Void Keeper
DredK Aki Grinz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 02: Đơn Vị Tác Chiến Thảm Hoạ Hư Không

Chương 15: Tôi, bạn và chúng ta!

0 Bình luận - Độ dài: 8,959 từ - Cập nhật:

Cái tên đó, "Death", được thốt ra từ trong lớp giáp của Hell Driver, mang một sức nặng vô hình đè lên tất cả mọi người. Một số người có thể không hiểu, nhưng đối với bất kỳ Void Keeper nào đã từng trải qua huấn luyện, đó là một cái tên cấm kỵ.

Nó gợi lên một khái niệm mà bất kỳ ai cũng phải cẩn trọng dè chừng: Void Vandal.

Đó là thuật ngữ dùng để ám chỉ những cá nhân sở hữu năng lực Hư Không nhưng lại quay lưng với nhân loại. Giống như Void Keeper, họ có thể kháng lại sự xâm thực. Nhưng thay vì bảo vệ, họ lại dùng sức mạnh đó để phạm tội, để vụ lợi cho mục đích cá nhân.

Phúc sững sờ, cố gắng lục lại ký ức từ những bài học lý thuyết nhàm chán. Cái tên "Death" này, cậu chắc chắn đã từng nghe qua. Nó không chỉ là một Vandal bình thường.

Trong tâm trí của những người hướng dẫn như Điệp và Mạnh, một thứ còn đen tối hơn hiện về. Trong giới Vandal, từng tồn tại một hội nhóm khét tiếng tự xưng là Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền. Chúng không chỉ phạm tội, chúng lập ra cả một giáo phái, dẫn dắt theo rất nhiều những Vandal khác tạo dựng nên một thế lực, lởn vởn đe doạ ở những nơi tồn tại các vết nứt Hư Không. Chúng là những kẻ vô cùng nguy hiểm, với sức mạnh siêu phàm và sự độc ác vượt xa mọi khái niệm đạo đức.

Và Death, Kỵ Sĩ Chết Chóc, là một trong số đó.

Đối với Nghị, một người đã làm việc lâu năm trong liên minh Việt-Nhật, cái tên đó còn mang một nỗi đau riêng. Anh nhớ lại những báo cáo cũ, những tài liệu nhuốm màu bi kịch. Death được xem là Void Vandal nguy hiểm nhất mọi thời đại, một bóng ma xuất hiện ở vô số không-thời gian khác nhau chỉ với một mục đích duy nhất: săn lùng và hạ sát các Void Keeper đến từ Nhật Bản. Những nơi mà ả ta đi qua, nơi đó đều để lại những cái xác méo mó dị dạng đến khô quắp đầy kinh hãi. Không ai lý giải được hành động của ả, chỉ biết rằng vô số chiến binh mạnh mẽ đã ngã xuống, đến mức liên minh Việt-Nhật phải lập ra một tổ chức đặc biệt chỉ để săn đuổi ả.

Một chiến dịch đẫm máu đã được dựng nên. Sau nhiều tháng trời truy đuổi, cuối cùng, Death cũng đã đại bại dưới lưỡi đao Lôi Thiểm của Lightning Queen. Số phận của ả đã được định đoạt - hoặc bị giam vĩnh viễn bên dưới ngục Brinicle, hoặc là xử tử. Huyền thoại đó đáng lẽ phải kết thúc rồi mới phải.

Vậy mà giờ đây, Hell Driver, một trong những Void Keeper hạng A mạnh nhất, lại thốt ra cái tên đó khi đối mặt với Yuki - một cô bé tân binh. Sự mâu thuẫn đến mức phi lý này khiến bầu không khí trở nên đặc quánh, căng thẳng đến tột độ.

"Trả lời ta, Death! Tại sao ngươi lại ở đây?"

Giọng Nghị vang lên, không còn sự cợt nhả, chỉ còn lại sự căng thẳng lạnh người. Nghe thấy cái tên cấm kỵ đó, các tân binh đứng chết trân, nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào tâm trí. Họ vội vã lùi lại theo hiệu lệnh của anh. Chỉ có Phúc là người duy nhất vẫn đứng đó, như bị chôn chân tại chỗ, tâm trí ngập tràn những câu hỏi.

"Anh Nghị, đó rõ ràng là Yuki mà! Tại sao anh lại gọi cô ấy là Death?"

Hell Driver không đáp, toàn bộ sự tập trung của anh đã dồn hết vào bóng hình nhỏ bé trước mặt. Trong đầu anh, những ký ức kinh hoàng về những người đồng đội ngã xuống ở Nhật Bản ùa về, khuôn mặt họ méo mó và héo mòn, chẳng gì có thể diễn tả được nỗi đau mà họ đã gánh chịu. Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ khiến huyết quản anh sục sôi.

Giữa chiến trường đổ nát, Yuki ung dung ngửa lòng bàn tay ra, hứng lấy một giọt mưa từ bầu trời đã tối sầm. Hạt mưa trong veo, phản chiếu ánh sáng đỏ ma quái của Hư Không.

"Lại mưa rồi," cô thì thầm, giọng nói thanh thoát đến lạ.

"Đừng đánh trống lảng," Nghị nói, giọng anh trầm xuống qua lớp giáp, ngọn lửa trên tay bùng lên dữ dội hơn. Anh từ từ hạ thấp trọng tâm, mỗi cử động đều vô cùng cẩn trọng. Kinh nghiệm chiến trường gào thét trong anh rằng kẻ địch trước mặt không thể đo lường bằng những tiêu chuẩn thông thường.

"Phải lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận hạt mưa bằng da thịt. Thật hoài niệm." Yuki để giọt nước lăn dài xuống đầu ngón tay. Một ánh sáng đỏ thẫm thoáng lóe lên bên trong giọt nước. Rồi cô lườm về phía Hell Driver và búng nhẹ.

Hạt mưa vô hại bỗng hóa thành một viên đạn nước, xé toạc không khí với gia tốc kinh hoàng, để lại một vệt hơi nước mờ ảo sau lưng nó. Hell Driver chỉ kịp nghiêng đầu né đi trong gang tấc. Viên đạn sượt qua, đục một lỗ sâu hoắm trên bộ giáp vai của anh. Tiếng kim loại bị nung chảy xèo xèo vang lên, một vệt máu rỉ ra từ vết xước trên má.

Không cho đối thủ một giây để thở, Yuki biến mất.

Ngay lập tức, cô xuất hiện ngay trước mặt Hell Driver, tấm kim loại trên tay chém xuống với một tốc độ phi thực. Nghị phản ứng theo bản năng, hai lòng bàn tay áp vào nhau, một quả cầu lửa bùng nổ ngay trước ngực.

"Hell Blast!"

Sức công phá dữ dội tạo ra một bức tường lửa, nuốt chửng mọi thứ. Nghị tự tin rằng đòn đánh đã tạo ra đủ khoảng cách. Ít nhất, anh đã nghĩ vậy.

"Chậm quá."

Giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sau gáy anh. Yuki đã ở đó từ lúc nào, hơi thở của cô phả ra một làn sương lạnh lẽo.

Nghị dồn sức, mảnh giáp sói trên ngực anh tách ra, hóa thành một cây rìu lửa khổng lồ. Anh xoay người, vung một đường chém quét ngang trời. Nhưng Yuki không hề lùi bước. Cô dùng mảnh kim loại nhỏ bé trên tay đỡ lấy lưỡi rìu khổng lồ.

Keng!

Một âm thanh chói tai vang lên. Cây rìu lửa bị chặn đứng. Nhưng ngay khoảnh khắc vũ khí chạm nhau, bàn tay của Yuki đã buông tấm kim loại, luồn qua cú chém của Nghị và tóm gọn lấy cổ họng của anh.

Quá nhanh. Quá mạnh. Sức mạnh này hoàn toàn vượt trội, không cho anh một tia hy vọng nào.

"Ta nhớ ngươi, con chó săn của Hiệp hội."

"Còn ta thì chẳng hơi đâu mà nhớ một kẻ tâm thần như ngươi!" Nghị nghiến răng, kích hoạt cơ chế cuối cùng. Toàn bộ bộ giáp Enkami tách khỏi người anh, trườn qua cánh tay của Yuki, lao đến và quấn chặt lấy kẻ thù của chủ nhân nó như một con trăn thép.

Được tự do, Hell Driver giương cao cây rìu lửa, lao đến. Nhưng một vòng tròn ma thuật màu đỏ đã hiện ra dưới chân anh.

"Ngưng đọng."

Tiếng kim đồng hồ vang lên. Cả cơ thể Hell Driver đông cứng giữa không trung, bất lực.

"Hầy, người ta chỉ chào hỏi thôi mà, làm gì căng vậy." Yuki nhún vai, lớp giáp Enkami đang trói chặt cô bỗng rỉ sét với một tốc độ kinh hoàng rồi vỡ vụn ra như bánh quy.

Trong phòng quan sát, tất cả mọi người nín thở. Màn hình lớn hiển thị rõ cảnh Hell Driver, một trong những Void Keeper hạng A mạnh nhất, người thầy mà họ kính sợ, bị vô hiệu hóa một cách dễ dàng và nhục nhã.

"Không... không thể nào..." Khôi lắp bắp, hai mắt mở to không tin nổi. "Hell Driver... bị khống chế dễ dàng như vậy sao?" Cậu ta, người luôn tự phụ về tốc độ của mình, giờ đây cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Mạnh nghiến chặt răng, hai nắm đấm siết lại đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Anh có thể cảm nhận được sự bất lực tuyệt đối. Sức mạnh thể chất của anh hoàn toàn vô nghĩa trước một đối thủ có thể bóp méo cả thời gian. 

"Sức mạnh đó... không thể lầm đi đâu được... là Death!"

Chỉ có Điệp là vẫn giữ được chút bình tĩnh, nhưng khuôn mặt cô đã tái đi. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh Yuki trên màn hình, ánh mắt đầy phức tạp. Cô thấy được sự điên loạn, nhưng cũng thấy được một nỗi đau khổ sâu thẳm.

"Ngắt toàn bộ kết nối livestream." Giọng cô lạnh ngắt, ra lệnh cho Mii. "Xóa hết dữ liệu ghi hình. Đây là sự cố cấp S. Không một thông tin nào được phép lọt ra ngoài."

Nhưng Mii và Gotaro lúc này cũng đã mất dạng.

"Yuki, em đang làm gì vậy?" Phúc cất tiếng, giọng run rẩy, cậu lao tới và níu lấy tay cô.

"Chào hỏi thôi, phải không?" Yuki mỉa mai, rồi ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lẽo. Cô vung mảnh kim loại trong tay, đâm thẳng vào cái bóng của Phúc.

Từ trong bóng tối, cô lôi ra Umbra, người đang bị xiên thẳng vào vai. Anh đã cố gắng ẩn mình để chờ cơ hội, thanh katana vẫn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, kẻ địch lúc này nằm ngoài khả năng xử lý của một Void Keeper hạng A.

"Lại là ngươi, tên ninja phiền phức."

Cách đó không xa, Mii run rẩy giơ điện thoại lên, cố gắng kích hoạt "Bắt Trọn Khoảnh Khắc". Nhưng khi nhìn vào màn hình, chỉ thông qua một cái chớp mắt cô kinh hoàng thấy một Yuki khác đã đứng trước mặt mình từ lúc nào, nở một nụ cười ma quái.

"Say cheese!"

Yuki siết chặt tay lại. Chiếc điện thoại bị bóp nát, màn hình vỡ tan thành vô số mảnh thủy tinh. Khuôn mặt avatar 2D của Mii hét lên một tiếng câm lặng, rồi vỡ vụn thành hàng ngàn điểm ảnh trước khi tắt ngúm.

"A..."

Mii ôm lấy đầu, cả người co rúm lại. Cảm giác như một phần linh hồn của cô vừa bị xé toạc. Mối liên kết giữa cô và năng lực của mình đã bị cắt đứt một cách thô bạo. Cô lảo đảo lùi lại vài bước, bị Yuki tung một cước vào thẳng giữa bụng. Cơ thể không thể kháng cự lại nữa mà ngã khuỵu xuống, bất tỉnh.

"Yuki, dừng lại đi," Phúc nói, giọng gần như van nài.

"Tại sao?" Yuki quay lại nhìn cậu, ánh mắt cô không còn lạnh lẽo, mà chất chứa một nỗi đau thương và hờn dỗi sâu thẳm. "Tại sao em đã cứu anh, mà anh lại không đứng về phía em? Tại sao anh lại cầu xin cho những kẻ đã đẩy chúng ta vào tình thế này?"

"Em sai rồi! Không ai đẩy chúng ta..."

"Ai quan tâm chứ?" Yuki cắt lời, giọng cô run lên. "Vốn dĩ em ở đây chỉ để bảo vệ anh. Nhưng họ lại tấn công em. Anh không thấy sao?"

Phúc chết lặng.

"Chậc." Yuki cười chua chát. "Em thật ngu ngốc khi cố nói lý lẽ với anh."

Nhịp kim đồng hồ lại một lần nữa vang lên. Nghị cũng vì thế mà thoát khỏi trạng thái ngưng đọng, tiếp tục quơ quào chiếc rìu vào không khí. Yuki buông Umbra ra, thở dài đầy thất vọng.

Cô tiến đến trước mặt Phúc, lấy ra cuốn sổ tay và dúi vào tay cậu.

"Có lẽ, em không phải là người mà anh đang tìm kiếm."

Nói rồi, cô khép đôi mắt lại, cơ thể mềm nhũn ra và ngã vào lòng Phúc, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

"Nhớ phải đối xử tử tế với cô ấy nhé."

.

.

.

Yuki tỉnh dậy trong bóng tối. Lạnh lẽo. Mùi ẩm mốc, ozone và kim loại xộc vào mũi. Tiếng tivi rè rè từ phía bên ngoài hành lang, phát thanh viên đang thông báo về một cơn bão sắp đổ bộ trong vài ngày tới.

Bên ngoài, mưa quất vào cửa sổ như những bàn tay cào cấu, gió rít lên từng hồi ghê rợn qua những khe hở. Một tia chớp xé toạc bầu trời, theo sau là tiếng sấm vang dội khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô nhận ra mình đang ngồi trên một băng ghế gỗ, tay thì đang bị còng lại, nơi mà cô đang ở có lẽ là bên trong một văn phòng bỏ trống, bụi bặm.

Tiếng cãi cọ vọng lại từ ngoài hành lang, rồi im bặt, nhường chỗ cho tiếng guốc của một người phụ nữ đang tiến lại gần. Đều đặn, chậm rãi, mỗi bước chân như gõ thẳng vào lồng ngực Yuki.

Cánh cửa kẽo kẹt hé mở. Một bóng người phụ nữ bước vào, mang theo một luồng khí u ám đến ngạt thở, khiến không khí trong phòng như thể đã bị cô nuốt chửng. Tia chớp lại lóe lên, soi rõ cặp kính cận và khuôn mặt vô cảm của người đó.

Nguyễn Thanh Minh - Herror - Void Keeper hạng S.

Cô ta kéo một chiếc ghế, ngồi chễm chệ đối diện Yuki, khoảng cách vừa đủ gần để Yuki có thể thấy rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt thâm quầng của mình được phản chiếu trên tròng kính của Herror. Ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, lúc tỏ lúc mờ, hắt lên khuôn mặt cô một vẻ ma quái.

Cô vắt chéo chân, lôi ra một chiếc kìm sắt và một cây kéo khắc đầy ấn chú cổ xưa, đặt chúng lên bàn. Âm thanh kim loại va vào nhau nghe chói tai và lạnh lẽo. Tiếp đó, cô đặt lên bàn hai chiếc mặt nạ gỗ, một đầu trâu, một đầu ngựa. Lớp sơn trên mặt nạ đã cũ, tróc ra nhiều mảng, trông như chúng đã từng chứng kiến vô số màn tra tấn.

"Chào em." Herror cất giọng, thanh âm đều đều không chút cảm xúc. "Mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta phải gặp nhau trong hoàn cảnh này."

"Chị là..."

"Herror."

"Chúng ta... gặp nhau...? Tại sao... Yuki... bị còng?"

Tiếng Phúc lại vang lên ngoài hành lang, giận dữ và tuyệt vọng. "Không! Nếu là Herror thì tuyệt đối không được!"

Cánh cửa sắt tự động đóng sầm lại, như có một bàn tay vô hình bịt miệng cậu.

"Cậu ta ồn ào suốt từ chiều đến giờ." Herror thở dài, tháo đôi găng tay lụa đen, để lộ những ấn chú phức tạp được xăm trên mu bàn tay. "Chúng ta bắt đầu nhé. Đây chỉ là một cuộc trò chuyện nhỏ thôi."

Vòng bát quái trên tay Herror khẽ phát sáng. Hai chiếc mặt nạ trên bàn rung lên, rồi lơ lửng bay về phía Yuki. Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. Yuki cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè chặt cô vào ghế, như thể có hai gã đồ tể khổng lồ, vô hình đang ghì chặt lấy vai cô.

"Nghe cho kỹ đây," Herror nói, giọng cô lạnh như băng."Em chỉ có thể trả lời Có, hoặc Không. Nếu không biết, hãy nói Không biết. Nói dối lần đầu, Ngưu Đầu sẽ banh miệng em ra như một lời cảnh cáo. Lần thứ hai, hắn sẽ dùng Thiết Thiệt Kìm kẹp nát lưỡi em. Lần thứ ba, Mã Diện sẽ dùng Đoạn Thiệt Kéo cắt đi cái lưỡi đó."

Yuki cố vùng vẫy, nhưng cơ thể cô cứng đờ. Một cảm giác kinh hoàng xâm chiếm lấy cô, như thể linh hồn đang bị lôi ra khỏi thể xác, lạnh buốt và vô định.

"Và đừng nghĩ đến việc reset." Herror nói tiếp, như đọc được suy nghĩ của cô. "Cái lưỡi mà họ cắt đi là một phần linh hồn của em. Dù có quay ngược thời gian, em cũng sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng giao tiếp."

Yuki bắt đầu cảm thấy lạnh gáy. Cô bé chỉ nhớ mình vừa cùng đồng đội chiến thắng, tại sao giờ lại bị tra khảo như một tội đồ? Nỗi ấm ức dâng lên, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn gấp bội.

"Câu hỏi đầu tiên," Herror bắt đầu. "Chị biết em có một thỏa thuận bí mật. Thỏa thuận đó... có lợi cho phía Void Keeper chúng ta không?"

"Không biết!" Yuki bật ra, giọng đầy bướng bỉnh.

Bên ngoài hành lang, Phúc vẫn đang đối mặt với Mạnh và Khôi.

"Cô bé đó chỉ mới mười lăm tuổi! Chị ấy nổi tiếng với những phương pháp tra khảo cực đoan! Khôi, cậu cũng định khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Tôi không muốn dây vào bà chị đó đâu." Khôi quay mặt đi.

Hết cách, Phúc quay sang những tân binh khác, nhưng ai cũng chỉ biết nhìn cậu với ánh mắt ái ngại. Cậu lẳng lặng quay người, tỏ vẻ bỏ cuộc. Rồi bất ngờ, cậu dồn sức lao thẳng về phía cửa. Mạnh chỉ cần giơ cẳng tay ra là cậu đã ngã ngửa ra sau.

"Anh đã nói là không được mà."

Phúc rút thanh katana từ [Túi đồ]. "Vậy thì cản em thử xem!"

Nhưng trước khi cậu kịp hành động, Enkami đã lao tới, nhẹ nhàng ngoạm lấy thanh kiếm. Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Trời ạ, mới quay đi có một lúc mà lại loạn hết cả lên rồi à?"

Mọi người quay lại. Nghị đã đứng đó từ lúc nào, tay lau mồ hôi trên trán, trên má vẫn còn vết thương chưa lành hẳn.

"ANH NGHỊ!" Linh là người đầu tiên reo lên, cô bé chạy tới, đôi mắt lấp lánh. "Anh không sao rồi! Tụi em lo muốn chết!"

"Haha, chút vết sẹo nhỏ trên cái mã đẹp trai này thì nhằm nhò gì," Nghị cười xòa, nhưng rõ ràng anh rất vui trước sự quan tâm của mọi người. "Tụi này cứ tưởng anh phải nằm viện cả tuần chứ!" Phát nói, giọng đầy nhẹ nhõm.

Sau vài lời hỏi thăm và trêu đùa, nụ cười của Nghị tắt dần khi anh nhìn về phía Phúc. Anh ra hiệu cho cậu ra một góc riêng. Không khí vui vẻ ban nãy lập tức tan biến.

"Nhìn gần mới thấy, cậu cao hơn anh nhiều đấy, Phúc."

"Hả?"

"Nhưng nếu cậu muốn mọi người phải ngước nhìn mình, trước hết cậu cần phải hành xử cho đúng."

"Nhưng Yuki..."

"Anh biết." Nghị ngắt lời, giọng anh dịu lại. "Anh biết cậu lo cho con bé. Mọi người ở đây ai cũng vậy. Nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến sự an toàn của những người khác chưa? Của chính đơn vị này?"

Phúc nhìn vào vết thương còn hằn trên má Nghị. Cậu im lặng.

"Có thể có một lý do nào đó khiến Yuki hành động như vậy. Anh không chắc người đó có phải là Death hay không. Nhưng chính vì chúng ta không biết, chúng ta mới cần phải cẩn trọng."

Nghị nhìn về phía cánh cửa phòng thẩm vấn. "Em có tin Yuki không?"

"Ý anh là sao?"

"Anh tin chị Minh, tin rằng chị  ấy sẽ không làm tổn hại đến Yuki. Nếu Yuki không phải là một mối đe doạ, cô bé sẽ ổn cả thôi."

Anh cởi chiếc áo khoác đua xe của mình, khoác lên vai Phúc. Chiếc áo còn vương mùi khói lửa, nặng trĩu trên vai cậu.

"Là một người đội trưởng, đôi khi việc khó khăn nhất không phải là lao lên phía trước, mà là tin tưởng vào đội viên của mình."

Nghị vẫy tay rồi rời đi. Phúc đứng đó, lặng lẽ nhìn lên huy hiệu đội trưởng đính trên ngực áo.

"Tin tưởng sao?"

Cậu chợt nhận ra, sự bốc đồng của mình không hoàn toàn xuất phát từ việc lo cho Yuki. Nó xuất phát từ nỗi sợ. Sợ rằng cậu sẽ lại bất lực. Sợ rằng cậu sẽ lại nhìn thấy một người đồng đội nữa gặp nguy hiểm mà mình không thể làm gì, giống như khi bị My phản bội, khi Capy bị xé nát. Cậu không rõ là cậu đang không tin vào Yuki, hay không tin vào chính bản thân mình.

Cậu nực cười chính mình. Cậu ngồi phịch xuống băng ghế, mệt mỏi vắt tay lên trán.

"Tại sao... mình lại bất chấp mọi thứ vì Yuki đến vậy?"

Cậu có thể giải đáp những câu hỏi hóc búa nhất, nhưng câu hỏi đơn giản này lại không có lời giải đáp. Cậu chỉ biết, cô nhóc ấy, bằng một cách nào đó, đã trở thành một người mà cậu không thể mất. Giống như gia đình.

.

.

.

Vài giờ trôi qua như cả thế kỷ.

Cánh cửa sắt nặng nề kẽo kẹt mở ra. Herror bước ra, khuôn mặt vẫn vô cảm, tay cầm theo cặp hồ sơ. Trông thấy Phúc đang nhìn về phía mình, cô khẽ nhếch môi đáp lại như một nụ cười thân thiện, nhưng nụ cười ấy lại khiến cậu lạnh sống lưng.

Yuki không đi cùng Herror. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Phúc. Cậu vội vã tiến đến, chặn đường người lãnh đạo.

"Em có thể... gặp riêng Yuki được chứ?"

Herror không đáp, chỉ giơ tay ra dấu "OK" một cách thờ ơ, rồi cùng những người khác rời đi, tiếng gót giày của cô vang vọng và xa dần trong hành lang trống vắng.

Phúc hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy đặt lên nắm cửa lạnh ngắt. Cậu cẩn thận đẩy cửa, mắt láo liên quét qua căn phòng tối tăm, cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy đến u ám, tạo ra những cái bóng nhảy múa kỳ dị trên tường. Không có ai cả.

"Nimiya?" Phúc gọi khẽ, giọng cậu lạc đi trong không gian tĩnh mịch.

Không có tiếng trả lời.

Cậu bước vào trong, tim đập thình thịch. Bỗng, từ một góc khuất sau cánh cửa, một bóng trắng lao vụt ra.

"HÙ!!!"

Tiểu quỷ đó không ai khác chính là Yuki. Dù hai tay vẫn bị còng, cô bé vẫn thành công tạo ra một màn hù dọa hoàn hảo, cười khúc khích đầy đắc ý.

Phúc giật bắn mình, nhưng nỗi sợ hãi ngay lập tức bị thay thế bởi sự nhẹ nhõm tột cùng. Cậu không mắng, cũng không cười, chỉ vội vàng đưa hai tay lên, áp vào má cô bé và lo lắng hỏi han.

"Em có sao không, Nimiya?" Cậu xoay cô bé một vòng, mắt quét từ đầu đến chân. "Chị ta có làm gì em không? Có đau ở đâu không?"

Yuki không trả lời, chỉ im lặng đứng đó, đôi mắt đỏ rực ngước lên nhìn cậu, khóe môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

"May quá... Em không sao rồi." Phúc thở phào, rồi dịu dàng đặt tay lên mái tóc bạch kim rối bời của cô bé, xoa nhẹ.

Bỗng, nụ cười của Yuki vụt tắt. Cô quay lưng, lẳng lặng đi về phía băng ghế và ngồi xuống, quay lưng về phía cậu.

"Nimiya, sao thế?"

"Sếp!" Giọng cô bé vang lên, có chút gì đó hờn dỗi.

"Sếp Nimiya?"

Yuki lườm Phúc rồi phồng má, bĩu môi. "Nhân viên Phúc... làm cô ấy buồn!"

"Em sao vậy?"

Yuki ngửa đầu ra sau, mắt đảo xung quanh một cách bối rối. "Sếp Yuki không sao hết!"

Phúc gãi đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

"Cô ấy... buồn... do anh!" Yuki gật gù, chân đung đưa. "Là cô ấy đó... cảm xúc của cô ấy... Yuki cảm nhận được!"

"Ý em là... người đã xuất hiện lúc chiều?" Phúc thì thầm.

Yuki không đáp, dường như cô bé chỉ trả lời những gì mình muốn. Phúc thở dài, cho tay vào túi quần và cảm nhận được cuốn sổ tay.

"Cuốn sổ này..."

Cậu lấy nó ra, định đưa lại cho Yuki. Nhưng khi nhìn thấy nó, cô bé lại xua tay, ra hiệu cho Phúc hãy giữ lấy.

"Cô ấy muốn anh giữ nó," Yuki nói nhỏ.

Phúc ngồi phịch xuống cạnh Yuki, không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh.

"Vậy... người đã cứu anh lúc chiều là em, và người đang nói chuyện với anh bây giờ cũng là em?"

Yuki gật đầu một cái thật mạnh.

Phúc im lặng. Cậu vẫn chưa thể hiểu hết, nhưng cậu biết một điều: dù Yuki có là ai, dù bên trong cô bé có bao nhiêu con người đi nữa, thì người đang ngồi bên cạnh cậu đây vẫn là người mà cậu quan tâm. Như vậy là đủ rồi.

Cậu vô thức lật cuốn sổ tay, miệng lẩm bẩm. "Cảm ơn em, vì đã cứu anh."

"Giỏi lắm... có tiến bộ!"

Một bàn tay nhỏ bé bất ngờ xoa đầu Phúc, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc. Cậu ngẩng lên, thấy Yuki đang cười khúc khích. Cậu cảm thấy hơi nóng mặt nhưng không còn tức giận nữa, chỉ có một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Yuki nhìn thẳng vào mắt cậu, nụ cười tinh nghịch dần thay bằng một vẻ dịu dàng hiếm thấy. Cô bé khẽ nói.

"Nhân viên Phúc... có thể gọi... Yuki."

Phúc khựng lại một chút, ngạc nhiên trước lời cho phép bất ngờ này. Cậu nhìn cô bé, rồi một nụ cười thật tươi nở trên môi. Cậu khẽ gọi tên cô như để xác nhận.

"Yuki?"

Cô bé gật đầu một cái thật mạnh, nụ cười cũng rạng rỡ hơn.

Phúc cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

"Hầy, nhóc này, bộ em không thấy lo lắng hay sợ hãi chút nào sao? Anh đã rất lo cho em đó!"

"Yuki biết chứ." cô cười, đôi mắt lấp lánh. "Giọng nhân viên Phúc... ồn ào muốn điếc cả tai... ngoài hành lang."

"Anh... ồn ào đến vậy sao..."

Yuki không trả lời, chỉ tựa đầu vào vai Phúc, khuôn mặt ánh lên một niềm vui an nhiên.

"Lý do Yuki... không cảm thấy sợ hãi." cô thì thầm, giọng nói giờ đây trong trẻo và dịu dàng. "Bởi vì, Yuki biết anh sẽ luôn ở đó."

Phúc lặng im. Tay cậu vô tình dừng lại ở một trang giấy trong cuốn sổ, nơi có một hình vẽ chibi nguệch ngoạc của cậu, bên cạnh là một dòng chữ nắn nót.

"Nhân viên Phúc - rất thích."

Cậu khẽ quay sang, nhìn cô gái bé nhỏ đang bình yên tựa vào vai mình.

Ánh mắt cậu lúc này dần trở nên dịu dàng, nó lẳng lặng hướng ra phía bên ngoài khung cửa sổ. Tiếng mưa đã không còn dữ dội. Những hạt mưa cuối cùng lất phất rơi, nhẹ nhàng gõ lên tấm kính như những ngón tay đang vỗ về. Bầu trời đêm bắt đầu quang đãng, hé lộ những ngôi sao xa xôi ở phía rìa của dải ngân hà.

.

.

.

Hành lang dài và tĩnh lặng, chỉ có tiếng gót giày của Herror nện đều đặn trên nền đá cẩm thạch, hòa cùng tiếng gió rít phía bên ngoài. Cô lướt ngón tay trên màn hình máy tính bảng, xem lại đoạn phim an ninh từ chiến trường lúc chiều.

Màn hình dừng lại ở khoảnh khắc Yuki đối mặt với Hell Driver. Herror khẽ nheo mắt.

"Không biết."

Đó là câu trả lời của cô bé trong suốt buổi thẩm vấn. Một sự ngây thơ đến hoàn hảo. Nhưng Herror biết, sự thật không bao giờ đơn giản như vậy.

Cô kích hoạt năng lực của mình.

Đồng tử của Herror co lại, rồi giãn ra, biến thành biểu tượng Âm Dương trắng đen xoáy tròn. Thế giới xung quanh mất đi màu sắc, chỉ còn lại những luồng sáng mờ ảo của các linh hồn. Qua đôi mắt này, cô không nhìn thấy da thịt hay vật chất, mà nhìn thẳng vào bản chất của vạn vật.

Cô tua lại đoạn phim. Khi "Death" xuất hiện, Herror nhìn thấy một linh hồn đen kịt như vực thẳm, một màu đen thuần túy, không tạp chất, nuốt chửng mọi ánh sáng. Nó toát ra một sự mệt mỏi và thù hận đã tích tụ qua hàng thiên niên kỷ.

Rồi cô chuyển sang đoạn phim thẩm vấn. Linh hồn của Yuki lúc này lại là một màu trắng muốt đến vô thực, một sự trong sáng đến trống rỗng. Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời cũng không thể có một linh hồn thuần khiết đến vậy.

Herror đã nhìn thấy vô số linh hồn trong đời. Chúng luôn là một sự pha trộn phức tạp của nhiều màu sắc: đỏ của giận dữ, lục của ganh ghét, lam của u sầu... Cảm xúc tạo nên màu sắc, và con người thì không bao giờ chỉ có một màu.

Nhưng Yuki thì khác. Một linh hồn đen tuyền và một linh hồn trắng muốt. Không phải là hai màu sắc trong cùng một linh hồn, mà là hai linh hồn riêng biệt thay phiên nhau tồn tại trong cùng một cơ thể.

Linh hồn đen kịt đó, cô đã từng thấy qua những thước phim tài liệu mật của Hiệp hội. Dù Death luôn đeo mặt nạ, nhưng linh hồn thì không thể nói dối. Cô có thể khẳng định, đó chính là Kỵ Sĩ Chết Chóc.

Herror tắt máy tính bảng, đôi mắt trở lại bình thường. Cô dừng lại trước một ô cửa kính lớn, nhìn ra cơn bão đang bao trùm lấy căn cứ.

"Hai mặt của cùng một đồng xu." cô thầm nghĩ. "Màu trắng và đen đó mang ý nghĩa gì chứ?"

Cô bước tiếp, đến cuối hành lang. Hai bóng người đã đứng đợi sẵn. Đôi mắt Âm Dương của cô không cần kích hoạt cũng có thể cảm nhận được linh hồn của họ: một ngọn lửa đỏ rực không bao giờ tắt của Nghị, và một đồng hoa tím rực rỡ, tĩnh lặng và dịu dàng của Điệp.

"Hai người đợi có lâu không?"

"Không sao. Bọn em cũng có nhiều chuyện cần bàn," Nghị đáp, tay xoa đầu Enkami đang ngoan ngoãn tựa vào chân anh.

"Kết quả thế nào rồi?" Điệp hỏi thẳng, giọng cô đầy lo lắng. "Sự cố ngày hôm nay... Chị định giải quyết ra sao?"

Herror nhìn vào hình ảnh Phúc đang đỡ lấy Yuki ngất đi trên máy tính bảng, rồi lại nghĩ về người bạn thân của mình. Cô lôi trong túi ra một chùm chìa khóa. Treo trên đó là một chiếc móc khóa nhỏ hình hai con thỏ bằng gỗ, đang cùng nhau giã bánh mochi. Một vật phẩm quá đỗi bình dị và ấm áp so với một nhân vật uy quyền như Lightning Queen.

Cô định tắt máy tính bảng đi. Việc phân tích ban đầu về hai linh hồn của Yuki đã là quá đủ cho một báo cáo. Nhưng rồi, một chi tiết nhỏ, một sự bất thường thoáng qua ở góc màn hình khiến cô khựng lại.

Herror tua lại đoạn phim, lần này với tốc độ chậm hơn, từng khung hình một. Đôi mắt cô nheo lại, tập trung vào một góc nhỏ của chiến trường, ngay tại thời điểm con Cracker tan biến và trước khi ngọn lửa của Hell Driver quét qua.

Ngón trỏ và ngón cái của cô lướt trên màn hình, phóng đại hình ảnh lên mức tối đa, đến mức các điểm ảnh bắt đầu vỡ ra.

Thứ cô nhìn thấy không phải là một sinh vật sống. Nó là những mảng thịt đen còn sót lại, thứ đáng lẽ phải vô tri vô giác. Nhưng chúng không hề vô tri. Chúng đang co giật nhẹ, bề mặt liên tục nhiễu loạn giữa hai màu đen và trắng, hệt như nhiễu sóng của một chiếc tivi cũ. Ánh sáng xung quanh dường như bị chúng hút vào, tạo thành một vùng tối bất thường.

.

.

.

Yuki bị biệt giam trong một căn phòng suốt mấy ngày sau đó. Căn phòng không giống một nhà tù, nó đủ tiện nghi, nhưng những bức tường cách âm và cánh cửa thép nặng trịch là lời nhắc nhở rằng cô đang bị giám sát. Các Void Keeper hạng A thay phiên nhau canh gác bên ngoài, nhưng họ không ngăn cản những học viên khác đến thăm. Cánh cửa đó gần như chưa bao giờ được đóng lại hoàn toàn.

Trong suốt những ngày dài và tĩnh lặng đó, căn phòng nhỏ của Yuki lại trở thành nơi ấm áp và nhộn nhịp nhất trong toàn bộ căn cứ.

Đội 3 luôn đến vào giờ cơm trưa. Nam không nói nhiều, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn những hộp thức ăn nóng hổi từ nhà hàng ngon nhất mà cậu tìm được trong khu phức hợp. Cậu nhớ rằng Yuki rất thích những món chiên, nên hôm nào cũng có một phần gà rán giòn rụm. Linh thì khác, cô bé luôn tíu tít như một con chim sẻ, lôi ra đủ thứ đồ chơi công nghệ mới. Hôm thì là một quả cầu plasma nhỏ, phát ra những tia điện nhảy múa theo tiếng nhạc Killer Bunny. Hôm khác lại là một con robot mini biết pha trà. Còn Phát, anh chàng ít nói, lại có cách an ủi của riêng mình. Anh sẽ lẳng lặng nhặt lấy vài vật dụng trên bàn - một cây bút, một cục tẩy - rồi ban cho chúng sự sống. Cả căn phòng sẽ im lặng theo dõi "vở múa rối" của anh, nơi hiệp sĩ bút chì dũng cảm chiến đấu với quái vật tẩy hung hãn, và luôn kết thúc bằng một tràng cười của mọi người.

Buổi chiều thường là thời gian của Đội 5. Layla và Bình sẽ mang đến một chiếc máy tính bảng, cả ba sẽ chụm đầu vào nhau xem những tập anime mới nhất, tiếng cười trong trẻo của Layla và những lời bình luận sôi nổi của Bình xua tan đi không khí ngột ngạt. Lý thì khác, cậu sẽ ngồi một góc, lặng lẽ phác họa lại những gì diễn ra trong buổi tập. Cậu giơ cho Yuki xem bức tranh vẽ cảnh quả bom hình củ cà rốt của Linh phát nổ, tạo ra một đám mây hình nấm màu hồng, phía dưới là Capy đang hốt hoảng bỏ chạy. Yuki nhìn bức tranh, rồi nhìn sang Capy, và bật cười thành tiếng.

Nhưng những người ở lại lâu nhất, luôn là Phúc và Capy.

Họ thường túc trực ở đó, im lặng làm bạn cùng cô. Phúc sẽ luôn ở bên cạnh, hướng dẫn cho cô về những kiến thức phổ thông mà cô còn thiếu sót. Capy thì đặc biệt hơn, cậu đã mang "tình yêu" của mình đến. Cô mèo Huyền Dạ dường như hiểu được nhiệm vụ, nó không chạy đi chơi mà chỉ quấn quýt bên Yuki, cuộn tròn trong lòng cô và ngủ say sưa. Tiếng "rừ rừ" đều đặn của nó là thứ âm thanh êm dịu nhất, xoa dịu mọi nỗi bất an.

"Sếp cứ giữ nó." Capy nói khi phải rời đi để sạc năng lượng. "Có nó ở đây, sếp sẽ không cô đơn."

Và cứ thế, ngày lại ngày trôi qua. Căn phòng biệt giam không còn đáng sợ nữa, nó đã trở thành một căn cứ bí mật của riêng họ, một nơi được lấp đầy bởi những món ăn ngon, những tiếng cười, những câu chuyện, và trên hết, là tình bạn.

Không một ai hỏi về "Death". Không một ai nhắc đến trận chiến kinh hoàng hôm đó. Họ chỉ đơn giản là ở đó, cùng nhau. Họ không cần phải nói ra, nhưng hành động của mỗi người đều là một lời khẳng định: dù có chuyện gì xảy ra, Yuki vẫn là đồng đội của họ.

Họ không chỉ tin rằng cô mạnh mẽ. Họ tin vào cô. Và họ đang cùng nhau chờ, chờ ngày cô bé mạnh mẽ nhất trong lòng họ trở về.

.

.

.

"Cảm... ơn... mọi... người."

Giọng Yuki vang lên, từng tiếng một, ngắt quãng nhưng đầy cố gắng. Cô bé ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt đỏ rực tập trung vào trang giấy trước mặt.

"Tốt lắm! Lại một lần nữa nào, lần này nhanh hơn một chút," Phúc cổ vũ, cây bút chì trên tay cậu gõ nhẹ vào từng con chữ.

Yuki hít một hơi thật sâu, đôi môi mím lại đầy quyết tâm. "Cảm ơn mọi người!"

Lần này, câu nói đã liền mạch và rõ ràng hơn.

"Thấy chưa, em nói tốt hơn nhiều rồi đó," Phúc cười rạng rỡ, sự tự hào hiện rõ trong ánh mắt.

"Thật... sao ạ?" Yuki ngước lên, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng.

"Ừm, sếp Yuki đã rất cố gắng rồi." Phúc vừa nói vừa dịu dàng xoa đầu cô bé. Cậu đóng cuốn tập lại, vươn vai một cái thật dài rồi đứng dậy. "Được rồi, sắp đến giờ vào lớp của anh Mạnh rồi. Anh đi trước nhé, gặp lại em sau."

Yuki gật đầu, nhưng ánh mắt cô bé chợt thoáng qua một chút do dự. Dường như có điều gì đó cô muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Có lẽ cô bé sẽ để dành nó cho lần gặp sau. Vì thế, cô chỉ mỉm cười thật tươi và vẫy tay chào Phúc.

Phúc bước ra ngoài hành lang, nơi các thành viên khác đã đứng chờ. Cậu vừa xuất hiện, cả nhóm đã ngay lập tức xúm lại, thì thầm to nhỏ, những nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên khuôn mặt họ. Một kế hoạch nào đó đang được bí mật bàn tán.

Đêm đó, Yuki ngồi một mình trong phòng.

Năm giờ chiều. Rồi sáu giờ. Thường thì giờ này Phúc và Capy đã có mặt, mang theo tiếng cười và sự ồn ào quen thuộc. Nhưng hôm nay, hành lang bên ngoài lại im ắng đến lạ.

Cô bé bắt đầu thấy bồn chồn. Cô đi loanh quanh trong phòng, lấy giấy bút ra vẽ vời vài hình nguệch ngoạc, rồi lại lôi mấy con thỏ máy mà Linh chế tạo ra chơi trò "giã bánh mochi". Một lát sau, cảm thấy chán, cô lại tìm đến chồng truyện tranh Layla để lại, cố gắng tập trung vào những tình tiết hài hước nhưng trong lòng lại không thể vui nổi.

Bảy giờ. Rồi tám giờ.

Sự sốt ruột dần biến thành lo lắng. Cô bé đứng dậy, đi đến bên cánh cửa, áp tai vào khe cửa lắng nghe. Không một âm thanh. Cô nghía qua song sắt nhỏ. Hành lang vắng tanh, ngay cả Mạnh và Khôi, những người luôn canh gác rất đúng giờ, cũng không thấy đâu.

"Mọi người... đâu cả rồi?"

Một cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi chợt dâng lên. Cứ như thể tất cả mọi người đã bốc hơi khỏi thế giới này, chỉ còn lại một mình cô.

Yuki ngước lên nhìn chiếc camera an ninh đang chớp đèn đỏ, rồi do dự đẩy nhẹ cánh cửa. Nó không khóa. Cánh cửa nặng trịch mở ra không một tiếng động. Cô bước ra ngoài hành lang, và ngay lập tức nhìn thấy một tấm biển cạc-tông vẽ hình một mũi tên, bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc: "Lối này nè, Sếp!".

Cô nhóc nghiêng đầu khó hiểu, rồi tò mò đi theo chỉ dẫn. Tấm biển này nối tiếp tấm biển khác, mỗi tấm lại có một hình vẽ chibi ngộ nghĩnh khác nhau, dẫn cô đi qua những hành lang xa lạ, đến trước một cánh cửa lớn của phòng hội nghị. Căn phòng tối om, nhưng qua lớp kính mờ, cô có thể thấy những bóng người đang thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.

Yuki chậm rãi đặt tay lên nắm cửa, trái tim đập thình thịch. Cô đẩy cửa bước vào.

"CHÚC MỪNG!!!"

Đèn trong phòng bất ngờ bật sáng. Tiếng pháo giấy nổ vang giòn giã, những mảnh giấy màu lấp lánh bay lả tả trong không khí. Tất cả mọi người trong đơn vị đều có mặt ở đó, đứng thành hai hàng và vỗ tay reo hò. Gương mặt ai cũng rạng rỡ, hướng về phía cô với những nụ cười ấm áp nhất.

Yuki đứng sững lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cô nhìn thấy tất cả mọi người, từ các tân binh cho đến những Void Keeper hạng A, tất cả đều khoác trên mình bộ đồng phục mới của đơn vị. Chỉ có một người là thiếu. Phúc đâu?

Bỗng, cô cảm thấy một sức nặng ấm áp trên vai. Phúc đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, nhẹ nhàng khoác lên người cô một chiếc áo đồng phục của đơn vị, chiếc áo vừa vặn một cách hoàn hảo.

Chiếc đồng phục là một chiếc áo khoác trắng có hoạ tiết đen xen viền đỏ, phía sau lưng áo có in to dòng chữ "VOID KEEPER". Bên trái ống tay áo, đính kèm huy hiệu của đơn vị mà họ đang phục vụ.

"Chào mừng trở lại, Sếp Yuki." Phúc thì thầm, rồi kéo cô vào trong, hòa cùng với mọi người.

Nghị bước lên, tay cầm một ly nước ngọt, tươi cười thông báo. "Hôm nay, chúng ta có ba lý do để ăn mừng! Thứ nhất, chúc mừng Umbra và Mii đã bình phục và chính thức xuất viện! Thứ hai, đây là buổi ra mắt đồng phục chính thức của toàn đơn vị và là ngày tất cả các bạn tân binh được chính thức công nhận là thành viên của Đơn Vị Tác Chiến Thảm Hoạ Hư Không!"

Anh dừng lại, nhìn một lượt khắp căn phòng, ánh mắt dừng lại ở bộ ba Phúc, Yuki và Capy.

"Và cuối cùng, quan trọng nhất, chúng ta ăn mừng vì Yuki Nimiya đã được chính thức trở lại gia nhập cùng mọi người!"

"À còn nữa!" Mii chen vào, giơ chiếc điện thoại mới lên. "Kênh MiiTuber vừa cán mốc mười triệu lượt đăng ký! Tất cả là nhờ đoạn clip tổng hợp trận chiến của mọi người đó! Bình luận về 'cô gái mồi câu' và 'chàng lãng tử thiện xạ' đang tràn ngập khắp nơi!"

Nhắc đến 'cô gái mồi câu' và 'chàng lãng tử thiện xạ', Layla và Nam có chút chột dạ mà cười trừ.

"Ủa??? Còn thằng này thì sao?" Phúc trỏ vào mình, mặt nghệch ra.

"Chắc tại em mờ nhạt quá ấy mà, haha!" 

Từ 'mờ nhạt' được thốt ra từ miệng Mii như một khối bê tông lạnh lẽo, rơi thẳng xuống đầu Phúc khiến cậu gục ngã.

"Nhưng mà nhóc Nimiya đây cũng được để mắt đến lắm đó, toàn thấy chat spam câu 'nữ thần chiến binh' thôi"

Yuki nghe vậy thì hơi đỏ mặt. Cô lí nhí xin lỗi các Void Keeper hạng A mà mình đã đả thương. Trông thế thì Nghị và Mii chỉ cười xòa và đưa tay ra dấu 'Number One' với cô, còn Umbra thì... vẫn biến đi đâu mất.

"Án phạt của em đã kết thúc." Điệp dịu dàng nói. "Tất cả mọi người, kể cả mấy ông anh hạng A này, đều thay phiên nhau 'làm phiền' chị Herror để nói tốt cho em đấy. Em được chính thức công nhận là một thành viên của đội."

Giữa lúc đó, Herror xuất hiện. Cô vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt không còn sự lạnh lẽo như lần trước. Cô đưa cho Phúc một tập giấy tờ.

"Do một số vấn đề về an ninh và để tiện cho việc theo dõi, từ giờ nơi cư trú của đối tượng #000 và #001 sẽ được tách riêng. Hai em sẽ chuyển đến ở trong một căn nhà riêng được cung cấp bởi Hiệp hội."

Phúc ngạc nhiên. "Ở riêng ạ? Nhưng..."

"Ngoài ra." Herror nói tiếp, ánh mắt nhìn thẳng vào Phúc. "Nguyễn Hồng Phúc, cậu sẽ là người giám hộ hợp pháp của Yuki Nimiya. Đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Lightning Queen."

"Giám... giám hộ?" Phúc lắp bắp. Cậu chưa bao giờ phải chăm sóc ai, huống hồ là một cô gái.

"Đại ca làm được mà!" Capy vỗ vai cậu. "Chẳng phải suốt thời gian qua đại ca đã chăm sóc sếp Nimiya rất tốt sao? Nếu thấy khó quá thì cứ để em đến giúp đỡ hai người nè!"

"Không phải vì cậu chỉ muốn có nhà riêng và ăn bám tôi thôi sao?" Phúc lườm Capy như thể đã đi guốc trong bụng.

Cậu sau đó quay sang nhìn Yuki, tìm kiếm ý kiến của cô. Cô bé không nói gì vì vẫn còn đang cảnh giác đối với Herror, tay siết chặt thành nắm đấm và tỏ ra đề phòng.

Trông thấy thế Phúc chỉ biết thở dài, rồi mỉm cười một cách miễn cưỡng. 

"Được rồi, em đồng ý."

Herror gật đầu hài lòng, trao cho cậu chiếc chìa khóa nhà. Cô sau đó rời đi, có vẻ để tránh làm mất đi bầu không khí vui vẻ mà mọi người đang tạo dựng.

"Được rồi, chẳng phải em còn gì muốn nói với mọi người sao, Yuki?"

Yuki lúc này mới chợt nhận ra mọi người đang dán ánh mắt vào mình, cô nhóc quay lại nhìn về phía hành lang, xác nhận rằng Herror đã rời đi. Cô sau đó vớ lấy cốc nước cam trên bàn, nâng cao và nói lớn.

"Cảm ơn tất cả mọi người vì đã giúp đỡ sếp Nimiya!"

Vẫn với phong thái tinh nghịch và tự tin như ngày nào.

Mọi người trông thấy thế mà vui lây, Mii còn ôm chầm lấy Yuki, miệng ríu rít.

"Trời ơi con bé nói rành mạch từng chữ được luôn rồi này, đáng yêu quá đi."

Tuy rất ghét bị người khác tuỳ tiện chạm vào nhưng lúc này Yuki lại không cảm thấy khó chịu hay phản kháng. Ngược lại cô còn cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Nghị là người đầu tiên phá vỡ không khí trang trọng. Anh nâng ly nước ngọt của mình lên cao, cười lớn.

"Được rồi, phần nghiêm túc kết thúc!" Anh tuyên bố. "Bây giờ mới là phần chính! Khai tiệc thôi nào!"

Ngay lập tức, Linh reo lên một tiếng rồi lao đến hệ thống âm thanh của phòng hội nghị, cắm chiếc điện thoại của mình vào. Chỉ vài giây sau, những giai điệu V-pop sôi động, cuồng nhiệt bùng nổ, biến căn phòng trang nghiêm thành một sàn nhảy đích thực.

"Quẩy lên nào mọi người ơi!" Linh hét lên, kéo tay Layla và Yuki vào giữa phòng.

Layla, lần đầu tiên rời mắt khỏi cuốn truyện tranh, có chút bối rối nhưng cũng nhanh chóng bị cuốn theo không khí. Yuki thì không cần ai phải rủ, cô bé nhún nhảy theo điệu nhạc một cách đầy năng lượng, mái tóc bạch kim bay phấp phới theo từng chuyển động.

Không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Khôi, sau vài giây tỏ ra "ngầu", cũng không chịu ngồi yên mà tham gia vào, thách đấu vũ đạo với Linh. Mạnh thì ngồi một bên, cười ha hả đến rung cả bàn khi xem "hai đứa em" của mình bày trò.

Phúc đứng một góc, mỉm cười nhìn khung cảnh hỗn loạn nhưng ấm áp trước mắt. Cảm giác mệt mỏi của những ngày qua dường như tan biến hết. Bỗng, một bàn tay kéo cậu.

"Nhân viên Phúc! - Nhảy!" Yuki đã ở bên cạnh cậu từ lúc nào, đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi.

"Anh... anh không biết nhảy đâu!" Phúc lắp bắp.

"Không sao! - Sếp Yuki dạy!"

Nói rồi, cô bé kéo cậu vào giữa sàn, hai đứa nhảy đều tệ như nhau, cố gắng tạo đủ kiểu động tác xong lại ngã lăn quay ra sàn, nhưng cả hai đều bật cười vui vẻ. Capy đứng gần đó, cố gắng bắt chước theo. Cơ thể kim loại của cậu di chuyển một cách cứng nhắc, tạo ra những điệu nhảy robot đầy hài hước khiến mọi người cười lăn cười bò.

"Mọi người xem robot nhảy kiểu robot này!" Mii vừa nói vừa dùng biểu cảm 'Cười ra nước mắt', quay lại cảnh tượng hài hước đó.

Ở một góc khác, Nam đứng tựa vào tường, tay cầm ly nước, lặng lẽ quan sát mọi thứ với một nụ cười nhẹ. Điệp tiến đến bên cạnh cậu.

"Không tham gia à?" Cô hỏi.

"Em không có hứng thú cho mấy trò trẻ trâu này." Nam đáp, mắt vẫn hướng về phía Phúc đang chật vật trên sàn nhảy. "Nhưng nhìn họ như vậy... cũng tốt."

Bữa tiệc kéo dài trong tiếng nhạc và tiếng cười. Họ ăn uống, trêu chọc nhau, và lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài căng thẳng, họ thực sự được là chính mình - những cô cậu thanh thiếu niên bình thường, tận hưởng một buổi tối vui vẻ bên những người bạn đã cùng mình vào sinh ra tử.

Đó là một đêm mà không ai nói về Hư Không, không ai nói về nhiệm vụ. Họ chỉ nói về những câu chuyện phiếm, về những ước mơ, và về một tương lai mà họ sẽ cùng nhau bảo vệ.

Trong khi tiếng nhạc và tiếng cười vẫn vang vọng từ phòng hội nghị, bên ngoài sân, một bóng người cô độc ngồi trên băng ghế gỗ. Ánh đèn vàng nhạt từ khu vực sinh hoạt yếu ớt hắt lên hình bóng Umbra, người đang chăm chú gõ gõ vào bàn phím của chiếc máy tính cá nhân xách tay. Mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt của đêm muộn.

Trên màn hình laptop, hiện rõ hồ sơ và những tấm ảnh phân tích của Yuki Nimiya. Từng dòng dữ liệu về năng lực, hành vi, và cả những đoạn phim từ camera an ninh - đặc biệt là phân cảnh "Death" xuất hiện và hủy diệt con Cracker - đang được anh tỉ mỉ xem xét. Ngón tay anh lướt qua màn hình cảm ứng, phóng to, thu nhỏ, dừng lại ở những chi tiết nhỏ nhất. Sự tập trung của anh gần như tuyệt đối, đến mức bỏ qua mọi thứ xung quanh.

"Không dự tiệc với mọi người à, Gotaro?"

Giọng nói lạnh băng của Herror bất thình lình vang lên ngay sau lưng. Umbra giật bắn mình. Mặc dù anh là một ninja kỳ cựu, người luôn tự hào về khả năng ẩn mình và cảm nhận môi trường xung quanh, nhưng chưa bao giờ anh ngờ rằng sẽ có một ngày mình bị một ai đó áp sát đến mức này mà không hề hay biết. Cả người anh cứng đờ trong giây lát, như thể vừa thoát khỏi một cú sốc điện.

Anh lập tức gập chiếc máy tính lại, động tác nhanh nhẹn đến mức gần như vô thức. Màn hình laptop vụt tắt, giấu đi mọi thứ anh vừa xem. Anh mau chóng đứng dậy, cúi chào Herror một cách trang trọng, rồi vội vàng bước đi về phía hội trường, bước chân nhanh hơn bình thường một cách đáng ngờ.

Herror chỉ đứng đó, khẽ mỉm cười. Nụ cười đó không ấm áp, mà mang theo một vẻ thấu suốt đến rợn người. Cô không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn theo từng bước chân vội vã của Umbra.

Đôi mắt cô đã chuyển sang trạng thái Âm Dương từ lúc nào chẳng hay.

Bên dưới đôi mắt đó, phản chiếu hình ảnh của một linh hồn hỗn loạn với gam màu tím và màu lam nổi bật, đang xoáy vào nhau một cách bất ổn. Nó không phải là sự pha trộn thông thường của cảm xúc. Màu tím của sự bí ẩn, của sự lo lắng, của những mục đích không rõ ràng, và màu lam của sự u sầu, của một nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng quan trọng hơn cả, chúng không hòa quyện, mà như đang giằng xé, đấu tranh với nhau, tạo thành một vòng xoáy bất định, không ngừng thay đổi hình dạng.

~o0o~

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận