép. Ánh mắt cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt kinh hoàng của Yuki và Nam đang gào thét tên cậu.

Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối cùng tiếng gầm rú của một công trình đang hấp hối.

Lúc này đây tại phòng quan sát, bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, chỉ riêng có Hell Driver là vẫn giữ vẻ ung dung tự tại.

"Này, cậu có chắc là nhóc đó sẽ ổn không?" Mạnh lo lắng hỏi.

"Đây là một diễn biến tôi không lường trước được, nhưng có lẽ cậu ta sẽ ổn thôi," Nghị đáp, mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh Phúc đang bị vùi lấp bên dưới đống đổ nát.

Bên ngoài trung tâm vết nứt, cuộc chiến vẫn tiếp diễn ác liệt. Những người không thể chiến đấu thì lại đang điên cuồng đào bới đống đất đá, cố gắng tìm kiếm người đồng đội xui xẻo.

Trong bóng tối dày đặc dưới đống đổ nát, Phúc lúc này đang hoàn toàn mất phương hướng. Cậu cố gắng sử dụng năng lực để định vị vị trí của mọi người, nhưng tấm màn của Linh đã che lấp toàn bộ phía trên khiến cậu dù có cố mấy cũng không thể nhìn thấy được gì.

Đột dưng, Phúc nhận ra được điều gì đó, sau đó cậu bật cười một cách đầy tự tin.

"Thật là, chẳng thể ngờ được mình lại nhận ra điều đó vào lúc này."

"Lại tự kỷ đấy à?" Giọng của Nghị vang lên từ trong bóng tối.

May mắn cho Phúc, Enkami - con chó máy mà Nghị luôn mang theo - đã có mặt kịp thời và ứng cứu. Nó dùng tấm thân kim loại cứng cáp, chống đỡ những mảng bê tông to tướng phía bên trên để che chở cho cậu.

"Không hề! Mà em thật không hiểu sao anh lại có thể đem một con quái vật như thế ra làm bài kiểm tra."

"Cậu còn nợ anh ơn cứu mạng đấy nhé."

"Em ra nông nỗi này chẳng phải là tại anh sao?"

"Haha, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Anh chỉ giúp lần này vì là tình huống đột xuất thôi đấy, lần tới là bị loại luôn đó."

Phúc cũng dễ dàng đoán được ngay từ đầu, Nghị đã cho Enkami âm thầm theo dõi con Cracker, sẵn sàng can thiệp nếu có sự cố ngoài ý muốn. Không lý nào họ lại để các tân binh đối mặt với một con quái vật nguy hiểm như thế mà không có phương án an toàn nào để dự phòng.

Chẳng bao lâu sau, Phúc được giải thoát khỏi đống đổ nát bởi Bình, Capy và Layla. Nhưng chưa kịp thở, cậu đã phải co giò chạy theo mọi người để tránh những đòn tấn công lạc giữa cuộc chiến của hai đội còn lại.

Trận chiến là một bản giao hưởng hỗn loạn nhưng đầy kỹ năng: những đường kiếm vũ bão của Yuki, những nhát chém biến ảo từ thanh đại kiếm của Phát, từng phát đạn chính xác của Nam, và vô số công cụ hỗ trợ - từ thang, ván trượt đến khiên chắn - được Lý vẽ ra từ hư không. Mọi người dốc toàn lực, vừa công vừa thủ, chống trả từng đợt tấn công điên cuồng của con quái vật.

"Huhu, cho tớ xin lỗi! Cậu mà bị gì thì tớ ân hận cả đời mất!" Layla oà lên, ôm chầm lấy Phúc.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng hỗn loạn tỏa ra từ cô. Đồng hồ của tất cả các Void Keeper réo lên đủ loại cảnh báo, thiết bị của Linh nhiễu sóng và trở nên vô dụng. Tín hiệu giữa Enkami và Nghị cũng bị gián đoạn.

Ào...

Trời bỗng đổ mưa như trút nước. Những hình vẽ của Lý lập tức tan chảy, năng lực của cậu bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Viên đạn trong súng của Nam bị kẹt cứng. Và rồi, trong một khoảnh khắc xui xẻo tột cùng, Yuki vấp phải một hòn đá và ngã thẳng vào bộ hàm đang mở rộng của con quái vật. Nó lập tức đóng chặt hàm, nghiêng mình lặn xuống lòng đất.

Trận chiến bỗng chốc rối tung. Một nhóm vội vàng trấn an Layla, nhóm còn lại nhảy xuống hố sâu đuổi theo con quái để cứu Yuki.

"Woa woa, dừng lại đi Layla! Đừng khóc nữa!"

"Nhưng... nhưng là do tớ..."

"Không," Phúc ghì chặt vai Layla, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng đầy tự tin. "Nhờ có cậu, chúng ta mới có thể chiến thắng."

"Nhờ... tớ sao?"

Phúc không trả lời, chỉ quay sang Linh, người đang vật lộn sửa chữa đống thiết bị. "Linh, nhờ cậu được chứ!"

Cậu đá nhẹ vào Enkami đang nằm bất động, ra hiệu cho Linh.

Bên trong phòng quan sát, Nghị bỗng đẩy ngã ghế mà tức tốc rời đi. Người đội trưởng vốn bình tĩnh và đầy tự tin nay lại tỏ ra vô cùng lo lắng và vội vã trước sự ngạc nhiên của mọi người.

"Chuyện gì xảy ra với tên đó thế?" Khôi ngạc nhiên.

"Có lẽ là vì mất kết nối với Enkami, trường hợp này hiếm khi xảy ra lắm ấy." Mii nói, tay cầm điện thoại thả cảm xúc cho các lượt bình luận.

Trở lại chiến trường, khung cảnh giờ đã rất khác. Phúc đang đứng trên một bức tường thẳng đứng, một sợi dây thừng buộc ngang hông, đầu kia nối với Layla đang đứng ở một vị trí cao hơn. Khung cảnh này quen thuộc đến lạ, hệt như lúc cậu dùng Yuki để "câu" quái vật.

"Sẵn sàng chưa, Linh?" Phúc gọi vọng xuống.

Bên dưới, Linh và Bình đang hí hoáy lắp đặt một thiết bị kỳ lạ. Nhận được tín hiệu từ Linh, Phúc kích hoạt tầm nhìn nhiệt, quan sát diễn biến dưới lòng đất. Cậu có thể thấy rõ những người đồng đội đang chật vật chiến đấu trong không gian tối tăm.

Con quái vật bắt đầu di chuyển về phía cậu, đúng lúc Layla đang đọc một mẩu truyện cười.

Khi nó vào đúng tầm, Phúc đột ngột kéo mạnh dây, khiến Layla rơi tự do.

"Đến giờ săn cá mập rồi!"

"Tớ tưởng cậu bảo tớ ở trên này để neo cho cậu an toànnnn!!!" Cô hoảng hốt la lên.

"Xin lỗi, Layla...!" Phúc cười trừ.

Con quái vật phá tung mặt đất, nhắm thẳng vào Layla - con mồi đang mang trong mình vận xui cùng cực.

"LAYLA! TRUYỆN CẬU THEO DÕI RA CHƯƠNG MỚI RỒI ĐÓ!" Phúc hét lớn.

"Thật... thật sao?!"

Tâm trạng Layla lập tức đảo chiều, đôi mắt sáng rực lên. Con quái cắn hụt một cách khó tin, tức tối rơi xuống đất và dùng đuôi quật đứt sợi dây thừng.

"Thôi chết!" Phúc không ngần ngại nhảy khỏi bức tường, lao xuống bắt lấy Layla.

Ngay lập tức, thanh đại kiếm của Phát bay vút qua, đỡ lấy cả hai giữa không trung.

Cùng lúc đó, Bình đã mở rộng một tấm bạt khổng lồ do Linh chuẩn bị sẵn. Con Cracker rơi thẳng vào bẫy, bị tấm bạt phủ keo siêu dính cuốn chặt. Nhưng do vận rủi từ cú hoảng hốt của Layla, nó lại lăn thẳng về phía những người vừa leo lên khỏi mặt đất.

Nam hốt hoảng nhìn con quái vật giương lưỡi đao. Nhưng kỳ lạ thay, nó lại vung đao loạn xạ như kẻ mù, hoàn toàn mất phương hướng.

"Chuyện này..." Lý kinh ngạc.

.

.

.

Trước đó, khi cả nhóm tạm lui...

Phúc kéo Linh và Bình ra một góc. "Tôi có một kế hoạch, nhưng cần sự giúp đỡ của hai người."

"Nói đi, tui nghe!" Linh hào hứng.

"Con Cracker này bị mù và định vị bằng sóng âm. Tấm màn chắn của cậu có thể hấp thụ sóng, đúng không?" Phúc nhìn Linh.

Linh gật đầu. "Đúng vậy, nguyên lý của nó là tạo ra một trường nhiễu loạn đa tần số, hấp thụ và làm phân tán các tín hiệu sóng truyền đến. Nhưng nó chỉ có tác dụng để che mắt địch thôi."

"Chính xác, là che mắt!" Phúc nhếch mép. "Thay vì dùng nó để trốn, tại sao chúng ta không dùng nó để tấn công? Dùng chính tấm bạt đó để bọc lấy nó, biến nó thành một kẻ vừa mù vừa điếc."

Linh tròn mắt, rồi một nụ cười rạng rỡ hiện lên. "Ý tưởng hay! Tui có thể tạo ra một tấm bạt đủ lớn, phủ một lớp polyme siêu dính để giữ nó lại. Nhưng làm sao để dụ nó vào bẫy?"

Phúc quay sang Bình. "Đó là lúc chúng ta cần cậu."

"Em... em không làm được đâu!" Bình hoảng sợ.

"Linh." Phúc nói, không nhìn Bình. "Cậu có thể chế một mũi khoan đủ mạnh để xuyên qua lớp giáp của nó không?"

"Có thể, nhưng cần một nguồn nhiệt cực lớn và một vật liệu đủ cứng. Ý cậu là... Enkami?"

"Chính xác. Mọi vật chất đều có điểm nóng chảy. Về mặt vật lý, không có gì là không thể phá hủy, chỉ là chúng ta chưa đạt đến ngưỡng năng lượng cần thiết mà thôi. Khi một vật rắn được nung nóng, các nguyên tử của nó sẽ dao động mạnh hơn. Khi năng lượng nhiệt đủ lớn để phá vỡ các liên kết tinh thể giữ chúng lại với nhau, vật chất sẽ chuyển từ trạng thái rắn sang lỏng. Enkami của Hell Driver nổi tiếng với khả năng sử dụng ngọn lửa đủ để nung chảy mọi vật và cực kỳ bền bỉ, với khả năng chịu nhiệt và độ cứng của nó, chính là công cụ hoàn hảo để truyền nguồn năng lượng nhiệt đó vào một điểm duy nhất, tạo ra một mũi khoan nóng chảy để xuyên thủng lớp giáp của con quái vật."

Linh gật gù, hoàn toàn bị cuốn vào lời giải thích. Phúc lúc này mới quay lại nhìn Bình.

"Nhưng nếu tháo dời toàn bộ Enkami thì e là chúng ta sẽ không xong với anh Nghị, và một mũi khoan bé tí tẹo là không đủ để có thể hạ gục con quái vật trước khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ của nó. Phải không, Bình."

"Ý... ý anh là sao?"

"Cậu hiểu ý anh mà, mọi người vẫn đang chiến đấu ngoài kia, cậu không thể cứ dựa dẫm vào họ mãi được đâu."

Bình run rẩy, nhưng khi nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt Phúc và sự hào hứng của Linh, cậu miễn cưỡng gật đầu.

.

.

.

Phúc đáp đất cùng mọi người, nhận lấy mũi khoan nhiệt từ Linh.

"Chỉ lực thôi thì chưa đủ, chúng ta cần cả nhiệt độ." Phúc giải thích ngắn gọn, ánh mắt tập trung vào con quái đang bị vô hiệu hóa.

Ở đầu mũi khoan, chiếc móng của Enkami rực sáng.

Linh và những người khác nhanh chóng nối các sợi cáp carbon vào tấm bạt, ghì chặt con quái xuống đất.

Phúc vớ lấy chiếc kính bảo hộ cài trên mái tóc của Linh, kích hoạt mũi khoan và áp thẳng vào phần mang của con Cracker.

Tiếng kim loại rít lên ken két, mùi khét lẹt bốc lên nồng nặc. Lớp giáp cứng rắn bắt đầu đỏ rực, sau đó từ từ tan chảy như sáp nến. Máu đen của con quái phụt ra, nó tỏ ra đau đớn, vùng vẫy điên cuồng. Mọi người phải dồn toàn lực để giữ chặt nó.

Phúc nghiến răng, dồn hết sức mạnh đẩy sâu mũi khoan vào bên trong cơ thể con quái vật. Cậu rút mũi khoan ra, trên đó chỉ dính một mẩu thịt vụn đen ngòm. Mặc dù mũi khoan nhiệt đã chứng tỏ được hiệu quả, nhưng để xuyên thủng hoàn toàn lớp giáp sinh học và cơ bắp dày đặc của con Cracker này sẽ mất rất nhiều thời gian.

Da thịt của con quái vật bắt đầu thực hiện tiến trình phục hồi khi làn khói đen dần toả ra nơi vết thương mà nó đang mang, các mảng mô và tế bào dần dà đan xen lại với nhau để chữa lành cho con quái.

Đó cũng là lúc người học viên nhút nhát của cả đội toả sáng.

Phúc quẳng mẩu thịt cho Bình. Cậu nhóc bắt lấy, nhưng ngay khi đưa lên mũi ngửi, mùi tanh tưởi nồng nặc khiến cậu nhăn mặt lại.

Thấy vậy, Phúc mỉm cười, kích hoạt 'Túi đồ' và lấy ra một gói mù tạt còn sót lại.

"Sashimi do chính tay bếp trưởng Hồng Phúc chế biến đấy. Ăn đi cho nóng!"

Bình nuốt khan, miễn cưỡng chấm mẩu thịt vào mù tạt rồi nhắm mắt cho vào miệng. Ngay lập tức, một cái bóng đen kịt từ chân Bình trườn ra, kéo dài và kết nối với bóng của con Cracker. Cái bóng khổng lồ của con quái vật bắt đầu co rút lại một cách dị thường, như bị một thế lực vô hình bào mòn, cho đến khi kích thước của nó chỉ còn tương đương với cái bóng nhỏ bé của Bình.

Con quái vật yếu ớt cố sức kháng cự nhưng không thể, sức mạnh của nó như bị rút cạn. Bình bụm chặt miệng, cố ngăn cơn buồn nôn đang trào lên cổ họng và ra hiệu cho mọi người.

Giờ khắc quyết định đã đến.

Phát trừng mắt nhắm thẳng vào con quái vật, thanh đại kiếm trong tay cậu giờ đây không còn bị kháng cự. Một đường chém uy lực bổ xuống ngay vết khoan mà Phúc đã tạo ra trước đó.

XOẸT!

Lớp giáp từng cứng hơn cả hợp kim, giờ đây lại mềm như bơ. Lưỡi kiếm xuyên qua một cách ngọt sớt, xé toạc cơ thể con Cracker. Máu đen bắn tung tóe.

Tưởng chừng đó là đòn kết liễu, cả đội thở phào nhẹ nhõm. Nhưng con quái vật, dù bị trọng thương, vẫn chưa gục ngã. Nó vùng vẫy trong cơn thịnh nộ, không phải vì đau đớn, mà vì bị sỉ nhục. Những sợi cáp carbon căng ra đến giới hạn, kêu lên ken két.

"Phát, cậu làm lại được không?"

Nam cảm nhận được sự bất ổn đến từ con quái, không chậm trễ lập tức lên đạn.

Những sợi cáp bật tung như dây đàn bị đứt. Được tự do, con Cracker không tấn công ngay mà lao đi một cách mù quáng, điên cuồng quật phá mọi thứ xung quanh. Trong cơn thịnh nộ, nó tông thẳng vào người đứng gần nhất - Bình.

"BÌNH!" Lý gọi tên cậu một tiếng thất thanh nhưng không kịp.

Cậu nhóc bị hất văng đi như một con búp bê vải, đập mạnh vào một cột bê tông rồi ngã gục xuống, bất tỉnh.

Và trong khoảnh khắc đó, một thứ còn tồi tệ hơn đã xảy ra.

Miếng thịt quái vật văng ra khỏi miệng Bình, rơi xuống vũng nước mưa trên sàn.

Phúc là người đầu tiên nhận ra. Cậu lo lắng nhìn vào cái bóng đen kịt nối giữa Bình và con quái vật bắt đầu nhấp nháy, mờ dần đi.

Con Cracker cũng cảm nhận được sự thay đổi. Nó khựng lại, cơ thể khổng lồ run rẩy. Lớp giáp mềm yếu của nó bắt đầu cứng lại, những vết thương sâu hoắm đang từ từ khép lại. Sức mạnh của nó đang quay trở lại, từng giây, từng giây một.

"Lời nguyền yếu đi rồi!" Phúc vội rút thanh kiếm ra, giọng đầy hoảng loạn.

Không còn thời gian để lên kế hoạch. Không còn chỗ cho sai lầm.

"Tất cả mọi người, tấn công tổng lực!" giọng Phúc vang vọng khắp chiến trường. "CHÚNG TA PHẢI KẾT LIỄU NÓ TRƯỚC KHI LỜI NGUYỀN BIẾN MẤT HOÀN TOÀN!"

Cả đội lập tức hành động. Phát lao lên, thanh đại kiếm va chạm dữ dội vào lớp da đang ngày một cứng hơn của con quái. Nam liên tục bắn vào vết thương hở, nhưng những viên đạn năng lượng giờ đây chỉ làm nó lún vào một chút rồi bị đẩy ra.

Con quái vật dường như cảm nhận được thời gian đang đứng về phía nó. Nó không còn tấn công điên cuồng nữa mà chuyển sang phòng thủ, dùng cơ thể đồ sộ để chống đỡ, chờ đợi cho đến khi lời nguyền biến mất hoàn toàn.

Phúc nghiến răng, nhìn Bình đang bất tỉnh. Họ không có nhiều thời gian.

Lời nguyền của Bình ngày càng yếu đi. Lớp giáp trên người con Cracker cứng lại, những vết thương sâu hoắm đang từ từ khép lại. Nó cảm nhận được sức mạnh đang quay trở lại, và sự thịnh nộ của nó tăng lên gấp bội.

"Nó mạnh hơn rồi!" Phát chật vật đẩy lùi một đòn tấn công khiến cả cánh tay anh tê dại.

"Đạn của tôi gần như vô dụng!" Nam thông báo từ phía sau đội hình, mỗi phát bắn giờ đây chỉ tạo ra những tia lửa vô hại trên lớp giáp của nó.

Cả đội đang bị đẩy đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Kẻ địch ngày càng mạnh hơn, trong khi họ thì đã kiệt sức.

Nhưng rồi, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Giữa lúc đang chuẩn bị tung một đòn kết liễu vào Phát, con quái vật bỗng khựng lại. Nó như thể đang cố khạc nhổ một thứ gì đó ra, liên tục giãy giụa với vô số nước dãi từ miệng vương tung toé. Nó dùng hai cánh tay to lớn ôm lấy bụng, cơ thể đồ sộ loạng choạng lùi lại. Lớp da trên bụng nó phập phồng một cách dị thường, như thể có thứ gì đó đang cố gắng xé rách nó ra từ bên trong.

Phía bên trong bụng con quái vật, Yuki đang điên cuồng cắn xé, đánh đấm vào các cơ quan nội tạng của nó.

Phúc, người đang quan sát toàn bộ trận chiến, là người đầu tiên nhận ra. Đôi mắt cậu mở to kinh ngạc.

"Yuki... Con bé bị nó nuốt chửng và chưa bị reset... Lời nguyền vẫn còn tác dụng nên Yuki mới có thể tấn công, dù cho lời nguyền vẫn còn đang rất yếu... Con bé đang chiến đấu từ bên trong!"

Một tia hy vọng lóe lên giữa sự tuyệt vọng. Yuki vẫn còn sống, và cô ấy đang cho họ một cơ hội. Một cơ hội duy nhất.

Phúc không một giây do dự. Cậu quay sang, ánh mắt chạm vào màn hình LED vỡ nát của Capy. Không cần một lời nói, chỉ một cái gật đầu dứt khoát. Capy lập tức hiểu ý. Lồng ngực của cậu người máy mở ra, những linh kiện bắt đầu chuyển động với tốc độ cao, chế tạo một thiết bị mới.

"TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, YỂM TRỢ!" Giọng Phúc vang vọng khắp chiến trường, át cả tiếng súng đạn, gươm đao. "CÂU GIỜ CHO TÔI!"

Cậu lao đi, đôi chân thoăn thoắt lướt qua những mảnh vỡ trên chiến trường. Con quái xé rách màng chặn sóng đang bao bọc lấy nó, lập tức thông qua sóng âm mà cảm nhận được Phúc đang lao đến. Nó quay sang, định nghiền nát cậu, nhưng những bức tường của Lý và những phát bắn của Nam đã giữ chân nó lại chỉ trong tích tắc.

"Con boss này, phần làm mech cứ để đó cho bọn tao!"

Nam bình tĩnh nói, cậu rút trong vali ra một viên đạn đặc biệt với luồng điện còn đang nảy bật liên tục bên trong đầu đạn. Tra viên đạn vào nòng súng, cậu rít một hơi sâu và ngắm thẳng vào vị trí đầu mũi của con quái, bóp cò. Luồng năng điện năng cực lớn phóng thẳng xuyên qua chiến trường, đánh mạnh vào giữa mũi con quái vật khiến nó ngửa đầu lên và trở nên tê liệt.

Phát dồn toàn lực, phóng đại kiếm về phía trước, bàn tay nắm lại thành nắm đấm vung thẳng về hướng con quái vật. Thanh kim loại thô kệch và to tướng đó bỗng trở nên thanh thoát như một sợi lông hồng, nhảy múa giữa chiến trường và đánh bay mọi đòn tấn công từ lưỡi đao trên hai cánh tay con quái đang hướng về Phúc.

Lý không ngừng vẽ ra những cột trụ từ tập giấy để đánh lui con quái, cây bút trên tay cậu đã đi đến giới hạn khi hết mực nhưng không vì thế mà đôi tay của người hoạ sĩ dừng lại. Cậu tiếp tục nhặt lên gói mù tạt vương vãi để làm màu vẽ và tạo nên các sợi thường xuân trói chặt hai chân con quái vật.

"Đội trưởng, bắt lấy!"

Capy ném quả cầu kim loại nhỏ về phía Phúc. Con quái vật lập tức nhận ra mối đe doạ đến từ thứ mà Capy đã tung ra, vung đao chém về phía quả cầu đó, như thể đang dập đi mọi hi vọng đến từ các học viên.

Bên trong phòng quan sát, tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, người khẽ rướn về phía trước. Thời gian như trôi chậm lại. Trái tim họ như ngừng đập, chờ đợi.

Khoảnh khắc này đối với họ, chẳng khác nào đang trực tiếp xem một trận cầu chung kết của đội tuyển mà họ yêu.

"ĐỪNG HÒNG!"

Linh bất ngờ xuất hiện trước màn hình, gào lớn và phóng đến trước lưỡi đao của con quái vật với đôi giày phản lực. Cô nắm chặt ống thép trên tay, như một cầu thủ, vung chày đánh bật quả bóng walk-off về phía Phúc.

"HOME RUN!"

Như thể được nữ thần may mắn chúc phúc, đòn tấn công của con quái vật chỉ kịp sượt qua mái tóc trên trán Linh khi cô đang rơi xuống.

Quả bóng bay vút đi, mang theo những cánh hoa bốn lá đáp gọn trong tay Phúc.

"Cảm ơn nhé, Layla, Linh!"

Phúc nhận lấy quả bóng đã đến được bên cạnh con quái vật. Trước mặt cậu là vết thương cũ, nơi thịt đã cháy khét khi mũi khoan nhiệt đi xuyên qua.

"Không phải sức tay... dồn lực từ hông và vai! Không phải chặt, mà là chém!"

Lời chỉ dẫn của Khôi vang lên trong đầu. Phúc dồn toàn bộ sức lực, sự giận dữ và hy vọng vào một đòn duy nhất. Cậu không chỉ đâm, mà còn xoay người, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để rạch một đường kiếm dứt khoát.

XOẠT!

Tiếng da thịt và kim loại bị xé toạc vang lên ghê rợn. Vết thương cũ bị mở toang ra.

"Ngay bây giờ!"

Phúc nhét thẳng quả bom vào sâu bên trong vết thương hở, nơi những thớ thịt nóng hổi và mạch máu đang co giật. Cậu dùng chân đạp mạnh vào thân con quái để lấy đà lùi lại.

"CAPY, KÍCH NỔ!"

Capy nhấn nút trên tay.

Không có một tiếng nổ lớn.

Chỉ có một khoảnh khắc im lặng đến đáng sợ. Con quái vật khựng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó sai trái từ bên trong cơ thể mình.

Rồi, một âm thanh rè rè, ken két vang lên từ trong bụng nó. Những đường ánh sáng bạc mỏng như dao cạo bắt đầu xuất hiện trên lớp giáp bụng, cắt xuyên qua nó từ bên trong. Con quái vật rú lên một tiếng thét cuối cùng, một tiếng thét của sự kinh hoàng tột độ.

XOẸT!!!

Một lưỡi đao kim loại khổng lồ, sắc lẹm, bỗng nhiên bung ra từ bên trong cơ thể con quái vật, mở rộng theo chiều ngang. Nó cắt xuyên qua mọi thứ - da thịt, xương cốt, và cả lớp giáp cứng rắn nhất - một cách ngọt lịm.

Thân trên của con Cracker trượt khỏi thân dưới, đổ sập xuống đất trong một tiếng "RẦM" long trời lở đất. Máu đen và nội tạng tuôn ra như một cơn lũ, kết thúc sự tồn tại của kẻ săn mồi tối thượng.

Trận chiến... đã kết thúc.

Mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn vào cái xác khổng lồ của con quái vật. Không ai nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt của mỗi người đều ánh lên một niềm vui sướng và nhẹ nhõm tột cùng. Họ đã làm được. Bằng sức của chính mình, họ đã hạ gục một con quái vật hạng B.

Linh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cô reo lên một tiếng rồi lao đến ôm chầm lấy Layla.

"Chúng ta làm được rồi! Nhờ cậu cả đó Layla!"

"Hì hì, tại truyện hay quá thôi." Layla đáp, mặt hơi đỏ lên.

Phúc dìu Yuki ra khỏi bụng cá, cơ thể cô bé lúc này dính đầy chất dịch dạ dày, nhưng lại tinh nghịch hất nó lên người Phúc để trêu cậu.

"Con bé này, bẩn quá đấy!"

Bộp!

Nam lặng lẽ tiến đến, vỗ mạnh vào vai Phúc. Một cái vỗ vai thay cho mọi lời nói. Phúc lảo đảo một chút, có chút bất ngờ rồi cũng bật cười. Cậu nhìn quanh, nhìn từng người đồng đội - những người chỉ mới vài tuần trước còn là xa lạ, giờ đây đã cùng nhau vào sinh ra tử.

"Đại ca ngầu quá!" Capy giơ ngón cái lên, dù màn hình LED trên mặt đã vỡ nát.

Trong phòng quan sát, bầu không khí vỡ òa. Khôi nhảy khỏi ghế, giơ nắm đấm lên trời.

"THẤY CHƯA! TÔI ĐÃ BẢO MÀ! THẰNG PHÚC LÀM ĐƯỢC!"

Điệp thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không giấu được nụ cười tự hào.

"Uầy, nhóc Bình coi thế mà khá phết." Mạnh thì cười lớn, tiếng cười của anh vang vọng khắp căn phòng.

"Không chỉ Bình đâu." Mii nói, camera điện thoại của cô đã ghi lại toàn bộ khoảnh khắc của các học viên. "Mọi người đã chứng kiến cả rồi chứ, đó là những học viên xuất sắc của bọn tui đó!"

Mọi người cùng nhau ăn mừng, không chỉ vì các học viên đã vượt qua bài kiểm tra, mà vì họ vừa được chứng kiến sự ra đời của một thế hệ Void Keeper mới - một thế hệ không chỉ có sức mạnh, mà còn có trí tuệ, sự đoàn kết và một trái tim không bao giờ bỏ cuộc.

.

.

.

Các tân binh dìu nhau rời khỏi vùng xâm thực, bóng họ đổ dài dưới ánh hoàng hôn. Cơ thể rã rời sau một ngày dài chiến đấu, nhưng trong lòng mỗi người lại dâng lên một niềm hân hoan. Họ đã cùng nhau vượt qua bài kiểm tra. Họ đã chiến thắng.

Trên đường về, họ bắt gặp Hell Driver đang hớt hải chạy đến, mồ hôi ướt đẫm.

"Ố ồ, anh Nghị, ra tận đây chúc mừng tụi em đấy à?" Phúc châm chọc.

Nghị chống hai tay xuống gối, thở không ra hơi. Anh ngẩng lên, ánh mắt quét qua từng học viên như đang tìm kiếm điều gì đó.

"Nếu là Enkami thì Yuki đang vác theo đây." Phúc chỉ ra sau lưng. "Nó nặng quá, chẳng đứa nào bê nổi ngoài con bé."

Nghị nhìn thấy chú chó máy của mình vẫn an toàn, lòng nhẹ nhõm đi đôi chút. Nhưng rồi, đôi mắt anh bỗng mở to kinh hoàng, dán chặt vào khoảng không phía sau lưng cả bọn. Một nỗi sợ hãi thuần túy hiện lên trên gương mặt người Void Keeper hạng A.

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì. Chỉ có Nghị, trong một khoảnh khắc của bản năng, lao về phía trước.

"MẤY ĐỨA, TRÁNH..."

Không có tiếng nổ. Không có sự ồn ào. Chỉ có một sự im lặng chết chóc.

Con quái vật đã trở lại từ lúc nào. Nó lặng lẽ trồi lên từ lòng đất, những phần cơ thể bị cắt rời được gắn kết lại bởi một lớp nhầy đen kịt đang nhiễu loạn như màn hình TV hỏng. Nó không còn là một sinh vật sống, mà là một xác sống được điều khiển bởi những mảng thịt đơn sắc trắng đen.

Người đứng gần nó nhất là Linh và Capy.

...Phúc phản ứng theo bản năng. Cậu là người gần họ nhất. Không một giây suy nghĩ, cậu lao đến, dùng hết sức bình sinh đẩy cả hai ra khỏi đường tấn công.

Đồng thời, thế giới xung quanh cậu vỡ tan thành im lặng.

"TẠM NGƯNG!"

Mọi thứ đông cứng lại. Một sự tĩnh lặng tuyệt đối, phi tự nhiên bao trùm lấy không gian. Lưỡi đao kim loại của con quái vật chỉ còn cách lồng ngực Phúc vài centimet, những tia lửa từ ma sát vẫn còn lơ lửng bất động trong không khí. Hell Driver bị đóng băng giữa cú lao người tuyệt vọng, khuôn mặt anh hằn lên sự kinh hoàng.

Phúc bị kẹt lại. Một cái bẫy hoàn hảo do chính cậu tạo ra.

"Chỉ vừa mới ăn mừng chiến thắng... Sao bây giờ lại ra nông nỗi này chứ?"

Cậu điên cuồng phân tích, nhưng không có lối thoát. Cậu đã tự dồn mình vào chân tường.

Và rồi, cậu cảm thấy nó.

Một sự áp bức nặng nề đè lên linh hồn, khiến hơi thở cậu như đông cứng lại trong lồng ngực. Trong thế giới tĩnh lặng này, một thứ gì đó... đang chuyển động.

Yuki chậm rãi bước đến trước mặt cậu, kéo theo những mảng cỏ đang úa tàn mặc cho thời gian trên thế giới đã ngưng đọng.

Đôi mắt đỏ rực ngây thơ ngày thường giờ đây sâu thẳm như hai hố đen, chứa đựng một nỗi mệt mỏi và bi thương. Nụ cười trên môi cô không còn tinh nghịch, mà là một nụ cười mang theo một nỗi buồn sâu thẳm. Khí chất của cô toát ra một sự cổ xưa, quyền năng và cô độc đến tột cùng.

"Nếu anh cho phép, người hùng của em!"

Giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên bên tai.

"Yuki?"

"Anh vẫn không nhận ra em sao? Atashi no hīrō?"

Phúc sững người. Cậu nhớ ra rồi. Đây chính là Yuki ở công trường, trước khi họ đối mặt với Capy.

"Cô... cô là ai? Bằng cách nào...?"

"Shhh!" Yuki đặt một ngón tay lên môi Phúc, sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào. "Chuyện đó để sau. Bây giờ, một câu hỏi đơn giản thôi. Anh có muốn sống không, người hùng?"

Phúc nhìn lại lưỡi đao trước ngực mình. Cậu gật đầu trong tuyệt vọng.

"Vậy thì hãy cho phép em." cô nói, giơ cuốn sổ tay Killer Bunny ra. "Phá hủy nguyên tắc đầu tiên."

Phúc không hiểu, nhưng cậu gật đầu trong tuyệt vọng. "Làm đi! Phá hủy nó đi!"

Thời gian trôi đi một lần nữa.

Hell Driver chỉ kịp thấy lưỡi đao của con quái sắp sửa xé toạc học viên của mình.

Lưỡi đao bất ngờ bị chặn đứng. Yuki đứng đó, sừng sững, chỉ bằng một tay đã tóm gọn vũ khí của con quái vật.

Phúc ngã sõng soài xuống đất. Xung quanh cậu, những mảnh giấy từ cuốn sổ tay tan ra như tro tàn, mang theo những hình vẽ và dòng chữ nguệch ngoạc của một cô bé đã không còn tồn tại.

"Biến đi!"

Yuki thì thầm. Một vòng tròn ma thuật khổng lồ, phức tạp với những ký tự cổ xưa bỗng hiện ra dưới chân con quái vật. Nó phát ra ánh sáng đỏ rực. Tiếng kim đồng hồ khẽ vang lên một nhịp, vang vọng trong không gian. Âm thanh lạnh lẽo và tàn độc như chính bản thân thời gian vậy.

Da thịt con quái vật bỗng khô héo lại. Cơ thể nó rạn nứt, vỡ vụn thành từng mảnh rồi tan thành cát bụi, bị gió cuốn bay về phía Hư Không.

Những mảng thịt đen nhiễu loạn còn sót lại rơi vương vãi trên mặt đất, chúng như thể có ý thức riêng, bò về phía các tân binh.

"Hell Fire!"

Một ngọn lửa dữ dội lập tức quét ngang qua, thiêu rụi các mảng thịt gớm ghiếc.

Người vừa ra đòn không ai khác ngoài Hell Driver. Nhưng giờ đây, anh không còn mang dáng vẻ thường thấy. Con sói máy Enkami đã phân tách thành hàng trăm mảnh kim loại sáng rực, bay đến và lắp ghép vào người anh một cách hoàn hảo.

Tiếng kim loại va vào nhau ken két, từng mảnh giáp tự động khớp vào vị trí, bao bọc lấy cơ thể Nghị. Năng lượng đỏ rực như dung nham chảy dọc theo các đường viền của bộ giáp, thắp sáng từng chi tiết phức tạp. Khi quá trình hợp thể kết thúc, một chiến binh bọc thép toàn diện hiện ra.

Bộ giáp mang hình dáng của một con sói chiến. Trên ngực là một tấm giáp dày được điêu khắc tinh xảo thành hình hàm sói đang nhe nanh, từ bên trong phát ra ánh sáng cam lập lòe như trái tim của một lò luyện. Vai và tay được bao bọc bởi những lớp giáp xếp chồng lên nhau như vảy rồng, mềm dẻo nhưng không kém phần kiên cố. Từ các khe tản nhiệt trên lưng và bắp chân, hơi nóng liên tục được xả ra, tạo thành những luồng khí mờ ảo. Đặc biệt nhất là đôi găng tay và đôi bốt, chúng được bao bọc bởi một ngọn lửa vĩnh hằng, rực cháy nhưng không hề thiêu đốt người mặc. Chiếc mũ giáp che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lại hai khe mắt sáng rực như hai hòn than trong đêm.

Anh nhìn những mảng thịt vụn đã cháy khét, rồi ngước lên nhìn Yuki, ánh mắt trong lớp giáp trở nên thận trọng hơn bao giờ hết. Anh biết người mình đang đối diện không còn là cô nhóc học viên mà anh từng gặp.

"Hell Driver." Yuki mỉm cười, tay vẫn giữ mảnh kim loại còn sót lại của con Cracker.

"Ngươi là... Death!" Nghị gằn giọng.

"Death?" Phúc ngạc nhiên, cậu không hiểu tại sao cái tên đó lại được thốt ra vào lúc này.

~o0o~

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận